TruyenHHH.com

truyện của gia đình kem và kính ( hoa học trò)

Nhà Củ Lạc

Xuxunono

Sau phi vụ làm hoa cưới thành công rực rỡ, Bố đã hào phóng tặng các "nghệ nhân làm hoa" (tức là tôi và Củ Lạc) 200k.

- Biết ăn chơi nhảy múa thế nào cho hết 200k đây? – Tôi hỏi Củ Lạc.

- Xời, đến nhà anh làm bánh đi!

- Uây, anh biết làm bánh á? Anh toẹt vời đến thế sao?

(Chúng tôi vẫn quen mồm xưng anh em, dù đã bị Bố cảnh cáo và ngăn cấm.)

Quả thực, sau khi xem Củ Lạc làm bánh và ăn bánh, thì tôi không còn nghi ngờ sự toẹt vời của "anh". Cũng từ đó, nhà Củ Lạc, một căn hộ chung cư cũ kỹ nho nhỏ, đã trở thành một nơi chốn vô cùng thương mến đối với tôi.

Vì điều kiện công tác, bố mẹ Củ Lạc thường xuyên vắng nhà, chỉ mình Củ Lạc "cai trị" cả giang sơn này. Khi tôi kể chuyện này trong bữa cơm, Bố Mẹ gật gù.

- Vầy mà nó vẫn sống quy củ ngăn nắp nề nếp gọn gàng. Không như một số đứa tao thường xuyên phải dọa vứt quần áo qua cửa sổ... – Mẹ bóng gió.

- Mà trước khi vứt, phải bắc loa cho cả xóm làng nghe thấy! – Bố sốt sắng "góp ý".

Tôi giả vờ đang uống canh nên không nói gì. Tèo khều tay tôi, đang định thì thầm thì bị Mẹ nhắc:

- Tèo, mẹ đã dặn bao nhiêu lần? Nhai hết mới được nói chứ?

Tèo nhai, nuốt, xong thì thầm oang oang:

- Chị đừng sợ. Bố Mẹ vứt thì để Tèo đứng dưới nhặt cho chị nhớ!

Tôi sặc canh, ho sù sụ. Mẹ nhìn tôi, điệu bộ thật là ngán ngẩm. ("Con gái con đứa thế đấy!" – hẳn là Mẹ đang nghĩ vậy.)

- Gần "đèn", cố mà "rạng" con nhé!

- Hay là gửi Kem sang đấy ở để Củ Lạc nó dạy dỗ cho? – Bố (lại) "sáng kiến".

Tôi nghe đến đây thì mặt tự động hớn hở như bắt được vàng, Tèo nhìn Bố Mẹ rồi nhìn tôi, rồi gõ bát coong coong và nói:

- Chị đi Tèo cũng đi!

Mẹ lườm Bố một cái dài từ nhà ra đến đầu ngõ:

- Gửi là gửi thế nào, anh vớ vẩn!
Tôi rón rén cười thầm, giục Tèo ăn cho mau và hai đứa ôm theo con Nhợn, chuồn lên phòng tôi xem phim hoạt hình. Gì chứ, tôi biết tỏng. Mỗi bận có chuyện kiểu kiểu như vậy, hai người ấy lại tìm cớ đuổi chúng tôi đi chỗ khác để "thảo luận về phương pháp nuôi dạy con cái" cho ra ngô ra khoai mới thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com