Truong Luong
Khản Kiên và La Tước lắc đầu nhìn nhau. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Trương Nhật Sơn cúi đầu xem điện thoại, Gương mặt lạnh lùng mọi khi hôm nay lại có chút thay đổi, mặt mày đen thui như cái đít nồi .
Khản Kiên : La Tước ! Cậu đoán xem, lão đại có phải là đang xem giờ ?
La Tước : Tôi nói cậu ngu, cậu còn không chịu nhận. Có ai xem giờ mà mặt kiểu đó không hả ?
Khản Kiên : vậy là chuyện gì ?
La Tước : Có gan thì đi mà hỏi.
Hai người bất lực nhìn nhau.
Trương Nhật Sơn đang cảm thấy vô cùng không vui , Cái cô y tá mọi khi vẫn hay nhắn tin và gọi điện làm phiền anh , sao 2 hôm nay lại im ắng vậy ? Không 1 tin nhắn cũng không gọi điện.Hay là đi cưa cẩm tên bệnh nhân nào rồi ? Ngẫm nghĩ lại một chút ,
: cô ta không gọi thì mình gọi vậy !
Nhưng tìm mãi mà không thấy số của cô đâu, Anh mới chợt nhớ ra mình đã chặn sđt của cô từ hai hôm trước. Bất lực đứng dậy cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
La Tước và Khản Kiên vội vàng chạy theo.
Khản Kiên : Lão đại, mình đi đâu ?
Bệnh viện Trường Nhật Sơn đáp trong khi quăng chìa khóa cho cậu.
Lão đại ! Anh ốm hả ?
Trương Nhật Sơn im lặng ngồi vào ghế, không nói câu nào.
La Tước quay sang gõ đầu Khản Kiên : Kiên ngố, có những cái mà con nít không nên hỏi .Ngoan ngoãn im lặng lái xe đi .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com