TruyenHHH.com

Trong Sinh Hau Mon Khue Tu Tay Tri Mi

Chương 39: Dự tiệc

Editor: Ngọc Thương

Thanh Ninh chọn bộ y phục màu đỏ châm tuyến phòng đưa tới, cài thêm trâm hoàn tương xứng, khuyên tai trân châu, vòng tay bạch ngọc, nổi bật làn da như tuyết trắng, dung nhan như tranh vẽ. Giữa xinh đẹp lộ ra thanh nhã, vừa lịch sự tao nhã lại thêm đoan trang.

Tô Phỉ một thân cẩm bào màu thiên thanh, kim quancột tóc, quý khí bức người.

"Đến chỗ tổ mẫu trước, hôm nay hai vị biểu muội cũng đi cùng, nhất định tổ mẫu có lời muốn dặn dò chúng ta". Thanh Ninh đưa tay sửa cổ áo cho hắn, cười nói.

Tô Phỉ khẽ gật đầu.

Thanh Ninh thu tay về, cùng Tô Phỉ hướng Cúc uyển mà đi.

Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia đều sớm đã đến, Tô lão phu nhân đang cười vui vẻ dặn dò bốn người các nàng ít lời.

Tô Dao một thân hạnh hoàng, Tôn Ngọc Tuyết một thần hồng sắc, Hà Như Liên một thân xanh lục, Hà Như Mạt một thân đạm tử, bốn người đứng thành một hàng, duyên dáng yêu kiều như thược dược đầu hạ nở rộ xinh đẹp.

Nhất là Tôn Ngọc Tuyết, một thân y phục hồng hồng, càng làm nổi bật dáng người yểu điệu, dung mạo diễm lệ vô song.

Trong phòng còn có Tô Hoa Kiểm và Tô Khiêm.

Tô Hoa Kiểm ngồi trên ghế, bưng trà uống, không nói lời nào.

Tô Khiêm đứng đằng sau mấy người Tôn Ngọc Tuyết, một thân áo choàng màu lam, cùng Tôn Ngọc Tuyết rất là xứng đôi.

Tô Phỉ và Thanh Ninh cười đi vào, quỳ gối hành lễ cho Tô lão phu nhân, Tô Hoa Kiểm: "Tổ mẫu, phụ thân".

Thấy Thanh Ninh đến, Tô lão phu nhân liền dừng lại lời nói, cười cho Thanh Ninh đứng lên, sau đó đánh giá y phục cùng đồ trang sức của nàng một phen, gật đầu tán thành. Y phục đỏ bạc sắc mang không khí vui mừng, cũng không đoạt sự nổi bật của chủ nhân.

Tô lão phu nhân dặn dò Thanh Ninh: "Lời ta đã nói qua, hôm nay nói lại một lần nữa, lần này ngươi mang theo các nàng ra cửa dự tiệc, ngươi là đại tẩu, phải chiếu cố các nàng, không được để xảy ra điều gì sai lầm, cần để ý hai người biểu muội của ngươi nhiều hơn một chút".

"Vâng, tổ mẫu", Thanh Ninh gật đầu.

Tô lão phu nhân lại nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết: "Hai người các ngươi giúp đỡ Đại tẩu, chiếu cố thật tốt cho Liên nhi và Mạt nhi".

Xuất môn ra ngoài, các nàng chính là đại biểu cho thể diện của Quốc công phủ, Tô lão phu nhân đương nhiên không hi vọng các nàng xảy ra điều gì làm mất mặt phủQuốc công.

Cho dù bà không thích đứa trưởng tôn tức Tiêu Thanh Ninh này, nhưng bà vẫn đối xử như nhau, y phục đồng dạng chọn lựa khéo léo, chọn lấy màu sắc nàng yêu thích, dựa theo váy áo ngày thường nàng thích mặc, phân phó tú nương châm tuyến phòng cẩn thận làm cho nàng. Đóng cửa lại là một chuyện, mở cửa ra lại là chuyện khác. Tô lão phu nhân muốn giữ thể diện Quốc công phủ, đương nhiên là sẽ phải được cái này mất cái kia.

Tô lão phu nhân lại dặn dò Tô Phỉ và Tô Khiêm: "Hai người các ngươi tuy là nam khách, cũng nên lưu tâm một chút".

Tô Phỉ cùng Tô Khiêm gật đầu ứng.

"Hai tỷ muội các ngươi mặc dù chưa quen thuộc kinh thành, cũng không biết khuê tú nhà nào trong kinh, nhưng có hai vị biểu tẩu, còn có Dao nhi ở đây, các ngươi cũng không cần khẩn trương, chỉ cần thể hiện tốt những gì đã được học ở nhà, rộng rãi đối đãi với người là được". Tô lão phu nhân lúc này mới nhìn về phía tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt nói.

"Vâng, Liên nhi/ Mạt nhi ghi nhớ lời ngoại tổ mẫu dạy bảo". Hà Như Liên, Hà Như Mạt đồng thanh đáp.

Ngoại tổ mẫu chọn tiệc sinh nhật Ngũ hoàng tử phi cho các nàng lộ mặt, đó chính là cho hai người thể diện lớn. Tiệc sinh nhật Ngũ hoàng tử phi, người bình thường há có thể tham gia.

Tham gia tiệc này, thân phận đều phải là quý nhân.

Tỷ muội hai người tất nhiên là hiểu ý tứ của Tô lão phu nhân.

"Được rồi, các ngươi lên đường đi, chậm lát nữa mặt trời sẽ rất nóng", lão phu nhân cười đuổi các nàng đi.

Tô Hoa Kiểm nãy giờ không mở miệng, lúc này buông chung trà xuống, nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh phân phó: "Hảo hảo chiếu cố hai vị biểu muội một chút".

Mọi người đáp một tiếng vâng, sau đó liền quỳ gối hành lễ.

Đám người rời đi, Tô lão phu nhân cau mày nhìn Tô Hoa Kiểm, lo lắng: "Đều là hài tử, không nên để xảy ra sai lầm mới tốt".

Tô Phỉ, Tô Khiêm tất nhiên là không cần lo lắng, nam nhân đơn giản chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm, nghe khúc, huynh đệ bọn chúng sớm mấy năm trước đã thường xuyên một mình đi dự tiệc.

Tô lão phu nhân lo lắng chính là đám người Thanh Ninh, ba vị cô nương, cộng thêm hai người tân nương tử, không có trưởng bối đi cùng.

Tô lão phu nhân đặc biệt là lo lắng cho Hà Như Liên, Hà Như Mạt, tỷ muội hai đứa chưa quen cuộc sống nơi đây, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

"Mẫu thân không cần lo lắng", Tô Hoa Kiểm ngược lại không có nhiều lo lắng như vậy.

Tô lão phu nhân nhẹ gật đầu, lo lắng thì có thể làm được gì, bọn chúng cũng đã đi cả rồi. Vì vậy không nghĩ nữa, lại nhớ tới Tôn thị, vì vậy nhìn về phía Tô Hoa Kiểm hỏi: "Ngươi định cứ giam giữ Tôn thị như vậy sao? Chuyện trong phủ ta còn có thể quản thêm một hai năm, nhưng đây cũng không phải là biện pháp. Tiêu thị trong lòng có lẽ tức giận khó tiêu, kiên trì không nhận, chúng ta lại không thể vượt qua nàng đem chuyện trong phủ giao cho Tôn Ngọc Tuyết quản lý, việc này không hợp quy củ, nếu không người ngoài sẽ nói Tô gia chúng ta không biết thứ tự lớn nhỏ. Ta quản lý việc vặt trong phủ thì không vấn đề gì, nhưng chuyện lui tới ngoại giao với các phu nhân, phải có người tiếp đãi mới được. Không thể lúc nào cũng để cho ta, lão bà tử này đi tiếp đãi khách nhân, như hôm nay, các nàng đi sinh nhật Ngũ hoàng tử phi mà không có trưởng bối mang theo".

Tô Hoa Kiểm trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Trước như vậy đi, việc trong nhà liền vất vả mẫu thân, khách nhân tới phủ chơi, cùng với yến hội phía ngoài, liền cứ giao cho bọn nhỏ là được".

Tô lão phu nhân thở dài nhìn Tô Hoa Kiểm, cũng không nói gì nữa, chỉ thêm một câu: "Aiz, vốn là chuyện hậu viện, không nên phiền não tới ngươi. Trước liền như thế đi, nhưng đây đến cùng cũng không thể là kế hoạch lâu dài".

"Vâng, con biết", Tô Hoa Kiểm gật đầu: "Vất vả mẫu thân".

"Chẳng qua ta chỉ cần mở miệng phân phó người phía dưới làm việc thôi, cũng không có gì vất vả hay khổ cực". Tô lão phu nhân nói.

Tô Hoa Kiểm nhìn xem lão phu nhân gần đây mặt mũi có chút gầy yếu, trong lòng rất áy náy: "Đều do con trai bất hiếu".

"Được rồi, không cần nói mấy lời này, trong lòng ngươi biết là tốt rồi". Tô lão phu nhân khoát tay: "Ngươi đi làm việc đi".

"Vâng, nhi tử cáo lui trước". Tô Hoa Kiểm đứng dậy cáo từ.

Tô lão phu nhân thở dài một hơi thật sâu: "Cũng may là bộ xương già này của ta còn có thể động đậy".

Đan ma ma đứng bên, cười đưa cho Tô lão phu nhân một ly trà: "Lão phu nhân ngài nhất định sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, đến lúc đó còn phải ôm trọng tôn tử, huyền tôn tử*".

(trọng tôn tử, huyền tôn tử: chắt trai, chắt gái)

Tô lão phu nhân nghe vậy mặt mày liền hớn hở.

*

Editor: Ngọc Thương

Từ Tề quốc công phủ rời đến phủ đệ Ngũ hoàng tử mất lộ trình nửa canh giờ, thời điểm gần đến nơi, Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, nói: "Thời gian gần đây tinh thần nàng không tốt, nếu nàng thấy không thoải mái, lập tức phái người đi nói với ta, ta sẽ đón nàng về nhà".

Thanh Ninh cười gật đầu: "Được".

Tô Phỉ vẫn cảm thấy có chút không yên lòng: "Thân thể nàng có chút mệt mỏi, cứ để Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết mang theo hai vị biểu muội, nàng thỉnh thoảng nhìn một chút là được".

Thanh Ninh liền hì hì cười đáp: "Thiếp biết rồi". Nàng cũng tính làm như vậy.

Hai người nói một hồi, đã đến phủ đệ Ngũ hoàng tử.

Ngoài cửa lúc này đã có không ít xe ngựa hoa lệ.

Thấy xe ngựa Tề quốc công phủ đến, lập tức có người ra đón.

Vào phủ Ngũ hoàng tử, đi thêm một đoạn, Tô Phỉ cùng Tô Khiêm được gã sai vặt đón đi hướng đại sảnh, đám người Thanh Ninh thì tiếp tục đi vào trong, thời điểm đến cửa thùy hoa, vừa vặn có nha đầu đón bọn họ lên nhuyễn kiệu, đi một đoạn đường mới ngừng lại, tiếng cười nói mơ hồ càng lúc càng nghe thấy rõ ràng hơn.

Phía trước nhuyễn kiệu, một nha đầu mặc y phục màu lam, vải bồi đế giày, tướng mạo xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, mang theo hai tiểu nha đầu tiến lên nghênh đón, hướng Thanh Ninh quỳ gối hành lễ, sau đó lại theo thứ tự kiến lễ với đám người Tô Dao.

Kiến lễ xong, liền cười dài đón mấy người Thanh Ninh đi vào trong: "Thế tử phu nhân đã đến rồi, Hoàng phi có nhắc đến ngài mấy lần...".

Ngũ hoàng tử phi chiêu đãi nữ quyến ở một khu vườn gọi là Sướng Xuân viên. Trong vườn đang lúc muôn hoa đua thắm khoe sắc, còn có một cái hồ nhỏ, trong hồ trồng hoa sen, hiện tại chưa tới thời điểm hoa sen nở, chỉ tốp năm tốp ba mở ra vài đóa, gió nhẹ thổi tới, lá sen theo gió lơ lửng, như sóng biếc dập dờn, cực kỳ đẹp mắt.

Ngoài vườn, ở lương đình có vài nữ quyến hoa lệ tụ tập cùng chỗ một nói chuyện phiếm, còn có mấy người đang ở bên hồ ngắm lá sen.

Trong phòng đã có không ít người đang ngồi bên trong nói chuyện, Thanh Ninh mang theo mỉm cười bước vào, cùng đám người Tôn Ngọc Tuyết hành lễ chúc mừng sinh nhật Ngũ hoàng tử phi.

"Mau đứng lên, mau đứng lên". Ngũ hoàng tử phi cười đứng dậy, vươn tay đỡ, sau đó kéo tay Thanh Ninh: "Mới vừa nãy còn cùng các nàng nói về ngươi đây, đúng lúc các ngươi đã tới rồi".

Ngũ hoàng tử phi họ Nghiêm, là đích trưởng nữ của Định Quốc công, hôm nay là sinh thần hai mươi lăm tuổi của nàng. Nàng mười lăm tuổi gả cho Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn, gả vào Hoàng gia đến nay đã tròn mười năm.

Hôm nay là sinh nhật nàng, bởi vậy nàng mặc cung trang dệt gấm màu đỏ, tượng trưng cho không khí vui mừng, trâm phượng cài trên búi tóc mẫu đơn như thể giương cánh muốn bay, dung mạo tuyệt mỹ, một thân cung trang đỏ sắc khiến nàng tăng thêm vẻ uyển chuyển, hàm xúc, ưu nhã. Uyển chuyển, hàm xúc, ưu nhã như khắc vào trong từng động tác giơ tay nhấc chân, từ bên trong tản mát ra.

Thanh Ninh trên mặt mang theo cười, kính cẩn mà hữu lễ hướng Ngũ hoàng tử phi phúc thân: "Hoàng phi ưu ái".

"Đúng vậy, các ngươi nên đến sớm một chút, đệ muội quả thật nhắc tới các ngươi nhiều lần". Một bên Tứ hoàng tử phi mặc cung trang màu lam, nghiêng đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười nói.

Đám người Thanh Ninh lại hành lễ cho Tứ hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi vội cười nói không cần đa lễ như vậy.

Tôn Ngọc Tuyết thản nhiên cười, hướng Ngũ hoàng tử phi nói: "Nếu biết Hoàng tử phi nhắc đến như vậy, ta đã giục Đại tẩu dẫn chúng ta đến sớm một chút rồi".

"Lần sau chúng ta sẽ đến sớm", Tô Dao cũng cười phụ họa.

Hiển nhiên, Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao cùng các nàng đều là rất quen.

Hà Như Liên cùng Hà Như Mạt đứng một bên, không có mở miệng, tự nhiên, hào phóng, cũng không có một tia thúc giục, hai người đều mang trên mặt nụ cười hào phóng vừa vặn.

Ngũ hoàng tử phi uyển chuyển hàm xúc cười gật đầu: "Ừ, nên đến sớm". Ánh mắt lại nhìn về phía tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt, cười nhìn đánh giá một chút: "Rất xinh đẹp, đây chắc là hai vị biểu tiểu thư của Quốc công phủ?".

Thanh Ninh cười gật đầu trả lời: "Đúng vậy, đây là hai vị nữ nhi của cô cô".

"Hà thị, Như Liên, Như Mạt bái kiến Hoàng phi, chúc Hoàng phi xuân xanh vĩnh tồn". Hà Như Liên, Hà Như Mạt đi lên phía trước, yêu kiều quỳ gối hành lễ.

Ngũ hoàng tử phi tán dương vài câu, sau đó cho nha đầu cầm lễ ra mắt tặng hai người.

Tứ hoàng tử phi cũng cười, cho người lấy lễ ra mắt đem tới, khen tỷ muội hai nàng vài câu.

Hà Như Liên, Hà Như Mạt tự nhiên rộng rãi tiếp lễ vật, quỳ gối cám ơn Ngũ hoàng tử phi cùng Tứ hoàng tử phi.

Ngũ hoàng tử phi lại khen thêm vài câu, cho nha đầu đi gọi muội muội nhà mẹ đẻ tiến lên, để nàng đến tiếp đón Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia.

Muội muội Ngũ hoàng tử phi vẻ mặt tươi cười kéo Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt đến vườn chơi.

Vào ngồi, Ngũ hoàng tử phi liền cười cùng mọi người nói chuyện.

Thanh Ninh uống một ngụm trà, sau đó ngước mắt, nhìn sang hướng chếch đối diện, nghênh đón ánh mắt Nghi An quận chúa.

HẾT CHƯƠNG 39

****

Chương 40: Ta có lời muốn nói cùng ngươi

Editor: Ngọc Thương

Nghi An quận chúa mặc y phục màu xanh nhạt, thêu cành sen giao vân kéo xuống dưới tà áo, váy gấm hạnh bạch sắc trăm điệp luyến hoa, búi tóc triều vân cận hương kế*, trâm hoa mai hoàng ngọc, dù cười vui vẻ, nhưng đôi mắt lại hướng về phía Thanh Ninh.

(búi tóc triều vân cận hương kế: kiểu tóc này có hình minh họa cuối chương)

Thanh Ninh quẹt qua một nụ cười dưới môi, ánh mắt từ trên người Nghi An quận chúa chuyển qua Bùi thị đang ngồi bên cạnh nàng.

Sinh nhật Ngũ hoàng tử phi, Bùi thị rõ ràng cũng tới, mới vừa rồi ở trong lương đình ngoài viện, nàng nhìn thấy cô nương đứng bên cạnh Tống Tử Quỳnh bộ dạng có vẻ giống với Thẩm Thanh Vận, nàng vốn nghĩ Thẩm Thanh Vận chắc là sẽ không tới, cho nên lúc đó không có nhìn kỹ.

Lúc này ngược lại xác định, Bùi thị ở đây, vậy cô nương bên cạnh Tống Tử Quỳnh kia chắc chắn chính là Thẩm Thanh Vận.

Kiếp trước, Thẩm Phong cưới Chu Mi, yến hội trong phủ Hoàng tử, người như Bùi thị không có tư cách tới.

Đời này, Tống Tử Dật cưới Nghi An quận chúa, Bùi thị được thơm lây theo.

Chỉ là, Thanh Ninh khẽ ghé mắt nhìn.

Hưng Ninh hầu phủ đương gia chủ mẫu, La Thủy Nguyệt nhưng lại không thấy bóng dáng.

Hay là chưa tới? Dù sao nhị phòng Thẩm Tránh đã phân ra khỏi Hầu phủ, chị em dâu hai người không đi cùng nhau, cũng là bình thường.

Hay là, La Thủy Nguyệt không có thiệp mời nên không tới?

Thứ nhất, Thẩm lão phu nhân còn đang bệnh nặng nằm trên giường.

Thứ hai, Thẩm gia phân nhà, Thẩm Tránh so với Thẩm Phong lại càng có năng lực nhiềuhơn.

Cho nên... nụ cười trên khóe miệng Thanh Ninh sâu hơn một phần, cho nên, Nghi An quận chúa tuệ nhãn minh châu, trực tiếp giúp Tứ hoàng tử lôi kéo Thẩm Tránh?

Để cho Thẩm Tránh phát huy năng lực?

Sinh nhật Ngũ hoàng tử phi, Nghi An quận chúa muốn cho Bùi thị một tấm thiệp cũng là việc dễ dàng, Ngũ hoàng tử phi vốn là biểu tẩu của nàng, biểu tẩu ruột thịt.

Nếu là như vậy, La Thủy Nguyệt chưa tới, cũng là có thể lý giải.

Bùi thị mang trên mặt nụ cười hòa ái, nhìn về phía Thanh Ninh. Mi tâm khẽ nhíu lại, giữa lông mày quẹt qua một nét buồn.

Có lẽ vì trong lòng lo lắng cho bệnh tình của Thẩm lão phu nhân, nên dù đã đến phủ đệ Ngũ hoàng tử, vẫn mặt ủ mày chau.

Mấy ngày nay, nghe nói Thẩm lão phu nhân bệnh vô cùng nghiêm trọng.

Bùi thị không ở nhà thị bệnh, dĩ nhiên phải tỏ ra vẻ có hiếu, nếu đến nơi này còn bày ra vẻ mặt cao hứng, không phải sẽ bị người đời nhổ nước bọt dìm cho chết hay sao!

Thanh Ninh nhếch môi, thu hồi ánh mắt.

Bùi thị thấy Thanh Ninh vẻ mặt hờ hững, sầu tư trên mặt liền tăng thêm vài phần, muốn nói lại thôi, ánh mắt mang theo bi thương nhìn Thanh Ninh.

Ngồi cạnh Nghi An quận chúa còn có Kiến An hầu phu nhân Trương thị.

Nàng nhưng lại không thích Thanh Ninh, cho nên chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, bất quá cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền quay mắt đi.

Trước kia, nàng và Lý Vân Nương bởi vì chuyện của con trai, con gái mà trở mặt. Hôm nay tuy Lý Vân Nương đã có nơi quy túc mới, hai người vẫn chưa tan hiềm khích lúc trước.

Mặc dù không trở mặt như trước kia, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không quá nông cạn, nhưng hôm nay, hoặc khả năng là cả đời, sẽ không qua lại với nhau nữa.

Trương thị đã từng bày tỏ hòa giải với Lý Vân Nương mấy lần, nhưng Lý Vân Nương trong chuyện này lại vô cùng cố chấp, không giống với Lý Vân Nương ôn nhu săn sóc ngày thường. Cho nên Trương thị đành phải thôi, không muốn mang cái mặt nóng của mình đi nói chuyện với cái mông lạnh của người ta nữa.

Hơn nữa, Kiến An hầu phủ cũng không có gì cần nhờ vả Lý Vân Nương hay Tiêu Lĩnh.

Người muốn mượn sức Tiêu Lĩnh là Tứ hoàng tử, muốn đem Tiêu Lĩnh thu dưới trướng cũng là Tứ hoàng tử, Trương thị hiểu, nữ nhân hậu trạch ở giữa quan hệ qua lại nhiều lúc cũng sẽ mang tới tác dụng quan trọng, có đôi khi, những việc không tiện nói hay làm ngoài sáng, có thể để nữ nhân ở giữa lui tới hoàn thành.

Nhưng Lý Vân Nương căn bản không thèm để ý nàng bày tỏ, cho nên, Trương thị cũng đành phải thôi. Không lui tới thì không lui tới, trên đời này, giữa người với người, phân phân hợp hợp là chuyện bình thường. Trương thị sau mấy lần bày tỏ, cũng không còn bận lòng về vấn đề này nữa.

Thanh Ninh cười nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, sau đó cùng nhau đứng lên.

Khách nhân lục tục kéo đến, trong phòng y hương tấn ảnh, cười nói rộn rã, vô cùng náo nhiệt.

...

Editor: Ngọc Thương

Ngoài vườn, khuê tú các nhà cùng những người quen biết tụ lại một chỗ, cười nói.

Đoàn người Tôn gia đến dự yến hội trước đám người Thanh Ninh một lúc, thấy Tô Dao tới, Tôn Ngọc Kỳ cao hứng hướng nàng ngoắc tay.

Tô Dao cười đi tới, đem Hà Như Liên, Hà Như Mạt giới thiệu cho Tôn Ngọc Kỳ cùng với các vị khuê tú chơi với mình.

Hà Như Liên, Hà Như Mạt rất xinh đẹp, lại đoan trang hữu lễ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, nụ cười dễ gần, mọi người cũng đều đồng tuổi, cho nên rất nhanh liền thân thiết.

Chúng khuê tú cười hỏi Hà Như Mạt, Hà Như Liên ở kinh thành đã quen chưa? Lại hỏi đến phong thổ Lệ thành bên kia.

Hà Như Liên, Hà Như Mạt mang theo ý cười, cẩn thận trả lời câu hỏi của mọi người.

Tất cả đều vui vẻ cười nói.

Vài vị khuê tú vây quanh Nghi Nhu quận chúa một thân hồng y đi vào lương đình.

Chúng khuê tú trong lương đình gấp rút đứng dậy hành lễ cho Nghi Nhu quận chúa: "Bái kiến Quận chúa".

"Miễn lễ". Nghi Nhu quận chúa nâng nâng tay, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Dao, kéo nàng đứng lên: "Dao Dao, ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới". Nghi Nhu quận chúa một lòng thích Tô Phỉ, cho nên, nàng cùng người muội muội duy nhất này của Tô Phỉ quan hệ không tệ lắm.

"Sinh nhật Hoàng phi, ta tự nhiên muốn tới". Tô Dao cười trả lời, vừa cười vừa đem Nghi Nhu quận chúa giới thiệu cho Hà Như Mạt, Hà Như Liên.

"Quận chúa". Hà Như Mạt, Hà Như Liên quỳ gối.

"Mau đứng lên, không cần đa lễ như vậy, các ngươi là biểu muội của Dao Dao, tự cũng là bằng hữu của ta". Nghi Nhu quận chúa cười nói.

"Đều ngồi đi". Nghi Nhu quận chúa đưa tay ra hiệu, sau đó kéo Tô Dao ngồi trên ghế bên cạnh mình, nhìn Tô Dao hỏi: "Đúng rồi, Dao Dao, ngươi sao rồi? Thân thể thế nào? Đã tìm thái y chẩn mạch qua chưa? Thái y nói như thế nào?".

Nghi Nhu quận chúa từ trước đến nay tính tình ngay thẳng, muốn nói cái gì liền nói cái đó, sảng khoái đã quen, nàng cùng Tô Dao quan hệ lại không tồi, nàng tự nhiên là lo lắng, cho nên liền trực tiếp hỏi lời này.

Lập tức, tiếng nói chuyện trong lương đình đều đình chỉ im bặt, ánh mắt chúng khuê tú đồng loạt nhìn về phía Tô Dao.

Chuyện tình Quốc công phủ huyên náo sôi sục, tất cả mọi người đều biết, nhưng các vị khuê tú không có mở miệng hỏi, chỉ coi như không biết gì.

Nghe lời Nghi Nhu quận chúa vừa hỏi, tất cả mọi người cùng dừng lời, tò mò nhìn Tô Dao.

Đúng là vạch áo cho người xem lưng! Tô Dao vốn không muốn xuất môn đi dự yến hội, nàng sợ ánh mắt khác thường của mọi người, sợ người ta nói nàng không thể sinh con! Nhưng mà, cáo bệnh không đến, chỉ e mọi người sẽ càng thêm nghị luận nàng! Mẫu thân nói đúng, càng che giấu, mọi người sẽ càng tò mò. Vì vậy, nàng đến đây, quang minh chính đại đến đây, cũng may tất cả mọi người đều thức thời, không ai nói gì... Nhưng mà, Nghi Nhu quận chúa vừa tới đã trực tiếp hỏi, nụ cười trên mặt Tô Dao cứng lại, tay nắm thật chặt chén trà, khớp xương đều trắng bệch, trong lòng không khỏi thầm hận Nghi Nhu quận chúa này quá lỗ mãng, ở đâu ra cái thói trực tiếp vạch trần miệng vết thương của người ta như vậy? Còn ở trước mặt nhiều người thế này! Đúng là kẻ không có nhãn lực, ngan ngược càn rỡ! Tô Dao hít sâu một hơi, trong lòng nhớ tới lời mẫu thân dặn đi dặn lại, nụ cười trên mặt nàng khôi phục bình thường, trả lời: "Tạ Quận chúa quan tâm, ta không sao, thái y đã chẩn đoán qua, ta với Nhị tẩu không có việc gì, cũng không bị đả thương".

Hà Như Liên, Hà Như Mạt ở bên gật đầu làm chứng cho nàng.

"Vậy thật quá tốt rồi". Nghi Nhu quận chúa lập tức đưa tay vỗ vỗ ngực, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, cao hứng cười.

Các vị khuê tú đều thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nói tiếp chuyện còn dang dở.

Tô Dao cười hỏi Nghi Nhu quận chúa: "Lâu rồi không gặp Quận chúa, Quận chúa gần đây có tốt không?".

Gương mặt Nghi Nhu quận chúa lập tức trầm xuống.

"Sao vậy?". Tô Dao săn sóc hỏi, phút chốc đôi mắt sáng ngời: "A, ta nhớ rồi, Quận chúa có phải là... Không nỡ rời kinh thành?".

Nghi Nhu quận chúa mùa đông năm ngoái đính hôn với người Đỗ gia, danh môn vọng tộc ở Ích Châu, hôn kỳ định vào tháng tám năm nay, cho nên, Nghi Nhu quận chúa không lâu nữa đã phải rời kinh thành, lấy chồng ở tha hương.

Nghi Nhu quận chúa mím môi, qua một lúc lâu mới ha ha nở nụ cười: "Đúng vậy, không nỡ rời xa kinh thành, không nỡ rời xa các vị tỷ muội đây".

Còn có, không nỡ rời xa hắn!

Ở kinh thành, luôn sẽ có cơ hội gặp mặt, ly khai kinh thành đến Ích Châu, muốn gặp hắn, khó khăn biết nhường nào!

Nghi Nhu quận chúa cười đến khóe mắt đều lấp lánh lệ trong suốt.

Hà Như Liên, Hà Như Mạt kinh ngạc thập phần, lập tức làm bộ như không nhìn thấy, bưng chén trà lên uống.

Tô Dao nhíu mày nhìn Nghi Nhu quận chúa, như có điều suy nghĩ.

Mặt trời dần dần lên nhanh đến chính Ngọ, Ngũ hoàng tử phi phái nha đầu đi đến thỉnh các vị cô nương quay lại, nói là bữa tiệc sắp bắt đầu.

Vì vậy các vị khuê tú liền đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, tóc mai, cùng nhau đi đến nơi tổ chức yến hội.

Tháng sáu ánh mặt trời có chút nóng bức, Ngũ hoàng tử phi liền đem bữa tiệc bày trong đại sảnh Sướng Xuân các. Đại sảnh Sướng Xuân các rất lớn, đủ để chứa mấy chục người, đó cũng là nguyên nhân Ngũ hoàng tử phi bày tiệc ở đây, nơi này khá rộng.

Trong các góc đại sảnh có bố trí thả băng, mọi người vừa vào liền cảm nhận được một cỗ gió mát thổi tới mặt, vô cùng thoải mái.

Nghi Nhu quận chúa đi vào, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Thanh Ninh.

Ánh mắt nóng hừng hực như thế, Thanh Ninh tất nhiên cảm giác được, tìm nơi ánh mắt hướng tới, thấy là Nghi Nhu quận chúa, cũng không ngoài ý.

Nàng là nữ nhi của Vân Cung công chúa, là biểu muội của Ngũ hoàng tử, tới tham gia tiệc sinh thần của Ngũ hoàng tử phi là hiển nhiên!

Nghi Nhu quận chúa thấy Thanh Ninh nhìn sang, đang định đi tới, thì có nha đầu của Vân Cung công chúa cho mời nàng qua.

Nghi Nhu quận chúa chần chờ, cuối cùng tiến đến nói với mấy người Tô Dao một tiếng, nhấc chân đi đến bên người Vân Cung công chúa.

Tô Dao cùng Hà Như Liên, Hà Như Mạt đi tới bàn bên cạnh Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết, vào ngồi.

"Liên nhi biểu muội, Mạt nhi biểu muội đã quen thuộc chưa?". Thanh Ninh nghiêng đầu hỏi.

Hà Như Mạt, Hà Như Liên cười gật đầu bày tỏ quen rồi, không có chuyện gì.

"Biết được những người nào rồi? Kết giao được bằng hữu nào chưa? Quay đầu lại đưa bái thiếp thỉnh các nàng đến Quốc công phủ chơi...", Tôn Ngọc Tuyết cũng nghiêng đầu quan tâm hỏi han.

...

Vào ngồi một lát, yến hội chính thức bắt đầu.

Sơn hào hải vị, các món ngon đa sắc thái, rượu trái cây thơm ngát mê người. Mọi người vừa ăn, vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Yến hội gần kết thúc, xa xa truyền đến tiếng con hát y y nha nha hát lên. Bùi thị ngồi cách xa Thanh Ninh, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt Thanh Ninh: "Ninh nhi, Nhị thẩm có chuyện muốn nói với con".

HẾT CHƯƠNG 40

***

Ngọc Thương: con mẹ Bùi thị này đúng thấy người sang bắt quàng làm họ mà :))

Đây là kiểu tóc "triều vân cận hương kế" của Nghi An quận chúa nha cả nhà ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com