TruyenHHH.com

Trong Sinh Thap Nien 80 Hon Nhan Thinh The

<< 21. Thanh niên tuấn tú nhất trong thôn >>

"Tiểu Hiểu, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lát nữa con kể cho ông ngoại nghe một chút, bây giờ đắp thuốc trước đi." Khương Tùng Hải nhìn bàn tay sưng đỏ của cô rồi quay qua nói với bạn già: "Lúc nãy trước khi ra cửa tôi có nói bà giã thảo dược đấy, bà làm xong chưa?"

Cát Lục Đào vội vàng đi bưng một cái bát tới, bên trong có nửa bát hỗn hợp nước thuốc màu xanh đen, còn có chút ít cặn thảo dược được giã nát.

"Lấy thêm cuộn băng gạc nữa."

Khương Tùng Hải cầm thìa múc thuốc, trước tiên dùng nước thuốc đó thoa lên bàn tay của Khương Hiểu, sau đó lọc lấy cặn bã thảo dược ra bôi lên tay cô, nhẹ nhàng dùng băng gạc bao lại.

Sưng đỏ như vậy, như ở nhà khác thì nhiều lắm cũng chỉ ngâm nước lạnh một chút, thoa chút dầu gì đó, chờ nó tự khôi phục. Nhưng mà, Khương Tùng Hải đối với cháu gái này là yêu thương từ đáy lòng, hơn nữa ông cũng hiểu dược thảo, trong nhà có thể sử dụng liền dùng đến.

Khương Hiểu cảm thấy bàn tay của mình lập tức lành lạnh, lại nhìn băng gạc được quấn tỉ mỉ, hốc mắt cô lại đỏ lên.

Băng bó như vậy chẳng khác gì ngày mai cô chẳng cần phải làm việc gì.

Thấy mắt cô đỏ lên, Khương Tùng Hải nói khẽ: "Tiểu Hiểu, nhịn một xíu sẽ không đau nữa. Ngày mai ông ngoại muốn lên núi, thuận tiện tìm tổ ong cho con, lấy một ít mật ong rừng đem về cho con pha nước uống."

Quả nhiên ông ngoại vẫn giống như trong trí nhớ, là người đối xử với cô tốt nhất. Nghĩ đến những tổn thường cô gây ra cho ông, nghĩ đến lúc ông mất, Khương Hiểu cảm thấy nghẹn ngào, ngực cũng đau đớn vô cùng.

Cô lại tự nhủ thêm lần nữa, phải che chở ông bà ngoại thật tốt, quyết tâm dẫn bọn họ ra khỏi sơn thôn.

Đem nước mắt ép trở về, Khương Hiểu nhìn ông nói: "Ông ngoại, ngày mai ông không thể lên núi."

"Không thể lên núi?" Khương Tùng Hải không hiểu. Tuần trước vừa có mưa, vài ngày qua cũng là lúc thảo dược sinh trưởng tươi tốt nhất. Khương Hiểu bị bệnh nên ông muốn lên núi đào thêm nhiều thảo dược một chút, vừa vặn hôm sau đem lên chợ bán, kiếm thêm ít tiền mua thịt cho cô ăn.

"Ông ngoại, con nói muốn kiện Đinh Đại Ny cũng không phải là nói chơi, vừa lúc con sẽ kể chuyện đó cho hai người nghe."

Cát Lục Đào kinh ngạc, "Tiểu Hiểu à, con nói là Đại Ny đẩy con xuống sao, làm sao nó lại nhẫn tâm như vậy?"

"Không sai, chính là nó đẩy con ngã xuống nước." Ánh mắt Khương Hiểu tỏ ra tức giận, "Hôm qua con thấy buồn nên đi dạo lanh quanh, không để ý liền đi đến bờ suối Vô Danh, vừa vặn gặp mặt Kỷ Đức Sinh."

"Đức Sinh?" Khương Tùng Hải và Cát Lục Đào liếc nhau một cái, trong lòng đều có cảm giác không ổn.

Chẳng lẽ lời Quế Anh nói không phải là nói bậy, Tiểu Hiểu thật sự dây dưa với Đức Sinh ở địa điểm vắng vẻ kia sao?

Dĩ nhiên là bọn họ tin tưởng phẩm hạnh của cháu ngoại gái nhà mình, thế nhưng mà, dáng dấp của thanh niên tên Đức Sinh đó thật sự rất tuấn tú, chị em gái thích cái đẹp, mười ba tuổi có hứng thú với thanh niên tuấn tú như vậy là chuyện có thể xảy ra.

Hai người bọn đều biết chuyện mấy cô gái nhỏ trong thôn Tứ Dương này đều đem thanh niên đó đặt trong lòng.

Cát Lục Đào lập tức nhịn không được mà hỏi: "Tiểu Hiểu à, con với Đức Sinh..."

"Bà ngoại!" Khương Hiểu ngắt lời bà, "Con với Kỷ Đức Sinh không có quan hệ gì, lúc đó anh ta cũng chỉ tốt bụng mà tới nhắc con trời sắp tối rồi, nên mau chóng về nhà đi."

Lúc đó Kỷ Đức Sinh thật là có lòng tốt tới nhắc nhở.

"Sau đó không biết tại sao Đinh Đại Ny cũng ở gần đó, đột nhiên liền chạy tới, nhất định nói là con kéo lấy Kỷ Đức Sinh đến bên suối để hẹn hò!"

Khương Hiểu vừa nói vừa nhớ lại, dù sao thật sự đối với cô mà nói thì cũng là chuyện mười bảy năm trước. 

---------///---------

<< 22. Sự thật chuyện ngã xuống nước >>

Đối với đại bộ phận thôn dân thì suối Vô Danh có chút đáng sợ, đặc biệt là gần đến tối thì đa số các cô gái nhỏ đều không dám tới gần. Tuy vậy phong cảnh chỗ đó lại đẹp như tranh vẽ, đặc biệt yên tĩnh.

Có thể vì Khương Tùng Hải vốn là người to gan, thường xuyên lên núi Bách Cốt hái thảo dược, từ lúc Khương Hiểu còn nhỏ, ông hay kể cho cô nghe về các loại trái cây dại và hoa dại trên núi Bách Cốt, hoặc nói về sự tĩnh lặng của suối Vô Danh. Vậy nên Khương Hiểu không e sợ suối Vô Danh nhiều như những người khác.

Mẹ của Khương Hiểu - Khương Thanh Trúc - là con gái duy nhất của Khương Tùng Hải và Cát Lục Đào, trước đó cũng là mỹ nhân nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn. Mấy năm đó, trong nhà không có con trai sẽ bị người khác chỉ vào lưng mà mắng, địa vị của con gái ở nhà rất thấp. Thế nhưng Khương Tùng Hải vẫn luôn yêu quý Khương Thanh Trúc, xem cô như châu như bảo.

Ai cũng không nghĩ đến, lúc Khương Thanh Trúc mười tám tuổi lại đột nhiên châu thai ám kết (*), sinh ra một cô con gái, chính là Khương Hiểu.

(*) châu thai ám kết: ý là tằng tịu với người khác rồi vụng trộm mang thai.

Lúc đó chuyện này đã làm chấn động cả thôn Tứ Dương, vì vậy mà Khương gia đã bị người ta chỉ trỏ sau lưng, người chưa từng trải qua sẽ hoàn không thể tưởng tượng được.

Nhưng dù thế nào thì Khương Thanh Trúc cũng không chịu nói ra cha đứa bé là ai. 

Thậm chí, lúc Khương Hiểu mới hai tuổi, Khương Thanh Trúc đã bỏ nhà ra đi, đến nay hoàn toàn không có tin tức.

Trên thực tế tất cả mọi người của Khương gia đều không cho rằng Khương Thanh Trúc còn sống. Bởi vì trong những năm loạn lạc đó, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp như hoa đi ra ngoài như vậy thì hầu như không có cơ hội sống sót.

Khương Tùng Hải và Cát Lục Đào thiếu chút nữa đã không chịu nổi đả kích trí mạng đó, vợ chồng hai người suýt chút nữa đã từ bỏ cuộc sống bằng bình thuốc diệt chuột trong tay.

Thế nhưng Khương Hiểu còn nhỏ như thế, nếu như bọn hắn cũng không có thì Khương Hiểu phải làm sao bây giờ?

Chính vì không nỡ lòng bỏ rơi cháu ngoại gái non nớt đáng yêu, hai vợ chồng đã cố vượt qua và đem Khương Hiểu nuôi dưỡng đến hiện tại. 

Nhưng dù được hai người bọn họ che chở yêu thương thì khi còn bé Khương Hiểu cũng trải qua rất gian khổ. Vì mẹ của cô người chưa lập gia đình mà sinh con, cũng không biết ai là cha cô, mẹ cô còn bỏ rơi cô chạy trốn. Trong thôn có nhiều người thông cảm với cô, nhưng cũng có nhiều người không nhìn nổi cô, chán ghét cô.

Hồi nhỏ, những đứa trẻ nghịch ngợm thường xuyên chế những bài vè để làm nhục cô, thậm chí còn hùa nhau bắt nạt, trêu chọc cô. Cho nên Khương Hiểu không thích chơi với người khác, cô luôn một thân một mình, tính cách có chút tự kỷ. Để tránh né những hài tử đó, cô thường xuyên trốn đến suối Vô Danh và dành cả ngày ở đó.

Hôm qua, bởi vì tâm trạng của cô có chút phiền muộn nên lại đến suối Vô Danh, lúc đó quả thật có hơi muộn một chút. Cô cũng không biết vì sao Kỷ Đức Sinh lại ở chỗ đó, sau khi nhìn thấy cô, Kỷ Đức Sinh đã chạy tới khuyên cô mau về nhà. Cô không muốn đứng quá gần Kỷ Đức Sinh nên đã bước lui về sau rồi đạp phải một cục đá, suýt chút nữa bị ngã xuống. Kỷ Đức Sinh nhanh tay kéo cô lại. Chính cảnh này đã bị Đinh Đại Ny thấy được.

Sau khi cô tránh được Kỷ Đức Sinh thì lại bị Đinh Đại Ny đuổi theo rồi không phân rõ trắng đen mà mắng cô là tiểu hồ ly tinh. Cô ta nói cô quấn lấy Kỷ Đức Sinh, còn kéo hắn đến chỗ này để hẹn hò, nói xong còn động thủ đẩy cô.   

Lúc đó cô vì tránh không để Đinh Đại Ny phun nước miếng đầy mặt nên đã lùi lại gần dòng suối, bị cô ta đẩy một cái như vậy liền ngã xuống.

Lúc đó cô đã phản xạ tự nhiên mà chụp tay Đinh Đại Ny, lại không nghĩ sẽ kéo rách áo sơ mi của cô ta nhưng chính mình vẫn bị ngã xuống.

Sau khi bị rơi xuống cô vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, cô đạp nước, gọi Đinh Đinh Ny cứu mình, nhưng Đinh Đại Ny chỉ run sợ nhìn cô rồi quay đầu bỏ chạy.

Nếu trong lúc vùng vẫy cô không túm được một đám cây lá dài trong nước thì có lẽ cô đã bị cuốn trôi theo dòng nước chết đuối rồi.

---------///---------

<< 23. Muốn lột một lớp da>>

Nghe Khương Hiểu kể xong, Khương Tùng Hải và Cát Lục Đào tức giận đến phát run.

"Không ngờ Đinh Đại Ny còn trẻ tuổi mà tâm địa lại độc ác như vậy!" Khương Tùng Hải vừa giận vừa đau lòng, đưa tay sờ đầu Khương Hiểu.

"Vậy mà nó còn có mặt mũi nói nó cứu Tiểu Hiểu nhà chúng ta." Đôi mắt Cát Lục Đào đỏ hoe. "Nếu không phải lúc đó nó hoảng loạn đụng trúng Xán Nguyên thúc thì không chừng nó còn không nói Tiểu Hiểu bị rơi xuống nước đâu! Nếu thật sự chậm chút nữa, bây giờ Tiểu Hiểu..."

Không nói tiếp nhưng Khương Hiểu cũng biết rõ ý của bà.

Sau khi mình rớt xuống nước, Đinh Đại Ny sợ hãi liền bỏ chạy, sau đó ở đầu thôn đụng phải Từ Xán Nguyên vừa đi thăm người thân trở về. Từ Xán Nguyên thấy cô ta kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch nên đã hỏi thăm cô ta vài câu, Đinh Đại Ny mới nói ra chuyện cô bị ngã vào suối.

Từ Xán Nguyên lập tức lao nhanh đến suối Vô Danh, cô được cứu trong gang tấc.

Nếu khi đó Đinh Đại Ny không có đụng trúng Từ Xán Nguyên thì sao? Nếu Từ Xán Nguyên không có kéo cô ta lại hỏi thêm vài câu thì sao? Nếu là vậy thì chắc mệnh của cô đã không còn.

Cho nên Khương Hiểu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Đinh Đại Ny.

Còn Từ Xán Nguyên mới thật sự là ân nhân cứu mạng của cô.

"Ông ngoại, bà ngoại, ngày mai con muốn đi cảm ơn Xán Nguyên thúc." Sau khi nói xong, Khương Hiểu liền cảm thấy áy náy.

Ở đời trước, sau khi xảy ra chuyện này, gia đình bọn họ rơi vào vũng lầy như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, bọn họ thậm chí còn không kịp cảm ơn ân cứu mạng của Từ Xán Nguyên.

Sau đó, khi cô và ông bà ngoại bị vu khống, Xán Nguyên thúc còn lên tiếng nói giúp bọn họ. Đáng tiếc không lâu sau đó gia đình ông ấy cũng xảy ra chuyện, ai cũng không có thời gian quan tâm đến người khác.

Một đời này cô không thể lại sống như vậy, có thù báo thù, có ơn cũng muốn báo ơn.

"Con còn đang bệnh, bên Xán Nguyên thúc thì ông ngoại con đã thay con cám ơn rồi, chờ con khoẻ mạnh rồi tự mình tới cửa sau." Cát Lục Đào nói.

"Ngày mai nhất định con sẽ khỏe hơn, hôm nay đã đỡ nhiều rồi ạ. Bà ngoại, chúng ta không phải đã để dành được một rổ trứng gà sao? Bà lấy 12 trứng cho con đi, ngày mai con mang tặng Xán Nguyên thúc."

Khương Hiểu chưa bao giờ làm những chuyện như vậy, cho nên nghe cô nói xong thì Khương Tùng Hải và Cát Lục Đào đều rất ngạc nhiên.

"Tiểu Hiểu thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi." Khương Tùng Hải vui mừng nói.

"Ông ngoại, bà ngoại, trước kia con không hiểu chuyện, từ bây giờ con nhất định sẽ làm tốt ạ." Khương Hiểu nghẹn ngào nói.

Khương Tùng Hải lại sờ đầu cô, lại hỏi tiếp: "Con thật quyết định kiện Đinh Đại Ny sao?"

Chủ đề của ba người đi một vòng lớn rồi cũng quay lại điểm này.

"Đêm nay không phải con đã nói cùng bác Bí thư chi bộ rồi hay sao? Nếu ngày mai Đinh gia muốn tới kiếm chuyện thì con liền đi kiện nó! Nhưng nếu Đinh Đại Ny biết nhận sai, thành thật xin lỗi con, con liền làm đại nhân có đại lượng (*)! Cho nên, làm thế nào thì phải xem thái độ của bọn họ."

(*) người lớn có lòng bao dung, ý là sẽ tha cho Đinh Đại Ny.

Nếu như có thể, Khương Hiểu thật sự muốn kiện Đinh Đại Ny, để cho cô ta trả giá thật lớn.

Nhưng cô biết lấy năng lực hiện tại của mình thì không có biện pháp làm được.

Đại ca của Quế Anh rất nổi tiếng ở trấn trên, một nhà của Quế Anh ở trong thôn Tứ Dương cũng không có mâu thuẫn lớn với thôn dân. Nếu Khương Hiểu gây sự đơn giản thì nhà mẹ đẻ của cô ta sẽ không quản, nhưng nếu cô thật sự muốn kiện Đinh Đại Ny mưu sát thì Quế Anh nhất định sẽ đến cầu đại ca cô ta giúp đỡ. Như vậy tình cảnh của Khương Hiểu sẽ rất khó khăn.

Nếu như cô mưu tính cẩn thận thì cũng không phải không được, nhưng với tình trạng này, uất ức này, ngày mai cô nhất định phải báo thù, làm sao chờ đợi được nữa? Không thể kiện Đinh Đại Ny thì cô có thể lột một lớp da của Đinh gia.

---------///---------

<< 24. Đời trước thật ngu xuẩn >>

"Ông ngoại, bà ngoại, hai người đừng lo lắng quá." Khương Hiểu khẽ thở dài, nói: "Lần này con xém chết ở suối Vô Danh nhưng lại nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Con biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, con biết phải làm gì, cho nên hai người không cần lo lắng."

Trước kia, Khương Hiểu ít nhiều cũng có phần oán hận ông bà ngoại, oán hận này chôn rất sâu, chính cô cũng không biết.

Nhưng mà, làm một đứa trẻ không cha không mẹ, mẹ lại chưa kết hôn mà sinh con, cha cũng không biết là ai, từ nhỏ đã quen với những lời chế giễu trong thôn, trong tiềm thức cô cảm thấy do ông bà ngoại không có dạy dỗ mẹ cô cho tốt, bằng không, ở niên đại đó sao mẹ cô có thể làm ra chuyện vi phạm thuần phong mỹ tục như vậy? Hơn nữa về sau mẹ cô còn bỏ nhà trốn đi.

Vì thế nên đời trước Khương Hiểu thầm oán trách ông bà ngoại, mặc cho ông bà ngoại đối xử với cô rất tốt, trong lòng cô cũng rất muốn thân cận, nhưng cô chưa bao giờ nói ra những lời yêu thương từ đáy lòng với họ.

Bất kể là ở trong nhà hay ở trong thôn, Khương Hiểu cũng là một đứa trẻ trầm mặt ít nói, cả ngày chỉ sống trong thế giới của bản thân.   

Bây giờ Khương Hiểu lại cùng bọn họ nói những lời này, trong lòng ông bà ngoại có chút chua xót nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng.

"Tiểu Hiểu nhà chúng ta đã trưởng thành thật rồi." Cát Lục Đào lau nước mắt nói.

Khương Tùng Hải sờ đầu cô nói, "Được rồi, mặc kệ Tiểu Hiểu muốn làm gì thì ông ngoại cũng sẽ đứng về phía con."

Khương Hiểu mỉm cười. Trong lòng cô nghĩ, ông ngoại, đợi đến khi con thật sự gặp rắc rối với người lão Khương gia thì ông nhất định phải nhớ câu nói tối nay là được.

Trước khi ngủ, Khương Tùng Hải lại nấu thêm một chén thuốc để Khương Hiểu uống.

Ở đời trước, Khương Hiểu bị sốt liên tục nhưng lại ghét nước thuốc vừa có mùi vừa đắng do ông ngoại nấu, dù thế nào thì cô cũng không chịu uống. Ông bà ngoại lại không nỡ lòng ép cô, mắng cô nên cơn sốt đó mãi cũng không hết, bà ngoại không quản ngày đêm, một mực chăm sóc cô mấy ngày mới tốt lên được.

Đời này cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa, ông ngoại nấu thuốc, không cần ai khuyên cô cũng bưng lên uống không chừa một giọt mà không nhăn nhó chút nào.

Cô muốn mau mau khoẻ lại, thật tốt điều dưỡng thân thể để có thể sử dụng cây bút thần kia. Cô phải nghiên cứu thật kỹ cây bút đó lần nữa.

Khương Hiểu luôn cảm thấy kiếp trước cô căn bản không có thật sự biết cách sử dụng chính xác của cây bút thần đó, chỉ biết dùng nó để vẽ tranh, dùng nó vẽ ra những nét bút tinh mỹ tuyệt đẹp, làm cho người xem cảm thấy vui thích, nâng cao tinh thần.

Thế nhưng cây bút đó có thể không chỉ như vậy.

Có thể nói, đời trước nàng sống thật vô dụng, thật uổng phí cây bút thần đó. Cầm bảo vật trong tay lại sống bi thảm như thế. Nói tóm lại chính là ngu xuẩn.

Một đời này cô không thể ngu xuẩn như vậy, còn nữa, cô biết rõ lòng người khó dò, bản chất nham hiểm, vậy mà lại dễ dàng tin tưởng người khác, có đầu óc cũng như không. Sau này cô phải thật tốt bảo vệ tâm tư bản thân, nhìn người qua trái tim chứ không chỉ dùng mắt nhìn.

Với quyết định này, Khương Hiểu vô tình hình thành tính cách có phần "độc lập" và "lạnh lùng", tính tình thờ ơ và không dễ dàng để người khác bước vào lòng mình.

Uống thuốc xong, ngày mai cũng đã có kế hoạch nên buổi tối Khương Hiểu ngủ rất ngon. Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình đã bớt sốt, sức lực cũng hồi phục, không còn mệt mỏi như hôm qua.

Cô xuống giường, xếp mền chiếu, mở tủ quần áo đã phai màu sơn, lấy một bộ quần áo để thay đổi. Kỳ thật trong tủ quần áo rất trống trải, quần áo của cô cũng chỉ có mấy bộ thôi.

Đang chuẩn bị ra ngoài rửa mặt, liền nghe thấy giọng của Quế Anh vang lên trong sân.

Vẻ mặt của Khương Hiểu rất bình tĩnh.

Đến rồi.

---------///---------

<< 25. Da mặt dày bao nhiêu vậy? >>

Xế chiều ngày mai Đinh Đại Ny sẽ đi lên trên trấn. Cô đã nói với anh họ là sẽ mặc bộ quần áo mới đi, bây giờ áo bị xé rách, không mặc được, dù thế nào cũng phải nhanh chóng lấy được tiền bồi thường, đến lúc gặp mặt anh họ cũng có thể bị mắng ít hơn.

Cho nên sáng sớm bọn họ liền đi tới Khương gia.

Kỳ thật ở nông thôn mọi người đều dậy sớm, Khương Hiểu có thể ngủ đến giờ này cũng coi như là đặc biệt.

Giờ này cũng chỉ mới khoảng bảy giờ rưỡi sáng nhưng những người cần mẫn cũng đã đi tưới nước một vòng trong đất và trở về rồi.

Khương Hiểu không muốn mất nhiều thời gian với Đinh gia nên cũng không trốn tránh, cô trực tiếp vén màn vải lên rồi ra ngoài.

Vừa ra nhà chính, nhìn tình hình trong sân, Khương Hiểu mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng cô vẫn nổi giận.

Lần này, xem như Quế Anh có chuẩn bị mà đến. 

Không chỉ mình cô ta tới mà Đinh Đại Ny, Đinh Đại Cường, một nhà trẻ nhỏ nhà Đinh Đại Ny cũng đều tới. Đinh Đại Cường và Quế Anh đều chưa tới 40 tuổi nhưng cũng đã sinh năm đứa con. Đinh Đại Ny 13 tuổi, bằng tuổi với Khương Hiểu. Ở phía dưới cô ta còn có bốn em gái, nhỏ nhất là Đinh Tiểu Ny chỉ mới bốn tuổi.

Ở niên đại này vẫn vô cùng xem trọng con trai, không có con trai xem như không có hậu, có ba loại bất hiếu, vô hậu là thứ nhất. Đặc biệt là ở nông thôn, nếu không sinh ra con trai thì cảm giác sẽ kém người khác một bậc, trong thôn không thể ngẩng đầu lên được.

Cho nên Đinh Đại Cường và Quế Anh vẫn còn sinh, đến bây giờ cũng không có từ bỏ ý định sinh con trai.

Thật sự con gái ở trong gia đình nông thôn có địa vị rất thấp. Chẳng hạn như bốn đứa em gái của Đinh Đại Ny, cả ngày ở nhà đều nghe tiếng khóc rống náo loạn. Mặc dù không đến nổi ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhưng đứa em gái thứ tư mới bảy tuổi đã phải chịu trách nhiệm trông nom Đinh Tiểu Ny, cho gà, cho heo ăn, mỗi ngày còn bị Đinh Đại Cường la mắng, động một chút là đánh đập.

Nhắc đến cũng lạ, theo lẽ thường, Đinh Đại Ny là con lớn nhất, lẽ ra phải làm việc nhà nhiều nhất, cũng bị đánh chửi nhiều nhất, thế nhưng mà người trọng nam khinh nữ như Đinh Đại Cường và Quế Anh lại yêu thương Đại Ny nhất, dù phải nhịn ăn nhịn mặc cũng cho cô đến trường.

Bây giờ cả một nhà đều tràn vào sân nhà Khương Hiểu. Em gái Đinh Tứ vừa bước vào liền dẫn theo Tiểu Ny chạy đến bên chuồng gà ngó dáo dác bên trong. Đinh Đại Cường còn xách theo một cái cuốc trong tay.

Thế này là muốn làm cái gì?

Ánh mắt Khương Hiểu tối xuống.

Đời trước, lúc này cô còn đang sốt mơ hồ, cũng không có tận mắt thấy trận ồn ào này.

Khương Tùng Hải và Cát Lục Đào đã đứng ở trong sân, còn cố tình đứng chắn trước cửa nhà, họ sợ Quế Anh lại vọt vào gây sự với Khương Hiểu.

Nhìn bóng lưng gầy yếu của ông bà ngoại, Khương Hiểu cảm thấy ấm áp trong lòng. 

"Ây da, Khương tiểu thư thức dậy rồi à!" Vừa nhìn thấy Khương Hiểu, Quế Anh liền nhếch miệng, âm dương quái khí nói.

Đinh Đại Ny đứng kế bên Quế Anh, thấy Khương Hiểu nhìn qua, cô vô ý thức trốn sau lưng Quế Anh.

Chột dạ rồi hả?

Khương Hiểu cười lạnh lùng.

"Đại Cường, vợ Đại Cường, mới sáng sớm mà các ngươi muốn làm gì vậy hả?" Khương Tùng Hải lạnh giọng hỏi. Kể từ khi biết là Đinh Đại Ny đẩy Tiểu Hiểu nhà ông xuống suối, ông đã không muốn ôn hòa đối mặt với gia đình này.

Quế Anh đưa tay chọc một chút sau lưng người đàn ông nhà mình.

Đinh Đại Cường liền nhấc cái cuốc gõ lên mặt đất, xụ mặt nói: "Tùng Hải thúc, chúng ta đến lấy tiền bồi thường, hôm qua mẹ Đại Ny đã nói rồi, các người đã chuẩn bị xong chưa? Ta lấy tiền rồi còn phải ra đồng làm việc nên đừng lãng phí thời gian."

Nghe hết lời đó, Khương Hiểu thật muốn cười.

Da mặt dày bao nhiêu vậy hả?

Không đợi ông ngoại lên tiếng, Khương Hiểu đã mở miệng hỏi: "Hôm qua thật là không có bàn bạc cho tốt, không biết nhà các người muốn bồi thường bao nhiêu vậy hả?"




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com