TruyenHHH.com

Trong Sinh Vao Dem Mua Tieu Thuy Gia Dich Mieu Edit

Chỉ edit và đăng tại

Wordpress: haotuyet3911.wordpress.com

Wattpad:haotuyet3911

Chương 30: Chia xa

Thu Tử Hàn mới vừa giãy giụa mở mắt ra, liền nghe bên tai có người nói, "Công tử ngài rốt cuộc tỉnh rồi." Còn chưa kịp thấy rõ là ai nói, người nọ liền đẩy cửa ra hưng phấn chạy ra ngoài.

Thu Tử Hàn thu hồi tầm mắt, đảo qua một lượt nơi mình đang ở, khẽ nhíu mày. Trong phòng trang trí cực kỳ xa hoa, bình hoa tùy ý có thể thấy được là đồ cổ, cửa sổ và cột nhà đều được chạm trổ, ngay cả nhà cũ Dịch gia cũng không so bì được cấp bậc này, nhìn lại giường lớn mình đang nằm, vậy mà gỗ nam tơ vàng, có thể thấy được thân phận chủ nhân nơi này không phú thì quý.

Nhưng mà mình đang ở đâu? Thiên Phàm ở đâu?

Trong lòng Thu Tử Hàn hoảng hốt, giãy giụa muốn ngồi dậy, vừa vặn có người đến đỡ, "Đừng có gấp, ngươi hiện tại không thể xuống giường." Tiếp theo sau thắt lưng được đưa vào gối mềm.

Thu Tử Hàn ngẩng đầu thì thấy, thân thể không tự giác cứng đờ, "Mạnh...... Vương gia......"

Tây Nam Vương kéo chăn đắp lên người Thu Tử Hàn, rất tự nhiên ngồi ở mép giường, "Vẫn gọi ta là Mạnh Khởi đi, như vậy thân thiết hơn." Biểu tình Thu Tử Hàn có chút xấu hổ, Tây Nam Vương tiếp tục nói, "Từ khi ta cứu ngươi về, đã qua ba ngày, ngươi rốt cuộc tỉnh lại, muốn ăn cái gì thì nói ta biết, sau này cứ yên tâm ở đây đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi."

"Đa tạ Vương gia cứu giúp, chỉ là Tử Hàn cũng không tiện quấy rầy." Thu Tử Hàn cứ rụt rụt người lại, đối với sự thân thiết của Tây Nam Vương có chút phản cảm và mất tự nhiên, "Thiên Phàm đâu? Ta muốn gặp hắn."Wordpress: haotuyet3911.wordpress.com

Tây Nam Vương thấy Thu Tử Hàn thái độ xa cách, âm thầm cắn răng, nhưng trên mặt làm ra vẻ bi thương nói, "Thiên Phàm hắn...... Nếu Thiên Phàm dưới suối vàng có biết, ngươi hiện tại mạnh khỏe, khẳng định sẽ an tâm nhắm mắt."

"Ngươi nói cái gì!?" Đang cúi đầu, Thu Tử Hàn sau khi nghe Tây Nam Vương nói, không thể tin được mở to hai mắt, "Thiên Phàm hắn...... Thiên Phàm...... Hắn......"

Tây Nam Vương biểu tình ảo não bi thống, "Đêm đó...... Các ngươi bị người Nam Thái Quốc bắt đi, may mắn được người của ta phát hiện, sau khi ta biết lập tức mang người đến nghĩ cách cứu viện." Tây Nam Vương vừa nói, vừa tinh tế quan sát biểu tình của Thu Tử Hàn, chỉ sợ y không tin, "Chỉ tiếc vẫn chậm một bước...... Khi đến nơi, Thiên Phàm và ba người tùy tùng kia đều...... Trong lúc bọn người kia đang định giết ngươi, thì được chúng ta kịp thời ngăn cản, cứu ngươi thoát khỏi." Nhân lúc tâm trí Thu Tử Hàn không yên, Tây Nam Vương không dấu vết nắm tay y, "Bọn người Nam Thái Quốc từ trước đến nay là bọn người mọi rợ, trộm cướp giết người không chuyện ác nào không làm, dân bản xứ thấy vậy cũng trốn đi rất xa, gần đây quân Tây Nam quân và quân triều đình cùng nhau diệt phỉ, thế nhưng tạo cơ hội cho bọn họ hoành hành, chạy đến trong thành...... Các ngươi ban đêm ra ngoài nên mới bị bọn chúng phát hiện." Tây Nam Vương nhích lại gần Thu Tử Hàn, an ủi nói, "Ngươi cũng đừng quá thương tâm, người chết không thể nào sống lại, Thiên Phàm tuy rằng không còn nữa, nhưng sau này...... Ta sẽ hảo hảo đối tốt với ngươi."

"Thiên Phàm, hắn...... ta, không tin! không tin!" Thu Tử Hàn tâm trạng đang đau xót từ từ phục hồi lại tinh thần, đột nhiên lắc lắc đầu, y thật sự không thể tin Dịch Thiên Phàm đã chết, "Thiên Phàm hắn...... sẽ không có việc gì đâu! Hắn...... sẽ không bỏ ta như vậy mà đi đâu." Nghe Tây Nam Vương nói, bị bọn người...... chỉ cảm thấy dạ dày bị một cơn trào ngược ghê tởm, "Ngươi khẳng định gạt ta, khẳng định là đang lừa ta...... ọe...... ọe......" Che ngực nôn khan một trận.

Thương tâm đi, càng thương tâm càng nhanh quên hắn. Tây Nam Vương trong lòng chửi thầm, trên mặt làm bộ quan tâm, thuận thế ôm người vào lòng, dùng tay vỗ vỗ sau lưng Thu Tử Hàn, "Ngươi đừng kích động...... Ta nói đều là thật sự...... Ta sao lại lừa ngươi......"

Thu Tử Hàn nôn nửa ngày còn chưa ngừng, sắc mặt trắng bệch.

Tây Nam Vương lại không đợi y ngừng nôn, ánh mắt ý bảo lính canh lấy đến một bộ huyết y.

"Quần áo này......" Quả nhiên, không đợi người nọ nói xong, Thu Tử Hàn liền thẳng nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, khiếp sợ qua đi liền như vỡ vụng gào khóc, "Bộ quần áo này tìm được ở đâu! Không có khả năng! Không có khả năng!" Bộ quần áo nhiễm đỏ máu này đúng là ngày xảy ra chuyện Dịch Thiên Phàm mặc.Wordpress: haotuyet3911.wordpress.com

"Thiên Phàm! Thiên Phàm!" Thu Tử Hàn dường như nổi điên muốn nhào đến bắt lấy quần áo Dịch Thiên Phàm, bị Tây Nam Vương ôm chặt, "Ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi bình tĩnh một chút! Hắn đã không còn nữa, ngươi thương tâm có ích gì! Ta sẽ đối tốt với ngươi, sẽ đối tốt với ngươi gấp trăm gấp ngàn lần hơn so với hắn! Ta sẽ cưới ngươi làm Vương phi của ta!"

Thu Tử Hàn không ngừng giãy giụa, "Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Để ta đi theo Thiên Phàm đi, ta muốn đi tìm hắn! Để ta đi tìm hắn!"

Tây Nam Vương dưới sự giận dữ, 'rầm' một cái, vỗ nát mép giường.

Trong phòng, ngoài phòng, người bị tiếng ồn này làm cho giật mình hoảng sợ.

Thu Tử Hàn cũng bị hoảng sợ, nhất thời sửng sốt, không còn giãy giụa nữa, nhưng nước mắt không ngừng tuôn trào.

"Ngươi chết hắn có thể sống lại sao?" Tây Nam Vương tức giận đến ngực khó chịu, lại luyến tiếc trút cơn tức giận này lên người Thu Tử Hàn, chỉ oán hận hỏi, "Ngươi chết hữu dụng sao?"

Thu Tử Hàn mặt xám như tro tàn, hữu khí vô lực nói, "Buông ta ra......"

Tây Nam Vương buông người ra, nhưng ngồi rất gần, giơ tay vuốt mặt Thu Tử Hàn, "Nhìn người thương tâm như vậy, lòng ta đau lắm......" Thấy vẻ mặt Thu Tử Hàn dường như chết rồi, khẽ cắn môi lại hung hăng nói, "Ngươi muốn tìm chết...... Được a, ngươi không muốn sống nữa, vậy hài tử trong bụng ngươi cũng không cho nó sống sao?"

Thu Tử Hàn ngẩn ra, tay không tự giác xoa bụng mình.

Bé con vẫn còn...... hài tử của Thiên Phàm...... vẫn còn......

Tây Nam Vương thấy Thu Tử Hàn rốt cuộc nghe hiểu, vậy mà lại vì hài tử của Dịch Thiên Phàm, càng tức giận, đứng lên, rống lớn với người ngoài phòng, "Đều thất thần làm gì! Đem đồ ăn đã chuẩn bị bưng lên!"

Người hầu trong phòng nghe Vương gia phân phó không dám chậm trễ, chỉ trong chốc lát đã bưng lên năm món ăn một canh, còn có một chén lớn cháo tổ yến.

"Hài tử ngươi có muốn hay không, chính ngươi quyết định, bất quá bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù hắn không còn, ngươi cũng không thể chết! Bổn vương sẽ không để ngươi chết!" Tây Nam Vương ném xuống một câu sau, vung tay áo đi.

Thu Tử Hàn dường như bị hút đi hết sức lực, tê liệt ngã xuống giường, nước mắt lã chã, Thiên Phàm...... Thiên Phàm......

"Vương phi...... Ngài...... Ăn một chút gì đi......" Thúy Trúc thật cẩn thận bưng cháo quỳ xuống mép giường, Vương gia đã phân phó, để nàng sau này hầu hạ Thu Tử Hàn, "Ngài đã ba ngày chưa uống một giọt nước, thân mình ngài còn chịu được, nhưng tiểu thế tử thì...... sợ là không chịu nổi đâu......"

Thu Tử Hàn dường như không nghe thấy gì, không phản ứng.

"Vương phi......" Người hầu trong phòng lập tức quỳ xuống, Vương phi nếu xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ mất mạng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nước mắt Thu Tử Hàn dường như cạn khô, rốt cuộc mở miệng, thanh âm yếu ớt như muỗi, "Đem cháo đến đây......"

Y hiện tại không thể chết được...... Y còn có hài tử...... hài tử của y và Thiên Phàm......

"Dạ vâng." Thúy Trúc nhẹ nhàng thở ra, quỳ xuống ở mép giường, "Nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa."

Thu Tử Hàn vốn định đưa tay cầm chén cháo, chính y không có sức lực, đành phải cần người hầu hạ.

Ăn xong một chén cháo cùng vài miếng đồ ăn, Thu Tử Hàn liền lắc đầu, tỏ vẻ ăn không vô.

Thúy Trúc lại bưng đến một chén thuốc đen như mực, "Đây là thuốc dưỡng thai...... thái y vương phủ nói, Vương phi lúc trước bị động thai khí, cần uống thuốc giữ thai, hơn nữa tốt nhất cần nằm yên trên giường đừng đi lại nhiều."

Thu Tử Hàn hơi gật đầu, Thúy Trúc lại hầu hạ y uống thuốc dưỡng thai.

Thúy Trúc đỡ Thu Tử Hàn nằm xuống, dịch lại góc chăn, xoay người ra cửa, liền nghe thấy Thu Tử Hàn nói, "Không cần kêu ta Vương phi, ta không phải Vương phi."

"Sao rồi? Hắn đã ăn chưa?" Tây Nam Vương ngồi ở thư phòng, nghe Thúy Trúc hồi báo.

"Ăn không nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng có dùng." Thúy Trúc nhất nhất trả lời, "Nô tỳ nghĩ...... Vương phi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, vì tiểu thế tử...... chắc không tìm chết."

Tiểu thế tử, ba chữ này làm Tây Nam Vương hận đến ngứa răng, nếu không phải thái y nói thân thể Thu Tử Hàn yếu đuối, mà thai này đã được ba tháng, nếu muốn phá bỏ, chỉ sợ sẽ nguy hiểm cho mạng sống của y, thì hắn sẽ không có lòng tốt lưu lại cái nghiệt chủng này.

Một ngày nào đó, ta sẽ làm ngươi sinh nhi tử cho ta! Tây Nam Vương xụ mặt, "Đã biết, về sau cần hầu hạ Vương phi cho tốt, còn có...... cần nhất để y ở trong viện, chỗ nào cũng không được đi."

"Tuân lệnh." Thúy Trúc không đứng dậy cáo lui, dường như muốn nói lại thôi.

"Còn có việc?"

"Vương phi nói...... ngài ấy không phải Vương phi...... không cho bọn nô tỳ gọi ngài ấy như vậy." Thúy Trúc vẻ mặt khó xử.

"Thì gặp mặt không cần gọi." Tây Nam Vương căm giận xua tay, "Nhưng các ngươi phải biết rằng, y chính là Vương phi, để những người ở Tây Uyển ngưng ôm ảo tưởng." Những người ở Tây Uyển chính là trắc phi và thị thiếp của Tây Nam Vương.

"Tuân lệnh."

Dịch Thiên Phàm chỉ nhớ là mình đang che chở Thu Tử Hàn, thì bị người kéo đi, sau đó cổ liền bị ai đó đánh đau thì đã hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, phát hiện mình bị người trói lại, bị treo bên sườn của trâu, nhưng mà áo ngoài đã bị lột đi, tuy rằng không lạnh, nhưng trâu đi đường nhỏ trong núi không nhanh không chậm, phía sau lưng thường thường bị nhánh cây cọ trúng, sinh đau.

Dịch Thiên Phàm quay đầu nhìn nhìn bốn phía xung quanh, hình như là đang trong núi lớn trong rừng, nhưng mà không biết cụ thể ở đâu, cũng không biết muốn đi đâu. Dịch Thiên Phàm nhớ rõ trước khi hôn mê, có người nói, đem bọn họ mang về sơn trại, cái gì sơn trại? Trong núi? Sơn trại của thổ phỉ sao?

Nghĩ vậy, Dịch Thiên Phàm liền giật mình, vội vàng nhìn khắp nơi, Tử Hàn đâu?

Dịch Thiên Phàm phát hiện xung quanh đều là đám người đang cưỡi trâu, có khoản mười người, hai sườn của trâu đều có treo người, mà những người này lại thong dong cưỡi trâu, thật giống xem bọn họ như hàng hóa, dùng trâu để vận chuyển.

Dịch Thiên Phàm có thể nhận ra, trong những người bị treo đó có hai người An Quý và An Thuận, nhưng mà nhìn khắp nơi vẫn không thấy thân ảnh của Thu Tử Hàn.

"Này! Này!" Dịch Thiên Phàm duỗi dài cổ ra hướng người cách gần hắn nhất mà gào lên, "Còn có người khác ở đâu? Người đi cùng ta các người nhốt ở đâu hả?"

Người nọ nhìn lại, quất một roi lên đùi Dịch Thiên Phàm, "Gào cái gì mà gào! Câm miệng!"

"Shhh......" Dịch Thiên Phàm bị đau, muốn tránh cũng không tránh thoát, còn muốn gào lại, thì nghe thấy có người nhỏ giọng kêu hắn, "Thiếu gia...... Thiếu gia......"

Theo thanh âm, Dịch Thiên Phàm nhìn qua, dùng đầu dán bụng trâu, dùng thân thể trượt xuống phía dưới, nhìn qua bụng trâu để nhìn qua bên kia, quả nhiên thấy Điền Tiểu Mạt, cũng đang cực kỳ khó khăn nhìn qua.

"Tiểu Mạt!" Thì ra Điền Tiểu Mạt và Dịch Thiên Phàm bị cột vào hai bên sườn cùng một con trâu, hai người có thể nhìn nhau qua bụng của trâu.

"Thiếu gia...... ngài tỉnh rồi......" Điền Tiểu Mạt dường như đã sớm biết Dịch Thiên Phàm cột cùng con trâu với mình, nói, "Ngài vừa rồi.... nói cái gì?"


-------------------------

Để tránh bọn ăn cắp reup truyện mình edit nên mình sẽ set pass một vài chương.Mọi người nghĩ đi, mình bỏ công bỏ sức ra đánh chữ còng lưng, post bài, còn bọn nó ung dung cập nhật theo mỗi ngày mà chẳng cần làm gì. Ai chịu nổi chứ còn mình thì không.Mình đăng truyện lên wattpad vì truyện trên wattpad nó rất tiện, có thể comment theo từng dòng rất vui. Lưu vào thư viện cũng dễ đọc offline. Nhưng cũng dễ để lũ ăn cắp lấy truyện. Nói chung mình cũng hết cách với bọn chúng rồi. Chỉ có thể set pass một vài chương. Ít nhất bọn web ăn cắp sẽ không đọc được trọn vẹn truyện.Nếu mọi người ủng hộ mình thì với những chương set pass đó chịu khó lên wordpress đọc nha.Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và thông cảm cho mình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com