Trong Sinh Hau Mon Khue Tu Tay Tri Mi
Ngọc Thương: Sorry cả nhà, 2 hôm vừa rồi mình bận công tác đột xuất, ko kịp báo, hix! 2 ngày cuối tuần này mình sẽ post mỗi ngày 2 chương để bù cho các bạn nhé ^__^Chương 33: Ngã lộn nhàoEditor: Ngọc Thương Hôm nay, thời điểm đi Hoàng gia, lão phu nhân đã thông báo với nàng, muốn nàng liên hệ với Tề quốc công thế tử phu nhân, hi vọng có thể mượn tình tỷ muội, khuyên thế tử phu nhân bỏ qua hiềm khích lúc trước, dù sao cũng là thân nhân huyết mạch thân tình. Lão phu nhân để nàng đi khuyên bảo, là vì trước đây nàng cùng thế tử phu nhân không quá thân thiết, cũng không có trở mặt, cộng thêm hiện thời Hầu phủ chỉ còn một mình nàng là vãn bối, cho nên, lão phu nhân mới đem trách nhiệm nặng nề này phó thác vào trong tay nàng.Thẩm Thanh Nghiên trong lòng vô thức không muốn đi Đào Nhiên cư. Có điều, lão phu nhân đã phái người đến thỉnh nàng, tự là không thể không đi.Lão phu nhân gọi nàng đến, là muốn biết kết quả gặp mặt hôm nay.Nhưng, người thì có gặp được, chỉ là thế tử phu nhân căn bản không muốn nhận thức nàng, chỉ xem nàng như người xa lạ.Nhớ tới gương mặt âm trầm của lão phu nhân, nội tâm Thẩm Thanh Nghiên liền lo sợ, chỉ hận bản thân bất lực, giá như tìm được một chỗ trốn đi có phải tốt hơn không.Nhưng nàng có thể trốn đi đâu?Mẹ đẻ là di nương không giúp được.Kế mẫu mặc dù không hà khắc nàng, nhưng sẽ không bao giờ đứng ra che chở cho nàng mà đắc tội với lão phu nhân.Phụ thân... mặc dù hiện tại phụ thân chỉ có một nữ nhi là nàng ở bên người, nhưng, trong lòng Thẩm Thanh Nghiên hiểu, không thể trông cậy vào hắn.Nhớ tới Thẩm Thanh Vận hôm nay ước hẹn cùng đi Hoàng phủ, Thẩm Thanh Nghiên trong lòng liền cảm khái, nếu Nhị thúc và Nhị thẩm còn ở đây thì tốt rồi, chuyện hôm nay ít nhiều cũng có Thẩm Thanh Vận chia sẻ với nàng.Rốt cuộc, nàng vẫn phải đi!Suy nghĩ một phen, Thẩm Thanh Nghiên nói với tiểu nha đầu: "Ta biết rồi, ngươi trở về nói với tổ mẫu, ta lập tức tới ngay".Rồi quay sang phân phó Oanh Nhi mang một nắm trái cây ra thưởng cho nàng.Tiểu nha đầu vô cùng cao hứng tiếp lấy, cám ơn Thẩm Thanh Nghiên, sau đó quỳ gối cáo từ trở về Đào Nhiên cư.Thẩm Thanh Nghiên để Điệp Nhi cùng Oanh Nhi hầu hạ mình thay đổi y phục, một lần nữa búi lại tóc, ăn mặc thỏa đáng xong, lúc này mới dẫn theo Điệp Nhi, Oanh Nhi đi Đào Nhiên cư.Vào Đào Nhiên cư, Thẩm Thanh Nghiên cùng Điệp Nhi, Oanh Nhi đều rất tự giác phóng nhẹ cước bộ, lão phu nhân hiện thời vô cùng yêu thích yên tĩnh, không thích nghe tiếng động hay âm thanh huyên náo lớn, cho nên nha đầu bà tử trong Đào Nhiên cư làm việc đều rón rén, sợ chọc lão phu nhân mất hứng.Vào phòng, Thẩm Thanh Nghiên nhìn lão phu nhân ngồi trên giường, thân thể khô gầy như quencủi, lệnh nghiêng về một bên, khuôn mặt mượt mà hiền lành trước kia bây giờ gầy đến mức chỉ còn lại lớp da, sắc mặt khô vàng tái nhợt mất tự nhiên, xương gò má nổi lên cao cao, cộng thêm mí mắt cụp rũ xuống, đôi mắt lại rất đột ngột, ánh mắt đục ngầu luôn mang theo một dòng thâm trầm, như rắn ẩn mình trong bóng đêm, nhìn vào khiến người ta phát rét.Thẩm Thanh Nghiên trong lòng hoảng sợ, thu liễm thần sắc, khẽ rũ mắt đi tới, cung kính hành lễ, trầm nhẹ nói: "Để cho tổ mẫu đợi lâu, cháu gái bất hiếu"."Đứng lên đi, đến bên này ngồi". Lão phu nhân nhìn nàng, chỉ chỉ vị trí đối diện, nói với Thẩm Thanh Nghiên."Vâng, tổ mẫu". Thẩm Thanh Nghiên đi tới, cung kính ngồi xuống.Lão phu nhân khẽ dịch vai: "Lễ đều tự mình đưa đến tay Hoàng tiểu thư sao?"."Đúng vậy, tổ mẫu". Thẩm Thanh Nghiên một chữ cũng không nói nhiều.Lão phu nhân nhẹ gật đầu, sắc mặt khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Nghiên hỏi: "Có gặp được nàng không?".Nàng trong lời của lão phu nhân là ai, Thẩm Thanh Nghiên rất rõ ràng, nàng vốn muốn nói không hề gặp Tề quốc công thế tử phu nhân.Nhưng hôm nay cùng đi còn có Thẩm Thanh Vận, với vài vị khuê tú và phu nhân quen biết, nếu bây giờ giấu giếm tổ mẫu, một ngày nào đó bà biết chuyện, chính mình sẽ phải chịu phạt, vì vậy Thẩm Thanh Nghiên khẽ rũ mắt, nhẹ giọng trả lời: "Có, cháu gái và Vận nhi đều gặp được Đại tỷ tỷ".Gặp được? Hai mắt lão phu nhân lộ ra tinh quang, âm thanh dẫn theo một tia nôn nóng: "Sao? Nàng nói như thế nào? Có nói bao giờ trở lại không?".Nhị nhi tử một nhà phân ra ngoài.Trưởng tử thừa kế tước vị, nhưng dưới gối lại không có một đứa con trai.Trưởng chất nữ đuổi ra ngoài, xoay người lập tức liền được Hoàng Thượng ban hôn cho Tề quốc công thế tử. Là Tề quốc công phủ đó, bà vẫn luôn muốn được qua lại với gia đình hậu duệ quý tộc.Cái này cũng chưa tính là gì. Lý thị ly khai Hầu phủ, cũng nhận được vận tốt, gả cho Tiêu Lĩnh, vào cửa chưa đầy hai tháng thì có thai.Mười mấy năm qua, Lý Vân Nương liên tục không có động tĩnh, sau khi tái giá liền mang thai nhanh như vậy, tựa như hung hăng đánh cho Thẩm gia một cái tát tai.Lý Vân Nương không thể tiếc, dù sao Lý gia cũng không có người. Mà La Thủy Nguyệt, tuy bộ dáng khó nhìn, tính tình hung hãn, nhưng lại làm việc mạnh mẽ vang dội, rất có thủ đoạn, có thể quản được trưởng tử nhà mình, hơn nữa, quan trọng nhất là La gia có thể giúp đỡ Thẩm gia một hai.Cho nên, lão phu nhân không thấy tiếc đứa con dâu Lý Vân Nương này.Bà tiếc, chính là nha đầu kia.Nếu không đuổi nó ra ngoài, hôm nay Hầu phủ cùng Tề quốc công phủ đã là quan hệ thông gia! Đó là bao nhiêu thể diện cùng tôn vinh?Lão phu nhân ngay cả khi nằm mơ, cũng hối tiếc thật sâu.Cùng Tề quốc công phủ thành thông gia, được thế tử và Quốc công gia cất nhắc một hai, Hưng Ninh hầu phủ không chừng có thể một lần nữa hưng thịnh.Như thế nào lúc trước liền trong cơn tức giận mà đem nha đầu đó đuổi ra khỏi nhà?Còn gạch tên khỏi gia phả.Nó không chỉ trở thành Tề quốc công thế tử phu nhân, mà còn đem họ đổi thành họ Tiêu!Đúng là đại nghịch bất đạo!Lão phu nhân suy nghĩ, chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy, nha đầu kia cũng nên bớt giận rồi, dù thế nào, đều là người một nhà, huyết mạch tương liên!Bà sớm đã có ý đó.La Thủy Nguyệt có thủ đoạn, nhưng nếu gặp phải chuyện nàng ta không muốn làm, thì kể cả có là do bà phân phó xuống, nàng ta cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai.La Thủy Nguyệt đương nhiên sẽ không chấp nhận cúi đầu đi cầu nha đầu kia trở về.Còn nếu là trưởng tử đến thăm, chỉ sợ mọi người chê cười.Cho nên, bà mới xảo diệu lợi dụng ngày đại hỉ của thiên kim tiểu thư Hoàng gia, cho Thẩm Thanh Nghiên đi nói chuyện, đến cùng vẫn là tỷ muội từ nhỏ, huống chi, Thẩm Thanh Nghiên cũng không phải là loại nữ nhân tâm tư bò cạp độc ác như Thẩm Thanh Vũ. Nghĩ đến những việc Thẩm Thanh Vũ đã làm với mình, lão phu nhân rất hối hận, lúc trước, trong những chuyện khói lửa năm ấy, lẽ ra không nên bảo vệ Thẩm Thanh Vũ, nên đưa nó đi làm ni cô!Người nên đuổi ra khỏi Thẩm gia, phải là Thẩm Thanh Vũ!Đầu tiên là hại đích tỷ, về sau hại bà, đem bà làm hại thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hôm nay.Thứ tâm lang cẩu phế, chết không tử tế!"Đại tỷ tỷ, nàng...", Thẩm Thanh Nghiên dừng một chút, nói: "Đại tỷ tỷ, nàng không nhận chúng con"."Cái gì!", lão phu nhân lập tức ngồi thẳng người, âm thanh cất cao bén nhọn chói tai."Đại tỷ tỷ căn bản chỉ xem chúng con như người xa lạ", Thẩm Thanh Nghiên cúi đầu: "Cho nên, cháu gái căn bản cũng không nói chuyện được với nàng".Đúng là đứa tính toán chi li! Đều là người một nhà, náo loạn, ầm ĩ, đánh nhau xong, hết giận là được rồi!Lão phu nhân cảm thấy ngực bị chẹn khí, có chút thở gấp.Lão phu nhân càng ngày tính tình càng phát ra cổ quái, rất dễ tức giận, một khi không hài lòng liền nổi trận lôi đình, Lâm ma ma biết rõ nguyên nhân trong đó, gấp rút đưa tay vuốt lưng lão phu nhân, thấp giọng khuyên: "Lão phu nhân, ngài đừng nóng vội, ngàn vạn đừng tự chọc tức thân thể mình, chuyện từ từ sẽ đến, Đại tiểu thư sau này sẽ hồi tâm chuyển ý".Thẩm Thanh Nghiên vội vàng đứng dậy, rót chén trà nóng: "Tổ mẫu, ngài trước uống ngụm trà".Lão phu nhân uống một ngụm trà trên tay Thẩm Thanh Nghiên, sau đó hít sâu hai cái, lúc này mới thấy khí thuận chút ít, trong lòng cũng thư thái hơn.Nhưng nhìn Thẩm Thanh Nghiên trước mặt, đôi mắt lão phu nhân lại lập tức âm trầm xuống, hướng Thẩm Thanh Nghiên mắng: "Nàng bưng dáng vẻ không nhận, chẳng lẽ ngươi cũng lên mặt theo sao? Đó là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cúi thấp đầu, hảo ngôn hảo ngữ nói với nàng, trước mặt nhiều người như vậy, nàng còn có thể tiếp tục lên mặt với ngươi nữa không?".Đoạn tuyệt thì có sao, người ở bên ngoài nhìn vào, Thẩm Thanh Nghiên chính là muội muội của Tiêu Thanh Ninh, việc này là sự thật không cách nào thay đổi!Mẹ con nó sau khi ly khai Thẩm gia, cùng người Hoàng phủ qua lại thân thiết, sau này Tiêu Lĩnh lại cùng Hoàng đại nhân là chỗ quen biết cũ, cho nên quan hệ lại thêm một tầng gần gũi. Ngày tốt của Hoàng Xảo Y, nha đầu đó đương nhiên không muốn cho Hoàng Xảo Y ngột ngạt, huống chi lại là ngay trước mặt chúng khuê tú, nó còn có thể không nhận muội muội mình? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, đúng là đồ vô dụng!Kể cả có mọi người ở đó, Tiêu Thanh Ninh cũng sẽ không cho mình mặt mũi, hơn nữa, lúc ấy căn bản cũng không phải là đứng trước mặt mọi người, chỉ là vô tình gặp gỡ trên đường đi mà thôi! Thẩm Thanh Nghiên trong lòng rất oang uổng, nhưng lại cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác."Ngày thường thấy ngươi nhu thuận, sao đến thời khắc mấu chốt lại giống bùn nhão không trát nổi tường như vậy? Ngươi cho là ta để ngươi đi cùng nàng nói chuyện, là vì muốn tốt cho bản thân ta sao? Lão bà ta đã bước một chân vào quan tài, ta làm như vậy còn không phải là vì tương lai gả cho người của tỷ muội các ngươi, hai bên có thể chiếu ứng lẫn nhau?". Lão phu nhân vỗ bàn: "Ngươi ngược lại thì giỏi rồi, cố ý dặn dò ngươi, ngươi lại chỉ làm qua loa cho xong!".Mắng một hơi, lão phu nhân vẫn cảm thấy chưa hết giận, đưa tay cầm ấm trà trên bàn, hướng Thẩm Thanh Nghiên đập tới.Thẩm Thanh Nghiên bị dọa, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau một bước.Trong ấm trà chỉ còn có hơn phân nửa nước trà, lão phu nhân tay không có lực, ấm trà nện lên chân Thẩm Thanh Nghiên, rơi xuống mặt đất vỡ nát.Điệp Nhi cùng Oanh Nhi sắc mặt trắng bệch, che miệng kinh hô.Nước trà ướt váy Thẩm Thanh Nghiên.Thẩm Thanh Nghiên nhưng không dám có nửa phần chần chờ, lập tức không tránh những mảnh vụn nhỏ của ấm trà vỡ, phịch một tiếng quỳ xuống: "Là cháu gái vô dụng, thỉnh tổ mẫu trách phạt"."Là nên phạt, chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong, chẳng qua chỉ bảo ngươi đi nói với nàng đôi câu thôi!". Lão phu nhân phùng mang trợn mắt, o o thở phì phò, nhìn rất dọa người."Cháu gái không hoàn thành chuyện tổ mẫu giao phó, là cháu gái sai, cháu gái nên bị phạt, chỉ hi vọng tổ mẫu ngài đừng tự chọc tức thân thể". Thẩm Thanh Nghiên cung kính dập đầu một cái.Lão phu nhân hỏa lại càng vượng, thân thể hướng Thẩm Thanh Nghiên nghiêng đến, ngón tay chỉ nàng mắng: "Các ngươi nguyên một đám muốn tức chết ta mới cam tâm phải không, nuôi được đám người mỗi một đứa đều là bạch nhãn lang...".Nói xong, trước mặt tối sầm, trực tiếp ngã từ giường xuống đất.Lão phu nhân ngã lộn nhào, phát ra một tiếng vang lớn.Chuyện quá đột ngột, Lâm ma ma đứng bên người lão phu nhân còn đang sửa sang lại gối dựa, thời điểm phản ứng kịp, lão phu nhân đã ngã xuống đất."Lão phu nhân!". Lâm ma ma cùng đám nha đầu kinh hô."Tổ mẫu!" Thẩm Thanh Nghiên cũng vội vàng đứng lên."Đây là thế nào?". Vừa lúc La Thủy Nguyệt vào cửa, nhìn thấy tình huống trong phòng, gấp rút chạy lại.Mọi người đem lão phu nhân đỡ lên, không khỏi đều hít một hơi.Sắc mặt xám trắng của lão phu nhân mơ hồ lộ ra một tầng hắc khí, mảnh vụn ấm trà vừa ném xuống có vài miếng cắm trên mặt bà, trên mũi, trên môi, răng cửa cũng bị đụng rơi hai cái, máu tươi từ miệng vết thương và trong miệng ồ ồ chảy ra ngoài.Sắc mặt xám trắng như người chết, hòa cùng màu đỏ của máu, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người khác sinh lòng khủng hoảng."Mau đưa lão phu nhân lên giường", La Thủy Nguyệt lập tức phân phó người: "Thúy Lan, ngươi đi múc nước, Thúy Hương, ngươi đi lấy thuốc, Thúy Trân, ngươi mau thỉnh thái y, không, trực tiếp đi gọi đại phu, phải nhanh...".Lâm ma ma cùng đám nha đầu ba chân bốn cẳng đem lão phu nhân đưa lên giường.Thẩm Thanh Nghiên sắc mặt tái nhợt đứng bên, nhìn mọi người gấp rút, nắm chặt hai tay, bắp chân vô thức run rẩy, có chút đứng không vững.Mảnh sứ vỡ găm trên mặt, đám người La Thủy Nguyệt cũng không dám động vào, chỉ đành phải dùng khăn ướt lau mặt cho lão phu nhân.Rất nhanh đại phu đã đến.Đại phu chẩn mạch, sau đó tay chân lưu loát gỡ mảnh vụn trên mặt lão phu nhân, lên thuốc băng bó miệng vết thương, rồi đâm vài châm, lão phu nhân rất nhanh liền mở mắt, đau đến thẳng hừ hừ, âm trầm trong mắt càng đậm, âm thanh hừ hừ từ từ nhỏ dần."Đại phu, mẫu thân...", La Thủy Nguyệt nhìn về phía đại phu hỏi."Lão phu nhân đây là ngủ, phu nhân không cần lo lắng". Đại phu giải thích, suy nghĩ một chút, châm chước nói: "Thân thể của lão phu nhân thiếu hụt vô cùng, phải cẩn thận chăm dưỡng"."Làm phiền đại phu". La Thủy Nguyệt nói cám ơn.Đại phu khẽ gật đầu xoa xoa tay, sau đó đi sang một bên kê phương thuốc.La Thủy Nguyệt tiếp phương thuốc đưa cho Thúy Hương.Đại phu dẫn theo dược đồng cáo từ."Thúy Lan, ngươi gọi người đưa tin qua chỗ Nhị lão gia bên kia, nói lão phu nhân bị té". Thân thể lão phu nhân càng lúc càng yếu, cứ cách mười ngày nửa tháng lại phải xem đại phu, ngày thường bị bệnh nhỏ phong hàn thì thôi, không cần nói với bên kia, nhưng hôm nay lão phu nhân bị té, việc này nhất định phải báo cho Thẩm Tránh và Bùi thị. La Thủy Nguyệt phân phó xong, xoay người nhìn về phía Thẩm Thanh Nghiên, thấy đáy mắt nàng phát ra hoảng sợ, liền nói: "Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, mau trở về phòng đi, chờ ngày mai ngươi tới hầu hạ tổ mẫu".Sắc mặt Thẩm Thanh Nghiên tái nhợt, hướng La Thủy Nguyệt gật đầu, đỡ tay Điệp Nhi đi ra ngoài.Ra khỏi cửa Đào Nhiên cư, liền mềm nhũn chân ngồi ngay tại chỗ.Oanh Nhi vội vàng tiến lên phía trước, cùng Điệp Nhi một tả một hữu đỡ nàng: "Tiểu thư, có muốn nô tỳ gọi người nâng kiệu đến không?"."Không cần". Thẩm Thanh Nghiên lắc đầu thở ra một hơi, cắn môi, gắt gao nắm lấy cánh tay hai nha đầu ổn định thân thể của mình, đứng lên, nhẹ nói: "Đi xem di nương một chút".Nói xong liền từng bước, từng bước đi về phía viện tử của Tuyết di nương.**Editor: Ngọc Thương Hưng Ninh hầu phủ bên này gà bay chó sủa, Bùi thị bên kia cũng không an tĩnh, Thẩm Thanh Vận vừa trở về nhà liền đến thẳng phòng Bùi thị.Vào phòng, Bùi thị thấy Thẩm Thanh Vận trở lại còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã đỏ tròng mắt bổ nhào quỳ gối bên chân mình: "Mẫu thân, nữ nhi không muốn gả cho Hạo biểu ca, chết cũng không gả!".Bùi thị giật nảy mình, thấy Thẩm Thanh Vận một bộ ủy khuất lớn lao, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lướt qua người làm trong phòng.Mọi người gấp rút cúi đầu lui ra ngoài.Lúc này Bùi thị mới đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận, đau lòng hỏi: "Con của ta, con sao vậy? Không phải đi tặng lễ thêm trang sao? Ai làm con ủy khuất? Nói cho nương, nương sẽ giúp con thu thập hắn!"HẾT CHƯƠNG 33Chương 34: Ly tâm Editor: Ngọc Thương Nữ nhi và Bùi Hạo Lâm đính hôn, không ít khuê tú không khỏi ghé mắt nhìn về phía nữ nhi, cho nên một thời gian ngắn, nữ nhi luôn buồn bực không vui, tâm tình rất tệ, cửa cũng không ra, qua nhiều cái nguyệt mới từ từ tốt lên, Bùi thị chỉ cho là hôm nay xuất môn có người lại nghị luận nữ nhi, vì vậy vừa hỏi vừa đem Thẩm Thanh Vận kéo lên. Thẩm Thanh Vận đứng lên, lau nước mắt, ô ô khóc: "Hạo biểu ca là do nàng ta tổn thương, vì cái gì cuối cùng lại muốn mang con tới trả nợ? Ai hạ thủ, người đó phải chịu trách nhiệm! Nên chịu trách nhiệm là tiện nhân Tiêu Thanh Ninh đó! Con không gả, nói cái gì con cũng không gả, dựa vào cái gì nàng ta được đến Quốc công phủ làm thế tử phu nhân, cao cao tại thượng, hưởng thụ hết thảy! Việc nàng ta làm, nên là nàng ta đến chịu trách nhiệm!... Mẫu thân, dựa vào cái gì bắt con phải chịu trách nhiệm? Cũng chẳng phải do con đả thương, con lại không phải thân muội muội* của nàng ta, tính thân cận, Thẩm Thanh Nghiên không phải là càng thân cận với Tiêu Thanh Ninh hơn sao? Mẫu thân, nữ nhi muốn từ hôn! Hạo biểu ca hôm nay bộ dáng kia, chân không thể đi, tay không thể viết, làm gì còn tiền đồ? Mẫu thân, ngài cứu con, nếu không nữ nhi cả đời này xong rồi, cả đời này không có ngày nổi danh!...".(thân muội muội: chị em ruột/ đường muội: chị em họ cùng mang một họ/ biểu muội: chị em họ mang họ khác nhau)Nghĩ tới tiền đồ một mảnh hắc ám, Thẩm Thanh Vận lại càng bi ai trong lòng, nước mắt như mưa, khóc đến đau triệt nội tâm.Nghe lời nói của Thẩm Thanh Vận, Bùi thị trong lòng như bị kim châm đau đớn.Trước kia còn ôm một tia hi vọng Bùi Hạo Lâm sẽ được điều trị tốt, nàng và Thẩm Tránh thỉnh danh y từ khắp tứ phương đến bắt mạch trị liệu cho Bùi Hạo Lâm, thời gian càng dài, hi vọng trong lòng càng nhỏ, đến hôm nay, hi vọng đã dập tắt.Nàng cũng không muốn gả nữ nhi cho Bùi Hạo Lâm!Nữ nhi do chính nàng nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, lại là con vợ cả, tự tay nàng tỉ mỉ nuôi dạy, nàng sao cam lòng để ủy khuất nữ nhi?Nhưng mà, chính là nàng nâng lên tảng đá hung hăng nện vào con gái mình, nàng hối hận không kịp, hối hận đến ruột đều xanh. Đại tẩu nhà mẹ đẻ là người như thế nào, nàng rất rõ ràng, từ khi con trai nàng ta gặp chuyện không may, nàng ta luôn hận không thể ăn thịt nàng, vì con trai, nàng ta chuyện gì cũng dám làm!Sự kiện kia, là do nàng ra chủ ý, chuyện này đã khiến mẫu thân đối với nàng lãnh đạm rất nhiều, tuy rằng nàng là nữ nhi ruột thịt của bà, nhưng nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, so sánh với cháu nội, đương nhiên cháu nội quan trọng hơn, huống chi, lại là đứa cháu nội ưu tú nhất Bùi gia. Mẫu thân sao không oán hận nàng cho được? Sao không tự trách bản thân cho được?Còn Đại ca, so giữa muội muội đã xuất giá và con ruột, cái nào hơn? Không cần nói cũng biết...Nhà mẹ đẻ, mỗi một người đối với nàng đều sinh hận, chán ghét nàng.Nàng cũng không còn cách nào.Bùi thị có khổ mà không nói được, nhìn nữ nhi khóc đẫm lệ, nước mắt nàng cũng trong hốc mắt đảo quanh, cầm khăn vừa lau nước mắt cho Thẩm Thanh Vận, vừa nói: "Không phải là nương đã tinh tế nói với con rồi sao? Đến nhà cữu cữu, ngoại tổ mẫu, cữu cữu, mợ, biểu ca đều sẽ đặt con trong mắt, tỉ mỉ che chở cho con, không để cho con bị một chút ủy khuất. Hôm nay có phải là Tiêu Thanh Ninh nó mỉa mai con không?".Nữ nhi thương tâm gần chết như thế, thì ra là đụng phải Tiêu Thanh Ninh, trực giác cho nàng biết, nhất định là tiện nhân kia đã cười nhạo nữ nhi nhà mình một phen.Nước mắt trên mặt Thẩm Thanh Vận lau mãi không sạch, nàng đưa tay tiếp khăn Bùi thị, lung tung lau một hồi, sau đó nhìn về phía Bùi thị nói: "Lúc đầu con đã nói, con không lấy biểu ca, nhưng mẫu thân bất chấp con phản đối, tự mình định ra cửa hôn sự này. Ngoại tổ mẫu, cậu và mợ thương con thì sao? Hạo biểu ca thương con, nhưng hắn là người tàn phế, con còn có thể hi vọng cái gì nữa, không bằng để con chết đi còn hơn".Thẩm Thanh Vận vẻ mặt cùng giọng nói đều có ý trách cứ Bùi thị.Bùi thị thấy trên mặt cùng đáy mắt Thẩm Thanh Vận hiện lên oán hận, trong lòng như bị nước đá chảy qua, đau đến khó chịu.Đây chỉ là đính hôn, còn chưa có vào cửa, nó đã oán hận như vậy, tương lai nếu thành thân, cuộc sống trôi qua không như ý, nó còn không oán chết nàng? Bùi thị suy nghĩ một chút, đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận, ôn nhu nói: "Con tưởng cuộc sống của nữ tử trong huân quý thế gia dễ dàng như vậy sao? Ta đã dạy con không ít, con cũng đã hiểu... Bề ngoài nhìn thì sung sướng, bên trong nhưng lại gặp không ít tranh đấu chém giết!".Nhà mẹ đẻ dù sao mình cũng hiểu rõ, bởi vì Bùi Hạo Lâm, đại ca và đại tẩu cũng có thể thương tiếc nữ nhi vài phần, tương lai có hài tử, lại cẩn thận dạy bảo thành tài là được, còn sầu tương lai không có ngày tốt lành sao?Bùi thị tiếp tục nói: "Con cũng đừng hâm mộ Tiêu Thanh Ninh, bất quá chỉ là vinh quang chói lọi mặt ngoài thôi, lúc này mới vào cửa chưa lâu, Quốc công phủ đã trở thành đề tài nghị luận khắp đầu đường cuối ngõ trong kinh thành. Chúng ta chỉ cần ngồi chờ xem, liệu nó có thể có kết cục tốt đẹp gì đây?".Tô gia nhìn thì không nhiều người lắm, đơn giản, nhưng chẳng lẽ không đao quang kiếm ảnh như thế gia khác? Tiêu Thanh Ninh mới gả đi có vài ngày, thiếu chút nữa đã bị Tôn thị hạ thủ, còn huyên náo dư luận xôn xao.Nghe được tin đồn của Quốc công phủ, Bùi thị vừa hưng phấn, lại thêm tiếc hận.Giá như Tôn thị đắc thủ có phải tốt không.Đáng tiếc, Tôn thị không những không đắc thủ, lại còn bồi lên con gái mình là Tô Dao và thê tử của Tô Khiêm.Giống y hệt nàng, tính kế nha đầu kia, đến cuối cùng lại là hại con gái mình! Bùi thị đối với Tôn thị có cảm giác đồng bệnh tương liên.Nhưng so sánh với nhau, nàng so với Tôn thị càng thêm âu hỏa.Tôn thị là muốn độc hại nha đầu Tiêu Thanh Ninh.Mà nàng chẳng qua chỉ là tính kế chuyện chung thân của nó thôi. Bùi thị đến hôm nay vẫn cảm thấy, dùng tình huống cùng với danh tiếng của Tiêu Thanh Ninh lúc đó, gả đến Bùi gia là lựa chọn không sai.Hơn nữa, nàng còn thay nó chọn lấy đứa cháu nội ưu tú nhất ở nhà mẹ đẻ! Tuy là không so được với Tô Phỉ, nhưng dáng vẻ vẫn là đường đường, đầy bụng kinh luân."Ngài làm sao biết là nàng ta chỉ quang vinh chói lọi bề ngoài?". Chói lọi như vậy, là do từ bên trong tản mát ra! Sao có thể nói là bề ngoài! Thẩm Thanh Vận trong lòng rất hận, khóc lớn tiếng hỏi ngược lại."Đừng khóc, coi chừng khóc hư con mắt, những lời này cũng không nên nói, nếu bị truyền ra ngoài sẽ không tốt. Hơn nữa, con là một cô nương gia, những lời về người lập gia đình như vậy, không cho phép nói". Bùi thị đổi cái khăn sạch khác, ôn nhu cầm lên lau nước mắt cho nữ nhi, dỗ dành.Thẩm Thanh Vận đưa tay ngăn tay nàng, gục xuống khóc hô: "Khóc mù mắt cũng được, như thế sẽ không phải nhìn thấy người mình gả là hạng người gì, vậy là tốt nhất, nhắm mắt làm ngơ, dù sao các ngài cũng không ai yêu con, đem con đẩy vào trong hố lửa! Ở đâu có người định cho nữ nhi ruột thịt của mình mối hôn sự như vậy? Con cũng không phải là loại hư danh tiếng, mất trinh tiết? Càng không phải thiếu cánh tay, gãy cái chân, không ai thèm lấy, không ai muốn!".Thẩm Thanh Vận nước mắt ràn rụa.Bùi thị tức giận, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.Thẩm Thanh Vận đỏ hồng mắt, tiếp tục nói: "Cô nương gia không thể nói lời của người lập gia đình? Danh tiếng? Khuê dự? Con sắp bị gả cho một người tàn phế, còn sợ cái gì? Con còn đang mong khuê dự bị hỏng, để mợ đến từ hôn đây!"."Ngươi, ngươi...", Bùi thị không thể nói hết câu, run rẩy đưa ngón tay chỉ Thẩm Thanh Vận, đột nhiên liền nâng cao tay, một cái tát lập tức đánh tới."A!", Thẩm Thanh Vận hét lên, trên mặt bỏng rát đau nhức, thoáng chốc liền sưng phồng một mảnh, đưa tay che mặt, không thể tin nhìn Bùi thị, lầm bầm hỏi: "Ngài đánh con, ngài đánh con?"."Vận nhi, con có sao không? Mau cho nương xem một chút". Bùi thị tuy là tức giận không nhẹ, nhưng cũng chỉ dùng vài phần lực, thấy dấu tát tay trên mặt Thẩm Thanh Vận, lập tức liền rời ghế, đưa tay muốn kiếm tra tổn thương trên mặt Thẩm Thanh Vận."Ta không cần ngài lo cho ta! Ta chính là không gả cho Bùi Hạo Lâm, cửa hôn sự này nếu không giải quyết, đến lúc đó, các ngài liền mang thi thể của ta ra cửa đi!". Thẩm Thanh Vận gạt tay Bùi thị, lui về phía sau một bước, nước mắt chảy dài."Là nương không tốt, nương không nên động thủ đánh con, mau đến cho nương xem một chút, có bị tổn thương chỗ nào không?", Bùi thị lo lắng.Thẩm Thanh Vận trong mắt tràn đầy oán và hận, đáp: "Đẩy ta vào hố lửa, các ngài không phải là hận ta sớm ngày chết đi mới tốt sao? Sớm biết như vậy, không bằng lúc trước sinh ta ra liền đem ta chết chìm trong chậu đi"."Con nói cái gì vậy? Hồ ngôn loạn ngữ!", sắc mặt Bùi thị đen như đáy nồi, một búng máu vọt từ cổ họng lên miệng, thân thể ngả nghiêng, phải vịn vào cạnh bàn mới đứng vững được."Ta không nói bừa, nếu không từ hôn, ta liền chết cho các ngài xem!", Thẩm Thanh Vận bưng mặt, khóc chạy ra ngoài.Gả cho Bùi Hạo Lâm, một tên phế nhân, không bằng nàng đâm đầu chết còn thống khoái hơn!Thẩm Thanh Vận chạy ra ngoài, lúc này Tiền ma ma mới đi đến.Bùi thị vịn bàn hít từng ngụm khí.Tiền ma ma vội chạy lại, cẩn thận đỡ Bùi thị ngồi xuống, rót cho nàng một chén trà, một tay đỡ nàng, một tay thuận khí giúp nàng, nhẹ giọng: "Phu nhân, ngài đừng nóng vội, tiểu thư chỉ là tức giận lỡ lời, ngài đừng để trong lòng, chờ về sau, tiểu thư từ nhỏ đã thông tuệ, nàng sẽ minh bạch nỗi khổ tâm của ngài".Bùi thị lệ như mưa, siết chặt tay Tiền ma ma: "Nó trách ta, nó oán ta, nó nói ta không nên sinh ra nó!"."Phu nhân, lời tiểu thư là nói nhảm, ngài đừng để trong lòng". Tiền ma ma thấp giọng khuyên.Bùi thị thương tâm vô cùng: "Ta chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đem nó nâng niu trong lòng bàn tay". Định cho nữ nhi cửa hôn sự này, trong lòng nàng tựa hồ như bị đao chém, vừa thương tâm vừa khổ sở.Nhưng nữ nhi lại không nhìn thấy khổ tâm trong lòng nàng.Hôm nay liền bắt đầu oán hận nàng, cùng nàng ly tâm.Tiền ma ma nói: "Phu nhân, tiểu thư chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận, ngài đừng lo lắng...".Nữ nhi từ nhỏ, đừng nói là đánh, ngay cả đầu ngón tay nàng cũng không nỡ đụng, nghĩ đến cái tát mới vừa rồi, Bùi thị có chút bận tâm: "Vận nhi vừa chạy ra ngoài, có người đi theo không?".Tiền ma ma gật đầu: "Phu nhân, ngài không cần lo, nô tỳ đã cho người đi sau tiểu thư, dặn các nàng cẩn thận chiếu cố, nhất định sẽ không để cho tiểu thư xảy ra nửa điểm sai lầm...".Tiền ma ma vừa nói xong, Hà Hương sắc mặt có chút không tốt vào cửa: "Phu nhân, không xong..."."Tiểu thư làm sao?", Bùi thị cho là Thẩm Thanh Vận xảy ra chuyện gì, gấp rút hỏi."Phu nhân yên tâm, tiểu thư không sao", Hà Hương vội đáp: "Là lão phu nhân xảy ra chuyện, Hầu phủ phái người tới, nói vừa rồi lão phu nhân bị té".Bùi thị hỏi vội: "Làm sao lại ngã? Người tới nói gì?"."Người tới chỉ nói là lão phu nhân bị té, không có nói thêm thứ khác". Hà Hương trả lời.Bên cạnh lão phu nhân nhiều người hầu hạ như vậy, làm sao lại té? Trong chuyện này nhất định có gì đó! Bùi thị nhíu mày suy nghĩ một chút, bước xuống gọi nha đầu tiến đến.Thay y phục trang điểm, đi Hầu phủ.Từ sau khi chuyện bại lộ, Bùi thị rất sợ gặp Thẩm Phong, cặp mắt âm u của hắn lúc nhìn về phía nàng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng đến nơi.Nàng thấy liền sợ hãi.Còn có kẻ không coi ai ra gì, phi thường thô tục, xấu như gấu chó – La Thủy Nguyệt, nếu không phải do ả, chuyện cũng sẽ không bại lộ.Chuyện không bại lộ, có lẽ con trai nàng cũng đã là Hưng Ninh hầu thế tử! Chuyện không bại lộ, nhị phòng bọn họ làm sao phải phân ra sống riêng?Hôm nay lão phu nhân ngã, nhất định là có nội tình!Hầu phủ hiện tại ít người.Thẩm Phong lúc này tất nhiên là không trong phủ.Thẩm Thanh Nghiên thành thành thật thật.Còn các di nương đương nhiên là loại trừ.Cho nên, lão phu nhân té, khẳng định là không thoát được liên quan đến nữ nhân đanh đá La Thủy Nguyệt kia! Bùi thị trong lòng có chút ức chế, lại có chút hưng phấn.Bởi vì La Thủy Nguyệt, toàn gia nàng đều bị tách ra khỏi Hầu phủ.Lần này, sẽ cho La Thủy Nguyệt đẹp mắt!Không tôn kính mẹ chồng, làm mẹ chồng ngã, xem ả còn có thể làm sao?Thu thập một phen, Bùi thị trong lòng mang theo hưng phấn, háo hức, vội vã tiến đến Hưng Ninh hầu phủ.**Editor: Ngọc Thương "Mẫu thân... Con dâu đến đây, con dâu không thể ở trước mặt lão nhân gia ngài tận hiếu, là con dâu bất hiếu, con dâu đã tới chậm". Vừa vào cửa phòng lão phu nhân, Bùi thị liền lấy khăn che, gào thét lên.La Thủy Nguyệt thủ ở bên giường, nghe thấy âm thanh gào thét thảm thiết của nàng liền nhíu mày, đứng dậy nghiêng đầu nhìn về phía Bùi thị nói: "Mẫu thân mới vừa ngủ, ngươi đừng đánh thức bà".Bùi thị không để ý đến nàng, đi tới, vừa nhìn, lão phu nhân đầu băng bó, miệng đều bao lại, màu trắng vải bông càng làm thêm nổi bật sắc mặt xám như tro của lão phu nhân. Bùi thị quỳ ngồi ở cạnh giường, nước mắt đảo quanh, khóc lên: "Mẫu thân, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao ngài té thành như vậy? Đều là con dâu không tốt, là con dâu bất hiếu, lẽ ra con dâu phải mỗi ngày đến hầu hạ ngài, chiếu cố ngài...".Bùi thị khóc rống một phen, sau đó đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm ma ma cùng đám người Thúy Trân trong phòng, giận không kìm được, quát: "Các ngươi chiếu cố lão phu nhân như thế nào? Lão phu nhân đang yên đang lành làm sao lại ngã? Các ngươi lúc đó đều đang làm gì?"Bọn người Lâm ma ma quỳ trên mặt đất."Lão phu nhân lớn tuổi, bên cạnh quan trọng nhất là không được thiếu người, các ngươi làm việc kiểu gì? Mau thành thật nói, lão phu nhân tại sao lại ngã? Ngã như thế nào? Không nói cho rõ ràng, ta loạn côn đánh chết các ngươi!" Bùi thị lạnh lùng cất giọng."Nô tỳ đáng chết!". Một đám nha đầu bà tử liền thùng thùng dập đầu cầu xin tha thứ."Lâm ma ma, ngươi là người bên cạnh mẫu thân, mẫu thân nể trọng ngươi nhất, ngươi tới nói xem, rốt cuộc mẫu thân ngã thế nào?", ánh mắt Bùi thị hướng Lâm ma ma hỏi.Lâm ma ma cúi đầu trả lời: "Là lão phu nhân không cẩn thận, tự ngã từ trên giường xuống".Hừ, lừa ai vậy? Vô duyên vô cớ làm sao lại tự ngã từ trên giường xuống? Bùi thị trong lòng cười lạnh một tiếng, dư quang khẽ liếc mắt sang La Thủy Nguyệt, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía Lâm ma ma: "Ngươi cứ việc nói, mẫu thân rốt cuộc là tại sao bị ngã? Là có người chiếu cố không chu toàn? Có người ý đồ bất chính muốn hại mẫu thân...?".La Thủy Nguyệt nghe được Bùi thị nói lời ngấm ngầm hại người, cười lạnh nhìn Bùi thị, hỏi: "Đệ muội không phải là hoài nghi ta chứ?".HẾT CHƯƠNG 34
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com