TruyenHHH.com

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du

Chương 12: Đố kỵ

TieuHoaDiep000

Nghe thấy câu hỏi của cô, Tần Uyên á khẩu không trả lời được. Lửa giận anh đang tích tụ cũng giống như quả bóng cao su bị chọc thủng, phút chốc không còn sót lại chút gì. Khí lực trong toàn bộ cơ thể dường như bị rút sạch, anh chậm rãi buông bả vai cô ra, vô lực lui về phía sau vài bước kéo giãn khoảng cách với cô. Khuôn mặt vốn lạnh lùng đột nhiên hiện lên nụ cười khổ, anh mệt mỏi day day khóe mắt, dường như tự lẩm bẩm, "Đúng vậy, anh là gì của em, anh có tư cách gì mà đi hỏi chuyện của em..."

Bạch Hiểu Y sững sờ nhìn anh, nhất thời cũng quên mất phản ứng. Cho đến khi Tần Uyên lui tới cửa mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên mặt anh mang theo nét mệt mỏi, thần sắc nổi giận ban nãy cũng đã biến mất gần như không còn nữa.

"Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi." Giọng nói anh khàn khàn, bỏ lại câu này liền xoay người rời đi.

Bạch Hiểu Y đứng trong phòng khách rất lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cho đến hồi lâu sau cô mới trào phúng cười ra một tiếng. Cô thật không biết đến tột cùng Tần Uyên còn không cam tâm cái gì, cô cũng không hiểu anh còn có gì để thống khổ.

Cô biết Tần Uyên là một người thích nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, cho nên hiện giờ cô thoát ly khỏi khống chế của anh, tự nhiên sẽ khiến cho anh không biết phải làm sao. Hành vi hôm nay của anh nguyên nhân hẳn là do không cam lòng, không cam lòng người như cô cũng trốn tránh anh, không cam lòng một tiểu nhân vật như cô, trước kia anh còn không thèm nhòm ngó tới nay lại không thể khống chế được.

Cô cũng không muốn để tâm nhiều đến suy nghĩ của Tần Uyên, ngày hôm sau vẫn đến tiệm lẩu đi làm như thường lệ. Lần cãi nhau với Tần Uyên cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến cô, việc cần làm cô vẫn làm như mọi hôm.

Chỉ là buổi trưa hôm nay cô vừa mới tới một lát, chưa kịp mở sổ sách đã nghe thấy nhân viên phục vụ gọi to một tiếng, "Hiểu Y, có người tìm chị."

Bạch Hiểu Y hết sức nghi hoặc, lúc này ai lại đến tìm cô. Cô đi ra, đã thấy có một chiếc xe thể thao mui trần đỗ trước cửa, một thiếu niên tuấn tú ưu nhã đứng cạnh xe, thiếu niên thấy cô liền cười vẫy vẫy tay. Khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống của anh ta rất thu hút, làm mấy cô gái đứng trước cửa tiệm lẩu phải thốt lên.

Nhưng Bạch Hiểu Y nhìn thấy anh ta chỉ cảm thấy đau đầu, "Sao anh lại tới đây? Tôi nhớ là đã trả sạch ân tình cho anh rồi mà."

Nụ cười của Nghiêm Tiêu Cảnh cứng đờ, bất đắc dĩ vỗ trán, "Vừa thấy mặt đã đuổi anh đi, bà thím à, em cũng quá vô nhân tính đi?"

Bạch Hiểu Y lười nói nhảm với anh, "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Nghiêm Tiêu Cảnh nhướn mày nhìn cô, "Bà thím, chẳng lẽ em đã quên việc em ôm anh ngày hôm qua? Đây chính là lần đầu tiên anh được ôm, em ôm xong rồi không chịu trách nhiệm định bỏ chạy à?"

"..." Bạch Hiểu Y trợn tròn mắt, chuyện tối hôm qua cô còn chưa tìm anh ta tính sổ thì thôi, "Tôi nói này, bạn học Nghiêm Tiêu Cảnh, rốt cuộc anh có nhầm hay không? Tối ngày hôm qua rõ ràng là anh ôm tôi trước? Tôi còn chưa bắt anh chịu trách nhiệm, anh trái lại lại đến tìm tôi?"

Nghiêm Tiêu Cảnh lập tức nhếch môi cười, "Vậy em bắt anh đi, anh nguyện ý chịu trách nhiệm với em."

"..." Bạch Hiểu Y há hốc mồm, lại đột nhiên phát hiện cô không thể nói lại anh ta. Tâm hồn là người phụ nữ đã kết hôn, cô thực sự không thể nào lý giải, người này mới gặp qua vài lần đã có hành vi mập mờ không kiêng dè với cô.

"Được rồi, tôi rất bận rộn, không có thời gian dài dòng với anh. Nếu anh không có chuyện gì làm thì đi tập đàn đi, không phải anh rất thích được nghe người khác khen ngợi sao? Anh đi tập đàn để người khác ngợi anh đi! Đừng đến đây làm phiền tôi!"

"..."Nói xong định xoay người rời đi, Nghiêm Tiêu Cảnh vội vàng kéo lấy cổ tay cô. Bạch Hiểu Y phát hỏa, lúc này nâng cao âm lượng nói với anh ta: "Sao nữa?"

Đã thấy anh ta mở to hai mắt vô tội, "Việc em ôm anh tạm thời không đề cập đến. Em đừng quên, ngày hôm qua anh vì em mà bị tên mặt than kia đánh, bây giờ vẫn còn đau, em nhìn mặt anh xem, mặt mũi hốc hác hết cả rồi."

Bạch Hiểu Y nhăn mày nhìn anh ta, nhưng thấy khóe miệng của anh ta quả nhiên hiện ra chút tím xanh. Gò má bên trái cũng hơi sưng hơn gò má bên phải. Cô biết rõ Tần Uyên ra tay rất hiểm, nhưng lại không biết rõ một đấm đó có thể để lại di chứng hay không.

Bạch Hiểu Y do dự rất lâu cuối cùng thở dài một hơi, "Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Nghiêm Tiêu Cảnh thấy cô có ý định thỏa hiệp, lập tức mè nheo, "Em đã có thành ý như vậy thì đi ăn cơm với anh đi."

Bạch Hiểu Y cảm thấy một bữa cơm chắc cũng không có gì to tát, suy nghĩ một chút liền đáp ứng, "Được, một bữa cơm thì một bữa cơm."

Nghiêm Tiêu Cảnh đưa cô đến một nhà hàng Tây xa hoa, sau khi hai người ăn xong, Bạch Hiểu Y vẫn không quên nhắc nhở một câu, "Hôm nay tôi đi ăn cùng anh, coi như đã trả hết nợ! Sau này anh đừng tới làm phiền tôi nữa."

Nghiêm Tiêu Cảnh híp mắt, "Anh nói này bà thím, em cứ muốn rũ bỏ hết quan hệ với anh như vậy à?"

Bạch Hiểu Y nhún nhún vai, không lên tiếng.

Nghiêm Tiêu Cảnh thấy thế liền cố làm ra vẻ không thích, hừ hừ nói: "Em là kiểu người gì mà có thể vô lương tâm như vậy. Em lúc nào cũng nghĩ làm thế nào phủi sạch quan hệ với anh mà anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cách làm cho em vui."

Bạch Hiểu Y nghi hoặc nhìn anh ta một cái, không hiểu lời anh ta nói có ý gì, thì nghe thấy anh ta nói tiếp: "Được, em chờ anh một lát, anh sẽ làm cho tâm trạng em tốt lên."

Bạch Hiểu Y còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Tiêu Cảnh đã đứng dậy, đi đến trước một cây piano đặt trong nhà hàng. Hắng giọng một cái, nói với mọi người: "Sau đây tôi muốn đàn một bản nhạc tặng cho bạn gái tôi, tiểu thư Bạch Hiểu Y." Nói xong lời này anh ta còn dửng dưng đá lông nheo với cô.

Xung quanh có nhiều người đang ăn cơm, vừa nghe lời nói này lập tức vỗ tay bày tỏ hoan nghênh, còn có người vừa nói thầm vừa ý tứ sâu xa nhìn về phía Bạch Hiểu Y.

Bạch Hiểu Y bị này ánh mắt nhìn đến có chút túng quẫn khó chịu. Đúng lúc không biết nên làm sao, Nghiêm Tiêu Cảnh đã bắt đầu chơi đàn.

Khúc nhạc chỉ vừa mới bắt đầu đã khiến mọi người phải kinh ngạc. Chỉ sợ tất cả mọi người không nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi này lại có thể chơi piano giỏi như vậy.

Mà sự khó chịu ban đầu của Bạch Hiểu Y cũng đã tan thành mây khói. Không thể không nói, khúc nhạc của Nghiêm Tiêu Cảnh mang theo một loại mị lực làm cho không người nào có thể chống cự. Chỉ qua vài giây ngắn ngủi đã thu hút được sự chú ý của mọi người, làm người ta quên hết mọi thứ, chỉ chuyên tâm vào lắng nghe tiếng đàn.

Hình như anh ta rất thích mặc sơ mi trắng, áo sơ mi trắng với kiểu dáng khác nhau anh ta mặc lên đều rất ưu nhã. Anh ta ngồi ở trước đàn piano, không cợt nhả như ngày thường. Dường như mọi tục khí phàm trần đều biến mất trong khoảnh khắc đó. Anh ta như biến thành một người khác, không ngừng tỏa ra ánh hào quang, khiến người khác phải nhìn chăm chú. Nghiêm Tiêu Cảnh chuyên chú chơi đàn, linh hồn đã hoàn toàn gửi gắm vào trong âm nhạc, không ai có thể chạm tới được. Khúc nhạc đàn được một nửa, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Khóe miệng khẽ nhếch thành một đường cong đẹp đẽ, đôi mắt đẹp làm lòng người ta gợn sóng.

"Em là tín ngưỡng sinh mệnh của anh."

"Em ở nơi xa anh kiễng chân cũng không thể nhìn thấy."

"Em thần bí khó lường, cao không thể chạm, chỉ có trong mơ anh mới có thể gặp em."

Khi giọng hát nhu hòa ấm áp của anh ta cất lên, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy toàn thân chấn động.

Thảm Ba Tư, đèn thủy tinh, bức tranh sáng lạn treo trên tường, bình hoa lưu ly trên bàn còn cắm một đóa hồng, hết thảy trước mắt không chỗ nào không hiện ra ánh lửa của sự lãng mạn. Thiếu niên ngồi trước đàn piano, từng nốt từng nốt vì cô đàn một bản nhạc đẹp đẽ.

Càng làm cô không tưởng được là ca từ anh ta đang hát chính là bài thơ cô đã từng viết.

Tất cả đẹp đẽ giống như trong truyện cổ tích. Dường như không có một cô gái nào lại có thể kháng cự lại được sự lãng mạn này, nếu như cô thật sự là một thiếu nữ, chắc hẳn cũng không chống cự được sự mê hoặc của anh ta.

Anh ta thật sự vô cùng biết cách trêu chọc lòng người, biết rõ ở dưới tình huống này có thể có hiệu quả như thế nào.

Chỉ tiếc rằng, cô đã không còn trẻ tuổi, sớm đã không còn mơ mộng ngây thơ như thời thiếu nữ.

Chạng vạng tối, ánh nắng chiều bắt đầu nhuộm hồng cả bầu trời. Một hàng cao ốc in bóng lên ngã tư đường tạo thành một bức họa mờ ảo. Chiếc xe màu đen kia đỗ dưới bóng râm, tựa như một dã thú ẩn núp ở trong bóng tối.

Trên xe, Tần Uyên nhìn cô gái ngồi cạnh cửa sổ. Cô buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra gương mặt trắng trẻo tinh tế, trên mặt không dùng son phấn, nhưng lại hơi ửng hồng, cực kì xinh đẹp.

Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, lộ ra cánh tay và đôi chân dài trắng nõn. Da thịt lộ ra trắng nõn nhẵn nhụi, quả thực làm người ta chạm vào một cái liền không muốn buông ra, chỉ sợ không cẩn thận làm hỏng làn da trắng mịn.

Một tay cô chống má, ánh mắt dại ra, nhìn thiếu niên cách đó không xa.

Mà thiếu niên kia ưu nhã ngồi bên cạnh đàn piano, một bên đàn hát, một bên cưng chiều nhìn cô. Xung quanh nhiều người như vậy, nhưng trong mắt anh ta chỉ nhìn thấy cô.

Ánh mắt hai người từ xa chạm vào nhau, phảng phất tất cả mọi thứ đều trở nên nhạt nhoà, trong mắt họ chỉ có đối phương.

Bọn họ ăn ý như thế, hiểu nhau như vậy, khách trong nhà hàng đều chúc phúc ủng hộ họ. Dường như họ là một đôi đẹp nhất thế gian, không ai có thể chia rẽ.

Nhưng giờ phút này, nhìn cảnh tượng hai người nhìn nhau cười ăn ý như vậy, anh lại ghen tỵ đến phát điên!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com