TruyenHHH.com

Truyen De Vuong Cong Luoc

Nghe được những lời nói của Đoạn Bạch Nguyệt, đáy mắt Hoàng Ly hiện lên một tia kinh hoảng, trong lòng cũng hiểu lần này có thể sẽ bị bắt trở lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đoạn Dao.
Đoạn Dao hai tay ôm đao đứng phía sau Tư Không Duệ, ánh mắt hờ hững, như là chẳng hề quan tâm đến chuyện đang xảy ra.

" Quấy rầy ba vị rồi." Tên cầm đầu ôm quyền nói cảm tạ, sau đó tiến tới muốn kéo người đến bên mình, nhưng không ngờ Hoàng Ly đột nhiên lại tránh thoát khỏi tay hắn, xoay người vọt tới bên cửa sổ rồi phi thân nhảy xuống.

" Này!!!" Nhóm người tới bắt nàng thấy thế đều cực kì hoảng sợ, vội vàng vọt tới cửa sổ, ngay cả Đoạn Dao cũng thấy trong lòng trống rỗng. Đoạn Bạch Nguyệt lại chỉ khẽ mỉm cười, cùng Tư Không Duệ liếc mắt nhìn nhau.

Đã sớm nhìn ra tiểu nha đầu này biết võ công, bước đi toàn thân nhẹ nhàng linh hoạt, ánh mắt lại cơ trí, cho dù đám nam nhân này tăng lên bảy tám người thì chỉ sợ cũng không làm gì được nàng.

Quả nhiên, sau khi rơi xuống đường phố, Hoàng Ly lăn một vòng rồi đứng dậy phủi phủi xiêm y, cũng không dừng lại giây lát nào mà trực tiếp chen chúc trong đám người chạy về phía xa xa. Dân chúng đang đứng trên đường phố không ai ngờ tới đang yên đang lành vậy đột nhiên lại có một người từ trên trời rơi xuống, hiện tại đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ khách điếm, thuận tiện chỉ trỏ bàn tán. Nam tử cầm đầu nhóm sát thủ nhìn Hoàng Ly chạy càng lúc càng xa, trong tay nắm ám khí, muốn phóng rồi lại sợ liên lụy đến dân chúng trên đường, nếu ngộ thương người vô tội thì sẽ khó ăn khó nói, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bóng lưng của nàng dần dần biến mất trong hẻm nhỏ.

Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: " Chư vị còn không mau tranh thủ thời gian đi bắt nàng?"

" Cùng ta đuổi theo nhanh lên!" Nam tử vung tay lên, dẫn thủ hạ đuổi theo.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Đoạn Bạch Nguyệt buông chén trà, nói: " Đi đi, đừng để bại lộ thân phận."

Đoạn Dao đáp ứng một tiếng, xoay người ra cửa.

Tư Không Duệ thở dài: " Chúng ta đến đây còn chưa làm gì cũng đã có phiền phức tự tìm tới cửa rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: " Cũng không tính là phiền phức, thứ ta vốn dĩ muốn tìm cũng chính là tổ chức sát thủ này."

Tuy nói tên bang phái nghe qua thật sự là một lời khó nói hết, nhưng nếu muốn tìm sát thủ hoặc muốn tìm người bảo hộ thì trong lòng dân chúng hầu khắp Bạch Tượng quốc, phản ứng đầu tiên chính là phải tìm Bao chưởng môn —- Dù sao bang phái này quy mô rất lớn, hướng làm ăn cũng rộng, dễ thương lượng. Những sát thủ ám sát Sở Uyên tại Sở quốc lần trước cũng xuất từ bang Kiếm Môn này.

"Vừa rồi tên cầm đầu kia có cầm ra một loại ám khí, ngươi có nhìn rõ thứ đó không?" Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Tư Không Duệ suy nghĩ một chút, nói: " Ý ngươi là cái hộp gỗ kia ư?"

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Cái kia gọi là Quỷ Mộc Hạp, sản xuất tại thành Đại Nhạn của Sở quốc. Bởi vì loại ám khí này thâm độc đến cực điểm nên bị triều đình ra lệnh cấm sản xuất. Tiếc là quan phủ địa phương vì hám lợi nên chó cùng dứt giậu cấu kết với người Nam Dương, chế tạo thứ này bán cho bọn họ, tính tới thời điểm này ít nhất cũng có trên một vạn cái tuồn ra."

Tư Không Duệ bất mãn: " Thứ ám khí lợi hại như vậy mà ngươi không thể tiện đường mang cho ta một cái hay sao?."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đưa ngươi tính là gì, đưa cho đệ muội có lẽ hay hơn, so với bàn giặt là dùng tốt hơn nhiều."

Tư Không Duệ nhấc tay đầu hàng: " Ngươi thắng, coi như vừa rồi ta chưa từng nói gì." 

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: " Ngày mai tới nhà Bao Đại Độ một chuyến, thử xem có thể dựa vào việc làm ăn mà dò la được tung tích của Sở Hạng không."

Tư Không Duệ gật đầu, cũng cực kì muốn biết, rốt cuộc là loại người như thế nào mới có thể chịu đựng được cái tên Bao Bụng Lớn vạn quân lôi đình như thế. 

Bóng đêm dần dần buông xuống, dân chúng trong thành cũng lục tục về nhà nghỉ ngơi. Trong một ngôi nhà hoang vắng vẻ tĩnh mịch ở phía tây, cỏ dại cơ hồ mọc dài hơn một trượng, cành cây lưu lại trên tường các bóng đen loang lổ, dữ tợn và quỷ mị vô cùng. Người nào nhát gan thì chỉ cần liếc mắt cũng khiến cho lòng run sợ rồi, càng đừng nói chuyện vào ở trong đó.

Một bóng người mơ hồ cuộn mình trong góc tường, hầu như muốn đem bản thân hòa vào bức tường, thật lâu cũng không thấy cử động, không biết là còn sống hay đã chết.
Đoạn Dao tiện tay ném qua một hòn đá nhỏ.

Bóng người trong nháy mắt vụt đứng lên, dưới ánh trăng trong tay hàn quang chợt lóe, nắm chặt một thanh chủy thủ.

Đoạn Dao nói: " Là ta."

Sau khi nhìn rõ mặt Đoạn Dao, Hoàng Ly hơi ngẩn người, sau đó thối lui hai bước, cũng không nói chuyện.

" Ta cùng hai vị ca ca kia tới đây là để làm ăn, cũng không phải rãnh rỗi tới tìm chuyện để làm. Ngày hôm nay ngươi chẳng nói tiếng nào đã chạy tới, còn kéo theo một đám gia đinh, tất nhiên nếu chúng ta nhúng tay vào sẽ có chút không thỏa đáng." Đoạn Dao nói: " Chỉ có điều, xem ra ngươi cũng là người có bản lĩnh, có thể trốn thoát khỏi tay nhiều nam nhân như vậy, một mình chạy tới nơi này ẩn núp." 

Hoàng Ly vẫn im lặng không nói gì.

" Đi thôi." Đoạn Dao nói: " Hiện tại không có ai theo, mang ngươi quay về khách điếm." 

Hoàng Ly lúc này mới nói: " Không cần dẫn ta về khách điếm, nếu như thiếu hiệp có lòng tốt thì đưa ta tới bến tàu, tìm giúp một chủ thuyền tốt bụng là được." 

Đoạn Dao thở dài: " Không dối gạt ngươi, ta cũng vừa mới từ bến tàu trở về, hiện tại khắp nơi đó đều có người tuần tra lục soát, người địa phương muốn ra biển thì phải khai ra thân phận, nếu là người bên ngoài tới, cũng phải báo trước bản thân đến Bạch Tượng quốc khi nào và để làm gì, sau khi kiểm tra đối chiếu lại, nếu không có sai sót gì mới được rời đi. Lúc này, cho dù có tìm được chủ thuyền tốt bụng thì chỉ sợ cũng không mang ngươi đi được."

Hoàng Ly nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng biết dựa theo tính tình và tài lực của Bao Đại Độ thì đúng là có thể bày thiên la địa võng, chỉ để bắt mình trở lại.

" Cho nên ngươi cứ theo ta trở về khách điếm trước đi." Đoạn Dao nói: " Nhà hoang này cũng không an toàn được bao lâu, huống chi cũng không thể không ăn không uống gì được."

Hoàng Ly do dự một chút rồi cũng đi theo phía sau Đoạn Dao trở về thành.

Trên đường số lượng người tuần tra còn nhiều hơn ở bến tàu. Nhưng khinh công của Đoạn Dao siêu phàm thoát tục, rất dễ dàng mang người trở về khách điếm. Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ đang nói chuyện phiếm với nhau, thấy Hoàng Ly vào cửa, cười nói: " Thân thủ của cô nương hôm nay thật là nhanh." 
Hoàng Ly ôm bọc y phục, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, cũng không biết mình nên nói cái gì. 
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Về phòng nghỉ ngơi trước đi, không cần lo lắng, nơi này rất an toàn, sẽ không có ai tìm tới cửa."

Hoàng Ly nhỏ giọng nói: " Đa tạ đại gia."

Đoạn Dao dẫn nàng sang phòng bên cạnh. Tư Không Duệ nói: " Ngày mai ngươi và ta phải tới Kiếm Môn, nàng lại từ nơi đó chạy ra, không hỏi vài câu trước ư? Ít nhất hiểu biết một chút."

" Chúng ta và nàng chỉ là bình thủy tương phùng, làm sao ngươi biết nàng nhất định sẽ nói sự thật?" Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: " Có chuyện gì vài ngày sau hỏi cũng không muộn." 

Một đêm này trôi qua gió êm sóng lặng. Sáng sớm hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt liền cùng Tư Không Duệ rời khỏi khách điếm. Nhưng rồi tới được Kiếm Môn mới phát hiện cửa lớn đã đóng chặt, ngay cả một gia đinh canh cửa cũng không có, chỉ có một bản cáo thị dán trên cây cột, dùng văn tự của Bạch Tượng quốc và Sở quốc để viết thành hai bản, nói là gần đây trong phủ sự vụ phức tạp, vì vậy tạm thời không tiếp bất cứ cuộc làm ăn nào, cũng chưa xác định ngày mở cửa lần nữa, kính xin chư vị thứ lỗi vân vân. Lại hỏi dân chúng xung quanh thì ai cũng nói tờ cáo thị này dán ở đây cũng khoảng mười ngày rồi, mọi người đều đang phỏng đoán nguyên do nhưng không một ai có thể nói chính xác được. 
" Trước một ngày vẫn còn đang mở cửa làm ăn bình thường, vậy mà chỉ sau một đêm lại vô cớ đóng cửa từ chối tiếp khách, còn kéo dài những mười ngày." Tư Không Duệ nói: " Chuyện này không giống với những gì mà một người làm ăn có đầu óc thường làm."

Đối với chuyện này, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, phái người ám sát Hoàng đế Đại Sở bị thất thủ, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ kinh hoảng thất thố, đóng cửa nghe tiếng gió cũng là chuyện dễ hiểu, chưa biết chừng cũng đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn từ lâu. copy để repost nhất định sẽ chết sớm!!!

" Hai vị khách nhân, nếu có chuyện gấp gáp, hay là tới tìm Kim Tượng tiêu cục đi." Xung quanh có người nghe hiểu tiếng Hán, thấy hai người vẫn đứng ở cửa liền tốt bụng nói: " Ngoài Bao chưởng môn thì Kim Tượng tiêu cục cũng coi như là tiêu cục nổi danh nhất nhì rồi, lão bản là người Bạch Tượng quốc, áp vận những loại hàng hóa phổ thông ra biển vào thành thôi thì dư sức có thừa."

Áp vận: áp tải, vận chuyển.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Đa tạ."

" Ở ngay phía trước, quẹo qua hai chỗ ngoặt." Đối phương cực kì nhiệt tình: " Kiếm Môn bây giờ không mở cửa tiếp khách, Kim Tượng tiêu cục liền hút hàng rất nhiều, khách nhân mau qua đó xem thử đi."

" Có đi không?" Tư Không Duệ hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói:" Tất nhiên là đi." Người cùng nghề thì là oan gia, huống chi lão bản của Kim Tượng tiêu cục là người bản địa nhưng lại bị ngoại nhân chèn ép nhiều năm như thế, không có khả năng không thấy khó chịu trong lòng. 
Hai người đi theo hướng người kia chỉ, dọc đường đi cũng nghe không ít người đang bàn luận xôn xao chuyện Hoàng Ly, nghe nói Bao chưởng môn gần đây mắc vận con rệp, làm ăn buôn bán thì vô duyên vô cớ đóng cửa, muốn cưới di thái thái về xung hỉ thì người lại chạy mất, đến bây giờ vẫn còn chạy khắp thành tìm kiếm, cũng không biết có thể tìm được hay không, nếu nàng ta nhảy xuống biển tự vẫn thì lại rước thêm một chuyện phiền phức nữa.

Đằng trước có người cao giọng chào hàng, trong tay đưa cao một bức họa thật lớn hấp dẫn khách hàng, nhiều người đi ngang qua đều sẽ quay đầu lại nhìn một chút. 

Tư Không Duệ cũng quét mắt nhìn, sau đó nói: " Vương thành Đại Sở sao? Bức họa đúng là rất đẹp, nhìn qua vô cùng tráng lệ phồn hoa."

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: " Đúng là rất phồn hoa nhưng vẫn còn thua xa ngoài đời thực. Chưa kể những ngày lễ tết, chỉ cần là phiên chợ mỗi tháng thôi thì trên đường phố khắp vương thành cũng chật kín đầu người, ngựa xe như nước." 
Tư Không Duệ cảm khái: " Nếu đúng là như thế thì Tiểu Hoàng đế kia cũng thật có bản lĩnh, chẳng trách năm đó ngươi lại cố ý muốn giúp hắn đoạt giang sơn." 

Tư Không Duệ còn chưa kịp nói xong thì Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã lắc mình vào một cửa hàng tranh chữ bên đường.

Tư Không Duệ cảm thấy rất buồn bực, cũng đi theo vào: " Sao vậy? Muốn mua tranh ư?" c

Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay lật xem vài tờ, đáp: " Phải."

Nhìn vũ cơ Ba Tư xinh đẹp dáng người bốc lửa trên bức họa, Tư Không Duệ nói ra suy nghĩ từ đáy lòng: " Thì ra ngươi thích loại hình này a!" Khẩu vị nặng ghê! 
Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

Trước cửa hàng tranh chữ, tiểu nhị tươi cười đầy mặt dùng tiếng Cao Ly lớn tiếng chào hỏi, Tư Không Duệ nghe được cũng hiếu kì quay đầu lại xem.

Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc đá hắn một cước.

Tư Không Duệ: "...."

Lại làm sao vậy chứ!!!!

Kim Xu đứng ở cửa cười cười, lại nhìn bóng lưng Đoạn Bạch Nguyệt hồi lâu, thấy hắn không có ý định xoay người mới dẫn nha hoàn rời đi, cũng chưa từng quay đầu lại. 

Tư Không Duệ nhìn ra manh mối, dùng cùi chỏ chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt: " Người vừa rồi kia chính là công chúa Cao Ly sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt bỏ bức họa trong tay xuống: " Ngươi đúng là cái gì cũng biết."

Tư Không Duệ nói: " Chuyện lúc đó kinh động cả thế gian, ai cũng biết công chúa Cao Ly nhìn trúng Tây Nam Vương, thậm chí còn có người mở vụ cá cược, đánh cuộc xem nhân duyên này có thể thành hay không."

Đoạn Bạch Nguyệt có chút nhức đầu.

Tư Không Duệ nhắc nhở: " Vừa rồi Kim Xu kia nhìn ngươi lâu như vậy, sợ là đã nhận ra ngươi rồi." copy để repost nhất định sẽ chết sớm!!!

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

" Lần này chúng ta đến Bạch Tượng quốc, cũng không có ý định bại lộ thân phận." Tư Không Duệ nói: " Nếu ta là ngươi thì sẽ nghĩ biện pháp nhắc nhở vị công chúa Cao Ly kia một chút, bằng không nếu nàng lỡ miệng nói ra thì sẽ gây trở ngại rất lớn."

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, rất muốn thở dài.

Sớm biết như vậy, vừa rồi đã đổi con đường khác để đi rồi.

Tư Không Duệ tiếp tục nhắc nhở: " Chuyện này không liên quan gì đến việc ngươi mang mặt nạ hay không, nếu thật sự thích một người thì chỉ cần nhìn bóng lưng, thậm chí nhìn tay, hoặc nghe giọng nói cũng có thể biết được rốt cuộc có phải là người đó hay không."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nàng hiện tại đã thành thân."

" Ta cũng không nói bây giờ công chúa Cao Ly vẫn còn thích ngươi." Tư không Duệ nói: " Trước kia đã từng thích thì cũng là thích, ngươi cự tuyệt nàng, cũng chính là yêu mà không có được, đau khổ nhân đôi, chỉ sợ cả đời này cũng không thể quên được chuyện đó, cho dù ngươi có hóa thành tro nàng cũng sẽ nhận ra."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com