Trong Sinh Hau Mon Khue Tu Tay Tri Mi
Chương 10: Kiểm traEditor: Ngọc Thương
Trong mưa to, Tôn Ngọc Tuyết quỳ rạp trên đất, tóc tai tán loạn, quần áo tả tơi, y phục gấm vóc thượng đẳng bị cành mận gai và đá nhọn cào tan tác, xiêm y ướt sũng nước mưa hòa với vết máu, sít sao ôm lấy dáng người lung linh của nàng, gương mặt tuyệt sắc bị che kín bởi nước mưa.Tay ngọc thon thon ướt sũng, mười ngón tay dính đầy nước mưa và máu tươi, mới nhìn đã khiến người ta giật mình, muốn bao nhiêu thê thảm đều có bấy nhiêu.Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm thấy Tôn Ngọc Tuyết như vậy vô cùng đau lòng.Thị vệ đi sau cũng thoáng hiện vẻ thương tiếc, không đành lòng nhìn."Ngọc Tuyết". Bọn họ đều là nam nhân, thị vệ đằng sau tất cả cũng là nam nhân, Tôn Ngọc Kính gấp rút cởi áo tơi trên người, trùm lên người Tôn Ngọc Tuyết.Tô Khiêm cũng bận rộn cởi áo tơi xuống, phủ thêm cho nàng."Tam ca, Khiêm biểu ca, các ngươi rốt cuộc đã tới". Tôn Ngọc Tuyết khó khăn ngẩng đầu nhìn, đầu như nặng ngàn cân, mọi người giơ cây đuốc đứng cách xa, trước mắt nàng biến thành màu đen, sau đó đầu rũ xuống.Nàng vốn nằm sấp trong nước mưa, lần này lại hôn mê bất tỉnh, tựa như hoa tàn rơi xuống bùn lầy."Biểu muội!". Tô Khiêm kinh hô, đưa tay phải đỡ nàng.Đôi tay Tôn Ngọc Kính vươn ra nhanh hơn tay hắn."Ngọc Tuyết, mau tỉnh lại!". Tôn Ngọc Kính vỗ vỗ khuôn mặt Tôn Ngọc Tuyết, mới chạm đến da nàng, sợ hết hồn.Tay chạm vào nóng hổi."Ngọc Tuyết, Ngọc Tuyết!". Tôn Ngọc Kính cuống cuồng kêu vài tiếng, vội lau nước mưa và vết bùn trên mặt nàng, sau đó ngẩng đầu nói với Tô Khiêm: "Ngọc Tuyết phát sốt, chúng ta phải lên sớm, gọi đại phu đến trị liệu cho nàng"."Người đã tìm được, chúng ta lập tức trở về". Tô Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó phân phó: "Tìm được người rồi, bây giờ chúng ta lập tức trở lại, mấy người các ngươi đi trước mở đường, tận lực dẹp đường đi lên ngắn nhất có thể".Tô Khiêm đưa tay chỉ nhóm bốn người."Vâng" Bốn người trả lời vang dội, giơ cây đuốc đi lên mở đường.Tôn Ngọc Kính cõng Tôn Ngọc Tuyết trên lưng, Tô Khiêm đi phía sau canh chừng, một đường bò lên trên.Lúc tìm người, lục soát mỗi tấc mỗi nơi, đường mở ra uốn lượn khúc chiết, bây giờ quay lại muốn đi thẳng, có nhiều chỗ sẽ phải mở đường mới, mưa rơi tầm tã không có xu hướng giảm, Tôn Ngọc Kính cảm giác Tôn Ngọc Tuyết trên lưng nóng như một đống lửa, hắn lo cuống cuồng, mong có thể lên trên nhanh hơn, mà đường lại không dễ đi, trời mưa lớn, trong lòng tuy cấp bách nhưng không còn cách nào.Mặc dù có Tô Khiêm theo sát phía sau canh chừng, Tôn Ngọc Tuyết cũng khó tránh khỏi bị cành mận gai và nhánh cây cào vào, người dù đang hôn mê, nhưng vẫn đau đến run rẩy....Editor: Ngọc ThươngThời điểm leo lên đến mặt đường, phía đông đã ánh lên hào quang nhàn nhạt.Tô Khiêm che dù liếc nhanh xung quanh, nói với Tôn Ngọc Kính: "Chúng ta nên trực tiếp trở về thành, đỡ phải chạy đi chạy lại, đường đến thôn trang Hoàng gia cũng không gần"."Được, ta thấy nếu bây giờ xuất phát, đến lúc tới được cửa thành, phỏng đoán trời cũng đã sáng, vừa vặn thời điểm mở cửa thành". Tôn Ngọc Kính cũng đồng ý nên về thành: "Hơn nữa, Ngọc Tuyết bị thương toàn thân, không rõ bị tổn thương những chỗ nào, cũng không biết có nặng hay không".Về thành có nhiều đại phu, còn có cả nhiều thái y y thuật tinh xảo.So sánh hai nơi, trở về thành là lựa chọn tốt nhất."Tiểu thư". Bích Nguyệt và Bích Vân một thân ướt nhẹp, khắp người đều là vết thương che dù đứng cạnh xe ngựa, vừa thấy Tôn Ngọc Kính đưa Tôn Ngọc Tuyết trở về, liền lao tới.Nhìn Tôn Ngọc Tuyết một thân đầy vết thương đang nằm hôn mê, hai người ngẩn ra trong chốc lát, sau đó viền mắt đều đỏ, vươn tay đỡ Tôn Ngọc Tuyết xuống.Dưới sự trợ giúp của Bích Nguyệt và Bích Vân, Tôn Ngọc Kính đưa Tôn Ngọc Tuyết trên lưng hạ xuống, sau đó ôm nàng đi đến xe ngựa.Tô Khiêm lấy ra hai tấm ngân phiếu, đưa cho người cầm đầu thị vệ Hoàng gia: "Khổ cực mọi người cả đêm, đây là chút lòng mọn, thỉnh mọi người uống chén rượu".May mắn có họ trợ thủ, lại còn mang đến xe ngựa mới cùng với nhiều áo tơi và ô, cả đêm xuất lực không ít, nếu không có bọn họ, khẳng định bây giờ vẫn còn đang tìm người."Tô nhị công tử khách khí". Người cầm đầu khách khí nói, nhã nhặn từ chối, không cầm ngân phiếu của Tô Khiêm."Cầm lấy đi, tất cả mọi người đã khổ cực, hôm nay đa tạ các vị, mưa lớn như vậy, mau trở về uống chén rượu xua hàn khí". Tô Khiêm cười đem ngân phiếu đẩy vào tay hắn: "Chờ xong việc, chúng ta sẽ quay lại cảm tạ công tử nhà ngươi".Người nọ sau một phen khước từ, khách khí nhận ngân phiếu: "Tạ Tô nhị công tử"."Mọi người vất vả, đều trở về đi". Tô Khiêm phất phất tay, sau đó quay đầu nhìn nhân mã cạnh mình: "Lập tức trở về thành!"Nói xong chuyển thân lên xe ngựa.Đợi bọn họ lên đường đi xa, người Hoàng gia lúc này mới phiên thân lên ngựa chạy về thôn trang.Tôn Ngọc Tuyết đang đắp chăn dày, Bích Nguyệt lau tóc ướt, Bích Vân cầm khăn ẩm lau mặt cho nàng, sau đó nâng tay nàng lên, nhìn thấy ngón tay vốn thon dài như ngọc lại bị vết thương chồng chất, móng tay nhất loạt bị gãy, bùn đất, hạt cát, vết máu trộn lẫn cùng một chỗ, vô cùng đáng sợ.Bích Vân lo lắng đỏ vành mắt: "Tiểu thư..."Mới cầm khăn lau qua."A!". Tôn Ngọc Tuyết kêu thảm thiết."Nha đầu vô dụng! Ngươi không biết nhẹ tay một chút sao?". Tôn Ngọc Kính đau lòng mắng Bích Vân."Tam công tử, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sẽ nhẹ tay hơn". Bích Vân cúi đầu nhận sai."Để ta". Tô Khiêm đưa tay với lấy khăn trong tay Bích Vân, nắm chặt tay Tôn Ngọc Tuyết, trong lòng vô cùng sợ hãi, trong hôn mê, ngón tay Tôn Ngọc Tuyết theo bản năng hơi cong lại, Tô Khiêm đau lòng không thôi, như bị kim châm đau đớn, cúi đầu, khăn vừa mới chạm vào tay Tôn Ngọc Tuyết, nàng liền kêu thảm thiết, lông mày nhíu chặt, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.Nàng chậm rãi mở mắt: "Tam ca, Khiêm biểu ca"."Ngọc Tuyết""Biểu muội""Tiểu thư".Bốn người trong xe ngựa ngạc nhiên mừng rỡ, ánh mắt nhất loạt nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết."Tiểu thư, rốt cuộc ngài đã tỉnh rồi". Bích Vân và Bích Nguyệt bật khóc."Tam ca, Khiêm biểu ca". Gương mặt Tôn Ngọc Tuyết mới được lau sạch, nhợt nhạt không một tia huyết sắc, đôi môi bởi vì nóng lên mà nhiễm hồng phá lệ."Đã đỡ đau chưa?". Tôn Ngọc Kính nhìn nàng, thấp giọng nói: "Chúng ta sẽ về phủ nhanh thôi, muội cố gắng chịu một chút".Tôn Ngọc Tuyết khẽ gật đầu, bỗng nhiên đầu truyền đến một trận đau như bị chùy đập, thân thể cũng đau nhức vô cùng, đau đến mức nàng ước gì mình chưa tỉnh lại."Biểu muội, có phải rất đau không?" Tô Khiêm ôn nhu nói: "Trên tay của muội đều là bùn cát, để ta lau cho muội, sẽ hơi đau, muội nhịn một chút"."Không cần!". Tôn Ngọc Tuyết lập tức cứng đờ người, cắn môi lắc đầu, nước mắt tràn đầy hốc mắt, tay đứt ruột xót, đầu ngón tay đau đến toàn tâm."Cũng được, trở về chúng ta lau vậy". Trên mặt Tôn Ngọc Tuyết ngập tràn thống khổ, khiến Tô Khiêm không đành lòng kiên trì.Thân thể Tôn Ngọc Tuyết lúc này mới buông lỏng chút ít, đầu ngón tay đau nhức, trên người cũng đau, ngang hông đau vô cùng, nhưng không bằng cơn đau trên đầu ngón tay, tê tâm liệt phế. Toàn thân nàng lại nóng lên như lửa, đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa.Bích Vân cầm khăn sạch lau mồ hôi trên mặt nàng, lau một hồi tấm khăn liền ướt."Tiểu thư, ngài uống miếng nước". Bích Vân thả khăn xuống, rót một chén nước ấm.Tôn Ngọc Tuyết lắc đầu không uống, nghe Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm nói chuyện một hồi, Tô Khiêm và Bích Vân cũng không động vào tay nàng nữa, Tôn Ngọc Tuyết liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.Mưa rơi nhỏ dần, phía đông trời chuyển trắng, thời điểm đoàn người đuổi tới cổng thành, vừa vặn cổng thành mở ra.Vào thành, vội vã chạy gấp về phía Tôn phủ."Nhanh đi thỉnh thái y". Xe ngựa dừng ở cửa chính, Tôn Ngọc Kính vén rèm xe phân phó quản gia đang đứng chờ ngoài cửa."Hôm qua Nhị tiểu thư trở về, lão gia và phu nhân đã thỉnh thái y đến, hiện tại thái y vẫn còn trong phủ". Hai quản gia khom người trả lời."Vậy mau mời thái y đến Tuyết uyển của Đại tiểu thư". Tôn Ngọc Kính nói, sau đó để phu xe trực tiếp đánh xe về phía nhị môn (cửa phụ)."Ngươi nhanh đi đưa tin Đại tiểu thư và Tam thiếu gia trở về bẩm báo cho lão gia và phu nhân, còn ngươi nhanh đi thỉnh thái y đến Tuyết uyển...", quản gia phân phó người làm.Đến nhị môn, Tôn Ngọc Kính ôm Tôn Ngọc Tuyết còn đang mơ màng xuống xe, chạy về hướng Tuyết uyển. Tô Khiêm và Bích Nguyệt, Bích Vân đi theo vào trong."Lão gia, phu nhân, Đại tiểu thư, Tam thiếu gia đã trở lại".Tôn lão gia Tôn Chính Ngạn cùng phu nhân Tưởng thị lo lắng cho con trai và con gái suốt một đêm không ngủ, hừng đông mới nhắm mắt một chút, nghe vú già bẩm báo, hai người lập tức đứng lên, vội vã đi về phía Tuyết uyển của Tôn Ngọc Tuyết.Tôn Chính Ngạn và Tưởng thị theo sát phía sau chân thái y chạy tới Tuyết uyển, Tưởng thị thấy nữ nhi tái nhợt nằm trên giường, lệ ào ào tuôn xuống: "Con của ta..."Tiến về phía trước hai bước, lại sợ quấy rầy thái y bắt mạch, đành phải dừng lại, nghiêng đầu hỏi Tôn Ngọc Kính: "Sao lại phát sinh chuyện này, làm cho Ngọc Tuyết vô duyên vô cớ bị thương tổn đau đớn"."Ngựa đều được lựa chọn kỹ càng, cước lực rất tốt, bản tính thuần lương, sao lại đột nhiên nổi cơn điên?". Tôn Chính Ngạn nhìn Tôn Ngọc Tuyết, sắc mặt không vui, quay sang hỏi Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính."Đúng là có chút bất thường, phụ thân yên tâm, hài nhi đã phân phó người tra xét ngựa cẩn thận rồi". Tôn Ngọc Kính trả lời."Được rồi, hai người các ngươi đã mệt mỏi cả một buổi tối, Ngọc Kính và Khiêm nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Khiêm nhi, con ở lại đây nghỉ ngơi một ngày, ta sẽ phân phó người đi đưa tin cho Quốc công phủ". Tưởng thị thấy Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm một thân ướt nhẹp, mắt ửng tia hồng, liền vội để hai người trở về phòng.Hai người bị mưa ướt, trang phục dính vào người, có chút ngại ngùng, nhưng lại rất lo lắng cho Tôn Ngọc Tuyết, nên bướng bỉnh đợi thái y trị liệu cho nàng xong mới rời đi.Tưởng thị đành phải sai nha đầu mang nước đến, đưa họ ra phòng ngoài rửa mặt một phen.Nhận được tin của Tôn Ngọc Kính, vợ chồng lão đại Tôn Ngọc Hồng và thê tử Tiêu thị, cùng với lão nhị Tôn Ngọc Trác và thê tử Bạch thị đều vội vã chạy tới.Mọi người trong phòng khẩn trương nhìn thái y đang bắt mạch cho Tôn Ngọc Tuyết."Thái y, tiểu nữ thế nào? Có nặng lắm không? Bị thương nghiêm trọng sao?" Thái y vừa hạ tay Tôn Ngọc Tuyết xuống, Tưởng thị liền không thể chờ được, vội hỏi."Tôn lão gia, Tôn phu nhân". Thái y khẽ vuốt cằm: "Lệnh ái trên người có chút vết thương, lại bị mắc mưa, hàn khí xâm nhập vào cơ thể dẫn đến cảm phong hàn, khiến cả người nóng lên, vết thương trên da thịt phải cẩn thận xử lý sạch sẽ, đây là thuốc thoa ngoài da".Nói xong thái y cầm vài lọ dược trong hòm thuốc ra, Tưởng thị vội để bà tử tiến lên nhận lấy."Còn nữa, lệnh ái bị thương ở vùng eo, qua bắt mạch ta thấy vết thương không nhẹ, muốn biết rõ thương thế ra sao, chỉ sợ phải trực tiếp sờ vào xương mới có thể xác định, Tôn lão gia, Tôn phu nhân, chi bằng đi thỉnh nữ đại phu đến xem một chút".Nam nữ hữu biệt, cho dù lão là đại phu cũng không thể tùy tiện sờ vào eo một cô nương chưa lấy chồng."Đã phiền thái y". Tôn Chính Ngạn ôm quyền, quay sang nói với Tôn Ngọc Hồng: "Con mau cầm danh thiếp của ta tiến cung, thỉnh y nữ trong cung đến xem cho Ngọc Tuyết một chút".Trong cung có nữ y chuyên xem bệnh cho các vị nương nương, vết thương vùng eo này không thể chủ quan, có khi còn liên quan đến chuyện cả đời."Vâng phụ thân, con đi ngay". Tôn Ngọc Hồng sắc mặt ngưng trọng, gật đầu, xoay người gấp rút đi ra ngoài.Thái y kê thuốc, Tưởng thị liền đón lấy đưa cho nha đầu bên cạnh, phân phó nha đầu đến khố phòng bốc thuốc.Thái y ôm hòm thuốc rời khỏi phòng."Hai ngươi mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát đi". Tôn Chính Ngạn nhìn Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính nói: "Chuyện ngựa nổi điên có ta và lão Nhị phụ trách, các ngươi về phòng trước, đã mệt mỏi cả đêm rồi"."Vâng". Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính gật đầu, thối lui ra khỏi phòng.Tôn Chính Ngạn và Tưởng thị nói chuyện xong cũng dẫn Tôn Ngọc Trác ra ngoài.Bích Nguyệt và Bích Vân đều bị thương cả người, Tưởng thị liền cho hai bọn họ về phòng, sau đó phân phó nha đầu, bà tử của mình cùng với người trong Tuyết uyển chuẩn bị nước nóng rửa mặt cho Tôn Ngọc Tuyết, vừa nãy Tôn Ngọc Kính trực tiếp ôm nàng đặt lên giường, đắp chăn mền để thái y trị liệu, y phục nàng vẫn còn ướt, bị rách tung tóe, nhiều chỗ trên người còn dính máu lẫn đất cát vô cùng đáng sợ.Thời điểm cởi trang phục, Tôn Ngọc Tuyết dù đang hôn mê vẫn cảm giác được đau đớn, lông mày nhăn lại.Tưởng thị nhìn vết thương trên người Tôn Ngọc Tuyết, đau lòng gạt lệ.Vài bà tử dè dặt ôm Tôn Ngọc Tuyết đến phòng bên cạnh, động tác dịu dàng đem nàng đặt vào trong thùng nước tắm.Thân thể vừa chạm vào nước, Tôn Ngọc Tuyết đau đến mức hét lên, phút chốc mở mắt."Con gái, con nhịn một chút, phải rửa sạch vết thương trên người con, khẽ cắn răng, rất nhanh thôi sẽ xong, rửa sạch rồi chúng ta đắp thuốc lên là con sẽ khỏe". Tưởng thị lệ nóng quanh tròng mắt, nói với Tôn Ngọc Tuyết."Mẫu thân". Tôn Ngọc Tuyết đau đến rơi lệ."Ta biết, con nhịn một chút, đợi lát nữa là tốt rồi". Tưởng thị khuyên."Vâng". Tôn Ngọc Tuyết cũng biết cả người nàng đều rất bẩn, đành gật đầu.Vài nha đầu vây quanh, động tác dịu dàng rửa cho Tôn Ngọc Tuyết.Tuy động tác của bọn nha đầu rất ôn nhu, nguyên một đám dè dè dặt dặt, nhưng Tôn Ngọc Tuyết vẫn đau đớn kêu thảm thiết, nhe răng nhếch miệng, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm như hạt đậu, toàn thân run rẩy.Nhất là thời điểm rửa tay, nàng đau nhức đến hôn mê mấy lần.Bọn nha đầu cũng vô cùng bận rộn, một thân đổ mồ hôi, Tưởng thị đứng bên cạnh thấy mà lo lắng.Tôn Ngọc Kỳ cùng hai chị dâu chờ trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tôn Ngọc Tuyết, ba người mặt mũi trắng bệch.Gấp rút một phen mới lau sạch người cho Tôn Ngọc Tuyết, đổi lại y phục sạch sẽ thơm tho, sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết lúc này mới hòa hoãn chút ít.Vài bà tử ôm nàng trở lại phòng ngủ, đặt nàng lên chăn đệm sạch sẽ trên giường.Đầu tiên là để nàng uống xong một chén thuốc, sau đó Tưởng thị mới để nha đầu cầm thuốc thái y đưa đến, tự mình bôi cho con gái.Thuốc là hảo dược, thoa lên da mát lạnh, mang đến cảm giác thoải mái, thời điểm thoa vào đầu ngón tay, Tôn Ngọc Tuyết mới đau run run một chút."Tỷ tỷ, đều tại muội không tốt, lẽ ra muội phải để tỷ ngồi chung xe ngựa với muội và Dao Dao". Tôn Ngọc Kỳ đứng một bên rơi nước mắt, hối hận không thôi."Nhị muội muội không cần tự trách, không ai nghĩ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế". Tiêu thị nhẹ giọng khuyên Tôn Ngọc Kỳ."Đúng vậy, Nhị muội muội, muội đừng khóc nữa". Bạch thị cũng phụ họa, bất quá nàng mới vào cửa một năm, so với Tiêu thị vẫn câu nệ hơn chút ít."Đều là lỗi của muội, muội không nên để tỷ tỷ ngồi một mình một xe, lẽ ra phải kéo tỷ tỷ lên xe của Dao Dao". Tôn Ngọc Kỳ khóc."Sao trách muội được". Tôn Ngọc Tuyết nhìn Tôn Ngọc Kỳ, yếu ớt nói."Tỷ tỷ". Tôn Ngọc Kỳ khóc càng lớn, thấy Tôn Ngọc Tuyết một thân tổn thương, Tôn Ngọc Kỳ nghĩ nếu lúc đó nàng và Tô Dao kiên trì kéo Tôn Ngọc Tuyết cùng lên chiếc xe ngựa kia, có khi lúc này người nằm trên giường không chỉ một mình tỷ tỷ.Trong lòng Tôn Ngọc Kỳ vừa đau lòng, vừa sợ hãi."Được rồi, không ai nghĩ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy". Tưởng thị đem thuốc đưa cho nha đầu đứng bên, ngẩng đầu an ủi Tôn Ngọc Kỳ.Hai đứa đều là con gái ruột, tuy ngày thường nàng yêu thương con gái lớn hơn một chút, nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt.Đúng lúc đó, Tôn Ngọc Hồng thỉnh nữ y đến.Tưởng thị gấp rút đứng dậy để nữ y tới trị liệu cho Tôn Ngọc Tuyết.Nữ y tinh tế sờ ngang hông Tôn Ngọc Tuyết một vòng, sau đó cẩn thận hỏi nàng không ít vấn đề, cuối cùng là chẩn mạch."Sao rồi? Tổn thương vùng eo của tiểu nữ có nghiêm trọng không?", Tưởng thị khẩn trương hỏi nữ y.Vẻ mặt Tôn Ngọc Kỳ, Tiêu thị, Bạch thị cũng rất khẩn trương."Xương của Tôn tiểu thư bị đả thương, có lẽ thời điểm xe ngựa lăn xuống sườn núi đã bị đụng phải tảng đá hoặc vật cứng nào đó, dẫn đến thương tổn". Nữ y trả lời."Rất nghiêm trọng sao?" Tưởng thị rất lại càng khẩn trương hơn."Cũng không phải là rất nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt vài tháng là được, sau này không được vận động mạnh, càng không được để nàng mang vật nặng, đề phòng tổn thương tái phát". Tuy là thiên kim tiểu thư sẽ không cần làm việc nặng gì cả, nhưng nữ y vẫn dặn dò."Được". Tưởng thị nhìn lướt qua mọi người trong phòng, nha đầu bà tử lập tức bất động thanh sắc lui ra ngoài."Liệu có để lại di chứng gì không?", lúc này Tưởng thị mới dè chừng hỏi.Y nữ châm chước một phen, trả lời: "Ngược lại không có gì, khả năng trong tương lai, thời điểm sinh con sẽ có chút khó khăn"."Làm phiền y nữ". Tưởng thị thở phào nhẹ nhõm, việc sinh con đối với nữ nhân, nếu xảy ra sự cố sẽ chẳng khác gì đặt một chân vào quan tài, còn vấn đề này của Tôn Ngọc Tuyết cũng không phải đại sự gì."Phu nhân khách khí". Y nữ khẽ vuốt cằm, đi đến một bên, khi định kê phương thuốc, lại nhìn qua phương thuốc của thái y để lại, suy tính một chút, sau đó kê phương thuốc điều dưỡng tổn thương vùng eo cho Tôn Ngọc Tuyết.Tưởng thị gấp rút gọi bà tử đến tiễn y nữ ra ngoài.**Editor: Ngọc ThươngTôn Chính Ngạn và Tôn Ngọc Trác ngồi ở đại sảnh ngoại viện, bàn luận nghi vấn nguyên nhân tại sao ngựa nổi điên.Đầu lĩnh thị vệ hộ tống người hôm qua, dẫn theo hai người kiểm tra ngựa đứng trước mặt bọn họ."Tiểu nhân đã cẩn thận kiểm tra yên ngựa, móng ngựa, cả hai người bọn tiểu nhân đều cẩn thận tra xét, nhưng không có gì khác thường". Người có vóc dáng cao lớn trong hai người trả lời.Nếu ám toán trên ngựa, yên ngựa và móng ngựa là nơi dễ ra tay nhất."Hôm qua tại Hoàng gia trang, cỏ khô cho ngựa ăn đều do tiểu nhân kiểm tra, loại cỏ này với cỏ dành cho ngựa các nhà khác đều giống nhau". Thủ lĩnh thị vệ cũng nói.Bảo vệ hai vị tiểu thư an toàn là việc trọng yếu, vì vậy một khi ra cửa, tinh thần của bọn họ hoàn toàn nâng cao, nửa điểm cũng không dám qua loa.Không có vấn đề? Chẳng lẽ thật sự là tai nạn ngoài ý muốn? Tôn Chính Ngạn trầm ngâm một chút: "Phu xe đâu? Đi gọi hắn đến đây".Phu xe an bài cho hai nữ nhi đương nhiên là người có kinh nghiệm đánh ngựa dày dặn, cho nên nếu có vấn đề gì không tra ra được, rất có thể lúc đó phu xe đã phát giác ra nguyên nhân."Phu xe đã chết rồi ạ". Thủ lĩnh hộ vệ cúi đầu trả lời.Trên sườn núi đầy cành mận gai và bụi cây, nhưng sơn cốc lại có rất nhiều tảng đá, hai con ngựa cũng là do đụng phải đá tảng mà chết.Cách chỗ xe ngựa và xác ngựa không xa, bọn họ tìm được thi thể huyết nhục mơ hồ của phu xe."Lát nữa ngươi đi phòng thu chi, chi một trăm lượng bạc cho người nhà hắn". Tôn Chính Ngạn phân phó đầu lĩnh thị vệ."Vâng". Thị vệ đầu lĩnh cung kính đáp ứng."Đều cẩn thận tra xét, thật sự không có dị vật nào?". Tôn Ngọc Trác chưa từ bỏ ý định, hỏi."Lão gia, Nhị thiếu gia, tiểu nhân đã kiểm tra từng tấc rất nhiều lần". Hai người trăm miệng một lời, nghiêm túc đáp."Các ngươi đều lui xuống đi". Tôn Chính Ngạn phất tay.Ba người khom mình cáo lui."Đang yên đang lành làm sao lại nổi điên, quá bất thường". Tôn Ngọc Trác nói: "Phụ thân, chi bằng con dẫn người đi kiểm tra lại lần nữa, thuận tiện kéo ngựa về?".Tôn Chính Ngạn suy nghĩ, gật đầu: "Được, con mang vài người đi một chuyến, không cần kéo ngựa về, khó khăn, con đi điều tra xem nơi phát sinh sự việc có dấu vết gì để lại không. Còn nữa, tới thôn trang Hoàng gia xem một chút, xem có nơi nào hoặc cái gì không thích hợp không. Trên đường Ngọc Tuyết trở về xảy ra chuyện, ngựa lại để trong thôn trang lâu như vậy, hơn nữa xe ngựa tại thôn trang lại xảy ra vấn đề trước khi trở về, cho nên nơi dễ hạ thủ nhất chính là tại thôn trang thượng. Để tỏ ra trong sạch, người Hoàng gia tự sẽ không có ý kiến gì, sẽ toàn lực phối hợp điều tra với con".Ngựa không có vấn đề, cỏ khô không có vấn đề, lẽ nào có người ở trên đường mai phục ám toán? Nếu là như vậy, biết đâu sẽ tra được một chút dấu vết để lại!Trong lòng Tôn Chính Ngạn cũng hiểu, cho dù có cái gì, chỉ sợ cả đêm mưa xối xả, bây giờ muốn tìm cũng không tìm nổi.**Editor: Ngọc ThươngThanh Ninh trằn trọc một đêm không thể ngủ, Tôn ma ma và Ngọc Trâm biết nàng ngủ không ngon giấc, sau khi đứng dậy, liền phân phó nha đầu làm việc nhẹ chân nhẹ tay, sợ đánh thức nàng.Khi Thanh Ninh tỉnh dậy đã là quá trưa."Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?". Nghe được động tĩnh, Trà Mai và Nhẫn Đông đẩy cửa vào."Ừ, lúc nào rồi?" Thanh Ninh ngồi dậy."Đã quá trưa ạ". Trà Mai đáp, kêu tiểu nha đầu phía ngoài lấy nước tới."Đã trễ thế này, sao không gọi ta dậy?". Thanh Ninh mở mắt nhìn ra cửa sổ, mưa to tí tách đêm qua đã chuyển thành mưa bụi mịt mờ."Tôn ma ma nói tối qua tiểu thư ngủ không ngon giấc, trời gần sáng mới ngủ lại được, vì vậy cố ý dặn bọn nô tỳ không cần đánh thức ngài". Trà Mai cầm y phục, hầu hạ Thanh Ninh thay đồ, tiếp giọng: "Sáng sớm phu nhân có qua đây xem qua tiểu thư một lần, nghe nói tiểu thư gần sáng mới ngủ được, phu nhân lo lắng hôm qua tiểu thư bị kinh sợ, lại lo tiểu thư sẽ bỏ lỡ thời gian luyện võ, nên cố ý phái người đến báo với Đồng sư phụ, nói tinh thần tiểu thư không tốt, cho Đồng sự phụ nghỉ một ngày"."Ừ". Thanh Ninh khẽ lên tiếng.Đâu chỉ là ngủ không ngon, mà cả đêm nàng thức trắng không ngủ!Rửa mặt xong, điểm tâm bên kia cũng đã dọn lên.Ăn xong điểm tâm, Thanh Ninh dẫn theo Trà Mai và Nhẫn Đông đến viện tử của Lý Vân Nương."Con có khá hơn chút nào không? Sao không ngủ thêm chút nữa?". Lý Vân Nương trông sắc mặt Thanh Ninh có chút không tốt, liền lo lắng: "Nhìn mắt con đi, thâm quầng hết cả rồi"."Con không ngủ được". Thanh Ninh cười trả lời."Hôm qua gặp chuyện lớn như thế, con nên ngủ nhiều một chút, có muốn thỉnh đại phu đến xem lần nữa không?". Lý Vân Nương không yên tâm, hỏi han: "Con muốn ăn gì không? Ta bảo phòng bếp làm cho con".Thanh Ninh nhu thuận cười đáp: "Không cần, con thực sự không sao cả, mẫu thân không cần lo lắng, đồ ăn hiện tại cũng tốt mà..."Lý Vân Nương sủng ái cười: "Ừ, vậy cứ theo ý con..."Hai người đang nói chuyện, Thu Tú từ bên ngoài đi vào, bẩm báo: "Phu nhân, tiểu thư, lão phu nhân phái Lâm ma ma qua thăm tiểu thư".Lão phu nhân phái Lâm ma ma qua thăm nàng? Thanh Ninh suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ, hôm qua Thẩm Thanh Vận cũng ở đó, chắc chắn lúc nàng ta trở về, người Hầu phủ đã biết chuyện.Lý Vân Nương nói: "Để bà ta vào đi".Tuy nàng đã cùng cách, nhưng con gái nàng vẫn là Hầu phủ Đại tiểu thư."Nô tỳ gặp qua phu nhân, gặp qua Đại tiểu thư". Lâm ma ma đi đến hành lễ với hai người."Mau đứng lên". Lý Vân Nương khẽ nâng tay Lâm ma ma, phân phó Thu Bội: "Ngươi mau đi lấy ghế nhỏ đến đây".Thu Bội gấp rút mang một chiếc ghế con đặt bên cạnh Lâm ma ma."Phu nhân ưu ái, nô tỳ không nhận nổi". Lâm ma ma nhất mực cung kính đứng, không ngồi xuống."Có chuyện gì cứ bảo tiểu nha đầu đến nói một tiếng là được, ngươi cần gì phải tự mình tới đây". Lý Vân Nương cũng không miễn cưỡng bà, dịu dàng nói."Hôm qua Tứ tiểu thư về phủ, kể chuyện xảy ra ở thôn trang thượng, lão phu nhân nghe chuyện Đại tiểu thư suýt chút nữa té ngựa, bị hù dọa không nhẹ, nếu không phải đêm qua trời mưa, lão phu nhân đã tự mình sang đây thăm Đại tiểu thư. Lão phu nhân lo lắng cả đêm không ngủ được, cho nên nô tỳ mới mày dày mặt dạn đòi thay lão phu nhân đến hỏi thăm Đại tiểu thư". Lâm ma ma cười nói."Đã khiến lão phu nhân lo lắng". Lý Vân Nương cười đáp."Lão phu nhân dặn nô tỳ mang đến chút thuốc bổ thân thể cho Đại tiểu thư". Lâm ma ma phất tay cho hai tiểu nha đầu phía sau đem hộp gấm trình lên."Phiền lão phu nhân phí tâm". Nụ cười trên mặt Lý Vân Nương không vì sự quan tâm của lão phu nhân dành cho Thanh Ninh mà có một tia biến hóa nào."Phu nhân quá lời". Lâm ma ma cung kính cười nói với Thanh Ninh: "Đại tiểu thư, lão phu nhân nói chờ tiểu thư tĩnh dưỡng khỏe hơn, hay là trở về Hầu phủ mấy ngày, Hầu phủ dù sao cũng là nhà của tiểu thư".Mẫu thân muốn nàng ở bên cạnh tận hiếu, nhưng trưởng bối bên kia cũng muốn nàng đến tận hiếu."Ngươi trở về nói với tổ mẫu, ta sẽ về". Thanh Ninh nhàn nhạt đáp."Đại tiểu thư, lão phu nhân nói, lần này Đại tiểu thư gặp nạn, may mắn có Tề quốc công thế tử kịp thời xuất thủ cứu giúp, nếu không hậu quả thiết không tưởng nổi. Còn nữa, lão phu nhân nói, Tô thế tử là đại ân nhân của Hầu phủ, lão phu nhân muốn nô tỳ hỏi Đại tiểu thư một câu, khi nào Đại tiểu thư có thể rảnh trở về Hầu phủ một chuyến, để lão phu nhân chuẩn bị hậu lễ tự mình tới cửa tạ ơn Tô thế tử". Lâm ma ma nói.A, đây mới là trọng điểm! Là mục đích đến đây lần này! Trong lòng Thanh Ninh hừ một tiếng."Lão phu nhân nói đúng lắm, cũng nên cảm tạ ân cứu mạng của thế tử, có điều, phần hậu lễ này để ta chuẩn bị, không cần lão phu nhân phải phí tâm". Lý Vân Nương cũng hiểu ý định của lão phu nhân, vì vậy nụ cười trên mặt lạnh đi vài phần."Phu nhân, ngài là ngài, còn lão phu nhân là đại diện cho Hầu phủ, Đại tiểu thư là Hầu phủ đích trưởng Đại tiểu thư, Hầu phủ đương nhiên nên có lễ tạ đến Tô thế tử". Lâm ma ma vội vàng đáp. Chuyện này sao có thể như Lý Vân Nương nói, không cần lão phu nhân hao tổn tâm trí cho được! Lão phu nhân là muốn dựa vào chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, muốn Đại tiểu thư lấy thân báo đáp, gắn kết quan hệ với Quốc công phủ!Thanh Ninh nhìn Lâm ma ma khẽ cười, thẳng thừng nói: "Ma ma, ngươi trở về nói với tổ mẫu, có phải tổ mẫu đã quên thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống rồi không? Chuyện chung thân của ta do ta tự mình làm chủ, ân tình này của thế tử, tự nhiên là muốn đáp tạ, nhưng mong tổ mẫu đừng nghĩ níu lấy chuyện này, thao túng hôn sự của ta".Ánh mắt Thanh Ninh lạnh lùng nhìn về phía Lâm ma ma, tiếp tục nói: "Hoặc là có ý định níu lấy chuyện này muốn dây dưa với Quốc công phủ. Ân cứu mạng đối với ta, không cần phải lấy thân báo đáp như Nghi An quận chúa và Thẩm Thanh Vũ".Bọn họ muốn mượn chuyện này thao túng hôn sự của nàng, gắn kết quan hệ với Quốc công phủ sao?Có tấm gương Thẩm Thanh Vũ phía trước, nàng thừa biết, nếu Quốc công gia, Quốc công phu nhân, Quốc công lão phu nhân không đồng ý, lão phu nhân nhà nàng cũng nguyện ý đem nàng đến Quốc công phủ làm thiếp.Muốn nàng trở thành vật phẩm, để lão phu nhân bán cháu gái cầu vinh sao?Đừng mơ tưởng!Kể cả Tô Phỉ có lòng, nàng có ý, nhưng cũng không thể để bọn họ ở giữa làm dơ bẩn tình nghĩa của nàng và hắn.Trên mặt Thanh Ninh vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như sương, trong lòng Lâm ma ma có chút sợ hãi, sắc mặt hơi cứng lại, cẩn thận cười nói: "Đại tiểu thư hiểu lầm lão phu nhân rồi, lão phu nhân chỉ muốn cảm tạ thế tử đã cứu ngài thôi, tuyệt không có ý như vậy"."Phải không? Không có mới tốt". Thanh Ninh ánh mắt thanh lãnh: "Ân nhân của ta, ta sẽ đi tạ, tổ mẫu lớn tuổi nên chuyên tâm hưởng thanh phúc, chuyện của ta không cần tổ mẫu quan tâm".Nàng chuyển ánh mắt lên hộp gấm trên bàn: "Hôm qua Tứ muội muội bị hù dọa không nhẹ, những thứ này nên mang về cho Tứ muội muội bồi bổ thân thể đi".Lý Vân Nương bưng trà: "Mai ma ma, ngươi đến tiễn Lâm ma ma".Mai ma ma lập tức cười khanh khách thét to, kêu tiểu nha đầu đến nhấc hộp lễ vật, mời Lâm ma ma đi ra ngoài: "Lão tỷ tỷ, thỉnh"."Con làm tốt lắm, Tô thế tử này xác thực là tao nhã giai công tử". Lý Vân Nương nói với Thanh Ninh: "Hắn thực ưu tú, nương cũng rất thích hắn, nhưng mà Quốc công phủ nước quá sâu, trên hắn còn có tổ mẫu, thêm một kế mẫu, Quốc công lão phu nhân tạm thời không nói tới, nhưng Quốc công phu nhân Tôn thị, nhiều năm qua như vậy, không người nào không khen nàng ta hiền lương thục đức, hào phóng có lý, trị nhà có cách, là vợ hiền của Quốc công gia, chỉ nhìn phần khả năng này của nàng ta, cũng có thể thấy được Tôn thị vô cùng lợi hại, huống chi thế tử lại không phải là con ruột của nàng ta, nàng ta còn có một đứa con trai ruột khác".Quốc công phủ bề ngoài là một nhà hòa thuận vui vẻ, nhưng bên trong đến tột cùng là thế nào? Người ngoài không thể biết.Lý Vân Nương luôn hi vọng con gái tìm một người gia thế đơn giản, điều kiện thiếu sót một chút cũng không vấn đề gì, chỉ cần là người tốt, gia đình mọi sự hòa thuận, cuộc sống bình an là được. Trong tay nàng có từng đó gia sản, tất cả sẽ cho con gái, cuộc sống của nó sau này làm sao mà không tốt đây?Thanh Ninh khẽ gật đầu.Đúng vậy, Tôn thị kia xem ra cũng rất lợi hại?Nghĩ đến Tô Phỉ thiếu chút nữa giống đời trước, bị Tôn thị hạ thủ, trong lòng Thanh Ninh khẽ xót xa.Nói chuyện thêm đôi câu, Lý Vân Nương để Thanh Ninh trở về phòng nghỉ ngơi."Bên ngoài có đồn đãi gì không?". Trở về phòng, Thanh Ninh hỏi Trà Mai và Ngọc Trâm."Có ạ, bên ngoài nói hôm qua thế tử anh hùng cứu mỹ nhân, chính là cứu tiểu thư ngài. Nhưng mà nghị luận nhiều nhất lại là chuyện của Tôn Đại tiểu thư, hôm qua xe ngựa của Tôn Đại tiểu thư xảy ra chuyện, bị lật rơi xuống sườn núi, sáng nay mới trở về thành. Nghe nói Tôn Đại tiểu thư bị thương không nhẹ, thái y tới chẩn mạch, về sau Tôn Đại thiếu gia lại tiến cung mời nữ y, nghe nói nàng ta bị thương ở eo, tất cả mọi người đều thương xót cho Tôn Đại tiểu thư". Ngọc Trâm lập tức trả lời.Thanh Ninh nhàn nhạt cười.Quả nhiên mọi người quan tâm đến việc mỹ nhân gặp chuyện không may hơn.Xem ra chuyện của nàng và Tô Phỉ không hấp dẫn bằng sự cố của Tôn Ngọc Tuyết!Tôn Ngọc Tuyết chưa toi mạng, Thanh Ninh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao hộ vệ Tôn gia cũng nhiều như vậy, còn có Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm bên cạnh nàng ta.May mắn cho nàng ta là ca ca ruột Tôn Ngọc Kính có mặt ở đó, nếu chỉ có mình Tô Khiêm, không biết câu chuyện sẽ bị thêu dệt thành cái bộ dáng gì!**Editor: Ngọc ThươngTại Hầu phủ, lão phu nhân thấy Lâm ma ma mang hộp gấm trở về, nghe Lâm ma ma nói xong, lão phu nhân tức giận ném chén trà bay ra ngoài, vỡ nát."Nghiệt chướng! Nó nói cái gì? Nói ta muốn thao túng chuyện chung thân của nó? Thật là không biết đúng mực, ta làm thế không phải vì muốn tốt cho nó sao? Nó đã qua một lần lui hôn, mà nhìn Tô thế tử còn chướng mắt, chẳng lẽ nó muốn tiến cung làm nương nương, muốn tìm đến hoàng tử làm vương phi sao? Đúng là suy nghĩ viển vông!".Lão phu nhân tức giận xanh mặt: "Trước mặt bao người, nó với Tô thế tử có da thịt thân thiết, nó chẳng phải đã thành người của thế tử rồi sao? Nó còn muốn thế nào nữa? Ta một lòng vì nó mà suy nghĩ, nó thì ngược lại, đem hảo tâm của ta vứt bỏ, thật sự là tức chết ta, nha đầu kia sao lại gàn bướng thế chứ! Nếu nó biết điều thì nên trở lại cầu xin ta, để ta thay nó làm chủ, cùng Quốc công phủ đem chuyện của nó và thế tử định xuống. Còn nó không muốn thì thôi! Ta có hảo ý, nó lại đại nghịch bất đạo, ngỗ nghịch bất hiếu!".Lão phu nhân vỗ bàn mắng to.Nhớ tới thánh chỉ trong tay cháu gái, lão phu nhân càng tức giận: "Đúng là cái đồ không biết tốt xấu, đại nghịch bất đạo!""Lão phu nhân bớt giận, Đại tiểu thư còn nhỏ, phải từ từ khuyên bảo, chỉ dạy mới tốt". Lâm ma ma thấp giọng khuyên nhủ."Còn nhỏ? Qua năm nay là nó mười lăm, đã đến tuổi cập kê rồi đó". Lão phu nhân trợn mắt trừng trừng: "Nếu bây giờ định hôn sự, bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, đợi đến sang năm đủ tuổi, vừa vặn xuất giá được rồi"."Tổ mẫu bớt giận". Thẩm Thanh Vũ bưng trà đến: "Tổ mẫu, ngài nghĩ xem, tỷ tỷ và Tống ca ca cùng nhau lớn lên, lại mới cùng Tống ca ca từ hôn chưa lâu, có lẽ nàng không dễ chịu"."Hừ". Lão phu nhân hừ một tiếng.Thẩm Thanh Vũ nhếch miệng, tiếp tục nói: "Khả năng là Đại tỷ tỷ cảm thấy thân phận đã lui hôn của mình không xứng với Tô thế tử, hơn nữa, Đại tỷ tỷ lại là một người kiêu ngạo, tất nhiên không muốn ủy thân hạ thấp mình làm thiếp. Mà Quốc công phủ là hạng gia thế gì, vị trí thế tử phu nhân tất nhiên là yêu cầu người môn đăng hộ đối, xuất thân hiển quý".Chân mày lão phu nhân nhíu chặt hơn: "Thế thì sao? Thẩm gia ta mặc dù không hiển hách bằng Quốc công phủ, nhưng cũng đường đường là hầu tước".Nhà cao cửa rộng lấy một nữ nhân thấp cửa hơn có sao chứ!Huống chi Tô thế tử với Ninh nha đầu đã có da thịt thân thiết dưới con mắt của bao người, chẳng lẽ hắn còn không muốn chịu trách nhiệm?"Tổ mẫu một lòng vì Đại tỷ tỷ mà suy tính, Đại tỷ tỷ thật sự không nên làm trái hảo ý của ngài". Thẩm Thanh Vũ nhỏ giọng nói. Bên miệng mang vài phần nụ cười.Tô thế tử là người thế nào, Quốc công phủ là phủ đệ ra sao, Thẩm Thanh Ninh bỗng dưng lại có quan hệ dính dáng với bọn họ, hôm qua nghe Thẩm Thanh Vận mang tin tức về, trong lòng nàng ghen ghét muốn chết!Quốc công phủ sẽ đồng ý cho một cô nương lui hôn vào cửa sao? Bọn họ sẽ nguyện ý kết thân với Hầu phủ ư? Thẩm Thanh Ninh nàng ta không phải là chướng mắt Tống ca ca, không muốn đứng dưới Nghi An quận chúa, không muốn gả cho Tống ca ca làm thiếp sao? Nàng ngược lại muốn nhìn xem Thẩm Thanh Ninh sẽ có kết cục thế nào với Quốc công phủ! Hiện tại, xem ra nàng ta còn thức thời, bản thân tự hiểu rõ không thể trèo cao đến Quốc công phủ.Tổ mẫu càng chán ghét nàng ta càng tốt, sau đó sẽ đuổi nàng ta ra khỏi Hầu phủ, như vậy Thẩm Thanh Vũ nàng sẽ có được thân phận trưởng nữ Hầu phủ tôn quý .**Editor: Ngọc ThươngQua buổi trưa, mưa bụi bay khắp kinh thành giống như một bức tranh thủy mặc mịt mù, Tôn Ngọc Trác tự mình dẫn người tra xét địa điểm phát sinh sự cố, sau đó lại đích thân xuống sườn núi dò xét xác ngựa chết, quả nhiên như lời nói của hai người thị vệ đã bẩm báo trước đó, một chút khác thường cũng không có, lại đi tới thôn trang thượng của Hoàng gia, nhưng cũng không thu hoạch được gì, Tôn Ngọc Trác đành phải dẫn người hồi phủ.Tôn Chính Ngạn, Tôn Ngọc Hồng vừa nói chuyện với Tô Khiêm và Tôn Ngọc Kính xong, nghe kết quả Tôn Ngọc Trác mang về có chút thất vọng."Ta thật không cho là ngoài ý muốn, chắc chắn có người thất lễ, có ý định hãm hại Ngọc Tuyết". Tôn Ngọc Trác nói."Có khi nào liên quan đến sự việc ngoài ý muốn ở mã trường không?". Tôn Ngọc Trác đột nhiên hỏi.Vì vậy liền mời thị vệ đầu lĩnh đến, cặn kẽ hỏi một phen, hỏi xem hôm qua có người nào tiếp cận xe ngựa không.Thị vệ đầu lĩnh cẩn thận nhớ lại, lắc đầu: "Không có, tiểu nhân cố ý phái người canh chừng xe ngựa, chính tiểu nhân cũng vẫn luôn chú ý đến, không hề thấy có người nào tới gần"."Lui xuống đi". Tôn Ngọc Hồng phất tay."Đành vậy. Vừa rồi người Hoàng gia có gửi thiệp đến, nói là ngày mai Hoàng phu nhân, Hoàng đại công tử, Hoàng tiểu thư sẽ qua bái phỏng". Tôn Chính Ngạn nói với ba con trai: "Tối qua người Hoàng gia giúp đỡ chúng ta, cũng bận rộn cả đêm, chúng ta nên cảm tạ bọn họ thật tốt".Ba huynh đệ Tôn Ngọc Hồng gật đầu.**Editor: Ngọc ThươngSau giờ Ngọ, Tôn thị dẫn theo Tô Dao đến Quốc công phủ thăm Tôn Ngọc Tuyết, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, chìm trong giấc ngủ, liền rón rén ra khỏi nội thất.Tô Dao và Tôn Ngọc Kỳ đau lòng không thôi, hai người nước mắt lưng tròng tự trách mình.Tôn thị hỏi thăm thương thế của Tôn Ngọc Tuyết, an ủi Tưởng thị một phen: "Chị dâu đừng quá lo lắng, ngươi phải chăm sóc cho bản thân mình, tuy Ngọc Tuyết bị thương không nhẹ, nhưng cũng chỉ là chút vết thương ngoài da, dưỡng thương cho tốt là ổn rồi, tổn thương vùng eo cũng không nghiêm trọng, ngươi phải nghĩ là, đứa nhỏ này đại nạn không chết tất có hậu phúc"."Cám ơn ngươi đã chúc lời lành, ai mà ngờ được, đang êm đẹp tự nhiên lại gặp chuyện thế này". Tưởng thị gạt lệ.Tôn thị lau khóe mắt, khuyên lơn một phen, để lại lễ, sau đó mới dẫn Tô Dao và Tô Khiêm cáo từ.Về đến Quốc công phủ, Tô Khiêm trực tiếp đi đến viện tử của Tô Phỉ.------ lời ngoài mặt ------~\(≧▽≦)/~ cùng Tô thế tử có da thịt chi thân, nàng còn không phải là người của Tô thế tử sao? Lão phu nhân v5!Ô, hảo... Nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com