TruyenHHH.com

Trong Sinh Ta Khong Muon Lam Phuong Hoang

" Hai con đường , người tính chọn cái nào đây ? Ca~~"

Nhìn đến đối diện vị muội muội đang xoa thắt lưng duỗi thẳng chân , một bộ dạng lưu manh không chấp nhận thương lượng , Bách Lý Du có chút dở khóc dở cười .

Chẳng lẽ , muội muội đều là cái dạng này sao?

Thật hồn nhien đáng yêu , không mang theo bất cứ tâm thuật bất chính hay lợi dụng !

Chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào nhiều , cho nên có chút không lý giải được .

" Vân Tranh ......"

" Không thương lượng. Cho dù ta đáp ứng rồi, mẹ già chúng ta đáp ứng sao ? Người hiện tại thành ra thế này, ai còn có thể yên tâm. Về sau người muốn ở một mình bên ngoài, điều đó là không có khả năng "

" Vân Tranh....... "

" Hừ ! Ai kêu người không chịu chiếu cố bản thân cho tốt "

" Vân Tranh, muội đừng nói cho trong  nha được không ? Ta không  muốn họ lo lắng." Cho dù họ không phải người thân của Bách Lý Du, nhưng họ lo lắng cho Lâm Triều Đình là thật . Nếu như cậu muốn trở thành Lâm Triều Đình , như vậy từ nay cậu sẽ phải thích nghi với cuộc sống mới.

Đối với người quan tâm cậu , tự nhiên sẽ là người thân của Bách Lý Du này .

Cậu đã muốn tiếp quản thân thể của thiếu niên , vậy thì trách nhiệm cậu nhất định sẽ tự mình gánh vác .

" Ca , người cảm thấy có khả năng sao ? Nếu mẹ già biết ta vì mềm lòng mà không thành thật khai báo , thì cuối  cùng ta sẽ chết vô cùng thê thảm . Mà chuyện này cũng không hề dễ dàng nha. Người ngay cả chính mình cũng không biết , đến lúc đó ba ba cùng mụ mụ hỏi đến , nhất định sẽ khiến họ nghi ngờ sao ? "

" Ít nhất chờ một thơi gian rồi hẵng nói cho họ đi . Ta hiện tại cái gì cũng không rõ , cho dù bọn họ đã biết , cũng bất quá là lo lắng chút thôi . Vân Tranh, chẳng lẽ ngươi muôn thấy ba ba cùng mụ mụ ăn không ngon ngủ không yên sao ? "

" Ca!!!"

" Đợi ta thích ứng thêm một thời gian nữa , xong ta sẽ cùng muội , chúng ta cùng trở về nói với bọn họ !" Ngẩng đầu , Bách Lý Du lẳng lặng nhìn đối diện với muội muội .

" Ca !Chẳng lẽ , người còn muốn ở lại nơi này ? " Lâm Vân Tranh nhảy dựng lên , ngữ ký tràn ngập không dám tin mà la lớn.

" Ân , đúng vậy " Bách Lý Du gật đầu .

"Ca , người điên rồi sao ? Người nhìn xem giờ ngươi đã thành cái dạng gì , thế nhưng vẫn muốn sông một mình bên ngoài ? Không được , tuyệt đối không được , ta không đáp ứng , ta........" Lâm Vân Tranh tiến lên vài bước , tính đi qua bàn trà tới áp giải cũng như thuyết giáo cho cái con người ngoan cố không chíu hợp tác nói một phen . Cũng đúng lúc này , phía sau vang lên tiếng chuông hết chi là ' mạnh mẽ '

- ' Nào chúng ta cùng học mèo kêu ! Meow ! Meow ! Meow!'

Lâm Vân Tranh nhíu nhíu mày , sau đó cầm túi sách mang theo , lôi từ trong ra chiếc di động .

" Ai vậy , như thế nào lại gọi cho ta lúc này ? " Nhìn dòng chữ hiển thị tên . Cô giật giật khóe miệng , sau đó  vuốt nhẹ màn hình nghe .

" Đại Hắc , ngươi tìm ta có chuyện gì ? "

" .........."

" Ta hiện tại đang ở chỗ ca ca ta , ngươi có chuyện gì ?"

" ..........."

" Sao lại không chờ ngươi? Ngươi mỗi ngày đêu dậy muộn như vậy , ta nếu chờ ngươi thì tới khi nào mới chỗ ca ta !"

"..........."

" Ngươi đang tren đường đến đây ? Vậy mau nhanh lên a , ca ta nơi ở đây xảy ra chuyện . ngươi tới vừa lúc có thể khuyên bảo anh ấy "

" ..........."

" Hiện tại nói qua điện thạo không tiện lắm , ngươi tới sẽ hiểu . Nhanh lên a , ta chờ ngươi !"

Lâm Vân Tranh quyết đoán dập điện thoại , ngẩng đầu bắt gặp lão ca nhà mình đang nhìn mình chằm chằm .
" Là điện thoại của Đại Hắc , hắn nói đợi lát nữa hắn sẽ tới đây. Ca , người liệu con nhớ Địa Hắc không ? " Lời vừa nói ra khỏi miệng , liền hận không thể tự vả mặt mình . Ca nàng ngay cả muội muội ruột còn không nhớ , sao cs khả năng nhớ người khác được !

Này chẳng phải nói nàng muội muộn ruột còn không bằng người ngoài ?

" Đại Hắc ? " Bách Lý Du mang theo âm đặc thù của thiếu niên . Nay lại càng đè thấp giọng xuống .

" Đại Hắc chính là Ngu Ngân Xuyên a , ca , người quên sao ? Ta , người cùng Đại Hắc còn có Bạch Hạo , chúng ta bốn người đã lớn lên bên nhau là thanh mai trúc mã a , mới khi trước chúng ta còn đi chơi với nhau . Lúc đó , người cùng Đại Hắc và Bạch Hạo , các ngươi tình cảm tốt đến nỗi kẻ làm muộn muội ta đây còn thây ghen tị "

" ........Thanh mai trúc mã? " Bách Lý Du đối với từ này rất tò mò . Nói như vậy , Địa Hắc kia cùng Lâm Triều Đình chắc chắn có quan hệ rất tốt đi.

Đều lớn lên bên nhau từ bé , có phải hay không giống như, cậu cùng Thượng Tà vậy ?

Quơ quơ đầu , cậu như thế nào lại nghĩ tới Thượng Tà như vậy ?

" Đại Hắc tói đây chắc phải vài giờ nữa mới tói , hiện tại đã giữa trưa , ca , người đói bụng không , ta đi nấu cơm cho người" Ca nàng vừa bệnh nặng mói khỏi , đương nhiên cần phải tẩm bổ , mà thuốc thì sợ ca không uống , vậy tốt nhất vẫn là làm vài món tẩm bổ . Nói xong Lâm Vân Tranh liền xắn tay áo , đi đến , mở tủ lạng lẫn  bếp ra .

" Như thế nào từ tủ lạnh an tủ bếp đều trống không ? " Cô nhíu nhíu mày .

" Vân Tranh, không cần làm , chúng ta đi ra ngoài ăn đi . " Nhìn biểu tình của tiểu muộn muội , Bách Lý Du ôn hòa cười cười .

Cậu tự nhiên biết là không có gì .

Mấy ngày nay thời gian câu hầu như không ra ngoài , ăn cũng chỉ cho qua bữa , mà ngay cả Lâm Triều Đình hình như cũng không muốn tự mình động thủ , cho nên tủ lạnh trống không là phải .

"Không được , thức ăn bén ngoài lam sao đủ dinh dưỡng chứ , ta còn muốn nấu canh tẩm bổ cho người . Ca , người ở nhà đợi ta một lát , ta ra ngoài mua đồ ăn về nấu . Đóng cửa tủ lạnh , Lâm Vân Tranh cầm theo túi xách chuẩn bị ra ngoài .

" Ta và muộn cùng đi đi ? "

" Ca , người cũng đi ? " Lâm Vân Tranh quay người lại .Đánh giá khắp từ trên xuống dưới ca nàng một lượt .

Lão ca của nàng nêu như bây giờ ra ngoài liệu có khiến tắc nghẽn giao thông không đây ????










Cầu vote !!! Em ngồi dịch muỗi châm đầy người vẫn cố gắng không thất hẹn !! Cầu bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com