TruyenHHH.com

Trong Sinh Vao Dem Mua Tieu Thuy Gia Dich Mieu Edit

Chương 32: Bị bắt

Chỉ edit và đăng tại

WordPress: haotuyet3911.wordpress.com

Wattpad: haotuyet3911 

"Kêu cái gì kêu?" Một người thủ vệ nghe thấy âm thanh, quay đầu lại gào lên một câu.

"Chúng ta đã mấy ngày rồi không ăn gì, lại không cho ăn sẽ gây chết người đó." An Quý lớn tiếng trả lời, "Phí công sức như vậy bắt chúng ta đến đây, kết quả lại làm chúng ta đang sống sờ sờ bị đói chết vậy cũng quá kỳ cục đi!"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta sắp đói chết rồi a!" Phía sau có người phụ họa nói.

Hai gã thủ vệ kia nhìn lẫn nhau, thấp giọng thương lượng một chút, sau đó một người trong đó chạy đi tìm thủ lĩnh để báo cáo.

"Biết rồi, biết rồi, im lặng hết cho ta." Người còn lại thì đi lại đến nhà la, vừa đi vừa nói, "Cơm lập tức đem đến, không được kêu nữa!"

Mới vừa đến gần cánh cửa, đột nhiên bị người từ trong bắt được cổ áo, bị đối phương lôi kéo, cả người thủ vệ đều dán lên cửa, An Quý ra sức túm chặt cánh tay thủ vệ làm hắn không thể thoát ra được. Đồng thời An Thuận bịt kín miệng thủ vệ, để hắn không thể phát ra tiếng.

"Tiểu Mạt, mau, lục soát người hắn." Dịch Thiên Phàm thấy rõ người này vừa lúc là ngừoi giữa chìa khoá, thật là trời cũng giúp ta, vội vàng kêu Điền Tiểu Mạt tìm chìa khóa mở cửa.

Điền Tiểu Mạt tay chân lanh lẹ, rất nhanh tìm được chìa khoá trên người thủ vệ này, tiếp theo nhanh chóng mở cửa ra.

"Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau buông tay." Ba người An Quý thập phần ăn ý, "Một...... Hai...... Ba!"

Vừa dứt lời, An Quý và An Thuận đồng thời buông tay, lực đạo trên người thủ vệ buông lỏng, cùng lúc đó Điền Tiểu Mạt đột nhiên đẩy cửa ra, thủ vệ bị đẩy ngã, cả người đều bay ra ngoài.

"Nhanh, nhân lúc thủ vệ kia chưa trở về! Đi mau!" Dịch Thiên Phàm nói, mang theo mười mất người trong phòng giam, cùng nhau chạy ra khỏi cửa lao.

Sau khi ra đến mới phát hiện bên ngoài không phải là không có người canh gác, chỉ là cách nhau tương đối khá xa, hiện tại nghe được động tĩnh bên ngày đều đang chạt tới. Mười mấy người tức khắc phân tán ra, có những người chạy chậm, đi chưa được mấy bước đã bị bắt lại.

"Bên này!" Dịch Thiên Phàm không lo được nhiều, mang theo ba người An Quý nhắm thẳng một hướng mà chạy. Lúc trước hắn có chú ý đường này, nơi này chạy ra bên ngoài hẳn là có thể vào núi. Không chạy được bao lâu phía sau đã có người đuổi theo.

"Cẩn thận!" An Thuận thấy An Quý bị một người thủ vệ bắt lấy, không quên la lớn, "Thiếu gia đi mau! Không cần lo cho chúng ta!"

"An Quý!" Điền Tiểu Mạt thấy An Quý bị người bắt lấy, trong lòng hoảng hốt, không biết nên chạy hay ở lại giúp hắn.

"Mau đi hỗ trợ!" Dịch Thiên Phàm quay đầu nhìn lại, không do dự, xoay người nhào tới.

An Thuận đang đánh nhau với một người, trên mặt đột nhiên bị che mất, nhất thời chưa chuẩn bị đã bị người đó xoay người bổ nhào trên mặt đất, dần dần rơi xuống hạ phong, ngay khi không kiên trì được nữa, Dịch Thiên Phàm bắt lấy tóc thủ vệ kia, kéo hắn ra sau, người nọ cả người ngã nhào ra sau, "A!" Lực đạo trên người An Thuận buông lỏng, một cái cá chép lộn mình đứng lên, trực tiếp ngồi lên người nọ, hợp lực với Dịch Thiên Phàm đánh thủ vệ hôn mê.

An Quý và Điền Tiểu Mạt cũng cùng nhau hợp lực đánh hạ tên còn lại.

Bốn người trên người đều có chút chật vật, nhưng không nghỉ ngơi, Dịch Thiên Phàm chống chân đứng lên, "Chúng ta đi mau." Mang theo người tiếp tục hướng về phía núi mà chạy.

"Thiếu gia...... Chúng ta, chạy hướng nào?" An Thuận theo sát Dịch Thiên Phàm, vừa chạy vừa hỏi.

"Trước chạy thoát cái đã, rồi chúng ta lại nghĩ cách rời núi." Dịch Thiên Phàm dùng tay áo lau mặt, đã tới mùa đông rồi nhưng chạt một hồi ra đầy mồ hôi.

An Thuận còn muốn hỏi nữa, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng chó sủa. "Bọn họ đuổi theo!" Dịch Thiên Phàm thầm nghĩ không tốt, sau lại có chó, "Tìm nguồn nước! Chạy hướng có nguồn nước đi!"

Sách lược là đúng, đáng tiếc bốn người đối với địa hình phụ cận không quen thuộc, không biết gần nhất có nguồn nước ở đâu, chạy không thoát không nói, còn chạy vòng vòng. Sau nửa canh giờ, bốn người Dịch Thiên Phàm bị bức đến một vách đá, nhìn thấy đoàn người chạy bao vây đến, tâm Dịch Thiên Phàm càng ngày càng trầm.

"Các ngươi đã không còn đường chạy thoát." Nham Nhu là tướng quân của binh lính Nam Thái Quốc, cũng là người canh giữa của sơn trại này, hắn mang theo người dần dần áp sát vòng vây, "Cái này là vách đá cheo leo, nhảy xuống khẳng định sẽ không toàn mạng."

Dịch Thiên Phàm nghe vậy bước chân lên trước, không hề nao núng, nhìn về phía Nham Nhu, "Ta muốn gặp trại chủ các ngươi."

"Trại chủ?!" Nham Nhu nghe nói cười nhạo một tiếng, "Quốc chủ là người mà ngươi muốn gặp liền gặp sao?"

Vậy là quốc chủ...... Thì ra Tây Nam Vương và địch quốc có cấu kết...... Dịch Thiên Phàm trong lòng rùng mình.

"Ta biết các ngươi và Tây Nam Vương có giao dịch." Trên mặt Dịch Thiên Phàm không hiện lên vẻ lo sợ, tiếp tục từng câu từng chữ nói, "Không muốn biết nguyên nhân sao?"

"Nguyên nhân?" Nham Nhu nhướng mày.

Tay Dịch Thiên Phàm nắm thành quyền, đôi mắt đảo qua những người trước mắt, "Vì sao Tây Nam Vương chịu ra nhiều công sức như vậy để có được người nọ...... Đó là nguyên nhân."

Trên mặt Nham Nhu quả nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, "Vậy nguyên nhân là vì sao?" Có nội tình?!

"Ta muốn gặp quốc chủ các ngươi." Dịch Thiên Phàm không nói tiếp, chỉ kiên trì nói.

Trong lòng Nham Nhu cân nhắc một lát, ánh mắt không ngừng nhìn về phía mấy người Dịch Thiên Phàm, sau một lúc lâu mới nói, "Được đi...... Nếu ta biết các ngươi có tình lừa ta, quyết không tha!" Sau đó phân phó thuộc hạ, "Dẫn bọn hắn trở về!"

Dịch Thiên Phàm nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt ý bảo ba người An Quý, đi theo đám người Nham Nhu trở về sơn trại.

Một lần nữa trở lại sơn trại, cây đuốc to lớn bốn phía đã đốt sáng lên, trên sân rộng lớn đứng không ít người, Dịch Thiên Phàm tập trung nhìn xung quanh, toàn bộ người đều là người mới vừa cùng bọn họ chạy ra.

"Đem tất cả mọi người nhốt lại, canh chừng cẩn thận đừng để bọn họ chạy ra!" Nham Nhu hùng hùng hổ hổ lớn tiếng giáo huấn đối với thủ hạ mình, "Để chuyện này xả ra nữa, nếu bị quốc chủ truy cứu, ta cũng không thể thay các ngươi cầu tình."

"Tuân lệnh, tuân lệnh." Thủ hạ sợ hãi đồng thanh nói. Tiếp theo thái độ ác liệt đem nhốt đám người vào nhà tù.

Ngoại trừ bốn người Dịch Thiên Phàm.

"Các ngươi tại đây chờ." Nham Nhu ném xuống một câu, vội vàng đi lên thang lầu, đi vào trúc lâu cao ngất.

Sau một chén trà nhỏ, trong trúc lâu ra tới hai người. Thấy Nham Nhu cùng một người nam nhân thân hình cao lớn đi xuống thang lầu, vào mùa đông mà nam nhân này lại mặc áo cọc tay, chỉ mặc một kiện quần áo làm bằng da thú, tóc rối tung không có vấn tóc, ở phía trước trán đeo một cái vòng, cái vòng này treo những khối như là nanh vuốt của mãnh thú, ở giữa là một khối ngọc màu trắng ngà, khối ngọc này to tương đương với cái trán của hắn.

Người này là quốc chủ Nam Thái Quốc Hãn Đao.

Hãn Đao đi đến vương tọa ngồi xuống, nhìn xuống đám người bên dưới, ánh mắt dừng trên người Dịch Thiên Phàm sau đó không có dời đi, không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng hỏi, "Nghe nói...... ngươi muốn gặp ta?"

"Đúng vậy." Dịch Thiên Phàm không sợ chút nào mà đối diện với Hãn Đao, đáp.

"Ngươi muốn...... nói cho ta biết nguyên nhân?" Hãn Đao đã nghe Nham Nhu nói qua tiền căn hậu quả, đúng là hắn không hiểu vì sao Tây Nam Vương lại đồng ý lấy một trăm đầu trâu, một trăm thước vải bố, một trăm thạch lương thực để đổi một người nam nhân, đối với điều này hắn cực kỳ hứng thú muốn biết. "Vậy thì lý do là tại sao?"

Chẳng lẽ hắn đối với với vị nam nhân kia có tình ý, hay là có nội tình khác?

"Chúng ta đến từ phía đông vùng Giang Ninh, người bị Tây Nam Vương mang đi là vợ ta." Dịch Thiên Phàm chậm rãi nói, "Kỳ thật...... người Tây Nam Vương muốn tìm là ta, không phải y."

"Hả?" Hãn Đao hiển nhiên không hiểu khi nghe hắn nói, "Tại sao tìm ngươi?"

"Bởi vì gia tộc chúng ta dựa vào nghề dệt để lập nghiệp, chúng ta có thể dệt ra vải vóc chất lượng tốt nhất." Dịch Thiên Phàm nhìn thấy trong mắt Hãn Đao chậm rãi có ánh sáng, liền biết mình đã đánh cuộc chính xác, vì thế càng thêm chắc chắn nói, "Nhà của chúng ta vốn dĩ là thôn trang cằn cỗi, không đến thời gian một năm, được ta hướng dẫn thì một mẫu có thể sản xuất ra năm sáu thạch lương thực." Nói xong Dịch Thiên Phàm quay đầu lại chỉ đám người An Quý, "Những người này là gia phó nhà ta, từ thảo dược tầm thường đến ác điểu trân quý, không có bọn họ ta không thể tìm được trong núi." Đương nhiên vì để thuyết phục Hãn Đao, Dịch Thiên Phàm cố ý khoa trương một chút.

Hãn Đao quả nhiên càng nghe càng có hứng thú, theo như lời Dịch Thiên Phàm nói, đều là đồ vật mà nơi này thiếu. Bọn họ mỗi năm không tiếc cùng Tây Nam Vương gây chiến, lý do không phải là để đoạt một ít lương thực để chắc bụng, hay một ít quần áo để mặc hay sao?

Nam Thái Quốc còn chưa khai hoá hoàn toàn, ngoại trừ ở trong núi săn thú làm đồ ăn và da thú để làm quần áo, cày hay dệt đều trình độ rất thấp, so ra rất kém với người Hán.

"Nếu quốc chủ có thể đồng ý có thể thả chúng ta đi, ta nguyện ý đem tài nghệ này toàn bộ đều truyền cho các ngươi, quyết không nuốt lời." Dịch Thiên Phàm nói ra câu mấu chốt cuối cùng, bây giờ chỉ còn chờ Hãn Đao trả lời.

Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá, chỉ cần Hãn Đao hiểu được đạo lý này, sẽ không phải đối với điều kiện của Dịch Thiên Phàm đưa ra.

"Nếu ngay cả Tây Nam Vương đều muốn được tài nghệ của ngươi, vậy thỉnh công tử làm bỉ quốc mở rộng tầm mắt đi." Hãn Đao một hơi đáp ứng, ngữ khí đối với Dịch Thiên Phàm cũng khách khí rất nhiều, "Ta cho ngươi thời gian là nửa năm...... Đến lúc đó, ta muốn xem kết quả."

"Được......" Tảng đá trong lòng Dịch Thiên Phàm rốt cuộc cũng để xuống, sau đó chắp tay hướng Hãn Đao hành lễ, "Vừa rồi vẫn chưa xưng tên, tại hạ Dịch Thiên Phàm, xin hỏi quốc chủ xưng hô như thế nào?."

"Gọi ta Hãn Đao là được." Hãn Đao sang sảng trả lời, "Về sau mọi người đều là huynh đệ!"

Lại là 'huynh đệ'...... Dịch Thiên Phàm nghĩ tới vị 'huynh đệ' Tây Nam Vương kia, mà thái dương ẩn ẩn đau.

Hãn Đao không biết trong lòng Dịch Thiên Phàm nghĩ gì, quay đầu đĩnh đạc phân phó nói, "Nham Nhu, đi chuẩn bị cho những người Dịch công tử chỗ ở và đồ ăn, từ hôm nay trở đi, hắn chính là phu tử tôn quý nhất của Nam Thái Quốc chúng ta."

"Đúng vậy." Nham Nhu vừa rồi nghe Dịch Thiên Phàm nói muốn truyền thụ cho bọn họ tài nghệ cày cấy và dệt vải cũng thật cao hứng, liền sửa lại thái độ.

"Chậm đã, Thiên Phàm còn có một chuyện muốn nhờ." Dịch Thiên Phàm lại không theo Nham Nhu đi, mà gọi Hãn Đao lại, cung kính nói, "Những người kia bị bắt cùng với chúng ta đều là bá tánh vô tội, Thiên Phàm không cầu quốc chủ hiện tại thả bọn họ...... vì việc cày cấu trồng trọt cầu nhiều nhân công, ta cầu quốc chủ tha mạng cho bọn họ, để bọn họ giúp ta cùng nhau khai khẩn trồng trọt."

Hãn Đao đang cao hứng, nên cái gì đều có thể đáp ứng, không thèm để ý xua xua tay, "Có thể, có thể, việc rất nhỏ."

"Tạ quốc chủ." Dịch Thiên Phàm đạt được ý nguyện, mới theo Nham Nhu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com