Trong Sinh Hoan Thu Nu Huu Doc Chuong 250 To End
PHIÊN NGOẠI PHẦN MỘT :
Việt Tây Hoàng Hậu
——————————————————————————————————————
Bùi Hoài Trinh đang vẽ tranh, Hoàng đế nổi giận đùng đùng xông vào, liền nhìn thấy dáng vẻ nàng nhàn hạ thoải mái, đồng tử của hắn trong phút chốc co lại đỏ ngầu. Nhưng chỉ trong phút chốc, gương mặt của hắn liền hiện ra vẻ mặt ngàn năm không đổi :"Hoàng hậu, hôm nay tâm tình của ngươi rất tốt nhỉ?"Bùi Hoài Trinh nâng mắt, ánh mắt nhẹ nhàng lướt sang nam nhân vận long bào trẻ tuổi đứng bên cạnh.Thân thể hắn cao ngất, dung mạo anh tuấn. Trước khi vào cung, nàng đã biết phu quân của mình là kẻ tôn quý tuấn mỹ nhất trần đời này, nàng vẫn luôn cho rằng đấy chỉ là lời thổi phồng phóng đại, nhưng sau này mới chứng thực được, trên đời này thật sự có tồn tại một người như thế. Thế nhưng mà, gương mặt của hắn lại chẳng lấy làm vui vẻ, đáy mắt chỉ tràn ngập uất hận cùng khinh thường.Khinh thường? Nàng có gì đáng để xem thường chứ? Bùi Hoài Trinh lạnh lùng nhìn hắn :"Bệ hạ, không phải ngài rất bận rộn hay sao, sao lại rãnh rỗi đến thăm hỏi thần thiếp vậy?"Khóe miệng Hoàng đế thoáng nhếch lên, gương mặt như nhoẻn môi cười, đáy mắt lại sâu thẳm tưởng chừng không thấy đáy, vẻ mặt cổ quái biến dị cả nụ cười hoàn mỹ :"Trẫm nghe nói gần đây Hoàng hậu rãnh rỗi lạ thường, bắt đầu lo quản chuyện tiều triều, cho nên trẫm đành tự mình tới đây nhìn xem ngươi có thật rãnh rỗi vô sự như thế không?"Bùi Hoài Trinh đặt bút xuống, đôi mắt đẹp mang vẻ bình tĩnh dị thường :"Bệ hạ, các đại thần nói không sai, Tê Hà Công chúa tuổi đã lớn, giữ lại trong cung cũng chẳng đành. Nếu Bệ hạ thật lòng lo lắng cho tương lai của nàng, nên tuyển chọn giúp nàng một vị phò mã ưu tú mới phải, để nàng còn có chỗ phó thác chung thân, cớ hà chi để mặc nàng phí hoài năm tháng thanh xuân, giam cầm cả đời trong cung cấm, để mặc lời người đồn đãi lung tung?""Hoàng hậu quả nhiên không phí danh Hoàng hậu, thế nhưng mà, Tê Hà là muội muội trẫm yêu thích nhất, trên đời này không ai có thể xứng đôi với nàng, hơn nữa không có sự cho phép của nàng, trẫm sẽ không tùy ý quyết định mọi chuyện, hi vọng Hoàng hậu có thể cảm thông cho tâm ý của trẫm, không nên chấp nhặt làm gì." Hoàng đế mỉm cười, ngữ khí thái độ như vờn đùa gió xuân, đáy mắt lại hàm chứa sức uy hiếp lạ lùng, khiến lòng người chẳng rét mà run.Hinh nữ quan cúi đầu xuống, không dám nhìn biểu tình của chủ tử.Bùi Hoài Trinh chẳng những không hề tức giận, ngược lại chỉ dịu dàng nói :"Bệ hạ, mọi sự trong triều đình đều do ngài định đoạt, chủ ý của ngài đã quyết, thần thiếp đương nhiên không dám nhiều lời."Hoàng đế lạnh mắt nhìn nàng :"Đã như vậy, thì đa tạ Hoàng hậu đã cảm thông."Hoàng đế cười lạnh bước đi, để mặc một mình Bùi Hoài Trinh giữa đại điện lạc lõng. Nàng cảm giác mũ phượng càng ngày càng nặng hơn, tầng tầng lớp lớp phục sức chồng chất trên cơ thể mảnh mai này, phức tạp hỗn loạn, nàng không ngăn được cơn đau nhức giữa thái dương, liên hồi giằng xé xúc cảm. Vừa rồi trượng phu của nàng vừa tới cảnh cáo mình không nên hoài phí sức lo chuyện bao đồng, đừng vọng tưởng phá hoại môi lương duyên của hắn và Tê Hà, chỉ đáng tiếc, trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, hắn chẳng thể nắm giữ càn khôn, càng không thể ngăn nàng định đoạt. Bùi Hoài Trinh nhìn vào bóng ảnh Hoàng đế khuất xa chốn đình viện, ánh mắt xa xăm, khóe môi nhoẻn nụ cười thản nhiên.Chạng vàng, ánh hào quang chiếu sáng một mảng chốn đại điện, Bùi Hoài Trinh ngồi trước gương đồng, mắt nhìn đăm đăm vào thân ảnh trong gương, gương mặt thoáng ưu tư lạ lẫm, nhưng lại thảng thốt, mong chờ điều gì đó.Hinh nữ quan có phần nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng có linh cảm rằng, hôm nay Hoàng hậu nương nương cư xử khác thường ngày. Nàng vẫn luôn kề cạnh hầu hạ cho Hoàng hậu, nhưng không tài nào nhìn thấu được tâm tư của quý nhân, nàng vẫn luôn cao quý, cẩn thận đến thế, chẳng khác nào một bức tượng mỹ nhân hoàn hảo, lạnh lùng, không ai có thể đo lường được tâm tư của nàng.Bùi Hoài Trinh tự nhận thức được vẻ đẹp hơn người của mình, kể từ khi nàng trưởng thành, trở thành một thiếu nữ đầy xuân sắc, có biết bao nam tử tình si trồng cây trước cửa Bùi phủ đợi chờ, hi vọng có thể lén lút nhìn ngắm dung nhan của nàng, kẻ đến cầu hôn càng không đếm xuể, dường như muốn trực tiếp đạp phá đại môn mà xông vào. Nàng rất rõ ràng, nàng chẳng những có gia thế đồ sộ nâng đỡ, hơn nữa còn có diện mạo hơn người cùng tài trí thông tuệ mà ông trời ban cho. Lúc còn chưa xuất giá, nàng đã luôn mường tượng rằng, trượng phu của nàng nhất định sẽ là người ưu tú bậc nhất thiên hạ, tướng mạo tuấn mỹ, thân phận bất phàm, văn võ song toàn, anh minh quả quyết, đáng được nàng kính ngưỡng cùng ái mộ, đáng giá để nàng phò tá giúp đỡ, hai người cùng cử án tề mi, suốt đời sát cánh bên nhau. Sau này nhập cung, nàng phát hiện Nguyên Cẩm Phong chính là người đáp ứng được tất cả mọi ước ao của nàng, thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng, càng khiến nàng động tâm tư hơn cả, nhưng nàng nào có ngờ, hắn không hề yêu nàng, trước giờ chưa từng đế mắt đến nàng.Từ khi lễ đại hôn kết thúc,Nguyên Cẩm Phong vẫn luôn bỏ mặc nàng một mình giữa chốn cung điện lạnh giá, chưa từng đoái hoài đến dù chỉ một phút giây. Khi vừa mới bắt đầu, nàng vẫn tràn đầy tự tin, cho rằng Nguyên Cẩm Phong chẳng qua là đang tranh cãi với phụ thân, cho nên mới giận lẫy nàng mà thôi, rồi cũng có một ngày mình chiếm lấy được cảm tình của hắn. Một ngày rồi lại một đêm, cứ thế chầm chậm trôi qua, nàng vẫn kiên trì nhẫn nại chờ đợi hắn. Rốt cuộc, nàng tình cờ nghe được lời cung nữ thì thầm bàn tán, mới phát hiện rằng triều đình đang che giấu một bí mật, một bí mật kinh thiên động địa, thì ra hắn đã sớm có người trong mộng. Nhưng chỉ có như vậy, không đủ để Bùi Hoài Trinh nàng nhụt chí, với mỹ mạo cùng tài trí của nàng, không một ai có thể khước từ! Thế gian này, luận về mỹ mạo, nào ai dám ganh đua cao thấp với nàng? Thời gian chậm rãi trôi qua, khí thế tự mãn của nàng cũng dần bị mai một, cảm giác cô độc phẫn nộ chưa từng có âm thầm len lỏi trong tâm trí nàng, nàng bị dày vò đến ăn không ngon, ngủ chẳng yên, khó lòng dằn vặt trong lòng bao lâu nữa. Thế là nàng đành phải thu hồi dáng vẻ kiêu căng, bắt đầu tỉ mỉ điểm trang, tô son trát phấn, toát ra thần khí tuyệt mỹ, nàng muốn cho Nguyên Cẩm Phong biết rằng, kẻ mà hắn khinh thường là một tuyệt đại mỹ nhân như thế nào, nàng muốn hắn phải tự mình dằn vặt, hối lỗi về sai lầm của mình. Nhưng mà kết quả thì sao, cũng chẳng có gì thay đổi.Lúc này, hình bóng ánh trên gương đồng là dung nhan mềm mại lấp lánh tựa ánh sao, Bùi Hoài Trinh chợt đứng dậy, vội nói :"Đi thôi."Nàng bước vào trong Ngự hoa viên, nơi Hoa đình hẻo lánh hòng tiếp cận kẻ muốn tìm, nhưng tất cả cung nữ diện kiến dung nhan của nàng đều đồng loạt hốt hoảng, cố gắng ngăn cản nàng tiến tới gần.Người ấy chỉ cúi đầu, nghiêm cẩn chỉnh từng đường may, đến lúc cung nữ bên cạnh bất chợt kinh hô, nàng mới ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.Tê Hà Công chúa, là mỹ nhân tuyệt đẹp nổi danh trong truyền thuyết, mỗi lần Bùi Hoài Trinh nhìn thấy nàng, gương mặt của nàng vẫn luôn trắng thuần mộc mạc, điềm đạm, cả người không chút son phấn đứng ở chỗ ấy, hào quang tươi đẹp như vơi bớt đi đôi chút, nhưng điều đáng quý đáng phục hơn cả, chính là trên thân thể đơn sơ mộc mạc ấy, còn có danh phận cường đại hơn bất cứ ai trên đời này.Bùi Hoài Trinh hít lấy một hơi sâu, đột nhiên cảm thấy vẻ tô son trát phấn dày cộm của mình có vẻ không thuận.So về dung mạo, nàng đương nhiên không hề lép vế so với nàng ta, nhưng đối phương chưa từng ra vẻ ganh đua cao thấp với nàng, điều này khiến cho nàng vô cùng khó xử. Nếu như đối phương chăm chút tỉ mỉ chuẩn bị thì không nói, đằng này chưa kịp đấu, đối thủ đã giơ tay xin hàng, mong manh không chịu nổi, dẫu nàng có thắng lợi cũng chẳng cam lòng.Tê Hà nhìn Bùi Hoài Trinh, trên người nàng vận phượng bào thêu chỉ vàng, kim quang chiếu sáng lấp lánh ánh hào quang nhấp nháy, nhưng những vật tầm thường ấy vẫn không sánh bằng dung nhan mỹ mạo có một không ai của nàng. Mỹ nhân đẹp đến nhường nào, lại giá lạnh đến nhường ấy, thật không hợp tình hợp lý chút nào."Ta có chuyện muốn nói với Công chúa." Bùi Hoài Trinh đành mở miệng."Nương nương mời ngồi." Tê Hà Công chúa chủ động nói, liền ngồi sang một bên."Chuyện trong triều, Công chúa đều đã biết rồi chứ, các đại thần yêu cầu Bệ hạ nhanh chóng tìm phò mã thay cho Công chúa." Bùi Hoài Trinh liền đi thẳng vào vấn đề.Tê Hà Công chúa sửng sốt, cũng dễ đoán thôi, Hoàng đế phong tỏa tin tức với nàng, chưa từng đem truyện trong triều kể cho nàng nghe.Bùi Hoài Trinh sắc mặt bình thản, thanh lãnh, đuôi lông mày ngấm ngầm ẩn nhẩn :"Công chúa đã tới tuổi cập kê, không nên nhốt mình trong cung cấm, tránh phí hoài tuổi thanh xuân, các đại thần thấy thế liền không cam lòng, liền muốn vì người lựa chọn một mối lương duyên phù hợp."Tê Hà Công chúa như bị người ta dội thẳng một gáo nước lạnh vào đầu, vẫn ngơ ngác chớp mắt nhìn nàng không nói.Bùi Hoài Trinh cúi đầu, nhặt lên một dải lụa thượng phẩm, ngón tay bạch ngọc ve vuốt đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, mỉm cười rồi nói :"Trong cung vừa trồng một cây Ngụy tử, là một giống mẫu đơn, ta thấy màu sắc cũng rất ưng ý, chỉ là màu tím lại đi lấn át màu đỏ, cũng không phải chuyện tốt lành."Nàng vừa nói xong, liền ngẩng đầu nhin Tê Hà Công chúa đầy ẩn ý, nhưng biểu tình vẫn không suy chuyển, nụ cười dần thu liễm :"Công chúa, ngài hiểu ý của ta rồi chứ?"Trong thân tâm Tê Hà vẫn canh cánh trong lòng nỗi lo sợ mà nàng phải gồng hết sức lực mà gánh chịu, bây giờ lại bị động chạm nỗi đau, lập tức máu chảy đầm đìa. Vô thức, đôi môi nàng hé mở, dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại cúi mắt lặng im.Bùi Hoài Trinh biết Tê Hà Công chúa đang đau khổ, nàng hết lòng thưởng thức cảnh tượng này, thưởng thức vẻ bi thương bị lụy cùng khuất nhục tận cùng trong đáy mắt của nàng. Tất cả những đau thương mà hắn trao tặng cho nàng, nàng liền tự mình hoàn trả gấp trăm gấp ngàn lần. Tận mắt chứng kiến đôi mắt trong suốt như thủy tinh của Tê Hà đang gồng mình kiềm chế hai hàng lệ như chực trào, Bùi Hoài Trinh cảm thấy thống khoái đến lạ thường.Bùi Hoài Trinh kiêu ngạo, thủ đoạn cao tay, nàng có thể xử lý tốt chuyện này, thậm chí không lộ ra chút vết tích nào, khiến Hoàng đế không có cách nào có thể đổ lỗi cho nàng. Nàng có thể âm thầm bố trí kế hoạch, lẳng lặng chờ đến lúc Tê Hà xuất giá, đến lúc đó tất nhiên có biện pháp để Nguyên Cẩm Phong quay về, nhưng nàng tự tay chặt đứt con đường này.Trở về? Không, không ai có thể quay lại từ đầu được nữa, cho nên mới trở nên nông nỗi này, vùng vẫy giãy chết mới thôi. Cho nên nàng tự mình chống chọi, công khai đường hoàng, chứng mực rõ ràng, nàng nhiệt liệt trông mong nhìn thấy phản ứng của Hoàng đế khi phát hiện ra mọi chuyện, nàng muốn chọc điên hắn.Chọc giận hắn, một trò chơi đầy kích thích mà lại vô cùng cam go, nàng biết rõ tuyệt đối chẳng mang ưu đãi gì cho mình, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh không khuất phục.Ta đau khổ bao nhiêu, các ngươi càng phải thống khổ hơn gấp trăm gấp ngàn lần.Nếu đã không cho ta yêu, vậy thì hãy cứ hận ta đi, vĩnh viễn cả đời thống hận, ta sẽ tự tay chia cắt đôi uyên ương các ngươi, làm một ả ác phụ tàn độc nhất thế gian này.Thế nhưng phản ứng của Tê Hà Công chúa lại nằm ngoài dự liệu của nàng.Tê Hà, ngươi đã trưởng thành, không phải kẻ ngu ngốc đâu phải không? Vì sao ngươi không phản bác, không đánh trả?! Bùi Hoài Trinh cười nói :"Công chúa cứ ra vẻ như hoàn toàn vô tội, người ngoài nhìn mà không biết, lại tưởng rằng ta đang ức hiếp ngươi."Mặt mũi Tê Hà như mất đi huyết sắc, trở nên đầy yếu ớt, nhưng vẻ mặt nàng dần dao động :"Nương nương, ta sẽ xuất giá, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, hi vọng sẽ không tái diễn nữa."Ánh mắt Bùi Hoài Trinh chất chứa đầy châm chọc :"Không phải ngươi rất yêu hắn hay sao, không lẽ dễ dàng buông tha cho tình yêu đời mình thế chứ?"Tê Hà lẳng lặng nhìn vị Hoàng hậu quý phái thanh lịch trước mặt, ánh mắt đầy thành khẩn :"Không, ta vẫn yêu chàng như xưa. Lúc đó chàng vẫn chưa làm Hoàng đế, chỉ là một tù nhân, ta cũng không phải là Công chúa, chỉ là một tiểu muội ở cạnh bầu bạn với chàng, nhưng chẳng biết tự khi nào, chúng ta đã phải lòng nhau. Có lẽ đây là ý trời, hay cũng là ý người sắp đặt, chúng ta cũng như ve sầu mùa đông dựa sát vào nhau mà sinh tồn đến tận bây giờ."Tay Bùi Hoài Trinh nắm chặt :"Ngươi đang khoe khoang với ta?"Tê Hà Công chúa khẽ lắc đầu :"Không, ta chỉ muốn cho ngươi biết, để có thể bên cạnh chàng, ta có thể che kín đôi mắt, bịt kín đôi tai, ở trong thâm cung này giả câm giả điếc, cả đời không xuất cung, không gặp bất cứ người nào khác, thậm chí có thể giao cả tính mạng này cho chàng. Ta không quan tâm người đời có ánh nhìn như thế nào về ta, nhưng.. Ta lại lo lắng lời người bàn tán về chàng, chàng có quá nhiều hoài bão, ta lại như biển cạn, nước bồn, chỉ biết vẩn đục cuộc đời chàng mà thôi. Cho nên, những thứ mà ta đã trộm mất, ta cũng nên hoàn trả lại cho ngươi."Bùi Hoài Trinh lại chẳng lấy làm vui vẻ, nàng nhìn chòng chọc đối phương, vẻ mặt chấn động :"Ngươi muốn trao tặng hắn cho ta?" Không, nàng chẳng cần ai thương hại, nàng là Bùi Hoài Trinh, chưa từng bại trận trước bất kỳ ai.Tê Hà cười điềm đạm, tươi cười của nàng dưới ánh ráng chiều lại càng mỹ lệ thêm vài phần :"Hoàng hậu nương nương, ngươi lấy thân phận Hoàng hậu mà yêu chàng, còn ta cũng dùng tâm tình một nữ nhân mà yêu chàng. Ngươi tức giận bực bội, là do cảm thấy chúng ta nhục nhã tôn nghiêm của ngươi, nhưng ta chỉ muốn nói, không phải nam nhân nào cũng ngốc nghếch, bọn họ biết phân biệt phải trái, vì sao ngươi lại yêu chàng, chàng biết một rõ hai ràng từ lâu. Nếu như ngươi chịu hạ mình, đặt xuống cái tôi của mình, chàng sẽ yêu ngươi, một ngày nào đó sẽ yêu ngươi."Bùi Hoài Trinh sửng sốt, nàng nhìn nữ nhân trước mắt, chậm rãi nhận ra lý do vì sao Nguyên Cẩm Phong lại yêu nàng sâu sắc đến vậy.Nếu như nàng là nam nhân, chỉ sợ cũng phải yêu nàng đến thế thôi."Ngươi xem, trời đổ mưa rồi." Tê Hà quay đầu, cười nhìn hướng Ngự hoa viên đầy hoa lệ.Bùi Hoài Trinh đứng sững người rất lâu không nói, đến lúc sắc trời đổi màu, nàng mới nhẹ giọng âm thầm :"Lấy một nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu hắn như vậy, liệu có hữu dụng hay không?"Tê Hà luôn nhìn cơn mưa như trút nước, bấy giờ mới quay đầu lại, tươi cười đầy an tĩnh :"Ta tin rằng, rồi sẽ có một ngày ngươi nhận lấy yêu thương."Dường như một dòng nước ấm chậm rãi len lỏi vào tâm hồn lạnh lẽo của nàng, bất tri bất giác lấp đầy nỗi niềm trống rỗng trong thân thể. Bùi Hoài Trinh chậm rãi bình thản, nàng nhìn Tê Hà Công chúa, đúng thế, trên đời này liệu có ai không yêu Bùi Hoài Trinh đâu cơ chứ?Tháng giêng sau, Tê Hà Công chúa đúng hẹn xuất giá.Tháng giêng vừa sang, Tê Hà Công chúa cũng đúng hẹn xuất giá. Một đội thân cận mặc trường bào đỏ tía hùng dũng đi trước, mấy trăm cung nữ tay nâng kiệu cỗ quý báu theo bước phía sau, còn hằng trăm hàng vạn đôi mắt từ phía đám đông đông đúc đang dõi theo đoàn người diễu hành, còn có văn võ bá quan theo sau chúc phúc. Hôn lễ Công chúa được tổ chức vô cùng long trọng, thậm chí có phần lấn lướt lễ hôn của Hoàng hậu. Nhưng giữa vô vàn lời bàn tán xôn xao, chỉ một mình Bùi Hoài Trinh hiểu rõ nhất, vị tân nương ngồi ở trong chiếc kiệu hoa tráng lệ kia, kẻ đã bức nam nhân mình yêu sâu đậm nhất đến bước đường cùng như thế nào, vô tình đến nhường nào, tổn thương sâu sắc đến nhường ấy.Không ai có thể tổn thương tâm hồn sắt đá, sức mạnh vô song Hoàng đế, chỉ có người mà hắn yêu tha thiết, yêu hết lòng nhất - Tê Hà Công chúa là có thể.Nhưng, Bùi Hoài Trinh có một dự cảm lạ lùng, câu chuyện có lẽ vừa mới bắt đầu mà thôi, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, khó mà đoán được.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Bùi Hoài Trinh bày ra giấy Tuyên Thành, bàn tay nàng chợt chần chừ giữa không trung. Trước mặt nàng chính là bức họa hoa mai do Tê Hà tự mình tác thành, một làn gió xuân lướt sang, lung lay một cành hoa mai đỏ, cánh hoa tứ tan bay khắp nơi. Họa lên chỉ mỗi một câu thơ, trên đời vô vàn muôn sắc thắm, nhưng chẳng họa thành nỗi thương đau.Vạn vật không thể miêu tả, thế gian này nhiều biết mấy, nào chỉ nỗi niềm riêng mình nàng đâu? Cuộc đời này nào ai đoán trước được tương lai, thế gian này có mấy người sống viên mãn cả đời, không phải chuyện gì cũng theo như ý,m, nếu như mọi chuyện xảy ra đúng như ý muốn, thì còn gì là vui vẻ...Tê Hà Công chúa họa nên thơ xuất thần đến thế, cũng chỉ là kẻ si tinh rồ dại mà thôi. Mà nàng Bùi Hoài Trinh là ai? Chính là Hoàng hậu nương nương, là nữ nhân đứng trên vạn người, tài đức không thua kém ai, dung mạo xinh đẹp bậc nhất thiên hạ, có tiền lại có quyền, nắm giữ vận mệnh của hàng vạn người, nhưng vẫn có một thứ nàng không tài nào nắm bắt được. Nguyên Cẩm Phong hi vọng nàng cam tâm tình nguyện làm một Hoàng hậu bù nhìn, nhưng Hoàng hậu cũng là nữ nhân, cũng biết ghen tuông hờn giận, đương nhiên cũng ôm mộng trượng phu dành riêng cảm mến cho riêng mình. Đối mặt với vẻ lạnh lùng của Hoàng đế, nàng có thể liều mạng ẩn nhẫn, nhắm mắt làm ngơ khi thấy hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, yêu thương một người thua kém mình, để rồi sống một cuộc đời tẻ nhạt chẳng ai màng tới, biến thành một cái xác không hồn đội mũ phượng hay sao? Hay là, nàng sẽ liều mạng đi cướp, đi đoạt, để hắn cả đời này chỉ có một mình nàng, hết lòng củng cố Hậu vị.Nàng cười nhạt, đặt chặn giấy vào bốn góc, chuẩn bị viết, nhưng bỗng nhiên có tiếng động ồn ào kinh động nàng, nàng ngẩng đầu, thì đã thấy Nguyên Cẩm Phong thân vẫn còn vận long bào hối hải xông vào cửa, lần trước hắn tới là vì hôn lễ của Tê Hà, như vậy lần này sao lại —Đôi mắt hắn vằn vện sắc đỏ, gò má như hóp lại, gương mặt bừng bừng sát khí hoàn toàn lấn át vẻ thong dong thường thấy, trở thành một người khác hoàn toàn."Bệ hạ, đây là tẩm cung của thần thiếp, người xông tới đây như thế, phải chăng có phần không hợp lắm?" Bùi Hoài Trinh nhẹ chau mày không vui."Không cần phải giả vờ giả vịt nữa, Thôi Cảnh dám cầm tù cầm tội nàng ấy, không cho ăn cơm uống nước, đây là tên phò mã ưu tú các ngươi cẩn thận tuyển chọn hay sao?" Sắc mặt hắn cực đoan đến khó nhìn, phẫn nộ đến cực điểm.Trong phút chốc, tâm tình an tĩnh của Bùi Hoài Trinh bất giác cuồn cuộn dâng trào, hắn còn yêu nàng, cho dù nàng đã xuất giá, cho dù nàng có ruồng bõ tình yêu cuồng vọng của hắn, hắn vẫn hướng về nàng! Nàng cười lạnh, ánh mắt lạnh như giá buốt xuyên vào con tim hắn :"Bệ hạ, Phò mã văn võ song toàn, ôn tồn lễ độ, hơn nữa lại hết mực tình si với Tê Hà Công chúa, là bến đỗ hòa hợp cho cuộc sống sau này của nàng. Bệ hạ lại nhiều lần gượng ép, bất chấp thân phận cưỡng ép nàng ra gặp mặt, thậm chí còn theo dõi nhất cử nhất động của phò mã, hành vi của người như thế, là muốn trợ giúp Công chúa, hay là muốn chia cắt đôi vợ chồng bọn họ đây?"Trong lòng Nguyên Cẩm Phong như bị người ta kề dao khứa cổ, sắc mặt đại biến :"Là do hắn to gan lớn mật, chỉ sủng ái tiểu thiếp, bỏ mặt Công chúa!"Sau đại lễ không được bao lâu, bên cạnh phò mã đã xuất hiện mỹ nhân dịu dàng tao nhã tên Đào Diệp. Nàng chính là lễ vật do Ngự sử Trung Thừa lắm chuyện dâng tặng cho Phò mã. Đào Diệp dung mạo tựa thiên tiên, hát hay múa giỏi, lại đa mưu túc trí, chẳng bao lâu liền bắt trọn lấy lòng Phò mã, hai người quấn quít cả đêm không rời. Thế là, Phò mã chẳng còn màng tới Công chúa nữa. Hai tháng sau, Đào Diệp báo tin hỷ, lại qua một tháng, lập tức được thăng làm thiếp thất. Sự tình này khiến cả kinh đô được một phen náo động, thậm chí không ít bí mật của Thôi gia cũng nhân dịp này truyền bá khắp nơi, khiến Thôi gia gặp phải một phen lao đao, không dám bước ra khỏi cửa, lão phụ Thôi gia không thể không cúi đầu tạ lỗi Công chúa."Dung mạo Đào Diệp so với Công chúa không khác là bao, Ngự sử Trung Thừa bí mật tìm tới nàng, hòng lấy lòng Bệ hạ, nhưng vì sao Bệ hạ lại ban nàng cho Phò mã?" Bùi Hoài Trinh nhẹ nhếch môi cười, nụ cười của nàng có bao nhiêu châm biếm, chỉ cần nàng biết là đủ, vị trượng phu của nàng trăm tính ngàn tính, hòng ngăn cản mối quan hệ của hai người bọn họ thành hình, hắn biết rõ Tê Hà đã hạ quyết tâm, nhất đao lưỡng đoạn mối lương duyên với hắn, biết rõ Phò mã đã luyến ái Công chúa từ lâu, nhưng hắn lại làm như thế, không phải hết sức rõ ràng rồi sao?!"Trẫm đem muội muội thương yêu nhất gả cho hắn, chính là vận may của hắn, là vinh dự của cả Thôi gia, cho dù hắn là một tên đầu gỗ thối nát, cũng phải tôn nàng làm Bồ Tát, đội lên đầu mà cung phụng! Ngươi nói không sai, trẫm tự mình trao tặng Đào Diệp, để hắn không gây chuyện với Công chúa, nhưng trẫm nào có tin, hắn dám cả gan cõng người đi ngược đãi Công chúa!""Đó là do Bệ hạ đã chọc giận Phò mã! Rõ ràng hắn cưới thê tử vào nhà, mà Bệ hạ lại không cho hắn vào tân phòng, rõ ràng có tiểu thiếp mỹ mạo nhưng chỉ là một thế thân chẳng có đầu óc, Bệ hạ còn phái người mỗi ngày tới cảnh cáo hắn một lần, ra lệnh cho hắn xích chân quỳ trong thư phòng dập đầu sám hối hành vi dám cưới Công chúa! Phò mã trở thành hình dạng như bây giờ, là do chính Bệ hạ nhào nặn nên, kẻ hại Công chúa không ai khác chính là ngài!" Bùi Hoài Trinh chậm rãi moi móc từng câu từng chữ tận đáy lòng thoát ra, thẳng thừng sắc nhọn đâm xuyên qua vết thương trong tim Nguyên Cẩm Phong.Nguyên Cẩm Phong nhìn chòng chọc Bùi Hoài Trinh :"Ngươi dám theo dõi trẫm?"Bùi Hoài Trinh không trốn cũng không né, trực diện đón nhận ánh nhìn của hắn :"Đúng thế, thần thiếp vẫn luôn theo sát Bệ hạ, bởi vì thần thiếp là Hoàng hậu, là mẫu nghi của cả quốc gia, không thể để mặc Bệ hạ tùy ý làm chuyện hồ đồ được!"Đối phương hùng hổ dọa người, Nguyên Cẩm Phong đột nhiên lâm vào trầm mặc, thật lâu sau, hắn nhìn sâu thẳm vào đôi mắt nàng, ngữ khí sắc lẹm như dao, lạnh lùng không dao động :"Ta sẽ đưa nàng trở về." Nhiệt huyết sôi trào tận đỉnh đầu, trào ra đến nơi khóe mắt.Tê Hà vĩnh viễn là Công chúa, là muội muội của hắn, sẽ không bao giờ trở thành phi tử của hắn. Một khi hắn trao tặng danh hiệu cho nàng, chẳng khác nào trực tiếp xác nhận với mọi người hắn cùng Tê Hà có mối quan hệ mờ ám, bí mật chốn thâm cung được che giấu bao nhiêu năm cũng trở thành cái kim lòi ra khỏi vỏ bọc, bại lộ trước cả thiên hạ."Ngươi uy hiếp trẫm?!""Nếu như Bệ hạ cảm thấy là như thế, thì cứ cho là vậy đi."Nguyên Cẩm Phong nắm chặt tay thành nắm đấm, trên trán vết gân xanh nổi lên giật giật :"Hay lắm, Hoàng hậu của trẫm thật là quá tài tình, chu đáo suy nghĩ cho trẫm đến thế đấy! Sao ngươi không tự mình nhận định rằng, bởi vì ngươi ghen tuông với Tê Hà, là do trẫm trước giờ chưa từng để mắt tới ngươi, không một lần thị tẩm ngươi, bỏ mặc ngươi đơn côi lẻ bóng, cho nên ngươi muốn trẫm phải trả giá, muốn Tê Hà phải thống khổ!"Thanh âm của hắn đầy vẻ tiết chế, đè nén bi thương khó lòng hình dung nổi."Người ghen tức nhất chính là Bệ hạ, bởi vì ngài vĩnh viễn không thể để nữ nhân ngươi yêu thương nhất có thể lộ diện dưới ánh mặt trời!" Bùi Hoài Trinh chợt bật cười, nụ cười giá lạnh mà tàn khốc, trực diện đâm thẳng vào nhân tâm.Nguyên Cẩm Phong tức giận không nói nổi thành lời, xoay người phất tay áo bỏ đi.Bùi Hoài Trinh chậm rãi ngồi xuống, sau đợt sóng trào mãnh liệt, nàng còn lại được gì đâu, thân thể nàng mềm nhũn, dường như mọi phẫn nộ ưu tư đều đào thoát ra khỏi miệng, nhưng cùng lúc ấy, lửa giận lại dâng trào cuồn cuộn chẳng lối thoát. Nàng đã gắng hết sức học lấy lòng hắn, học làm một vị Hoàng hậu hiền lương thục đức, thậm chí tận đáy lòng, nàng còn từng mong ước mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây, mặc kệ là Nguyên Cẩm Phong hay là Tê Hà, nàng cũng đã sức cùng lực kiệt, nhưng đối phương vẫn chưa thỏa mãn, liên tiếp bức bách nàng, bức nàng đến cùng đường cuối bước, còn hung hăng lăng nhục nàng!Trái tim nàng như bị gai độc đâm trúng, đau đớn đến tột đỉnh. Đôi mắt vừa hạ xuống bức họa mai, nàng đột nhiên vồ lấy nhàu nát, xé rách thành từng mảnh tả tơi. Gió từ bên ngoài then cửa sổ len lỏi thổi vào, ào một cái, đem mảnh vụn hoa mai thổi tung bay rơi, xoay quanh không ngừng. Cuối cùng một mảnh vụn rơi xuống dưới chân Hinh nữ quan, nàng liếc mắt chỉ thấy một nét chữ, sau đó Bùi Hậu bước tới cạnh nàng, giẫm nát nét chữ kiêu sa, chẳng còn dấu vết.Bùi Hoài Trinh tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, để mặc mọi chuyện cứ thế tiếp diễn. Hoàng đế lại đưa Tê Hà Công chúa về cung, thậm chí còn lưu đày Thôi phò mã. Nghe nói trên đường ra chốn biên ải, Thôi Phò mã phẫn uất không chịu nổi nên đã gieo mình xuống giếng sâu tự vẫn. Hoàng đế vẫn chưa chịu dừng tay, hắn làm một chuyện rất kỳ quái, một kẻ chưa từng tuyển phi bao giờ, trong nháy mắt bỗng nhiên bốn vị trí chính phi đã được lấp đầy, từ Chu Thục phi, Trần Quý phi, Quách Huệ phi, Hồ Thuận phi mấy người, nháy mắt trở nên náo nhiệt bội phần. Bùi Hoài Trinh nghe thế chỉ cười lạnh, nàng nhìn thấu mục đích của Hoàng đế, chính là để che lấp cớ sự của Tê Hà Công chúa, ngăn lời đàm tiếu mà thôi. Chỉ cần có nữ nhi vào cung, thì sẽ có khả năng sinh ra Hoàng tử, những gia tộc ấy tự khắc biết giữ mồm giữ miệng. Những phi tử này thập phần hứng thú với Tê Hà Công chúa, các nàng âm thầm phái cung nữ đến thăm dò vị Công chúa này, đáng tiếc Tê Hà vẫn kín cổng cao tường, chưa một lần lộ diện, lại được Hoàng đế tận lực bảo hộ, sự hiện diện của nàng càng khiến mọi người bàn tán xôn xao.Hoàng đế bắt đầu lưu luyến Hậu cung, Tứ phi rồi sau đó là Hoàng hậu, Bùi Hoài Trinh không ngờ có một ngày mình phải đối mặt cảnh tượng khó xử đến nhường này, cùng một người cực kỳ chán ghét mình chung chăn gối chiếc. Sau khi tất cả cung nữ đã lui xuống, hắn mới theo thường lệ đến gần nàng "... Từ trước đến nay, ta chưa từng thấy nữ nhân nào có thể làm người ta chán ghét đến muốn nôn như ngươi, ngươi thật là cho ta mở mang tầm mắt."Chỉ duy nhất một lần ấy, hắn không tự xưng trẫm, hắn dùng ta.Từ đầu chí cuối, hắn chỉ mong Tê Hà bình an, mong Bùi gia thỏa hiệp, chứ không phải bản thân nàng.Nàng tùy ý nhìn nam nhân cởi bỏ vạt áo của mình, lộ ra cơ ngực rắn rỏi, nước da mềm mại. Nàng vẫn bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng noi :"Bệ hạ, thế sự nào theo nhân tình, chúng ta chỉ có thể học cách thỏa hiệp."Tiếng của hắn mang theo cả thanh âm nghiến răng nghiến lợi :"Thỏa hiệp?! Là do phụ thân của ngươi uy hiếp trẫm, hắn muốn Thái tử mang huyết thống của Bùi thị, ha, chuyện này có thể buồn cười đến cỡ nào đây.""Điểm đáng cười nhất là, dẫu Bệ hạ biết rõ mình bị uy hiếp, nhưng vẫn cúi đầu làm theo." Bùi Hoài Trinh nhẹ nở nụ cười.Hai kẻ trao nhau lời tràn đầy thù hận cùng địch ý, lại cùng san sẻ chung một chiếc giường, từ ngữ máu lạnh tuôn ra từ đôi môi mọng ướt kiều diễm ủa Bệ hạ, biểu hiện vô cùng khinh miệt, hắn mang ác ý, chậm rãi tiến gần môi của nàng.Ngón tay của nàng ngăn chặn lấy :"Không thể."Hắn nhướn mày, đôi mắt lóng lánh như ánh sao, hàng lông mày sắc nhọn như đao kiếm, vẻ mặt anh tuấn tràn đầy nghi hoặc.Dưới ánh mắt của hắn, đầu ngón tay của nàng khẽ run rẩy, nhưng trên mặt vẫn bình thản lạnh lùng :"Thần thiếp ngại bẩn."Hắn lập tức bắt lấy cổ tay của nàng, kéo lên trước gối :"Bùi Hoài Trinh, ngươi!""Hoài Trinh là khuê danh của thần thiếp" Mắt nàng nhìn chòng chọc hắn, nhìn thẳng vào đáy vực sâu không đáy kia, "Xin Bệ hạ hãy gọi thần thiếp là Hoàng hậu."Nàng là Bùi Hoài Trinh, có thể vì lợi ích của gia tộc mà trèo lên long sàng, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ gối tới vẫy đuôi thỉnh cầu lòng thương hại, không như những nữ nhân khác khóc lóc sướt mướt, hoa lê đái vũ, như thế rất khó nhìn, rất ti tiện, nàng khinh thường.Hắn nhìn nàng, đáy mắt ẩn hiện vẻ châm chọc.Nàng vẫn nhìn hắn, đến mức này rồi mà nàng vẫn bị ánh mắt của hắn làm tổn thương.Sâu trong đáy mắt hắn dần bốc lên ngọn lửa, không phải dục vọng, mà chính là một ngọn lửa hòng chinh phục kẻ chống đối, là ngọn lửa hận thù.Thân thể kề sát bên nhau, biểu lộ quyêt tâm lúc này của hắn. Vạt áo trước ngực bị kéo ra, làn da trắng như tuyết bại lộ trước ánh nhìn. Động tác của hắn tràn đầy phẫn nộ, nhục nhã, tuyệt vọng khốn cùng, hắn men theo xương quai xanh của nàng, gặm nhấm trên bờ vai nõn nà của nàng, nàng chỉ có thể trân trối để mặc hắn, giãy thoát cũng không được, hai thân thể giao triền, ma sát lẫn nhau, càng khiến ngọn lửa như thiêu trụi cả thân thể...Thị tẩm nàng, sủng hạnh nàng, thay vì là thế, lại giống ngược đãi không ngừng nghỉ thì đúng hơn. Mối tơ duyên này, rốt cuộc sẽ đi về đâu đây?Cả người bị cưỡng ép lật sang, hắn như vô cùng chán ghét khi nhìn thấy gương mặt của nàng, thân thể bị đặt trong chăn gấm, che đậy không còn dấu vết.Thân thể của nàng vẫn chưa dứt đau đớn bất ngờ bị xé căng ra, nàng cắn chặt răng vùng vẫy muốn tránh né, cuối cùng vẫn phải cúi đầu khuất phục. Hô hấp dần khó khăn, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, thân thể nàng đều là mồ hôi lạnh, cả người không chỗ nào mà không đau đớn, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.Trên bàn nến son sơn dát vàng, ánh nến đỏ chập chờn u tối, từng giọt từng giọt dần tàn lụi chảy xuống, gương mặt nàng vẫn trước sau như một, vô định bần thần giữa không trung.Tình yêu của hắn và Tê Hà chính là tội lỗi, nếu như không thể yêu nhau, sao cứ cố chấp đến bên nhau?Mối hận của nàng và hắn cũng chẳng còn lối thoát, nếu như cuộc đời đã định trước, do thù hận mới đến bên nhau, sao còn kết tóc se duyên?Yêu, không thể lựa chọn; hận, không thể thoái lui.Đau đớn khuếch đại từ thân thể đến tận thân tâm, nàng dần cuốn sâu vào tầng tầng lớp lớp bóng đêm.Sáng sớm, nàng ngồi dậy từ long sàng rộng rãi, giẫm lên gấm vóc tán loạn vương vãi khắp mặt đất, Hoàng đế đã sớm rời đi. Bùi Hoài Trinh nhìn vào gương đồng soi bóng, một người con gái xinh đẹp kiều diễm, khuôn mặt tinh xảo, thác tóc đẹp như mun, sắc môi hồng nhuận, da thịt trắng muốt, nhưng lại chẳng còn chút huyết sắc nào, chỉ còn lại vẻ tiều tụy, từ vai đến cổ từng vết thâm vết tím, còn lẫn cả dấu răng, chẳng khác nào vừa vượt qua một đợt sanh tử lửa.Đây chính là Hoàng hậu, cùng Hoàng đế vượt qua đêm hoan ái đầu tiên, mà từ hôm nay trở đi, những cơn ác mộng ấy sẽ không ngừng lặp lại. Hắn đang trừng phạt nàng, trừng phạt Bùi gia. Làm nam nhân, nhưng chẳng thể ở bên cạnh người mình yêu, hắn liền đem mọi hận thù phát tiết lên thân thể nàng, đó chính là Nguyên Cẩm Phong.Trong ánh gương đồng, gương mặt nữ tử trầm mặc thật lâu, chợt khóe môi nhoẻn nụ cười, đôi mắt mở to, như một vũng lầy xoáy cuồn cuộn, sẵn sàng nuốt chửng người khác.Nàng sẵn sàng làm vua trong cô độc, chứ không nguyện làm nô giữa phồn hoa.Nguyên Cẩm Phong, trận chiến này, ta tất thắng.------ đề lời nói với người xa lạ ------Những phần phiên ngoại sẽ giải thích cho mọi người những bí mật chưa bật mí, ví dụ như mẹ thân sinh của Nguyên Liệt rút cuộc là ai..Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com