TruyenHHH.com

Truy Kich Hung An Mac Y Lai

Q2.Chương 46: Làm chuyện xấu

"Ý của cậu là Tào Nguyệt Đình từng có dấu hiệu muốn gây chuyện với Trương Ức Sao? Hay ý cậu là cậu biết cô ta đã làm gì Trương Ức Dao?" Đới Húc hỏi.

"Tôi không thấy cô ta thật sự đi tìm Tiểu Dao, nhưng tôi biết cô ta chắc chắn có khả năng làm ra những chuyện này." Lương Khang khẳng định, "Người khác thì tôi không chắc, nhưng tôi quá hiểu Tào Nguyệt Đình, tâm lý của cô ta rất có vấn đề, cậu nói cô ta có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức, tôi cũng tin! Tiểu Dao thì không giống, bởi vì thời điểm quan hệ giữa chúng tôi tốt lên tôi còn chưa chính thức chia tay Tào Nguyệt Đình, Tiểu Dao luôn cảm thấy tự trách, cô ấy nói không thể tha thứ cho bản thân mình, cho dù tôi và Tào Nguyệt Đình chia tay, chỉ cần Tào Nguyệt Đình một ngày không tha thứ, cô ấy sẽ không chấp nhận tôi. Anh nói xem, loại người tâm thần như Tào Nguyệt Đình sao có thể tha thứ, cô ta đến bây giờ còn không muốn chia tay với tôi, còn muốn tái hợp! Trong chuyện này tôi đúng là xui xẻo nhất, người không thích sống chết cũng không cắt đứt được, người tôi thích lại không thể đến bên tôi."

Cho dù xui xẻo cũng là cậu đáng. Phương Viên nhìn Lương Khang, càng nghe hắn nói, cô càng cảm thấy tức giận, nếu không phải vì đang làm việc, cô thật sự muốn mắng tên đàn ông này một trận, từng tuổi này, đây là lần đầu tiên cô gặp tên đàn ông vô sỉ như thế, bên này chiếm hết tiện nghi của cô gái thích mình, bên kia thông đồng với phụ nữ khác trong khi chưa chia tay, từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhận ra vấn đề của chính mình, còn đổ mọi sai lầm lên đầu bạn gái cũ.

May mắn là Phương Viên còn biết nhẫn nhịn, nếu để Hạ Ninh ở đây, nói không chừng sóng gió sẽ nổi, ít nhất về vấn đề miệng lưỡi khẳng định sẽ không để tên đàn ông Lương Khang này yên.

"Vậy trong thời gian cậu ở bên Trương Ức Dao, có biết tình sử của cô ấy không?" Phương Viên không nói gì thêm, nhưng hai mắt nhìn Lương Khang như sắp bốc lửa. Đới Húc vừa tiếp tục đặt câu hỏi vừa âm thầm duỗi tay ra sau lưng Phương Viên, nhẹ nhàng nhéo bả vai cô một cái, nhắc nhở cô nên khống chế cảm xúc của mình.

Bị Đới Húc lặng lẽ nhắc nhở như vậy, Phương Viên lập tức phát hiện bản thân thể hiện hơi quá, cô vội điều chỉnh cảm xúc, dời ánh mắt khỏi Lương Khang, nhìn bốn phía.

Lương Khang không chú ý đến ánh mắt phản cảm của Phương Viên vừa rồi, mỗi lần nhắc đến Trương Ức Dao, hắn đều coi trọng: "Cô ấy kể hết với tôi, tôi biết cả. Tiểu Dao là cô gái đơn thuần, cô ấy nói trước đây mình có một mối tình, nam chính là tình đầu của cô ấy, không có tiền đồ, cũng không có chí lớn, chưa bao giờ tính đến tương lai. Cô ấy không ghét bỏ, cảm thấy dù sao cũng là tình đầu, vậy thì cứ hết lòng ở bên người kia, kết quả tên đàn ông đó cuối cùng vẫn phụ lòng cô ấy. Lúc kể lại chuyện này với tôi, cô ấy còn không nhịn được mà chạy vào phòng vệ sinh trốn khóc, tôi nghe xong thật sự rất nuối tiếc, nếu có thể sớm gặp được Tiểu Dao, tôi chắc chắn sẽ không để bạn trai cũ của cô ấy có cơ hội làm tổn thương cô ấy! Một người đàn ông phải có quyết đoán, nghèo hèn thì được chứ không thể không có năng lực, Tiểu Dao không đáng dành tình cảm cho người đàn ông như vậy! Ông trời đúng là không chiều lòng người!"

"Vậy ý cậu là, Trương Ức Dao chắc chắn là cô gái tốt đúng không?" Đới Húc hỏi.

Lương Khang không hề do dự với vấn đề này, lập tức gật đầu: "Đương nhiên."

"Cô ấy vô cùng đơn thuần ngây thơ?

"Ít nhất trong những người tôi từng gặp, cô ấy là cô gái mềm lòng thiện lương nhất."

Nghe được câu trả lời này, Đới Húc không hỏi nữa, chỉ cười cười, nụ cười kia thoạt nhìn còn có ý khác. Lương Khang nhìn ra được, nhíu mày, vội hỏi: "Anh cười cái gì? Phản ứng vừa rồi của anh là thế nào hả? Anh có ý gì? Có gì muốn nói thì nói đi, rốt cuộc có phải Tào Nguyệt Đình lại làm ra chuyện gì không? Cô ta đi tìm Tiểu Dao đúng không? Cô ta nói bậy với Tiểu Dao sao? Tôi nói với mấy người, mấy người đừng tin lời cô ta nói, miệng chó của cô tâ căn bản không thể phun ra ngà voi!"

"Không phải Tào Nguyệt Đình nói gì, là vừa rồi chính miệng cậu nói tôi biết." Đới Húc lắc đầu, chỉ chỉ Lương Khang đứng đối diện mình.

"Tôi? Tôi nói bậy gì hả? Tôi không hề nói những lời đó." Lương Khang không vui phản bác.

Đới Húc lại cười cười, gật đầu: "Không sai, là chính cậu. Vừa rồi cậu nói, sau khi Trương Ức Dao và cậu xảy ra mối quan hệ kia, cô ấy rất hối hận, bởi vì cậu đã có bạn gái, cô ấy không muốn làm kẻ thứ ba, phá hoại tình cảm giữa hai người, đúng không? Có một điểm tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nếu đã biết cậu và Tào Nguyệt Đình là một cặp, hơn nữa bạn gái cậu lại ở chung với cô ấy, Trương Ức Dao sao có thể 'không cầm giữ' được?"

"Ai cũng có nỗi khổ, thời điểm không khống chế được!" Nữ thần của mình bị nghi ngờ, Lương Khang đương nhiên không vui, hắn lập tức mở miệng giữ gìn Trương Ức Dao.

"Theo lý lẽ bình thường mà nói, sau khi thành niên, con người phải có trách nhiệm với hành vi của mình, không thể cầm lòng cùng được, tình cảm vô tình đến cũng được, nhưng đó đều là cách biện giải cho chính bản thân mình." Đới Húc không nghĩ như Lương Khang, "Cô ấy sớm đã biết cậu có bạn gái nhưng còn cầm lòng không được, vậy nếu có lần thứ hai? Thứ ba thì sao? Mỗi lần đều dùng lý do không cầm lòng được để giải thích ư? Đương nhiên, ai cũng sẽ mắc sai lầm, cho dù là thần tiên cũng không thể bảo đảm cả đời không mắc lỗi nào, đúng không? Nhưng con người ai cũng phải trưởng thành, điều cơ bản nhất chính là chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Trương Ức Dao biết rõ cậu và Tào Nguyệt Đình đang yêu đương, mà tình yêu cũng được, tinfnh dục cũng được, trong khi quan hệ giữa hai người vẫn còn cô ấy lại xen vào, mặc kệ thị phi thế nào, chẳng lẽ cô ấy không nên cùng cậu đối mặt sao? Dù có bao nhiêu lỗi lầm, cô ấy cũng nên cùng cậu gánh vác trách nhiệm, đối mặt với Tào Nguyệt Đình, hơn nữa phải nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của hai người, mà không phải sau khi bị Tào Nguyệt Đình phát hiện, dùng áy náy làm cớ để rút lui, để lại cậu và Tào Nguyệt Đình tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán."

Lương Khang há miệng thở dốc, còn định thay Trương Ức Dao giải thích vài câu, nhưng moi hết cõi lòng nửa ngày mới phát hiện bản thân không tìm được lý do phản bác Đới húc, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu: "Cô gái như cô ấy... Dù thế nào, tôi cũng không bỏ được."

"Cậu bỏ được hay không là vấn đề của cậu, cô ấy làm như vậy là vấn đề của cô ấy." Đới Húc bình tĩnh phản bác, cách nói chuyện giống như buôn chuyện với đối phương, hoàn toàn không có tính công kích, điều này khiến Lương Khang không thể nổi giận.

Lúc này Phương Viên dường như đã hiểu vì sao Chung Hàn rõ ràng tìm được Lương Khang trước, lại tình nguyện dẫn theo Cố Tiểu Phàm bôn ba bên ngoài, một hai giao việc này cho Đới Húc. Chung Hàn cho người ta cảm giác như dũng sĩ, một khi gặp loại người như Lương Khang, anh chắc chắn sẽ dùng khí thế áp đảo đối phương để giành thắng lợi, tuy rằng kết quả không bị ảnh hưởng nhưng khẳng định sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn phải đề phòng Lương Khang vì buồn bực mà không muốn phối hợp.

Đới Húc thì không giống, con người anh rất thân thiện, nói chuyện với Lương Khang không thành vấn đề, mặc dù đối phương có hụt hẫng, muốn phản kích, cũng sẽ không có cảm giác không được tôn trọng, nên biết là, muốn khơi mào mâu thuẫn phải cần hai bên mới đủ thực hiện, nếu trong đó chỉ có một bên tức giận đến dậm chân, bên còn lại vô cùng bình tĩnh, dù nổi giận, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, đến cuối cùng một mình ôm buồn bực vào lòng.

Giống như Lương Khang hiện tại, nữ thần được hắn điểm tô Trương Ức Dao bị Đới Húc từ dăm ba câu của hắn mà tìm được sơ hở, đánh cho hiện nguyên hình, trong lòng hắn cho dù không vui cũng không thể nổi nóng với Đới Húc, đương nhiên sẽ không tìm cớ để không phối hợp điều tra.

"Đúng rồi, sau khi chia tay, cậu và Tào Nguyệt Đình có gặp lại không?" Nhân cơ hội Lương Khang xấu hổ, Đới Húc thừa thắng xông lên, thay đổi đề tài, cho hắn bậc thang leo xuống.

"Cô ta tới tìm tôi, tôi vốn dĩ muốn tránh mặt, sau lại sợ cô ta ở sau lưng làm chuyện xấu, cho nên cảm thấy vẫn là nhìn chằm chằm cô ta mới tốt." Lương Khang trả lời.


Q2.Chương 47: Đánh nhau

"Cậu là quá lo cho Trương Ức Dao nên mới cẩn thận đều phòng, hay trước đó Tào Nguyệt Đình đã làm gì khiến cậu bây giờ phải như vậy?" Nghe hắn nói thế, Đới Húc cũng bỏ qua tranh luận về Trương Ức Dao, bắt đầu hỏi thăm về Tào Nguyệt Đình.

Không biết có phải vì vừa rồi lỡ miệng để Đới Húc bắt được sơ hở hay không, tuy nhắc đến Tào Nguyệt Đình, Lương Khang vẫn tỏ vẻ chán ghét, nhưng thái độ của hắn đã không còn thái quá, không còn tính công kích như trước: "Trước kia cô ta từng gây chuyện tương tự, cũng nhiều năm qua rồi, tuy mấy năm nay cô ta rất thành thật, cũng sợ thể hiện bộ mặt hung dữ với tôi, tôi sẽ không thích, nên cô ta vẫn luôn giả bộ dịu dàng, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà! Những chuyện trước kia cô ta làm, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ, nếu lỡ đâu lần này nóng nảy, cô ta muốn đối phó Tiểu Dao như vậy, tôi chắc sẽ tức chết mất."

"Trước đây cô ấy từng làm gì? Cậu nói đã qua lâu rồi, không phải là chuyện lúc học đại học chứ?" Đới Húc hỏi.

Lương Khang lắc đầu: "Đương nhiên không phải, lúc trước chắc chắn là đầu óc tôi úng nước mới đồng ý ở bên cô ta, với những chuyện cô ta từng làm, tôi nghĩ bản thân động vào không nổi! Vừa rồi không phải tôi nói rồi sao, khi đó chúng tôi còn cao trung, căn bản chưa ở bên nhau, là cô ta đơn phương quấn lấy tôi, còn nói với người khác chúng tôi là một cặp. Khi đó cô ta đúng là ảo tưởng mình là bạn gái của tôi. Không phải tôi nói quá, trước khi chính thức đến với Tào Nguyệt Đình, tôi có thích vài cô gái khác, nhưng không mối quan hệ nào thành công được, đều tại con chó điên Tào Nguyệt Đình kia, ai dám gần tôi một chút, cô ta đều hận không thể xé xác người ta! Thời còn cao trung, có một nữ sinh trường ngoài có ý với tôi, tôi khi đó thích thỉnh thoảng đi đánh bida, mà nữ sinh đó cũng rất thích chơi, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt. Nữ sinh đó vốn dĩ tôi không để ý lắm, nhưng không biết Tào Nguyệt Đình nghe ai nói, thế mà lặng lẽ xử lý cô ấy."

"Cụ thể thế nào?"

"Cụ thể tôi không rõ lắm, chuyện đó tôi cũng là tôi nghe người ta nói, hơn nữa nói Tào Nguyệt Đình không tốt, mấy người sẽ lại cảm thấy người bạn trai cũ này bụng dạ hẹp hòi, sau khi chia tay còn hất nước bẩn lên bạn gái cũ. Nữ sinh đó lúc chạy tới mách lẻo với tôi, khiến tôi cũng bị dọa sợ, gương mặt kia, nửa bên sưng phù, hoàn toàn không giống người trước đó tôi quen, hơn nữa còn nhiều chỗ trầy xước. Cô ấy vén ống tay áo ống quần lên cho tôi xem, trên cánh tay và đùi đều bầm tím, vừa hỏi tại sao lại như vậy, cô ấy nói là bị Tào Nguyệt Đình đánh, ban đầu tôi còn không tin, tôi vốn không nghĩ Tào Nguyệt Đình xấu như vậy, chỉ cho rằng cô ta cao lớn thô kệch, đầu óc chắc cũng đần độn mà thôi, kết quả nghe mọi người kể lại, tôi coi như được mở rộng tầm mắt."

"Được rồi, cậu có thể bớt nói quá vài câu, đi vào chuyện chính được không? Tào Nguyệt Đình rốt cuộc đã làm gì?" Mã Khải mất kiên nhẫn, thúc giục Lương Khang, hi vọng hắn có thể đi vào chủ đề.

Lương Khang không vui, trừng mắt nhìn cậu một cái: "Nữ sinh đó nói với tôi, ban đầu cô ấy không quen biết Tào Nguyệt Đình, cũng không biết giữa Tào Nguyệt Đình và tôi rốt cuộc có chuyện gì, cô ấy đang đi trên đường, Tào Nguyệt Đình bỗng nhiên xông tới đẩy cô ấy một cái, cô ấy không kịp đề phòng, cả người bị xô vào tường, da mặt trầy xát, cô gái kia cũng không phải đèn cạn dầu, cả ngày đều ở bên ngoài giao du với nhóm côn đồ, sao có thể để yên cho Tào Nguyệt Đình! Cô ấy mắng Tào Nguyệt Đình, Tào Nguyệt đình liền cãi lại, hai người tranh cãi, cô gái kia càng nổi giận, liền ra tay đánh Tào Nguyệt Đình. Ban đầu Tào Nguyệt Đình không có ý định đánh nhau, hai người ồn ào như vậy, xung quanh lập tức có người vây xem, chờ mọi người nhìn rõ người ra tay trước là cô gái kia, Tào Nguyệt Đình mới đánh trả. Mấy người không biết thể lực Tào Nguyệt Đình lúc đó đâu, cô gái kia căn bản không phải đối thủ của cô ta! Thấy Tào Nguyệt Đình đánh vào tay chân cô gái kia không buông, người vây xem sợ xảy ra chuyện, vội gọi 110, sau khi 110 tới hỏi chuyện là thế nào, bọn họ đều nói là đối phương đánh mình, cảnh sát phải tìm nhân chứng khác, kết quả vừa hỏi, anh đoán xem người ta nói gì?"

"Bọn họ đều nói là cô gái kia đánh Tào Nguyệt Đình." Nghe đến đây, cơ bản Đới Húc hiểu hết.

"Đúng vậy, bọn họ đều nói là cô gái kia đánh Tào Nguyệt Đình, Tào Nguyệt Đình nhẫn nhịn tới lúc không thể chịu nổi mới đành đánh trả, nếu không không biết sẽ như thế nào. Tôi thật không ngờ Tào Nguyệt Đình lại thủ đoạn như vậy, chiêu này của cô ta đúng là quá ác, cô gái kia dù có giải thích thế nào cũng không nói rõ được!"

"Hình như không đúng lắm, không phải cậu nói cô gái kia đâm vào tường, mặt sưng lên, còn trầy da sao? Cảnh sát xử lý luôn theo trình tự, không phải chỉ dựa vào mắt, chẳng lẽ không nhìn ra vết thương trên mặt cô ấy? Sao có thể tùy tiện tin rằng cô gái kia vô duyên vô cớ đánh Tào Nguyệt Đình?" Mã Khải cảm thấy câu chuyện của Lương Khang có lỗ hổng.

Lương Khang xua tay: "Đương nhiên không phải như thế, tôi nói Tào Nguyệt Đình nham hiểm không phải vì cô ta đổ tội cho cô gái kia, cô gái kia nói, lúc ấy Tào Nguyệt Đình thừa nhận với cảnh sát, bản thân đang vội, chạy nhanh không kịp nhìn đường, vô tình đụng vào cô gái đó, tông cô gái đó vào tường, cô ta là người tập thể thao, cơ thể rắn chắc, cho nên chuyện khi đó quán tính cũng không bình thường, cô ta đã xin lỗi, nói sẽ đưa cô gái kia tới bệnh viện kiểm tra, kết quả cô gái kia không buông tha mà đánh cô ta, ban đầu cô ta cảm thấy mình là người có lỗi nên mặc cô gái đánh, sau thật sự không chịu nổi nên mới phòng bị."

"Vậy sau đó chuyện này giải quyết thế nào?" Đới Húc hỏi.

"Cả hai bị đưa đến đồn công an điều tra, đều không bị thương nghiêm trọng, hơn nữa bọn họ chỉ mới là học sinh, vẫn chưa 18, cảnh sát chỉ khuyên một lúc rồi thả đi. Chân trước rời khỏi đồn công an, chân sau Tào Nguyệt Đình liền thay đổi thái độ, bảo cô gái kia cách xa tôi ra, lần này chỉ là chút giáo huấn, nếu còn có lần sau, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Cô gái kia lúc này mới hiểu tại sao bản thân lại bị Tào Nguyệt Đình gây chuyện, cô ấy tức giận, liền chạy về đồn công an nói với cảnh sát là Tào Nguyệt Đình cố ý đổ tội cho mình, kết quả cảnh sát người ta thiếu chút tưởng cô ấy mắc bệnh tâm thần, cô gái kia bị cảnh sát mắng một hồi, nói nếu còn gây chuyện sẽ kêu người nhà tới xử lý, cô gái kia sợ quá, nên đành phải thôi."

Câu chuyện Lương Khang kể khiến Phương Viên cảm thấy như một bộ phim, lúc trước từng gặp Tào Nguyệt Đình một lần, nhưng cô thật không ngờ suy nghĩ của cô gái này lại phức tạp như vậy, vì trả thù, thế mà nghĩ ra cách quá phức tạp này.

Đương nhiên, tiền đề là đây không phải do Lương Khang bịa đặt, câu chuyện này Phương Viên vẫn tin Lương Khang, dù sao hắn cũng không dự đoán trước được cảnh sát sẽ tới tìm mình, không nhất thiết phải bịa đặt câu chuyện tỉ mỉ như vậy. Phải biết rằng một khi nói dối, càng phức tạp sẽ càng dễ lộ tẩy.

"Nữ sinh bị đánh kia học gần trường hai người sao? Tên là gì?" Nghe hắn kể xong, Đới Húc lại hỏi.

Lương Khang lắc đầu: "Không nhớ, đã qua mấy năm rồi, khi đó vốn dĩ cũng không thân, bây giờ đột ngột hỏi, tôi không nghĩ ra."

"Vậy nếu tôi thử nói mấy cái tên?" Đới Húc cho hắn lựa chọn khác.

"Không chừng có thể nhớ tới."

"Có phải Vạn Huệ Tiệp không?" Đới Húc hỏi.

Lương Khang lập tức lắc đầu: "Chắc chắn không phải cái tên này, họ không đặc biệt như thế."


Q2.Chương 48: Quà chia tay

Dù sao Lương Khang sớm đã không nhớ rõ tên cô gái xảy ra ẩu đả với Tào Nguyệt Đình, hiện tại đương nhiên cũng không thể tin một câu phủ nhận của hắn, Đới Húc lặp đi lặp lại nhiều lần, hy vọng hắn có thể nghiêm túc nhớ lại, cho dù đối tượng xung đột với Tào Nguyệt Đình không phải Vạn Huệ Tuệ, thời cao trung hắn có quen biết nữ sinh tên Vạn Huệ Tiệp tuổi xấp xỉ mình không. Lương Khang nghiêm túc suy nghĩ, kết quả vẫn không có ấn tượng với người tên Vạn Huệ Tiệp này.

Hắn giải thích, lúc trước tuy trên con đường đó có hai ngôi trường, học sinh hai bên bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cũng thường chơi với nhau, quen biết rất nhiều, nhưng cho dù trốn học nhóm học sinh cũng chia làm hai loại, một thích trốn học ra ngoài chơi game hoặc đánh bida, một thích giao lưu kết bạn với nhóm côn đồ lưu manh, cho nên, hai nhóm này trên cơ bản là nước sông không phạm nước giếng, ai chơi theo ý người nấy, hoàn toàn không đụng mặt.

Trước khi đến thông tin họ có là cô gái tên Vạn Huệ Tiệp kia rất ít khi đến trường, thường qua lại với nhóm lưu manh, cho nên rất có khả năng Lương Khang không có ấn tượng với người này. Hai trường cao trung gần nhau, nhưng dù sao cũng là hai quần thể khác biệt, hơn nữa, một ngôi trường có mấy ngàn học sinh, bạn cùng trường chưa chắc đã biết mặt nhau, huống chi thời gian đã qua mấy năm, vụ án đó và vụ án Trương Ức Dao lần này vẫn chưa thể liên hệ hoặc nghiệm chứng. Việc này không khỏi khiến họ thất vọng.

Mọi suy nghĩ của Lương Khang trên cơ bản đều dồn cho Trương Ức Dao, kể chuyện Tào Nguyệt Đình đã đối phó người theo đuổi mình thế nào xong, hắn lại bắt đầu quấn lấy Đới Húc hỏi có phải Tào Nguyệt Đình gây chuyện với Trương Ức Dao không, nhìn bộ dáng, nếu thật sự là vậy, có khi hắn sẽ nhịn không được mà lập tức chạy đi tìm Tào Nguyệt Đình, chửi mắng một phen.

"Ngoại trừ tình sử Trương Ức Dao kể cậu nghe, về chuyện của cô ấy, cậu có biết gì thêm không?" Bị hắn dây dưa, Đới Húc có chút đau đầu, đành lựa chọn tránh né không trả lời. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không thể tùy tiện để lộ thông tin ra ngoài, hơn nữa hắn bảo vệ Trương Ức Dao như vậy, nếu nói hắn biết Trương Ức Dao đã xảy ra chuyện, không cần nghĩ cũng biết, hắn sẽ lập tức khẳng định Tào Nguyệt Đình là hung thủ, nói không chừng còn lén lút làm gì đó uy hiếp đến sự an toàn của Tào Nguyệt Đình.

Thể lực giữa nam nữ khác biệt, cho dù Tào Nguyệt Đình rèn luyện thể thao nhiều năm, sức lớn, nhưng thể lực của cô ấy cũng không thể nào bằng thanh niên trai tráng như Lương Khang, cho nên sự thật Trương Ức Dao gặp chuyện, Đới Húc không muốn nói Lương Khang biết, tránh để chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Cũng may tuy ban đầu Lương Khang tỏ vẻ khinh thường bọn họ, nhưng trong lòng không thật sự như thế, hắn biết nói cái gì nên nói, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, bị Đới Húc tránh né, hắn cũng không dám hỏi thăm tiếp.

Lương Khang suy nghĩ, lắc đầu: "Hai chúng tôi nào có nhiều cơ hội nói chuyện phiếm? Bên cạnh tôi còn có con cọp cái anh chị không phải không biết! Tôi muốn nhân lúc Tào Nguyệt Đình không ở nhà gặp Tiểu Dao nhiều hơn, nhưng sau bị cô ta phát hiện, tôi vừa lúc muốn chia tay, nhưng không phải Tiểu Dao nói cô ấy áy náy sao? Tôi sợ ngay thời điểm mấu chốt dễ làm Tiểu Dao sợ, hơn nữa không biết chừng Tào Nguyệt Đình một khi xúc động sẽ làm gì đó, cho nên chúng tôi càng không có cơ hội tìm hiểu. Nhưng tôi nói anh chị nghe, tôi và Tiểu Dao có loại cảm giác tâm linh tương thông, có một vài việc không cần phải nói, tôi cũng hiểu cô ấy. Tôi nói như vậy anh chị có thể chê cười tôi, nhưng đây là cảm giác vừa thấy đối phương liền xác định đó là định mệnh của cuộc đời, anh chị chắc chắn chưa từng có!"

"Đúng vậy, đâu giống anh, cả đời nói không chừng có đến mấy lần." Mã Khải lén bĩu môi, đứng sau Phương Viên thì thì thầm mắng. Đừng nhìn cậu ấy là đàn ông tuổi tác xấp xỉ Lương Khang, nhưng đối với chuyện đàn ông phản bội bạn gái, còn vui vẻ thể hiện tình cảm của mình với tình mới, cậu rất khinh thường.

Phương Viên nghe vậy, quay đầu liếc nhìn cậu. Buổi thăm hỏi sắp kết thúc, vừa rồi Đới Húc cũng chạm vào mấy cái đinh trong lòng Lương Khang, như vậy đã đủ, tốt nhất đừng ở thời điểm quan trọng mà cành mẹ để cành con, lỡ Lương Khang bị chọc giận, không muốn tiếp tục hợp tác, bọn họ lại tốn thêm thời gian để khuyên răn. Mã Khải nhận được ánh mắt của Phương Viên, không nói nữa, cũng may Lương Khang đang vui vẻ nói chuyện, căn bản không chú ý đến lời người khác nói, hơn nữa Mã Khải nói không lớn, vì thế câu trào phúng kia hắn không nghe thấy.

"Vừa rồi cậu nhắc đến chuyện đánh nhau, Tào Nguyệt Đình đã ra tay đến mức nào?" Đới Húc thuận miệng hỏi.

Lần này Lương Khang không còn tiếp tục hất nước bẩn lên người Tào Nguyệt Đình: "Cũng không có gì, chủ yếu vì cô ta dáng người thô kệch, cánh tay lại có sức lực, ngay cả nam sinh cũng không dám làm bậy với cô ta, càng đừng nói đến nữ sinh. Con người Tào Nguyệt Đình kia, tính tình không tốt, lại có tật xấu, tôi cảm thấy nữ sinh đều sợ cô ta."

"A, chúng tôi hiểu rồi, làm chậm trễ không ít thời gian của anh, cảm ơn anh đã phối hợp với chúng ta, anh có thể trở về tiếp tục chơi game rồi." Đới Húc gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.

Lương Khang thở phào nhẹ nhõm, nâng bước rời đi, xe của Đới Húc dừng ở cửa, vì thế cùng hắn chậm rãi đi về phía bên kia.

Nửa đường, Đới Húc bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, anh thích chim sao?"

Lương Khang không ngờ Đới Húc sẽ hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vậy, đề phòng nhìn anh: "Chim? Chim gì? Anh có ý gì?"

"Cậu đừng căng thẳng, là tôi đột nhiên nhớ tới nên tùy tiện hỏi thôi, ngày thường cậu có nuôi thú cưng nào không? Ví dụ như chim, chó mèo gì đó."

Lương Khang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, không thể hiểu nổi vì sao người này lại hỏi mình vấn đề như vậy, nhưng kỳ quái thì kỳ quái, hắn vẫn trả lời: "Tôi không thích mấy thứ đó, động vật thực vật tôi đều không thích, tiền bản thân còn chưa có để dùng, nuôi mấy thứ kia, không phải điên à! Còn nữa, tôi ghét nhất mấy mấy con có lông như chim, anh bảo tôi ăn gà vịt ngỗng tôi còn có thể chấp nhận, chỉ riêng chim, nhìn tôi đã cảm thấy chán, đừng nói là nuôi."

"Cậu và Tào Nguyệt Đình sau khi chia tay, cô ấy có tặng quà chia tay gì cho cậu không?" Nghe được câu trả lời, Đới Húc liền thử dò hỏi vấn đề khác.

Như vừa nghe truyện cười, Lương Khang nhìn chằm chằm Đới Húc: "Đùa gì chứ, anh xem phim thần tượng nhiều quá rồi đúng không? Còn quà chia tay! Làm gì có thứ đó chứ! Hơn nữa, tôi muốn một lần là chấm dứt với cô ta, cô ta lại như thuốc bôi trên da chó quấn lấy không bỏ, còn muốn quay lại với tôi, lần này tôi đã quyết tâm, nên mỗi lần cô ta tới cầu xin, tôi đều nói chuyện rất khó nghe, có lúc cô ta hình như cảm thấy bị tổn thương, cứ thế mà lặng lẽ rời đi, nhưng qua mấy ngày lại không biết mất mặt mà tới, đúng là không thể hiểu được. Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì, tới nơi rồi, cậu vào đi, chúng tôi không quấy rầy nữa." Đới Húc không để ý tới câu dò hỏi của hắn, tới trước cửa, đưa tay chỉ chỉ vào trong, ý bảo hắn vào đi.

Lương Khang bất mãn bĩu môi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đúng là điên, thần thần bí bí hỏi câu kia cũng không biết muốn làm cái gì..."

"Thằng nhóc này đúng là khiến người ta ngứa chân ngứa tay!" Chờ Lương Khang vào trong, Mã Khải nhịn không được mà oán giận.

"Cậu còn nói, vừa rồi may là Lương Khang không nghe cậu nói gì. Cậu không vừa mắt hắn thì thế nào, cậu thật sự có thể ra tay đánh hắn sao?" Nhớ lại Mã Khải vừa rồi thiếu chút nữa gây chuyện, Phương Viên theo bản năng nhắc nhở.

"Tớ đây không sợ, tớ không tin hắn có thể đánh thắng tớ."

"Sau đó thì sao? Cậu đánh thắng rồi sẽ bị xử phạt." Phương Viên nói thẳng.

Mã Khải hậm hực sờ mũi, không tiếp tục vấn đề này nữa.


Q2.Chương 49: Tìm chim

Đới Húc ra hiệu bảo bọn họ lên xe, sau đó gọi cho Chung Hàn, hỏi thăm tiến triển bên anh và Cố Tiểu Phàm, biết bên đó vừa lúc cần nhân lực, Đới Húc liền chở Phương Viên và Mã Khải qua thẳng bên kia.

"Phương Viên," Lái xe một đoạn, Đới Húc hỏi, "Em nghĩ thế nào?"

"Em cảm thấy tình cảm không thể là một bên tình nguyện, quan hệ giữa Tào Nguyệt Đình và Lương Khang chắc chắn không thể duy trì. Tuy em không hiểu người như Lương Khang rốt cuộc có điểm sáng gì khiến Tào Nguyệt Đình có chết cũng theo tới cùng, thích đến thà không cần tự tôn cũng ở bên cạnh hắn, nhưng nhìn cách Lương Khang đánh giá cô ấy, em nghĩ rằng cho dù là phụ nữ hay đàn ông, muốn để người khác yêu mình, tôn trọng mình thì bản thân phải nghĩ cho chính mình trước. Không biết Tào Nguyệt Đình trúng tà gì lại chà đạp bản thân như vậy." Phương Viên trút hết nghẹn khuất trong lòng. Vừa rồi người không vừa mắt Lương Khang không chỉ có Mã Khải, chẳng qua cô biết kiềm chế bản thân hơn Mã Khải mà thôi, hiện tại Đới Húc vừa hỏi, cô mới có cơ hội nói hết.

Nói hết rồi, cô phát hiện Đới Húc không hé răng, mà từ kính chiếu hậu nhìn cô, vẻ mặt đang cố gắng nhịn cười, dù nhấp miệng cũng không ngăn được ý cười trong mắt.

Phản ứng của anh như vậy khiến Phương Viên mờ mịt, cô không khỏi hoài nghi vừa rồi bản thân có lỡ lời gì không, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy bản thân không có vấn đề gì. Cảm thấy tình hình càng không rõ ràng, cô đành hỏi thẳng Đới Húc: "Là em nói sai gì sao? Sao anh lại có phản ứng như vậy?"

"Không có, em không nói sai, tôi chỉ là cảm thấy em có vẻ cũng rất ghét Lương Khang, vừa rồi nghẹn cả buổi là vì không có cơ hội nói ra sao?" Phương Viên nghe Phương Viên hỏi lại, càng không nhịn được, vừa cười vừa nói, "Tôi hỏi em nghĩ thế nào, chủ yếu là muốn hỏi em với thông tin chúng ta đang có, sau khi gặp Lương Khang, em có suy nghĩ gì về Trương Ức Dao."

"A..." Phương Viên theo bản năng che miệng. Cô cuối cùng cũng hiểu Đới Húc cười cái gì, anh là đang cười cô ngốc nghếch, rõ ràng đang trong thời gian làm việc, tiền bối người ta hỏi mình, chắc chắn là hỏi cách nhìn về vụ án, không phải đánh giá con người Lương Khang. Mà cô chán ghét Lương Khang đến cực điểm, cho nên vừa nghe Đới Húc hỏi liền tự nhiên bày tỏ cảm nghĩ chủ quan của mình.

Cô vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, trả lời: "Em cảm thấy cách nhìn của Lương Khang về Tào Nguyệt Đình trộn lẫn quá nhiều cảm xúc, căn bản là không hề khách quan. Nếu chúng ta muốn xác định trong quá khứ Tào Nguyệt Đình có liên quan gì với Vạn Huệ Tiệp không, có lẽ phải thông qua người khác. Ngược lại em để ý chuyện Tào Nguyệt Đình dạy dỗ cô gái muốn theo đuổi Lương Khang kia, tuy nghe có hơi phóng đại, nhưng mức độ tin cậy lại tương đối cao. Bởi vì Lương Khang bên này là chúng ta đột ngột tới tìm. Trừ phi bản thân hắn có liên quan tới cái chết của Trương Ức Dao, cho nên mới tìm mọi cách đẩy hiềm nghi lên kẻ khác, nếu không em không tin hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn bịa đặt được câu chuyện phức tạp như thế, hơn nữa từ đầu tới đuôi còn không tìm được sơ hở."

"Vậy có khả năng Lương Khang chính là hung thủ giết Trương Ức Dao không? Cậu xem hắn đánh giá Trương Ức Dao cao thế nào!" Nghe Phương Viên nói, Mã Khải cũng có suy nghĩ mới, "Hắn coi Trương Ức Dao là cô gái hoàn mỹ, còn vì Trương Ức Dao mà chia tay Tào Nguyệt Đình, kết quả Trương Ức Dao lại không chấp nhận hắn, việc này nếu là tớ, tớ cũng tức giận, chuyện yêu được, hoặc là đồng ý, hoặc là từ chối, cứ nửa vời như vậy thật sự thiếu đạo đức. Theo tớ, hắn hoài niệm quá khứ của họ, lại từ con đường khác biết được Trương Ức Dao ở bên ngoài còn những quan hệ không rõ ràng khác, hắn không chịu được, trong cơn giận dữ liền ra tay giết Trương Ức Dao, giết rồi cũng chưa giải hận, cảm thấy bản thân bị lừa gạt, cho nên dứt khoát bắt chước vụ án hoa thược dược màu đen. Mọi người cảm thấy khả năng này có thể xảy ra không?"

"Mã Khải, tôi hỏi cậu một vấn đề." Nghe cậu nói xong, Đới Húc không tỏ vẻ tán đồng hay phản đối, chỉ hỏi, "Hiện tại cậu thuật lại cách gây án của hung thủ trong vụ án hoa thược dược xem, từ chi tiết trên mặt thi thể đến cách xử lý nội tạng, sắp xếp thi thể, đều nói. A, buông di động xuống, không được lên mạng tra, chỉ bằng trí nhớ của mình, cậu kể lại cho tôi nghe xem."

Mã Khải vốn định lấy di động ra, lại bị Đới Húc chọc thủng, đành phải buông điện thoại xuống, lắc đầu: "Em không nhớ được, em chỉ nhớ cắt đôi chỗ bụng, ngực cũng bị cắt, trước khi chết Trương Ức Dao còn bị hung thủ ép ăn phần, à đúng rồi, còn dây thanh quản cũng bị cắt, còn... Còn... Còn những chi tiết khác em không nhớ quá rõ."

"Cậu xem, cậu từng tới hiện trường, còn xem báo cáo kiểm thi bên pháp y, cậu cũng không nhớ được, cho dù Lương Khang vì yêu mà hận Trương Ức Dao, nổi lên ý xấu, hắn cũng không thể nhất thời vì lòng tham mà xử lý thi thể theo vụ án hoa thược dược đen sau khi giết người." Nghe Mã Khải nói như vậy, Đới Húc mới trả lời câu hỏi trước đó của cậu, "Tôi không nghĩ giả thiết Lương Khang giết người có thể xảy ra, tôi cảm thấy đến hiện tại Lương Khang vẫn chưa phát hiện bộ mặt thật của Trương Ức Dao, trong lòng hắn cô ấy vẫn là hình tượng hoàn hảo."

"Tại sao? Sao anh biết được?" Mã Khải không khỏi tò mò, cậu và Đới Húc cùng gặp Lương Khang, mọi thứ nhìn đều giống nhau, nghe cũng thế, cậu thật không rõ tại sao bản thân không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, Đới Húc lại có thể khẳng định như vậy.

Đới Húc không để ý cậu dò hỏi mình tới cùng, có lòng hiếu học là chuyện tốt, so với qua loa đáng quý hơn nhiều, vì thế, anh kiên nhẫn trả lời: "Rất đơn giản, chúng ta có sẵn một đối tượng tham khảo, Lư Khai Tế. Thời điểm tìm Lư Khai Tế, nhắc đến Trương Ức Dao, hắn có phản ứng gì, thái độ thế nào, hai em chắc chắn vẫn còn ấn tượng. Cùng Lương Khang hôm nay, giống nhau không?"

"Không giống." Nghe Đới Húc nhắc tới Lư Khai Tế, trong đầu Phương Viên liền có đáp án, cô vốn định chờ một chút, hi vọng Mã Khải đứng ra trả lời, không ngờ cậu lại do dự, để anh phân tích, "Thời điểm nhắc tới Trương Ức Dao, tuy rằng Lư Khai Tế làm bộ bản thân rất thoải mái, nhưng trên thực tế hắn không thể che giấu sự khó chịu của mình, hắn nói Trương Ức Dao đơn thuần, không hợp thì chia tay, nhưng vẫn có thể nghe được khi bị Trương Ức Dao cô phụ tình cảm, hắn rất thất vọng, rất đau khổ. Nhưng Lương Khang không có, thái độ hắn đối với Trương Ức Dao, nói là thích thì không chính xác, em cảm thấy đó là mê luyến, hắn hoàn toàn không biết Trương Ức Dao là người thế nào, chỉ vì Trương Ức Dao xinh đẹp, ở trước mặt hắn sắm vai người phụ nữ hoàn hảo, căn bản không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ phẩm chất của cô ta, nhìn thế nào cũng không giống thái độ rõ ràng hận tới giết người mà còn làm bộ giữ gìn đối phương."

"Mã Khải, cậu rõ chưa?" Đới Húc hỏi Mã Khải, Mã Khải gật đầu, "Đó là điều tôi muốn nói. Rõ ràng hận một người, còn làm bộ thâm tình với người đó, đây không phải việc dễ làm, tôi nghĩ cho dù là sinh viên trường điện ảnh, nếu không rèn luyện lâu dài, chỉ sợ cũng không làm được."

Mã Khải nghĩ nghĩ, cảm thấy lời bọn họ hình như rất hợp lý, tự mình nghiền ngẫm nửa ngày, mới nói: "Nếu là thế, em cảm thấy Tào Nguyệt Đình càng khả nghi, nào có ai không có mặt mũi lại có thể nhẫn nhịn như thế! Trương Ức Dao cướp bạn trai của cô ta, sau khi cướp lại không cần, cô ta muốn hàn gắn mối quan hệ, bạn trai lại mặt dày theo đuổi người ta, thật đáng giận!"

"Có đối tượng nghi ngờ là chuyện tốt, chúng ta sẽ từng bước đi nghiệm chứng." Đới Húc nói.

Mã Khải gật đầu: "À đúng rồi, lão Đới, bây giờ chúng ta đi tìm bọn người Chung Hàn để làm gì?"

"Chúng ta hả..." Đới Húc úp úp mở mở, "Giúp họ tìm chim!"


Q2.Chương 50: Chim chết

"Tìm chim gì chứ?" Mã Khải buồn bực, "Chẳng phải chúng ta đã tới chỗ bán chim tìm sao?"

"Đó là tìm sống, lần này chúng ta tìm chim chết." Trả lời xong, Đới Húc nghĩ đến Phương Viên, tuy rằng cô không sợ chim như Lâm Phi Ca nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái chết, đối với động vật chết, không biết trong lòng có bài xích hay không, vì thế anh nói với cô, "Lát nữa em có thể ở lại trong xe, tôi và Mã Khải đi tìm là được."

Phương Viên lắc đầu, ý bảo mình không sao: "Người chết cũng đã thấy, chim chết chắc chắn không có vấn đề."

Nhóm Chung Hàn phát hiện không ít lông chim ở chỗ cách nhà trọ Tào Nguyệt Đình thuê khoảng hai mươi phút đi bộ, gần đó là một bãi đất trống, mấy năm trước vừa khai thác trồng trọt, hiện tại mỗi cây đều chỉ to bằng một cánh tay, không quá cao, cành cũng không nhiều, vị trí tương đối hẻo lánh, ngày thường ít người tới, xung quanh im ắng, không có vách tường, cho nên nhìn qua liền cảm thấy hoang vắng, lông chim được phát hiện ngay trên mặt đất, trước đó mấy ngày trời đổ mưa, không ít lông chim đều ướt nhẹp, dính bùn, lông chim màu xám xịt hỗn tạp bụi bặm càng khó có thể tìm thấy. Ban đầu Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm chỉ phát hiện vài sợi lông, sau cẩn thận tìm kiếm, phát hiện nơi này có rất nhiều lông chim, từ số lượng, chắc chắn không phải chim nhỏ thay lông để lại, bọn họ hoài nghi có người đặc biệt chạy tới nơi này rút lông giết chim.

Đới Húc dẫn theo Mã Khải và Phương Viên tới hỗ trợ, mọi người chia nhau tìm kiếm, thứ cần tìm đương nhiên là xác chim, xem có cần hoàn chỉnh hay không. Có thể đã hư thối, cũng có khả năng đã bị mèo hoang ăn hết, căn bản không tìm thấy, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Mọi người bắt đầu công việc, Cố Tiểu Phàm và Phương Viên là con gái, vốn lo hai cô sẽ bài xích xác động vật hư thối. Đới Húc lần nữa nói các cô có thể ở cạnh chờ là được, dù sao diện tích nơi này không phải quá lớn, ba người đàn ông bọn họ có thể gánh vác. Nhưng Cố Tiểu Phàm và Phương Viên đều không đồng ý, hai người vui vẻ lập một tổ, ba người kia tự mình hành động, phân công công việc tìm kiếm trong rừng nhỏ.

Giống như phát hiện ban đầu của Chung Hàn, màu lông chim tương đối gần màu đất, muốn tìm cần mở to hai mắt, cẩn thận quan sát, nếu không rất có thể sẽ bỏ qua.

Tìm kiếm hơn nửa ngày, eo Phương Viên bắt đầu đau, cổ cũng vậy. Nhưng cuối cùng cũng có chút phát hiện, cô và Cố Tiểu Phàm tìm thấy một cái hố nhỏ, xung quanh có vết đào bới của chó mèo, phải biết rằng động vật sống bên ngoài đều có khứu giác nhạy bén và năng lực tìm kiếm thức ăn, không thể vô duyên vô cớ đào một cái hố dưới đất như vậy. Nguyên nhân động vật đào hố có hai loại, một là ăn không hết mà giấu đi, hai là dưới đất có thứ gì đó có thể ăn, vì thế phải đào tìm kiếm.

Phương Viên thuận tiện bẻ một cành cây, bới đất, dưới đất dường như lộ ra gì đó, cô và Cố Tiểu Phàm còn chưa ngửi được mùi lạ gì, đã có ruồi bọ mẫn cảm bay tới, vòng qua vòng lại trên hố đất.

"Là chim chết! Em thấy có thứ gì đó giống mỏ chim!" Phương Viên ngồi xổm xuống để nhìn, mũi đã ngửi tới mùi thối, cũng đã nhìn rõ thứ đồ dính đầy bùn đất kia rốt cuộc là gì.

Cố Tiểu Phàm vội kêu nhóm Chung Hàn và Đới Húc tới, chờ bọn họ tới, Phương Viên đã đào ra rất nhiều thứ.

Quả thật là chim chết, không chỉ một con, nghiêm khắc mà nói, hẳn xem như là một chuỗi.

Sau khi Cố Tiểu Phàm gọi người tới, quay đầu nhìn chim chết bên trong, sắc mặt liền thay đổi, không biết là vì đối diện với thi thể và mùi lạ chim chết, hay vì quá nhiều xác chim khiến người ta không thoải mái. Phương Viên cũng cảm thấy cả người nổi da gà.

Những con chim đó vì chôn dưới đất dính rất nhiều bùn, tuy rằng hiện trường đã thay đổi vì chó mèo hoang đào bới, nhưng vẫn có thể thấy rõ, thi thể của chúng bị xiên trên một cây tre, xiên tr này giống loại xiên thị ở quán BBQ, xiên tre xuyên qua mắt của một con chim, bởi vì dính bùn đất, hiện tại không nhìn rõ số lượng là bao nhiêu, có vài chỗ đã hư thối đến nát vụn, tóm lại thoạt nhìn rất ghê tởm.

Nhóm Chung Hàn và Đới Húc tới, Chung Hàn định tới gần quan sát, lại bị Đới Húc ngăn cản.

"Được rồi, với tính tình của cậu, vẫn là để tôi." Anh biết Chung Hàn là người ưa sạch, cho nên không nói hai lời mà chủ động mang bao tay, ôm công việc kiểm tra những con chim chết kia vào người mình.

Đới Húc ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lấy một xiên tre lên, chim đã hư thối, động tác thô lỗ sẽ phá vỡ nguyên trạng. Động tác của anh rất nhẹ, lấy từ trong hố ra đặt một bên, trước đếm tổng cộng có bao nhiêu con, sau mới bắt đầu kiểm tra tình hình chim chết.

Xác chim thật sự đã bị người ta rút lông, thậm chí cổ và cơ thể sắp tách rời, khoang bụng đều mở, bên trong đã không còn nội tạng, rõ ràng là đã bị người ta móc ra trước đó.

"Trời ạ!" Cố Tiểu Phàm ở cạnh nhìn, cảm thấy kẻ giết chim quá tàn nhẫn, "Đây chỉ vì hả giận sao? Thật độc ác!"

"Có tàn nhẫn hay không, phải xem nỗi hận lớn thế nào!" Chung Hàn nói.

"Đây chắc chắn là do người làm, có điều lông chim bị rút ra thành ra như vậy, lại hư thối, chúng ta cũng không nhìn ra rốt cuộc là chim gì, có cùng loại Tào Nguyệt Đình mua hay không, vẫn là mang về tìm người giúp đỡ. Mã Khải, lấy cái túi lớn nhất trên xe tôi tới đây."

Mã Khải lập tức đi lấy, rất nhanh liền cầm cái túi để vật chứng lớn nhất trở về. Đới Húc cẩn thận bỏ từng xiên vào, đóng lại cẩn thận, miễn cho mùi hôi bay ra ngoài. Mọi người tiếp tục tìm kiếm trong rừng cây, cũng tìm được mấy chỗ có lông chim, nhưng không quá nhiều, vừa rồi bọn họ chỉ tìm được tám con, nếu thật sự là Tào Nguyệt Đình làm, cô ta mua trên dưới ba mươi con, nói cách khác còn hai mươi hai con chôn ở chỗ khác, hoặc là đã bị chó mèo tha đi, không có cách nào tìm. Tới giữa trưa, Chung Hàn bảo dừng, cho rằng không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, nếu những con chim kia bị Tào Nguyệt Đình hành hạ tới chết, như vậy tám con hay ba mươi con không khác nhau, tính chất hành vi cũng đủ chứng minh vấn đề.

Đoàn người lên xe trở về thành phố, tìm một nơi ăn trưa, sau đó về Cục Công An. Đới Húc giao túi chim cho pháp y Lưu, nhờ ông ấy giúp tìm người kiểm tra, pháp y Lưu cười nói không ngờ bản thân ngoại trừ kiểm tra thi thể người chết bên ngoài, hiện tại còn mở rộng chuyên ngành đến chim thú.

Đương nhiên, để thuận tiện, Đới húc còn gửi ảnh chụp ở chỗ bán chim cho pháp y Lưu, trên ảnh là loại chim Tào Nguyệt Đình mua khi trước.

Tuy hiện tại chưa thể khẳng định trăm phần trăm những con chim đó do Tào Nguyệt Đình mua, cũng không thể chắc chắn hành động hành hạ chim tới chết do bản thân Tào Nguyệt Đình làm, nhưng với những chi tiết đang có, khả năng chuyện này liên quan tới cô ta vẫn rất lớn, từ tìm hiểu về Tào Nguyệt Đình, bao gồm câu chuyện của Lương Khang, đủ để chứng minh Tào Nguyệt Đình vốn không phải người giỏi nhẫn nhịn, ở một mức độ nào đó, còn có thể xem như tính cách khá nổi loạn, nhưng khi đối mặt với Lương Khang, cô ta lại bộc lộ tính cách khác, cho dù bị Lương Khang phản bội hay vũ nhục bằng ngôn ngữ, cô ta đều nhịn, chưa từng tỏ vẻ phẫn nộ, đây là điểm rất trái ngược.

Hơn nữa Lương Khang nói hắn ghét động vật có chim, điều này loại trừ khả năng Tào Nguyệt Đình mua chim để lấy lòng Lương Khang, hơn nữa không có ai thấy cô ta nuôi chim, lại trong khoảng thời gian ngắn mua số lượng lớn, cứ như vậy, giả thiết có khả năng lớn nhất chính là mua chim để hành hạ tới chết, thông qua con đường này nhằm phát tiết oán hận trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com