Phần 39
Toàn về tới nhà, vẫn còn sớm. Sớm hơn những ngày nó làm tình chán chê với đàn bà, rồi mới về. Chị Phụng đang tập mấy bài tập dưỡng thai. Thấy nó về, liền hớn hở:
– Sao hôm nay em về sớm vậy?– Hôm nay không có khách, em đi ăn với đồng nghiệp một chút rồi về ngay.Toàn thấy ánh mắt hớn hở của chị Phụng. Chị vui vì nó về nhà sớm, niềm vui của chị thật đơn giản. Nó thấy có lỗi với chị quá, vì nó có quá nhiều người bên ngoài. Dù chị đồng ý, nhưng như vậy hình như có chút không phải với chị.Nó cố dỗ dành lương tâm mình bằng việc dành cả buổi tối cho chị, ăn hoa quả, xem truyền hình, ngồi nghe chị chơi đàn…… Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyensextv.com/moc-lon-chi-gai/Chiều hôm sau, nó đang làm thì có số lạ gọi vào máy. Đợi hai hồi chuông reo, nó bắt máy:– Alo, Toàn nghe?– Anh Toàn hả, em Hà đây. Hôm nay anh có bận sau giờ làm việc không anh?– Để anh xem đã. – Nó nhìn lại lịch hẹn của mình, rồi len lén nhìn chị Nhung đang ngồi làm việc.– Anh rảnh. – Toàn nói với giọng điệu tỉnh bơ.– Ồ, hay quá. Em mời anh đi ăn, rồi nghe nhạc, có được không?– Nghe nhạc? Anh ít đi nghe nhạc lắm, có đi thì chỉ đi nhà hát thành phố nghe dàn nhạc thôi.– Ồ, em… cũng đang định rủ anh đi nghe nhạc thính phòng mà. Để em tra lịch diễn ở Nhà hát thành phố, rồi gọi lại anh nha.– Haha, Nhà hát thành phố chỉ diễn cuối tuần thôi em, trừ khi có liên hoan nhạc. Anh theo dõi lịch hoài mà.– Em… – Hà bối rối, nàng không còn cơ hội nào.– Nhưng không sao. Anh sẽ dẫn em đi chỗ này, so với nghe ở nhà hát cũng có cái hay riêng. – Toàn nửa đùa nửa thật.– Ồ, là anh nói đấy nhé. Em đợi anh qua chở em ở chỗ em làm nhé.Cái cô Hà này, chưa gì hết mà bắt đàn ông đón đưa rồi, Toàn nghĩ. Nhưng nó quên mất rằng người xinh đẹp như Hà, thì biết bao gã mời nàng đi, nguyện làm tài xế cho nàng mà nàng đâu có ưng.– Thôi, mình khỏi đi ăn, anh đi ăn với vợ anh tí. Sau đó anh qua nhà em cũng được, không gấp đâu.– Vậy… cũng được… – Hà hơi bối rối khi nghe Toàn nói tới vợ trước mặt nàng.Tan sở, Toàn chở chị Nhung về, rồi về nhà với chị Phụng. Chị Nhung môi dẩu lên, giọng hờn dỗi:– Hai hôm nay không… vào nhà chị rồi đấy, toàn bỏ chị ở cổng thôi.– Em có việc mà…Nhung cũng không trói buộc Toàn, nàng với nó chỉ là tình nhân thôi, người yêu còn chưa phải, tư cách gì quản nó.Toàn về nhà, ăn cơm với chị Phụng, rồi thay quần áo để đi với Hà. Nó chọn một chiếc sơ mi trắng, một chiếc quần âu được là phẳng phiu – bởi bàn tay của chị Phụng, rồi khoác lên mình chiếc áo Blazer bên ngoài. Nó chào chị Phụng, rồi đi. Chị nhìn nó:– Chiếc áo này… Hôm nay em định trổ tài à?– Hì hì, lâu lâu cũng ngứa tay mà chị.Rồi nó đón Hà, đưa nàng đến một quán cà phê ở Quận 1 – gần nhà văn hóa Thanh Niên. Quán khá im lặng, tiếng đàn nhẹ vang lên, đó là một nhạc công đang chơi piano ở giữa quán. Toàn dẫn Hà ngồi vào một bàn, rồi gọi nước.Sau vài câu chuyện, nhạc công tạm dừng, thì Hà chợt nói:– Em vẫn chưa thấy có gì đặc sắc so với nhà hát thành phố.– Có, ngay bây giờ em thấy. – Toàn nháy mắt rồi đẩy ghế, đứng dậy, ngồi vào chiếc đàn piano đang trống.Toàn khoan thai ngồi xuống. Phút chốc nó bỗng biến thành con người khác, trầm tĩnh và ưu tư, nó gõ vài phím để quen đàn, rồi hai tay bắt đầu lướt trên các phím đàn. Nó chơi vài bài của Bach, giai điệu rất rộn ràng.Chiếc áo khoác Blazer có tay ngắn hơn chiếc áo sơ mi bên trong, nên khi ngồi đàn, tay áo sơ mi bên trong lòi ra, lộ ra những họa tiết ở cổ tay áo, rất đặc sắc. Lại thêm những ngón tay mạnh mẽ của Toàn lướt trên phím đàn, làm say hồn của Hà…Nàng đờ đẫn nhìn Toàn, tai đang cố lắng nghe những giai điệu từ bàn tay của nó. Khi sắp hết, nàng chợt nhận ra không chỉ nàng mà rất nhiều người trong quán cà phê đang nhìn Toàn – dù nam hay nữ. Không thể phủ nhận sức hút của Toàn những lúc như thế này.Toàn kết thúc, rời đàn và trở về phía Hà giữa những tiếng vỗ tay của người nghe, hai người lại nói chuyện:– Em đã hiểu tại sao anh có nhiều… bạn gái thế.– Haha, chỉ có vợ anh và em là từng thấy anh chơi đàn, các cô bạn gái khác không biết đâu.Hà hơi ngượng, nhìn Toàn:– Em là bạn gái anh khi nào, mà anh kêu “các cô bạn gái khác không biết”…– Từ khi em mời anh đi ăn tối hôm qua.– Anh đừng tự mình đa tình, ai thèm làm bạn gái anh chứ!– Vậy thôi, em cứ tiếp tục chối đi. – Toàn nhún vai.Thật sự thì nó cũng đâu yêu Hà, hai người đã tiếp xúc gì nhiều đâu. Nó chỉ thấy thích thú nhan sắc và nét đẹp mang đậm tính hiện đại của nàng. Nếu nàng chịu làm… tình nhân của nó thì cũng được, mà không thì thôi, nó đâu thiếu đàn bà.Còn Hà, nàng đang nghĩ gì. Thật sự nàng thích thú với cách nói chuyện và phong thái của Toàn, đó là cái cốt yếu. Còn sự giàu có và gương mặt điển trai của Toàn cũng là hai điểm cộng rất lớn, không chỉ với Hà mà còn với tất cả các cô gái.Để có được sự thành thục như hôm nay, Hà đã trải qua nhiều mối tình, có cả ngọt ngào và cay đắng. Nàng không còn quá ngây thơ, và mơ mộng như một cô thiếu nữ 18 tuổi. Nàng nghĩ mình cần gì, từ một người đàn ông.Cuộc nói chuyện vì thế mà nhạt dần. Toàn đưa Hà về. Bỗng Hà hỏi:– Nếu em làm bạn gái anh, có bị vợ anh đánh ghen không?– Đương nhiên là không, vợ anh còn muốn anh có bạn gái là đằng khác.– Vì sao? Vợ anh… vô sinh?– Haha, cô ấy đang có thai, sắp sinh cho anh một nàng công chúa. Hai bọn anh vẫn đang rất hạnh phúc.– Anh nói dối, chả có ai hạnh phúc mà muốn chồng mình có bạn gái cả!– Em đừng nói với giọng điệu cáo buộc như thế, anh không thích đâu.– Thế thì… vì sao cô ấy muốn anh có bạn gái?– Em không cần biết.Lại một thoáng im lặng. Hà đánh bạo, hỏi tiếp:– Thế làm bạn gái anh, em sẽ được những gì?– Tình cảm của anh dành cho em. – Toàn nói, vẫn nhìn thẳng vì đang lái xe.– Chỉ thế thôi à?– Đúng, và anh chưa từng dùng tiền để mua bạn gái. Các cô tình nhân của anh cũng không phải đến với anh vì tiền!Toàn hơi khó chịu, có vẻ như Hà đang gạ đổi tình lấy tiền. Tiền, nó không thiếu, nhưng mà để mua tình nhân thì không phải phong cách của nó.– Ồ… – Hà có vẻ hơi ngạc nhiên. Vì nàng tưởng các cô gái kia cũng bám vào Toàn vì tiền.Rồi nàng nói tiếp:– Em chỉ muốn có sự đảm bảo vững chắc cho tương lai…– Đó là lựa chọn của em. Anh không cưới em, cũng không cho em tiền, nhà cửa hay xe hơi được. Trừ phi…– Trừ phi gì?– Trừ phi em có thể khiến anh yêu em thật lòng. Khi đó thì tiền anh không tiếc!… Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyensextv.com/moc-lon-chi-gai/Toàn dừng xe trước cổng chung cư nhà Hà:– Có lẽ chúng ta không hợp nhau. Hi vọng sẽ là bạn tốt… – Toàn nói định bước ra mở cửa cho Hà.– Khoan… Em… Anh có cho em cơ hội làm anh yêu em không?– Rất sẵn lòng. Chả ai từ chối một người xinh đẹp và thông minh như em cả!– Vậy… đêm nay… anh đừng về được không. Hãy cho em cơ hội làm anh yêu em, không xa rời được em!Toàn cười thầm trong bụng. Làm sao nó có thể yêu một cô nàng hám của như Hà nhỉ? Nhưng nếu được nàng tự nguyện dâng thân thể cho mình thì cũng không từ chối, chả con mèo nào chê mỡ cả!Thế là nó lái xe xuống hầm, rồi cùng Hà vào căn hộ của nàng…
– Sao hôm nay em về sớm vậy?– Hôm nay không có khách, em đi ăn với đồng nghiệp một chút rồi về ngay.Toàn thấy ánh mắt hớn hở của chị Phụng. Chị vui vì nó về nhà sớm, niềm vui của chị thật đơn giản. Nó thấy có lỗi với chị quá, vì nó có quá nhiều người bên ngoài. Dù chị đồng ý, nhưng như vậy hình như có chút không phải với chị.Nó cố dỗ dành lương tâm mình bằng việc dành cả buổi tối cho chị, ăn hoa quả, xem truyền hình, ngồi nghe chị chơi đàn…… Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyensextv.com/moc-lon-chi-gai/Chiều hôm sau, nó đang làm thì có số lạ gọi vào máy. Đợi hai hồi chuông reo, nó bắt máy:– Alo, Toàn nghe?– Anh Toàn hả, em Hà đây. Hôm nay anh có bận sau giờ làm việc không anh?– Để anh xem đã. – Nó nhìn lại lịch hẹn của mình, rồi len lén nhìn chị Nhung đang ngồi làm việc.– Anh rảnh. – Toàn nói với giọng điệu tỉnh bơ.– Ồ, hay quá. Em mời anh đi ăn, rồi nghe nhạc, có được không?– Nghe nhạc? Anh ít đi nghe nhạc lắm, có đi thì chỉ đi nhà hát thành phố nghe dàn nhạc thôi.– Ồ, em… cũng đang định rủ anh đi nghe nhạc thính phòng mà. Để em tra lịch diễn ở Nhà hát thành phố, rồi gọi lại anh nha.– Haha, Nhà hát thành phố chỉ diễn cuối tuần thôi em, trừ khi có liên hoan nhạc. Anh theo dõi lịch hoài mà.– Em… – Hà bối rối, nàng không còn cơ hội nào.– Nhưng không sao. Anh sẽ dẫn em đi chỗ này, so với nghe ở nhà hát cũng có cái hay riêng. – Toàn nửa đùa nửa thật.– Ồ, là anh nói đấy nhé. Em đợi anh qua chở em ở chỗ em làm nhé.Cái cô Hà này, chưa gì hết mà bắt đàn ông đón đưa rồi, Toàn nghĩ. Nhưng nó quên mất rằng người xinh đẹp như Hà, thì biết bao gã mời nàng đi, nguyện làm tài xế cho nàng mà nàng đâu có ưng.– Thôi, mình khỏi đi ăn, anh đi ăn với vợ anh tí. Sau đó anh qua nhà em cũng được, không gấp đâu.– Vậy… cũng được… – Hà hơi bối rối khi nghe Toàn nói tới vợ trước mặt nàng.Tan sở, Toàn chở chị Nhung về, rồi về nhà với chị Phụng. Chị Nhung môi dẩu lên, giọng hờn dỗi:– Hai hôm nay không… vào nhà chị rồi đấy, toàn bỏ chị ở cổng thôi.– Em có việc mà…Nhung cũng không trói buộc Toàn, nàng với nó chỉ là tình nhân thôi, người yêu còn chưa phải, tư cách gì quản nó.Toàn về nhà, ăn cơm với chị Phụng, rồi thay quần áo để đi với Hà. Nó chọn một chiếc sơ mi trắng, một chiếc quần âu được là phẳng phiu – bởi bàn tay của chị Phụng, rồi khoác lên mình chiếc áo Blazer bên ngoài. Nó chào chị Phụng, rồi đi. Chị nhìn nó:– Chiếc áo này… Hôm nay em định trổ tài à?– Hì hì, lâu lâu cũng ngứa tay mà chị.Rồi nó đón Hà, đưa nàng đến một quán cà phê ở Quận 1 – gần nhà văn hóa Thanh Niên. Quán khá im lặng, tiếng đàn nhẹ vang lên, đó là một nhạc công đang chơi piano ở giữa quán. Toàn dẫn Hà ngồi vào một bàn, rồi gọi nước.Sau vài câu chuyện, nhạc công tạm dừng, thì Hà chợt nói:– Em vẫn chưa thấy có gì đặc sắc so với nhà hát thành phố.– Có, ngay bây giờ em thấy. – Toàn nháy mắt rồi đẩy ghế, đứng dậy, ngồi vào chiếc đàn piano đang trống.Toàn khoan thai ngồi xuống. Phút chốc nó bỗng biến thành con người khác, trầm tĩnh và ưu tư, nó gõ vài phím để quen đàn, rồi hai tay bắt đầu lướt trên các phím đàn. Nó chơi vài bài của Bach, giai điệu rất rộn ràng.Chiếc áo khoác Blazer có tay ngắn hơn chiếc áo sơ mi bên trong, nên khi ngồi đàn, tay áo sơ mi bên trong lòi ra, lộ ra những họa tiết ở cổ tay áo, rất đặc sắc. Lại thêm những ngón tay mạnh mẽ của Toàn lướt trên phím đàn, làm say hồn của Hà…Nàng đờ đẫn nhìn Toàn, tai đang cố lắng nghe những giai điệu từ bàn tay của nó. Khi sắp hết, nàng chợt nhận ra không chỉ nàng mà rất nhiều người trong quán cà phê đang nhìn Toàn – dù nam hay nữ. Không thể phủ nhận sức hút của Toàn những lúc như thế này.Toàn kết thúc, rời đàn và trở về phía Hà giữa những tiếng vỗ tay của người nghe, hai người lại nói chuyện:– Em đã hiểu tại sao anh có nhiều… bạn gái thế.– Haha, chỉ có vợ anh và em là từng thấy anh chơi đàn, các cô bạn gái khác không biết đâu.Hà hơi ngượng, nhìn Toàn:– Em là bạn gái anh khi nào, mà anh kêu “các cô bạn gái khác không biết”…– Từ khi em mời anh đi ăn tối hôm qua.– Anh đừng tự mình đa tình, ai thèm làm bạn gái anh chứ!– Vậy thôi, em cứ tiếp tục chối đi. – Toàn nhún vai.Thật sự thì nó cũng đâu yêu Hà, hai người đã tiếp xúc gì nhiều đâu. Nó chỉ thấy thích thú nhan sắc và nét đẹp mang đậm tính hiện đại của nàng. Nếu nàng chịu làm… tình nhân của nó thì cũng được, mà không thì thôi, nó đâu thiếu đàn bà.Còn Hà, nàng đang nghĩ gì. Thật sự nàng thích thú với cách nói chuyện và phong thái của Toàn, đó là cái cốt yếu. Còn sự giàu có và gương mặt điển trai của Toàn cũng là hai điểm cộng rất lớn, không chỉ với Hà mà còn với tất cả các cô gái.Để có được sự thành thục như hôm nay, Hà đã trải qua nhiều mối tình, có cả ngọt ngào và cay đắng. Nàng không còn quá ngây thơ, và mơ mộng như một cô thiếu nữ 18 tuổi. Nàng nghĩ mình cần gì, từ một người đàn ông.Cuộc nói chuyện vì thế mà nhạt dần. Toàn đưa Hà về. Bỗng Hà hỏi:– Nếu em làm bạn gái anh, có bị vợ anh đánh ghen không?– Đương nhiên là không, vợ anh còn muốn anh có bạn gái là đằng khác.– Vì sao? Vợ anh… vô sinh?– Haha, cô ấy đang có thai, sắp sinh cho anh một nàng công chúa. Hai bọn anh vẫn đang rất hạnh phúc.– Anh nói dối, chả có ai hạnh phúc mà muốn chồng mình có bạn gái cả!– Em đừng nói với giọng điệu cáo buộc như thế, anh không thích đâu.– Thế thì… vì sao cô ấy muốn anh có bạn gái?– Em không cần biết.Lại một thoáng im lặng. Hà đánh bạo, hỏi tiếp:– Thế làm bạn gái anh, em sẽ được những gì?– Tình cảm của anh dành cho em. – Toàn nói, vẫn nhìn thẳng vì đang lái xe.– Chỉ thế thôi à?– Đúng, và anh chưa từng dùng tiền để mua bạn gái. Các cô tình nhân của anh cũng không phải đến với anh vì tiền!Toàn hơi khó chịu, có vẻ như Hà đang gạ đổi tình lấy tiền. Tiền, nó không thiếu, nhưng mà để mua tình nhân thì không phải phong cách của nó.– Ồ… – Hà có vẻ hơi ngạc nhiên. Vì nàng tưởng các cô gái kia cũng bám vào Toàn vì tiền.Rồi nàng nói tiếp:– Em chỉ muốn có sự đảm bảo vững chắc cho tương lai…– Đó là lựa chọn của em. Anh không cưới em, cũng không cho em tiền, nhà cửa hay xe hơi được. Trừ phi…– Trừ phi gì?– Trừ phi em có thể khiến anh yêu em thật lòng. Khi đó thì tiền anh không tiếc!… Bạn đang đọc truyện Móc lồn chị gái tại nguồn: http://truyensextv.com/moc-lon-chi-gai/Toàn dừng xe trước cổng chung cư nhà Hà:– Có lẽ chúng ta không hợp nhau. Hi vọng sẽ là bạn tốt… – Toàn nói định bước ra mở cửa cho Hà.– Khoan… Em… Anh có cho em cơ hội làm anh yêu em không?– Rất sẵn lòng. Chả ai từ chối một người xinh đẹp và thông minh như em cả!– Vậy… đêm nay… anh đừng về được không. Hãy cho em cơ hội làm anh yêu em, không xa rời được em!Toàn cười thầm trong bụng. Làm sao nó có thể yêu một cô nàng hám của như Hà nhỉ? Nhưng nếu được nàng tự nguyện dâng thân thể cho mình thì cũng không từ chối, chả con mèo nào chê mỡ cả!Thế là nó lái xe xuống hầm, rồi cùng Hà vào căn hộ của nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com