TruyenHHH.com

Truyen Dai Di Tim Noc Nha Cho Ma Vuong

Nhưng trong thân xác ác nữ của Thẩm Tranh, Diệp Tình phải gánh cái danh này đến tám mươi năm nữa. 

Mà nàng biết trong mấy chục năm tới nàng cảm giác cuộc đời của mình cũng không thể quanh quẩn trong Nguyễn gia. Nhưng mấy chục năm này nàng phải làm sao? Đi tu tiên ở nơi không có linh khí cũng được à?

Thế đạo này chia ra làm tam giới như vậy, nhân giới bị áp chế linh lực đến kiệt quệ, vậy nên cả ba người bọn họ ở đây ngoài dưỡng thương cũng chỉ có thể tìm cách sống sót với nguồn linh lực ít ỏi trong chính mình mà thôi. Mà đã sống dưới thế đạo này, ngoài việc tìm cách tồn tại, cũng phải tìm cách trợ lực chứ.

Nàng nhớ tu tiên có mấy phương thức tu luyện, trong đó có một cái gọi là luyện đơn.

Lúc nàng dè dặt hỏi về vấn đề này, ánh mắt Tử Tuân và Tư Trầm đều tối lại.

Luyện đơn rất khó. Có những nguyên liệu phải đi tìm hàng trăm năm, có những nguyên liệu chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu, có những nguyên liệu nhiều khi đã biến mất từ lâu. Tệ nhất là có những nguyên liệu thuộc hàng vương ví dụ như nhân sâm vương hay linh chi vương, chúng có chân tự mình bỏ chạy, chỉ xuất hiện cạnh người có mệnh làm vương mà thôi. 

Những loại tiên đơn mà Tử Tuân và Tư Trầm cần để khôi phục pháp lực lẫn thân thể, vừa hay đều có những nguyên liệu khó nhằn đấy! Diệp Tình á khẩu, nàng xoắn xuýt cực kì. Bây giờ không thể luyện đơn, không thể tu luyện, lại còn phải trốn tránh kẻ thù trong hồng trần tại nơi mà Thẩm Tranh bị thù hận nhất, xin hỏi cuộc đời còn đau khổ hơn nữa không, đến một thể đi!

Ấy thế mà những khốn khổ ấy cũng đến thật!

Diệp Tình phát hiện ra viện của mình không có người đến. Đồ ăn thức uống tuy là loại tốt nhất nhưng quanh viện không một ai ra vào.

Lòng nàng dấy lên cảm giác nghi hoặc.

Tư Trầm và Tử Tuân đã đóng cửa tu luyện. Nàng nghĩ mỗi người bọn họ ở cái vị trí đấy, chắc hẳn có một thứ tạm gọi là quân bài bí mật để nuôi dưỡng bản thân mình. Chỉ có nàng là con sâu cái kiến, thấp cổ bé học mới đến Kim Đan kỳ sơ cấp loay hoay chật vật trong nhân giới này. Nàng bị thiên đạo đè ép đến khốn đốn. Mỗi lần luyện khí, cơ thể như muốn vỡ tan, cắn răng đi qua thì trời đất cũng tạm yên lặng. Nhưng nàng chắc chắn không thể độ kiếp.

Nàng là tu sĩ, nhưng cũng không hẳn là tu sĩ. Vậy là nàng quyết định không ở thành tu luyện nữa, đi lên núi hái thuốc.

Cái danh ác nữ này cho nàng một lợi thế duy nhất: không ai dám trái ý nàng. Nàng mới chuyển lời cần có xe ngựa, ngay lập tức xe ngựa được đưa đến chỗ nàng. Diệp Tình không thật sự chứng kiến những chuyện ác mà nguyên chủ từng làm, nàng chỉ thấy tất cả mọi người đều nỗ lực làm giảm sự tồn tại, cố gắng khiến nàng không chú ý mà thôi. Diệp Tình nhếch mép, người dưới thấy vậy càng khiếp đảm quỳ phịch xuống đất.

Nếu như đột ngột đối tối với họ, khéo họ còn kinh sợ đến gặp ác mộng mà chết ấy chứ. Nàng mới thản nhiên nói

"Ta đã làm tu chân giả, không để ý đến mạng của các ngươi, cũng không thích trêu đùa các ngươi, vừa tổn phước, vừa khó tu luyện thăng cấp nữa. Không cần sợ!"

Sau đó kiêu ngạo mà bỏ đi, dù dưới lớp áo, nàng run rẩy từng đợt. Diệp Tình cầm theo cung tên làm bằng ngà voi, trong lòng càng thêm rầu rĩ. Sao mà đến cung tên cũng phải đẽo ngà voi ra chứ? Vừa nặng vừa khó thao tác.

Nàng thử giương cung, kéo mũi tên, hạ nhân vừa đứng lên lại lập tức quỳ xuống mà dập đầu. Diệp Tình than thở, thôi, nàng có làm cái gì cũng là đang đe dọa họ mất thôi.

Từ đó, đều đặn cách năm ngày nàng lại rời Nguyễn phủ lên núi tìm thuốc. Bởi bên cạnh việc là tu chân giả, nàng là một y tiên. Sách mà Tử Tuân đưa cho nàng đủ để nàng nghiền ngẫm năm mươi năm không hết.

Được hai tháng, một chuyện không may mắn đã xảy ra. Y như ý nguyện của nàng.

Diệp Tình bị ám sát!

Khi nàng đang dựa theo trí nhớ tìm mộc linh uyển chi, đột nhiên một mũi tên vút đến, sượt qua má nàng tạo thành một vệt máu. Mũi tên bắn ra, cắm phập vào cánh hoa trên thân cây, nơi Diệp Tình vừa định vươn tay với lấy.

Diệp Tình không nói hai lời, nàng rút tên, điều động hơi thở lắng nghe động tĩnh xung quanh. Sau đó điều chỉ dây cung một chút, nàng giương cung, khớp tay lộ rõ trên lớp da trắng hơi tái của mình. Nguyên chủ là một mỹ nhân độc ác, vậy nên vệt máu trên má của Diệp Tình tăng thêm tầng mỹ mạo cùng sự tà mị điên cuồng của một ác nữ.

Nàng mặc áo màu trầm, chất vải xô không hề mềm mại, tay giương cung, mắt nheo lại, ngang tàng cùng xinh đẹp. Diệp Tình bắt một mũi tên, phập một tiếng, lực đạo của mũi tên phá nát đá.

Nàng là tu chân giả. Sau cùng, thực lực mới là thứ quyết định thứ bậc trong thế đạo này.

Người đứng sau tảng đá giật mình, càng hoảng hốt khi mũi tên không găm thẳng đến hắn, mà lơ lửng dừng lại. Thiên đạo đè ép không có nghĩa là không thể tu luyện, tu luyện chậm không có nghĩa là không tiến bộ. Trên hết, nàng còn là ma phi của Tư Trầm và cùng là học trò của Tử Tuân cơ đấy. 

Diệp Tình nhếch môi, thản nhiên lau máu. Sau đó giương thêm một mũi tên khác, không nhìn về phía cần bắn. Mắt vẫn nhìn kẻ mặc áo tím đứng sau tảng đá, nhưng mũi tên bắn về hướng khác.

Mũi tên lao đi, nghe một tiếng vút rồi lại bị bắt gọn. Diệp Tình liếc mắt.

Nàng hay than thở thật.

Nàng cũng hay lo lắng thật.

Nhưng nàng có thực lực cũng là thật.

"Các ngươi là ai?" Diệp Tình thấy mũi tên của mình bị bắt gọn cũng không hoảng sợ, nàng rút một mũi tên khác từ trong ống tên ra, thổi khẽ một hơi, sau đó dùng ống tay áo lau lau cho mũi tên sáng loáng.

Nàng nâng cằm, tiếp tục giương cung.

Đối phương không trả lời. Nàng nhẩm tính, nếu muốn bắn một lúc hai mũi tên, mà hai hướng khác nhau như thế này thì hơi khó. Thần thức của nàng phải tán ra. Đối phương bắt được mũi tên của nàng chắc chắn không phải là kẻ kém cỏi gì. Người đứng sau tảng đá kia chắc chắn không thua kém là bao.

"Nhân vật nhỏ, không đáng nhắc tới trước mặt ma phi!" kẻ bắt được mũi tên của nàng mặc đồ đen, nở nụ cười đầy yêu dị.

"Đã biết ta là ma phi, vậy mà vẫn muốn đến đây gây hấn?" nàng giương cung về phía hắn, trong lòng cười lạnh.

Cái danh xưng ma phi này cũng quá đỗi nực cười rồi. Ai không biết còn tưởng báu bở lắm. Nhưng nàng làm ma phi bảy năm, chưa từng nhận được thứ gì tốt đẹp. Bây giờ còn vì cái danh xưng này mà bị đánh úp à, lòng Diệp Tình hơi bực bội, mấy năm tĩnh tâm, vậy mà vẫn tức giận.

"Chịu thôi, ai bảo giết được ngươi, lòng người hả giận!"

A, Diệp Tình khổ sở nghĩ thầm, ra là đến vì nàng, vì nguyên chủ, vì thân xác này, vì Nguyễn Thẩm Tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com