Trong Sinh Hoan Thu Nu Huu Doc Chuong 250 To End
Chương 268 : Vương Duyên chết.Lý Vị Ương nhẹ nhàng mở mắt, Nguyên Liệt vừa thấy nàng tỉnh, toàn thân lập tức nhào tới như sóng trào, hắn khẽ nói :"Vị Ương, nàng không sao chứ?"Lý Vị Ương chớp chớp mắt, khe khẽ cười mỉm đáp :"Vẫn còn sống."Nguyên Liệt cảm thấy hốc mắt cay cay, tận mắt nhìn thấy nàng tỉnh lại, bão tố trong lòng mới nguôi ngoai :"Nếu không có cái Phật bài kia, chỉ sợ sẽ chẳng còn cơ hội gặp nàng nữa." Hắn vừa nói, đôi mắt chợt lặng đi đầy âm trầm.Lý Vị Ương ngẩn ra, lặng yên nhìn hắn, lúc vừa mới tỉnh dậy vẫn chưa nhìn rõ, nhưng lúc thần trí tỉnh táo trở lại, liền thấy hắn một thân gầy gò xanh xao đến sợ, cái cằm vốn dĩ đường nét thập phần ưu mỹ nhu hòa, bây giờ lại vót nhọn heo hóp, thậm chí có thể đả thương người khác, mà sắc mặt hắn chẳng khác nào gặp phải gió tuyết đầu mùa, bao phủ một tầng sương lạnh thấu xương.Biết hắn tâm tình không tốt, nàng liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, nói :"Ta thực sự không sao đâu, không cần phải lo lắng nữa." Nguyên Liệt chợt ngưng trọng, ánh mắt trong phút chốc liền lạnh lùng nói :"Tên Vương Duyên đó, những việc hắn đã làm với nàng, ta sẽ khiến hắn hối hận đến cuối đời!" Vừa nói xong, trên trán như lộ ra sát tâm khó che đậy.Lý Vị Ương chợt thở dài đáp :"Hắn chẳng qua là bị người ta xúi giục, không thể khống chế được hành động cử chỉ của bản thân, cho nên mới cả gan làm chuyện hồ đồ đến vậy. Nếu như chàng tùy tiện hành động, chẳng khác nào đang tiếp tay cho gian kế của chúng!"Nguyên Liệt đương nhiên hiểu rõ, nhưng biết thì biết, làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ có mưu đồ sát hại người trong lòng của hắn chứ! Hơi thở trong miệng không khỏi dồn dập, giọng nói như đè nén bình tĩnh đáp :"Nàng yên tâm, ta biết bây giờ không phải là thời cơ động thủ tốt nhất, đợi nguồn gió này vừa qua, ta lập tức bắt hắn phải trả giá thật nặng!"Lý Vị Ương đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Nguyên Liệt, Quách Gia nàng vừa xảy ra chuyện, Vương Duyên kia lập tức nhận báo ứng mất mạng, tất cả mọi người nhất định sẽ đổ dồn vào Quách gia, nghĩ nàng có mưu đồ báo thù với hắn, Nguyên Liệt quyết định vô cùng cẩn trọng, hắn muốn đợi mọi chuyện tạm lắng xuống, sau đó tìm một cái cớ để thu dọn Vương Duyên. Xem ra, Nguyên Liệt bây giờ đã sớm không còn là Lý Mẫn Đức trong quá khứ nữa, hắn đã sớm nắm chắc cục diện trên tay, nhất nhất xem trọng nàng, không để bất kỳ hoài nghi tới Lý Vị Ương. Nàng như muốn trả lời hắn, liền nghe Nguyên Liệt nói tiếp :"Nàng vừa hồi phục chưa lâu, không nên cử động mạnh, nếu không sẽ động tới vết thương đó." Lý Vị Ương khẽ cười :"Vết thương gì chứ, chẳng qua là một chút va chạm da thịt thôi mà."Sau đó, Quách Đạo từ bên ngoài cửa bước vào, vừa nhìn thấy Lý Vị Ương, mặt liền kinh hỉ đáp :"Gia nhi?" Lý Vị Ương nhìn hắn, dịu dàng thăm hỏi :"Mẫu thân vẫn khỏe chứ?" Quách Đạo khẽ gật đầu, vội vội vàng vàng đáp :"Mẫu thân đã ở đây suốt ba ngày liền, sức khỏe đã dần cạn kiệt, vừa rồi ta đã đưa gia mẫu quay về nghỉ tạm rồi, nếu như người biết muội đã tỉnh, nhất định sẽ vui lắm."Lý Vị Ương mỉm cười đáp lại :"Không cần phải nói cho mẫu thân, người cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe."Quách Đạo đáy mắt thoáng hiện tia dịa dàng ấm áp, mặt bỗng nhiên lộ vẻ khó xử, nếu như tình thế không nghiêm trọng, hắn thật sự không muốn cố tình phá hoại giây phút tâm tình vui vẻ này. Lý Vị Ương chợt nhíu mày, nàng thấy rõ gương mặt biểu tình biến hóa của Quách Đạo, thản nhiên hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì?"Quách Đạo cân nhắc một chút, sau đó đành nói :"Ta nghe nói Tứ ca hắn đã đem quên đi tới Vương gia." Lý Vị Ương liền biến sắc, lập tức truy vấn hỏi :"Đi Vương gia làm cái gì? Tứ ca đem ai theo?"Quách Đạo mặt lộ vẻ khó xử đáp :"Tứ ca hắn tính tình dễ xúc động, lần này như bị ai đó khiêu khích, cho nên đã tự ý mang theo năm trăm cấm quân đi tới Vương gia rồi! Phụ thân đã sớm tiến cung, vẫn chưa biết chuyện!" Hắn không nói đi làm cái gì, nhưng Lý Vị Ương có thể lý giải được lý do. Nàng đột nhiên ngồi dậy, nhanh chóng phân phó Triệu Nguyệt nói :"Ngươi mau thay ta chuẩn bị, ta muốn lập tức đi Vương phủ.""Gia nhi!" Quách Đạo thấy nàng hành động quyết liệt, vội vàng ngăn trở :"Muội thân thế không tốt, làm sao có thể tự mình hành động!"Nguyên Liệt thoáng thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng quặn đau, hận không thể tự tay lóc từng miếng thịt tên cẩu tử Vương Duyên kia :"Có chuyện gì cứ để ta cùng Quách Đạo xử lý, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi đi."Lý Vị Ương lắc lắc đầu, thần sắc kiên định đáp :"Chuyện này có quá nhiều nghi vấn! Ta muốn tận mắt chứng kiến mới có thể an lòng, hơn nữa mọi chuyện đều do ta làm, sao có thể nằm một chỗ mãi được?" Nàng vừa nói, liền cố chấp muốn đi.Quách Đạo vội vã đáp :"Nếu vậy thì, muội nên ngàn vạn lần cẩn trọng, hay là vầy, ta đi mời một tên đại phu theo sau muội, nếu có gì bất trắc xảy ra, cũng không ảnh hưởng tới bệnh tình của muội."Lý Vị Ương khẽ gật đầu, ánh mắt lại thập phần lo âu.Trong lúc đó, đại môn Vương phủ tiếng huyên náo càng ngày càng lớn, càng lúc càng thêm phần kích động, Quách Đôn thét lớn :"Vương Duyên! Mau cút ra đây cho ta! Nếu không cho ta vào, ta liền đập nát cái chỗ này!"Hộ vệ Vương phủ lớn tiếng đáp :"Ngươi dám bất kính với Vương gia!" Nói chưa dứt lời, trên mặt liền nhận cái tát như trời giáng.Quách Đôn vẻ mặt lạnh lùng nhìn chòng chọc đối phương nói :"Bất kính với Vương gia thì có gì là to tát, ta còn muốn lấy mạng tên cẩu tử Vương Duyên! Mau kêu tên nhát gan như chuột cút xéo ra đây cho ta!"Hộ vệ đã sớm phái người đi bẩm báo, trước mắt đối mặt với năm trăm cấm quân, bọn hắn làm sao có thể không sợ? Huống chi bọn chúng xúc động phẫn hận, sát ý gai người, một khi bọn hắn thực lòng muốn tấn công Vương phủ, chẳng khác nào voi dẫm nát kiến, chỉ có thể trông mong chủ nhân trong phủ lập tức ra ngoài chủ trì đại cục.Trong thư phòng, Vương Tử Khâm mím môi, làn môi căng ra thành một vòng cung trắng bệch :"Tam ca, bên ngoài náo loạn như vậy, ca muốn xử lý như thế nào!"Vương Duyên cười lạnh đáp trả :"Chỉ có ta đi ra mới có thể dập tan lửa giận của chúng, mới có thể giáo huấn được tên Quách Đôn ngạo mạn kia, cho hắn biết Vương gia không phải là cái chợ, muốn làm gì thì làm!"Vương Quỳnh từ trong mũi thở ra một hơi :"Ngươi vẫn cố chấp đến vậy, không biết trời cao đất dày, họa dâng đến đầu rồi, còn dám ở đây vung tay múa chân! Ra ngoài giáo huấn Quách Đôn?! Ngươi nói thì dễ lắm, nào biết sự tình bên ngoài đâu, ngươi mà tự ý xông ra cửa chính, lập tức dẫn dụ năm trăm cấm quân kia xông vào, ngươi muốn chết cứ chết, không được vạ lây tai họa cho chúng ta!""Chẳng lẽ phụ thân muốn ta trơ mắt nhìn bọn chúng kêu gào ngoài cửa à?" Vương Duyên không muốn nhiều lời, lập tức bước nhanh rời khỏi, Vương Quỳnh lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói :"Còn không áp giải hắn đi ra!""Phụ thân! Người đang làm cái gì? Ai làm người đó chịu, tự ta sẽ giải quyết chuyện này!" Vương Duyên chưa kịp nói hết lời, Vương Quảng cùng Vương Quý liếc mắt nhìn nhau, lập tức một trái một phải dùng lực bắt ép hắn lại, hắn còn nhất quyết không cam chịu la lớn :"Phụ thân, chẳng lẽ người sợ Quách gia?"Vương Quỳnh tròng mắt híp lại, thoáng chốc như động sát cơ, nếu mặc hắn tiếp tục làm xằng làm bậy như thế, chi bằng cứ thẳng tay khai trừ mối hiểm họa! Hắn xuất thân tướng lĩnh, không phải là kẻ yếu đuối nhu nhược, Vương Duyên đã phạm quá nhiều tội lỗi, không những bất kính với Công chúa hoàng thất, mà còn có ý đồ mưu sát thiên kim Quách phủ, bây giờ người ta tới trước cửa vấn tội, hắn vẫn cố chấp đi giằng co với người ta! Nếu cứ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, sợ rằng cả Vương gia này rồi sẽ có ngày bị hắn hại chết.Vương Tử Khâm thấy tình thế bất ổn, vội vàng nói :"Phụ thân, cho dù người không cho Tam ca đi ra ngoài, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ xông tới, hộ vệ ở ngoài đều đã tranh cãi đến nảy lửa, nhất định duy trì chẳng bao lâu." Vương Quỳnh lạnh lùng đáp :"Ăn lộc của vua, trung quân việc. Quách Đôn hắn cũng thật to gan, dám đem cấm quân đến tận đây khiêu khích! Xem ra cái chức vụ Tứ phẩm Kinh vệ Chỉ huy sứ này, hắn không cần nữa rồi!""Phụ thân, bây giờ đâu phải là lúc so đo! Một khi bên ngoài không khống chế được nữa, bọn hắn thừa cơ hội xông vào Vương phủ, ngay cả khi chúng ta thoát thân được, nhưng trong Vương phủ nữ quyến nhiều như thế, nếu có chuyện xảy ra, chúng ta liền trở thành trò cười cho thiên hạ! Thỉnh phụ thân đi ra ngoài xem sao."Vương Quỳnh đương nhiên nghe rõ tiếng náo động rung cả vùng trời bên ngoài, trong lòng không khỏi bất an, hắn đứng lên nói :"Được rồi, lập tức triệu tập hộ vệ Vương gia, ta đi ra ngoài nhìn xem!"Vương Quỳnh cất bước đi ra ngoài, long hành hổ bộ, uy uy lẫm lẫm, đám hộ vệ lập tức tụ tập đuổi theo sau, bọn hắn đều từ trong thiên quân vạn mã, dưới quyền Trấn Đông Tướng quân mà ra, nhìn thấy chủ tử khí thế như vậy, vẻ mặt chẳng khác nào đang khai chiến, không hẹn mà cùng đổi vẻ mặt nghiêm túc.Bỗng nhiên từ bên ngoài cửa vang tới một tiếng kinh thiên động địa, lại thấy Quản gia Vương phủ mặt đầy sợ hãi xông vào :"Tướng quân, cấm quân bên ngoài đã xông vào rồi!"Vương Quỳnh cùng Vương Tử Khâm lập tức nhanh chân chạy tới cửa viện, vừa mới tới liền thấy Đại môn đã bị đám cấm quân đẩy ngã, cửa trong cửa ngoài nháo nhào hỗn loạn, không ít tỳ nữ chạy tán loạn bốn hướng, không ít hộ vệ Vương phủ xông tới ngăn cản trước mặt Quách Đôn. Phút chốc người kêu ngựa hí, loạn như cái chợ, bụi đất quấy lên như che cả bầu trời, chẳng khác nào một nồi cháo sôi trào bị lật ngược lại, khó lòng kiểm soát nổi.Vương Quỳnh lạnh quát một tiếng: "Quách Đôn, ngươi mang người tự tiện xông vào Vương phủ ta, muốn làm cái gì hả?" Giữa trung tâm hỗn loạn, Quách Đôn giương tay lên, cấm quân lập tức ngừng công phá, bọn hộ vệ Vương phủ lập tức xếp thành hàng nâng kiếm, bảo hộ Vương Quỳnh cùng Vương Tử Khâm. Theo sau đó, Vương Quý cùng Vương Quảng, Vương Duyên ba người vừa nghe tin lập tức xông tới, nhìn thấy hai thế lực giằng co giữa sa trường huyết chiến, không khỏi hít một hơi, Vương Duyên sắc mặt cực đoan khó nhìn, hắn nổi khí quát :"Quách Đôn, ngươi muốn làm cái gì?"Quách Đôn hừ lạnh đáp :"Ngươi dụng kế dẫn dụ mẫu thân cùng muội muội ta tới đây, lại còn mưu đồ hạ sát hai người bọn họ! Đã như vậy, ta liền đích thân tới đây đòi công đạo!"Vương Quỳnh biến sắc nói :"Quách Đôn, phụ thân ngươi đã biết chuyện này rồi à?"Quách Đôn ngẩng đầu cười ha ha :"Ai làm kẻ đó chịu, Vương tướng quân, ta ngưỡng mộ sùng bái công lao của ngươi, sẽ không gây khó xử với ngươi, chỉ cần ngươi đem cái tên nhi tử ngu ngốc kia giao ra đây, ta lập tức đem năm trăm cấm quân rời khỏi Vương phủ, tuyệt đối không đả thương đến bất kỳ ai."Trên mặt Vương Quỳnh ẩn ẩn một tầng sát khí, khí độ lại uể oải vô lực, cho dù Quách Đôn không tự ý hành động như hôm nay, hắn cũng đã quyết định đem Vương Duyên tới Quách gia thỉnh tội, đến lúc đó tùy ý Quách phủ xử trí. Nhưng Quách Đôn lại xông tới cửa, kẻ xuất thân hào môn vọng tộc, có rất nhiều chuyện không muốn cho bất kỳ kẻ ngoại nhân nào biết, Vương Quỳnh vốn muốn bí mật sắp đặt cho Vương Duyên, tuyệt đối không muốn bất kỳ ai chứng kiến hắn bị khí thế Quách gia đàn áp mà giao Vương Duyên ra, hai chuyện này đối lập nhau hoàn toàn. Nếu hôm nay hắn giao Vương Duyên cho Quách Đôn, chẳng khác nào đang chứng tỏ Vương gia kinh sợ Quách phủ, thanh danh trăm năm gầy dựng lập tức đổ sông đổ biển, sau này còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Vương thị! Nhưng thân làm vãn bối, không thể tùy ý động thủ với Quách Đôn tiểu bối, nếu không người đời cười chê lấy lớn lấn bé, thắng cũng chẳng vinh hoa, tên tiểu tử này, thật chẳng khác nào tên ngốc tử nhà hắn, kẻ tám lạng người nửa cân, tài hoa có thừa đầu óc lại hạn hẹn!Nghĩ xong, hắn lạnh lùng đáp :"Quách Đôn, cấm quân không phải là vật tư của ngươi, ngươi không có quyền tự ý điều động! Ta khuyên ngươi lập tức đem lính quay về quân doanh đi, không nên làm lớn chuyện này, nếu không có người ở trước mặt Bệ hạ vạch tội ngươi, tội này không thoát nổi đâu!"Vương Duyên thương tổn Quách Gia là việc tư, Bệ hạ sẽ không tùy tiện nhúng tay, nhưng Quách Đôn lại tùy tiện đem năm trăm cấm quân xâm nhập Vương phủ, tất nhiên không thể tính vào việc công, không có quân lệnh điều quân khiển mã, liền xét vào tội mưu phản, lập tức chém đầu! Nếu như có kẻ mang mưu đồ bất chính cáo trạng với Bệ hạ, không chỉ một mình Quách Đôn phải chịu tội, mà cả Quách phủ cũng không thoát!Quách Đôn đương nhiên biết rõ đạo lý này, hắn hừ lạnh đáp :"Nếu không bị bức đến bước đường cùng, ta cũng không ra hạ sách này, ngươi trước tiên nên chất vất tên tiểu tử kia cho tốt, xem hắn hôm nay đã làm cái chuyện gì?"Vương Quỳnh nghe xong, không khỏi cả kinh, hắn quay đầu lại, nhìn Vương Duyên chằm chằm :"Nghịch tử! Ngươi lại làm cái gì?" Vương Duyên chấn kinh nhìn phụ thân, thất thanh nói :"Con? Con hôm nay nào có làm cái gì đâu? Làm sao con biết!"Quách Đôn tức giận nói :"Nếu chỉ là tư oán, ta tuyệt đối sẽ không dụng cấm quân! Nhưng ngươi lại cố ý sai người giết tham tướng đắc lực dưới trướng của ta, không những thế, còn đem đầu lâu của hắn treo cao giữa cửa doanh trại, nhạo báng ta Quách Đôn nhát cáy, không thể báo thù cho thuộc hạ. Quách phủ cùng Vương phủ hai nhà vốn oán thù cá nhân, nhưng ngươi lại vì vậy mà lạm sát người vô tội, người như ngươi, nếu ta không đích thân vì huynh đệ báo thù, làm sao có thể thống lĩnh binh sĩ, làm sao có thể làm chủ được đại doanh?"Vương Quỳnh nghe xong liền hiểu, hắn nhìn đăm đăm tên nghịch tử, lạnh lùng nói :"Tham tướng kia thật sự đã bị ngươi giết chết?" Vương Duyên sửng sốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không khỏi bàng hoàng :"Quách Đôn, ngươi không được ngậm máu phun người! Ta giết tham tướng của ngươi hồi nào?"Quách Đôn cười lạnh một tiếng, sau đó nắm lấy thanh trường kiếm dính máu quăng xuống đất, Vương Quỳnh lắp bắp kinh hãi, cẩn thận nhìn thanh trường kiếm kia. Hắn đương nhiên nhận thức được, trường kiếm này không chỉ có một, hơn nữa hai thanh kiếm đều do đích thân Vương Quỳnh khắc chế thành, bảo kiếm một thanh khắc Thanh Sương, thanh còn lại khắc Lưu Vân. Thanh kiếm bị vứt bỏ trên mặt đất hiện tại khắc hai chữ Thanh Sương, chủ nhân không ai khác chính là Vương Duyên. Vương Duyên vô thức sờ eo một cái, liền thất kinh nói :"Kiếm của ta làm sao ngươi có!"Quách Đôn tươi cười càng thêm lạnh lẽo đáp :"Nói có sách, mách có chứng, ngươi chết cũng không chịu thừa nhận! Nếu đổi lại ta là người ngồi ở đó, chỉ sợ người ngươi muốn giết chính là ta đi? Ngươi còn dám nói ta vì tư oán báo thù sao? Ngươi mới là kẻ đả thương muội muội nhà ta, lại còn giết thuộc hạ dưới tay ta, thù hận này là do ngươi gây ra, quả đắng này ngươi phải tự mình nhận lấy!"Sắc mặt Vương Quỳnh vô cùng khó coi, vừa rồi hắn còn có thể chỉ trích Quách Đôn lấy thù oán cá nhân vận cấm quân, nhưng hiện tại xem xét, nếu nhi tử chính hắn thực đã giết tham tướng kia, Quách Đôn thực sự nhắm mắt cho qua, thì còn gì chức danh thống soái tướng sĩ! Về sau còn có ai nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa! Nghĩ đến đây, Vương Quỳnh lập tức giáng xuống trăm tát lên mặt Vương Duyên, lớn tiếng mắng :"Súc sinh! Còn không mau quỳ xuống cho ta!"Vương Duyên cười lạnh đáp trả, lửa giận đầy mặt đứng im phăng phắc, không hề cử động, ánh mắt hắn lẫm liệt nhìn phụ thân của mình nói :"Không tệ lắm, ta thực sự có ý đồ muốn mưu sát ả tiện nhân Quách Gia, nhưng ta trước giờ chưa từng giết tham tướng của hắn, thanh kiếm này, ta không biết vì sao lại xuất hiện ở quân doanh, nói không chừng có người mưu đồ hãm hại!" Hắn xoay người đối mặt với Quách Đôn, lớn tiếng vu oan :"Ngươi! Nhất định là ngươi cố ý vu oan giá họa cho ta!"Quách Đôn càng thêm giận dữ :"Ta vu oan cho ngươi? Chẳng lẽ ta hèn hạ đến vậy sao? Bảo kiếm này ngươi luôn cất giữ bên người, làm sao có thể tùy ý trộm được, ăn nói bừa bãi! Ngươi nghĩ mình thoát được tội à? Hôm nay ta không giết ngươi không được mà!"Vương Tử Khâm luôn đứng cạnh quan sát, sắc mặt vô cùng ngưng trệ, nàng liếc nhìn Vương Quý, Vương Quý lạnh giọng hỏi :"Tử Khâm, muội có cảm giác được gì không?"Vương Tử Khâm không thể bỏ qua, liền thấp giọng đáp :"Chuyện mưu sát Quách tiểu thư kia, đích xác là ý đồ của Tam ca, nhưng sau đó phụ thân đã giam cầm hắn trong phủ, đợi cơn giận dữ của Tề Quốc Công yên ổn rồi mới tới cửa thỉnh tội, trăm phương nghìn kế cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, chẳng lẽ Tam ca thực sự hạ sát tham tướng kia sao?"Vương Quảng bên cạnh lắc lắc đầu :"Không! Không thể nào! Mấy hôm nay ta luôn phái người canh gác cẩn mật, một bước cũng không ra khỏi cửa."Nhưng Vương Tử Khâm lại vô cùng lo lắng đáp :"Vậy thì cái thanh kiếm kia tại sao lại xuất hiện trong quân doanh của tham tướng kia được? Quách Đôn hắn tuy có chút lỗ mãng, nhưng không phải là kẻ ba hoa xảo trá, huống chi lại là chuyện.. Xem ra họa vô đơn chí, nhưng muội lại thấy có gì đó sai sai!" Vương gia bọn hắn đương nhiên đều đồng loạt mang chung một ý nghĩ như vậy, nhưng bất luận có nghĩ đến đâu, thế cục trước mắt này giải quyết như thế nào đây?Vương Quỳnh bước lên một bước, ánh mắt như băng hàn uy nghiêm lẫm liệt, hắn lướt mắt phân tán tứ hướng, cấm quân vẫn còn do dự trong lòng không khỏi mất tự chủ mà lùi về sau hai bước :"Quách Đôn, chuyện này tạm thời ta không thể cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng được, nếu như ngươi tin ta, ba ngày sau, ta sẽ tự mình tới Quách phủ giải thích chuyện này, đồng thời cũng giải thích với Bệ hạ sự kiện hôm nay! Trước hết mời ngươi lập tức ra lệnh cho quân sĩ rời khỏi Vương phủ!"Quách Đôn sắc mặt thâm trầm đáp :"Vương tướng quân, bây giờ phụ mẫu, vợ con của tham tướng kia đang ở đại doanh ôm nhau khóc nháo, đòi ta chủ trì công đạo, vãn bối cũng không còn cách nào khác! Nếu như ngươi bắt ta đợi ba ngày, chỉ sợ ta không còn mặt mũi nào nhìn binh sĩ của mình nữa, thỉnh Vương tướng quân giao Vương Duyên ra đây cho ta, ta lập tức mang người rời khỏi chỗ này, nhất định dâng lễ trọng phụng, cho nữ quyến Vương phủ xếp lại kinh dùng."Vương Quỳnh đương nhiên không thể cứ như vậy giao ra Vương Duyên được, hắn giận tái mặt đáp :"Quách Đôn, ngươi thật sự không chịu nhường bước?"Quách Đôn nhướng mày, tiếng càng phát giá lạnh: "Ta nhất định không lui!"
Vương Quỳnh lạnh lẽo rét buốt nhìn đối phương, thiếu niên bồng bột quá ngông cuồng, rõ ràng có người cố ý mưu đồ chia rẽ, ai cũng biết rõ, nhưng lại chẳng thể lui, kế sách của đối phương quả thực vi diệu! Không một lối thoát, không một đường rẽ nào, ngươi chỉ có thể nhắm mắt mà bước theo từng bước tới bẫy của đối phương. Hắn nghĩ tới đây, đôi mắt nhắm nghiền đau đớn, lúc mở mắt ra, gương mặt đã đầy sương giá lạnh lẽo :"Quách Đôn, vô luận ra sao, đây là nơi Vương gia cư ngụ, ta không thể để mặc ngươi tùy ý đấu đá lung tung! Nếu ngươi cố tình chấp nhất đến vậy, cũng đừng trách ta vô tình!" Nói xong, hắn đột nhiên hạ lệnh nói :"Hộ vệ Vương gia nghe lệnh, mau chóng thủ hộ Vương phủ, không cho phép bất cứ ai xông vào!" Nói xong, liền quay đầu nhìn Vương Quảng :"Lập tức mang Vương Duyên rời khỏi đây!"Vương Quảng sửng sốt, lập tức bước lên nắm chặt lấy Vương Duyên, nhưng Vương Duyên cố chấp đẩy mạnh hắn, lớn tiếng nói :"Phụ thân, con không muốn đi!" Vương Quỳnh hận không thể liền đánh chết tên ngu xuẩn này, nếu không phải do hắn, Vương gia và Quách gia việc gì phải đấu đá nhau đến bước đường này chứ, thậm chí còn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán!Hộ vệ Vương gia đều đã từng đi theo Vương Quỳnh lăn lộn sa trường, tuyệt đối chẳng thua kém cấm quân dưới trướng Quách phủ, nhưng so về số lượng thì thật khó lường. Giờ phút này, hơn ba mươi gã hộ vệ nhận lệnh Vương Quỳnh, lập tức trải dài hai bên, canh thủ cẩn trọng người Vương gia ở giữa, mỗi một tên hộ vệ mặt mày sương lạnh, sát khí tung hoành, so với đám cấm quân càng thêm uy lẫm, Quách Đôn vừa nhìn thấy thoáng giật mình.Vương Tử Khâm tiến lên một bước thấp giọng nói: "Phụ thân, người ngàn vạn lần không được động thủ, con sẽ nghĩ cách giữ bọn họ lại, không cho bọn họ làm càn. Người mang Tam ca ra cửa sau trốn đi, lập tức tiến cung diện thánh, nói rõ với Bệ hạ tất cả, bất luận ra sao cũng không được để Quách gia và Vương gia đánh nhau như vậy, sớm báo cho Bệ hạ biết, tránh việc hôm trước thành người hôm sau lại thành quỷ. Còn Quách gia kia, nhanh chóng sắp xếp người đi thông tri. Con nghĩ việc làm của Quách Đôn lần này, sợ rằng cả Quách phủ không ai biết."Nghe xong, Vương Quỳnh nhanh chóng gật đầu, lập tức phân phó người đi xử lý, hắn nhẹ nhàng lui về sau, thấp giọng nói với Vương Tử Khâm :"Nếu đã như thế thì, cho bọn chúng nếm thử trận pháp của con đi, cố gắng không đả thương bất kỳ ai, tạm thời giữ chân là được!"Vương Tử Khâm gật đầu đáp :"Phụ thân yên tâm!"Quách Đôn thấy đối phương như muốn đem Vương Duyên trốn thoát, nhất thời nộ khí xung thiên, lớn tiếng quát :"Bắt được hung thủ, giết chết không tha!" Đám cấm quân nhận lệnh lập tức xông tới, nhưng ngay sau đó, cây hoa lá, hòn non bộ vốn dĩ đang nằm yên đột nhiên di chuyển, đem đám binh lính phục lệnh giam cầm ở giữa. Thấy một màn này vừa hạ, Quách Đôn không khỏi âm trầm, hắn không thể ngờ Vương Tử Khâm lại dùng tới trận pháp này đối phó hắn. Mắt nhìn thấy Vương Duyên bị người hộ tống rời khỏi, hắn thầm nghĩ : Được, được lắm! Ta tới bắt ngươi, ngươi liền cụt đuôi chạy mất, đừng tưởng ta sẽ buông tha cho ngươi! Dù ngươi có đi tới chân trời góc biển nào, thù này ta sẽ bắt ngươi trả cho bằng được! Hắn quát lớn :"Mặc kệ cái trận pháp bỏ đi này cho ta, chúng ta nhất định phải bắt cho bằng được hung thủ giết người, thay huynh đệ báo thù!" Hắn nói xong, lập tức dấn thân xông tới, năm trăm cấm quân phía sau phục mệnh chạy theo.Nhưng trận pháp trong hoa viên chẳng khác nào một cái mê cung, giam giữ bọn hắn khó khăn trong đó, vốn dĩ có tận năm trăm người, lại từng bước phân tán, bốn trăm, ba trăm, hai trăm, một trăm, cuối cùng người còn sót lại bên cạnh Quách Đôn chỉ còn thừa năm mươi binh sĩ, những kẻ khác không biết đã lạc trôi đi chốn nào, đều bị tầng tầng lớp lớp sương mù giam giữ ở trong. Mà phía sau còn có vô số cây lá đâm chồi tiến tới, vây quanh bọn họ không lối thoát, âm thanh giết chóc vang vọng khắp nơi, nhưng lại chẳng thấy một tên hộ vệ Vương gia nào, cấm vệ phía sau lại bất tri bất giác mà bị thương vô số kể, y phục trên người vấy bẩn máu tanh, lại còn bị dồn vào thế bí, gian nan chống chọi. Lại chẳng phải là thương tích do địch nhân gây ra, mà còn vì đám sương mù kia giăng bít lối, nhìn đường không rõ, nhìn người không ra, cứ thế quân mình cứ chém giết quân ta..Trên mặt ai ai cũng đều giống nhau khó phân biệt nổi, ngay cả Quách Đôn dũng mãnh như vậy, cũng không khỏi có chút kinh hồn khiếp đảm. Hắn lăn lộn sa trường bao nhiêu năm, nhưng chưa từng gặp phải trận pháp như vậy, một khi đã bị cuốn vào liền không thấy trở ra, nếu như người thành thành thật thật đứng yên thì tốt, một khi có ý định phản kháng, liền vô thanh vô thức mà cuốn sâu vào trong xoáy nước. Ngay cả khi cố ý phá vòng vây cũng không có tác dụng, đám hộ vệ Vương gia kia chẳng khác nào ám hồn xông tới, không chút do dự liền hạ thủ giết chết ngươi.Quách Đôn tuy được bảo hộ ở giữa nên không ngại, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, hắn thiếu niên anh hùng, tự xưng văn võ song toàn, đã từng lăn lộn sa trường, không ngờ có một ngày bị cái trận pháp nho nhỏ này làm khó làm dễ, chật vật không thoát nổi. Vốn định bắt hung thủ giết người, nhưng cục diện như vậy khiến hắn khó lòng tưởng tượng nổi! Phó tướng bên cạnh chợt nói :"Chỉ huy sứ, bây giờ muốn rút lui không dễ, chi bằng tách chẵn thành lẻ, rời khỏi chỗ này."Quách Đôn lúc này áo bào cùng diện mạo đều đã nhuộm thành màu đỏ thẫm, máu tươi đầm đìa chảy xuống, hắn nâng tay áo lau vết bẩn trên mặt, liếc mắt nhìn phó tướng, lạnh giọng nói :"Ta đã mang năm trăm người tới, tuyệt đối sẽ không rời đi, nếu không sẽ thành trò cười cho thiên hạ! Ngươi mau đem người còn sót lại, bảo hộ bọn họ rời đi, để ta ở đây được rồi!" Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn cho phép người khác đi, mình lại không muốn đi. Nói xong, hắn trấn an tinh thần binh sĩ, liền mang người xông tới phía trước.Vương Tử Khâm lợi dụng trận pháp thiên biến vạn hóa, ra lệnh cho ba mươi tên hộ vệ Vương gia tách ra từng người, đứng vững ở ngoài pháp trận canh phòng cẩn mực, tùy theo sắp xếp của nàng bao vây cấm quân kia mà hành động. Một bên phân tán lực lượng, bên kia đứng chờ động thủ, chỉ cần có đám cấm quân lao tới, liền như từng đống lúa mạch bị cắt đều ngã xuống đất bất động.Nàng ở ngoài trận nhìn thấy rõ ràng, không khỏi chấn động, không ngờ Quách Đôn lại can trường đến vậy, vốn nghĩ rằng chỉ cần vây khốn bọn họ liền sẽ thối lui, lại chẳng biết đối phương gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật. Vương Tử Khâm căn bản không muốn Quách gia cùng Vương gia xảy ra xung đột, huống chi cấm quân bọn họ lại là những người vô tội, trong lòng nàng không khỏi đem Tam ca của mình oán đến cực hạn. Nếu không do hắn hồ đồ ngu xuẩn, việc gì phải tới nước này!Vương Duyên vẫn chưa rời khỏi, hắn thấy Vương Quỳnh đã sớm rời đi, liền nhảy xuống ngựa, đáng ngã hộ vệ quay trở về. Vương Quý lập tức đi lên cản trở, Vương Duyên lại chẳng khác nào quỷ khát máu đỏ mắt rống lên :"Hắn muốn giết ta, ta sẽ khiến hắn phải lưu cái đầu ở chỗ này!" Nói xong liền nắm lấy trường kiếm, bước nhanh vào trong trận pháp.Vương Tử Khâm vội vàng hét lớn :"Tam ca, ngươi muốn làm gì?"Vương Duyên không quay đầu lại, thẳng bước vào trong trận. Vương Tử Khâm từ trước đến nay chưa từng đem trận pháp ra đối đầu với huynh trưởng trong nhà, hơn nữa còn đem mỗi một trận pháp nghiêm túc giáo đạo qua các huynh trưởng, Vương Duyên tuy rằng tai nọ lọt tai kia, nhưng cũng có mấy phần hiểu biết, hắn bước vào trận pháp chẳng khác nào rồng du ngoạn đáy biển, thuận buồm xuôi gió, liên tiếp giết hơn mười tên cấm vệ, mặt và cổ đầy máu tươi lẫn lộn, cả người chẳng khác nào một tên sát tinh. Hắn xách kiếm, đương nhiên hướng Quách Đôn từng bước chuẩn xác đi tới.Vương Duyên ẩn thân sau lưng một hòn non bộ, noi theo đường nó di chuyển mà bước, càng ngày càng gần Quách Đôn. Quách Đôn đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trước mắt một màng sương khói bao phủ, không thể nhìn thấy địch thủ trước mắt, hắn cảnh giác cầm trường kiếm trong tay. Đột nhiên phó tướng đứng bên cạnh "A!" một tiếng, hắn vội vã đỡ đối phương, nhìn thấy lồng ngực hắn bị xuyên thấu một lỗ thủng thật lớn! Quách Đôn ngẩng đầu, liền thấy Vương Duyên đứng kề cạnh, thì ra là hắn đánh lén! Phó tướng thay hắn giữ một mạng, Quách Đôn không khỏi giận tím mặt, hắn không ngờ Vương Duyên còn dám vác mặt chạy về, còn dám làm chuyện đê tiện như vậy. Mắt thấy Vương Duyên áp sát ngày càng gần, Quách Đôn điên cuồng thét lên một tiếng, hướng Vương Duyên bổ nhào tới.Hai người trong trận chém giết đến độ cao trào, Vương Quảng cùng Vương Quý đều thấy rõ, vẻ mặt càng thêm nôn nóng, Vương Quảng vội vàng nói :"Ta đi đem hắn ra!"Vương Tử Khâm liền gọi hắn lại :"Không được, nếu ca vào trong đó, tình thế sẽ càng nghiêm trọng thêm."Vương Quảng nghe thấy nàng nói vậy, không khỏi sửng sốt :"Muội muội, muội nói gì?"Vương Tử Khâm lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đẹp ngưng trọng :"Tam ca hắn gây họa chưa đủ sao? Nhục nhã Nam Khang Công chúa, còn ý đồ mưu sát Quách Gia, bây giờ còn mang tội mưu sát tham tướng, người nhà nháo tới cửa, đều do chúng ta nhất thời sơ sẩy! Cho dù Bệ hạ có đích thân xử trí, Quách Đôn luận về tình cũng có thể tha, tất cả sai lầm đều là do hắn! Bây giờ nếu ca mà vào trong đó, không phải đang giúp hắn, mà là đang hại hắn! Quách Đôn xông phủ, chúng ta có thể lấy trận pháp ngăn chặn, nhưng nếu các huynh đệ Vương phủ cùng nhau xông tới, người khác liền nói chúng ta có mưu đồ bất chính!"Vương Quảng sắc mặt nặng như đeo chì :"Muội muội, chẳng lẽ muội bắt ta trơ mắt nhìn bọn họ chém giết lẫn nhau sao?"Vương Tử Khâm không thể lập tức lập kế sách vẹn toàn, Quách Đôn hiện chỉ còn một mình, Vương Quảng nếu tham gia, chính là lấy hai đánh một, truyền ra ngoài liền trở thành lỗi làm của Vương gia.. Trong lúc này, Vương Quỳnh đã phát hiện Vương Duyên nửa đường chạy thoát, một mạch quay đầu trở về, nhìn thấy cục diện náo loạn, không khỏi đau tim nhức óc, hắn lắc đầu than trách :"Cả đời này ta chưa từng làm sai cái gì, chưa từng nghĩ có một ngày giáo dưỡng ra một tên đại nghịch bất đạo như hắn, để hắn tác oai tác quái, đại họa ngập trời như thế, họa này ai gánh đây? Ta lấy mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Vương gia đây?"Vương Tử Khâm nhìn mái tóc trắng bạch lẫn lộn của phụ thân, đành thở dài một hơi, trận kịch chiến kia đang hừng hực khí thế, một mất một còn. Quách Đôn bên cạnh vẫn còn sót lại hơn ba mươi tên cấm quân, nhất loạt vây lấy Vương Duyên, mà hộ vệ Vương gia nhìn thấy tình huống này, không chút chú ý đến nguy hiểm, chạy thẳng vào trong trận, hai phe lập tức giằng co nảy lửa.Vương Duyên một chân xiêu vẹo bước, tay trái cầm kiếm, bước chân Quách Đôn không khỏi lảo đảo, trên ngực phải lưỡi dao đâm sâu vài tấc, máu tươi như thác ào ào chảy ra, xem ra Vương Duyên xuống tay thập phần tàn nhẫn! Quách Đôn thấy hộ vệ Vương gia cả đám hung hãn, mà cấm quân bên người lại không ngừng ngã xuống, bí bách không cam lòng, sắc mặt càng lúc càng khiến người ta phải sợ hãi, ánh mắt sáng ngời như chất đầy oán khí. Cấm quân bên cạnh hắn nhân số tuy nhiều, nhưng đều bị trận pháp của Vương Tử Khâm vây khốn, tốn công tốn sức chiến sát hết nửa ngày, thương vong rất nặng, sớm sức cùng lực kiệt, đám hộ vệ Vương phủ vừa xông tới, không lâu sau đó trận hình liền đại loạn, từng bước lùi về sau, mà Vương Duyên hắn giết người chẳng gớm tay, thân ảnh chỗ nào, xác người liền chất chồng ở đó, máu chảy thành sông.Vương Tử Khâm không khỏi cắn răng nói :"Tam ca hắn lợi dụng trận pháp của ta!" Trong đầu nàng tràn ngập lo âu, căn bản nàng chỉ muốn vận trận pháp này vây khốn bọn họ, không muốn giết bất kỳ ai, bất quá làm cho bọn hắn bị thương đôi chút mà thôi. Nhưng Vương Duyên vừa bước vào trận, liền tận lực chuyển biến trận pháp, khiến cho trận pháp trở nên cường đại hung hãn.<Pandalord : Không giết ai mà cấm quân chỉ còn có năm mươi người, bà sai lính chặt người như gặt lúa mạch mà nói không giết ai à =_=Quách Đôn tay phải cầm chặt thanh đao không ngăn được run rẩy, hắn sức cùng lực kiệt, nhưng tuyệt đối không cúi đầu trước mặt Vương Duyên! Cuối cùng, thấy một thời cơ xuất hiện, hắn cố tình lộ rõ vẻ mệt mỏi hết sức chống đỡ, Vương Duyên quả nhiên mắc bẫy, múa may trường kiếm xông tới! Quách Đôn trong nháy mắt đảo người, lập tức chế trụ bờ vai Vương Duyên, hắn giật mình đâm thẳng, kiếm đâm sâu vào trong người Quách Đôn, chẳng khác nào đâm phải một tảng đá. Quách Đôn đau đớn khôn nguôi, hung hăng cắn răng nhẫn nại, tức giận rống lên một tiếng. Vương Duyên chưa kịp phản ứng, liền bay lên không trung, chưa kịp hoàn hồn liền rơi xuống đất, Quách Đôn dùng đầu gối nghênh chiến, đối đãi với hắn chẳng khác nào một con rối bị hư, lập tức bẻ người hắn xiêu vẹo. Vương Duyên cả người cong thành một chữ V cổ quái, hắn chưa kịp thảng thốt nửa lời, mọi người chỉ kịp nghe thanh âm thanh thúy vang vọng, Vương Duyên hắn chẳng khác nào một con tôm khô, còn là một con tôm khô bẻ thành hai nửa! Hắn lập tức lăn rơi trên đất, vẫn chưa dứt hơi thở, không ngừng co quắp, miệng phun từng ngụm máu tươi!Người Vương phủ từ xa trông thấy, không khỏi kinh hãi, bọn họ vốn cho rằng dựa vào trận pháp cùng lực lượng này nhất định sẽ giành chiến thắng cho Vương Duyên, chẳng thể ngờ Quách Đôn có thể lật ngược lại tình thế, lại còn đánh trả dũng mãnh đến vậy. Sự thật là Quách Đôn tính toán không tới, nhưng tính cách kiên trì dũng cảm thì không ai sánh bằng, Vương gia bọn họ cuối cùng tính vẫn sai, không phải tất cả sự tình đều nằm theo kế hoạch của bọn họ.Quách Đôn chẳng những không hề ngốc, cái khó hắn còn lấp ló cái khốn, vừa rồi Vương Duyên liền chết xung phong, hắn đã âm thầm quan sát hành động của đối phương, đã sớm giác ngộ không ít, một đường xách Vương Duyên, lớn tiếng nói :"Mọi người theo ta đi!" Nói xong liền hùng hổ đi ra trận pháp.Vương Tử Khâm cùng bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Quách Đôn ra sức ném Vương Duyên ngã sóng soài trên đất, Vương Tử Khâm vội vàng bước lên nhìn kỹ, Vương Duyên vẫn chưa chết, chẳng qua so với chết còn đáng sợ hơn! Cả người không ngừng vặn vẹo, trong miệng không ngừng sôi bọt máu, cổ họng khàn khàn, ngay cả một câu than thở cũng không nói cho vẹn toàn, mặt mũi lại vô cùng dữ tợn, muốn đáng sợ bao nhiêu phần cũng có. Vương Tử Khâm đã từng thấy cảnh tượng này qua, đó là lúc nàng thấy đầu bếp nữ rọc xương một con cá tươi, cạo sạch vảy cá từ trên xuống dưới, con cá thậm chí còn chưa chết, không ngừng giãy dụa, co rút, bất khả kháng làm một con cá trên thớt bị người ta phanh thây xẻ thịt!Vương Tử Khâm biết xương khớp của Vương Duyên đã sớm vỡ vụn, hắn hiện tại chẳng khác nào phế vật cong người chẳng khác một con tôm khô!Thấy hắn trở nên như vậy, Vương Quỳnh vô cùng đau lòng, tuy rằng lão đã từng động tới sát tâm, nhưng Hổ dữ cũng không ăn thịt con mình, bất luận hắn có phạm phải sai lầm gì, một đao chém xuống liền thôi, lại trở thành như thế này, ngay cả lòng mình như thiết thạch, lão cũng không ngăn được nước mắt dâng tràn, gắng nhịn giận dữ, đứng nhìn Quách Đôn nói :"Ngươi đã đánh nó không thành hình dáng như vậy rồi, ngươi còn muốn làm cái gì?"Quách Đôn cười lớn đáp lại :"Tất nhiên là chặt cái đầu hắn, treo trước cửa lều trại, treo lơ lửng ba ngày thị chúng!"Nghe xong, Vương Quỳnh liền cả giận đáp :"Nhi tử nhà ta, do ta quản giáo, không cần Quách tướng quân phải tốn công tốn sức." Hắn nói xong, liền đứng trước mặt Vương Duyên, ý tứ không chút che đậy, lão tuyệt đối không cho phép Quách Đôn mang Vương Duyên đi.Quách Đôn muốn bước lên chặt đầu Vương Duyên, Vương Quảng lập tức bước tới ngăn lại, lạnh giọng nói :"Hôm nay chuyện ngươi muốn làm đã làm đủ, Vương Duyên cũng đã trả giá đủ rồi, ngươi nên khoan nhượng thu tay đi.:Vương Quảng là một kẻ mê cờ hơn mạng, hắn luôn luôn đứng ngoài thế sự, chỉ đam mê luận đạo thế cờ, nhưng lần này tận mắt nhìn Tam đệ rơi vào nước bước cuối cùng như vậy, chẳng thể đứng yên tiêu điều như vậy mãi, ngay cả khi biết rõ lỗi lầm của hắn, nhưng dù sao trong người cùng chung một dòng máu, huyết thống huynh đệ, thấy Vương Duyên thống khổ đau đớn như vậy, trong lòng hắn không khỏi e ngại, đương nhiên đứng ra ngăn cản Quách Đôn, nhưng Quách Đôn đã sớm bị thù oán che mờ lý trí, hắn nâng trường đao, chỉ đối phương nói :"Nếu vậy, chúng ta cùng tỷ thí một trận, nếu ta thắng, ngươi lập tức đem hắn giao cho ta!"Vương Quảng không khỏi nổi giận trong lòng, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa hỗn loạn, chưa kịp định thần, liền thấy một con tuấn mã từ xa vọt thẳng vào trong cửa chính, người ở phía trước không kịp ghìm chặt ngựa, lại bước lên phía trước vài bước chân. Nguyên Liệt nhanh chóng xoay người xuống ngựa, lập tức giữ chặt Lý Vị Ương nói :"Nàng không được gấp, trên người còn có vết thương."Người bên cạnh vẫn chưa chịu yên ổn, Nguyên Liệt lạnh lùng nói :"Còn không mau ngừng tay!" Ánh mắt hắn vừa chuyển, cận vệ lập tức cầm vũ khí xông lên chém giết, Nguyên Liệt lướt tới nhìn đám đông hỗn loạn, tay vẫn còn chưa cầm binh đao, mà ánh mắt vừa chạm người, ai ai cũng đều kinh hồn khiếp đảm, tuy có mấy kẻ vẫn ngang nhiên không phục, vũ khí còn nắm trên tay, nhưng nhóm cận vệ bên cạnh vừa xông tới, kẻ cố chấp liền mất mạng tại chỗ, nhất thời xung quanh yên tĩnh tới cùng cực.Lý Vị Ương đứng vững hai chân, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, nhanh chóng tiến vào đại điện, nàng lớn tiếng gọi :"Tứ ca!|Quách Đôn lắp bắp kinh hãi, hắn nhìn nàng nói :"Muội vẫn còn bị thương đó, ra đây làm cái gì?"Lý Vị Ương lạnh lùng đáp :"Nếu như ta không tới đây, không biết tai họa gì sẽ ngập tới đâu."Quách Đôn mặt vương đầy máu, thời điểm hắn nhìn thấy nàng liền có chút khiếp đảm :"Là Vương Duyên hắn ra tay trước, không thể trách ta vô tình a."Lý Vị Ương cười lạnh đáp lại, căm tức nhìn Quách Đôn đáp :"Muội đương nhiên biết mọi hành động của ca đều xuất phát từ lòng căm phẫn, nhưng nếu xét lại thì sao? Quốc có quốc pháp, gia có gia huy, Cấm quân chỉ một mình Bệ hạ có quyền điều động, năm trăm cấm quân này tuy là dưới trướng của ca, nhưng chưa nhận được mệnh lệnh, ca dám tự ý đem họ tới đây vây công Vương phủ! Tội này Quách gia sao gánh nổi! Chẳng lẽ ca không biết sao? Có người đang chờ bắt lấy đuôi thỏ, mà vừa lúc có người dâng hang thỏ tận tay!"Quách Đôn không khỏi chấn động, vừa rồi người Vương gia quả thực cũng mang ý tứ này, nhưng Vương gia là cừu nhân, là kẻ địch, hắn nhất định không tin tưởng một lời nào bọn họ nói, nhưng Lý Vị Ương thì khác, nàng chính là muội muội của hắn, thấy nàng không mảy may lo lắng tới vết thương chưa lành chạy thẳng tới đây, xem ra tình hình vô cùng cấp bách. Hắn như muốn giải thích, chỉ thấy Lý Vị Ương nhanh hơn một bước, một tay cầm chuôi đao của hắn nói :"Tứ ca, hôm nay đã phạm phải sai lầm lớn rồi, nhanh chóng mệnh cấm quân lui đi! Không cần phải hỏi lý do, sau này muội sẽ giải thích!"Nghe xong, Quách Đôn lập tức biến sắc, hắn nắm chặt chuôi đao, thấy Lý Vị Ương không nói thêm nửa lời, Quách Đạo vội vàng nói tiếp :"Tứ ca, nghe theo muội ấy đi, không sai đâu."Quách Đôn nhìn nàng, rồi nhìn sang Quách Đạo, cắn răng suy nghĩ, đột nhiên hét to một tiếng, đem trường kia ném thẳng xuống đất, sau đó lạnh lùng ra lệnh :"Còn không nghe thấy sao? Lập tức lui binh."Cấm quân sót lại không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không ngờ Quách đại nhân nghe hai ba câu nói liền đổi ý lui binh, xem ra sức ảnh hưởng của Quách tiểu thư không hề nhỏ! Thế là bọn họ không ai nhiều lời, liền nhanh chóng chỉnh lý đội ngũ, muốn thối lui. Chưa kịp rời binh, bỗng nghe tiếng bên ngoài hừ lạnh nói :"Muốn lui binh cũng trễ rồi!"Lý Vị Ương trái tim rơi thõng xuống, ngưng mắt nhìn lên, chỉ thấy cấm quân bao quanh tứ phía, một người thân vận phục sức Thái tử, kim quang lộng lẫy, mang hàng loạt binh lính, đứng trước cửa Vương gia, trên tay còn cầm một cuột thánh chỉ, hắn giơ tay lên nói :"Còn không tiếp chỉ?"Quách gia cùng Vương gia liếc nhau, vội vàng quỳ rạp xuống đất, chỉ nghe Thái tử cười lạnh một tiếng, thanh âm dõng dạc nói :"Bệ hạ có lệnh, Phò mã Vương Duyên bất kính Nam Khang Công chúa, nhục nhã Hoàng thất, tội ác tày trời! Lập tức bắt nhốt tiến cung, chờ ngày xử lý!"Nghe xong Vương Quỳnh trong lòng hốt hoảng, lão nhìn Thái tử nói :"Điện hạ, Vương Duyên nó không thể tiến cung diện thánh được nữa." Nói xong, lão nhìn thoáng qua Vương Duyên. Vương Duyên nằm trên đất môi trào bọt máu, giãy dụa run rẩy, xương khớp toàn thân đều vỡ vụn, bộ dáng không thể thống khổ hơn nữa, gương mặt vặn vẹo đến độ khó coi, không cần phải nói, không còn khả năng nhúc nhích nữa. Mọi người lập tức kinh hãi, vội vàng bước lên kiểm tra, phát hiện đối phương đã sớm không còn hơi thở, đôi mắt Vương Tử Khâm đỏ lên, khó khăn lắm đành rơi hai hàng lệ, Vương Quỳnh đành thở dài một tiếng, hắn đã sớm đoán được kết quả này, xương cốt toàn thân đã sớm nát vụn, sống kiểu gì đây..Lý Vị Ương nhìn thấy vậy, ánh mắt đột nhiên lạnh như sương băng, Nguyên Liệt bất động thanh sắc chợt nở nụ cười, giương giọng nói :"Thái tử điện hạ, Vương Duyên đã đền tội, ngươi tới muộn rồi!"Trên mặt hắn liền hốt hoảng, lớn tiếng hỏi :"Ai giết hắn?" Ánh mắt mọi người nhất loạt dồn lên người Quách Đôn, Thái tử sau đó liền lạnh giọng đáp :"Quách Chỉ huy sứ, ngươi thật to gan! Ai cho ngươi quyền điều động cấm quân chạy tới đây?" Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm khắc, hiển nhiên là đang vấn tội tra khảo.Nguyên Liệt bước lên một bước, gương mặt tuấn mỹ lại vô cùng trấn tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức lạ thường :"Điện hạ, chuyện gì xảy ra cứ để cho Bệ hạ xử trí!"Thái tử liếc xéo hắn một cái, thái độ vô cùng khinh miệt, oán độc nói :"Thì ra Húc Vương điện hạ cũng ở đây, ngươi đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà, chỗ nào cũng có mặt của ngươi!"Đôi mắt phượng màu hổ phách của Nguyên Liệt nghiền ngẫm nhìn đăm đăm hắn đáp lại :"Điện hạ cũng có khác gì ta đâu, mỗi lần có chuyện xảy ra, ngươi chẳng khác nào quấy rối thêm cục diện!"Thái tử giận tái người, quát lớn :"To gan, ngươi dám nói chuyện như vậy với ta!"Nguyên Liệt nói :"Ta cứ thích nói như vậy đó, Thái tử điện hạ nếu không thích nghe, thì tự mình bịt lỗ tai lại là được."Thái tử hừ lạnh :"Ta không muốn nhiều lời với ngươi! Nếu vậy thì, mời chư vị cùng ta vào cung diện thánh đi! Quách Đôn ngươi tự ý dụng cấm quân, đã phạm tử tội, xem xem ngươi làm sao thoát nổi!"Hắn nó xong, Lý Vị Ương dĩ nhiên hiểu rõ, hắn muốn gông cổ trói Quách Đôn lại tiến cung. Lý Vị Ương tươi cười đầy lạnh lẽo đáp trả :"Thái tử điện hạ, tự ý điều động cấm quân phải hay không còn chưa quyết được, thỉnh điện hạ không nên tự ý định đoạt mới phải!"Thái tử cũng không chút để ý: "Mặc kệ nói sao cũng được, chư vị, mời!" Hắn nói chư vị đương nhiên là bao gồm cả Vương gia cùng Quách gia, Vương Tử Khâm liếc mắt nhìn Lý Vị Ương, xem ra rắn bắt mồi, chim sẻ đã sớm rình đằng sau.Thủ đoạn này, thật sự không thể không nói - nham hiểm tận cùng a!Thở dài một tiếng, Lý Vị Ương nhìn thoáng qua Vương Duyên tắt thở bất động nằm im một chỗ, thầm nghĩ Quách Vương hai nhà không biết có duyên phận ra sao, đều cùng nhau rơi vào hố bẫy như thế này! Xem ra Vương Duyên trước hết đả thương nàng, sau đó Quách Đôn bước tới báo thù, hai nhà phát sinh tranh cãi với nhau, thương vong vô kể, tổn thất thảm trọng. Dẫu Vương gia có sai, thì Quách gia cũng chẳng kém phần đi! Ấy vậy mà hai bên đều đồng loạt bị buộc cùng một chỗ hỏi tội, câu này nói ra ai cũng phải bàng hoàng, đối phương quả thực vô cùng lợi hại! Chỉ cần ở sau lưng động tay chân một chút, liền có thể khiến bọn họ chống mắt nhìn nhau mà chém giết, hơn nữa, còn biết rõ đối phương có mưu đồ, lại bất khả kháng, khiến ai cũng giận đến sôi người!Một trận gió lạnh thổi tới, Lý Vị Ương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Nguyên Liệt bên cạnh vội vàng đưa tới một cái áo choàng, ôn nhu nói :"Nàng về trước đi, để ta xử trí việc này."Lý Vị Ương lắc đầu nói: "Không, đã tới nước này rồi, cùng nhau vào cung diện thánh thôi."------ đề lời nói với người xa lạ ------
<Pandalord : Hôm nay dịch truyện có rất nhiều suy nghĩ, chẳng hạn như : Nếu tác giả lược bớt những đoạn hội thoại thừa thãi lặp lại chuyện vừa xảy ra của nhân vật, có khi nào một chương 9k chữ sẽ còn có 5k chữ hay không~ Aida, ta lại mơ rồi~Đọc xong chương này, gỏi gọi vài chữ : Ngu + Nhiệt tình => Phá hoạiDisclaimer : Truyện có khi dùng từ không được hay ho cho lắm (vd : con tôm khô), đó không phải là lỗi của người dịch, mà là do tác giả/ converter dùng từ ngữ đó, ta dịch theo convert nên không biết gì đâu huhu đừng chửi taaa~
Vương Quỳnh lạnh lẽo rét buốt nhìn đối phương, thiếu niên bồng bột quá ngông cuồng, rõ ràng có người cố ý mưu đồ chia rẽ, ai cũng biết rõ, nhưng lại chẳng thể lui, kế sách của đối phương quả thực vi diệu! Không một lối thoát, không một đường rẽ nào, ngươi chỉ có thể nhắm mắt mà bước theo từng bước tới bẫy của đối phương. Hắn nghĩ tới đây, đôi mắt nhắm nghiền đau đớn, lúc mở mắt ra, gương mặt đã đầy sương giá lạnh lẽo :"Quách Đôn, vô luận ra sao, đây là nơi Vương gia cư ngụ, ta không thể để mặc ngươi tùy ý đấu đá lung tung! Nếu ngươi cố tình chấp nhất đến vậy, cũng đừng trách ta vô tình!" Nói xong, hắn đột nhiên hạ lệnh nói :"Hộ vệ Vương gia nghe lệnh, mau chóng thủ hộ Vương phủ, không cho phép bất cứ ai xông vào!" Nói xong, liền quay đầu nhìn Vương Quảng :"Lập tức mang Vương Duyên rời khỏi đây!"Vương Quảng sửng sốt, lập tức bước lên nắm chặt lấy Vương Duyên, nhưng Vương Duyên cố chấp đẩy mạnh hắn, lớn tiếng nói :"Phụ thân, con không muốn đi!" Vương Quỳnh hận không thể liền đánh chết tên ngu xuẩn này, nếu không phải do hắn, Vương gia và Quách gia việc gì phải đấu đá nhau đến bước đường này chứ, thậm chí còn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán!Hộ vệ Vương gia đều đã từng đi theo Vương Quỳnh lăn lộn sa trường, tuyệt đối chẳng thua kém cấm quân dưới trướng Quách phủ, nhưng so về số lượng thì thật khó lường. Giờ phút này, hơn ba mươi gã hộ vệ nhận lệnh Vương Quỳnh, lập tức trải dài hai bên, canh thủ cẩn trọng người Vương gia ở giữa, mỗi một tên hộ vệ mặt mày sương lạnh, sát khí tung hoành, so với đám cấm quân càng thêm uy lẫm, Quách Đôn vừa nhìn thấy thoáng giật mình.Vương Tử Khâm tiến lên một bước thấp giọng nói: "Phụ thân, người ngàn vạn lần không được động thủ, con sẽ nghĩ cách giữ bọn họ lại, không cho bọn họ làm càn. Người mang Tam ca ra cửa sau trốn đi, lập tức tiến cung diện thánh, nói rõ với Bệ hạ tất cả, bất luận ra sao cũng không được để Quách gia và Vương gia đánh nhau như vậy, sớm báo cho Bệ hạ biết, tránh việc hôm trước thành người hôm sau lại thành quỷ. Còn Quách gia kia, nhanh chóng sắp xếp người đi thông tri. Con nghĩ việc làm của Quách Đôn lần này, sợ rằng cả Quách phủ không ai biết."Nghe xong, Vương Quỳnh nhanh chóng gật đầu, lập tức phân phó người đi xử lý, hắn nhẹ nhàng lui về sau, thấp giọng nói với Vương Tử Khâm :"Nếu đã như thế thì, cho bọn chúng nếm thử trận pháp của con đi, cố gắng không đả thương bất kỳ ai, tạm thời giữ chân là được!"Vương Tử Khâm gật đầu đáp :"Phụ thân yên tâm!"Quách Đôn thấy đối phương như muốn đem Vương Duyên trốn thoát, nhất thời nộ khí xung thiên, lớn tiếng quát :"Bắt được hung thủ, giết chết không tha!" Đám cấm quân nhận lệnh lập tức xông tới, nhưng ngay sau đó, cây hoa lá, hòn non bộ vốn dĩ đang nằm yên đột nhiên di chuyển, đem đám binh lính phục lệnh giam cầm ở giữa. Thấy một màn này vừa hạ, Quách Đôn không khỏi âm trầm, hắn không thể ngờ Vương Tử Khâm lại dùng tới trận pháp này đối phó hắn. Mắt nhìn thấy Vương Duyên bị người hộ tống rời khỏi, hắn thầm nghĩ : Được, được lắm! Ta tới bắt ngươi, ngươi liền cụt đuôi chạy mất, đừng tưởng ta sẽ buông tha cho ngươi! Dù ngươi có đi tới chân trời góc biển nào, thù này ta sẽ bắt ngươi trả cho bằng được! Hắn quát lớn :"Mặc kệ cái trận pháp bỏ đi này cho ta, chúng ta nhất định phải bắt cho bằng được hung thủ giết người, thay huynh đệ báo thù!" Hắn nói xong, lập tức dấn thân xông tới, năm trăm cấm quân phía sau phục mệnh chạy theo.Nhưng trận pháp trong hoa viên chẳng khác nào một cái mê cung, giam giữ bọn hắn khó khăn trong đó, vốn dĩ có tận năm trăm người, lại từng bước phân tán, bốn trăm, ba trăm, hai trăm, một trăm, cuối cùng người còn sót lại bên cạnh Quách Đôn chỉ còn thừa năm mươi binh sĩ, những kẻ khác không biết đã lạc trôi đi chốn nào, đều bị tầng tầng lớp lớp sương mù giam giữ ở trong. Mà phía sau còn có vô số cây lá đâm chồi tiến tới, vây quanh bọn họ không lối thoát, âm thanh giết chóc vang vọng khắp nơi, nhưng lại chẳng thấy một tên hộ vệ Vương gia nào, cấm vệ phía sau lại bất tri bất giác mà bị thương vô số kể, y phục trên người vấy bẩn máu tanh, lại còn bị dồn vào thế bí, gian nan chống chọi. Lại chẳng phải là thương tích do địch nhân gây ra, mà còn vì đám sương mù kia giăng bít lối, nhìn đường không rõ, nhìn người không ra, cứ thế quân mình cứ chém giết quân ta..Trên mặt ai ai cũng đều giống nhau khó phân biệt nổi, ngay cả Quách Đôn dũng mãnh như vậy, cũng không khỏi có chút kinh hồn khiếp đảm. Hắn lăn lộn sa trường bao nhiêu năm, nhưng chưa từng gặp phải trận pháp như vậy, một khi đã bị cuốn vào liền không thấy trở ra, nếu như người thành thành thật thật đứng yên thì tốt, một khi có ý định phản kháng, liền vô thanh vô thức mà cuốn sâu vào trong xoáy nước. Ngay cả khi cố ý phá vòng vây cũng không có tác dụng, đám hộ vệ Vương gia kia chẳng khác nào ám hồn xông tới, không chút do dự liền hạ thủ giết chết ngươi.Quách Đôn tuy được bảo hộ ở giữa nên không ngại, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, hắn thiếu niên anh hùng, tự xưng văn võ song toàn, đã từng lăn lộn sa trường, không ngờ có một ngày bị cái trận pháp nho nhỏ này làm khó làm dễ, chật vật không thoát nổi. Vốn định bắt hung thủ giết người, nhưng cục diện như vậy khiến hắn khó lòng tưởng tượng nổi! Phó tướng bên cạnh chợt nói :"Chỉ huy sứ, bây giờ muốn rút lui không dễ, chi bằng tách chẵn thành lẻ, rời khỏi chỗ này."Quách Đôn lúc này áo bào cùng diện mạo đều đã nhuộm thành màu đỏ thẫm, máu tươi đầm đìa chảy xuống, hắn nâng tay áo lau vết bẩn trên mặt, liếc mắt nhìn phó tướng, lạnh giọng nói :"Ta đã mang năm trăm người tới, tuyệt đối sẽ không rời đi, nếu không sẽ thành trò cười cho thiên hạ! Ngươi mau đem người còn sót lại, bảo hộ bọn họ rời đi, để ta ở đây được rồi!" Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn cho phép người khác đi, mình lại không muốn đi. Nói xong, hắn trấn an tinh thần binh sĩ, liền mang người xông tới phía trước.Vương Tử Khâm lợi dụng trận pháp thiên biến vạn hóa, ra lệnh cho ba mươi tên hộ vệ Vương gia tách ra từng người, đứng vững ở ngoài pháp trận canh phòng cẩn mực, tùy theo sắp xếp của nàng bao vây cấm quân kia mà hành động. Một bên phân tán lực lượng, bên kia đứng chờ động thủ, chỉ cần có đám cấm quân lao tới, liền như từng đống lúa mạch bị cắt đều ngã xuống đất bất động.Nàng ở ngoài trận nhìn thấy rõ ràng, không khỏi chấn động, không ngờ Quách Đôn lại can trường đến vậy, vốn nghĩ rằng chỉ cần vây khốn bọn họ liền sẽ thối lui, lại chẳng biết đối phương gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật. Vương Tử Khâm căn bản không muốn Quách gia cùng Vương gia xảy ra xung đột, huống chi cấm quân bọn họ lại là những người vô tội, trong lòng nàng không khỏi đem Tam ca của mình oán đến cực hạn. Nếu không do hắn hồ đồ ngu xuẩn, việc gì phải tới nước này!Vương Duyên vẫn chưa rời khỏi, hắn thấy Vương Quỳnh đã sớm rời đi, liền nhảy xuống ngựa, đáng ngã hộ vệ quay trở về. Vương Quý lập tức đi lên cản trở, Vương Duyên lại chẳng khác nào quỷ khát máu đỏ mắt rống lên :"Hắn muốn giết ta, ta sẽ khiến hắn phải lưu cái đầu ở chỗ này!" Nói xong liền nắm lấy trường kiếm, bước nhanh vào trong trận pháp.Vương Tử Khâm vội vàng hét lớn :"Tam ca, ngươi muốn làm gì?"Vương Duyên không quay đầu lại, thẳng bước vào trong trận. Vương Tử Khâm từ trước đến nay chưa từng đem trận pháp ra đối đầu với huynh trưởng trong nhà, hơn nữa còn đem mỗi một trận pháp nghiêm túc giáo đạo qua các huynh trưởng, Vương Duyên tuy rằng tai nọ lọt tai kia, nhưng cũng có mấy phần hiểu biết, hắn bước vào trận pháp chẳng khác nào rồng du ngoạn đáy biển, thuận buồm xuôi gió, liên tiếp giết hơn mười tên cấm vệ, mặt và cổ đầy máu tươi lẫn lộn, cả người chẳng khác nào một tên sát tinh. Hắn xách kiếm, đương nhiên hướng Quách Đôn từng bước chuẩn xác đi tới.Vương Duyên ẩn thân sau lưng một hòn non bộ, noi theo đường nó di chuyển mà bước, càng ngày càng gần Quách Đôn. Quách Đôn đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trước mắt một màng sương khói bao phủ, không thể nhìn thấy địch thủ trước mắt, hắn cảnh giác cầm trường kiếm trong tay. Đột nhiên phó tướng đứng bên cạnh "A!" một tiếng, hắn vội vã đỡ đối phương, nhìn thấy lồng ngực hắn bị xuyên thấu một lỗ thủng thật lớn! Quách Đôn ngẩng đầu, liền thấy Vương Duyên đứng kề cạnh, thì ra là hắn đánh lén! Phó tướng thay hắn giữ một mạng, Quách Đôn không khỏi giận tím mặt, hắn không ngờ Vương Duyên còn dám vác mặt chạy về, còn dám làm chuyện đê tiện như vậy. Mắt thấy Vương Duyên áp sát ngày càng gần, Quách Đôn điên cuồng thét lên một tiếng, hướng Vương Duyên bổ nhào tới.Hai người trong trận chém giết đến độ cao trào, Vương Quảng cùng Vương Quý đều thấy rõ, vẻ mặt càng thêm nôn nóng, Vương Quảng vội vàng nói :"Ta đi đem hắn ra!"Vương Tử Khâm liền gọi hắn lại :"Không được, nếu ca vào trong đó, tình thế sẽ càng nghiêm trọng thêm."Vương Quảng nghe thấy nàng nói vậy, không khỏi sửng sốt :"Muội muội, muội nói gì?"Vương Tử Khâm lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đẹp ngưng trọng :"Tam ca hắn gây họa chưa đủ sao? Nhục nhã Nam Khang Công chúa, còn ý đồ mưu sát Quách Gia, bây giờ còn mang tội mưu sát tham tướng, người nhà nháo tới cửa, đều do chúng ta nhất thời sơ sẩy! Cho dù Bệ hạ có đích thân xử trí, Quách Đôn luận về tình cũng có thể tha, tất cả sai lầm đều là do hắn! Bây giờ nếu ca mà vào trong đó, không phải đang giúp hắn, mà là đang hại hắn! Quách Đôn xông phủ, chúng ta có thể lấy trận pháp ngăn chặn, nhưng nếu các huynh đệ Vương phủ cùng nhau xông tới, người khác liền nói chúng ta có mưu đồ bất chính!"Vương Quảng sắc mặt nặng như đeo chì :"Muội muội, chẳng lẽ muội bắt ta trơ mắt nhìn bọn họ chém giết lẫn nhau sao?"Vương Tử Khâm không thể lập tức lập kế sách vẹn toàn, Quách Đôn hiện chỉ còn một mình, Vương Quảng nếu tham gia, chính là lấy hai đánh một, truyền ra ngoài liền trở thành lỗi làm của Vương gia.. Trong lúc này, Vương Quỳnh đã phát hiện Vương Duyên nửa đường chạy thoát, một mạch quay đầu trở về, nhìn thấy cục diện náo loạn, không khỏi đau tim nhức óc, hắn lắc đầu than trách :"Cả đời này ta chưa từng làm sai cái gì, chưa từng nghĩ có một ngày giáo dưỡng ra một tên đại nghịch bất đạo như hắn, để hắn tác oai tác quái, đại họa ngập trời như thế, họa này ai gánh đây? Ta lấy mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Vương gia đây?"Vương Tử Khâm nhìn mái tóc trắng bạch lẫn lộn của phụ thân, đành thở dài một hơi, trận kịch chiến kia đang hừng hực khí thế, một mất một còn. Quách Đôn bên cạnh vẫn còn sót lại hơn ba mươi tên cấm quân, nhất loạt vây lấy Vương Duyên, mà hộ vệ Vương gia nhìn thấy tình huống này, không chút chú ý đến nguy hiểm, chạy thẳng vào trong trận, hai phe lập tức giằng co nảy lửa.Vương Duyên một chân xiêu vẹo bước, tay trái cầm kiếm, bước chân Quách Đôn không khỏi lảo đảo, trên ngực phải lưỡi dao đâm sâu vài tấc, máu tươi như thác ào ào chảy ra, xem ra Vương Duyên xuống tay thập phần tàn nhẫn! Quách Đôn thấy hộ vệ Vương gia cả đám hung hãn, mà cấm quân bên người lại không ngừng ngã xuống, bí bách không cam lòng, sắc mặt càng lúc càng khiến người ta phải sợ hãi, ánh mắt sáng ngời như chất đầy oán khí. Cấm quân bên cạnh hắn nhân số tuy nhiều, nhưng đều bị trận pháp của Vương Tử Khâm vây khốn, tốn công tốn sức chiến sát hết nửa ngày, thương vong rất nặng, sớm sức cùng lực kiệt, đám hộ vệ Vương phủ vừa xông tới, không lâu sau đó trận hình liền đại loạn, từng bước lùi về sau, mà Vương Duyên hắn giết người chẳng gớm tay, thân ảnh chỗ nào, xác người liền chất chồng ở đó, máu chảy thành sông.Vương Tử Khâm không khỏi cắn răng nói :"Tam ca hắn lợi dụng trận pháp của ta!" Trong đầu nàng tràn ngập lo âu, căn bản nàng chỉ muốn vận trận pháp này vây khốn bọn họ, không muốn giết bất kỳ ai, bất quá làm cho bọn hắn bị thương đôi chút mà thôi. Nhưng Vương Duyên vừa bước vào trận, liền tận lực chuyển biến trận pháp, khiến cho trận pháp trở nên cường đại hung hãn.<Pandalord : Không giết ai mà cấm quân chỉ còn có năm mươi người, bà sai lính chặt người như gặt lúa mạch mà nói không giết ai à =_=Quách Đôn tay phải cầm chặt thanh đao không ngăn được run rẩy, hắn sức cùng lực kiệt, nhưng tuyệt đối không cúi đầu trước mặt Vương Duyên! Cuối cùng, thấy một thời cơ xuất hiện, hắn cố tình lộ rõ vẻ mệt mỏi hết sức chống đỡ, Vương Duyên quả nhiên mắc bẫy, múa may trường kiếm xông tới! Quách Đôn trong nháy mắt đảo người, lập tức chế trụ bờ vai Vương Duyên, hắn giật mình đâm thẳng, kiếm đâm sâu vào trong người Quách Đôn, chẳng khác nào đâm phải một tảng đá. Quách Đôn đau đớn khôn nguôi, hung hăng cắn răng nhẫn nại, tức giận rống lên một tiếng. Vương Duyên chưa kịp phản ứng, liền bay lên không trung, chưa kịp hoàn hồn liền rơi xuống đất, Quách Đôn dùng đầu gối nghênh chiến, đối đãi với hắn chẳng khác nào một con rối bị hư, lập tức bẻ người hắn xiêu vẹo. Vương Duyên cả người cong thành một chữ V cổ quái, hắn chưa kịp thảng thốt nửa lời, mọi người chỉ kịp nghe thanh âm thanh thúy vang vọng, Vương Duyên hắn chẳng khác nào một con tôm khô, còn là một con tôm khô bẻ thành hai nửa! Hắn lập tức lăn rơi trên đất, vẫn chưa dứt hơi thở, không ngừng co quắp, miệng phun từng ngụm máu tươi!Người Vương phủ từ xa trông thấy, không khỏi kinh hãi, bọn họ vốn cho rằng dựa vào trận pháp cùng lực lượng này nhất định sẽ giành chiến thắng cho Vương Duyên, chẳng thể ngờ Quách Đôn có thể lật ngược lại tình thế, lại còn đánh trả dũng mãnh đến vậy. Sự thật là Quách Đôn tính toán không tới, nhưng tính cách kiên trì dũng cảm thì không ai sánh bằng, Vương gia bọn họ cuối cùng tính vẫn sai, không phải tất cả sự tình đều nằm theo kế hoạch của bọn họ.Quách Đôn chẳng những không hề ngốc, cái khó hắn còn lấp ló cái khốn, vừa rồi Vương Duyên liền chết xung phong, hắn đã âm thầm quan sát hành động của đối phương, đã sớm giác ngộ không ít, một đường xách Vương Duyên, lớn tiếng nói :"Mọi người theo ta đi!" Nói xong liền hùng hổ đi ra trận pháp.Vương Tử Khâm cùng bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Quách Đôn ra sức ném Vương Duyên ngã sóng soài trên đất, Vương Tử Khâm vội vàng bước lên nhìn kỹ, Vương Duyên vẫn chưa chết, chẳng qua so với chết còn đáng sợ hơn! Cả người không ngừng vặn vẹo, trong miệng không ngừng sôi bọt máu, cổ họng khàn khàn, ngay cả một câu than thở cũng không nói cho vẹn toàn, mặt mũi lại vô cùng dữ tợn, muốn đáng sợ bao nhiêu phần cũng có. Vương Tử Khâm đã từng thấy cảnh tượng này qua, đó là lúc nàng thấy đầu bếp nữ rọc xương một con cá tươi, cạo sạch vảy cá từ trên xuống dưới, con cá thậm chí còn chưa chết, không ngừng giãy dụa, co rút, bất khả kháng làm một con cá trên thớt bị người ta phanh thây xẻ thịt!Vương Tử Khâm biết xương khớp của Vương Duyên đã sớm vỡ vụn, hắn hiện tại chẳng khác nào phế vật cong người chẳng khác một con tôm khô!Thấy hắn trở nên như vậy, Vương Quỳnh vô cùng đau lòng, tuy rằng lão đã từng động tới sát tâm, nhưng Hổ dữ cũng không ăn thịt con mình, bất luận hắn có phạm phải sai lầm gì, một đao chém xuống liền thôi, lại trở thành như thế này, ngay cả lòng mình như thiết thạch, lão cũng không ngăn được nước mắt dâng tràn, gắng nhịn giận dữ, đứng nhìn Quách Đôn nói :"Ngươi đã đánh nó không thành hình dáng như vậy rồi, ngươi còn muốn làm cái gì?"Quách Đôn cười lớn đáp lại :"Tất nhiên là chặt cái đầu hắn, treo trước cửa lều trại, treo lơ lửng ba ngày thị chúng!"Nghe xong, Vương Quỳnh liền cả giận đáp :"Nhi tử nhà ta, do ta quản giáo, không cần Quách tướng quân phải tốn công tốn sức." Hắn nói xong, liền đứng trước mặt Vương Duyên, ý tứ không chút che đậy, lão tuyệt đối không cho phép Quách Đôn mang Vương Duyên đi.Quách Đôn muốn bước lên chặt đầu Vương Duyên, Vương Quảng lập tức bước tới ngăn lại, lạnh giọng nói :"Hôm nay chuyện ngươi muốn làm đã làm đủ, Vương Duyên cũng đã trả giá đủ rồi, ngươi nên khoan nhượng thu tay đi.:Vương Quảng là một kẻ mê cờ hơn mạng, hắn luôn luôn đứng ngoài thế sự, chỉ đam mê luận đạo thế cờ, nhưng lần này tận mắt nhìn Tam đệ rơi vào nước bước cuối cùng như vậy, chẳng thể đứng yên tiêu điều như vậy mãi, ngay cả khi biết rõ lỗi lầm của hắn, nhưng dù sao trong người cùng chung một dòng máu, huyết thống huynh đệ, thấy Vương Duyên thống khổ đau đớn như vậy, trong lòng hắn không khỏi e ngại, đương nhiên đứng ra ngăn cản Quách Đôn, nhưng Quách Đôn đã sớm bị thù oán che mờ lý trí, hắn nâng trường đao, chỉ đối phương nói :"Nếu vậy, chúng ta cùng tỷ thí một trận, nếu ta thắng, ngươi lập tức đem hắn giao cho ta!"Vương Quảng không khỏi nổi giận trong lòng, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa hỗn loạn, chưa kịp định thần, liền thấy một con tuấn mã từ xa vọt thẳng vào trong cửa chính, người ở phía trước không kịp ghìm chặt ngựa, lại bước lên phía trước vài bước chân. Nguyên Liệt nhanh chóng xoay người xuống ngựa, lập tức giữ chặt Lý Vị Ương nói :"Nàng không được gấp, trên người còn có vết thương."Người bên cạnh vẫn chưa chịu yên ổn, Nguyên Liệt lạnh lùng nói :"Còn không mau ngừng tay!" Ánh mắt hắn vừa chuyển, cận vệ lập tức cầm vũ khí xông lên chém giết, Nguyên Liệt lướt tới nhìn đám đông hỗn loạn, tay vẫn còn chưa cầm binh đao, mà ánh mắt vừa chạm người, ai ai cũng đều kinh hồn khiếp đảm, tuy có mấy kẻ vẫn ngang nhiên không phục, vũ khí còn nắm trên tay, nhưng nhóm cận vệ bên cạnh vừa xông tới, kẻ cố chấp liền mất mạng tại chỗ, nhất thời xung quanh yên tĩnh tới cùng cực.Lý Vị Ương đứng vững hai chân, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, nhanh chóng tiến vào đại điện, nàng lớn tiếng gọi :"Tứ ca!|Quách Đôn lắp bắp kinh hãi, hắn nhìn nàng nói :"Muội vẫn còn bị thương đó, ra đây làm cái gì?"Lý Vị Ương lạnh lùng đáp :"Nếu như ta không tới đây, không biết tai họa gì sẽ ngập tới đâu."Quách Đôn mặt vương đầy máu, thời điểm hắn nhìn thấy nàng liền có chút khiếp đảm :"Là Vương Duyên hắn ra tay trước, không thể trách ta vô tình a."Lý Vị Ương cười lạnh đáp lại, căm tức nhìn Quách Đôn đáp :"Muội đương nhiên biết mọi hành động của ca đều xuất phát từ lòng căm phẫn, nhưng nếu xét lại thì sao? Quốc có quốc pháp, gia có gia huy, Cấm quân chỉ một mình Bệ hạ có quyền điều động, năm trăm cấm quân này tuy là dưới trướng của ca, nhưng chưa nhận được mệnh lệnh, ca dám tự ý đem họ tới đây vây công Vương phủ! Tội này Quách gia sao gánh nổi! Chẳng lẽ ca không biết sao? Có người đang chờ bắt lấy đuôi thỏ, mà vừa lúc có người dâng hang thỏ tận tay!"Quách Đôn không khỏi chấn động, vừa rồi người Vương gia quả thực cũng mang ý tứ này, nhưng Vương gia là cừu nhân, là kẻ địch, hắn nhất định không tin tưởng một lời nào bọn họ nói, nhưng Lý Vị Ương thì khác, nàng chính là muội muội của hắn, thấy nàng không mảy may lo lắng tới vết thương chưa lành chạy thẳng tới đây, xem ra tình hình vô cùng cấp bách. Hắn như muốn giải thích, chỉ thấy Lý Vị Ương nhanh hơn một bước, một tay cầm chuôi đao của hắn nói :"Tứ ca, hôm nay đã phạm phải sai lầm lớn rồi, nhanh chóng mệnh cấm quân lui đi! Không cần phải hỏi lý do, sau này muội sẽ giải thích!"Nghe xong, Quách Đôn lập tức biến sắc, hắn nắm chặt chuôi đao, thấy Lý Vị Ương không nói thêm nửa lời, Quách Đạo vội vàng nói tiếp :"Tứ ca, nghe theo muội ấy đi, không sai đâu."Quách Đôn nhìn nàng, rồi nhìn sang Quách Đạo, cắn răng suy nghĩ, đột nhiên hét to một tiếng, đem trường kia ném thẳng xuống đất, sau đó lạnh lùng ra lệnh :"Còn không nghe thấy sao? Lập tức lui binh."Cấm quân sót lại không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không ngờ Quách đại nhân nghe hai ba câu nói liền đổi ý lui binh, xem ra sức ảnh hưởng của Quách tiểu thư không hề nhỏ! Thế là bọn họ không ai nhiều lời, liền nhanh chóng chỉnh lý đội ngũ, muốn thối lui. Chưa kịp rời binh, bỗng nghe tiếng bên ngoài hừ lạnh nói :"Muốn lui binh cũng trễ rồi!"Lý Vị Ương trái tim rơi thõng xuống, ngưng mắt nhìn lên, chỉ thấy cấm quân bao quanh tứ phía, một người thân vận phục sức Thái tử, kim quang lộng lẫy, mang hàng loạt binh lính, đứng trước cửa Vương gia, trên tay còn cầm một cuột thánh chỉ, hắn giơ tay lên nói :"Còn không tiếp chỉ?"Quách gia cùng Vương gia liếc nhau, vội vàng quỳ rạp xuống đất, chỉ nghe Thái tử cười lạnh một tiếng, thanh âm dõng dạc nói :"Bệ hạ có lệnh, Phò mã Vương Duyên bất kính Nam Khang Công chúa, nhục nhã Hoàng thất, tội ác tày trời! Lập tức bắt nhốt tiến cung, chờ ngày xử lý!"Nghe xong Vương Quỳnh trong lòng hốt hoảng, lão nhìn Thái tử nói :"Điện hạ, Vương Duyên nó không thể tiến cung diện thánh được nữa." Nói xong, lão nhìn thoáng qua Vương Duyên. Vương Duyên nằm trên đất môi trào bọt máu, giãy dụa run rẩy, xương khớp toàn thân đều vỡ vụn, bộ dáng không thể thống khổ hơn nữa, gương mặt vặn vẹo đến độ khó coi, không cần phải nói, không còn khả năng nhúc nhích nữa. Mọi người lập tức kinh hãi, vội vàng bước lên kiểm tra, phát hiện đối phương đã sớm không còn hơi thở, đôi mắt Vương Tử Khâm đỏ lên, khó khăn lắm đành rơi hai hàng lệ, Vương Quỳnh đành thở dài một tiếng, hắn đã sớm đoán được kết quả này, xương cốt toàn thân đã sớm nát vụn, sống kiểu gì đây..Lý Vị Ương nhìn thấy vậy, ánh mắt đột nhiên lạnh như sương băng, Nguyên Liệt bất động thanh sắc chợt nở nụ cười, giương giọng nói :"Thái tử điện hạ, Vương Duyên đã đền tội, ngươi tới muộn rồi!"Trên mặt hắn liền hốt hoảng, lớn tiếng hỏi :"Ai giết hắn?" Ánh mắt mọi người nhất loạt dồn lên người Quách Đôn, Thái tử sau đó liền lạnh giọng đáp :"Quách Chỉ huy sứ, ngươi thật to gan! Ai cho ngươi quyền điều động cấm quân chạy tới đây?" Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm khắc, hiển nhiên là đang vấn tội tra khảo.Nguyên Liệt bước lên một bước, gương mặt tuấn mỹ lại vô cùng trấn tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức lạ thường :"Điện hạ, chuyện gì xảy ra cứ để cho Bệ hạ xử trí!"Thái tử liếc xéo hắn một cái, thái độ vô cùng khinh miệt, oán độc nói :"Thì ra Húc Vương điện hạ cũng ở đây, ngươi đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà, chỗ nào cũng có mặt của ngươi!"Đôi mắt phượng màu hổ phách của Nguyên Liệt nghiền ngẫm nhìn đăm đăm hắn đáp lại :"Điện hạ cũng có khác gì ta đâu, mỗi lần có chuyện xảy ra, ngươi chẳng khác nào quấy rối thêm cục diện!"Thái tử giận tái người, quát lớn :"To gan, ngươi dám nói chuyện như vậy với ta!"Nguyên Liệt nói :"Ta cứ thích nói như vậy đó, Thái tử điện hạ nếu không thích nghe, thì tự mình bịt lỗ tai lại là được."Thái tử hừ lạnh :"Ta không muốn nhiều lời với ngươi! Nếu vậy thì, mời chư vị cùng ta vào cung diện thánh đi! Quách Đôn ngươi tự ý dụng cấm quân, đã phạm tử tội, xem xem ngươi làm sao thoát nổi!"Hắn nó xong, Lý Vị Ương dĩ nhiên hiểu rõ, hắn muốn gông cổ trói Quách Đôn lại tiến cung. Lý Vị Ương tươi cười đầy lạnh lẽo đáp trả :"Thái tử điện hạ, tự ý điều động cấm quân phải hay không còn chưa quyết được, thỉnh điện hạ không nên tự ý định đoạt mới phải!"Thái tử cũng không chút để ý: "Mặc kệ nói sao cũng được, chư vị, mời!" Hắn nói chư vị đương nhiên là bao gồm cả Vương gia cùng Quách gia, Vương Tử Khâm liếc mắt nhìn Lý Vị Ương, xem ra rắn bắt mồi, chim sẻ đã sớm rình đằng sau.Thủ đoạn này, thật sự không thể không nói - nham hiểm tận cùng a!Thở dài một tiếng, Lý Vị Ương nhìn thoáng qua Vương Duyên tắt thở bất động nằm im một chỗ, thầm nghĩ Quách Vương hai nhà không biết có duyên phận ra sao, đều cùng nhau rơi vào hố bẫy như thế này! Xem ra Vương Duyên trước hết đả thương nàng, sau đó Quách Đôn bước tới báo thù, hai nhà phát sinh tranh cãi với nhau, thương vong vô kể, tổn thất thảm trọng. Dẫu Vương gia có sai, thì Quách gia cũng chẳng kém phần đi! Ấy vậy mà hai bên đều đồng loạt bị buộc cùng một chỗ hỏi tội, câu này nói ra ai cũng phải bàng hoàng, đối phương quả thực vô cùng lợi hại! Chỉ cần ở sau lưng động tay chân một chút, liền có thể khiến bọn họ chống mắt nhìn nhau mà chém giết, hơn nữa, còn biết rõ đối phương có mưu đồ, lại bất khả kháng, khiến ai cũng giận đến sôi người!Một trận gió lạnh thổi tới, Lý Vị Ương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Nguyên Liệt bên cạnh vội vàng đưa tới một cái áo choàng, ôn nhu nói :"Nàng về trước đi, để ta xử trí việc này."Lý Vị Ương lắc đầu nói: "Không, đã tới nước này rồi, cùng nhau vào cung diện thánh thôi."------ đề lời nói với người xa lạ ------
<Pandalord : Hôm nay dịch truyện có rất nhiều suy nghĩ, chẳng hạn như : Nếu tác giả lược bớt những đoạn hội thoại thừa thãi lặp lại chuyện vừa xảy ra của nhân vật, có khi nào một chương 9k chữ sẽ còn có 5k chữ hay không~ Aida, ta lại mơ rồi~Đọc xong chương này, gỏi gọi vài chữ : Ngu + Nhiệt tình => Phá hoạiDisclaimer : Truyện có khi dùng từ không được hay ho cho lắm (vd : con tôm khô), đó không phải là lỗi của người dịch, mà là do tác giả/ converter dùng từ ngữ đó, ta dịch theo convert nên không biết gì đâu huhu đừng chửi taaa~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com