TruyenHHH.com

Truong Phuong Drop Don Phuong That Kho

Vậy là Phượng tội nghiệp, ngồi bó gối ngồi một góc tay ôm khư khư balo của Xuân Trường. Cậu chán nản đưa mắt nhìn ra chỗ đám đông. Ở đó họ đang điên cuồng nhảy nhót, nhạc sập xình sôi động. Quang cảnh thật náo loạn a~. Nói thật cậu cũng muốn tham gia lắm chứ, nhưng...đội trưởng đã nói phải ở đây trông đồ rồi. Vậy cậu đành ở thôi...

Đám đông đang chơi vui vẻ thì đột nhiên có tiếng rắc rắc phát ra. Tiếp đến là hàng loạt tiếng nổ. Xuân Trường giật mình nhìn bốn xung quanh mới phát hiện ra dàn loa phát nhạc bị trục trặc, trùm đèn được treo trên đỉnh bằng dây thừng đang có dấu hiệu rơi xuống. Mọi người chạy tán loạn, còn duy nhất một cô gái đang ngơ ngác không biết làm gì. Đánh mắt thấy đèn chùm sắp rơi, anh liền lao vào đẩy cô ấy ra. Cả hai nằm nhoài trên đất.

Phượng thấy anh gặp nguy hiểm liền chạy ra phía đó ngay lập tức. Cô gái kia còn chưa hoàn hồn, được Phượng đỡ dậy ân cần hỏi:
"Cô không sao chứ???"

Cô gái theo phản xạ lắc lắc đầu, mắt dán vào người vừa mới cứu mình- Lương Xuân Trường. Anh cũng phủi quần áo đứng dậy, liếc sang một cái xác định cô gái kia không sao thì mới chuẩn bị quay đi

"Đợi đã!!!! "

Xuân Trường khựng lại. Cô gái lúc nãy chạy ngay lên chỗ anh, cúi đầu:

"Hồi nãy cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi tên Nguyễn Kim Liên. Tôi có thể làm quen với anh được chứ"

"Lương Xuân Trường"- anh lạnh nhạt đáp lại để Liên không mất mặt.

Kim Liên nheo mắt lại nhìn , bất chợt nhận ra gì đó, há hốc miệng:
" Anh chẳng phải là cầu thủ Xuân Trường sao, đội trưởng U23 Việt Nam"

"Rồi sao? Hết chuyện rồi, tôi đi"

"Ơ anh ơi, anh ơi..."
Cô ta vẫn chạy theo anh, cậu thấy vậy cũng lập tức ôm đồ của anh chạy theo sau

"Em có thể biết số điện thoại của anh được không"- Sau khi đuổi kịp được anh, cô ta dùng đôi mắt to tròn chớp chớp, bám tay anh năn nỉ. Điều này đã khiến Phượng ở phía sau vô cùng khó chịu. Trái lại với hành động thân mật đó, anh lại hất tay cô ta ra

" Tại sao tôi lại phải cho cô số điện thoại của tôi. Mau tránh đường "

Cậu thở dài, 'Đúng rồi đó đội trưởng' . Rồi hí hửng ôm đồ chạy qua cô ta, chạy đến bên cạnh anh. Kim Liên cong cong khóe mắt, xem chừng cô ấy chưa bỏ cuộc rồi. Nhận ra ở phía xa có Hồng Duy cùng Quang Hải đều mặc áo khoác đồng phục của đội tuyển. Cô gái này liền chạy ra ngay:

"Xin lỗi hai anh, tôi có thể nhờ hai anh một việc được không"

Thấy Liên cũng xinh đẹp, tử tế. Duy liền vô tư gật đầu ngay. Quang Hải còn cảm thấy ngờ ngợ

"Hai anh có thể cho tôi xin số điện thoại của đội trưởng Lương Xuân Trường được không. Anh ấy vừa cứu tôi một mạng. Bây giờ tôi muốn có số của anh ấy để tiện trả ơn"

Duy không do dự, lập tức đọc số cho cô. Kim Liên sung sướng cảm ơn rối rít rồi dời đi.

"Sao bảo bối cho số anh Trường dễ dàng vậy. Nhỡ đâu cô ta là người xấu. Muốn làm hại anh Trường"- Quang Hải lấy tay che đầu cho Duy khỏi lắng, dịu dàng hỏi.

" Cô ta cũng lịch sự mà. Chắc là chỉ đơn giản là trả ơn thôi"

------------------

"Đội trưởng, anh đành lòng không cho số cô gái xinh đẹp kia sao"- Phượng vui vẻ, chân cố chạy cho kịp bước đi của người kia.

" Cậu muốn tôi làm vậy sao"

"Ơ, đương nhiên là không..."

"Vậy thì đừng hỏi nhiều"- anh vẫn cứ đi. Đi mà cứ như chạy ấy, làm cậu theo muốn hụt hơi

"Ưm"- cậu hài lòng nâng khóe môi. Cảm giác ấm áp len lỏi vào từng dây thần kinh

Sau buổi tối nay là kết thúc kì nghỉ, các cầu thủ rủ nhau ra bờ biển đốt lửa trại. Phượng theo thường lệ vẫn bám lấy Trường, đang đi thì lại thấy cô gái hồi chiều. Kim Liên nhìn thấy anh liền hí hửng mà chạy tới, đưa một chiếc túi quà màu hồng lên trước mặt anh:

" Đây là quà tặng anh. Một phần là muốn cảm ơn, một phần là muốn làm quen anh"

Anh lịch sự dùng 2 tay nhận quà như cách mà anh vẫn làm với những người hâm mộ.
"Nhà tôi ở Hà Nội, rất hợp đấy"

"Tôi ở Tuyên Quang, hợp cái gì"- Cực phũ

Cô cạn lời mất một phút
" Anh thật có phong cách nha. Tôi rất thích kiểu đàn ông như vậy"

"Thì kệ cô. Tôi phải đi ra cùng đồng đội. Phiền cô tránh đường"- không để cô ta trả lời, anh chủ động đẩy cô ấy sang một bên cho cậu cùng đi. Kim Liên vẫn gọi với theo:
" Mai tôi trở về. Có gì tôi sẽ liên lạc với anh"

'Không cần liên lạc cũng được' Cậu nghĩ thầm như vậy. Sự xuất hiện của Kim Liên làm cho cậu cảm thấy không ổn nha. Cậu có cảm giác cô ta sẽ làm cái gì đó.

-----------

Buổi đốt lửa trại nhanh chóng kết thúc. Mọi người ai về phòng ấy để ngủ, mai là trở về rồi.

Sáng sớm hôm sau các cầu thủ đã có đầy đủ trên xe để về kí túc xá. Chỗ ngồi vẫn cứ như cũ, Trường ngồi cạnh Phượng nhưng hôm qua cậu mải suy nghĩ về cô nàng Kim Liên đó nên không tài nào ngủ được. Nên sáng nay vừa ngồi vào chỗ đã ngủ rồi.

Thầy Park thật tâm lý nha. Cho các con nghỉ luôn cả ngày hôm nay nữa để lấy lại sức đi nghỉ mát nhưng cũng mệt lắm đấy chứ và không biết các cầu thủ của chúng ta đã dùng nguyên ngày để làm gì nữa. Bồi đắp tình cảm chăng???

Cậu suy đi tính lại cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà đi ngỏ lời mời anh ăn tối bên ngoài với mình.

"Đội...đội trưởng"

"Gì???"

"Tối nay đội trưởng có thể đi ăn cùng tôi không. Ra phố ăn khuya Hà Nội chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon"

"Tôi không có hứng ăn mấy thứ đó"

Đứng trước mặt anh, dối diện với đôi mắt lạnh nhạt của anh, điều này khiến cho cậu chân tay run, chuẩn bị không nói nổi nữa rồi. Cậu đành phải đánh bài chuồn thôi.

"Tối nay...tôi đợi anh ở...ở hồ nước giữa phố nha. Tôi đi đây"

Cậu nói xong rồi ôm mặt chạy mất. Anh cũng không thèm đứng đó lâu hơn nữa mà đi về phòng .
Vừa đóng cửa thì chuông báo cuộc gọi của điện thoại anh reo lên. Là số lạ nên cũng nghe thử:

/Alô anh là Lương Xuân Trường đúng không?/

"Là tôi"

/Tôi là Nguyễn Kim Liên đây/

"Sao lại là cô?"- anh khó hiểu

/Một khi tôi đã muốn có gì đó là tôi phải có cho bằng được. Số điện thoại của anh cũng vậy/

" Có chuyện gì mau nói"- anh mất kiên nhẫn thúc giục

/Tối nay anh có thể đi ăn tối cùng tôi không. Ở đây có một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp rất đẹp, thức ăn cũng rất ngon nữa. Anh đi cùng tôi đi. Với lại... Tôi muốn theo đuổi anh/

"Tôi....

____________________

Xin lỗi vì mấy ngày nay không ra chương mới cho mọi người😢

Nhớ tui không ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com