TruyenHHH.com

Truyen Dem Khuya

Đó là 1 câu chuyện có thật ở trong xóm tôi , con hẽm 51 nằm trên đường đội cung , số nhà 3/1/14 P11 Q11 , có lẽ là do tuổi thơ khi còn nhõ chứng kiến bị ám ảnh đến tận bây giờ nó đã là 1 góc tối trong tôi , khi ấy tôi là 1 thằng pé 12 tuổi qoậy tẹt ga trong xóm , cằn nhà 3/1/14 đó là do 1 đôi vợ chồng già người hoa cùng sống chung , mọi người trong xóm ai cũng gọi bà ấy là bà thím , lúc nhõ , tôi hay đùa giỡn chạy ngang qua nhà bã la um sùm , bã cũng hay qa nhà tôi mắng dốn bà ngoại tôi , thý gét lắm , tôi hay chữi bã là ” Giấy dán tường hiệu bà thím ” , thêm thằng anh 2 tôi bốc zô , dán tường ở bồn cầu  , cái tuổi thơ mà ai cũng có kỷ niệm vui vẻ , ai cũng có nhữg cái kỹ niệm đáng sợ , cái kỷ niệm đáng sợ của tôi bắt đầu từ cái ngày chồng bà thím chết , cã cái con hẽm nhõ đó bỗg vắng tanh người qua lại , bã cũng từng dặn tôi là tối đừng đi ngang qua , có lẽ đó là hủ tục của người hoa , khi làm đám tang cho ông chồng bà ấy xong thì thi thể của ỗng ko đc bã đem đi chôn mà để trong nhà ko biết làm gì , từ sáng đến chiều bã không hề mở cửa , trong nhà không bao giờ mở đèn , ở bên ngoài thì chỉ có 2 cây bạch lạp ( đèn trắng ) treo trước cữa , chỉ khi đèn cháy hết hay bị tắt thì bã mới mở cửa ra ngoài thắp đèn khác thôi hàng xóm gần nhà bã cũng chẵng ai dám ra ngoài vào ban đêm , 9h tối là đã đóng cửa ở lì trong nhà , hôm đó giữa khuya pà ngoại tôi đói bụng cã tôi cũng đói , bà tôi kêu tôi đi ra ngoài đầu hẽm mua hủ tíu gõ vào ăn , đi ngang qua nhà bã , tôi thấy 1 cảm jác ớn ớn chạy dọc sống lưng , lần đầu đi ra thì hoàn toàn ko sao , ko có gì kỳ lạ , nhưng khi tôi đi vào , tôi nhìn thấy có ai đó đừng ở phía xa nhìn vào nhà bà thím , tưởng ăn trộm nên tôi làm im như không thấy gì , 2 cây bạch lạp trước cửa nhà bã cũng bị tắt , cái đường tối om , ở phía xa xa chỉ có anh đèn đường nho nhỏ gọi đến , nín thở , tôi chạy 1 hơi qua khỏi cái khoảng không gian u ám đó , nhìn lại dưới cái anh đèn mờ mờ , thấy cái bóng đen đang nhảy về phía nhà bà thím , tôi nghĩ ” trời ơi , thằng nào giữa đêm khuya mà ra nhãy dây vậy ” đứng nhìn 1 hồi chỉ thấy cái bóng đó nhãy ở trước cữa , cứ ko dám nhãy vào trong nhà bà thím , tôi cũng k để ý , đi vào nhà luôn , lần thứ 2 là khi đi chơi nét w thằng anh về , đi vào con hẽm đó , lần này thì có đèn sáng rõ nên đỡ sợ hơn lần trước , đi ngang qua đó tôi w anh 2 tôi nói xấu bã là giấy dàn tường , rồi cười khúc khích , cũng chã hĩu sao lúc đó tay chân cứng đơ ko có chút sức lực , cảm thấy trong người mệt lắm như có ai đó đang đè lên người tôi vậy , mệt mỗi đến khó chịu luôn , muốn mở miệng la lên mà như có ai đó bịt mồm lại vậy , 2 đứa nằm dài ở ngoài đường á , tới khi có bà hai lùn trong xóm đi ngang qua bã thấy , bã mới kêu bà ngoại tôi ra , về tới nhà , vẫn như vậy ko nói năng đc gì , tay chân thì mệt mỗi lắm như bị ai đè vậy , bà tôi phãi láy cái quần trùm lên đầu 2 AE tôi mà đánh tới tấp , 1 hồi mới ngồi dậy đc , há mồm ra toàn là đất ở trong mồm , qua hôm sau bà ngoại tôi dắt 2 đứa qa nhà bà thím , thắp nhan xin lỗi , lần đó là tởn tới già luôn , ko dám nói xấu ai hết , chỉ ở trog nhà chơi , cũng sau đám tang ông chồng , bà thím dọn về nhà con trai ở luôn , cái nhà đó bỏ trống gần mấy năm nay , nhưng đôi lúc bã cũng hay trở về đó ở vài ngày , có khi ở lại 1 tháng , rồi cũng dọn đi tiếp , nhưng mà để trống như thế , không cho ai thuê , nghe nói để lại cho chồng bã ở , hài cốt của chồng bã khi đem đi hỏa thiêu vẫn còn để trong nhà , đôi lúc khuya khuya đi ngang qua ngôi nhà đó , tôi cũng thường nghe thấy tiếng gọi của ai đó trong nhà…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com