TruyenHHH.com

Trung Sinh Chi Si Tuu Huu Dien Edit Hoan Thanh

Chương 79: Chuyện của Ôn Hữu Cung (Thượng)

Kỳ thực Ôn Hữu Cung vẫn nhớ năm ấy vì sao hắn thích Tịch Triều.

Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau lúc 3 tuổi, lang quan cùng khanh quan còn nhỏ, chưa phải kiêng kị, nhà hai người lại gần nên ngày nào cũng đi chơi với nhau.

Tịch Triều lúc bé trắng trắng nộn nộn, người hơi tròn, ngũ quan ôn hòa trông vô cùng nhu thuận. Thế nhưng sau khi qua lại một thời gian, Ôn Hữu Cung mới biết, đứa nhỏ đẹp như đồng tử trong tranh thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối kia kì thật lại quật cường từ trong xương tủy, một khi người nọ đã nhận định điều gì, y sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý.

Tính tình này rất hợp với khẩu vị của Ôn Hữu Cung.

Trong kinh, các khanh quan rất được cưng chiều, tuy rằng không đến mức mỏng manh như búp bê sứ nhưng đa số bọn họ đều khá nhút nhát, ít khi nào chịu thử những trò chơi mới lạ. Đối với Ôn Hữu Cung mà nói, những hài tử đó thật nhàm chán, chơi chung với nhau mà cứ cái này không được cái kia không được, mọi người ít nhiều cũng sẽ cảm thấy mất hứng.

Chỉ có Tịch Triều là cái gì cũng không từ, cho dù là chơi một trò chơi mới, cho dù luật chơi rất khó, cho dù y là người kém cỏi nhất trong cả bọn, y cũng nhất quyết không từ bỏ.

Kết quả, Tịch Triều vẫn tiếp tục chơi với Ôn Hữu Cung, đến năm 10 tuổi hai người cũng không rời nhau nửa bước. Tuy người lớn có dặn Tịch Triều rằng đã đến tuổi này còn thân cận với lang quan quá thì không tốt, y cũng mặc kệ, thậm chí còn thuyết phục ngược lại đa phụ.

Đến tuổi đi học, Ôn Hữu Cung đi trường tư, Tịch Triều đến khanh nghi đường nhưng hai người thỉnh thoảng vẫn gặp mặt, cùng nhau xem tiểu thuyết mới nhất, cùng nhau xem biểu diễn, cùng tâm sự chuyện học hành. Dần dần, Ôn Hữu Cung và Tịch Triều trở thành thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư trong mắt mọi người.

Dù là gia đình đôi bên cũng chỉ nói bọn họ ở lâu ngày sinh tình, chỉ có Ôn Hữu Cung và Tịch Triều biết, kỳ thực bọn họ đã lén hứa với nhau, tự mình định thân.

Cảm giác lần đầu tiên động tâm với Tịch Triều, cho tới bây giờ Ôn Hữu Cung vẫn còn nhớ rõ. Nhưng cũng bởi vì nhớ quá rõ nên đến khi gặp mặt, hắn lại đối xử lạnh nhạt với Tịch Triều.

Năm đó còn nghĩ Tịch Triều là không thể thay thế, mỗi lần nhớ đến đối phương là cõi lòng liền tràn đầy thoả mãn, trong đầu chỉ toàn hình bóng của người kia.

Tịch Triều trong mắt hắn quả thật mười phân vẹn mười, khi ấy, Ôn Hữu Cung thực sự cho rằng, không có ai phù hợp với mình hơn y.

Lúc bất đắc dĩ phải xa nhau thì Ôn Hữu Cung cũng đau buồn hồi lâu, nhưng sau đó hắn bắt đầu lăn lộn với các hoa hoa công tử trong kinh thành, khắp chốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Ôn Hữu Cung dung mạo tuấn tú, lại là con của gia đình thương nhân, từ nhỏ miệng đã ngọt, câu nào câu nấy nói ra đều có thể làm người vui vẻ, tự nhiên rất được hoan nghênh.

Rất nhanh, hắn liền trầm mê trong đó.

Ở những nơi này, hắn không phải phiền não, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, chỉ cần tùy tiện nói vài lời dễ nghe sáo rỗng liền được đối phương ôn nhu đối đãi, càng không đề cập đến chuyện yêu đương thật lòng làm hao tổn tinh thần.

Khi hắn dần dần trở thành một phong lưu nhị thiếu nổi tiếng chốn hoa lâu, chỉ cần phe phẩy quạt, nở một nụ cười nửa miệng đã có thể làm không ít khanh quan hai má ửng hồng, thì ca ca của hắn chuẩn bị thành thân.

Biết được tin này, Ôn Hữu Cung cũng rất mừng cho ca ca. Khanh quan nọ là con một nhà quyền cao chức trọng trong kinh, lang quan trong gia tộc cũng là quan thanh liêm có tiếng, bọn họ có vẻ rất coi trọng đại ca, tự mình tới cửa cầu hôn không nói, sính lễ nhiều, thái độ cung kính với phụ thân và cha kế của hắn, không hề có ý tứ coi khinh.

Chẳng qua tối hôm đó, ca ca bước vào phòng Ôn Hữu Cung, vẻ mặt áy náy nói mình phải đi ở rể, trọng trách gánh vác Ôn gia đành giao cho Nhị đệ, hắn thật sự rất lo lắng.

Vốn Ôn Hữu Cung không cần phải nhúng tay vào chuyện này, bởi vậy hắn chỉ luôn mải chơi bời, du hí nhân gian. Ôn đại ca từ nhỏ đã quản lý mọi chuyện trong gia đình, cuối cùng vậy mà lại đi ở rể, còn ép Nhị đệ tiếp nhận gia nghiệp trong vội vàng, hắn thật sự cảm thấy có lỗi.

Ôn Hữu Cung ngả ngớn cười đáp: "Đại ca chớ khinh thường đệ đệ, chút việc này há có thể làm khó ta, không phải chỉ là chạy thương thôi sao? Đệ đệ ngươi thông minh hơn người, tùy tiện vung tay cũng làm được đâu vào đấy. Đại ca về bên kia cố gắng một chút, đỡ bị người ta nói lợi dụng nhà vợ này nọ."

Ôn đại ca lấy chính quân, thành thân xong đi ở rể thì Ôn gia sẽ trở thành "nhà ngoại", không thể để ý quá mức. Sao hắn lại không biết Nhị đệ là muốn mình an tâm nên mới cố tình làm ra bộ dạng không thèm để ý như thế, nhưng hắn cũng bất lực, chỉ có thể ôm một bụng lo lắng để Ôn Hữu Cung tiễn ra khỏi cửa.

Kỳ thực, Ôn Hữu Cung đích thật là thiên tư hơn người, sau khi hắn tiếp nhận gia nghiệp xong thì biểu hiện vừa khôn khéo vừa có khả năng, Ôn phụ thân vô cùng vui sướng, ngoại trừ Tam đệ lúc nào cũng đâm chọc hắn, ai cũng khen ngợi hắn không ngớt.

Khi hắn tiếp nhận công việc, cắt đứt quan hệ với đám hồ bằng cẩu hữu kia mới phát hiện những tháng ngày lúc trước của mình thật sự quá hoang đường, mỗi lần nhớ lại chỉ cảm thấy trống rỗng.

Lúc làm ăn trong kinh, tuy rằng Ôn Hữu Cung cũng tiếp xúc không ít khanh quan, người tới cửa làm mối càng không ít, nhưng đối với hắn ai cũng như ai, đáy lòng chẳng hề dao động.

Khi hắn đã quên đi cảm giác động tâm vì một người là như thế nào, thì một Tịch Triều cả thể xác và tinh thần đều tràn đầy vết thương được đưa đến Ôn gia.

Lúc gặp lại Tịch Triều, Ôn Hữu Cung thậm chí không nhận ra đây là khanh quan đẹp như tranh vẽ mà hắn từng biết. Trên lưng y có một mảng sẹo bỏng lớn, cả gáy và mặt cũng có, hoa văn hoa sen cơ hồ bị vết thương kết vảy che khuất, cả người thoạt nhìn thê thảm vô cùng, Tam đệ vừa trông thấy đã ràn rụa nước mắt.

Cha kế rất tốt bụng, không nói hai lời đưa Tịch Triều vào nhà, chăm sóc người nọ y như con ruột của mình.

Chỉ tiếc lúc y ở chỗ quan phủ, người ta chỉ mời mấy vị đại phu bình thường, bởi vậy mà bỏ qua thời điểm tốt nhất để trị thương. Ôn gia cũng không cố chấp sử dụng thuốc mỡ đắt tiền, nếu Tịch Triều được đưa đến đây sớm một chút, muốn giúp y trở lại lành lặn như ban đầu là hoàn toàn có khả năng, còn hiện tại, dù đại phu đã cố gắng hết sức cũng chỉ có thể làm vết sẹo dữ tợn kia mờ đi.

Ôn Hữu Cung biết cha kế đã thừa nhận chuyện Tịch Triều định thân với mình, ánh mắt Tịch Triều nhìn hắn tràn đầy thâm tình, lại cũng có sợ hãi và bất an. Ai nấy đều hiểu, y yêu Ôn Hữu Cung, nhưng y sợ vết sẹo trên người sẽ làm đối phương chán ghét.

Ánh mắt đó làm Ôn Hữu Cung có chút đau đớn, đồng thời lại không thể tha thứ cho bản thân mình. Bởi vì, hắn phát hiện lòng mình đã không còn cảm giác với Tịch Triều nữa.

Rõ ràng, rõ ràng hắn vẫn còn nhớ kỹ cảm xúc ấy, rõ ràng trước kia thấy Tịch Triều là trái tim lại ấm áp, hận không thể buộc đối phương vào người mình, một chút cũng không muốn rời xa, một ngày không thấy như cách ba thu, đến khi gặp mặt lại muốn chạm vào y, dù cho chỉ là vai kề vai, hắn cũng đã rất vui vẻ.

Thế nhưng hôm nay, tim hắn đã không còn loại rung động này nữa. Mỗi lần nhìn Tịch Triều, hắn lại cảm thấy xót xa, nhưng cảm xúc này lại không phải là yêu.

Bất kỳ khanh quan nào trong một đêm mất đi người nhà, chỉ còn một mình lẻ loi hiu quạnh, trên người lại bị thương nặng, hắn cũng sẽ cảm thấy xót xa.

Bây giờ, Ôn Hữu Cung ngược lại còn không dám đụng vào y, chỉ cần bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu mến suy tư của người nọ, hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn, đã không còn cảm giác tim đập thình thịch như năm đó.

Đối phương mấy năm này đều trước sau như một tình thâm bất biến, nhưng còn hắn thì sao, không chỉ dạo chơi phố hoa, buông thả hưởng thụ, thậm chí đã muốn quên bẵng trên đời này còn có một người tên là Tịch Triều.

Lời hứa ngày xưa cùng nỗi sầu muộn khi hai người vừa xa nhau, nay lại như một sự tồn tại sắc bén châm chọc kẻ phụ bạc là hắn.

Bởi vì đã không còn yêu đối phương, Ôn Hữu Cung cũng không dám lừa dối Tịch Triều, nếu gia đình Tịch Triều vẫn còn sống, hắn có thể có thể cứng rắn cự tuyệt việc hôn nhân này, nhưng Tịch Triều nay đã hai bàn tay trắng, ngoại trừ Ôn gia, y không còn chỗ dung thân. Vì vậy, khi phụ thân hỏi hắn có bằng lòng lấy Tịch Triều không, Ôn Hữu Cung không hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

Chỉ là, khi đối mặt với Tịch Triều thì hắn rất thấp thỏm, hắn theo bản năng ngụy tạo lên một khuôn mặt giả dối hệt như mỗi lần bàn chuyện làm ăn, nhẹ bẫng nói: "Ta sẽ lấy ngươi, nhưng không phải làm phu lang mà là thị lang. Vị trí chính quân ta muốn lưu lại cho khanh quan ta thật lòng yêu thương. Còn về lời hứa năm đó với ngươi, ta rất xin lỗi, đó chẳng qua chỉ là lời đùa của trẻ con mà thôi."

Hắn vừa nói vừa thầm hoảng hốt.

Chính Ôn Hữu Cung cũng biết câu chữ của hắn quá mức tàn nhẫn, quá mức sắc nhọn, phụ lòng người ta mà lại trắng trợn như vậy, ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy Ôn nhị thiếu là một tên bạc tình vô liêm sỉ.

Lời nói ra như bát nước đã đổ, có muốn thu lại cũng không được, Ôn Hữu Cung ép buộc mình cứng rắn đối mặt với Tịch Triều, trong lòng thầm hỏi nếu Tịch Triều thương tâm, hỏi hắn vì sao lại thay lòng, hắn phải trả lời thế nào bây giờ.

Nhưng Tịch Triều chỉ bình tĩnh gật đầu, y đáp: "Ta hiểu. Nhìn bộ dạng bây giờ của ta, ngươi lấy ta đã là nể tình, ta cũng không dám đòi hỏi gì hơn."

Ôn Hữu Cung trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì. Lẽ ra Tịch Triều bình thản tiếp nhận, không bất mãn, cũng không chất vấn chỉ trích hắn, đối với hắn mà nói đó là chuyện tốt. Thế nhưng, hắn không ngờ người kia lại trả lời như vậy, nhất thời Ôn Hữu Cung không biết phải phản ứng làm sao, hắn hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhõm, lồng ngực cứ như thắt lại.

Lẽ nào Tịch Triều cũng không còn thương mình nữa sao?

Không phải, tình ý trong mắt Tịch Triều tuyệt đối không phải là giả. Nhưng tại sao y lại bình tĩnh như vậy, giống như không hề quan tâm đến lời nói của hắn?

Ôn Hữu Cung không hiểu vì sao mình lại như thế, hắn không kìm được thốt ra một câu: "Tuy ta chấp nhận lấy ngươi, cũng sẽ cùng ngươi làm chuyện thân mật, nhưng ngươi không được phép mang thai. Trưởng tử của ta phải là do chính quân sinh ra, trước khi ta lấy phu lang, ngươi không thể có con."

Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy, Ôn Hữu Cung nói xong, trong lòng một mảnh lạnh buốt.

Hắn cùng Tịch Triều đã 19, khanh quan 25 tuổi đã rất khó sinh dục, lên đến 30 coi như vô vọng, vốn nên tranh thủ kéo dài huyết mạch cho Ôn gia, nhưng hắn lại không cho Tịch Triều có con. Ôn Hữu Cung cảm giác mình không chỉ khốn nạn với Tịch Triều mà còn không xứng nhìn mặt liệt tổ liệt tông.

Trong nháy mắt, hắn thấy Tịch Triều như sắp bật khóc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, xúc cảm trên mặt người nọ vẫn là một mảnh bình thản, y gật đầu, ý nói đã biết.

Không hiểu sao, trong lòng Ôn Hữu Cung lại vô cùng tức giận, hắn nhìn Tịch Triều, lại phát hiện mình không còn gì để nói, ngọn lửa trong ngực bùng lên, còn xen lẫn một tia thê lương.

Hắn không thèm liếc người nọ một cái, xoay người đi thẳng ra cửa.

Ôn Hữu Cung từng yêu Tịch Triều kia quả nhiên đã chết, hắn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi. Hôm nay còn sống, chỉ là một tên khốn nạn mà thôi.

Người như hắn mà có tư cách để yêu sao?

Dù có hay không, rồi cũng sẽ có một ngày tình cảm phai nhạt, hắn sẽ phụ lòng đối phương, sẽ dùng thái độ tàn nhẫn thương tổn y giống như cái cách hắn đã đối xử với Tịch Triều.

Cho dù có hối hận đến đâu cũng đã muộn, ngày thành thân, Ôn Hữu Cung nhìn Tịch Triều một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, lòng thầm nghĩ mình phải mau chóng cưới chính quân.

Từ hôm đó trở đi, cưới phu lang trước năm Tịch Triều 25 tuổi đã trở thành chấp niệm trong lòng Ôn Hữu Cung.


Chương 80: Chuyện của Ôn Hữu Cung (Trung)

Khi Hạ Việt hỏi hắn rốt cục muốn một vị phu lang như thế nào, Ôn Hữu Cung chỉ cảm thấy mờ mịt.

Hắn thật không nghĩ ra, thậm chí không có bất kỳ yêu cầu cụ thể nào, cứ thế mà tỉnh tỉnh mê mê vô định trong biển người. Lúc này hắn mới chợt nhận ra, đến cuối thu, hắn sẽ bước sang tuổi 22. Tịch Triều so với hắn còn lớn hơn hai tháng, thời gian không còn lại bao nhiêu.

Hai người thành thân tới nay cũng được ba năm, Ôn Hữu Cung vẫn luôn tìm kiếm người có thể trở thành chính quân của hắn. Bất kỳ người nào đến cửa làm mai, hắn đều chấp nhận gặp đối phương một lần, thử bồi dưỡng tình cảm. Thế nhưng, mặc dù tướng mạo bọn họ đúng là có xinh đẹp, hắn vẫn không thể tìm lại được sự rung động năm nào.

Ngày tháng dần trôi, Ôn Hữu Cung bắt đầu sốt ruột, cũng không giới hạn đối tượng nữa, thậm chí khi chạy thương thấy khanh quan nào được được một chút, hắn cũng theo thói quen dây dưa với người nọ.

Lưới giăng rộng như vậy, cũng vẫn như cũ không thu hoạch được gì, ngược lại càng làm hắn nổi danh. Trong kinh có khanh quan nào không biết Ôn gia nhị thiếu phong lưu thành tính, nghe hắn nói cũng chỉ cho là bị trêu ghẹo, cho dù có mặt đỏ tim đập nhưng cũng không ai cho là thật nữa.

Thấy Hạ Việt thề đời này không lấy thị lang, Ôn Hữu Cung ngẩn ra, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Chỉ có ở trong kịch hắn mới gặp được một lang quan chung tình, chỉ cầu cùng người sớm chiều ở bên, thoạt nhìn xiết bao tốt đẹp, nhưng đối với gia đình giàu có mà nói, khó có ai làm được như thế. Ôn Hữu Cung tự nhận đã đi rất nhiều nơi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một thiếu gia không tam thê tứ thiếp.

Tình này phải sâu đến nhường nào mới có thể chấp nhận cả kiếp chỉ cần một người đây?

Ôn Hữu Cung nói hắn cũng hy vọng có thể tìm được một phu lang tình cảm trung hậu, đó là lời nói thật lòng của hắn. Thế nhưng, ngay cả bản thân mình còn không chung thủy thì làm sao đối phương có thể chung thủy với hắn được chứ?

Không, người nọ có thể.

Nhớ tới Tịch Triều, Ôn Hữu Cung không khỏi cười khổ trong lòng. Nói cho cùng, đều là lỗi của mình.

Có lẽ là do hổ thẹn, Ôn Hữu Cung nhìn Vân đại ca của hắn chuyên chú chọn quà cho phu lang, gương mặt nam nhân ôn nhu đến mức ngay cả hắn thân là lang quan cũng phải động lòng, không khỏi bị ảnh hưởng. Đồng dạng là đối xử với thê tử, đại ca tri kỷ như vậy, còn hắn, tựa hồ từ lúc thành thân tới giờ hình như chưa bao giờ tặng thứ gì cho Tịch Triều cả.

Tại sao hắn có thể lạnh nhạt với Tịch Triều đến mức này?

Ôn Hữu Cung đột nhiên hoảng hốt, nhịn không được cũng theo chân Hạ Việt chọn lễ vật.

Tuy ngoài miệng nói là thuận tiện mua cho thị lang trong nhà, nhưng đáy lòng đến tột cùng có bao nhiêu khẩn trương cùng bất an cũng chỉ có mình Ôn Hữu Cung biết.

Không biết Tịch Triều có thích không... Ôn Hữu Cung cầm hộp gỗ bước vào trong chính viện, trù trừ một lát, sau đó khẽ cắn môi đi sang sương phòng phía Tây.

Tịch Triều là thị lang nên không thể ở trong chính phòng với hắn, sương phòng phía Đông để dành cho trưởng tử, Ôn gia liền an bài Tịch Triều ở tại Tây sương.

Kỳ thực trong kinh có không ít thiếu gia công tử cho các thị lang ở riêng một tiểu viện. Ôn gia không phải là không có chỗ, sau khi Ôn đại ca đi ở rể, viện của hắn liền để trống, hơn nữa Tịch Triều chỉ có một mình, vào đó là vừa hay. Nhưng Ôn Hữu Cung không muốn, nói y hiện giờ chưa có hài tử, cứ để y ở lại trong chính viện, sau này rồi nói.

Tuy hai người ở cùng một viện nhưng rất ít khi nào chạm mặt, trên cơ bản, nếu Ôn Hữu Cung không chủ động đến phòng Tịch Triều thì cơ hồ cả ngày cũng không thấy y. Ôn Hữu Cung còn hay dùng cơm bên ngoài, một tháng ăn cùng người nhà không được bao nhiêu bữa.

Trong mắt tất cả mọi người ở Ôn gia, vị thị lang tên Tịch Triều này không được sủng ái. Hạ nhân ở viện của Ôn nhị thiếu đều biết, Nhị thiếu cứ mười ngày thì đến phòng của thị lang một hai ngày, hơn nữa, mỗi lần trở về đều bắt người nọ uống thuốc tránh thai.

Lúc đầu, bọn hạ nhân cũng chả quan tâm, chỉ nói Nhị thiếu lấy một khanh quan không nhà không cửa còn bị hủy dung đã là niệm tình nghĩa năm đó, không cho y mang thai cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng dần dà, vị thị lang này chưa bao giờ giận hờn oán trách, cẩn thận chăm lo cho thiếu gia, giúp đỡ kế phu nhân lo liệu gia vụ, tính tình cũng tốt, đối xử với ai cũng khách khí, trong viện đã bắt đầu có người nghĩ Nhị thiếu thật tàn nhẫn.

Về phần mấy lão hạ nhân ở Ôn gia lâu năm, biết chuyện lúc nhỏ của Ôn Hữu Cung và Tịch Triều thì đã sớm thầm bất bình vì y.

Ôn Hữu Cung cũng từng ngẫu nhiên nghe người hầu bàn tán, hắn biết Tịch Triều ở trong nhà cư xử rất tốt, lại không ngờ đã được bọn hạ nhân xem như kế phu nhân tương lai.

Kế phu nhân là xưng hô dành cho thị lang được sủng ái sau chính quân. Địa vị của chính quân và thị lang thật ra không khác nhau mấy, chẳng qua chính quân được giao trọng trách chăm lo nội vụ mà thôi. Ngược lại, một thị lang nếu có sự cho phép của phu gia vẫn có thể thay chính quân quản lí việc trong nhà, bởi vậy tên gọi "kế phu nhân" là để phân biệt với các thị lang bình thường khác.

Cha kế của Ôn Hữu Cung cũng là kế phu nhân, sau khi cha ruột của hắn qua đời, phụ thân hình như từng muốn nâng cha kế lên làm chính quân, nào ngờ lại bị y cự tuyệt, cuối cùng đành ban danh hiệu kế phu nhân cho y. Chuyện này thật ra có chút dư thừa, dù sao Ôn phụ cũng chỉ có một thị lang mà thôi.

Ôn Hữu Cung thầm nghĩ, Tịch Triều hoàn toàn có thể đảm đương mấy chữ kế phu nhân này.

Vừa có phu lang vừa có kế phu nhân, Ôn Hữu Cung vừa gõ cửa vừa nghĩ, hắn không muốn lắm, chính quân tương lai của hắn liệu có thích việc còn chưa gả vào mà trong nhà đã có một kế phu nhân không.

Ôn gia Tam thiếu còn chưa lấy chồng, thỉnh thoảng sang chơi với Tịch Triều bình thường chỉ ở trong phòng. Người nọ nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra.

"Nhị thiếu?" Thấy rõ người tới, mặc dù Tịch Triều có chút nghi hoặc, không hiểu sao Ôn Hữu Cung lại đột nhiên tới đây, y không nói gì, dẫn người vào phòng ngồi.

Mặc dù đã thành thân được ba năm, Ôn Hữu Cung vẫn không thích cách Tịch Triều xưng hô với mình. Hai chữ "Nhị thiếu" nghe hệt như bọn hạ nhân gọi hắn, lễ độ mà xa cách, thế nhưng hắn không dám yêu cầu Tịch Triều gọi tên hắn như dĩ vãng nữa.

"Hôm nay ngài không đi với Vân thiếu gia sao?"

Sau khi hắn ngồi xuống, Tịch Triều rót cho hắn chén trà, hỏi.

Ôn Hữu Cung gật đầu tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, sau đó kể chuyện xảy ra hôm nay cho đối phương nghe.

"Cái kia, Tịch Triều." Ôn Hữu Cung cầm hộp gỗ đưa tới, "Tặng ngươi."

Hắn nhìn người trước mắt hình như đang ngẩn ra, nghĩ thầm rốt cục y cũng không làm mặt lạnh nữa. Tịch Triều rõ ràng giật mình, không hiểu sao bộ dáng đó làm tim Ôn Hữu Cung đập thình thịch, khóe môi nhịn không được cong lên.

Tịch Triều mở nắp hộp, Ôn Hữu Cung tâm tình rất tốt tiếp tục nói: "Thứ này thợ mộc chỉ làm có hai cái thôi đấy, đại ca mua tặng phu lang của hắn, ta nghĩ chắc ngươi cũng thích nên lấy luôn."

Hắn kỳ thực không chắc Tịch Triều có thích không, chỉ là món đồ này khá thú vị, tặng Tịch Triều để y rảnh rỗi lấy ra chơi, dù ở trong phòng cũng không quá nhàm chán.

Tịch Triều lấy xe ngựa nhỏ từ trong hộp ra, tò mò vuốt ve, sau đó đặt lên bàn cẩn thận ngắm.

Ôn Hữu Cung nhìn y hồi lâu, nhịn không được đưa tay cầm lấy: "Không phải để chưng đâu, chơi như thế này nè."

Hắn vặn dây cót, xe ngựa nhỏ liền lộc cà lộc cộc di chuyển trên mặt bàn.

Nhìn Tịch Triều ngạc nhiên cười rộ lên, Ôn Hữu Cung có chút ngây ra.

Đã bao lâu hắn không thấy Tịch Triều cười rồi?

Khi Tịch Triều đến đây, không phải là y không cười với hắn, nói thế nào nhỉ, tuy rằng y cười rất dịu dàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, tựa hồ nụ cười kia cũng không xuất phát từ nội tâm. Còn bây giờ, người nọ cười đến rực rỡ ngây thơ, Ôn Hữu Cung nghĩ, rất đẹp, cũng rất hoài niệm.

Đến khi hoàn hồn lại, hắn phát hiện, từ lúc gặp lại tới nay, đây là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ lại thoải mái bình yên đến vậy. Không mất tự nhiên không xấu hổ, cũng không có cảm giác đè nặng tội lỗi như ngày nào.

Giống như...giống như mười ba năm trước, hắn cùng Tịch Triều chơi với nhau, cho dù không nói chuyện, im lặng ngồi cạnh nhau cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chỉ một món quà nho nhỏ thể hiện tâm ý với đối phương mà bầu không khí đã trở nên hòa hợp như vậy, lúc trước tại sao hắn không nghĩ tới? Ba năm ròng, ngoại trừ việc làm tổn thương đối phương, hắn còn làm được gì nữa.

Ôn Hữu Cung cười nhìn Tịch Triều chăm chú nghiên cứu dây cót trong xe ngựa, thầm thở dài.

Rốt cuộc cũng có biến chuyển.

Hiểu ra mình sai ở đâu, Ôn Hữu Cung hầu như không hề mâu thuẫn, bắt đầu tận lực đối xử tốt với y, tần suất đến phòng Tịch Triều cũng từ từ tăng lên.

Ba năm qua, lần đầu tiên cùng Tịch Triều an ổn trải qua lễ Thiên Xảo nên hôm sau, lúc Ôn Hữu Cung thức dậy trên giường Tịch Triều thì có chút không muốn. Cũng không biết Tịch Triều có phải nhìn thấu tâm tư của Ôn Hữu Cung không, y nở một nụ cười hiếm hoi, mặc y phục cho hắn, bắt hắn rửa mặt ăn sáng, nhét bao hành trang y đã chuẩn bị từ hôm trước vào trong ngực hắn, lại đẩy đẩy vai hắn nói: "Mau đi thôi, trời đã sáng lắm rồi, đừng để các huynh đệ trong thương đội chờ."

Ôn Hữu Cung xoay người, một chân vừa bước ra khỏi cửa liền khựng lại, không hề ngoái đầu nhả ra một câu: "Ngươi ở nhà giữ gìn sức khỏe", sau đó đi mất.

Lần này chạy thương, trong ngực Ôn Hữu Cung không hiểu sao cứ bồn chồn. Thẳng đến khi có người trong thương đội nói giỡn, bảo Nhị thiếu hôm nay hệt như người mất hồn, sao không thấy đùa giỡn tiểu khanh quan nữa, Ôn Hữu Cung mới phát hiện ra lòng mình đã đổi.

Hắn mua giao tiêu bởi vì đó là đồ hiếm, đem vào trong kinh có thể lôi kéo khách hàng. Nhưng chỉ có Ôn Hữu Cung biết, cho dù giao tiêu ở trong kinh không bán được, hắn chắc chắn vẫn sẽ mua.

Lúc biết giao tiêu không thấm nước, Ôn Hữu Cung chợt nhớ ra một kỉ niệm cũ.

Đó là đầu mùa hè năm hai người 12 tuổi, hắn cùng Tịch Triều ra ngoại ô chơi. Khi đó cả hai đã định thân, nói là đi chơi, thực chất là đi hẹn hò.

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới một con suối nước chảy róc rách liền dừng lại, để ngựa tự ăn, bọn họ ngồi cạnh nhau bên bờ nước, ngắm hoa nói chuyện phiếm.

Đến giữa trưa, khí trời nóng nực, hai người cởi giày ra ngâm chân xuống suối. Một lát sau, Ôn Hữu Cung hứng trí, cuộn ống quần lên chạy đi bắt cá, đương nhiên là bắt không được, nhưng hắn lại tìm thấy mấy viên đá cuội trơn mượt đẹp mắt đưa cho Tịch Triều.

Tịch Triều cầm đá, cười đến là vui vẻ, y có chút tiếc nuối nói: "Ta cũng muốn xuống suối chơi nhưng lỡ bị ướt đồ thì mệt lắm."

Nghe đoạn, Ôn Hữu Cung thẳng lưng đứng dậy, nhìn áo dài trên người Tịch Triều, cảm thấy đúng là có chút phiền phức, bị ướt một cái là còn lâu mới khô. Hắn ngồi xuống cạnh đối phương, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nếu có xiêm y dính nước mà không bị ướt thì tốt rồi."

"Có loại xiêm y đấy thật sao?" Tịch Triều chưa bao giờ nghe đến thứ này, nghe Ôn Hữu Cung nói, nhịn không được tò mò hỏi.

"Ta cũng không biết." Ôn Hữu Cung lắc đầu, "Bất quá, nếu có, ta nhất định sẽ mua cho ngươi."

Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, hắn từng cùng Tịch Triều du ngoạn biết bao nhiêu lần, đây chẳng qua chỉ là một lần trong số đó mà thôi, không có ấn tượng gì sâu sắc.

Ôn Hữu Cung vuốt tấm giao tiêu, cảm xúc dưới tay mịn màng mát lạnh, trong đầu liền hiện lên nụ cười rực rỡ của người nọ dưới ánh mặt trời hôm ấy.

Không biết Tịch Triều còn nhớ không. Ôn Hữu Cung nghĩ thầm, nhưng quân tử đã nói thì phải làm.

Đặt chân đến Dận thành, Ôn Hữu Cung lần đầu tiên nói dối với người đại ca này của hắn. Hắn cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn giấu Hạ Việt, chỉ là lời đến khóe môi lại biến thành mua mười cuộn giao tiêu, trong khi hắn đã mua những ba mươi cuộn.

Trên đường quay về Việt kinh, Ôn Hữu Cung vừa phỉ nhổ bản thân dối gạt Vân đại ca vừa tính toán, hắn chỉ đem bán mười cuộn, còn dư lại, nếu Tịch Triều thích, hắn sẽ may cho y mấy bộ quần áo mới, dù sao cũng sắp vào hạ.

Ôn Hữu Cung đã hoàn toàn quên mình còn có một vị cha kế và một Tam đệ đệ.

Có điều, tới thời điểm quyết định thì người Ôn Hữu Cung cứ cứng đờ, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không có dũng khí đi hỏi Tịch Triều mà len lén ra tiệm may đưa vải, lại còn dặn đi dặn lại bắt người ta nhất định phải giữ bí mật. Đợi đồ làm xong, hắn kiểm tra mấy lần mới mang về nhà, cũng không dám tự đưa sang mà gọi hạ nhân đến đưa xiêm y cho phu nhân.

Chờ người từ Tây sương đi ra, Ôn Hữu Cung đang núp sau bờ tường lập tức ngoắc lại, hỏi hắn phu nhân phản ứng thế nào.

Hạ nhân cười đáp: "Kế phu nhân có hỏi sao giờ này đã có đồ mới, ta nói theo lời Nhị thiếu phân phó, lúc ngài ấy nghe bảo quần áo này không thâm nước thì hình như ngẩn ra."

Biết Tịch Triều vẫn còn nhớ, Ôn Hữu Cung lại càng khẩn trương hơn, vội hỏi kế phu nhân có thích không.

"Ta thấy phu nhân cười rất vui vẻ, chắc là ngài ấy thích lắm."

"Y còn nói gì với ngươi nữa?"

Hạ nhân suy nghĩ một chút rồi mới đáp: "Ngài nhờ ta chuyển lời cảm ơn đến Nhị thiếu."

Chuyển lời cảm ơn...

Lời cảm ơn...

Ôn Hữu Cung phất tay một cái để hạ nhân lui ra, hắn đi qua đi lại trong phòng, bực bội nghĩ thầm, nếu muốn nói cám ơn thì phải trực tiếp nói với hắn chứ.

Hay là y trách mình nhiều năm như vậy rồi mới nhớ tới? Không đúng, năm nay về Nam hắn mới bắt gặp giao tiêu lần đầu tiên, lúc trước làm gì có thứ như thế tồn tại. Hay là bởi vì mình không tự tay đưa qua nên Tịch Triều cũng ngại?

Ôn Hữu Cung nghĩ đến mức nhức đầu, ước gì nếu mình là Vân đại ca thì tốt rồi. Hắn biết Hạ Việt đoán tâm tư người rất chuẩn, nếu hắn cũng có bản lĩnh như vậy, đại khái đã không phải khổ sở thế này.

Tối đến, hắn vẫn nhịn không được đến phòng Tịch Triều, thấy Tịch Triều cười tươi, hình như thật sự rất vui vẻ, hắn mới yên tâm phần nào.

Ôn Hữu Cung chân chính ý thức được tâm tình của mình là lúc nghe tin phu nhân của Vân đại ca có thai.

Ôn Hữu Cung biết phu nhân và đại ca thành thân vội vàng, cái vị có thể đun rượu nóng mỹ vị không gì sánh được, năng lực phẩm rượu thuộc hạng nhất, thế mà cũng mới tròn 20 tuổi.

Mà Tịch Triều, mấy ngày nữa đã bước sang tuổi 22.

Lẽ ra hắn phải rất gấp gáp, thời gian còn lại không nhiều, cùng lắm là nửa năm nữa, thế nhưng Ôn Hữu Cung hầu như đã quên bẵng chuyện đi tìm chính quân. Từ lần tặng quà vào tháng Ba đến nay, trong đầu ngoại trừ công việc ra cũng chỉ còn bóng dáng Tịch Triều.

Hắn đã mơ hồ hiểu cảm xúc trong lòng mình gọi là gì. Chỉ là, khúc mắc trong tim hắn tựa hồ vẫn không được mở ra.


Chương 81: Chuyện của Ôn Hữu Cung (Hạ)

Đêm sinh nhật của Tịch Triều, Ôn Hữu Cung ở lại sương phòng phía Tây.

Sáng hôm sau, sau khi Tịch Triều hầu hạ hắn thức dậy rửa mặt, tiểu khanh quan theo hầu như thường lệ bưng vào một chén thuốc còn đang bốc khói.

Đó là thuốc gì, Ôn Hữu Cung rất rõ ràng.

Tuy rằng rõ ràng, nhưng hắn kỳ thực chẳng bao giờ nhìn Tịch Triều uống nó cả. Ngày nào Ôn Hữu Cung cũng phải kiểm tra cửa hàng nên hắn luôn sớm rời đi, đương nhiên, cũng có lẽ do hắn không dám nhìn thẳng vào chuyện mình làm tàn nhẫn như thế nào.

Hôm nay hiếm hoi lắm có dịp dậy muộn, ba năm trời, đây là lần đầu tiên Ôn Hữu Cung cùng người nọ dùng điểm tâm chung, rốt cục mới thấy được thứ nước thuốc nâu đen đặc quánh kia.

Rõ ràng đây là mệnh lệnh của hắn, phân phó người hầu mỗi lần hắn ngủ lại phải cho Tịch Triều uống thuốc tránh thai, hắn đương nhiên chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện Tịch Triều có bằng lòng không, thế nhưng lúc này, tình cảnh ấy lại làm cho Ôn Hữu Cung khó chịu.

Lòng hắn rối như tơ vò, nhất thời không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.

Tịch Triều lưỡi mèo sợ nóng, thuốc vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, y không dám uống, im lặng ngồi chờ thuốc nguội. Ôn Hữu Cung cảm giác mình tạm thời được cứu, cố gắng bình ổn tâm trạng trước khi người nọ ra tay.

Nhưng hắn không làm được.

Nhìn Tịch Triều nâng chén thuốc lên, Ôn Hữu Cung nóng nảy, bất chấp tất cả mở miệng gọi: "Tịch Triều!"

Tịch Triều dừng lại động tác, trong tay vẫn đang bưng cái chén, ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Nghe đoạn, Tịch Triều đặt chén thuốc xuống, xoay người nhìn hắn.

Ôn Hữu Cung ngăn Tịch Triều lại, trên mặt bày ra bộ dạng nghiêm túc trong khi bên trong đang liều mạng hò hét bản thân phải bình tĩnh. Hắn không muốn để Tịch Triều tiếp tục uống thứ thuốc này, nhưng tại sao, tại sao hết lần này tới lần khác hắn lại làm như thế. Nếu không uống, chẳng may Tịch Triều mang thai, đấy sẽ là đứa con của Tịch Triều và hắn.

Đương nhiên, Ôn Hữu Cung vẫn luôn nguyện ý có con với Tịch Triều, chẳng qua không thể vô liêm sỉ nói ra. Thế nhưng hiện tại hắn còn chưa thủ phu lang, thậm chí còn chả để ý ai cả, vậy còn mấy lời lúc trước của hắn thì tính sao?

Nếu đã thế thì cứ bỏ cả đi.

Ôn Hữu Cung nghĩ vậy, đột nhiên cảm giác tảng đá vẫn luôn đè nặng trong ngực mình biến mất.

Lâu như thế rồi, hắn còn phí hoài thời gian làm chi nữa, cái gì gọi là lời nói ra như bát nước đã đổ, không thể thu lại được.

Hắn ở trong lòng hung hăng mắng bản thân mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương, đột nhiên trong đầu trống rỗng, nghĩ gì nói đó, buột miệng đáp:

"Ngày mai ngươi phải rời khỏi nơi này."

Hắn không nhìn thấy được lúc Tịch Triều vừa nghe thế thì cả người run rẩy, cũng không ý thức được lời này còn mang theo nghĩa khác, chỉ lầm lũi tiếp tục nói: "Sau đó không cần uống thuốc này nữa."

Ôn Hữu Cung kỳ thực rất là khẩn trương, hắn dứt câu, chỉ nghe thấy hai bên tai vang ong ong, tim đập như nổi trống, nào dám nhìn biểu tình của Tịch Triều, chỉ mong Tịch Triều đồng ý với hắn là tốt rồi.

Qua một lúc lâu, hắn mới nghe thấy người nọ mở miệng, thanh âm kia bình thản như nước, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có: "Ta hiểu rồi, hôm nay ta sẽ thu dọn ngay, những thứ thuộc về Ôn gia ta sẽ không mang đi."

"..." Tuy Ôn Hữu Cung làm việc ngu ngốc ba năm trời nhưng lúc này đã nghĩ thông, vừa nghe Tịch Triều nói đoạn, hắn làm sao không biết đối phương đang hiểu lầm.

Ôn Hữu Cung nở nụ cười khổ, mặc dù y tưởng lầm là mình không muốn chứa chấp y nữa, muốn đuổi y ra ngoài, y lại cứ như vậy chấp nhận sao?

Ít nhất cũng phải oán hận hắn, chửi mắng hắn, một câu thôi cũng được, giống như trước đây vậy, mỗi khi hắn làm sai chỗ nào, Tịch Triều sẽ không khách khí nói thẳng với hắn.

Ôn Hữu Cung thở dài một hơi, lúc này, hắn thấy rõ vai Tịch Triều run mạnh một cái.

"Ngươi muốn đi đâu mà lại phải mang theo đồ Ôn gia?"

"Ta nói là..." Tịch Triều ngẩng phắt dậy, đang muốn biện giải lại thấy Ôn Hữu Cung nhìn mình, đáy mắt người nọ vừa dịu dàng lại vừa bi ai.

Ôn Hữu Cung gọi người hầu vào dọn dẹp, thuận tiện đem đổ chén thuốc kia.

"Khỏi, ngươi làm sao mà mang hết nổi, cũng không cần thu dọn, những việc này cứ để hạ nhân làm."

Tịch Triều còn muốn nói gì, lại bị Ôn Hữu Cung cắt đứt: "Ngươi chỉ cần ra khỏi phòng, quẹo trái là được. Những thứ kia bọn họ sẽ đưa sang sau."

Ra khỏi phòng quẹo trái?

Tịch Triều ngơ ngác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là phòng ngủ của Ôn Hữu Cung, cũng là chính viện của nhị thiếu gia nhà họ Ôn.

Ôn Hữu Cung nhìn y không phản ứng kịp, liền cười tiếp tục nói: "Năm nay vậy là không kịp rồi, Vân đại ca và phu nhân huynh ấy chắc cũng không đến được, chờ sang năm ta nhờ người chọn một ngày lành, mời bạn bè và người thân tới, bày một buổi tiệc tuyên bố. Đương nhiên, hộ tịch lúc nào sửa cũng được, không thì ngày mai ta đi làm luôn."

Tịch Triều nhìn hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Không phải ngươi muốn lấy phu lang sao?"

"Ừ."

"Ta nghĩ ngươi tìm được ý trung nhân rồi, muốn học theo Vân đại ca của ngươi, suốt đời chỉ cần một mình y."

"Đúng là vậy a..." Ôn Hữu Cung thấy đối phương nhìn mình chăm chăm liền đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh y trấn an, "Có điều, ngươi đoán sai rồi, sao ta có thể có ai khác được."

Hắn vươn tay, ôm lấy Tịch Triều đang lã chã chực khóc vào lòng, thấp giọng nói: "Tịch Triều, xin lỗi, ta là một tên cặn bã vô liêm sỉ. Đầu tiên là phụ ngươi, sau đó còn phí hoài bao nhiêu năm tháng của ngươi như vậy. Ngươi có thất vọng về ta không? Ngươi có tha thứ cho ta không? Ngươi có còn muốn cùng ta suốt cuộc đời này không?"

Tịch Triều níu tay áo hắn, ngẩng đầu tinh tế ngắm khuôn mặt anh tuấn của đối phương, lát sau mới buồn bã đáp: "Ngươi biết ta sẽ không như vậy mà, ta chưa từng muốn buông tay, cũng không biết làm thế nào mới có thể buông tay. Dù ta có thất vọng, thế nhưng ta chưa bao giờ hận ngươi."

"Ngươi không hận ta?" Ôn Hữu Cung vẻ mặt không dám tin nhìn y, trời biết hắn đã lo lắng Tịch Triều căm ghét mình biết bao nhiêu. Tuy hắn biết Tịch Triều đối với hắn luôn trước sau như một không hề phai nhạt, nhưng nếu đúng là như vậy, người này đã phải đau khổ đến mức nào?

Thấy Ôn Hữu Cung ngẩn ra, Tịch Triều ngược lại nở nụ cười: "Người ngoài nói ngươi thay lòng, chính ngươi cũng nói ngươi không còn yêu ta nữa, tuy ta không nghĩ vậy nhưng cũng không biết phải nói thế nào... Nếu ngươi thực sự không để ý đến ta, vậy tại sao ngươi không dám nhìn thẳng vào mắt ta? Ta vốn cho ngươi không muốn chạm vào ta vì ghét bỏ trên người ta có sẹo. Thế nhưng, lúc ngươi ở lại trong Tây phòng thì cử chỉ của ngươi không biểu hiện như thế."

Tịch Triều nói xong, trên mặt vẫn hơi ửng hồng, Ôn Hữu Cung nhìn mà ngứa ngáy, rất muốn hôn lên môi đối phương, lại sợ ngắt lời Tịch Triều sẽ làm y mất hứng.

Tựa hồ hiểu được hàm nghĩa trong mắt hắn, Tịch Triều hơi nghiêng đầu né tránh, nói tiếp: "Không phải bên ngoài nói ngươi là công tử phong lưu sao, nếu không chê ta, vậy tại sao lại trốn tránh ta? Ngươi đối với ai đều ôn nhu săn sóc, duy chỉ có ta, ngươi không dám nhìn không dám đụng, đừng nói ôn nhu, còn có thể nói ra mấy lời cay độc."

"Xin lỗi Tịch Triều, ta là đồ khốn nạn, không, ta thậm chí còn không bằng súc sinh, ta..." Ôn Hữu Cung hoảng loạn nói, lại bị Tịch Triều giơ tay lên che miệng lại.

"Ngươi xem, ngươi rõ ràng biết những lời kia của ngươi rất quá đáng. Ta không hiểu tại sao ngươi lại làm vậy, nói ta không buồn là giả, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đó hoàn toàn không phải phong cách của ngươi. Phải mất rất lâu ta mới nhận ra được, tuy bên ngoài ngươi đối xử với ta tệ bạc là thế, nhưng đó là bởi vì ngươi quan tâm ta."

Nói đến đây, Tịch Triều hơi cau mày, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười dịu dàng khôn xiết: "Ta không phải đang tự lừa mình dối người, ta không hiểu tại sao ngươi cứ thích dày vò cả ta lẫn bản thân mình như thế, nhưng ta tin ngươi, ta tin ngươi không hề thay đổi, ngươi vẫn là Tiểu Cung trước đây trong lòng ta."

Đã bao nhiêu năm rồi, hắn mới nghe thấy người kia gọi mình bằng cái tên đấy.

Cõi lòng Ôn Hữu Cung tê dại, thân thể không thể kiềm được run rẩy.

Nguyên lai Tịch Triều luôn nhìn thấu hắn, còn hắn lại giằng co ba năm trời, hèn nhát rúc vào sừng trâu, thậm chí tự vây bản thân trong sương mù, chỉ có Tịch Triều là luôn luôn hiểu.

Hắn chẳng biết phải làm sao để đáp lại sự tín nhiệm của Tịch Triều, một Tịch Triều không hề oán hận chờ đợi hắn thông suốt. Hổ thẹn và cảm động bóp nghẹt tim hắn, Ôn Hữu Cung rốt cục không nén được nữa, nước mắt theo gò má trượt xuống.

Bàn tay khô ráo ấm áp của người nọ vươn ra, thay hắn lau đi dòng lệ nóng hổi.

"Ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì?" Tịch Triều cười nói, ngũ quan người nọ nhu hòa, sáng bừng rực rỡ dưới nắng.

Ôn Hữu Cung cầm tay Tịch Triều hỏi: "Ngươi không giận ta thật sao? Không hận ta chút nào sao?"

Tịch Triều suy nghĩ một chút, rũ mắt gật đầu đáp: "Lúc nãy ta tưởng ngươi muốn đuổi ta đi, ta thật sự rất buồn."

Ôn Hữu Cung nhất thời nóng nảy: "...Vậy ngươi trách ta đi, ngươi phạt ta đi, ta chính là một tên ngu ngốc! Nhưng sao ngươi thấy ta thế lại không nói với ta, tốt xấu gì cũng phải mắng ta một câu chứ, ngươi ép ta một hồi có khi ta lại thông suốt sớm hơn một tí thì sao? Sau này nếu ta có làm gì sai, ngươi nhất định phải nhắc ta, đánh ta cũng được!"

Tịch Triều trừng mắt nhìn hắn: "Sao mà được? Ngươi bây giờ là đương gia, ta không muốn làm ngươi mất mặt."

"Bộ trước giờ ta chưa đủ mất mặt sao?" Ôn Hữu Cung cúi đầu lẩm bẩm, "Sao hồi đó ngươi không nghĩ được như vậy, chả nể mặt ta chút nào cả."

"Đó là ngày xưa rồi..."

"Hiện tại cũng có thể, cả sau này cũng vậy." Ôn Hữu Cung nâng cằm Tịch Triều lên, nghiêm mặt nói, "Tuy trong công việc ta rất khôn khéo, nhưng ngoài chuyện đó ra thì ta rất ngu. Cho dù là đối với ngươi hay là đối với Tam đệ, ta đều làm sai cả. Vậy sau này xin phiền phu nhân chỉ dạy ta, ngươi nói gì ta cũng nghe lời ngươi có được không?"

Tịch Triều nhìn hắn, miệng mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng vẫn dừng lại, y cười gượng, cố sức gật đầu.

Đêm đó Tịch Triều chuyển đến chính phòng, ngay hôm sau, Ôn Hữu Cung liền đưa y đi sửa hộ tịch. Từ nay về sau, Ôn gia đã không còn thị lang của Nhị thiếu nữa, bọn hạ nhân thấy Tịch Triều đều vang dội kêu một tiếng nhị thiếu phu nhân.

Tháng Ba năm tới, Ôn gia gửi thiệp cho đông đảo gia quyến bằng hữu, cả phu phu nhà Hạ Việt vào kinh dự phẩm hội cũng nhận được một tấm.

Ôn Hữu Cung và Tịch Triều một lần nữa mặc hỉ phục, không có khăn voan, không bái đường, cả hai chỉ đứng trước mặt mọi người uống rượu giao bôi. Lúc tuyên bố đưa Tịch Triều làm chính quân, Ôn Hữu Cung còn thề với y, đời này kiếp này chỉ cần một mình phu lang, không thủ thị lang.

Không cần biết lời nói này ngày thứ hai tạo ra oanh động cỡ nào trong kinh thành, vị công tử đã-từng-phong-lưu kia đưa phu lang về phòng, hắn ngồi một mình trong tân phòng chờ y tắm rửa, đầy đầu đều là lời nói của Hạ Việt.

Vân đại ca nói, cái cảm giác tâm động mà hắn cứ mải miết truy tìm bao lâu nay, đó chính là cảm giác rung động của mối tình đầu.

Thiếu niên 12 13 tuổi mới biết yêu, ngây ngô trong sáng, chú ý nhất cử nhất động của đối phương, hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau. Nếu đến lúc hai người phải tách ra, hoặc là cùng chung sống lâu dài, loại rung động này cũng sẽ dần dần lắng xuống, chậm rãi trở thành một loại tình cảm sâu đậm, nhưng cảm xúc thuở ban đầu đó không nhất định có thể tìm lại được.

Đó không phải thay lòng đổi dạ, cũng không phải tình đã nhạt đi, chỉ là người đã trầm ổn hơn so với thời niên thiếu mà thôi.

Năm đó khi bọn họ xa nhau, đúng là có lúc Ôn Hữu Cung đã quên Tịch Triều, tình cảm kia cũng mờ bớt, nhưng sâu trong đáy lòng, hắn vẫn quan tâm đến y.

Những gì đại ca nói giống hệt như Tịch Triều đã nói, nếu đã thật sự vô tình, hà cớ gì làm tổn thương người ta xong lại cả ngày nơm nớp lo sợ.

Rõ ràng trong tim toàn là Tịch Triều, lại cứ cho rằng mình đã thay lòng đổi dạ, sau đó nháo thành như vậy thật sự làm người ta dở khóc dở cười.

Rốt cuộc đã lãng phí bao nhiêu thanh xuân của người nọ, hối hận cũng đã muộn, hắn chỉ có thể tận lực bồi thường, tận lực ở cạnh đối phương. Ôn Hữu Cung âm thầm thề, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để Tịch Triều phải thương tâm nữa.

Ừm, hắn nên học hỏi chút kinh nghiệm của đại ca, làm thế nào để sủng ái phu lang hiệu quả nhất.

Mấy ngày sau, lúc Ôn Hữu Cung giúp Tịch Triều chải đầu thì phát hiện dị biến.

Gáy của Tịch Triều bị bỏng, hoa văn hoa sen hầu như bị che mất, chỉ còn lại một vết hồng nho nhỏ. Bởi vậy, Tịch Triều chưa bao giờ búi hết tóc lên mà chỉ buộc hờ phía sau.

Thế nhưng hôm nay, Ôn Hữu Cung lại nhìn thấy trên làn da người nọ là một đóa hoa sen rõ ràng.

Phu phu hai người đều cảm thấy kỳ quái, trùng hợp cha kế đến tìm Ôn Hữu Cung thương lượng chuyện hôn nhân của lão Tam, hắn liền thuận miệng hỏi một câu.

Ai ngờ cha kế nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, y vén tóc Tịch Triều lên xem, sau đó vội vàng kêu người mời đại phu. Đến khi đại phu bắt mạch xong, nói chúc mừng phu nhân có thai thì Ôn Hữu Cung còn đang mờ mịt, tuy rằng hắn đang cười, nhưng người lại hệt như lọt vào trong mộng.

Đại phu nào biết tình trạng của Tịch Triều, lão nhân gia chỉ lo ngồi viết đơn thuốc an thai, nói rõ hai tháng đầu phải kiêng gì bổ gì, thu tiền xong liền xốc hòm thuốc cáo từ. Ôn Hữu Cung ngơ ngác cầm đơn thuốc, nhìn mãi cũng không hiểu liền gọi hạ nhân vào, bảo người đi nhận thảo dược rồi mang cho trù phòng sắc.

"Ta cũng chỉ nghe đồn thôi, hôm nay mới biết đấy là sự thật." Cha kế ở trong phòng cười kéo tay Tịch Triều, "Hoa sen là biểu tượng của khanh quan, nghe nói có vài khanh quan khi sinh ra có hoa văn rất nhạt, đến khi mang thai thì hình hoa sen mới nổi lên rõ. Hôm nay thấy vậy ta liền nhớ tới truyền thuyết này, quả nhiên là có tin vui a, thật tốt quá!"

Tịch Triều tuyệt đối là người vui vẻ nhất, y đã chờ đợi đứa trẻ này từ rất lâu rồi.

Mặc dù y và Ôn Hữu Cung đã khổ tận cam lai, nhưng trong lòng y vẫn luôn sợ hãi, lo mình không thể mang thai. Tuy cha kế đã trấn an, nói y chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, qua 25 cũng vẫn mang thai được, Tịch Triều không phải không tin, nhưng y không đè ép nổi lo nghĩ dưới đáy lòng.

Ngay cả Ôn Hữu Cung cũng bất an. Nếu không phải vì hắn lãng phí tuổi trẻ của Tịch Triều, làm Tịch Triều không thể mang thai, có dùng cả đời này hắn cũng không thể chuộc lại hết lỗi lầm.

Từ lúc Tịch Triều dời đến chính phòng, ngoại trừ những hôm phải chạy thương, hắn hầu như đêm nào cũng cùng y triền miên, bởi vì động tình, cũng bởi vì hi vọng hắn và Tịch Triều có thể có con.

Nhìn Tịch Triều chăm chú nghe cha căn dặn, trên mặt Ôn Hữu Cung tràn đầy ôn nhu.

May là thần linh đã cho hắn cơ hội để bù đắp, hết thảy đều còn kịp. Hắn còn có thể dùng suốt quãng đời còn lại để thực hiện lời hứa năm ấy, lần này bọn họ sẽ không bỏ lỡ điều gì, cũng sẽ không lưu lại bất cứ tiếc nuối nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com