TruyenHHH.com

Trùng Khởi- Cực Hải Thính Lôi ( Bản chỉnh sửa của Ba Hố)

Chương 176-180

YunJae1018


Chương 176

Thoáng chốc vô số bào tử tung lên, tôi ngừng thở, một cước đạp Giang Tử Toán ra, liều mạng lần nữa leo lên cây. Còn chưa kịp leo hai bước đã bị cậu ta ôm lấy đè lại xuống đất.

Tương đối may mắn là, nấm dưới cái cây này cũng không dày đặc, có thể là vì lý do nơi này gần sát bên vách đá, ánh nắng tương đối đậm đặc. Nhưng Giang Tử Toán kẹp riết lấy cổ tôi, nhổ một cây nấm bên cạnh, muốn nhét vào miệng tôi.

Trên người tôi trát đầy bùn, cho nên từ phổi và mắt bỏng rát, những chỗ khác lại vẫn ổn, mắt thấy cây nấm kia sắp nhét vào trong miệng mình, tôi dùng hết sức lực toàn thân ngoẹo đầu đi, hung hăng ngốn một mồm bùn, một bàn tay tát lên lỗ tai tôi. Tôi quay đầu lại, phun bùn ra như suối phun, nôn lên mặt cậu ta.

Cậu ta lập tức dùng tay cản lại, con khỉ trộm đào tôi đã trộm trúng, dùng hết sức lực vừa cấu vừa véo, Giang Tử Toán kêu thảm một tiếng lăn ra, không ngừng chùi mắt, trong mắt đều toàn là bùn.

Tôi lần nữa vốc một nắm bùn dưới đất, trực tiếp phun thêm vào mặt cậu ta, lại cảm thấy mồm miệng cay xè, thứ bào tử kia chắc chắn cũng có trên bề mặt bùn đất, bắt đầu thiêu đốt niêm mạc khoang miệng tôi.

"Nước!" tôi lêu lên với Bạch Xà, Bạch Xà ném ấm nước xuống, tôi lập tức súc miệng, Khảm Kiên ở trên cây, căng dây ná ra, bắn thẳng vào Giang Tử Toán, tôi tưởng Giang Tử Toán phen này chắc chắn dính chiêu, ná của Khảm Kiên với khoảng cách này xương sọ cũng bắn nứt được, không ngờ Giang Tử Toán trực tiếp dùng tay đón lấy viên bùn giữa không trung, cùng lúc đó xông về phía vách đá.

"Bắn chân!" tôi hô lên, không khí dưới cây giống như ngâm trong ớt, hít thở một hơi phổi cũng nóng rần lên, tôi nín thở đã trông thấy Khảm Kiên bắn liền ba viên, đều bị tránh được, anh bạn này vẫn đang lau mắt, nhưng từ trong bụi rậm chạy ra hoàn toàn không có chướng ngại, nháy mắt đã leo lên một thân cây.

Tôi thò tay cho Bạch Xà kéo tôi lên cây, Khảm Kiên đã móc nỏ ra, lên tên nỏ, bị tôi ấn xuống.

"Mắt cậu ta chắc chắn phải ổn định một lúc mới có thể thấy đường. Bạch Hạo Thiên còn trong tay cậu ta, ngã chết bắn chết đều có vấn đề." tôi nói, Giang Tử Toán đó rất nhanh đã chạy mất tăm. Tôi nói với Lưu Tang: "Cậu không sao chứ."

Lưu Tang nhìn xuống tay mình, đau đến méo cả miệng, vẫn cứng mồm: "Mẹ nó bị thương phải thêm tiền, tai nạn lao động chắc chắn để lại sao. Con mẹ nó giờ anh nợ tôi một mạng, ra ngoài tôi chắc chắn sẽ rêu rao không kiêng nể."

Cái này tôi nhiều người lắm. Tôi thầm nghĩ. Tôi dùng nước trong ấm rửa sạch bùn đất trên tay, móc trong túi thắt lưng ra bùn sạch đã được đun qua, lần nữa đắp lên những vết nứt bùn lộ ra trên người. Bạch Xà đang chuẩn bị băng bó cho Lưu Tang, Lưu Tang cười lạnh với tôi: "Tên khốn anh, nơi như thế này cũng có người tập kích anh, anh nói xem người khác ở cùng với anh có thể có chuyện tốt sao."

Tôi chộp lấy băng gạc của Bạch Xà, tóm tay Lưu Tang, dùng sức bẻ một cái, vết thương của gã lập tức chảy rất nhiều máu, tôi dùng ấm nước gí một cái, cũng không băng bó cho gã, hỏi gã: "Cậu có chuyện chưa nói, bây giờ mau nói đi." Lưu Tang đau đến kêu oa oa, hất tay tôi ra: "Con mẹ nó đồ sói mắt trắng nhà anh, tôi đã cứu anh đấy!"

"Giang Tử Toán và cậu quan hệ không bình thường đúng không." tôi lành lạnh nói: "Vừa nãy lúc cậu ta chạy trong rừng, mắt không nhìn thấy gì, dùng lỗ tai để nghe, anh bạn này lỗ tai giống như cậu, hẳn là có liên quan. Tuyệt đối không phải trùng hợp."

Lưu Tang vặn tay mình, giật lấy băng gạc của tôi, tự mình băng bó, tôi ra dùng sắc mặt ra hiệu với Khảm Kiên, Khảm Kiên giở ná ra.

"Cũng đến giờ phút này rồi. Có gì không thể nói chứ." tôi nói: "Vừa nãy cậu chẳng cứu tôi đấy sao, nhưng người này cũng là cậu dẫn vào đây đúng không. Thấy cậu không phải muốn tôi chết, thế nào?" nói rồi nhìn nhìn túi áo của Lưu Tang, rất nhiều lúc tay gã đều đút vào túi, tôi nghi ngờ trong đó có mấy thứ như giá phỏng thanh, vẫn luôn dùng âm thanh thông báo với Giang Tử Toán vị trí của chúng tôi.

Từ động tác của Lưu Tang vừa nãy tôi đã nhận thấy không ổn, một tên vừa nãy, khoảng cách này căn bản không phòng được, đừng nói biết chính xác là bắn vào buồng tim, từ lúc bắn đến khi bắn trúng tôi, đến thời gian nhấc tay lên cũng không đủ.

Lưu Tang trong nháy mắt đã biết đối phương muốn làm gì. Chứng tỏ gã hiểu rõ thói quen của đối phương.

Ngoài ra, lỗ tai Lưu Tang tốt như vậy, trước khi Giang Tử Toán kéo nỏ, gã chắc chắn sớm đã biết được, lúc gã nhắc nhở chúng tôi, Giang Tử Toán đã cách chúng tôi rất gần.

Lưu Tang băng bó qua loa một chút, ngẩng đầu nhìn tôi: "Có lẽ là tôi cảm thấy anh không đáng ghét như trước đây nữa. Hiện giờ anh vẫn còn sống, là nhờ bản thân anh tranh thủ, nhưng anh nói đúng, tôi và người này có quan hệ, quan hệ này không liên quan đến anh." Khảm Kiên bước tới định đánh Lưu Tang, đột nhiên tôi nghe thấy Giang Tử Toán đằng xa mắng: "Ngô Tà, anh ra mà nhìn xem!"

Tôi lập tức lần theo tiếng nói, liền trông thấy bên vách đá đằng xa, Giang Tử Toán xách Bạch Hạo Thiên, tôi lập tức đáp lời: "Con mẹ nó cậu ở đâu!" vừa trở tay ra hiệu với Khảm Kiên, Khảm Kiên nhanh chóng xuống cây mò qua đó, không chậm trễ một khắc nào.

Giang Tử Toán mắng: "Anh khiến tôi hết thấy đường, Ngô Tà, vốn tôi không muốn làm như vậy, nhưng anh phải nhận chút giáo huấn." nói rồi nháy mắt vứt Bạch Hạo Thiên từ trên vách đá xuống. Bạch Hạo Thiên hét to một tiếng: "Tiểu Tam gia!" rơi thẳng xuống cốc. Đầu tôi ong lên một tiếng, thoắt cái toàn bộ tuyến thượng thận đều xông lên đầu.

Chương 177

Giây phút đó thời gian chậm không gì bằng, lúc Khảm Kiên nhảy ra khỏi vách đá, tôi còn không thể hiểu được xảy ra chuyện gì.

Tôi thật sự đã động sát tâm, sau đó nghĩ lại, nếu tôi có thể có cách giết được Giang Tử Toán trong cự ly này, tôi thật sự sẽ xuống tay.

Giang Tử Toán cũng không phải kẻ điên, trong nháy mắt cậu ta đã về đến rừng rậm, không còn thấy bóng dáng. Lúc chúng tôi trượt xuống cây, cảm xúc của tôi đã bị đục thủng, tôi không cảm thấy được gì, không sợ hãi, không hoảng hốt, không suy sụp, nhưng trong đầu cũng không tỉnh táo. Chúng tôi không lập tức xông đến, mà cẩn trọng qua từng cái cây áp sát thật nhanh.

Tôi có lòng tin mắt của Giang Tử Toán tuyệt không khá lên được, nhưng tôi sợ lỗ tai cậu ta đủ lợi hại, đi được mấy bước, Lưu Tang bắt đầu chạy, tôi tóm lấy gã, gã nói: "Cậu ta chạy rồi, vừa nãy cậu ta chỉ kéo dài thời gian của chúng ta. Mau nhìn xem." tôi không tin gã, Lưu Tang nói: "Vậy anh coi tôi là tấm chắn, là được chứ gì."

Tôi không có gì ngại hay không ngại, xách Lưu Tang lên lôi một mạch đến bên vách đá, nhìn xuống thử, mới hiểu tại sao Khảm Kiên phải nhảy xuống theo.

Cái dù nhảy kia hắn ta cất trong túi, lúc này đã quăng ra toàn bộ, hắn ta không biết gấp cánh dù, cho nên dù không được mở hoàn toàn, nhưng hắn nhảy xuống sát váy núi, dây dù và cánh dù căng ra treo luôn trên cạnh nham thạch. Lưu Tang muốn kêu lên bị tôi ngăn lại. Tôi đã nhìn thấy Khảm Kiên ở dưới, thực ra hắn rơi vô cùng sâu, xa xa đại khái có thể thấy, trong tay hắn nắm thứ gì đó, hẳn là một người.

Tôi vẫn không dám thở phào, nơi này vách núi gồ lên góc cạnh vô cùng sắc nhọn, Bạch Hạo Thiên coi như đã túm lại được, cũng có thể sớm đã đập đầu chết.

Khảm Kiên không hé tiếng nào, tôi thầm nghĩ thằng nhóc này thoạt nhìn ngoan cố như vậy, thực ra trong đầu hiểu rõ, hắn không biết tình hình trên này, cho nên thà không hé răng.

Tôi nhẹ giọng nói với Bạch Xà: "Kế hoạch không đổi, bây giờ chúng ta xuống dưới." ném dây thừng lên thân cây bên cạnh cột lại, quăng xuống dưới, tiếp đó đẩy Lưu Tang một cái, Lưu Tang huơ huơ tay: "Tôi không bám được dây thừng." tôi bảo: "Đu xuống không cần bám." cài móc an toàn cho gã, cũng cài cho mình xong, kéo gã trực tiếp trượt xuống.

Mấy lần gần như không một tiếng động, chúng tôi trượt đến vị trí cánh dù, tôi "pi" mấy tiếng, Khảm Kiên ở dưới liền nhúc nhích, tôi trượt đến vị trí của hắn, liền trông thấy hắn một tay tóm lấy Bạch Hạo Thiên, Bạch Hạo Thiên không chút phản ứng, không rõ sống chết.

Tôi nhìn nhìn Khảm Kiên, hắn nước mắt đầy mặt, bản thân cũng sợ phát khóc, méo miệng chảy nước mũi nói: "Ông chủ, nghề này tôi không làm nữa. Con mẹ nó dọa người quá. Tôi đã hứa với mợ tôi năm nay tìm bạn gái."

"Cậu làm tốt hơn tôi. Bạn gái tôi giới thiệu cho cậu." tôi nhìn nửa bên người Khảm Kiên toàn là máu thịt lẫn lộn, đều là vết thương do da dẻ bị thối rữa trước đó chà lên vách núi mà ra. Trên vách núi toàn là nấm, trên vết thương của hắn cũng đã xuất hiện bọt trắng.

Tôi đi xuống cột dây an toàn cho Bạch Hạo Thiên, móc lên dây an toàn của chính tôi, sau đó lại trở lên, móc bùn sạch ra, lần nữa trát lên cho Khảm Kiên, đau đến nỗi hắn cũng sắp cắn nát hàm dưới, cả người co rúm. Nháy mắt Bạch Hạo Thiên đã tuột khỏi tay, dây thừng liền treo đến ba người, thừng lập tức bị kéo căng.

Tôi thăm dò mạch đập của Bạch Hạo Thiên, lúc này mới thở phào, cô bé còn sống.

Trát bùn cho Bạch Hạo Thiên, bùn trong túi cũng vừa đủ, Khảm Kiên liền bảo: "Ông chủ anh lừa ai chứ, bản thân anh còn ế chỏng chơ." tôi bảo hắn tìm một điểm đặt chân, Bạch Xà ở trên theo kế hoạch thả dây thừng xuống.

Nghỉ ngơi ngắn hai phút, tôi dẫn Lưu Tang và Bạch Hạo Thiên tiếp tục đi xuống, dây thừng không đủ dài, tôi nhìn chuẩn mấy điểm đặt chân rồi cõng Bạch Hạo Thiên, cởi móc an toàn ra, tay không nhanh chóng nhảy xuống, rơi xuống đáy cốc, nháy mắt tiếp đất, tôi lập tức ngạt thở.

Tôi định bình ổn lại một chút, phát hiện mình căn bản không thể ổn lại được. Cổ họng đau dữ dội giống như bị thiêu đốt.

Lưu Tang xuống theo tôi, nháy mắt cũng kẹp lấy cổ họng mình.

Lại tiếp sau mắt tôi cũng mở không ra, không nhìn thấy gì cả, mắt đau đớn dữ dội.

Đầu tôi lộp bộp một tiếng, một suy nghĩ nháng lên.

Tôi ít nhiều cho rằng khí độc bên dưới tuy đậm đặc, nhưng chúng tôi ít nhất có thể chống đỡ được một hai phút để bò lên cây, không ngờ khí độc dưới này là trực tiếp chí mạng. Chúng tôi tiếp đất liền lập tức ngã lăn.

Đúng là tính sai quá rồi, tôi cắn răng bò lên, đi về phía thân cây gần nhất được hai bước, lỗ mũi, miệng, lỗ tai, mắt, môi toàn bộ đều bắn đầu tan chảy. Muốn cười khổ miệng cũng đầy máu.

Trong nháy mắt mù đi, tôi nhìn thấy hai dã nhân người toàn là lông, từ trong sương mù xông ra, mang theo thứ gì trông như bao bố, thoắt cái ụp lên người chúng tôi.

=========

Chương 178

Mơ mơ hồ hồ, chúng tôi bị lôi đi một mạch, sau khi bị lôi ra khỏi "bao bố", tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác, tôi cảm thấy quần áo mình nhanh chóng bị cắt rách, sau đó một loại chất dịch ấm áp, được đổ lên mặt, lên người tôi.

Khắp người tôi đều là vết thương, theo lý có chất dịch lạ đổ lên chắc chắn sẽ co giật toàn thân, nhưng loại chất dịch này đổ lên rồi, ngược lại có một loại cảm giác ấm dịu ngưa ngứa. Tiếp sau mắt tôi bị vạch ra, trước mắt một vùng mơ hồ, không nhìn rõ cái gì, chất dịch đó trực tiếp rót xuống mắt tôi.

Tôi cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy tim mình đập dữ dội, lỗ mũi càng không có khứu giác, lúc đổ lên mặt, tôi cảm giác được chất dịch đó rót vào miệng, vô cùng mặn.

Loại cảm giác ấm áp quá mức thoải mải, dần dần ý thức tôi mơ hồ, liền mê man.

Lúc tỉnh lại lần nữa, cảm giác đầu tiên là toàn thân trên dưới được người ta bọc trong một lớp màn, làn da giống như nứt nẻ, co kéo dữ dội. Mắt tôi hoàn toàn là cảm giác bị dính lại, dùng sức mở cũng không mở ra được, muốn nhấc tay, cũng nhấc không nổi. Dần dần tôi phát hiện, có vật rất nặng đè trên người tôi. Đè lên các khớp xương của tôi, cố định cả người tôi lại. Tôi muốn nói chuyện, miệng cũng bị bịt kín. Nhưng lỗ tai tôi có thể nghe được một vài âm thanh.

Tôi thở gấp, muốn ho khan cũng không ho được, lúc này liền nghe thấy một giọng bảo: "Đừng động."

Tôi ngây ra một lúc, hai chữ này rất nhanh tôi nghe không rõ, nhưng đó hình như là giọng của Muộn Du Bình, tôi lập tức kích động, một bàn tay ấn lên cổ tôi, ấn xuống một cái, ấn mấy giây, não tôi thiếu máu, lần nữa hôn mê.

Đệt mợ, là Muộn Du Bình, loại kỹ thuật này chỉ có y cực kỳ thích dùng. Suy nghĩ sau cùng của tôi còn chưa hoàn toàn dâng lên. Lại rơi vào bóng tối.

Tỉnh lại lần nữa, vẫn là tình trạng y hệt, tôi vẫn không thể động đậy, lần này tôi ngoan ngoãn hơn, tỉnh táo một chút rồi, tôi không làm ra bất kỳ động tác kịch liệt gì, sợ lại sẽ bị siết ngất. Chỉ dùng ngón tay duy nhất có thể động đậy, gõ với biên độ cực nhỏ, gõ ra ám hiệu.

"Muộn Du Bình, có phải anh không?"

Bốn phía không có âm thanh nào, tôi gõ nửa ngày, không có ai trả lời tôi. Ngược lại nghe thấy xa xa có người hát: "Để môi đỏ của chúng tôi cắn đi, nóng đến hi hi ha ha, xé cái trym đi, đánh nhân gian khốn nạn."

Tôi hít sâu một hơi, phát hiện tất cả những chỗ căng trên người dường như đã lỏng hơn một chút, tôi muốn dùng sức mở miệng. Lúc này liền nghe thấy có người ngâm tiểu khúc bước tới, tôi nghe nửa ngày, anh ta hát một bài hát trong "Hoàn châu cách cách", nghe giọng chính là Hắc Hạt Tử không nghi ngờ gì, trong miệng anh ta đang ăn gì đó, phát âm không rõ.

Tôi dùng sức nhấc ngón tay lên, anh ta ừm một tiếng, bước tới: "Đồ đệ, cậu tỉnh rồi?"

Tôi giơ càng mạnh hơn, Hắc Hạt Tử vỗ vỗ tôi: "Đừng động đừng động, cậu chưa khỏe đâu, có phải muốn ị không? Cậu ị đi, dưới mông cậu có cái lỗ đấy."

Assibal, quả thực là hết sức nhục nhã, tôi cảm giác một chút, quả nhiên dưới mông tôi có lỗ, con mẹ nó đây là chuyện tàu vận chuyển nô lệ thời nô lệ da đen làm đây mà.

Cả người tôi liền kích động, Hắc Hạt Tử lại kêu lên: "Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu không muốn vết thương rách ra lần nữa thì bình tĩnh đi, bằng không tôi búng bi cậu đấy."

Tôi lập tức bất động, lại nghe Hắc Hạt Tử nói: "Bây giờ trên mọi vết thương trên người cậu, đều bôi một thứ, cậu dưỡng thêm mấy ngày, tôi sẽ thả cậu ra, tôi kể cậu nghe, nếu không phải chúng tôi xử lý kịp thời, trên người cậu sẽ mọc nấm, bây giờ miệng và mắt cậu, đều vẫn phải tiếp tục dưỡng, phải dưỡng lành vết thương đi. Bây giờ thịt mới đều vẫn chưa phát triển xong, để lộ toàn là sẹo, cậu sẽ không được làm Ngô Sơn Tứ Mỹ nữa."

Đồ đần nhà anh, tôi thầm nói, còn tam mỹ kia là ai, sao tôi không biết vậy. Hắc Hạt Tử tiếp tục nói: "Trên người cậu toàn là máu của Tiểu Ca, cậu ta không còn bao nhiêu máu cho cậu đâu, cậu ổn định chút đi." nói rồi hình như bẻ gãy mấy cây củi, hình như bên cạnh có đống lửa: "Vẫn là cậu tính chuẩn, có thể tìm được con đường này, có điều không ngờ cậu lại dẫn theo hai phế vật như vậy tới, ăn cũng không đủ ăn."

Chương 179

Thời gian năm ngày, trôi qua mơ mơ hồ hồ. Ở giữa còn xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Khi tôi ngồi bên đống lửa, nhìn người trước mắt, một loại cảm giác khó hiểu ngũ vị tạp trần, con người lớn tuổi rồi, đều nói rất khó kết giao bạn mới, đều nói mình già rồi, thực ra cũng không phải như vậy, con người ở bất kỳ lúc nào cũng có năng lực kết giao, chỉ là tinh lực con người có hạn, khi anh hơn 30 tuổi, bạn bẽ đã đủ nhiều rồi, còn thêm nữa, quả thực có hơi khó tiêu. Mà những người bạn hiểu tận gốc rễ của nhau, luôn luôn biết câu sau sẽ nói gì luôn luôn biết uống say rồi sẽ hát gì, sẽ có một loại cảm giác thoải mái lười nhác.

Tôi cảm thấy cái gọi là ngũ vị tạp trần, chính là như thế.

Đống lửa rất ấm áp, đây là một không gian dưới lòng đất từng thấy trước đó, dưới đống lửa có vẻ rất ấm áp, chỉ là mùi cũng không dễ ngửi, chúng tôi lúc này ở tầng thứ hai, tại sao loại boongke ngầm này phải xây hai tầng, cũng rất rõ ràng.

Ở tầng này mặc áo bảo hộ dùng cỏ khô nhánh cây và bùn đất tạo thành, lên đến tầng trên, sau đó lại ra bên ngoài, trong nháy mắt mở cửa, khí độc tràn vào chỉ sẽ tràn vào đến tầng thứ nhất, lượng nhỏ khí độc dần dần sẽ bị bùn hấp thụ ở tầng một.

Mỗi chi tiết đều có lý, đều là tùy tiện làm ra. Ông nội nói đúng, những thứ dư thừa đều đại diện cho động cơ.

Sức khỏe Muộn Du Bình rất yếu, vẫn luôn dựa vào vách, tôi nhìn y, y nhìn tôi, gần như không động đậy, tôi muốn nói chuyện với y, bị Hắc Hạt Tử cản lại, Hắc Hạt Tử nói: "Để cậu ấy ngủ. Không phải trong chốc lát mà có thể bình ổn lại được."

Lưu Tang khôi phục muộn hơn tôi hai ngày, bởi vì từ trên người tôi lại vét bùn máu xuống, hiệu quả không tốt như vậy nữa, gã cũng nói không ra hơi. Bạch Hạo Thiên tiếp xúc khí độc thời gian ngắn, cho nên tỉnh lại với tốc độ nhanh nhất. Cảm giác lúc chúng tôi gặp lại quá khó để hình dung, tôi chỉ biết một chuyện, tất cả những lo âu nôn nóng của tôi đã tan biến rồi.

Hắc Hạt Tử kể lại một lượt với tôi những chuyện xảy ra với bọn họ, tôi thầm thở dài. Đi được một cự ly trong suối kêu, sẽ bắt đầu xuất hiện tình trạng da dẻ bỏng rát. Trong suối kêu nhỏ hẹp, khí độc dâng lên, rất nhanh rất nhiều người bắt đầu bị mù, vô số những dấu tay máu đó, là lúc Muộn Du Bình dùng máu mình bôi lên mắt người đi cùng để lại, ít nhất giữ cho bọn họ không bị mù, nhưng rốt cuộc người đánh tiên phong gần như đều chết cả.

Hắc Hạt Tử tùy thân mang theo kính mắt, đây là nhu cầu đặc thù của anh ta, cho nên tránh được một kiếp.

Bọn họ thử lẻn vào đáy nước, gặp phải nước sông ngầm chảy ngược, khi đó tình huống trước mặt bọn họ, chính là đi tới tiến vào Lôi cốc, thì sẽ bị độc chết, lùi lại sẽ chết đuối, đứng yên sẽ chết ngạt.

Tôi không ngờ máu của y còn có công năng thế này, bùn máu của tôi sau khi bong ra, da dẻ khôi phục rất tốt, gần như cả mảng da đều bong ra, da non mới kéo khôi phục như bị cháy nắng, nhưng không thể tránh được, phần cổ tôi sẽ lưu lại một vài vết sẹo, tôi đã không để ý nữa.

Ngoài ra phần lớn tóc đã rụng, hình thành đốm hói mức độ khác nhau, tôi cạo hết toàn bộ tóc của mình, trước đây lúc giả dạng Giang Tử Toán, nhuộm lại tóc đen, cạo rồi mọc lại vẫn thoải mái hơn.

Lưu Tang và Bạch Hạo Thiên cũng cạo đầu, tóc Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử trước đây chắc chắn cũng từng cạo, nhưng bây giờ đã mọc ra lại, tôi chưa từng thấy tóc bọn họ ngắn đến thế, bây giờ xem ra giống như hai sinh viên đại học vậy.

Chúng tôi trao đổi tin tức, chuyện bọn họ trải qua rất phức tạp, ở đây cũng không thể một lúc mà nói hết, Hắc Hạt Tử vẫn luôn cảm khái, bọn họ sớm đã biết có hai con đường có thể thông đến Lôi thành, hai con đường, bọn họ đều để lại ký hiệu, chính là vì sợ nếu như tôi theo đến, sẽ xảy ra chuyện. Cuối cùng bọn họ tự mình chọn lối vào suối kêu.

"Cậu có thể đến được đây thật không tồi." Hắc Hạt Tử nói: "Hai chúng tôi trước đó cũng từng vào không ít nơi âm tà, nơi này kỳ quái nhất." anh ta liếc Muộn Du Bình: "Cậu đến rồi, kế hoạch của chúng tôi sẽ có thể thực thi rồi, vốn dĩ hai chúng tôi, không làm được gì cả."

"Lôi thành ở đâu chứ, thật sự có nơi như vậy sao?" Bạch Hạo Thiên lẳng lặng nói. Hắc Hạt Tử chỉ chỉ lên trên: "Ở ngay trong chất độc, chúng tôi đã đi xem một lần rồi."

"Là nơi nào?"

"Tôi không biết nói sao, em phải tận mắt nhìn xem, trước giờ tôi chưa từng gặp thứ gì như thế."

==========

Chương 180

Tôi và Bạch Hạo Thiên thu xếp sơ sơ một chút không gian ngầm chật hẹp này, trong lớp bùn này, mấu chốt nhất là sấy khô mặt đất, khô ráo cũng bằng thoải mái hơn một phần. Sau đó tôi tựa vào Hắc Hạt Tử ngồi bên cạnh đống lửa, quan sát tỉ mỉ vết thương trên người mình, vừa nói đại khái chuyện xảy ra trươc đó với anh ta, cũng giới thiệu một lượt Bạch Hạo Thiên và Lưu Tang.

Lưu Tang dường như vô cùng hiểu Hắc Hạt Tử, trước đây từng ngẫu nhiên nghe gã nhắc đến, trước khi tôi quen Muộn Du Bình, có một khoảng thời gian, Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình luôn làm việc cùng nhau, hình như đều là lúc dưới trướng Trần Bì A Tứ, một người mù một người câm, vẫn có rất nhiều chuyện kể.

Có lúc tôi nhìn Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình ở cùng nhau, có một kiểu hâm mộ, cảm thấy bọn họ mới là cùng loại người, tôi cảm thấy Hắc Hạt Tử chắc chắn càng hiểu cách chung sống với Muộn Du Bình hơn tôi.

Hắc Hạt Tử lẳng lặng nghe tôi nói hết chuyện xảy ra với tôi ở đây, trầm mặc không nói, Muộn Du Bình cũng mở mắt ra. Mấy người đều không ai tiên phong mở đầu thảo luận chuyện này, Hắc Hạt Tử ngược lại chuyển chủ đề sang Lôi thành.

Lưu Tang liền tiếp lời hỏi: "Trong hoàn cảnh thế này, các anh vẫn ra ngoài xem thử?"

Hắc Hạt Tử không để tâm đến gã, xuất hiện một vẻ mặt như cười như không. Sau đó nói với tôi, tôi phải tận mắt đi xem thử.

Tôi có hơi không biết nên mở lời thế nào, Lưu Tang cũng không mở miệng, nhìn đống lửa, căng thẳng mấy giây, cuối cùng tôi cũng xốc dũng khí lên nói: "Anh cảm thấy có vấn đề không, cả sự việc này?"

"Đương nhiên có vấn đề." Hắc Hạt Tử nhìn tôi như cười như không: "Cả sự việc này, trước mắt thoạt nhìn, chính là kế hoạch thủ tiêu tất cả chúng ta." anh ta thả một hòn đá xuống đất: "Trên thực tế, nếu không biết tình hình trong cốc này, bất kể là nhảy dù xuống, hay leo vách đá xuống, hay là tiến vào thông qua suối kêu, không ai có thể chịu đựng quá 15 phút, hai con đường thông đến nơi này, đều là tử lộ. Cũng chính là người để lại hai con đường này, ngay từ đầu đã muốn khiến người vào đây chết hết."

Anh ta viết dưới hòn đá một chữ Giải: "Giải Ngữ Hoa không ở lại bên ngoài, mà nấp vào đội ngũ gọi là Tiêu gia, chứng tỏ cậu ta ý thức được nguy hiểm cực lớn. Đầu óc cậu ta tốt hơn chúng ta, thà nấp vào đội ngũ của Tiêu gia, cũng không muốn ở lỳ trong đội ngũ của mình, chứng tỏ nguy hiểm đến từ ngoài Tiêu gia."

Tôi sờ sờ cằm, tôi lại chưa từng nghĩ đến loại khả năng này.

Anh ta lại thả xuống ba hòn đá, viết ba chữ Tà, Hắc, Trương ở dưới: "Chúng ta coi như đã chết, cơ hội duy nhất có thể ra ngoài của chúng ta chính là lúc trời mưa, khi trời mưa khí độc sẽ tản đi, chúng ta có thể ra ngoài hành động, nhưng nơi này sau khi mưa ngừng, khí độc sẽ hoàn toàn dâng lên bao trùm cả hẻm núi, trừ phi chúng ta bay được, bằng không sẽ không chạy kịp. Bây giờ chúng ta cần tự cứu trước. Sau đó lợi dụng ưu thế thời gian duy nhất của chúng ta, xem có thể giảm thiệt hại xuống thấp nhất không."

Anh ta lại thả thêm hòn đá, viết chữ Vương: "Bàn Tử nhà các cậu, bây giờ là mấu chốt của chúng ta, bây giờ hắn là người tự do duy nhất, nhưng hắn hiện tại sống chết chưa rõ. Từ cả cục diện, lực lượng trung kiên mạnh nhất đời này trong hệ thống Cửu Môn, toàn bộ đều ở đây, có bốn người thuộc loại sống chết chưa rõ, còn một người thông minh nhất, cũng vô cùng bị động. Cậu nói xem, năm đó lúc khó khăn nhất, chúng ta có từng bị người ta ép đến mức này không."

"Đằng sau tất cả, còn có một cao thủ." Hắc Hạt Tử tiếp tục nói với tôi: "Cũng đúng là thật may mắn, Trương tiên sinh biết ứng phó thế nào với loại khí độc này, bằng không người trong căn phòng này xác đều đã lạnh rồi."

Tôi hít một hơi, thầm nghĩ nếu Hạt Tử nói là thật, vậy mấy người tinh anh chúng tôi, tại sao không có một ai phát hiện sơ hở? Cho dù tôi không phát hiện, Tiểu Hoa hẳn cũng có thể phát hiện.

Trong cả quá trình, rốt cuộc chỗ nào khiến chúng tôi trước giờ chưa từng cân nhắc về hướng đó chứ?

Chú Hai.

Hắc Hạt Tử cời than que trong đống lửa, kính râm phản xạ ra vầng sáng nhảy nhót không ngừng. Tôi lắc đầu: "Anh đang nghi ngờ chú Hai tôi, nhưng tại sao chú ấy phải làm như vậy?"

"Ông ấy liều mạng ngăn cậu tới, nhưng ông ấy không áp dụng biện pháp cực đoan, tôi cảm thấy thế."

Đống lửa thiêu nổ một thanh củi, bép một tiếng. Hắc Hạt Tử nói: "Có người đang nhìn ông ấy làm chuyện này, chú Hai cậu có thể bị người ta uy hiếp làm ra bàn cờ này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com