Trong Sinh Mat The An Nhan Huong Thu
Mặt Trời dần dần lên cao, tia nắng mai xuyên qua rèm cửa chiếu sáng căn phòng nơi mà có một cô gái đang say giấc nồng. Những tia nắng chiếu lên khuôn mặt kiều diễm của Hạ Nhược Hy làm cô từ ngủ mơ đến bừng tỉnh. Cô giật mình mở to đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn khắp phòng. "Đây là đâu? Mình không phải đang ở trong phòng thí nghiệm sao? Tại sao căn phòng này nhìn lại quen đến thế!" Hạ Nhược Hy tự hỏi trong vô thức. Như suy nghĩ đến điều gì đó cô nhanh chân chạy lại kéo rèm làm cho những tia nắng tràn vào trong phòng. Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh từ đường phố, cảnh vật, con người cho đến tận những tòa cao ốc. "Không thể nào!"Cô kéo rèm lại đặn lòng bình tĩnh cảm xúc. Hạ Nhược Hy lần nữa đưa mắt quan sát khắp căn phòng. "Đây là phòng mình mà, vậy không lẽ?" Cô vội vã chạy tới cầm lấy điện thoại quan sát đồng hồ và ngày. 7h30! Ngày 3/5/20xx. Mình sống lại rồi sao?Ngạc nhiên, vui mừng, lo lắng tất cả cảm xúc đang dâng lên trong lòng cô. Hạ Nhược Hy cố gắng áp chế cảm xúc, cô lại nhớ đến từng chuyện xảy ra ở kiếp trước, lòng thù hận dâng lên trong lòng cô. "Sẽ sớm thôi! Tôi sẽ chống mắt lên xem không có tôi bảo vệ các người có thể sống sót ở mạt thế này không" Hạ Nhược Hy lướt nhìn điện thoại nhếch môi cười. Cốc cốc cốc! "Nhược Hy Tiểu thư, mời người xuống dùng bữa" Cô giúp việc nói to. Hạ Nhược Hy dừng suy nghĩ, đi về phía cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, nói với người giúp việc: "Được rồi tôi sẽ xuống"Hạ Nhược Hy đi vào phòng ăn nhưng không thấy ai cả, cô quay qua hỏi người giúp việc: "Dượng, mẹ và Mộc Đình mọi người đi đâu hết rồi?""Thưa tiểu thư! Sáng nay Ngài Nam Cung đã đi tổng cục cty, phu nhân và Tiểu thư Mộc Đình đã đi dạo phố" Nói xong người giúp việc vào phòng bếp bưng trên tay đồ ăn sáng. "Thưa Tiểu Thư mời người dùng bữa sáng"Hạ Nhược Hy gật gật đầu, nhưng lại suy nghĩ về chuyện của mẹ mình. Mẹ vẫn như vậy, vẫn yêu thương dung túng cho Nam Cung Mộc Đình, chẳng quan tâm hỏi han gì đến cô, chẳng bao giờ rủ cô đi dạo phố, mẹ đã từ bỏ đứa con như cô từ lâu rồi, nếu không sao mẹ lại để cô dùng thân thể đổi lấy năm thùng mì? Nếu không sao mẹ có thể biết hết tất cả nhưng lại trơ mắt nhìn cô bị Nam Cung Mộc Đình và Tề Ngôn Thuần hạ thuốc đổi cho tên Tiến sĩ kia chứ! Nếu đã vậy cô cũng không cần quan tâm đến bà ta nữa, Phù Hoa bà đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách tại sao tôi ác. Ta không sống vì ta trời chu đất diệt. Cô đã hạ quyết tâm! Gia đình này ngoại trừ Nam Cung Lãnh Duệ ra cô không còn gì để lưu luyến. Dùng bữa sáng xong cô cần lên phòng hảo hảo tắm rửa cho những năm kiếp trước không được tắm. Hạ Nhược Hy mặc một chiếc Áo thun và quần sọt khi ở nhà, bộ đồ đã lâu cô không còn mặc nữa, cũng đúng thôi ở mạt thế cần mặc nhiều đồ để bảo vệ mình là tốt nhất, không một ai dám mặc như vậy bao giờ đâu. Hạ Nhược Hy ngồi vào chiếc bàn thân yêu gắn bó với cô 7 năm, cô cần lên danh sách chuẩn bị vật tư, không còn nhiều thời gian nữa còn hai tuần nữa ngày đó sẽ đến cô không muốn mình lại rơi vào hoàn cảnh như kiếp trước. "Cuối cùng cũng xong" Cô lướt qua mọi thứ mình ghi, hài lòng mỉm cười.
Hạ Nhược Hy kéo ngăn tủ nhỏ lấy ra một cái hộp mà cô đã đặt tên cho nó là kho báu, cô mở hộp ra kiểm tra chiếc thẻ ngân hàng bấy lâu nay cô để dành. "Mình để dành cũng khá chứ! Nhưng để mua vật tư thì không nhiều" Hạ Nhược Hy vô tình nhìn thấy một miếng bọc giấy trắng vì khi nãy bản thân lo kiểm tra thẻ không để ý đến nó, cô nhẹ nhàng mở bọc ra một miếng huyết ngọc hồ điệp dần dần xuất hiện trước mắt cô. "B...bà ngoại... " Cô xúc động không nói nên lời, đây là miếng huyết ngọc hồ điệp bà ngoại cho cô khi còn nhỏ, bà ngoại luôn là người thương cô nhất nhưng bà đã mất vì căn bệnh ung thư khi cô mười bốn tuổi tính theo kiếp này có lẽ đã sáu năm rồi. Cô trầm lặng nhìn miếng huyết ngọc hồ điệp đã lâu không thấy. "Có lẽ! nó cũng có thể như vậy" Cô nhớ lại khi mạt thế hai năm có lời đồn những miếng ngọc, vòng ngọc có không gian chỉ cần huyết nó sẽ nhận chủ, chắc là cô nên thử. Hạ Nhược Hy để miếng huyết ngọc hồ điệp lên bàn, cô lấy cây dao rọc giấy tự cắt vào ngón trỏ để máu nhiễu lên miếng huyết ngọc hồ điệp, Hạ Nhược Hy quan sát nó đang từ từ hấp thu xong máu của cô. Hạ Nhược Hy dán miếng băng lên ngón trỏ và chờ đợi nhưng nó vẫn như cũ, cô cầm miếng huyết ngọc hồ điệp lên. "Tại sao nó không thể vào... " Ánh sáng bỗng lóe lên bao quanh thân thể cô. "Đây là không gian sao? Nó lớn quá! Nhưng sao có thể? Không phải không gian của dị năng giả chỉ có giới hạn thôi sao? Nhưng mình vào làm sao nhỉ?" Hạ Nhược Hy ngơ ngác nhìn xung quanh. Không gian có thể nói là rất lớn, xa xa là những ngọn núi trập trùng, dưới chân núi là một dòng sông nhỏ, tiếp đến là bãi cỏ xanh mướt, phía tay trái của cô đang đứng có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nhìn rất trang nhã và kế bên ngôi nhà là một cây táo tươi mát, mọi thứ như một thế giới khác. Hạ Nhược Hy đi dạo xung quanh, cô lại gần dòng sông nhỏ nước sông rất trong, cô thấy cả họng mình hơi khát liền đưa tay múc nước đưa lên miệng uống, bỗng dưng cơ thể cô bắt đầu tiết ra những mảng đen ở da, Hạ Nhược Hy bắt đầu cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại, sau khi cơn đau qua đi cô thấy những mảnh đen rơi xuống bãi cỏ được bãi cỏ hấp thụ, cô ngửi được trên người cô mùi hôi thối khắp người, cô liền chống đậy cố bước từng bước về căn nhà gỗ tẩy rửa cả thân thể. Sau khi tẩy rửa xong Hạ Nhược Hy cảm thấy cả thân thể nhẹ tênh, linh hoạt và mạnh mẽ hơn."Không lẽ nước sông có thể thanh lọc giải trừ cạn bã trong cơ thể?" Như nhận ra điều gì đó cô chợt mỉm cười, Hạ Nhược Hy đi về phía dòng sông, quan sát một lược cô nhìn thấy dưới dòng sông là những con trai đang mở miệng Hạ Nhược Hy tò mò đưa tay xuống lượn một hạt ngọc trai nhưng khi cô vừa lượn hạt ngọc trai lên thì con trai kia bỗng dưng biết mất, hạt ngọc trai kia đang được cơ thể cô hấp thụ từ từ, sau khi hấp thụ xong hạt Ngọc trai đã biết thành bột vụng màu đen, cơ thể của cô như có nguồn năng lực đang chạy trong đó, Hạ Nhược Hy bắt đầu cảm nhận tập trung nguồn năng
lượng vào tay trái. Tay trái cô xuất hiện một làn gió. "Đây không phải là dị năng phong biến dị của cô kiếp trước sao? Nhưng đến mạt thế nó mới xuất hiện mà? Hay tại cô trọng sinh nên đã thay đổi một số thứ?" Hạ Nhược Hy bắt đầu tập trung tất cả tinh thần nhưng tinh thần của cô sao có thể mạnh như vậy chứ? Cô thử tập trung tinh thần vào cách lấy trái táo đỏ tươi kia, trái táo từ từ lại gần xuất hiện trong tay cô. "Đây là sự thật sao? Mình có dị năng tinh thần ư? Không lẽ hạt ngọc trai kia có thể mở ra dị năng sao?" Cô hoảng hốt vui mừng nói. Hạ Nhược Hy bắt đầu cảm thấy cuộc sống này đã cho cô rất nhiều thứ, cô biết ơn cuộc sống cho cô được trọng sinh, cô biết ơn bà ngoại đã để lại cho cô một món đồ quý báu như thế, cô tự hứa với lòng là sẽ sống thật tốt vì chính mình để không lãng phí như đời trước.
Có lẽ cô nên ra khỏi không gian, cô cần chuẩn bị vật tư và gặp anh nữa, nhưng ra làm sao? Cô suy nghĩ về câu nói đã đưa cô vào. "Vào ư? A biết rồi, cho ta ra nào" Ánh sáng lại lóe lên kéo cô trở lại căn phòng của mình. Cô nhìn lên bàn nhưng không thấy miếng Huyết ngọc hồ điệp đâu cả, cô hoảng hốt đi tìm nhưng lại vô ý liếc mắt vào lòng bàn tay phải, miếng huyết ngọc hồ điệp đang ẩn trong cổ tay cô như một hình xăm, cô bình tĩnh lại đi thay đồ, cô cần tới gặp anh!Nam Cung Lãnh Duệ!Cô rất nhớ anh!
Hạ Nhược Hy kéo ngăn tủ nhỏ lấy ra một cái hộp mà cô đã đặt tên cho nó là kho báu, cô mở hộp ra kiểm tra chiếc thẻ ngân hàng bấy lâu nay cô để dành. "Mình để dành cũng khá chứ! Nhưng để mua vật tư thì không nhiều" Hạ Nhược Hy vô tình nhìn thấy một miếng bọc giấy trắng vì khi nãy bản thân lo kiểm tra thẻ không để ý đến nó, cô nhẹ nhàng mở bọc ra một miếng huyết ngọc hồ điệp dần dần xuất hiện trước mắt cô. "B...bà ngoại... " Cô xúc động không nói nên lời, đây là miếng huyết ngọc hồ điệp bà ngoại cho cô khi còn nhỏ, bà ngoại luôn là người thương cô nhất nhưng bà đã mất vì căn bệnh ung thư khi cô mười bốn tuổi tính theo kiếp này có lẽ đã sáu năm rồi. Cô trầm lặng nhìn miếng huyết ngọc hồ điệp đã lâu không thấy. "Có lẽ! nó cũng có thể như vậy" Cô nhớ lại khi mạt thế hai năm có lời đồn những miếng ngọc, vòng ngọc có không gian chỉ cần huyết nó sẽ nhận chủ, chắc là cô nên thử. Hạ Nhược Hy để miếng huyết ngọc hồ điệp lên bàn, cô lấy cây dao rọc giấy tự cắt vào ngón trỏ để máu nhiễu lên miếng huyết ngọc hồ điệp, Hạ Nhược Hy quan sát nó đang từ từ hấp thu xong máu của cô. Hạ Nhược Hy dán miếng băng lên ngón trỏ và chờ đợi nhưng nó vẫn như cũ, cô cầm miếng huyết ngọc hồ điệp lên. "Tại sao nó không thể vào... " Ánh sáng bỗng lóe lên bao quanh thân thể cô. "Đây là không gian sao? Nó lớn quá! Nhưng sao có thể? Không phải không gian của dị năng giả chỉ có giới hạn thôi sao? Nhưng mình vào làm sao nhỉ?" Hạ Nhược Hy ngơ ngác nhìn xung quanh. Không gian có thể nói là rất lớn, xa xa là những ngọn núi trập trùng, dưới chân núi là một dòng sông nhỏ, tiếp đến là bãi cỏ xanh mướt, phía tay trái của cô đang đứng có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nhìn rất trang nhã và kế bên ngôi nhà là một cây táo tươi mát, mọi thứ như một thế giới khác. Hạ Nhược Hy đi dạo xung quanh, cô lại gần dòng sông nhỏ nước sông rất trong, cô thấy cả họng mình hơi khát liền đưa tay múc nước đưa lên miệng uống, bỗng dưng cơ thể cô bắt đầu tiết ra những mảng đen ở da, Hạ Nhược Hy bắt đầu cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại, sau khi cơn đau qua đi cô thấy những mảnh đen rơi xuống bãi cỏ được bãi cỏ hấp thụ, cô ngửi được trên người cô mùi hôi thối khắp người, cô liền chống đậy cố bước từng bước về căn nhà gỗ tẩy rửa cả thân thể. Sau khi tẩy rửa xong Hạ Nhược Hy cảm thấy cả thân thể nhẹ tênh, linh hoạt và mạnh mẽ hơn."Không lẽ nước sông có thể thanh lọc giải trừ cạn bã trong cơ thể?" Như nhận ra điều gì đó cô chợt mỉm cười, Hạ Nhược Hy đi về phía dòng sông, quan sát một lược cô nhìn thấy dưới dòng sông là những con trai đang mở miệng Hạ Nhược Hy tò mò đưa tay xuống lượn một hạt ngọc trai nhưng khi cô vừa lượn hạt ngọc trai lên thì con trai kia bỗng dưng biết mất, hạt ngọc trai kia đang được cơ thể cô hấp thụ từ từ, sau khi hấp thụ xong hạt Ngọc trai đã biết thành bột vụng màu đen, cơ thể của cô như có nguồn năng lực đang chạy trong đó, Hạ Nhược Hy bắt đầu cảm nhận tập trung nguồn năng
lượng vào tay trái. Tay trái cô xuất hiện một làn gió. "Đây không phải là dị năng phong biến dị của cô kiếp trước sao? Nhưng đến mạt thế nó mới xuất hiện mà? Hay tại cô trọng sinh nên đã thay đổi một số thứ?" Hạ Nhược Hy bắt đầu tập trung tất cả tinh thần nhưng tinh thần của cô sao có thể mạnh như vậy chứ? Cô thử tập trung tinh thần vào cách lấy trái táo đỏ tươi kia, trái táo từ từ lại gần xuất hiện trong tay cô. "Đây là sự thật sao? Mình có dị năng tinh thần ư? Không lẽ hạt ngọc trai kia có thể mở ra dị năng sao?" Cô hoảng hốt vui mừng nói. Hạ Nhược Hy bắt đầu cảm thấy cuộc sống này đã cho cô rất nhiều thứ, cô biết ơn cuộc sống cho cô được trọng sinh, cô biết ơn bà ngoại đã để lại cho cô một món đồ quý báu như thế, cô tự hứa với lòng là sẽ sống thật tốt vì chính mình để không lãng phí như đời trước.
Có lẽ cô nên ra khỏi không gian, cô cần chuẩn bị vật tư và gặp anh nữa, nhưng ra làm sao? Cô suy nghĩ về câu nói đã đưa cô vào. "Vào ư? A biết rồi, cho ta ra nào" Ánh sáng lại lóe lên kéo cô trở lại căn phòng của mình. Cô nhìn lên bàn nhưng không thấy miếng Huyết ngọc hồ điệp đâu cả, cô hoảng hốt đi tìm nhưng lại vô ý liếc mắt vào lòng bàn tay phải, miếng huyết ngọc hồ điệp đang ẩn trong cổ tay cô như một hình xăm, cô bình tĩnh lại đi thay đồ, cô cần tới gặp anh!Nam Cung Lãnh Duệ!Cô rất nhớ anh!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com