Truyen Dai Di Tim Noc Nha Cho Ma Vuong
Lúc Diệp Tình tỉnh dậy, cô thấy mình đang ngồi trong kiệu hoa, tay chân bị trói chặt, tiếng nhạc cưới dồn dập vang lên đến rền rĩ, đinh tai nhức óc. Là một người phản ứng hơi chậm, tức là độ hai năm sau khi chuyện đã qua cô mới cảm nhận được, thì Diệp Tình hoàn toàn không có cảm xúc gì vào lúc này cả. Thật ra nếu có thì cô hơi hơi buồn ngủ.Đêm qua cô tăng ca ở công ty. Tối muộn mới về nhà, xem chừng là vì tai nạn gì đó nên xuyên không rồi. Diệp Tình thở hắt ra, sau đó bởi vì nhịp điệu đều đều của cỗ kiệu và tiếng nhạc, cô cuối cùng cũng chìm và giấc ngủ, dẫu hơi gà gật.Diệp Tình không rõ tình thế bây giờ là gì, cô chỉ biết bây giờ mình bị trói, người thì đông, chuyện chắc chắn chả có gì là tốt lành. Đành liệu cơm gắp mắm.Đến khi được cởi trói, thì bị ném cái bịch trước một cánh cổng cao sừng sững, sương khói mịt mờ. Chỉ một giây sau, toàn bộ đám người đưa tiễn cô đều chạy trối chết. Diệp Tình nhướn mày, bơ vơ giữa khoảng sương mông lung mờ mịt. Đi không được, mà ở cũng không xong. Quan trọng là cô hơi đói.Mẹ ơi, ai nói cho cô biết tình huống này là gì được không? Cô rõ ràng được đem đi gả cho người, tại sao không thấy nhà trai, nhà gái vứt cô xuống như vậy xem chừng cũng không phải là dạng hiến tế gì đấy. Thế thì tình huống này là gì?Không giống minh hôn, không giống cưới gả, cũng chẳng giống tế thần. Ai nói cho cô biết cô đang chuẩn bị phải gặp ai được không.Gió lạnh heo hút. Diệp Tình ngẫm nghĩ mình cũng không thể chết cóng được. Cánh cửa vừa dày vừa nặng kia có một thanh cầm to tướng chắc dùng để gõ cửa. Bây giờ cô có hai lựa chọn, hùng hục gõ cửa để vào, hai là... hình như không có lựa chọn thứ hai.Diệp Tình gồng mình, cầm cái vòng tròn sắt kia đập ba hồi vào cửa. Tiếng đồng va nhau khiến cô giật mình, sau đó lại gõ tiếp.Đoán xem chuyện gì xảy ra nào?Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cửa vẫn im lìm, Diệp Tình ngẩn người. Chắc không phải cô đem gả cho người ta, nhưng người ta ghét cô nên bỏ trốn từ sớm, cả toà thành nhận lệnh không được đón cô đâu nhỉ. Diệp Tình xoa xoa tay, sau đó đứng nhún nhảy một hồi cho đỡ bị gió lùa vào. Cô cứ đứng đấy chừng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa kia cũng kẽo kẹt mở ra.Tiếng kim loại đồng thau kéo lê trên nền đất tạo thành thứ âm thanh vừa gai góc vừa nặng nề. Diệp Tình trấn tĩnh, ít nhất cô cũng phải biết được mình cưới ai chứ.Người bước ra là một ông già tóc bạc phơ, nhìn cô một lượt từ trên xuống. Giá mà cô biết được trong mắt người khác trông mình khốn đốn cỡ nào. Nhưng Diệp Tình đói bụng, cô chẳng quan tâm lắm."Ma vương đang bế quan, chuyện cưới gả đã được dời lại đến năm sau mà bên nhân giới các ngươi không rõ sao?" ông già nhăn mày.Diệp Tình vô tội, sau đó lắc lắc đầu.Cô biết gì đâu. Từ khoá Ma vương, cưới gả, tiên giới mơ hồ cho cô về tình huống bây giờ. Xem chừng là hoà hảo hữu nghị gì đó, người của tiên giới với ma giới kết thân, cô bị gả cho ma vương... Diệp Tình nhón nhón ngón chân, sau đó thẽ thọt nói."Tiên sinh, tôi hơi đói, có thể cho tôi ăn trước được không?"...Sau đó Diệp Tình được ăn một bữa tạm gọi là no nê rồi bị thả đến một sườn viện hẻo lánh xa xôi nào đó cách cung điện của ma vương khá xa. Giá y cô cũng tự bỏ, giường chiếu có vẻ được sắp xếp cẩn thận, Diệp Tình chầm chậm thích ứng.Cô nhận thấy sườn viện nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Có phòng bếp riêng dù chẳng có củi lửa gì. Có một phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ, Diệp Tình tính toán một lúc cuối cùng quyết định tự mình sắp xếp nơi ở. Chăn gối không thiếu nhưng vật dụng cũng chẳng đủ. Muốn lay lắt bảo tồn sinh mệnh của mình cũng không phải cứ thế mà được.Cô cần cơm ăn, cần áo mặc. Giải quyết được nhu cầu ăn mặc cơ bản thì đến tắm giặt và lao động. Xem chừng đây là thế giới tu tiên, cô cũng không phải dân có học thức về mấy mảng này, chỉ lặng lẽ tìm thêm người hỏi về tình trạng của mình.Diệp Tình không có ký ức của cơ thể, không có năng lực sinh tồn mạnh mẽ, không có bàn tay vàng hệ thống vạn năng. Cô nhanh chóng tỉnh táo nhận ra một sự thật tàn khốc, đối với những kẻ ở đây, cô là một con kiến chẳng đáng để tâm, Nếu con kiến như cô mà quấy quả quá đáng, sẽ bị giẫm chết không thương tiếc.Diệp Tình đi ngủ. Mặc kệ mọi sự thế nào, trên đời này cần phải ngủ thật say, rồi mới tỉnh táo giải quyết mọi chuyện được.Lúc cô tỉnh dậy, trăng đã treo cao.Nến không thắp, không có ánh sáng gì. Chỉ có ánh trăng bên ngoài men theo song cửa tràn vào trong nhà với độ sáng sắc nét. Diệp Tình không có tâm trạng mà u sầu ủ dột, bởi cơn đỏi đột ngột kéo đến. Diệp Tình đọc mấy bộ ngôn tình, nghe nói người tu tiên không cần ăn vẫn no căng bụng. Cô ảo não ôm lấy bụng mình thở dài. Sao mà khổ thế cơ chứ, đã đến thế giới tu tiên rồi mà lại không phải người tu tiên sao. Bây giờ giữa nơi hoang vu thuộc lãnh địa ma giáo này, cô biết đào đâu ra đồ ăn cho mình nữa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com