TruyenHHH.com

Trong Sinh Hau Mon Khue Tu Tay Tri Mi

Chương 56: Đêm không ngủ

Editor: Ngọc Thương

Nghe Thanh Ninh hỏi, Tô Phỉ nhẹ nhàng nhéo tay nàng, đáp: "Sao không ngủ thêm một chút nữa đi?".

Đây là nói nàng không nên quan tâm những chuyện kia! Thanh Ninh hiểu ý tứ của Tô Phỉ, trên mặt cười tươi như hoa, thuận theo ý hắn, nói sang chuyện khác: "Thiếp cũng vừa mới dậy thôi, ngủ tiếp sợ là buổi tối lại không ngủ được".

"Vậy thì có sao, ta thức nói chuyện với nàng là được", Tô Phỉ kéo Thanh Ninh ngồi trên ghế dưới hành lang.

Phía tây đang dần dần thu hồi ánh chiều tà cuối cùng, bầu trời tươi sáng như được dệt gấm hoa thượng đẳng, tuyệt diễm huyến lệ, hai người ngồi dưới mái hiên, như thể nhiễm lên một tầng màu cam nhàn nhạt, ấm áp mà đẹp đẽ.

Lên trà xong, Trà Mai và Ngọc Trâm liền lui xa qua một bên.

Thanh Ninh cười nói: "Ngày mai chàng phải lâm triều, còn phải đi nha môn, ngủ muộn quá không ngon giấc".

"Tinh lực của ta tốt lắm, cả đêm không ngủ cũng không sao", Tô Phỉ ôn nhu cười đáp: "Nếu buổi tối nàng tỉnh, không ngủ được thì cứ gọi ta, ta thức cùng nàng, nàng không cần phải một mình mở mắt nhàm chán".

Thanh Ninh cười xán lạn gật đầu: "Được".

Lúc này Tô Phỉ mới nhẹ giọng nói với Thanh Ninh: "Chuyện bên chỗ Ngũ hoàng tử, nàng không cần lo, nàng chỉ cần để ý dưỡng thân thể là được".

Thanh Ninh gật đầu: "Vâng, thiếp cũng không muốn quản, chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút, coi là nghe chuyện vui".

Đáy mắt Tô Phỉ chảy xuôi vui vẻ, đưa tay vuốt ve sợi tóc bị gió thổi bay trên vành tai Thanh Ninh: "Nàng coi đó là chuyện vui, như vậy cũng tốt".

Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ trước mắt, xinh đẹp và tinh xảo hơn cả nữ tử, nàng cười gật đầu, trong lòng mềm mại như có thể chảy ra nước.

Nàng đời này, niềm vui lớn nhất chính là cứu được tính mạng mẫu thân, may mắn lớn nhất chính là cùng Tô Phỉ quen biết, hiểu nhau, yêu thương nhau, ở gần bên nhau.

"Uống thuốc chưa?", Tô Phỉ lại hỏi.

"Vừa uống xong, Tôn ma ma còn đứng nhìn thiếp uống hết. Chuyện trong nhà chàng đừng lo lắng, thiếp sẽ tự chiếu cố tốt bản thân", Thanh Ninh trả lời.

Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh, nói: "Nhạc mẫu sắp sinh rồi, không bằng mượn cơ hội này, ta và nàng cùng trở về Hầu phủ ở mấy ngày?".

Tuy là Quốc công phủ bên trên có tổ mẫu, có mẫu thân, nhưng mỗi một người đều không thể trông cậy vào được, hôm nay Thanh Ninh có thể là có bầu, bên cạnh lại không có trưởng bối nào chỉ điểm một hai, Tô Phỉ vô cùng lo lắng, đi Định Tây hầu phủ, ít nhất còn có nhạc mẫu có thể coi chừng đôi chút.

Nhưng mà, nhạc mẫu lại sắp tới ngày sinh.

Suy nghĩ một chút, Tô Phỉ lại nói: "Trở về Hầu phủ cũng không nên, khả năng sẽ làm nhạc mẫu lo lắng, lúc này sao có thể để bà quan tâm đến việc của tiểu bối chúng ta".

Bên này không có nổi một trưởng bối đáng tin, trong lòng Tô Phỉ rất khó chịu, cảm thấy có lỗi với Thanh Ninh.

Thanh Ninh dịu dàng vừa cười vừa nói: "Bên cạnh thiếp có Tôn ma ma, còn có bốn người Ngọc Trâm, Trà Mai, Nhẫn Đông, Bạc Hà ở đây, Cảnh Tụy Viên lại nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không chiếu cố được cho một mình thiếp hay sao? Chàng không cần lo lắng".

Nhìn vẻ mặt Tô Phỉ, cùng ý tứ trong lời nói của hắn, Thanh Ninh tất nhiên là đoán được.

"Ừ, vậy có việc gì nàng cũng không cần quản, có chuyện gì nhất định phải nói với ta, biết không? Không cho phép cất giấu mọi chuyện ở trong lòng!", Tô Phỉ giữ chặt tay nàng, dặn dò: "Nếu ta không có ở nhà, nàng liền phái người đi tìm ta, nếu ta ở trong cung, sẽ dặn qua với thị vệ giữ cửa tiếp đón, còn nếu là ở nha môn, thì cứ trực tiếp phái người vào trong nha môn tìm ta".

"Thiếp nhớ rồi".

Tô Phỉ kéo tay Thanh Ninh, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía bụng bằng phẳng của nàng: "Ninh nhi, con chúng ta, nên lấy tên gì thì tốt?".

Chuyện còn chưa chắc chắn, hắn đã hưng phấn như thế, Thanh Ninh không khỏi mỉm cười: "Còn chưa biết có phải là sự thật hay không mà".

"Nhất định sẽ không sai, đây là con của chúng ta". Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, phủ lên bụng nàng, chắc chắc nói: "Nàng nói xem, lấy tên gì thì tốt?".

Thanh Ninh suy nghĩ một chút: "Ừm, sang năm mới sinh, chàng cứ từ từ suy nghĩ".

Trong mắt Tô Phỉ không khỏi lộ ra hưng phấn: "Tên con trai và tên con gái, nên chuẩn bị vài cái, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chọn".

Hoàng hôn đã buông hẳn xuống, có nha đầu cầm đèn lồng treo lên, hai người ngừng lại lời nói.

Rất nhanh, nha đầu đã đem đèn lồng đỏ treo khắp trong viện tử cùng hành lang, ngọn đèn chiếu rọi giữa ánh sáng mờ phía tây, trong nhu hòa lộ ra mỹ lệ.

Tôn ma ma cười vui vẻ từ phòng đi ra, quỳ gối: "Thế tử gia, phu nhân, cơm tối đã bày xong".

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ gật đầu, đứng dậy đi vào nhà.

Ngọc Trâm và Trà Mai hầu hạ hai người rửa tay, Thanh Ninh thấy Bạc Hà và Nhẫn Đông cũng ở trong phòng, liền hỏi: "Hai người các ngươi sao đã ra đây rồi? Trên người có bị thương không? Mời đại phu chưa?".

Nhẫn Đông và Bạc Hà gấp rút quỳ gối nói lời cảm tạ.

Nhẫn Đông nói: "Tạ phu nhân quan tâm, nô tỳ không sao".

Bạc Hà cười: "Không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị té một chút, buổi chiều nô tỳ đã nghỉ ngơi tốt rồi".

Thanh Ninh nhìn hai người, xem sắc mặt họ xác thực không có gì đáng ngại, mới dặn dò hai người nếu vạn nhất cảm thấy không thoải mái ở đâu, cũng đừng có cậy mạnh.

Rửa sạch tay xong, nhập tọa, ăn cơm.

**

Thời điểm Thanh Ninh và Tô Phỉ ăn cơm gần xong, Tùng Mộc đi đến hành lễ, bẩm báo: "Thế tử gia, Ngũ hoàng tử bên kia phái người tới".

Tô Phỉ uống xong bát canh, lúc này mới buông chén xuống, ngẩng đầu hướng Tùng Mộc, hỏi: "Điện hạ phái người tới nói gì?".

Một chút cũng không có ý muốn tránh Thanh Ninh.

Tùng Mộc cũng không do dự, trả lời: "Là người hầu cận bên cạnh Điện hạ, đưa một phong thư tới cho thế tử ngài, còn trói cả hai nha đầu kia đưa đến".

Nói xong, Tùng Mộc hai tay trình lên một phong thư cho Tô Phỉ.

Là Bảo Nguyệt và Chỉ Lan, Ngũ hoàng tử đem người đến, là có ý muốn giao người cho bọn họ xử lý! Tô Phỉ đưa tay tiếp thư, đáp: "Đã muộn rồi, ta không gặp người của Điện hạ nữa. Về phần hai nha đầu kia, trực tiếp xử lý".

"Vâng", Tùng Mộc đáp một tiếng liền lui xuống.

Tô Phỉ cũng không vội vã xem tin, mà lấy đũa gắp cho Thanh Ninh vài món ăn, lại múc thêm một chén canh nữa, nhìn nàng uống hết canh, Thanh Ninh nói no rồi, không ăn được thêm, lúc này Tô Phỉ mới thôi.

Rửa tay xong, hai người đi vào nội thất, ngồi trên kháng gần cửa sổ uống trà.

Lúc này Tô Phỉ mới đem thư lấy ra, đọc thoáng qua, sắc mặt bình tĩnh không có gì biến hóa, ngước mắt nhìn Thanh Ninh, đem tin trong tay giao cho nàng.

Thanh Ninh cười đặt chén trà xuống, tiếp tin, đọc một lượt, cười nhạt đem thư trả lại cho Tô Phỉ.

Bảo Nguyệt và Chỉ Lan là người của Tứ hoàng tử, đây là chuyện trong dự liệu.

Cho nên, Thanh Ninh tự là không hề ngạc nhiên.

Tô Phỉ tiếp tin, đứng dậy đi tới gần một chiếc đèn chụp mở ra, đem thư thiêu thành tro tàn.

**

Editor: Ngọc Thương

Cúc uyển, Tô Dao cau mày lại lo lắng nói với Tô lão phu nhân: "Không biết đại tẩu thân thể như thế nào?".

Hôm nay nàng và Tôn Ngọc Tuyết vừa về đến, y phục còn chưa kịp đổi đã vội vã đi Cảnh Tụy viên thăm bệnh, nhưng lại trực tiếp ăn bế môn canh*.

(bế môn canh: ý là bị đóng cửa không tiếp khách)

Trong lòng Tô Dao vô cùng âu hỏa.

"Hẳn không có chuyện gì, nói không chừng là lo lắng cho Thẩm cô nương, tuy đã chặt đứt quan hệ, nhưng rốt cuộc các nàng vẫn là đường tỷ muội ruột thịt", Tôn Ngọc Tuyết nói.

Hà Như Liên, Hà Như Mạt cúi đầu, yên lặng uống trà.

"Như thế nào? Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?", Tô lão phu nhân đem chung trà trong tay để xuống, ngẩng đầu nhìn bốn người.

Lão phu nhân hiện tại ngày nào cũng bận rộn, chuyện phát sinh lúc chiều, nha đầu bà tử còn chưa kịp đem tin tức truyền tới tai bà.

Cho nên, bà vẫn chưa biết gì.

Nhưng phu thê Tô Phỉ về trước, bà cũng biết, nghe nói là Tiêu Thanh Ninh thân thể không khỏe, sau đó bốn người Tôn Ngọc Tuyết hoàn hảo vô khuyết trở lại, nên bà tự chắc là sẽ không để ý tới chuyện Cảnh Tụy viên bên kia nữa.

"Tổ mẫu, hôm nay tại phủ Ngũ hoàng tử đúng là đã xảy ra chuyện khó lường...". Ánh mắt Tô Dao lóe lên, nhưng lại đỏ mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tôn Ngọc Tuyết nhìn Tô Dao, thấp giọng đem chuyện nói cho Tô lão phu nhân nghe.

Tô lão phu nhân nghe xong, không khỏi nhíu mày, gắt: "Đúng là hoang đường!".

Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết trở nên hồng hồng: "Đúng vậy, chúng con nghe xong đều cảm thấy rất bại hoại, khó trách Ngũ điện hạ và Hoàng phi nương nương tức giận lớn như thế, trực tiếp đem ba người bọn họ đưa đi Đại Lý Tự".

Tô lão phu nhân nhìn sắc mặt mắc cỡ đỏ bừng của Hà Như Mạt, Hà Như Liên, dừng tay nói: "Được rồi, ba người muội muội của người đều là cô nương gia, đừng làm dơ bẩn lỗ tai tỷ muội các nàng".

Tôn Ngọc Tuyết vội vàng gật đầu: "Con và Dao nhi rất lo lắng cho Đại tẩu, không biết bệnh của nàng có nghiêm trọng không?".

"Vâng, vừa về đến nhà, con cùng với Nhị tẩu lo lắng vô cùng, chỉ sợ Đại tẩu vì lo cho Thẩm cô nương mà hại thân thể, nhưng lúc chúng con tới thăm nàng, lại không được gặp". Tô Dao vẻ mặt lo lắng, ánh mắt nhưng lại lộ ra hưng phấn.

Dính vào quan hệ với Thẩm gia, vậy danh dự của Tiêu Thanh Ninh cũng sẽ bị quét sạch!

"Sau khi bữa tiệc tản đi, chúng con chưa từng gặp qua Đại tẩu, không biết nàng rốt cuộc thế nào!", đôi mắt đẹp của Tôn Ngọc Tuyết cau lại.

Bữa tiệc giải tán không nhìn thấy nàng! Mi tâm Tô lão phu nhân không khỏi nhảy lên: "Bốn người các ngươi đều chưa từng gặp qua nó sao?"

Vậy, sau khi bữa tiệc tản đi không gặp Tiêu thị, trong phủ Ngũ hoàng tử lại xảy ra chuyện như thế, Tiêu thị không thấy bóng dáng thực sự là khả nghi.

"Không có!", Tô Dao cùng Tôn Ngọc Tuyết trả lời.

Tô lão phu nhân đưa ánh mắt nhìn Hà Như Mạt, Hà Như Liên.

Hà Như Liên khẽ lắc đầu.

Hà Như Mạt ngẩng đầu nhìn qua Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết, cũng lắc đầu.

"Tổ mẫu, có muốn ngày mai con và Nhị tẩu đi thăm Đại tẩu một chút không? Nếu Đại tẩu có chuyện gì, có chúng con ở đây, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đại ca vừa phải thượng triều, còn đi nha môn, cho nên, lúc Đại ca không có ở nhà, Cảnh Tụy viên chỉ còn mình Đại tẩu, những người khác cũng chỉ là người làm". Tô Dao nhìn về phía Tô lão phu nhân đề nghị.

Tôn Ngọc Tuyết thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Dao Dao, chúng ta một mảnh hảo tâm, nhưng chỉ sợ sẽ như chiều nay, đi cũng vô ích".

Ý tứ của hai người là hi vọng Tô lão phu nhân nhúng tay, tự mình đi một chuyến, hoặc là cho người thay mặt bà đi một chuyến.

Tâm tư của Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết, Tô lão phu nhân há có thể không hiểu, cau mày lại nhìn hai người, bưng trà uống hai ngụm, lúc này mới nói: "Thôi, nó không muốn gặp các ngươi, các ngươi cũng đừng có đi phiền nó".

Làm trưởng bối, bà chưa đến mức muốn khuất tôn giáng quý* tự mình đi Cảnh Tụy viên thăm cháu dâu!

(khuất tôn giáng quý: hạ thấp thân phận)

Hơn nữa, nếu thật có vấn đề, giấy cuối cùng cũng không gói được lửa! Cho nên, cần gì đi dò xét!

Đôi mắt Tô Dao tối sầm lại.

Đáy lòng Tôn Ngọc Tuyết thoáng hiện lên thất vọng.

"Được rồi, hôm nay các ngươi đều đã mệt mỏi, trở về phòng đi". Tô lão phu nhân phất tay.

Bốn người Tôn Ngọc Tuyết gấp rút đứng dậy cáo từ.

**

Editor: Ngọc Thương

Nghi An quận chúa và Thẩm Thanh Vận thời điểm trời gần tối chân trước chân sau trở lại Kiến An hầu phủ.

Hai người vừa về Hầu phủ liền trực tiếp đi tới chủ viện.

Tại nơi cách chủ viện không xa, hai người gặp nhau.

"Quận chúa", Thẩm Thanh Vũ quỳ gối hành lễ.

Nghi An quận chúa gật đầu một cái, tiếp tục đi lên phía trước.

Thẩm Thanh Vũ đứng dậy gấp rút đi theo.

Trong chủ viện, đèn đuốc trong sân sáng trưng.

Kiến An hầu phu nhân Trương thị ngồi phía trước viện, vẻ mặt tức giận, Tống Tử Quỳnh sắc mặt tái nhợt đứng đằng sau Trương thị.

Giữa viện tử, trên mặt đất, hai người hầu cận của Tống Tử Dật đang nằm sấp, tiếng hèo đánh bành bạch rung động, hai người hậu cận bị đánh đến trầy xa xước thịt.

Trong sân phiêu tán một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.

Trương thị nghiêm nghị quát lên: "Đánh, đánh mạnh vào cho ta, đánh cho chết! Nuôi các ngươi để làm cái gì! Xuất môn không hảo hảo chiếu cố thế tử, các ngươi lại cùng người uống rượu, sơ sẩy thế tử? Làm cho thế tử gặp chuyện không may?".

"Mẫu thân". Nghi An quận chúa đi vào.

"Phu nhân". Thẩm Thanh Vũ là thiếp thất, không có tư cách gọi Trương thị một tiếng mẫu thân, đứng ở sau lưng Nghi An quận chúa, mềm mại hướng Trương thị hành lễ.

"Con của ta, con đã trở lại", Trương thị vừa thấy Nghi An quận chúa, sắc mặt tức giận liền tiêu tán một chút, trong thanh âm dẫn theo một tia nức nở, ánh mắt nhìn về phía Nghi An quận chúa như thể gặp được cọng cỏ cứu mạng.

"Mẫu thân, ngài đừng nóng vội". Nghi An quận chúa nói.

"Ta không vội, có con ở đây, con nhất định sẽ không để Tử Dật xảy ra chuyện gì", Trương thị gật đầu, sau đó ánh mắt xoay chuyển, căm tức nhìn hai người trên đất: "Tiếp tục đánh, không được ngừng!".

Là nàng cố ý đem người bên cạnh Tống Tử Dật kéo ra, nhưng giờ phút này, ánh mắt Nghi An quận chúa không thèm nhìn sang hai người kia một cái, chỉ đưa tay đỡ Trương thị đi vào trong nhà.

"Con của ta, con mới vừa đi đâu? Gặp ai vậy?", vào phòng, Trương thị liền vội hỏi Nghi An quận chúa.

Thẩm Thanh Vũ đỡ Tống Tử Quỳnh đi theo vào trong.

"Con đi gặp Tứ biểu ca, con sợ mẫu thân ngài lo lắng, cho nên liền trở về trước, lát nữa con lại đi phủ Công chúa", Nghi An quận chúa đáp.

"Tứ điện hạ nói sao?", Trương thị gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

"Mẫu thân ngài đừng nóng vội, thế tử sẽ không có chuyện gì". Nghi An quận chúa không trả lời Trương thị, mà là an ủi.

"Ừ, có con ở đây, con nhất định sẽ không để cho Tử Dật gặp chuyện không may, ta tin tưởng con", Trương thị gật đầu: "Vậy con sớm đi phủ Công chúa đi, bây giờ trời đã tối rồi, vất vả con, đã trễ thế này còn khiến con bôn ba khắp nơi".

"Con không khổ cực, mẫu thân ngài hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt, ngàn vạn đừng quá lo lắng làm hại thân thể". Nghi An quận chúa gật đầu, trấn an một câu, lúc này mới vội vã rời đi.

Trương thị xoa trán, cho Thẩm Thanh Vũ và Tống Tử Quỳnh trở về phòng.

Đi phủ Công chúa, Vân Thái công chúa vẻ mặt sốt ruột: "Sao bây giờ con mới về, ta đệ bài tử vào cung, nhưng không thấy có đáp lại".

Sắc mặt Nghi An quận chúa mệt mỏi, đáp: "Đã trễ thế này, chỉ có thể chờ sang ngày mai".

Tứ hoàng tử phái vài người đi tìm hiểu tin tức, nhưng phủ Ngũ hoàng tử lại đề phòng nghiêm ngặt, một chút tin tức cũng không dò xét được, Tứ hoàng tử vô cùng nóng lòng.

Phủ Ngũ hoàng tử cả đêm thanh tẩy.

Một đêm này, vô số người không ngủ.

HẾT CHƯƠNG 56

***
Chương 57: Khổ sở

Editor: Ngọc Thương

Nghi An quận chúa cơ hồ trợn tròn mắt đến bình minh, cả đêm trong lòng vừa lo lắng cho Tứ hoàng tử, lại lo lắng cho Tống Tử Dật còn đang ở trong nhà lao Đại Lý Tự.

Tứ hoàng tử bên kia truyền đến tin tức cho nàng, nói là không dò xét được bất kì tin tức nào từ phủ Ngũ hoàng tử, mặc dù không thám thính được tin tức, nhưng phủ Ngũ hoàng tử lại đề phòng dị thường, cả đêm đều có động tĩnh, như thể thần hồn nát thần tính.

Người Tứ hoàng tử phái tới không có lộ ra ý tứ của Tứ hoàng tử, nhưng trong lòng Nghi An quận chúa hiểu, mặc dù nội tâm còn nuôi hi vọng, nhưng Tứ hoàng tử và nàng cơ hồ cũng đã khẳng định, Bảo Nguyệt và Chỉ Lan là bị bắt sống.

Nghi An quận chúa cả đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy, dưới mắt lộ một mảnh bầm đen, Đan Tâm và Đan Chân phải dùng một tầng phấn thật dày mới che được, sau đó hai người lại tỉ mỉ cài trang sức cho nàng.

Dù vậy, liếc nhanh vẫn có thể nhìn ra sắc mặt tiều tụy của Nghi An quận chúa.

Nghi An quận chúa cũng không để ở trong lòng, Tống Tử Dật bị đưa đến nhà lao Đại Lý Tự, nếu vẻ mặt nàng nhìn tươi tắn, đó mới là không bình thường!

Trang phục thỏa đáng xong, Nghi An quận chúa đi đến viện tử của Vân Thái công chúa.

Phò mã gia sáng sớm đã xuất môn vào triều.

Vân Thái công chúa buổi tối cũng không ngủ ngon, nàng lo lắng cho con rể, cả đêm trằn trọc, cho nên, lúc này đang để nha hoàn thiếp thân giúp nàng xoa bóp trán.

Thấy Nghi An quận chúa vào phòng, Vân Thái công chúa liền cho nha đầu dừng tay, nhìn sắc mặt tiều tụy của Nghi An quận chúa, đau lòng không thôi, kéo tay con gái đến ngồi bên cạnh mình, hỏi: "Sao sắc mặt kém như vậy? Có phải trong lòng lo lắng cho con rể, cả đêm ngủ không được ngon giấc, đúng không?".

Vân Thái công chúa ngữ khí khẳng định.

Phu quân của mình xảy ra chuyện như vậy, làm thê tử tất nhiên là lo lắng, sao có thể ngủ được?

Cho nên, không đợi Nghi An quận chúa trả lời, Vân Thái công chúa vỗ tay nàng an ủi: "Con cũng đừng quá lo lắng, hắn một đại nam nhân sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, người Đại Lý Tự trong lòng cũng có tính toán, tự sẽ không để cho con rể chịu khổ đâu, đợi lát nữa vào cung cầu cậu Hoàng đế của con thì con rể đã có thể trở lại".

Nghi An quận chúa nhẹ gật đầu, không nói gì.

Nghi An quận chúa mặc trang hoa màu đỏ bạc sắc vải bồi đế giày, váy nguyệt màu trắng ngà, càng khiến thân thể nàng phát ra đơn bạc, Vân Thái công chúa biết rõ Nghi An quận chúa tâm tư thấu đáo, vỗ vỗ tay nàng, cũng không nói gì nữa, quay sang phân phó nha đầu đi bày điểm tâm.

Nghi An quận chúa cả đêm không ngủ, không có khẩu vị, uống một ngụm cháo liền để bát đũa xuống.

Vân Thái công chúa khuyên bảo một hồi, mới ăn thêm nửa chén cháo, một chiếc bánh bao.

Mới vừa ăn cơm xong, bên Hoàng Hậu nương nương cho người đưa tin đến, truyền hai người các nàng hôm nay yết kiến.

Vì vậy, Vân Thái công chúa thay đổi y phục, mẫu tử hai người cùng xuất phủ Công chúa, hướng Hoàng cung mà đi.

Vào cung, hai người liền trực tiếp cầu kiến Hoàng Hậu nương nương.

Hai người ở thiên điện đợi một hồi, Hoàng Hậu nương nương mới cho cung nữ dẫn hai người vào yết kiến.

Hai người tiến vào điện hành lễ.

"Mau bình thân, ban thưởng ngồi", Hoàng hậu nương nương âm thanh hiền lành.

Cung nữ mang tới hai cái ghế, Nghi An quận chúa và Vân Thái công chúa cùng tạ ơn ngồi xuống.

Hoàng Hậu nương nương ngồi trên ghế chủ vị, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ.

Chuyện nháo đến Đại Lý Tự, Hoàng Hậu nương nương như thế nào lại không biết? Vân Thái công chúa nghĩ như thế, vì vậy nhìn về phía Hoàng Hậu nương nương mở miệng: "Nương nương, hôm nay thần muội cùng Nghi An đến, một là để thỉnh tội, hai là muốn cầu Nương nương...".

Lời còn chưa dứt, một cung nữ đi vào, khom gối bẩm báo: "Khởi bẩm Nương nương, người đều đã đến".

Vân Thái công chúa đành phải dừng lại lời nói.

"Cho vào đi", Hoàng Hậu nương nương vung tay, sắc mặt cũng không có thay đổi gì.

Cung nữ kia đáp một tiếng, khom người lui ra ngoài.

Vân Thái công chúa và Nghi An quận chúa, hai mẹ con liếc nhau một cái, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Trương thị, Đổng phu nhân, Bùi thị, ba người cúi đầu, đi theo cung nữ vừa rồi truyền lời tiến vào.

Đưa người tiến đến xong, cung nữ kia liền quỳ gối hành lễ lui ra ngoài.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế". Trương thị, Đổng phu nhân và Bùi thị quỳ xuống, trăm miệng một lời.

Ba người cung kính quỳ, chờ Hoàng Hậu nương nương chỉ thị.

Hoàng Hậu nương nương nhưng lại bưng trà, ưu nhã gẩy lá trà, hồi lâu cũng không có liếc mắt nhìn ba người.

Nghi An quận chúa và Vân Thái công chúa ngồi trên băng ghế cũng không nói một câu.

Bởi vì từ sau khi ba người các nàng đi vào, trên người Hoàng Hậu nương nương liền tản mát ra hơi thở dẫn theo lãnh ý.

Người trong điện cũng có thể cảm giác được trên người Hoàng Hậu nương nương tràn ra tức giận.

Hoàng Hậu nương nương có hiền danh, hơn nữa thông tình đạt lý, cho nên, bất kể là phi tần hậu cung hay các phu nhân huân quý thế gia đều vô cùng tôn kính nàng, mà Hoàng Hậu nương nương cũng không dễ dàng tức giận.

Hoàng Hậu nương nương không chỉ biết rõ chuyện xảy ra hôm qua ở phủ Ngũ hoàng tử, mà hôm nay còn cố ý tuyên Đổng phu nhân, Bùi thị và Trương thị tiến cung, hiển nhiên không phải là gọi ba người các nàng đến tán gẫu chuyện nhà.

Cho nên, Nghi An quận chúa và Vân Thái công chúa đều không mở miệng.

Trương thị, Đổng phu nhân, Bùi thị, ba người trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, nhưng Hoàng Hậu nương nương không nói gì, ba người các liền nàng động cũng không dám động, chỉ đành phải thành thành thật thật quỳ ở đó.

Sàn nhà soi rõ bóng người, khí trời tháng sáu, mà Bùi thị lại cảm thấy sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn vô cùng, hai đầu gối rất nhanh mất tri giác, nhưng nàng không dám ngẩng đầu lên.

Thẩm Tránh chức quan không cao, cho nên, trước kia nàng có thể đi vào cung cũng là dựa hơi Hưng Ninh hầu phủ mới có cơ hội tiến cung.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Hậu nương nương điểm danh triệu kiến nàng.

Lại không phải là vì chuyện tốt!

Bùi thị cả đêm liên tục lo lắng cho Thẩm Thanh Vận, lo lắng nữ nhi ở trong ngục có bị sợ hãi không, có bị người khi dễ không, lo cả đêm, môi đều cắn đến sưng lên, lần này quỳ, lại càng cảm thấy đầu hỗn loạn vô cùng khó chịu, nhưng nàng đau cũng không dám hô lớn.

Trương thị bên cạnh nàng cung kính quỳ, sắc mặt so với Bùi thị không khá hơn bao nhiêu.

Duy chỉ có Đổng phu nhân hơi tốt một chút, không có xám trắng như vậy.

Trong cung điện cơ hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Qua hồi lâu, Hoàng Hậu nương nương mới nâng mắt, sắc mặt uy nghiêm nhìn về phía ba người đang quỳ trên đất, mở miệng nói: "Các ngươi có biết, hôm nay bản cung cho đòi các ngươi tiến cung làm gì không?".

"Thần thiếp đáng chết, xin Nương nương thứ tội", ba người cùng kêu.

Ý tứ của Hoàng Hậu nương nương rất rõ ràng, đây là muốn chất vấn các nàng, ba người đã quỳ hơn nửa ngày, tự nhiên trong lòng liền minh bạch.

"Đáng chết? Các ngươi ngược lại nói một chút xem, các ngươi làm sao lại đáng chết?". Hoàng Hậu nương nương hỏi, đem chén trà hoa nở phú quý trong tay đập tới.

Chén trà bị đập nát bấy.

Ba người bị dọa lập tức phát run, dập đầu van xin: "Nương nương tha mạng, thần thiếp đáng chết, thần thiếp đáng chết".

Nghi An quận chúa liền cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.

Quỳ phía dưới kia là Trương thị, mẹ chồng nàng, sớm biết thế này, nàng nên tránh đi.

Nàng là Quận chúa, nhưng đến cùng Trương thị vẫn là mẹ chồng, là trưởng bối, tuy Hoàng Hậu nương nương chất vấn bà ta, nhưng mẹ chồng bị khiển trách trước mặt con dâu, dù gì cũng rất mất thể diện.

"Bản cung thật muốn nghe một chút, các ngươi đáng chết chỗ nào?". Hoàng Hậu nương nương ngữ khí trào phúng, ánh mắt tức giận.

"Nương nương tha mạng". Bùi thị cảm thấy đầu như nặng ngàn cân.

Trương thị châm chước xem nên mở miệng thế nào mới tốt, vừa là nhận tội, còn có thể khiến cho Hoàng Hậu nương nương thứ tội, tốt nhất là có thể đem con trai cùng nhau nhận khoan thứ.

Từ khi biết Hoàng Hậu nương nương triệu kiến, Trương thị đã bắt đầu suy nghĩ, nhưng nàng trái lo phải nghĩ cũng không biết nên nói thế nào mới phải.

Thời điểm Trương thị còn đang đau khổ suy nghĩ, Đổng phu nhân nặng nề dập đầu một cái: "Nương nương, là thần thiếp dạy con vô phương, là thần thiếp đem đứa con bất hiếu kia làm hư, không nghĩ hắn to gan lớn mật như thế, rõ ràng ở trong phủ Ngũ hoàng tử mà cũng dám hồ nháo. Nương nương, thần thiếp có tội, thần thiếp tội đáng chết vạn lần, là đứa con trai bất hiếu kia hồ nháo hoang đường, hắn nên bị phạt, bị đánh, đáng chết!"

Đổng phu nhân giọng nói thành khẩn.

"Nương nương, là thần thiếp dạy con gái vô phương, tội đáng chết vạn lần".

"Nương nương, là thần thiếp dạy con trai vô phương, tội đáng chết vạn lần".

Bùi thị cùng Trương thị cũng biết nghe lời phải, nhận tội theo.

"A, các ngươi hôm nay ngược lại biết rõ mình dạy con vô phương, biết rõ mình đáng chết!", Hoàng Hậu nương nương nói: "Nguyên một đám coi phủ đệ lão Ngũ là nơi nào? Đúng thật quá hoang đường!".

Vân Thái công chúa và Nghi An quận chúa lập tức hiểu rõ, Hoàng Hậu nương nương không chỉ muốn khiển trách Bùi thị, Trương thị, Đổng phu nhân, mà còn muốn chặn miệng hai mẹ con họ cầu tình. Trong lòng hai người nhất thời cảm thấy may mắn, vừa rồi lời cầu tình còn chưa kịp nói ra, nhìn tư thế của Hoàng Hậu nương nương, nếu đi ra cầu tình, chuyện này chẳng những không cầu xin được, không tránh khỏi còn bị khiển trách một phen.

"Nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến". Có cung nữ tiến đến bẩm báo.

Hoàng hậu nương nương hiểu Thục phi đây là nghe tin tức nên mới tới, vì vậy nói: "Tuyên!".

Rất nhanh, Thục phi một thân cung trang màu lam đi đến, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt nhìn không ra một chút dấu vết năm tháng, như thể mới ba mươi, da dẻ trắng trẻo, một thân quý khí, đi tới giữa sảnh, cung kính hướng Hoàng Hậu nương nương hành lễ.

"Miễn lễ bình thân". Hoàng hậu nương nương nâng tay.

"Tạ nương nương". Thục phi cám ơn, lại không đứng dậy, mà là phịch một tiếng quỳ xuống: "Nương nương!".

"Thục phi, ngươi làm cái gì vậy?". Hoàng hậu nương nương biết rõ còn cố hỏi.

"Nương nương". Thục phi ngẩng đầu, nước mắt tràn mi: "Thiếp nghe nói Nương nương sáng sớm đã triệu ba người các nàng vào cung, thiếp cũng vừa mới nghe nói chuyện phát sinh hôm qua. Nương nương, cầu xin ngài tạm tha bọn họ đi".

Hoàng Hậu nương nương nương ánh mắt nhìn hướng Thục phi, hỏi: "Ngươi vừa mới nghe nói chuyện hôm qua?".

Thục phi gật đầu: "Vâng".

Hoàng Hậu nương nương đôi mắt lạnh lẽo, nói: "Nếu ngươi đã biết chuyện, Thục phi, vậy ngươi nên hiểu, ba người kia đã làm chuyện gì. Phủ đệ của lão Ngũ cũng không phải xóm cô đầu? Đó đường đường là phủ đệ của Hoàng tử! Hôm nay, bọn họ dám ở phủ lão Ngũ dây dưa, ngày mai có thể sẽ ở trong phủ lão Tứ hồ nháo, từ nay trở đi liền có thể ở trong phủ lão Cửu làm loạn! Đường đường phủ đệ Hoàng tử Hoàng gia ta, há lại để cho người khinh nhờn như thế?".

Thục phi lập tức ngượng ngập: "Nương nương dạy rất đúng!".

Đổng phu nhân, Bùi thị, Trương thị ba người gấp rút nói: "Là thần thiếp dạy con vô phương đáng chết, thỉnh Nương nương trách phạt!".

"Người đâu, mỗi người phạt hai mươi trượng!" Hoàng hậu nương nương cau mày, quát.

Ba người Bùi thị dập đầu tạ ơn: "Tạ Nương nương ân điển".

Thục phi có chút không yên lòng, muốn cầu tình, nhưng nghĩ đến lời Hoàng Hậu nương nương vừa mới nói, Hoàng Hậu nương nương đây là dựa vào Hoàng gia, dựa vào thể diện của các vị Hoàng tử mà làm việc, Thục phi cũng chỉ đành đem lời cầu tình nuốt ngược trở vào.

Hơn nữa, trong cung này, cung nữ nội thị hiểu nhất là cách nhìn mặt mà nói chuyện, thời điểm bọn họ hành hình không như bề ngoài, thủ pháp còn có kỹ xảo nặng nhẹ.

"Thục phi, ngươi đứng lên đi, tuy là tháng sáu nhưng trên mặt đất vẫn lạnh, coi chừng đả thương thân thể!", Hoàng Hậu nương nương đưa ánh mắt quan tâm nhìn Thục phi.

"Tạ Nương nương", Thục phi mím môi, đứng lên.

Hoàng Hậu nương nương lại cho cung nữ mang ghế vội tới để Thục phi ngồi xuống.

Ba người Bùi thị bị nội thị mang đến bên cạnh thiên điện hành hình.

Âm thanh trượng đánh răng rắc truyền tới.

Hoàng Hậu nương nương nhưng lại kéo Thục phi, Vân Thái công chúa và Nghi An quận chúa tán gẫu việc nhà.

Từng phát từng phát thanh âm trượng đánh, Nghi An quận chúa mỗi một lần nghe, tâm cũng nhảy theo một bậc, nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ có thể kéo căng tinh thần.

Qua một hồi lâu, tiếng trượng đánh bên kia rốt cục ngừng lại.

Cung nữ đỡ Bùi thị, Trương thị cùng Đổng phu nhân đi đến.

Các nàng cẩm y ngọc thực, đã bao giờ nếm qua đau khổ như thế? Sắc mặt ba người trắng bệch không có một tia huyết sắc, trên người mồ hôi đầm đìa, y phục cùng đầu tóc đều bị ướt đẫm mồ hôi.

Nhất là Bùi thị, sắc mặt xám trắng không có một tia máu, đôi môi đều cắn nát, thân thể cơ hồ ngã vào trên người cung nữ đang đỡ nàng, trên tóc đều nhỏ giọt mồ hôi.

Ba người được cung nữ đỡ tiến đến, liền nhất tề hướng Hoàng Hậu nương nương quỳ xuống, dập đầu tạ ơn: "Thần thiếp tạ Nương nương ân điển, tạ Nương nương khai ân".

Hoàng Hậu nương nương ngữ khí sâu xa, cùng các nàng nói vài câu sau này trở về phải thật tốt giúp chồng dạy con, sau đó mới cho các nàng cáo lui.

Ba người lại dập đầu cám ơn một phen, lúc này mới run rẩy đỡ tay cung nữ đứng dậy cáo lui.

Thục phi cùng Vân Thái công chúa, Nghi An quận chúa cũng thuận thế cáo từ.

Ra khỏi cửa chính cung điện của Hoàng Hậu nương nương, Bùi thị trực tiếp trợn ngược hai mắt, một thân thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Trương thị và Đổng phu nhân thân thể cũng lung lay.

"Mẫu thân!". Nghi An quận chúa lo lắng kêu một tiếng, đi về phía trước một bước, đưa tay phải nâng đỡ Trương thị.

Trương thị nhưng lại tức giận đẩy tay nàng ra.

Nghi An quận chúa trong lòng không khỏi dâng lên một hồi khổ sở.

HẾT CHƯƠNG 57

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com