TruyenHHH.com

Trung Khoi Cuc Hai Thinh Loi Ban Chinh Sua Cua Ba Ho


Chương 126

Dọc đường tôi vẫn luôn lướt danh bạ weixin, xem có ai có thể vay tiền không. Ngoài ra thì nghĩ, còn có ai chưa trả tiền, trước mắt vào lúc mấu chốt này, những quan hệ có liên can đến chú Hai, phỏng chừng đều không mượn được. Bàn Tử thì lướt kho hàng của hắn, xem thanh lý được thứ gì trong kho hắn, vừa lướt hắn vừa vò đầu, trách tôi mấy năm nay xao lãng sự nghiệp. Đồ hắn mua lúc trước bây giờ đều quá thời rồi.

Cái nghề đồ cổ này, thức có giá thực sự, đều đang bán đấu giá, trong tiệm bình thường nếu không phải mua bán ngầm, bán hàng ngoài sáng, thì kiếm tiền chủ yếu dựa vào trào lưu, năm nay lưu hành sưu tập cái gì, chọn đúng, hàng bán rõ nhanh. Bàn Tử lâu lắm rồi không khảo sát thị trường, hàng cũ trong thị trường trước đây năm nay không lưu hành, có mỗi bảng giá không ai chịu, là không đáng một đồng, tính nửa ngày, hắn nhờ các kiểu bạn bè, xem như ra tay bán đồ được hơn một vạn.

Tôi tưởng Bàn Tử ít nhiều có chút của cải, Bàn Tử nói đồ tốt đều chuyển đến thôn Vũ, trong đêm giông tố đó, những đồ này, đều bị xem là đồ của tôi, bị Tiểu Hoa chuyển đi ghi sổ. Hắn quen tôi đúng là tai vạ tám đời. Ngộ thương cũng ngộ thương đến táng gia bại sản.

Tôi thầm thở dài, nhíu nhíu mày, nhận thấy không được, phải kiếm tiền thôi.

Trong túi tôi chỉ còn tiền weixin trong điện thoại, trong đó còn hơn một vạn, cơm nước xăng dầu còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, như vậy tôi phải quản sinh hoạc của Bàn Tử và tôi, tôi nói với Bàn Tử anh cũng đừng ở nhà trọ nữa, chúng ta tiết kiệm chút anh ngủ nhà tôi, nếu cuối cùng xe không bán được thật, trong nhà còn đống bản dập, còn có rất nhiều nghiên mực cũ, tôi mở shop taobao, những nghiên mực cũ này vẫn rất đáng tiền. Phỏng chừng tôi có thể có bảy tám vạn tiền mặt, lấy làm tiền vốn, chúng ta về quê thu mua đồ.

Chú Hai có thể quản được hàng mới lên, không quản được hàng truyền đời, ngoài ra rất nhiều tay trộm vặt cũng đóng ở thôn vờ làm người trong thôn, trong tay họ cũng có đồ tốt, chỉ là giá cả không ổn định, chi phí đàm phán rất cao, những trộm thôn quê lừa đâu được đấy, bởi vì cũng không biết trong bao tiếp theo có cái gì.

Trở về liền theo kế hoạch, kết quả những nghiên mực cũ kia bán xong, mới thu được ba vạn tư, hiện tại cho dù là đòn chìa(1) đặc biệt trong gỗ gia dụng, cũng bắt đầu từ giá này, hiện tại ra tay thì ít. Những thứ khác, nếu là đồ truyền đời mang chút hoa, kém nhất cũng hai mươi mấy.

Nếu không phải gấp cứu người tôi còn muốn làm chút đồ sắt và hạt mật(2), phần này luôn có lưu động ổn định, nhưng tốc độ gần đây cũng chậm hẳn đi.

Mẹ nó chứ vì sao phải tìm chết vào lúc mình nghèo như vậy, tôi quay mặt về phía Tây Hồ, người lạnh lòng rét, quyết định từ hôm nay trở đi, quan tâm gửi ngân hàng và quản lý tiền bạc.

Tính lại giá thị trường, phát hiện hoàn toàn không thể dựa vào chút vốn này kiếm được số tiền cần, tôi bàn tính với Bàn Tử, chuẩn bị chia binh hai đường, Bàn Tử vẫn luôn vay ép, đánh được bao nhiêu đánh bấy nhiêu, tôi lại đến gõ cửa Hạo Sơn Cư(3).

Bạch Hạo Thiên mặc áo ngủ, nom bộ mấy ngày nay cũng không ngủ ngon lắm, mắt thâm quầng. Mặt cũng sưng to một vòng, trông thấy tôi thì che mặt lại không cho tôi nhìn.

Cô bé hỏi tôi tới làm gì? Không đi làm nữa phải bị khai trừ.

Tôi nói với cô: "Tôi muốn phụ trách toàn diện việc mua bán của Hạo Sơn Cư. Mang tất cả sổ sách ra đây, ngày mai chúng ta đi Sơn Tây quét hàng."

"Chỉ anh với em? Kho hàng phải tính sao?"

"Xin nghỉ."

"Xin nghỉ cũng chỉ xin nghỉ được hai ngày." Bạch Hạo Thiên hoảng hốt. Nói rồi lấy điện thoại ra, dường như định gọi cho chú Hai tôi, tôi đoạt lấy. Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay. "Vậy xuất phát ngay bây giờ, cho em 15 phút thay quần áo, sổ sách, card đều mang theo. Không phải em muốn học nghệ sao, tôi dạy em."

Chương 127

Lái xe 11 tiếng đồng hồ đến được Sơn Tây, tôi theo tuyến đường quen thuộc thẳng tiến vào huyện Kỳ.

Trên đường đi, tôi len lén thêm Bạch Hạo Thiên vào mấy nhóm chat, những nhóm này đều là một vài bạn bè cùng chơi văn hóa. Ngày nào cũng rất nhiều người gửi vật sưu tầm của mình lên, lưu thông cũng rất nhanh.

Thị trường đồ cổ bây giờ, nếu như có tiền, vào huyện rất nhiều tiệm đồ cũ trong ngóc ngách có thể thu được đồ tốt 80%, không cần tự mình xuống thôn, người địa phương quét hàng trong thôn chắc chắn đã lũng đoạn, bất kể là "đồng hương" hay hàng truyền đời trong nhà, đều có người quen địa phương quét định kỳ mỗi lần. Năm đó việc làm ăn của tôi bắt đầu khởi sắc, chính là vì khống chế được bộ phận này, sau đó bỏ qua những thương buôn đồ cổ trong huyện này, trực tiếp vào trong thành phố.

Cho nên thương buôn đồ cổ trong huyện Kỳ hận tôi vô cùng, sau khi tôi thoái lui, bọn họ nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng. Cho nên lần này vào huyện Kỳ lần nữa, dựa vào bản thân tôi chắc chắn hỏng việc. Bạch Hạo Thiên sẽ rất mấu chốt.

Tìm một nhà nghỉ rách nát 14 đồng một ngày, tôi thuê hai phòng, sau đó bản thân đi mua drag giường tự thay, bò lên cửa sổ, dỡ khuông rèm cửa sổ xuống, khoét rỗng vách tường đằng sau khuông rèm, lại gắn khuông rèm trở về. Đây là nơi dùng để giấu hàng, một khi thu được hàng tốt, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, đây là kinh nghiệm nhiều năm của tôi.

Sau đó tôi nhuộm tóc, nhuộm thành đầu vàng, mang kính mắt gọng tròn, gắn râu giả cho quai hàm, sau đó mặc áo thun hết sức ôm người, thoạt nhìn giống như đám giữ xe bãi đỗ xe KTV trong thôn, sau đó bảo Bạch Hạo Thiên mặc sơ mi trắng và quần short, hai người đứng chung, quả là tiểu tỷ tỷ gia đình giàu có không để mắt tới bạn trai lỗi mốt. Sau đó đi du lịch trong huyện Kỳ.

Bạch Hạo Thiên rất cố gắng hóa trang, kỹ thuật hóa trang hiện tại là hạng nhất, sau khi vẽ xong căn bản không phải một người, chúng tôi vào trong một chợ vật liệu xây dựng ở ngoại ô huyện Kỳ, trong một tiệm second-hand nhỏ.

Trong tiệm này ngon nhất chính là nén bạc và yên ngựa cũ, khắp tường khắp tủ kính đều có, tủ kính toàn là loại tủ kính cũ nhất của các tòa nhà thương mại những năm 90, trong trong ngoài ngoài toàn bộ đều là tro bụi và gỉ sét, nén bạc bên trong chất từng đống lung tung, những nơi khác còn có rất nhiều khế nhà và gia cụ cũ chất đống.

Chúng tôi đi vào, ra vẻ vô cùng hiếu kỳ nhìn những vật dụng này, ông chủ là một lão béo lùn, căn bản không ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Chỉ chăm chăm xem phim truyền hình trong iPad.

Bên ngoài ánh nắng chói lọi, nhưng cả cửa hàng tối vô cùng. Lại gần hai bước đã lạnh lẽo hẳn đi. Loại cảm giác này đôi phần quen thuộc.

Bạch Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi tôi: "Đồ trong này chúng ta mua về cũng không bán ra được, đến đây làm gì?"

Tôi dùng giọng Trường Sa trả lời cô bé: "Chụp hình."

"Chụp hình?" Bạch Hạo Thiên không hiểu ý tôi, tôi thấp giọng thì thầm: "Nghề đồ cổ này chơi bằng nhãn lực và sai biệt tin tức, lúc có tiền, trữ không bán luôn luôn kiếm nhiều hơn lưu thông, lúc không có tiền, biết chỗ nào có những đồ tốt gì, quan trọng hơn nhập hàng tốt nhiều." tôi đến bên cạnh lão béo, nhìn thấy trên vách tường treo mấy xâu hạt mật, mỗi xâu đều có hơn bảy mươi viên, tôi trực tiếp duỗi người tới lấy một xâu, vừa nói: "Tới tay rồi."

Lão béo ừ một tiếng, nhìn nhìn tôi, đầu mày nhíu lại, tôi lập tức dùng tay xoa nắn hạt mật, ngửi một chút. Lão buông iPad xuống, cảnh giác đứng dậy.

Tôi tức tốc dùng tay vẹt ngang mỗi viên hạt mật của xâu, trong đó có hai mươi mốt viên lớn nhỏ đồng đều. Lại nhìn nhìn một xâu khác bên cạnh, ông chủ nhìn động tác của tôi đã biết tôi là người trong nghề, thuận tay chuyền một xâu khác cho tôi, tôi dùng tay lần nữa vẹt ngang, không khác là bao với hai mươi mốt viên vừa nãy, trong xâu này có mười hai viên.

"Hai xâu 16 vạn." tôi báo giá, vừa làm như vô tình lấy điện thoại ra, chụp một tấm cục bộ mấy hạt mật cũ, mấy tấm chụp những viên chất lượng tốt, mấy tấm chụp mấy viên chất lượng kém. Trong nháy mắt gửi cho Bạch Hạo Thiên.

Giọng lão béo rất nhỏ, chỉ đáp một câu: "Hai mươi, mười sáu không bán."

Bạch Hạo Thiên vẫn đang xem ảnh chụp tôi gửi, tôi cầm lấy, dùng số cô bé, gửi ảnh chụp mấy viên chất lượng tốt vào nhóm chat, trực tiếp báo giá cả: "Vòng tay hạt mật cũ, ba mươi ba viên, hai mươi sáu vạn. Mỗi viên đường kính đều nhau, thượng phẩm."

Sau đó quay đầu đi, nói với ông chủ: "Mười sáu thì lấy, hai mươi đắc quá."

Ông chủ béo cũng mặc kệ chúng tôi, tiếp tục xem iPad, tôi ra khỏi tiệm, vừa dùng số của mình, trong mỗi nhóm chat vừa nãy Bạch Hạo Thiên gửi hình đều nói một câu: "Xâu này tôi mua, đừng ai tranh với tôi."

Bạch Hạo Thiên không hiểu tôi đang làm gì, tôi cùng cô bé ngồi xuống một quán dê nhúng, tôi nói với cô: "Để đạn bay một lát."

Ăn xong dê nhúng, chúng tôi đi thêm hai cây số, vào một tiệm khác trong hẻm, tiệm này chủ yếu bán đá tảng, các loại chum vại lớn và đá tảng, cũng có một vài nén bạc và yên ngựa cũ, lúc này, weixin của Bạch Hạo Thiên bắt đầu có người nhắn tin.

Bạch Hạo Thiên đưa tôi xem, đây là người lạ, ảnh đại diện tôi cũng không quen, người lạ nói với Bạch Hạo Thiên: "Cô đừng bán cho anh ta, tôi mua hai mươi mốt, cô bán cho tôi đi."

Tôi cầm điện thoại Bạch Hạo Thiên nhắn lại, "Ông chủ Ngô đã trả ba vạn tiền đặt cọc, ít nhất anh phải trả hai mươi bốn, bằng không tiền cọc của tôi lỗ vẫn là lỗ."

Đối phương đáp không vấn đề.

Tôi cười khe khẽ, đây là chú Hai đang dặn người cản trở tôi, cản tôi nhập hàng, không cho tôi kiếm tiền, chú Hai đại khái không biết tôi đến cả tiền nhập hàng cũng không có.

Tôi và Bạch Hạo Thiên chạy về tiệm lúc trước, trả Alipay cho lão béo, sau đó nhắn lại đối phương, tiền của đối phương chuyển vào Alipay, tôi xâu lại lần nữa ba mươi ba viên chất lượng tốt trong xâu hạt mật, biến thành một chuỗi vòng tay thật đẹp mắt, gửi người kia đưa sang, chuỗi hạt mật còn lại gần 90 viên to nhỏ không đều, chất lượng khác nhau. Tôi thu hết.

Bởi vì đối phương gửi qua hai mươi bốn vạn, lão béo rất thắc mắc, nhiều thêm bốn vạn, tôi nói với lão béo: "Nhập sai số, bỏ đi, chỗ ông còn có đồ tốt gì, tôi mua thêm một ít."

Lão béo nhìn tôi, lẳng lặng lấy ra một tờ báo cũ phía dưới cùng của quầy. Chầm chậm trải ra.

Chương 128

Đây là một bức ảnh Nhật báo Quang Minh cũ, trên đó dán một bức vẽ, tôi nhìn thử, là tranh của Đới Tiến(1), vẽ một con chim tước đậu trên nhánh tùng, bốn phía Nhật báo Quang Minh đều bị xé, thoạt nhìn, giống như một căn phòng cũ trước kia thời vách tường dán đầy báo, có người dán lên.

Nước này vô cùng thẫm, tôi vốn không quen thuộc Đới Tiến, giấy Tuyên rất cũ, nhưng có thể là tìm giấy Tuyên cũ, nhờ họa sĩ dùng mực cũ vẽ lên, trước đây tôi nhớ có người làm chứng khoán giả, để tìm được giấy thời đó, thu mua vô số sách cũ cùng niên đại, tiến hành phỏng chế, kỹ thuật tinh hội(2) hiện tại có thể làm giả ấn phẩm giống hoàn toàn, nhưng Trung Quốc vẽ vô cùng khó khăn.

Tôi không nói gì, tỉ mẩn nhìn tờ báo này, tất cả chi tiết đều kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Trong căn nhà dân này, một cái tứ hợp viện được rất nhiều gia đình chia thuê, trên vách tường đều dán giấy báo, có người tìm được một bức tranh cũ trong nhà, liền dán lên Nhật báo Quang Minh, sau đó nhà chuyển đi, bức tranh này bị người ta phát hiện, bán vào trong tiệm, ông chủ xem thử, thế mà là tranh của Đới Tiến.

Nếu không có Nhật báo Quang Minh, tôi có thể sẽ còn chút do dự, nhưng từ Nhật báo Quang Minh cũ này hết sức cố ý, loại cố ý này khiến tôi tự nhiên dè chừng.

Tôi không mua bức tranh này, gửi bốn vạn vào trong tiệm, bảo lão khi có hàng tốt, chụp hình gửi tôi, tiện cho tôi qua bù tiền.

Lão béo rất vui vẻ, cầm iPad tiễn tôi ra cửa, tôi ra ngoài giảng nguyên lý một lần, Bạch Hạo Thiên gãi gãi đầu: "Em còn tưởng xem thật giả là xem bản thân món đồ."

Tôi nói: "Kỹ thuật hiện nay, rất nhiều lúc xem trong nháy mắt không thoải mái, ví dụ khắc hoa lên gương, đã có người có thể làm đến mức nhìn không ra."

Trở lại khách sạn tôi bắt đầu xếp xâu hạt mật còn lại, xâu những viên chất lượng không tệ lắm lại, thành hai xâu, một xâu bán 10 vạn, một xâu bán 7 vạn, nửa xâu tôi đưa cho Bạch Hạo Thiên.

Bạch Hạo Thiên nghĩ nghĩ: "Không phải anh nhập hàng cho Hạo Sơn Cư sao, sao anh lại cầm tiền."

Tôi nói đừng gấp, đây chỉ là luyện tay thôi, chúng tôi còn chưa vào thôn mà.

Đến tối lão béo gửi rất nhiều ảnh chụp cho tôi, đều là các loại hàng, có kiếm thanh đồng, đao tệ(3) thanh đồng, một vài mã não Tây Chu, tôi ngây ra, nhìn thấy trong đó có một đôi hoa tai ngọc bích, màu xanh biếc.

Nhìn thi thấm(4) trên đó, hẳn là được khai quật trong đất, tôi cảm thấy thú vị, năm đó vào triều Thanh, ngọc bích màu lục đắc tiền, mười mấy năm gần đây mới có các loại giải thích, xanh biếc như vậy, cho dù để đến ngày nay mới bán cũng được hơn hai mươi vạn.

Những ảnh chụp này toàn bộ đều do thương buôn trong thôn gửi cho tiệm đồ cổ cả huyện, căn bản không chỉ mỗi chỗ lão béo, chúng tôi mua rồi, lão béo mới đi nhập hàng, đương nhiên tôi cũng thuận tay dùng số Bạch Hạo Thiên gửi hết số ảnh chụp này vào các nhóm chat, lòng thầm cầu nguyện, úp tôi thêm lần nữa, úp thêm lần nữa, tôi sẽ có thể vào thôn rồi.

Trời tối không có tiếng động, tôi ép buộc mình ngủ, giấu những hạt mật này đi, không nghĩ đến chuyện Muộn Du Bình.

Cuối cùng nghĩ mấy giây, nếu bọn họ chưa chết, thời gian có thể tính ra được, nếu bọn họ hiện giờ đã chết, phỏng chừng giờ đó ngâm thành như bánh quẩy, không biết làm sao đối diện với hai cái bánh quẩy đó.

Ngủ mấy tiếng, nghe thấy có người gõ cửa, tôi trở mình một cái, lại nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ, không biết là ai.

Chú thích:

(1) Đới Tiến (1388-1462) một họa sĩ thời Minh

(2) Tinh hội: kỹ thuật vẽ tranh dùng màu nước vẽ giống y như thật, có độ khó và tỉ mỉ cao

(3) Đao tệ: loại tiền tệ thời Xuân Thu chiến quốc

(4) Thi thấm: ngọc thạch bị ngâm trong một số môi trường nước đặc thù sẽ bị ngấm nước, tạo ra những vệt loang đắc giá. Thi thấm là trường hợp ngọc bồi táng, dịch xác chết lâu ngày thấm vào ngọc tạo thành

Chương 129

Tôi mơ mơ hồ hồ bò dậy, thời trẻ ngủ không sâu, mấy năm nay buổi tối ngủ luôn rất sâu, tỉnh dậy rất khó khăn. Dụi dụi mặt, tôi vẫn duy trì cảnh giác nhất định, tựa sát vách tường, nghe tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa rất khẽ, hơn nữa có tiết tấu, tôi cảm thấy rất kỳ quái, mở điện thoại ra gọi điện cho Bạch Hạo Thiên phòng kế bên, cửa phòng cô bé hình thành số 7 với phòng tôi, cô bé nhìn qua mắt mèo có thể nhìn thấy người gõ cửa phòng tôi, tôi không dám tự mình nhìn, sợ đi đến cửa bị người ta trực tiếp dùng súng đất bắn vào.

Điện thoại Bạch Hạo Thiên gọi nửa ngày không ai nghe, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhìn ra cửa sổ, tôi cẩn trọng mặc quần áo thật nhanh, bò ra cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là tường ngoài khách sạn, chúng tôi ở lầu ba, bên ngoài có một cây cột điện, một tay tôi móc vào viền cửa sổ, hai chân không chạm đất, vì thế lúc buông tay, rơi xuống một cửa sổ khác cùng vị trí ở lầu hai, tôi dùng sức đạp viền cửa sổ một cái, sau đó nhảy ra ngoài đạp vào cột điện, sau nữa lại rơi xuống cửa sổ tầng một, an toàn tiếp đất.

Đây là kỹ thuật trèo tường đơn giản nhất mà Tiểu Hoa dạy tôi, tổng cộng có sáu loại, đối phó với tường và vách đá khác nhau, sức cánh tay tôi không tốt, bằng không tôi có thể leo lên đến sân thượng, lực cánh tay tôi chỉ đủ để đi xuống.

Sau khi tiếp đất, tôi lần nữa bước vào khách sạn, quầy tiếp tân khách sạn có một chiếc máy tính, trên đó là các màn hình giám sát, người ở quầy tiếp tân quấn chăn bông rách nát đã ngủ từ lâu, tôi nhìn màn hình giám sát, nhìn thấy phòng tôi, liền trông thấy một người phụ nữ đang gõ cửa phòng tôi, sau gáy tôi phát rét, bởi vì khuôn mặt người phụ nữ đó dán vào cửa rất gần, gần như bám lên cửa, cô ta đang làm gì?

Đây chắc chắn là hành động không bình thường, lẽ nào là say rượu, hay là quỷ quấy trong khách sạn?

Lần nữa tôi gọi cho Bạch Hạo Thiên, gần như trong nháy mắt này, đột nhiên tôi nhìn thấy cửa phòng mình mở ra, một cánh tay từ trong thò ra ngoài, kéo người phụ nữ kia vào trong.

Cái đệt, tôi thầm nghĩ không đúng, vơ cái đèn pin trên bàn, vừa lay tỉnh tiếp tân trực ban, kêu có trộm, vừa kéo anh ta lên cầu thang đến cửa phòng tôi, tôi dùng thẻ phòng quét mở, tôi vào trong bật đèn trước. Nhìn một vòng, bên trong lại không có lấy một người.

Tiếp tân hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, nhìn tôi chẳng hiểu mô tê gì, bảo tôi xem xem có thiếu thứ gì không.

Tôi kiểm tra trong phòng một lượt lần nữa, vẫn không có ai, khách sạn này không có thang máy, cầu thang lên xuống chỉ có một cái đó, vừa nãy người phụ nữ kia và người xuất hiện trong phòng tôi, nếu muốn xuống lầu tuyệt đối sẽ đụng phải chúng tôi, cách duy nhất để bọn họ tránh chúng tôi chỉ có chạy lên lầu. Nhưng tốc độ của tôi vô cùng nhanh, trên cơ bản không quá có khả năng có người có thể chạy lên lầu bốn trước khi tôi xông lên tới.

Tim tôi đập dữ dội, nghĩ đã xảy ra chuyện gì, đi gõ cửa Bạch Hạo Thiên bên cạnh, ngoái đầu lại phát hiện cửa phòng bên cạnh tôi không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Đó là một cánh cửa đá, tuy nhà nghỉ này rất tồi tàn, nhưng tuyệt đối không thể có một cánh cửa đá ở trong.

Tôi nhìn nhìn tiếp tân, tiếp tân tựa hồ không nhìn thấy cánh cửa đá đó, vẫn nhìn tôi bằng mặt ngái ngủ, tôi bước đến đẩy cửa đá ra, liền trông thấy căn phòng phía sau cửa đá, toàn bộ đã bị nước ngập.

Tôi đi đến trước cửa đá, thò tay sờ nước trên đất, phát hiện dưới sàn cả căn phòng là một cái đầm nước vực sâu, có thể nhìn thấy sâu trong đầm nước, lềnh bềnh hai cỗ thi thể.

Tôi muốn đến gần nhìn thi thể bên dưới, đột nhiên nước trong đầm thoắt cái vồ lên mặt tôi, biến thành rất dính dớp, tôi không thể hít thở, hít một cái liền có dịch sánh bị hút vào trong phổi.

Trong giãy dụa tôi giật mình tỉnh lại, ngoẹo đầu bắt đầu ho khan dữ dội, một cục máu lớn từ trong mũi tôi bị khạc ra, trong miệng, trong mũi tôi toàn là máu, phổi đau như nổ tung.

Trời đã sáng, khốn nạn đây là một giấc mơ, cả người tôi cuộn lại trên đất, đau đến không thể dậy nổi. Chầm chậm điều hòa hơi thở, muốn để mình thả lỏng, để cơn đau đớn này qua đi. Nhưng cơn đau này không qua đi.

Càng lúc càng đau, tôi mò lấy điện thoại của mình, không nói nổi câu nào, nhìn thấy tin nhắc cô bé gửi cho tôi trong điện thoại: Có người mua hàng. Tiếp theo làm gì?

Tôi không thể nói chuyện, máu dính đầy tay không ấn được màn hình, không làm gì được, ngất đi.

Sắp chết rồi, tôi thầm nghĩ, bọn họ đúng.

Không giống trước kia, lần này tôi trì hoãn, hoãn không được.

Chương 130

Trong đau khổ vùi mình dưới đất, đau đến không thẳng nổi thắt lưng, thời khắc này dòng chảy thời gian rõ ràng giống như thực thể, không có chút thuyên giảm nào, đau đớn mãi mãi dữ dội như thế, trong đầu trống rỗng một vùng. Mọi tạp niệm trong ý thức đều biến mất cả, sao cùng chỉ còn lại thời gian, nhưng tôi lại không biết thời gian qua đi nhanh hay chậm.

Trong khoảng thời gian đó, vô số lần tôi ảo giác mình đang ở một nơi khác, tôi ở trong sơn động, tôi ở trong cổ mộ, ở trong Lỗ Vương Cung, ở trong hẻm núi sâu trong Tần Lĩnh, ở Xà Chiểu, ở Trương gia cổ lâu, ở trong miếu Tây Tạng, tôi đều có thời gian cuộn mình trong đau khổ, nhưng lần này có một loại dữ dội bất đồng, trong những thời điểm đó, không biết vì sao, trong lòng tôi luôn tin chắc rằng tất cả đều sẽ qua đi, nhưng lần này không như thế.

Lần này trời cao sẽ không buông tha tôi, loại đau đớn mạnh mẽ đó thể hiện tin tức rõ ràng như thế. Không biết là ám thị mà chú Hai ám thị cho tôi, hay lần này thực sự khác biệt.

Trước sau tôi vẫn không mất ý thức, nứu tôi bị cắn chảy máu, cũng không khiến ý thức tôi rời đi, không biết một mình cuộn mình trên đất bao lâu, cuối cùng tôi cảm giác được có người bước vào phòng, tôi cảm giác được thân nhiệt con người, cảm giác được luồng khí xung quanh, giây phút đó ý thức bắt đầu chầm chậm tản mát đi như mực nước, tôi có thể tỉnh táo nhận biết tôi được người ta đỡ dậy, xung quanh có người nói chuyện, nhưng các chi tiết đều không thể nghe rõ.

Ý thức của tôi giống như khóa sắt, không chịu để tôi hôn mê, mãi đến khi đau đớn chậm rãi tan đi, tôi biết chắc chắn mình được tiêm mũi giảm đau, sau khi cơn đau rút đi mệt mỏi của tôi liền dâng lên như thủy triều.

Theo lý, ý thức của tôi vào lúc như vậy cũng nên lùi vào bóng tối, nhưng tôi lại vẫn tỉnh táo, thậm chí tôi có thể nhìn thấy tôi ở trong phòng bệnh bệnh viện trên huyện, trong phòng bệnh còn có ba chiếc giường khác, không có người.

Tôi không thể cử động, nhưng vào lúc đó, lần nữa tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, khe khẽ, giống như ma quỷ.

Giống y hệt tiếng tôi nghe thấy trong phòng khách sạn, tôi nhìn cửa phòng bệnh, đột nhiên có một loại hoảng sợ mạnh mẽ, cánh cửa này không thể mở. Tôi nói với mình, không thể mở, cánh cửa này không thể mở.

Trong cơn sợ hãi dữ dội, cửa lại bị mở ra một cách yếu ớt, có một người từ ngoài cửa chầm chậm bước vào, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, người này đi đến trước giường tôi.

Tôi nhìn người này, tôi kinh ngạc phát hiện, đó là một gương mặt quen thuộc.

Tôi nhìn thấy Phan Tử.

Phan Tử lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt tràn ngập một loại bất đắc dĩ, tôi cố gắng mở miệng, muốn nói: Anh đến đón tôi sao?

Nhưng tôi nói không thành lời.

Phan Tử ngồi xuống bên giường tôi, tay đặt lên ngực tôi, cười cười, cuối cùng nói, nhưng tôi không nghe được gì hết.

Tôi trừng trừng mắt nhìn miệng anh, muốn đọc khẩu hình, nhưng lực chú ý của tôi thế nào cũng không tập trung được, ảo nảo, phẫn nộ. Đột nhiên một loại chua xót tuôn lên từ đáy lòng tôi như thủy triều. Đột nhiên tôi nghĩ, lẽ nào Phan Tử vẫn luôn ở bên tôi? Anh vẫn luôn đi theo tôi sao? Giờ tôi sắp chết, lại còn có thể nhìn thấy anh đầu tiên.

Anh vẫn luôn ở đây sao? Hóa ra khúc ca đó vẫn chưa hát hết.

Khi đó anh cứu tôi, không muốn mạng mình đổi lấy kết cục thế này của tôi, đúng không?

Tôi nhìn Phan Tử nói chuyện với tôi, nhìn anh nói xong đứng dậy, chầm chậm xoay người rời đi, qua cửa đi ra ngoài. Vùng ý thức này chậm rãi tan đi, tiếp theo tôi bắt đầu nhìn thấy thế giới thực tại, tôi mở bừng mắt, phát hiện mình nằm trên gường đầy mặt đều là nước mắt.

Nơi Phan Tử đứng trống vắng không người, cũng không phải ban đêm, trời đã sáng rồi.

Tôi cố gắng nâng tay, sờ khoảng trống không bên cạnh đó, sờ sờ ngực, đây vẫn là một giấc mơ, trong mơ Phan Tử đã nói với tôi những gì?

Tôi phát hiện mình thế mà vẫn nhớ những động tác khẩu hình kia, cố gắng nhớ lại, phát hiện đó là mấy từ ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com