Chương 10: Tế Nguyệt Đại Điển
Năm ngày sau, ánh nắng diễm liễm rọi vào Phượng Hoàng Điện.Trong đại điện, đám thuộc hạ cung kính chờ đợi, nhưng trên chủ vị ở trên cao vẫn không có bóng người xuất hiện."Trang chủ đã năm ngày chưa ra phòng." Thần sắc Khúc Nhiễm có vẻ u ám."Ta đi tìm trang chủ." Khúc Nhiễm chuẩn bị rời đi, đã bị Thường Hi ngăn lại. Thường Hi nhìn về phía mọi người, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thản nhiên nói vài câu lấy lệ, "Những ngày gần đây thân thể trang chủ không khỏe, buổi nghị sự hôm nay hủy bỏ."Mọi người giật mình ngây ngốc trong chốc lát, không khỏi có chút khó có thể tưởng tượng, kỳ thực đám thuộc hạ của Tịch Phong sơn tràn bởi vì e ngại trang chủ uy hiếp, mặt ngoài làm bộ như không biết, nhưng phân nửa trong lòng sớm đã rõ ràng.Ma giáo cùng Tịch Phong sơn trang xung khắc như nước với lửa, đây là sự thật cả giang hồ không người không biết không người không hiểu. Nhưng không biết đã bao nhiêu lần, Mộ Dung giáo chủ thản nhiên tiến vào tư phòng của trang chủ, hơn nữa không chút nào tị hiềm, căn bản không đem đám thuộc hạ của Tịch Phong sơn trang để vào mắt, càng không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ dõi theo.Năm ngày trước, có vài người còn tận mắt chứng kiến trang chủ cùng đại ma đầu đồng thời tiến vào Tuế Nguyệt Hiên, sau đó năm ngày chưa xuất hiện. Trong Tuế Nguyệt Hiên xảy ra chuyện gì, mọi người không khỏi suy đoán vài phần.Tịch Phong trang chủ, một nam tử lãnh huyết vô tình đến tận cùng, duy độc đối với Đại ma đầu Ma giáo không giống người thường, chỉ dựa vào điều này cũng có thể đoán được quan hệ của bọn họ.Chúng thuộc hạ trong điện bái biệt mọi người, mang theo nghi hoặc trong lòng cung kính thối lui.Thường Hi nhìn về phía Khúc Nhiễm, thần sắc vẫn như trước không đổi, "Nếu không có sự tình gì đặc thù, không cần phải quấy rầy trang chủ."Đối với quan hệ giữa Mộ Dung Xung và Bạch Nhạc, Thường Hi cũng khá minh bạch, tình ti dây dưa khó đoạn mà sâu sắc, vài lần đều bị Thường Hi chứng kiến tận mắt. Loại ràng buộc lẫn nhau không cho phép bất luận kẻ nào chen chân vào này, cho dù lúc trước trang chủ của nàng mặt ngoài làm ra vẻ không thèm để ý, chung quy vẫn không thể dối lòng.Cũng giống như Thường Hi nàng vậy, ràng buộc cấm kỵ siêu việt huyết thống, cảm tình như vậy kéo bao nhiêu năm lại chưa từng biến đổi.Mà chủ nhân của bọn họ, vĩnh viễn đều là tồn tại để người khác nhìn lên sợ hãi than. Tổn thương người khác, lại phong bế chính mình, trái tim bị đóng băng chỉ có thể nhờ vào an ủi cùng bảo hộ lẫn nhau chậm rãi hòa tan. Hai người như vậy, trừ bỏ đối phương, căn bản không ai có thể xứng đáng với bọn họ.Trong Tuế Nguyệt Hiên khói nhẹ lượn lờ khắp bốn phía.Dung nhan gần trong gang tấc đang ngủ vô cùng an nhàn, Mộ Dung Xung nâng lên chiếc cằm của người trong lòng, hai cánh môi lại một lần nữa giao nhau. Hương thơm phiêu tán quanh quẩn bên chóp mũi, khơi gợi dục niệm dù qua bao ngày vẫn chưa thối lui, lửa nóng ôn tồn.Nhẹ nhàng vén lên lọn tóc bị mồ hôi tẩm ướt qua vô số lần, ánh mắt nhu tình theo phần cổ gợi cảm dần trượt xuống. Thân thể yêu dã mị cảm đến mức tận cùng này, mỗi một chỗ đều có dấu vết của Mộ Dung Xung hắn lưu lại, không buông tha cho bất kỳ nơi nào. Suốt năm ngày năm đêm chiếm đoạt cùng phóng túng, suốt năm ngày năm đêm hai thân thể dây dưa không rời, mỗi thời mỗi khắc đều điên cuồng đến cực hạn."Mấy ngày rồi?" Vân mi đen nhánh bị những nụ hôn như lửa kinh động, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh. Thanh âm khàn khàn tràn ra, khô khốc mà vô lực."Năm ngày." Bàn tay Mộ Dung Xung luồn qua sau đầu Bạch Nhạc, kéo y kề sát mặt mình, hôn lên cánh môi có chút khô nứt. Thân thể Bạch Nhạc đau nhức gần như chết lặng. Năm ngày đòi lấy cùng xâm chiếm đã làm cho toàn thân y mỗi một chỗ đều gánh chịu đến cực hạn. "Còn muốn tiếp tục sao?" Con ngươi đã không đủ khí lực duy trì mở ra, giọng nói khàn khàn vang lên, ý nghĩ một mảnh hỗn độn. "Ngươi cứ nói đi?" Mộ Dung Xung tà khí khẽ nhướn ánh mắt, đem thân thể vô lực của Bạch Nhạc ôm vào trong ngực, nâng lên gương mặt của y nhẹ nhàng cười, "Ta sợ bảo bối của ta chịu không được." Lông mi hơi nhíu, Bạch Nhạc không nóng không lạnh nói, "Ngươi biết là tốt rồi."Theo sau dừng một chút, khẩu khí bỗng nhiên trở nên sắc bén, "Bất quá ta cần phải nói trước, nếu một ngày nào đó, Mộ Dung ngươi làm chuyện không nên làm, ta sẽ đem ngươi băn thành trăn mảnh. Mi mắt híp lại, Mộ Dung Xung mỉm cười không nói. Lập tức hắn dùng đầu lưỡi ôn nhuận vuốt ve khuôn mặt yêu mỹ, cạy mở cánh môi đã bị hắn xâm lược qua không biết bao nhiêu lần, làm càn khiêu khích đầu lưỡi mềm mại có chút vô lực đáp lại, dây dưa quấn quanh cùng múa.Ngay khi ấy, một con phi điểu hỏa sắc đáp xuống trên bệ cửa sổ, kinh nhiễu hoa đào phủ đầy đại thụ. Cánh hoa tiêu sái đón gió bay lên lọt vào tẩm cung, đáp xuống đám lông vũ đẹp đẽ của phi điểu.Xích Hỏa thu cánh, không hề phát ra tiếng vang, tựa hồ không muốn đánh vỡ một màn duy mỹ mà mê hoặc trước mắt.Cánh môi thiếp hợp lưu luyến rời đi, Mộ Dung Xung đem thân mình vô lực của Bạch Nhạc thả xuống giường. Bàn tay lập tức phất nhẹ, bạch bào rơi trên mặt đất nháy mắt che đậy thân thể của ái nhân.Tựa hồ ý thức được điều gì, đầu lưỡi trơn nhẵn đảo qua vành tai, thanh âm mềm nhẹ dịu dàng ở bên tai Bạch Nhạc vang lên, "Ta về trước."Bạch Nhạc khẽ mở mắt, trong khoảnh khắc lóe sáng một mạt đạo quang câu nhân, mang theo nhu thủy động tình, lại ẩn ẩn một tia bất mãn, thanh âm có chút lạnh lẽo, "Đem ta ăn no rồi phủi áo bỏ đi?"Xích Hỏa đứng trên bệ cửa, nó nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, ánh mắt lợi hại sắc bén như hồng ngọc dần trở nên nhu hòa.Mộ Dung Xung tà mị ngả ngớn nhếch môi, kỳ thực năm ngày năm đêm ân ái cũng chưa làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn. Lời nói băng lãnh vừa rồi mang theo chút lưu luyến cùng không muốn xa rời khiến đáy lòng Mộ Dung Xung một lần nữa sôi trào nóng rực như lửa.Mộ Dung Xung cúi người, đem Bạch Nhạc đặt dưới thân. Đầu lưỡi không an phận nhẹ nhàng liếm cắn phần cổ bị mồi lửa bao trùm, lúc này đã nảy lên màu sắc đỏ tươi, "Tiểu Bạch luyến tiếc ta?"Mộ Dung Xung kéo thân mình Bạch Nhạc kề sát vào trong ngực, tăng thêm lực đạo hôn môi. Ánh mắt thâm tình nhiễm một tầng mặc sắc tối đen, tô điểm nồng đậm tình ý."Nói! Có phải thật sự luyến tiếc ta?" Đẩy lên cằm của yêu mị nam tử, đôi mi hẹp dài mang theo tà khí thản nhiên ngả ngớn.Bạch Nhạc nắm lấy trường phát trơn mềm, hơi nghiêng đầu đặt bên tai Mộ Dung Xung nhẹ giọng thì thầm: "Ta luyến tiếc ngươi.... Thật luyến tiếc ngươi..."Mộ Dung Xung cười khẽ ra tiếng, phảng phất từ trong lời nói ôn nhu kia chiếm được một chút an ủi cùng thỏa mãn. Hắn gắt gao ôm lấy thân thể Bạch Nhạc, vùi đầu gặm cắn bờ vai bị diễm sắc bao phủ, hôn lên thật lâu, vuốt ve phần lưng trần trụi mềm nhẵn. Loại phong tư mị sắc này bị Mộ Dung Xung xem hết trong đáy mắt.Không muốn buông tay, hắn vĩnh viễn cũng không muốn buông ra yêu nghiệt câu hồn này.Luyến tiếc, hắn rốt cuộc cũng biết luyến tiếc yêu tinh phong hoa tà mị kia.Mộ Dung Xung thả lỏng cánh tay đang ôm lấy thân thể Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói, "Chờ ta xử lý sự vụ xong xuôi, lại tới tìm ngươi." Ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét của gương mặt yêu mị, tiếu dung tà tứ treo bên khóe môi, "Từ giờ cho đến lúc đó, Tiểu Bạch cần phải dưỡng thân mình cho tốt."Bạch Nhạc hừ lạnh một tiếng, hơi rũ xuống mi mắt, ngẫm nghĩ một trận, sau bật ra một câu khiến Mộ Dung Xung có chút bất ngờ, "Ngươi muốn điều tra sự tình về Đường Môn?"Mộ Dung Xung giật mình ngây người trong giây lát, nụ cười hơi nhạt đi, không biết nên đáp lại thế nào.Vân mi bỗng nhiên ngưng tụ thành một mạt lãnh sương, lui đi lửa nóng. Bạch Nhạc đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước giằng co cùng Tư Không Ngữ Tịch loại tà thuật kỳ dị đó, còn có ánh mắt phẫn hận nhìn hắn. Không khỏi khiến người ta đoán không ra trong con ngươi quỷ dị kia đến tột cùng che giấu điều gì."Rốt cuộc Tư Không Ngữ Tịch tu luyện loại công phu nào?" Có thể đem thân thể phân tách thành một loại thân hình tựa bọt nước giống như quỷ mị, phảng phất u quỷ không thuộc về nhân gian, cũng vô pháp hạ thủ chặt đứt thân thể."U Minh phân thân chi thuật." Ý cười trên môi thối lui, ánh mắt Mộ Dung Xung ẩn ẩn nhàn nhạt lãnh ý, thêm vài phần âm trầm.Bạch Nhạc cả kinh, đôi mi hơi nheo lại, đáy mắt phút chốc xẹt qua một mạt huyết quang sắc bén.U minh phân thân chi thuật, là cấm kỵ chi thuật thần bí nhất truyền lưu tại Tây Vực hơn một trăm năm trước, dung hợp, chú thuật, vu chung thuật, thuật pháp khó phá giải nhất làm một thể. Năm đó, tà phái Tây Vực sáng tạo ra U Minh phân thân chi thuật từng dùng môn võ công này huyết tẩy thiên hạ võ lâm. Chẳng qua về sau không biết vì nguyên nhân gì, tà phái Tây Vực kia trong một đêm bị người giảo sát, U Minh chi thuật từ đó cũng biến mất trên giang hồ.Nhưng ảnh hưởng bởi U minh chi thuật mang lại vẫn chưa chấm dứt, từng có không biết bao nhiêu người vì tu tập võ công của môn phái này mà tự hủy thân vong. Không ai biết phương pháp tu hành chính thống của tà thuật, mọi người chỉ rõ một câu: Hủy thân đoạn huyết, nhập ám vô minh.Không biết đường lối tu tập, càng không có phương pháp phá giải, U minh chi thuật chiếm giữ chí tôn vị trong muôn vàn tà thuật thần bí cũng theo Đường Môn quật khởi một lần nữa hiện thế. Như vậy xem ra, một tràng huyết tinh phong vân chiến của cả thiên hạ võ lâm sắp sửa khai màn.Lúc này, trong hắc ám địa quật, chỉ có vài ngọn nến hôn ám trên vách tường đang cháy. Địa quật lạnh như băng lan tràn khí tức ẩm thấp âm lãnh khiến người ta toàn thân run lên bần bật.Một tiếng tiếp một tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp tòa địa quật sâu thẳm tối đen. Tiếng nước nhỏ giọt tí tách như âm phù nảy lên mỗi khi sinh mệnh kết thúc, từ trên tường đá chảy xuống dưới, pha lẫn vị máu tanh, thê lãnh thấu xương.Huyền y nữ tử mở ra cơ quan địa quật, bước trên hành lang thâm u được xây thành từ bạch cốt, xuyên qua từng khóm hoa hồng đen nhiễm huyết, đi vào bên một thủy trì bị máu tươi nhuộm đẫm. Đôi mắt màu bích lục nhẹ nhàng đảo qua, nhìn hắc y nhân đang tĩnh tọa trên thạch thai, khóe môi vạch nên một nụ cười.Mấy chục cổ thi thể ngâm trong Huyết trì, huyết nhục trên thân mình bị xé rách mơ hồ, bạch cốt lộ ra dày đặc. Cả địa quật tràn ngập khí tức lạnh lẽo nhập cốt, tanh tưởi hương vị tử vong.Hắc y nhân chậm rãi mở mắt, mái tóc dài hắc bạch phân minh không gió tự động, lộ ra nửa bên mặt loang lổ huyết văn. Cánh môi như đang nhỏ máu, đỏ tươi chói mắt nhìn như không thực."Ngươi tới làm gì?" Hắc y nhân khinh thường nhếch môi, thanh âm băng lãnh khàn khàn khiến lòng người sợ hãi.Nữ tử yên lặng hướng Tư Không Ngữ Tịch đi tới, nhìn thấy bàn tay còn đang chảy máu của nàng, đáy mắt hiện lên một mạt u quang, lạnh nhạt cười khẽ, "Ngươi bị thương?""Không liên quan đến việc của ngươi.""Ổ, vậy sao?." Nữ tử cười ra tiếng, không người có thể nhìn ra nụ cười kia đến tột cùng là tràn ngập thương xót hay quan thiết, giả dối mà trống rỗng. "Bị Bạch Nhạc gây thương tích? Hay Mộ Dung Xung mà Bạch Nhạc duy nhất để tâm trong lòng làm bị thương?"Tư Không Ngữ Tịch nhắm hai mắt, đè nén cơn tức giận đã lên đến cực hạn, không đáp lại nửa lời."Tốt lắm tốt lắm, vô luận là bị ai đả thương, ta đều không có hứng thú muốn biết. Bất quá ta muốn nói cho ngươi, Mộ Dung Xung và Bạch Nhạc cũng không phải dễ đối phó. Tế nguyệt đại điển mấy ngày nữa, hai người bọn họ không có khả năng không hành động. Đường chủ vừa rồi đặc biệt dặn dò, thiên lệnh không cho phép xảy ra bất kỳ sơ xuất. Đại tế tư, lần này chỉ có thể nhờ vào ngươi."Tư Không Ngữ Tịch thản nhiên ừ một tiếng, cũng không nhiều lời. Một lát sau, địa quật lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách phất qua bên tai hai người."Thế nào còn không đi?" Hắc y nhân lạnh lùng nói. Mỗi khi nhìn thấy nữ tử xuất hiện trước mặt, nàng đều có cảm giác thập phần chướng mắt."Ngươi có biết ngày đó ta gặp ai không?""Ai?"Nữ tử cười khẽ, hơi chút thở dài, đáy mắt lóe lên một đạo quang mang khiến người ta suy xét không ra, "Có người nên trở lại."Tư Không Ngữ Tịch nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nhìn về phía nữ tử đang đứng bên Huyết trì."Tâm can bảo bối của Đường chủ, Thường Hi." Đôi mắt Tư Không Ngữ Tịch hơi nheo lại, khóe miệng lập tức gợi lên một mạt ám lãnh, "Thường Hi hiện tại chính là một trong tứ đại ám vệ của Tịch Phong sơn trang.""Thì thế nào?"Trong lòng nữ tử nhộn nhạo một tia dao động, nàng vuốt ve đường nét trên khuôn mặt của mình, nụ cười quỷ dị thoáng hiện.Thường Hi, nữ tử năm đó với đôi mắt kỳ dị, đệ nhất sát thủ được sủng ái nhất của Đường chủ, tiểu nữ tử băng lãnh chỉ đối với một người duy nhất động tâm."Cho dù ngươi có dung mạo của Linh Lung ngươi vẫn không phải là nàng.""Không phải thì thế nào?" nữ tử khinh thường cười cười, nhãn thần phức tạp sâu thẳm khó phân biệt, "Chỉ cần có chừng đó là đủ rồi.""Không đủ, ngươi thay thế không được vị trí củ Linh Lung trong cảm nhận của nàng ta.""Tư Không Ngữ Tịch, ngươi tuy đã lên đại tế tư, nhưng sự tình năm đó ngươi không biết rõ." Nữ tử chợt cười rộ, nàng xoay người đến bên cạnh hắc y nhân, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nửa bên mặt Tư Không Ngữ Tịch, "Đại tế tư vẫn là nên xem lại chính ngươi đi, ta không giống ngươi, vì trả thù mà tự hủy hết thảy."Tư Không Ngữ Tịch bỗng nhiên mở toang ánh nhìn, nháy mắt chế trụ cổ tay của nữ tử. Lực đạo như thể muốn bóp nát xương tay. Nàng ngưng mắt nhìn về phía nữ tử bày ra vẻ mặt trêu tức khiến người ta chán ghét, thanh âm hiển lộ uy hiếp đầy lãnh khốc, "Ngươi thức thời một chút cho ta! Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là tâm phúc của Đường chủ mà có thể hoành hành ngang ngược. Đệ nhất sát thủ bước chân ra từ Tu La địa ngục rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu dã tâm, đừng cho là ta không biết!"Nữ tử tựa hồ có chút đau đớn, mi mục nhíu lại, đôi mắt ẩn ẩn tản mát sát khí u lãnh. Đối diện một lúc lâu, hai người đều trầm mặc không nói."Thuộc hạ muốn cáo lui, chẳng hay Đại tế tư có thể buông tay?"Tư Không Ngữ Tịch đẩy ra nữ tử, nửa câu cũng khinh thường đáp lại.Giờ khắc này, lại một trận cười làm nàng thập phần chán ghét vang vọng trong địa quật lạnh như băng, "Đại tế tư không phải vội vã muốn đối phó với Bạch Nhạc sao? Nghe nói ngươi còn có một sát thủ, kéo y cùng rơi xuống địa ngục không phải càng sớm hơn một chút?"Khí tức hỗn độn khiến người ta sợ hãi nháy mắt lan tràn khắp nửa gương mặt tái nhợt, lửa giận thiêu đốt kinh lạc toàn thân nữ nhân, như thể huyết sắc độc đằng cắm rễ vào sâu trong da thịt.Tư Không Ngữ Tịch vừa lật cổ tay, chưởng phong cuồng mãnh đánh nát vô số thi thể ngâm trong Huyết trì. Một tiếng nổ vang, thi đoạn vỡ vụn, máu tanh văng khắp nơi nhiễm đỏ vách tường ám lãnh. Cả tòa băng quật tràn ngập một tầng thị huyết sát khí như muốn đẩy người ta vào chỗ chết.Hai tay thu thành quyền nắm chặt, hắc y nhân xoay người đứng lên, nhẹ nhàng tiêu sái bước ra khỏi địa quật. Máu tươi trong không gian lạnh lẽo theo đỉnh vách nhỏ giọt rơi xuống thân mình hắc y nhân, phảng phất Tu La địa ngục bước ra từ cơn huyết vũ, mang theo tử vong quyết tuyệt, tan biến vào trong bóng tối.Bạch Nhạc! Tư Không Ngữ Tịch ta sớm muộn sẽ có một ngày khiến ngươi sống không bằng chết!Bởi vì, đây là ngươi thiếu ta.Bạch y nam tử đột nhiên mở mắt, xung quanh vẫn còn vương mùi thơm cơ thể thuộc về ngươi kia, hương vị pha lẫn mùi hương như si như túy.Trên nhuyễn tháp thiếu thân ảnh của một người, trong lòng phảng phất hư không.Lông mi hơi rũ xuống, dừng ở dấu vết mà nam tử tràn đầy bá đạo kia lưu lại, ánh mắt sắc như mặt nước trong suốt.Đêm hôm đó, y cùng Mộ Dung Xung nói rất nhiều về quá khứ của hai người.Tinh thần Mộ Dung Xung hiện lên nhàn nhạt thâm trầm. Trong con ngươi thâm thúy thỉnh thoảng lấp lóe gợn sóng sáng ngời, trầm tĩnh, lại khiến người ta có cảm giác không chân thực.Đại ma đầu luôn giấu y rất nhiều chuyện, tuy rằng Bạch Nhạc tính toán dò hỏi một chút từ trong ánh mắt nhu tình sâu thẳm kia, nhưng lần nào cũng bị Mộ Dung Xung dùng phương thức xảo diệu lảng tránh.Cảm giác bất an chợt nảy sinh, một phần tình sớm đã chôn giấu trong lòng nhưng chưa bao giờ y điên cuồng nóng bỏng như mấy ngày qua.Điên cuồng đến mức dâng lên hết thảy những gì chính mình sở hữu. Nóng bỏng đến mức sẵn lòng theo hắn cùng nhau đi lên con đường vạn kiếp bất phục.Ký ức phong tỏa suốt mấy năm cuối cùng đã mở ra, một phần chờ đợi cùng bảo hộ, chung quy thức tỉnh một phần tình.Mộ Dung Xung của y, ma đầu chỉ một nụ cười liền có thể điên đảo chúng sinh. Bá đạo. Ích kỷ. Cuồng dã. Ẩn nhẫn. Kiêu ngạo. Đại ma đầu khiến người ta huyễn mục thần mê, lại làm cho y đau lòng như vậy.Lúc trước, vô luận là lỗi lầm có bao nhiêu thái quá, nhưng một phân chấp niệm giấu ở trong lòng kia, chung quy sẽ không thay đổi. Tựa như ngày trước tại Khổng Tước Đài, khi u nhìn đến quang mang thoáng hiện trong ánh mắt kia, trái tim đã nổi lên bao nhiêu gợn sóng.Người vốn dĩ nên nắm thật chặt, một lần lại một lần buông tay. Người vốn dĩ nên kề cận, một lần lại một lần làm tâm hắn phá toái.Bạch Nhạc khẽ nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng trước đây."Đại ma đầu ngươi, thật khiến người ta chán ghét.""Mộ Dung Xung, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.""Vô liêm sỉ, ta muốn giết ngươi.""Đừng đụng vào ta.""Vì cái gì ngươi luôn đối nghịch với ta?"
Thiên ý trêu người, trái tim nguyên bản kiên nghị như lãnh thạch bị chôn vùi trong hối hận.Mộ Dung, ta cũng rất muốn đem hạnh phúc của cả thế gian này cho ngươi, đem tất cả tổn thất bồi thường cho ngươi. Chờ ta làm được, ta sẽ có tư cách, đến lúc đó, Mộ Dung Xung ngươi liền chân chính vĩnh viễn thuộc về Bạch Nhạc ta!Khuynh tẫn thiên hạ, cho dù có rơi xuống vực sâu luyện ngục cũng tuyệt không hối hận!Không sợ thịt nát xương tan, chỉ sợ, làm không được. . ."Trang chủ." Thường Hi chuẩn bị tốt nước để tẩy rửa, liền lui tới bên ngoài cửa chờ sai phái.Thường Hi rất rõ ràng, tâm lý đề phòng của trang chủ cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. Y không tin bất luận kẻ nào, càng không cho phép bất kỳ ai đến gần y, cho dù tứ đại ám vệ là cận vệ cũng không có đặc quyền này.Trừ người kia ra!!!"Thường Hi, theo dõi Tả Hữu hộ pháp, vô luận bọn họ có hành động gì đều phải theo dõi cẩn thận cho ta!"Sau khi Thường Hi cung kính thối lui, màn lụa mỏng mới được vén lên, Bạch Nhạc chuyển thân bước vào trong bồn nước, làm cho đầu óc trở nên thanh tỉnh.Tế nguyệt đại điển, đại ma đầu kia nhất định sẽ không bỏ qua việc tranh đoạt thiên lệnh, người của Đường Môn chắc chắn cũng sẽ có hành động.Hơi nước ấm áp thấm ướt bờ mi, tâm tình lại tràn ngập trong rối rắm không yên.Tư Không Ngữ Tịch ..... đến tột cùng là người nào?Lúc này, Thường Hi đang trên đường đi qua phía bắc thành Lạc Dương, ngoài ý muốn nhìn thấy một người.Một thân bố y, chân mày phượng nhãn được tô điểm, yến vĩ hoa ngân vẽ trên đuôi mắt phá lệ rõ ràng, mặt như ngọc từ liễu phong, phong lưu ẩn tình.Trình Phi Ngư ngồi trong trà quán lẳng lặng phẩm trà, vẫn một bộ dáng phong lưu biếng nhác. Dòng người qua lại náo nhiệt phi phàm căn bản không lọt vào trong mắt nàng.Băng sơn mỹ nhân có đôi mắt kỳ dị luôn hiển hiện trong suy nghĩ của nàng. Sau lần trước trở về từ Thánh hồ, Trình Phi Ngư không lúc nào là không nghĩ đến trương dung nhan ẩn sau tấm mặt nạ kia.Trình Phi Ngư xem như cũng đã chiêm ngưỡng hết tất cả thiên hạ mỹ nhân, không tính tên ma đầu kia luôn không để ý tới nàng, càng không cần nhắc đến cái tên yêu nghiệt kia vừa thấy mặt đã nổi lên xung đột, Trình Phi Ngư lại cố tình vì một băng sơn mỹ nhân ngay cả giả vờ cười cũng làm nàng canh cánh trong lòng, nàng đúng là trúng tà mà!Trình Phi Ngư trong trà quán ngây người gần hai canh giờ, vừa muốn ly khai, chẳng ngờ có hai bóng người đột nhiên phá cửa sổ mà vào, không chút lưu tình vươn tay chụp lấy bả vai Trình Phi Ngư.Trình Phi Ngư nhanh chóng lắc mình, thân thể linh mẫn nháy mắt tránh thoát khống chế của hai người. Chỉ trong chớp mắt, cả trà quán nhất thời gà bay chó sủa, bụi đất bốc lên, đám khách nhân cũng biến mất vô tung vô ảnh.Cái gì thế này! Chỉ hai người mà thôi, cần phải đến mức như vậy sao?Trình Phi Ngư cẩn thận đánh giá hai người đang đứng trước mặt nàng, một nam một nữ, tố y phiêu nhiên, tựa hồ cũng không phải người thường.Nhưng khi phượng nhãn đảo qua góc y phục của hai người, Trình Phi Ngư hoảng sợ đến nỗi tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, ý nghĩ một mảnh trống rỗng.Bạch y bằng lụa mỏng thêu ba ngọn diễm hỏa, tạo hình trên tố y màu tuyết trắng vô cùng bắt mắt. Gió mát thổi qua lay động y phục hai người, diễm hỏa theo đó đong đưa, giống như đang thiêu đốt trong tuyết địa.Tố y thêu hình diễm hỏa! Hơn nữa còn là ba ngọn diễm hỏa!Có lẽ nhầm lẫn phải không, qua nhiều năm như vậy, thế nào hôm nay lại tìm đến cửa? Trình Phi Ngư xấu hổ cười cười, vừa muốn bỏ trốn, nhưng hai tố y nhân kia giống như sớm đã đoán được, thân hình nhanh như thiểm điện vọt đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống đất, cung kính cùng kêu lên, "Thiếu chủ!"Trình Phi Ngư vẫn như trước tươi cười, cố giả một bộ ngây thơ vô tội bị người lạ dọa cho kinh hãi, "Hai vị đại hiệp, như vậy là ý gì??? Ta....!!!""Thiếu chủ, ngài đừng giả bộ, trốn nhiều năm như vậy cũng nên trở về đi." Nữ tử ngắt lời Trình Phi Ngư, như thể sớm biết nàng sẽ nói vậy."Thiếu chủ, nếu ngài không chột dạ, sau khi nhìn thấy dấu hiệu của chúng ta việc gì phải vội vàng chạy trốn?" Tố y nam tử lập tức bổ sung."Thiếu chủ, Vô Thần trưởng lão quả thực liệu sự như thần. Thanh lâu, kỹ viện, trà quán, sòng bạc, chỉ cần đến bốn địa phương này nhất định có thể nhìn thấy thân ảnh thiếu chủ.""Thiếu chủ, thuộc hạ tìm người nhiều năm như vậy, hôm nay người phải theo chúng ta trở về, kế thừa di huấn của sư tổ.""Thiếu chủ, cho dù người chạy trốn đến tận chân trời góc biển, thuộc hạ cũng đuổi theo đến chân trời góc biển, thẳng đến khi nào thiếu chủ nguyện ý theo chúng ta trở về mới thôi.""Thiếu chủ, nếu người không muốn thấy thuộc hạ mỗi ngày đi theo người, thỉnh sớm định đoạt.""Thiếu chủ....."Hai tố y nhân ngươi một câu ta một câu, trực tiếp chặn họng Trình Phi Ngư không nói nên lời.Xem ra Trình Phi Ngư nàng vô luận trốn tới nơi nào, vô luận che giấu cẩn thận bao nhiêu, chung quy vẫn là chạy không thoát khỏi lồng giam đó.Hoa ngân nơi đuôi mắt hơi giật giật, bỗng nhiên, Trình Phi Ngư nheo mắt lại, như cảm giác được điều gì. Các ngươi muốn bắt ta trở về cũng không dễ dàng như vậy!"Vô Tâm tử sát!"Hai tố y nhân bị một tiếng kêu to làm cho giật mình, cùng lúc đó, một hắc y nhân nhanh như gió vọt đến trước mặt Trình Phi Ngư, khí tức âm hàn lạnh lẽo.Tử Mặc đồng dạng nhìn thấy hình thêu ba ngọn diễm hỏa rực rỡ nổi bật kia, màu đen trong mắt chợt tản ra quang mang sắc bén, theo đó trầm giọng phun ra bốn chữ:"Khải Huyền Môn Xích diễm?"Xích diễm, tiêu chí đặc biệt của riêng Khải Huyền môn, cả giang hồ không người không biết không người không hiểu.Người của , Khải Huyền Môn y phục từ trước tới nay đều là tố y bằng lụa mỏng, hình thêu Xích diễm ở đuôi vạt áo là dấu hiệu đặc trưng khiến võ lâm nhân sĩ chỉ cần nhìn thấy liền ngưng bước.Một ngọn Băng diễm, hai ngọn Phong diễm, ba ngọn Xích diễm, bảy ngọn Khải Huyền diễm. Khải Huyền tổ sư xăm trên mình chín ngọn hỏa diễm, đại biểu cho quyền lực tối thượng.Nhưng mà giờ khắc này, ba ngọn Xích diễm xuất hiện, vậy có nghĩa hai tố y nhân này hẳn là chủ nhân chưởng quản Khải Huyền Song Cảnh: Tinh Lạc, Tinh Dạ."Chúng ta không muốn đối địch với Ma giáo, hy vọng Vô Tâm tử sát đừng ngăn cản chúng ta mang thiếu....""Tử Mặc đại ca, bọn họ cứ quấn lấy ta, nhờ ngươi giải quyết. Giáo chủ tìm ta có việc, ta đi trước một bước." Trình Phi Ngư lập tức ngắt lời hai người trước mặt khinh công chợt lóe, thân ảnh liền biến mất dưới ánh mặt trời.Hai tố y nhân vừa muốn gọi theo, lập tức che miệng. Bọn họ không muốn trêu chọc đến người của Ma Giáo, lại càng không muốn lộ ra mục đích của mình, chỉ có thể làm bộ giật mình, hóa gió đuổi theo.Tử Mặc kỳ thực cũng không phải cố ý xuất hiện tại trà quán, chỉ là bởi hắn nhìn thấy Thường Hi.Tầm mắt hai người giao hội trong giây lát, mãnh liệt mà nóng bỏng. Nhưng sau một hồi, bọn họ vẫn như cũ bảo trì một phần thanh lãnh của bản thân, hơi gật đầu tỏ ý liền xoay người rời đi.Khi Trình Phi Ngư thở dồn dập bỏ rơi hai tố y nhân chạy thoát trở lại Ma Giáo, Mộ Dung Xung đang đợi nàng."Ngươi làm gì vậy?"Trình Phi Ngư sờ sờ cằm, cười nói, "Vừa rồi đụng phải hai kẻ khó chơi, bất quá bị ta cho hít khói."Mộ Dung Xung thản nhiên ừ một tiếng, cũng không để ý nhiều hơn, tiện tay ném cho Trình Phi Ngư hai bình dược, mục quang yêu dã có chút tà ác."Giáo chủ đại nhân, lần này lại muốn độc chết ai thế?""Đưa cho Hạ Hầu Y, nàng ta biết nên làm thế nào."Đại điển bắt đầu, đèn trời sáng trưng, vạn chúng triều bái, thịnh huống từ trước đến nay chưa bao giờ có.Lạc Dương Tục Vũ Môn, nguyệt ảnh dùng thủy tinh bạch ngọc điêu khắc mà thành dưới ánh trăng tản mát quang huy thần thánh. Tiếng nhạc không linh kỳ ảo, cả quảng trường rộng lớn trang nghiêm, thần tứ tích phúc, ban cho thiên hạ phúc âm.Tư Không Ngữ Tịch một thân cẩm tú hoa y, vạt áo thêu sóc phượng ở trong gió phất qua một đường cong cao quý hoa mỹ. Bậc thang cổ lão dẫn lên trời cao bị mây mù vờn quanh, thánh hỏa đốt bằng dầu ở bốn phía tản ra sương khói lượn lờ. Vạn nhân thành kính chiêm ngưỡng đài tế thần, dõi theo Đại tế tư Tư Không Ngữ Tịch cước đạp chân mây để lại dấu vết, thân ảnh thanh cao, tôn quý vén lên màn khói trùng điệp tựa mê chướng, như muốn nói ra tín ngưỡng trung thành trong lòng, đó là lực lượng của thần tích!Phía trên đài cao dùng để tế nguyệt, củi khô đã được điểm lửa, đem tế phẩm nhất nhất đốt cháy. Làn khói lượn lờ theo gió bốc lên tựa như đang truy theo lời triệu hoán của thiên thần. Tiếng vị Tát Mãn lẩm bẩm rì rầm vang vọng thật lâu dưới chân trời trong xanh."Thiên sinh ta làm thành thế gian, sinh vạn vật làm thành thiên địa." Thanh âm hùng hậu vang xa bao trùm khắp Tục Vũ môn. Một khắc kia, vạn chúng nghe tiếng phủ phục, từng đường kinh lạc đều chấn động.Nhưng vào giờ phút này, trên một lầu các cách Tục Vũ Môn không xa xuất hiện một thân ảnh yêu dị. Mộ Dung Xung chắp tay mà đứng, mái tóc dài theo y phục chậm rãi phiêu động, như ca như cuồng.Đôi mi hẹp dài thâm trầm tà dị, không có chút thành kính hay sùng bái, giống như cảnh tượng tế nguyệt đang diễn ra trong mắt hắn bất quá chỉ là một mảnh hư vô, căn bản không lộ ra một tia dao động nào.Tám gã hắc y hộ vệ đứng ở phía sau Mộ Dung cũng không để ý đến cảnh tượng rầm rộ tại Tục Vũ Môn, bởi ở trong lòng bọn họ, chỉ có nam tử trước mặt mới là thần minh chân chính.Tế văn kết thúc, Tư Không Ngữ Tịch từ trên đàn ngọc bưng lên một chén rượu, ngửa mặt nhìn trời giương cao giọng, "Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sưu cẩu."Nhìn trời triều bái, vạn chúng phụ họa, tay cầm chén rượu vẩy ra như mây mù, thần tình vui vẻ thoải mái.Trong Tục Vũ Môn bốc lên nồng đậm mùi rượu, huyền vũ cung nhạc, khung cảnh không linh mà cổ phác. Tát Mãn vừa nhảy múa vừa ca thán, phảng phất đang nghe bên tai thiên địa thánh âm. Đúng lúc đó, Tư Không Ngữ Tịch thoáng phất tay áo, mây mù trên tế đàn bị cuồng phong thổi tan ra bốn phía, khí tức thần thánh trong nháy mắt lan tỏa khiến vạn chúng khó bình ổn tâm tình."Ngàn năm thần tế. Thiên lệnh xuất hiện. Hiệu lệnh thiên hạ....!!!!"
Thiên ý trêu người, trái tim nguyên bản kiên nghị như lãnh thạch bị chôn vùi trong hối hận.Mộ Dung, ta cũng rất muốn đem hạnh phúc của cả thế gian này cho ngươi, đem tất cả tổn thất bồi thường cho ngươi. Chờ ta làm được, ta sẽ có tư cách, đến lúc đó, Mộ Dung Xung ngươi liền chân chính vĩnh viễn thuộc về Bạch Nhạc ta!Khuynh tẫn thiên hạ, cho dù có rơi xuống vực sâu luyện ngục cũng tuyệt không hối hận!Không sợ thịt nát xương tan, chỉ sợ, làm không được. . ."Trang chủ." Thường Hi chuẩn bị tốt nước để tẩy rửa, liền lui tới bên ngoài cửa chờ sai phái.Thường Hi rất rõ ràng, tâm lý đề phòng của trang chủ cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. Y không tin bất luận kẻ nào, càng không cho phép bất kỳ ai đến gần y, cho dù tứ đại ám vệ là cận vệ cũng không có đặc quyền này.Trừ người kia ra!!!"Thường Hi, theo dõi Tả Hữu hộ pháp, vô luận bọn họ có hành động gì đều phải theo dõi cẩn thận cho ta!"Sau khi Thường Hi cung kính thối lui, màn lụa mỏng mới được vén lên, Bạch Nhạc chuyển thân bước vào trong bồn nước, làm cho đầu óc trở nên thanh tỉnh.Tế nguyệt đại điển, đại ma đầu kia nhất định sẽ không bỏ qua việc tranh đoạt thiên lệnh, người của Đường Môn chắc chắn cũng sẽ có hành động.Hơi nước ấm áp thấm ướt bờ mi, tâm tình lại tràn ngập trong rối rắm không yên.Tư Không Ngữ Tịch ..... đến tột cùng là người nào?Lúc này, Thường Hi đang trên đường đi qua phía bắc thành Lạc Dương, ngoài ý muốn nhìn thấy một người.Một thân bố y, chân mày phượng nhãn được tô điểm, yến vĩ hoa ngân vẽ trên đuôi mắt phá lệ rõ ràng, mặt như ngọc từ liễu phong, phong lưu ẩn tình.Trình Phi Ngư ngồi trong trà quán lẳng lặng phẩm trà, vẫn một bộ dáng phong lưu biếng nhác. Dòng người qua lại náo nhiệt phi phàm căn bản không lọt vào trong mắt nàng.Băng sơn mỹ nhân có đôi mắt kỳ dị luôn hiển hiện trong suy nghĩ của nàng. Sau lần trước trở về từ Thánh hồ, Trình Phi Ngư không lúc nào là không nghĩ đến trương dung nhan ẩn sau tấm mặt nạ kia.Trình Phi Ngư xem như cũng đã chiêm ngưỡng hết tất cả thiên hạ mỹ nhân, không tính tên ma đầu kia luôn không để ý tới nàng, càng không cần nhắc đến cái tên yêu nghiệt kia vừa thấy mặt đã nổi lên xung đột, Trình Phi Ngư lại cố tình vì một băng sơn mỹ nhân ngay cả giả vờ cười cũng làm nàng canh cánh trong lòng, nàng đúng là trúng tà mà!Trình Phi Ngư trong trà quán ngây người gần hai canh giờ, vừa muốn ly khai, chẳng ngờ có hai bóng người đột nhiên phá cửa sổ mà vào, không chút lưu tình vươn tay chụp lấy bả vai Trình Phi Ngư.Trình Phi Ngư nhanh chóng lắc mình, thân thể linh mẫn nháy mắt tránh thoát khống chế của hai người. Chỉ trong chớp mắt, cả trà quán nhất thời gà bay chó sủa, bụi đất bốc lên, đám khách nhân cũng biến mất vô tung vô ảnh.Cái gì thế này! Chỉ hai người mà thôi, cần phải đến mức như vậy sao?Trình Phi Ngư cẩn thận đánh giá hai người đang đứng trước mặt nàng, một nam một nữ, tố y phiêu nhiên, tựa hồ cũng không phải người thường.Nhưng khi phượng nhãn đảo qua góc y phục của hai người, Trình Phi Ngư hoảng sợ đến nỗi tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, ý nghĩ một mảnh trống rỗng.Bạch y bằng lụa mỏng thêu ba ngọn diễm hỏa, tạo hình trên tố y màu tuyết trắng vô cùng bắt mắt. Gió mát thổi qua lay động y phục hai người, diễm hỏa theo đó đong đưa, giống như đang thiêu đốt trong tuyết địa.Tố y thêu hình diễm hỏa! Hơn nữa còn là ba ngọn diễm hỏa!Có lẽ nhầm lẫn phải không, qua nhiều năm như vậy, thế nào hôm nay lại tìm đến cửa? Trình Phi Ngư xấu hổ cười cười, vừa muốn bỏ trốn, nhưng hai tố y nhân kia giống như sớm đã đoán được, thân hình nhanh như thiểm điện vọt đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống đất, cung kính cùng kêu lên, "Thiếu chủ!"Trình Phi Ngư vẫn như trước tươi cười, cố giả một bộ ngây thơ vô tội bị người lạ dọa cho kinh hãi, "Hai vị đại hiệp, như vậy là ý gì??? Ta....!!!""Thiếu chủ, ngài đừng giả bộ, trốn nhiều năm như vậy cũng nên trở về đi." Nữ tử ngắt lời Trình Phi Ngư, như thể sớm biết nàng sẽ nói vậy."Thiếu chủ, nếu ngài không chột dạ, sau khi nhìn thấy dấu hiệu của chúng ta việc gì phải vội vàng chạy trốn?" Tố y nam tử lập tức bổ sung."Thiếu chủ, Vô Thần trưởng lão quả thực liệu sự như thần. Thanh lâu, kỹ viện, trà quán, sòng bạc, chỉ cần đến bốn địa phương này nhất định có thể nhìn thấy thân ảnh thiếu chủ.""Thiếu chủ, thuộc hạ tìm người nhiều năm như vậy, hôm nay người phải theo chúng ta trở về, kế thừa di huấn của sư tổ.""Thiếu chủ, cho dù người chạy trốn đến tận chân trời góc biển, thuộc hạ cũng đuổi theo đến chân trời góc biển, thẳng đến khi nào thiếu chủ nguyện ý theo chúng ta trở về mới thôi.""Thiếu chủ, nếu người không muốn thấy thuộc hạ mỗi ngày đi theo người, thỉnh sớm định đoạt.""Thiếu chủ....."Hai tố y nhân ngươi một câu ta một câu, trực tiếp chặn họng Trình Phi Ngư không nói nên lời.Xem ra Trình Phi Ngư nàng vô luận trốn tới nơi nào, vô luận che giấu cẩn thận bao nhiêu, chung quy vẫn là chạy không thoát khỏi lồng giam đó.Hoa ngân nơi đuôi mắt hơi giật giật, bỗng nhiên, Trình Phi Ngư nheo mắt lại, như cảm giác được điều gì. Các ngươi muốn bắt ta trở về cũng không dễ dàng như vậy!"Vô Tâm tử sát!"Hai tố y nhân bị một tiếng kêu to làm cho giật mình, cùng lúc đó, một hắc y nhân nhanh như gió vọt đến trước mặt Trình Phi Ngư, khí tức âm hàn lạnh lẽo.Tử Mặc đồng dạng nhìn thấy hình thêu ba ngọn diễm hỏa rực rỡ nổi bật kia, màu đen trong mắt chợt tản ra quang mang sắc bén, theo đó trầm giọng phun ra bốn chữ:"Khải Huyền Môn Xích diễm?"Xích diễm, tiêu chí đặc biệt của riêng Khải Huyền môn, cả giang hồ không người không biết không người không hiểu.Người của , Khải Huyền Môn y phục từ trước tới nay đều là tố y bằng lụa mỏng, hình thêu Xích diễm ở đuôi vạt áo là dấu hiệu đặc trưng khiến võ lâm nhân sĩ chỉ cần nhìn thấy liền ngưng bước.Một ngọn Băng diễm, hai ngọn Phong diễm, ba ngọn Xích diễm, bảy ngọn Khải Huyền diễm. Khải Huyền tổ sư xăm trên mình chín ngọn hỏa diễm, đại biểu cho quyền lực tối thượng.Nhưng mà giờ khắc này, ba ngọn Xích diễm xuất hiện, vậy có nghĩa hai tố y nhân này hẳn là chủ nhân chưởng quản Khải Huyền Song Cảnh: Tinh Lạc, Tinh Dạ."Chúng ta không muốn đối địch với Ma giáo, hy vọng Vô Tâm tử sát đừng ngăn cản chúng ta mang thiếu....""Tử Mặc đại ca, bọn họ cứ quấn lấy ta, nhờ ngươi giải quyết. Giáo chủ tìm ta có việc, ta đi trước một bước." Trình Phi Ngư lập tức ngắt lời hai người trước mặt khinh công chợt lóe, thân ảnh liền biến mất dưới ánh mặt trời.Hai tố y nhân vừa muốn gọi theo, lập tức che miệng. Bọn họ không muốn trêu chọc đến người của Ma Giáo, lại càng không muốn lộ ra mục đích của mình, chỉ có thể làm bộ giật mình, hóa gió đuổi theo.Tử Mặc kỳ thực cũng không phải cố ý xuất hiện tại trà quán, chỉ là bởi hắn nhìn thấy Thường Hi.Tầm mắt hai người giao hội trong giây lát, mãnh liệt mà nóng bỏng. Nhưng sau một hồi, bọn họ vẫn như cũ bảo trì một phần thanh lãnh của bản thân, hơi gật đầu tỏ ý liền xoay người rời đi.Khi Trình Phi Ngư thở dồn dập bỏ rơi hai tố y nhân chạy thoát trở lại Ma Giáo, Mộ Dung Xung đang đợi nàng."Ngươi làm gì vậy?"Trình Phi Ngư sờ sờ cằm, cười nói, "Vừa rồi đụng phải hai kẻ khó chơi, bất quá bị ta cho hít khói."Mộ Dung Xung thản nhiên ừ một tiếng, cũng không để ý nhiều hơn, tiện tay ném cho Trình Phi Ngư hai bình dược, mục quang yêu dã có chút tà ác."Giáo chủ đại nhân, lần này lại muốn độc chết ai thế?""Đưa cho Hạ Hầu Y, nàng ta biết nên làm thế nào."Đại điển bắt đầu, đèn trời sáng trưng, vạn chúng triều bái, thịnh huống từ trước đến nay chưa bao giờ có.Lạc Dương Tục Vũ Môn, nguyệt ảnh dùng thủy tinh bạch ngọc điêu khắc mà thành dưới ánh trăng tản mát quang huy thần thánh. Tiếng nhạc không linh kỳ ảo, cả quảng trường rộng lớn trang nghiêm, thần tứ tích phúc, ban cho thiên hạ phúc âm.Tư Không Ngữ Tịch một thân cẩm tú hoa y, vạt áo thêu sóc phượng ở trong gió phất qua một đường cong cao quý hoa mỹ. Bậc thang cổ lão dẫn lên trời cao bị mây mù vờn quanh, thánh hỏa đốt bằng dầu ở bốn phía tản ra sương khói lượn lờ. Vạn nhân thành kính chiêm ngưỡng đài tế thần, dõi theo Đại tế tư Tư Không Ngữ Tịch cước đạp chân mây để lại dấu vết, thân ảnh thanh cao, tôn quý vén lên màn khói trùng điệp tựa mê chướng, như muốn nói ra tín ngưỡng trung thành trong lòng, đó là lực lượng của thần tích!Phía trên đài cao dùng để tế nguyệt, củi khô đã được điểm lửa, đem tế phẩm nhất nhất đốt cháy. Làn khói lượn lờ theo gió bốc lên tựa như đang truy theo lời triệu hoán của thiên thần. Tiếng vị Tát Mãn lẩm bẩm rì rầm vang vọng thật lâu dưới chân trời trong xanh."Thiên sinh ta làm thành thế gian, sinh vạn vật làm thành thiên địa." Thanh âm hùng hậu vang xa bao trùm khắp Tục Vũ môn. Một khắc kia, vạn chúng nghe tiếng phủ phục, từng đường kinh lạc đều chấn động.Nhưng vào giờ phút này, trên một lầu các cách Tục Vũ Môn không xa xuất hiện một thân ảnh yêu dị. Mộ Dung Xung chắp tay mà đứng, mái tóc dài theo y phục chậm rãi phiêu động, như ca như cuồng.Đôi mi hẹp dài thâm trầm tà dị, không có chút thành kính hay sùng bái, giống như cảnh tượng tế nguyệt đang diễn ra trong mắt hắn bất quá chỉ là một mảnh hư vô, căn bản không lộ ra một tia dao động nào.Tám gã hắc y hộ vệ đứng ở phía sau Mộ Dung cũng không để ý đến cảnh tượng rầm rộ tại Tục Vũ Môn, bởi ở trong lòng bọn họ, chỉ có nam tử trước mặt mới là thần minh chân chính.Tế văn kết thúc, Tư Không Ngữ Tịch từ trên đàn ngọc bưng lên một chén rượu, ngửa mặt nhìn trời giương cao giọng, "Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sưu cẩu."Nhìn trời triều bái, vạn chúng phụ họa, tay cầm chén rượu vẩy ra như mây mù, thần tình vui vẻ thoải mái.Trong Tục Vũ Môn bốc lên nồng đậm mùi rượu, huyền vũ cung nhạc, khung cảnh không linh mà cổ phác. Tát Mãn vừa nhảy múa vừa ca thán, phảng phất đang nghe bên tai thiên địa thánh âm. Đúng lúc đó, Tư Không Ngữ Tịch thoáng phất tay áo, mây mù trên tế đàn bị cuồng phong thổi tan ra bốn phía, khí tức thần thánh trong nháy mắt lan tỏa khiến vạn chúng khó bình ổn tâm tình."Ngàn năm thần tế. Thiên lệnh xuất hiện. Hiệu lệnh thiên hạ....!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com