TruyenHHH.com

Trung Sinh Thanh Thai Tu Phi Full Hunhhn786

Sau khi kết thúc yến tiệc, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rời đi. Hôm nay là ngày vui của Hoàng Hậu, cho dù Hoàng Thượng không vui cũng phải giữ thể diện cho Hoàng Hậu. Những phi tần khác chỉ có thể cắn răng nhìn Hoàng Hậu đắc ý nghênh ngang rời đi.

Trác Kinh Phàm cũng dẫn Đậu Thuần rời đi. Trong yến tiệc Đậu Thuần thừa dịp Thái Tử Phi không chú ý uống rượu, giờ mặt đỏ hồng hồng, xem ra là đã say. Sợ Đậu Thuần làm loạn nên Trác Kinh Phàm gấp rút đưa hắn về Đông cung.

Nhưng bọn họ muốn đi, lại có người đến gây chuyện, chắn trước mặt không cho đi.

Ở đây ngoại trừ Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, người có thể kiêu ngạo như vậy, cũng chỉ có Uyển Quý Phi. Uyển Quý Phi vốn được sủng ái, hiện tại lại mang long thai, tất nhiên không ai dám chọc vào. Thấy Uyển Quý Phi đối mặt cùng Thái Tử Phi, những kẻ xung quanh đều ôm tâm trạng xem kịch vui, chỉ đứng một bên nhìn.

Uyển Quý Phi vịn tay Bạch Cập, đứng trước mặt Trác Kinh Phàm. Không thể không thừa nhận Uyển Quý Phi thực sự rất xinh đẹp. Tính ra Uyển Quý Phi tiến cung cũng đã hơn mười năm, đã sắp ba mươi tuổi, cũng không thể tính là trẻ, nhưng lại có một phong thái đặc biệt mặn mà. Sự thành thục lão luyện của Uyển Quý Phi không phải phi tần mười mấy hai mười tuổi có thể so sánh được.

Trác Kinh Phàm hạ thấp tầm mắt, mang theo Đậu Thuần chậm rãi đi thẳng về phía trước. Khi đi đến bên cạnh Uyển Quý Phi, bị đoàn người Uyển Quý Phi chặn ngang, không hề có ý nhường đường. Hắn nhíu mày, suy đoán dụng ý trong lòng của Uyển Quý Phi .

Uyển Quý Phi gióng trống khua chiêng đối đầu Đông cung đối với nàng cũng không có lợi. Chẳng lẽ Uyển Quý Phi thật sự cho rằng trong lòng Hoàng Thượng nàng quan trọng hơn Thái Tử Đậu Thuần?

Lúc Trác Kinh Phàm còn đang trầm mặc, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ sau lưng.

"Sao vậy?"

Vừa dứt lời, những phi tần đứng hơi xa một chút đã vội vàng tránh đi, cũng không đoái hoài tới việc xem náo nhiệt, dẫn nhóm cung nữ của mình về.

Trác Kinh Phàm giật mình một cái, nhận ra người đứng phía sau là ai, rồi cùng Đậu Thuần xoay người lại. Quả nhiên đứng cách đó không xa chính là Hoài Vương Đậu Trạch. Đậu Trạch thấy Đậu Thuần, nét mặt hơi kiêu căng, nhưng cũng thỉnh an theo lễ.

Trác Kinh Phàm âm thầm kéo ống tay áo Đậu Thuần, nhắc nhở đối phương miễn lễ cho Đậu Trạch. Nhưng Đậu Thuần không biết do say đến hồ đồ, hay là không thấy rõ người tới, chỉ đứng tại chỗ không phản ứng gì.

Không còn cách nào khác Trác Kinh Phàm đành phải mở miệng thay Thái Tử điện hạ. Lúc này nét mặt Đậu Trạch thực rất khó coi, nhưng trong lòng lại âm thầm gật đầu, xem ra lúc trước phán đoán của hắn là sai.

Thái Tử ngốc rõ ràng vẫn ngốc, nào có dấu hiệu chuyển biến tốt? Như thế, cũng không cần phí công đi đối phó Thái Tử.

Đậu Trạch thỉnh an Đậu Thuần xong, lại thỉnh an Uyển Quý Phi. Nhìn thần sắc hai người, nếu không phải biết trước gian tình của họ, chỉ nhìn vẻ bề ngoài lãnh đạm xa cách lúc này, thật sự sẽ không nhìn ra bọn họ đã sớm thông đồng với nhau.

Đậu Trạch cùng Uyển Quý Phi không hề nói chuyện với nhau. Hành lễ xong, Đậu Trạch quay đầu nhìn Trác Kinh Phàm, nói:

"Vừa rồi bản Vương thấy điện hạ cùng Thái Tử Phi đứng ở đây, sợ là có chuyện, nên liền đến xem xét một chút. Quấy rầy điện hạ là bản Vương không phải, xin điện hạ cùng Thái Tử Phi đừng chê trách."

"Vương gia khách khí, lúc nãy điện hạ uống rượu, có lẽ đã say. Bản cung đang muốn đưa điện hạ hồi cung, Vương gia cứ tự nhiên."

Không ai đánh kẻ tươi cười, Hoài Vương đã thân thiện, thì chìu theo hắn. Hai người lại giả mù sa mưa khách khí vài câu, Hoài Vương liền chắp tay cáo lui.

Đợi Hoài Vương quay người đi rồi, Trác Kinh Phàm mới nhìn sang chỗ Uyển Quý phi, chỉ thấy bóng lưng đoàn người Uyển Quý Phi rời đi.

Đây là Uyển Quý Phi cùng Hoài Vương đang diễn trò sao? Có lẽ Hoài Vương muốn thăm dò Đậu Thuần, nên Uyển Quý Phi ra mặt cản đường. Chuyện này nếu người khác nhìn vào cùng lắm cho rằng Uyển Quý Phi muốn tìm cớ gây khó, trùng hợp Hoài Vương bắt gặp, rồi Hoài Vương lại giải vây cho Thái Tử Phi.

Nhưng Thái Tử Đại Lương đã sớm biết chuyện giữa Uyển Quý Phi cùng Hoài Vương. Chuyện này là bằng chứng, chứng minh lịch sử không hề sai lệch. Giữa Uyển Quý Phi cùng Hoài Vương nhất định không trong sáng. Nhưng ngẫm lại Hoài Vương cũng đáng thương, tự cho rằng mình đã thu phục được Uyển Quý Phi, không ngờ cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.

Trác Kinh Phàm nắm tay Đậu Thuần dẫn về Đông cung. Dọc đường đi Đậu Thuần rất ngoan ngoãn, chỉ là nắm tay không buông, cũng không lên kiệu Thái Tử, muốn chen chúc trên kiệu Thái Tử Phi.

Hai người dính lấy nhau cho đến khi về tới Đông cung. Trác Kinh Phàm lệnh đưa kiệu trực tiếp đến Thừa Ân Điện. Vì nhìn bộ dáng Đậu Thuần, hắn cũng không yên lòng để Đậu Thuần một mình ở Sùng Nhân Điện.

Đến Thừa Ân Điện, Đậu Thuần chết sống không chịu xuống kiệu. Trác Kinh Phàm nhẫn nại dỗ dành, nói hết nước mới dỗ được hắn xuống kiệu. Nhìn Đậu Thuần mắt ngấn nước, ánh mắt lấp lánh, Trác Kinh Phàm hơi đau đầu, đúng là đã say rồi.

Quả nhiên, vừa vào Thừa Ân Điện, Đậu Thuần liền bắt đầu khóc lóc om sòm, không cho ai tới gần, chỉ cho Thái Tử Phi tới gần hắn, cuối cùng còn đuổi toàn bộ cung nữ ra ngoài.

Thái Tử Đại Lương chưa từng hầu hạ ai bao giờ. Nhìn thấy Đậu Thuần đuổi cung nữ đi, hắn cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải xắn ống tay áo, tự mình hầu hạ Đậu Thuần thay y phục. Trước đây cùng lắm là rửa tay cho Đậu Thuần, nhưng cởi y phục là lần đầu tiên, nên có vẻ hơi luống cuống tay chân.

Ngày trước hắn vốn là chủ tử có người hầu hạ, đây là lần đầu tiên đi hầu hạ người khác. Động tác thật sự cực kì vụng về, lại thêm trên người Đậu Thuần hôm nay là lễ phục chính thức của Thái Tử, mặc vào cởi ra đều phải theo quy tắc, có trình tự. Dù đời trước cũng mặc qua y phục Thái Tử, nhưng lúc này bảo hắn tự tay cởi xuống cho Đậu Thuần, vẫn có chút khó khăn.

Thái Tử Phi cúi thấp đầu vật lộn với y phục, nên không phát hiện ra Đậu Thuần vốn nên say khướt, lại mở to đôi mắt nhìn chăm chú mình.

Sau một lúc Trác Kinh Phàm tốn nhiều công sức vất vả cởi được ngoại bào, ngay lúc muốn tiếp tục phấn đấu cởi áo trong, Đậu Thuần đột nhiên bắt lấy tay hắn. Trác Kinh Phàm bị dọa giương mắt nhìn đối phương. Chỉ thấy hai mắt Đậu Thuần lúc này sáng đến không thể tưởng tượng nổi, mà ẩn sâu trong đó dường như có một ngọn lửa đang cháy. Trác Kinh Phàm bị ánh mắt của đối phương hấp dẫn, không chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác được.

Đậu Thuần thấy bộ dáng ngây ngốc của Thái Tử Phi, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó chậm rãi cúi đầu. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương.

Trác Kinh Phàm bị hành động thân mật đột ngột của Đậu Thuần dọa cho sợ choáng váng, chỉ có thể trừng mắt cảm giác một vật ấm áp kề trên trán. Tiếp theo thứ ấm áp kia lại chậm rãi dời xuống đến chóp mũi. Hắn liên tục chớp mắt, dường như muốn nhìn rõ gương mặt Đậu Thuần gần ngay trước mắt.

Đậu Thuần thấy bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của Thái Tử Phi, trong lòng đột nhiên dâng lên dục vọng. Dục vọng dâng cao, trong nháy mắt như đốt cháy toàn bộ thân thể hắn. Hắn cảm thấy mình phải làm gì đó mới có thể giải phóng luồng dục vọng này, nhưng lại hơi do dự, không biết hiện tại có phải thích hợp không.

Cuối cùng hắn vẫn thuận theo khát vọng nội tâm, dùng sức kéo Trác Kinh Phàm vào trong lòng mình. Hai tay ôm chặt đối phương, cảm giác thấy thân thể  nhỏ bé của đối phương khảm sâu vào trong ngực, sao mà dễ thương đến thế. Thật giống như tim vốn khuyết một mảnh, thoáng chốc được lấp đầy, khiến hắn thấy vô cùng thỏa mãn.

Thân thể hai người dính sát, Trác Kinh Phàm nằm trong lòng Đậu Thuần, ánh mắt còn ngơ ngác sững sờ. Hiển nhiên bị động tác liên tiếp đột ngột của đối phương đả kích. Nghĩ đời trước mình là Thái Tử cao quý, trước nay chưa từng có ai dám động tay động chân, càng không có ai ôm vào trong lòng, nên động tác của Đậu Thuần đúng là tác động quá lớn, đồng thời cũng mang lại cảm giác rung động chưa bao giờ có.

Đây cũng là lần đầu tiên Thái Tử Đại Lương rơi vào vị trí bị động.

Cảm giác này thật sự có chút mới mẻ, cũng rất quái lạ. Hắn chưa từng nghĩ một ngày nào đó có người cả gan ôm mình vào lòng, mà người kia hai tay lực rất lớn, ôm rất chặt, cái ôm của người kia thật ấm áp, ấm áp cuồn cuộn không dứt. Hai tay không ngừng ấn chặt hắn vào lòng, giống như thủy triều nhấn chìm người ta ở trong đó.

Thái Tử Đại Lương nghĩ, ấm áp này thực sự rất dễ khiến người ta chìm trong đó.

Hai người cứ lẳng lặng ôm như vậy. Nhưng lòng Đậu Thuần xao động càng lúc càng lớn, hắn cảm thấy chưa đủ. Cho dù đã ôm chặt Thái Tử Phi của mình, trong lòng vẫn đang kêu gào không đủ.

Cho đến lúc này, Đậu Thuần mới giật mình, vì tình cảm cùng dục vọng của hắn đối với Trác Kinh Phàm. Hắn cảm thấy Thái Tử Phi của mình không tệ, cũng từng nghĩ đối đãi thật tốt với người này, nhưng lại không ngờ mình sẽ động tâm như vậy. Hồi tưởng đoạn thời gian qua từng li từng tí. Từ khi Thái Tử Phi trúng độc tỉnh lại, dường như biến thành người khác, rồi từng hành động của đối phương đều có thể dễ dàng tác động đến tâm tình Đậu Thuần.

Nực cười ngày xưa còn ngốc hắn đã như vậy, rõ ràng đã động tâm, lại chưa từng phát hiện ra. Phải đợi đến lúc thân thể có phản ứng, hắn mới tỉnh ngộ thì đã muộn màng. Khi đó trong lòng đã đầy hình ảnh người này, luôn nhớ tới đối phương, không thấy đối lòng trống rỗng.

Nhận rõ tâm tư của mình rồi, Đậu Thuần lại hơi bất đắc dĩ. Đương nhiên yêu thương Trác Kinh Phàm, lại không muốn ép buộc người ta. Hiện giờ hắn còn chưa khôi phục, cho dù thổ lộ tâm ý với Trác Kinh Phàm, chỉ e không thể được gì.

Bởi vậy hắn phiền muộn, ôm người mình thích trong lòng. Thái Tử Phi danh chính ngôn thuận là người của hắn, mà hắn lại không thể ra tay. Trên đời này hỏi còn có chuyện nào uất ức hơn chuyện này nữa không?

Thái Tử Đại Lương đương nhiên không biết phiền não trong lòng Đậu Thuần, giờ phút này chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảm giác được ôm ấp, rồi lại muốn thoát khỏi ôm ấp của đối phương. Tự nhận mình thành thục hơn Đậu Thuần, sao có thể để đối phương ôm như vậy, cũng không phải con nít, phải dựa vào trong ngực người khác. Nhưng hai tay Đậu Thuần ôm rất chặt, dù hơi giật giật thân mình cũng không thoát được.

Khi Trác Kinh Phàm ngẩng đầu, muốn mở miệng nói Đậu Thuần buông mình ra, ai ngờ còn chưa mở miệng trên môi đã truyền đến một cảm giác ấm nóng. Đậu Thuần cũng ngây ngốc, hắn vốn đang trầm tư, bởi vì Trác Kinh Phàm giãy dụa mà hồi phục tinh thần. Hắn cúi đầu muốn hỏi đối phương. Ai biết trùng hợp đến thế, một kẻ ngẩng đầu một kẻ cúi đầu, hai đôi môi lại hoàn toàn vừa vặn chạm vào nhau.

Đậu Thuần phản ứng rất nhanh, biết đây là cơ hội tốt, tuyệt không thể buông tha, nên ngay lập tức hôn lên môi đối phương. Mặc dù Đậu Thuần động tác nhanh, trong lòng cũng tràn đầy yêu thương, lại không có kinh nghiệm gì. Gọi là hôn môi còn không bằng nói gặm môi đối phương.

Bị động tác gặm liếm hung hãn lung tung của đối phương làm cho tức cười, Trác Kinh Phàm không tự chủ buông lỏng khóe môi. Đậu Thuần gặm liếm, đầu lưỡi trong lúc vô tình tiến vào trong khoang miệng, thậm chí chạm đến một vật mềm mại. Tiếp xúc bất thình lình, khiến lưng hai người đồng thời run rẩy.

Trong lòng Thái Tử Đại Lương hơi hốt hoảng. Hắn không phải trẻ con như Đậu Thuần, dù không nhiều kinh nghiệm, nhưng đã sớm thị tẩm. Ở đời trước, hắn không chỉ có Thái Tử Phi, Lương Đệ, Lương Viện, thị thiếp cũng không ít. Mặc dù không tính kinh nghiệm phong phú, nhưng dù sao cũng là người từng trải.

Vì vậy đối với run rẩy kia Thái Tử Đại Lương rất quen thuộc, nhưng không ngờ tới thân thể hiện tại lại nhạy cảm đến vậy. Chỉ môi lưỡi đụng nhau, đã khiến hai chân Trác Kinh Phàm nhũn ra.

Đậu Thuần cũng phát hiện dị trạng của Trác Kinh Phàm, biết đối phương không phải không có cảm giác, trong lòng nhất thời vui vẻ. Hắn trực tiếp vói đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, càn quấy không theo đường lối nào cả. Trác Kinh Phàm bị hắn làm thế, hai chân càng như nhũn ra. Cho dù trong lòng muốn đẩy đối phương ra, nhưng hai tay cũng mềm nhũn không làm được gì, chỉ có thể xụi lơ trong ngực Đậu Thuần, mặc cho bị cướp đoạt

Hai người hôn môi, chẳng biết lúc nào đã chạy đến trên giường. Đậu Thuần ép Trác Kinh Phàm dưới thân, hai tay chống bên tai đối phương, từ từ nhắm mắt say mê hôn môi đối phương. Trác Kinh Phàm thì ngửa đầu, mí mắt rung động thừa nhận nhiệt tình của Đậu Thuần. Bị Đậu Thuần hôn đến đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi cái gì, chỉ còn lại một ngọn lửa nóng trong cơ thể....

Ở một nơi khác.

Uyển Quý Phi đang dựa vào nệm êm sau lưng xuất thần. Nhớ lại trên yến tiệc, bởi vì một lời nói của Hoàng Thượng khiến bố trí của nàng và Đậu Trạch đều vô dụng. Lúc đầu đều đã chuẩn bị kỹ càng, cũng chọn được người nhập Đông cung, ai ngờ phút cuối cùng đã bị chặn lại. Nàng nhếch môi suy nghĩ sâu xa.

Không biết lời nói kia là cố ý hay vô tình?

Nàng nhẹ nhàng vỗ về bụng, híp mắt hồi tưởng lời Đậu Trạch cho người truyền tới.

Qua thăm dò vừa rồi, Đậu Trạch cho rằng Thái Tử Đậu Thuần cũng không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt. Dù có, cũng không rõ ràng. Huống hồ điểm chuyển biến tốt này cũng không có tác dụng lớn.

Ngẫm lại cũng đúng, Đậu Thuần sắp đến tuổi cập quan mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, sao hơn được Đậu Trạch đã bốn mươi mấy tuổi?

Dù Thái Tử Phi có chút năng lực nhưng cũng vô dụng, cũng không làm được việc gì. Dù sao mang danh Thái Tử Phi, thì đã định cả đời Trác Kinh Phàm chỉ có thể ở hậu cung. Từ trước đến nay hậu cung không được tham gia triều chính, còn có một quy định "không cho phép hậu cung bàn luận quốc sự ". Nên cho dù Trác Kinh Phàm không phải nương tử, hắn đã vào hậu cung, thành Thái tử phi thì cũng phải theo quy định đó.

Bởi vậy Uyển Quý Phi không xem trọng năng lực Thái Tử Phi. Cho dù đối phương chặt sạch tay mắt của nàng trong Đông cung thì sao, dù đối phương có phá trời cũng chỉ có thể ở hậu cung đấu với nàng. Nhưng nàng lại khác, phía sau nàng còn có Hoài Vương Đậu Trạch. Chỉ cần Đậu Trạch thành công, nàng có thể làm chủ hậu cung, thay thế Phó Yến Tinh thành Hoàng Hậu.

Đến lúc đó muốn xử trí một Thái Tử ngốc và một phế hậu, không phải chỉ cần một câu là xong sao? Ngay cả tiền đồ của Thái Tử Phi cũng ở trong tay nàng. Nàng muốn bọn họ sống thì bọn họ sẽ sống. Nàng muốn bọn họ chết, thì dù bọn họ không muốn chết cũng phải chết.

Ánh mắt Uyển Quý Phi hiện lên một tia ngoan độc. Trong lòng đang tính toán ngày sau ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu, nàng sẽ chỉnh Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm thế nào, để báo thù cho Trương Lương Viện chết bất đắc kỳ tử.

Bên kia, Đậu Trạch đã rời cung về tới phủ.

Vương Phi gần đây bị bệnh liệt giường, ngay cả cung yến cũng không thể có mặt, nên hắn liền giao tất cả sự vụ trong phủ cho Tôn Nhũ Nhân quản lý. Hắn là Vương gia Đại Chu triều, có thể có một Vương Phi, hai Nhũ Nhân, mười Dằng Thị, còn những thị thiếp không có phẩm cấp muốn nạp bao nhiêu là tùy.

Tôn Nhũ nhân là con vợ thứ trong Tôn gia, lúc trước Đậu Trạch nạp nàng là vì địa vị trong triều của Tôn gia. Nhưng Tôn Nhũ Nhân lại không được sủng ái. Hắn nạp Tôn thị xong, muốn nhờ vả Tôn gia, nhưng Tôn gia lại lạnh nhạt với hắn, nên hắn cũng không tốt với Tôn Nhũ nhân.

Sau đó không biết Tôn Nhũ Nhân dùng biện pháp gì, nhờ vả Trương Lương Viện để gián tiếp lấy lòng Uyển Quý Phi. Nhờ Uyển Quý Phi nói vài lời hay trước mặt Đậu Trạch, mới khiến thái độ Đậu Trạch đối với Tôn Nhũ Nhân tốt lên mấy phần.

Đối với Đậu Trạch, Tôn Nhũ Nhân khá kiên nhẫn, khiến Đậu Trạch hài lòng. Bởi vậy không chỉ thái độ trở nên hòa ái, mà cũng thường vào viện của Tôn Nhũ Nhân.

Tôn Nhũ Nhân từ một tiểu thiếp không được sủng ái, lúc Vương Phi bị bệnh có thể thay thế Vương Phi quản lí toàn bộ Vương phủ, đủ biết Tôn Nhũ Nhân là người thế nào, trong lòng không phải không có suy tính.

Tôn Nhũ Nhân bây giờ quản lý Vương phủ, Đậu Trạch vừa trở về đã có người hầu đến báo cho Tôn Nhũ Nhân trước tiên. Vốn trước kia ở Quần Phương Viên dành cho thị thiếp, vì trước mặt Đậu Trạch hầu hạ thật tốt, nên được Tôn Nhũ Nhân đã đến ở Tây Khóa Viện, cách chính viện không xa.

Một Nhũ Nhân khác của Đậu Trạch là Lã Nhũ Nhân đối với Tôn Nhũ Nhân hận đến nghiến răng. Dù sao hai người cùng là Nhũ Nhân ngũ phẩm, cùng ở tại Quần Phương Viên, cũng không phân ra trên dưới. Giờ Tôn Nhũ Nhân chuyển ra khỏi Quần Phương Viên, còn thay Vương Phi cai quản Vương phủ, thoáng một cái Lã Nhũ Nhân đã không Tôn Nhũ Nhân.

Lã Nhũ Nhân không giống Tôn Nhũ Nhân. Lã Nhũ Nhân là trưởng nữ, nhưng Lã gia quá nhiều con gái, bởi vậy cũng không phải được sủng ái nhất. Lã gia ban đầu cố tình mang trưởng nữ gả vào Vương phủ, thế lực Lã gia trong triều kém hơn Tôn gia, cho nên muốn dựa vào Hoài Vương mới dâng con.

Đậu Trạch tuy nói không quá để ý Lã gia, nhưng Lã gia tự dâng con gái tới hắn cũng không có lý nào không thu. Huống hồ Lã gia cũng coi như có địa vị, lại đem con của chính thất gả cho hắn, bởi vậy cũng nạp Lã Nhũ Nhân đưa vào Quần Phương Viên.

Lã Nhũ Nhân cho mình thân phận cao quý, lại ngang hàng với Tôn Nhũ Nhân con vợ lẽ, trong lòng đương nhiên cực kì khó chịu. Lúc đầu hai người cùng không được sủng ái, bất bình trong lòng cũng không nhiều. Nhưng không ngờ, giờ tiện tỳ kia vậy mà vượt lên, không chỉ lọt vào mắt Vương gia, mà còn cai quản Vương phủ, khiến Lã Nhũ Nhân ghen đến đỏ mắt.

Nhưng dù không cam, cũng không dám kêu oan với Vương gia, Lã Nhũ Nhân chỉ có thể không ngừng viết thư về nhà, khóc lóc kể lể khổ sở với mẫu thân.

Lã phu nhân nhận được thư con đương nhiên đi khóc lóc kể lể với phu quân. Tuy nói trong nhà đông con gái, nhưng dầu gì cũng là cắt thịt đẻ ra, giờ vì tiền đồ phu quân, đưa con gái làm thiếp, người mẹ trong lòng sao có thể không buồn khổ.

Nhưng tính toán của Lã gia cũng không khả thi. Tuy gả Lã Nhu Nhân cho Hoài Vương, nhưng Hoài Vương lại đối với Lã gia không lạnh không nóng. Bởi vì Tôn gia có Hộ Bộ Thượng Thư cao quý, nên thái độ Hoài Vương quả thực một trời một vực. Nhưng Lã gia biết Tôn gia vốn chướng mắt Hoài Vương. Dù sao Tôn Nhũ Nhân nhập Vương phủ là do mẹ đẻ nàng Triệu thị dùng kế phối hợp với Hoài Vương gây nên náo động không nhỏ, khiến Tôn gia không thể không gật đầu.

Hoài Vương muốn dùng một thứ nữ để kéo Tôn gia theo phe hắn, cũng quá hão huyền. Tôn Thượng Thư mặc dù không thể không đưa thứ nữ cho Hoài Vương làm thiếp, nhưng cũng không thể trở mặt với Hoài Vương, nhưng tận lực xa lánh Hoài Vương. HunhHn786 Mặc dù không nói rõ muốn đoạn tuyệt quan hệ với thứ nữ, nhưng mỗi lần Tôn Nhũ Nhân về nhà ngoại, Tôn Thượng Thư nhất định không có mặt, ngay cả Tôn phu nhân cũng không ra mặt.

Lại nói sau khi chuyện Tôn Nhũ Nhân truyền ra ngoài, Triệu thị liền bị đưa đến biệt viện ở nông thôn dưỡng bệnh. Người sáng suốt đều biết là chuyện thế nào. Bởi vậy Hoài Vương sau khi nạp Tôn Nhũ Nhân không bao lâu, đã bắt đầu lạnh nhạt nàng.

Hắn phí hết công sức để nạp Tôn Nhũ Nhân, chính là vì muốn tạo quan hệ với Tôn gia. Nhưng kết quả lại không như ý, hắn đương nhiên không cần Tôn Nhũ Nhân.

Lúc ấy Lã gia còn chưa biết Tôn Nhũ Nhân nhập phủ không lâu đã thất sủng, nên đưa trưởng nữ cho Hoài Vương. Về sau mới biết được tình hình trong phủ, đã đâm lao thì phải theo lao. Giờ lại nghe nói Tôn Nhũ Nhân phục sủng. Cho dù thái độ Tôn Thượng Thư đối với Hoài Vương còn rất lãnh đạm, nhưng Tôn Nhũ Nhân quả thực đứng vững chân trong Vương phủ, còn nắm quyền. Năng lực này cũng không biết Tôn gia nghe xong có cảm tưởng gì.

Tôn Thượng Thư thân là Hộ Bộ Thượng Thư, ngày thường bận rộn vô cùng, đâu có tâm sức đi quan tâm một thứ nữ không quan trọng, mà lại còn là thứ nữ bị từ bỏ.

Ngày Tôn Nhũ Nhân nhập Vương phủ, Tôn Thượng Thư đã nói rất rõ ràng với nàng. Nếu không phải vì Tôn Nhũ Nhân và Triệu thị làm ra chuyện xấu hổ "vượt rào theo trai" , ông ta sợ liên lụy đến những tiểu thư khác của Tôn gia, với lại đối phương là Hoài Vương đắc tội không nổi, ông ta tình nguyện bóp chết Tôn Nhũ Nhân, cũng không để nàng làm mất mặt xấu hổ.

Nên Tôn Thượng Thư căn bản không quan tâm thứ nữ này được sủng ái hay bị lạnh nhạt, muốn làm gì thì làm. Dù Hoài Vương lấy lòng nhiều lần, cũng bị ông khéo léo từ chối.

Đối với Tôn Thượng Thư mà nói, Hoài Vương tính toán Tôn gia, cũng đã phải rõ thái độ Tôn gia. Đừng nói long thể Hoàng Đế còn khỏe mạnh, dù Thái Tử điện hạ thật sự không có cách nào khôi phục, ngôi vị này cũng không tới lượt Hoài Vương. Cho nên Tôn Thượng Thư cảm thấy hành động của Hoài Vương là phản nghịch không thể chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com