TruyenHHH.com

Trong Sinh Hau Mon Khue Tu Tay Tri Mi


Chương 02: Không phụ mong đợi

Editor: Ngọc Thương

Bởi vì Thẩm Phong là Hầu gia, lại cưới ái nữ của La đại nhân, cho nên ngày vui hôm đó, khách đến Hưng Ninh hầu phủ đông nghịt.

Hai ngày trở về Thanh Ninh đều rất nhàn nhã, nhưng ngày đại hôn, nàng phải dẫn ba vị muội muội đi theo Bùi thị và lão phu nhân ra nghênh đón nữ quyến.

Giờ lành, kiệu hoa đi vào cửa chính Hầu phủ, tiếng pháo vang tận mây xanh, chiêng trống vang trời.

Sau khi bái đường, tân nương tử được đưa đến tân phòng trong Mộ Lan viện.

Lão phu nhân nghĩ, dù sao La Thủy Nguyệt cũng là tân nương tử, vốn định đem tân phòng đặt tại viện tử khác, vì dẫu gì Mộ Lan viện này Lý Vân Nương cũng đã ở hơn chục năm. Nhưng Thẩm Phong nói Mộ Lan viện là chủ viện, Hầu phu nhân phải ở trong đó, lão phu nhân ngẫm lại thấy cũng đúng, vì vậy trước năm mới đã tu sửa một phen.

Trước lúc tiệc mừng diễn ra, Bùi thị dẫn tân nương tử và các vị phu nhân đến tân phòng.

Lão phu nhân, Bùi Giang thị và vài vị lão phu nhân khác trong phòng cùng nhau nói đùa.

Thanh Ninh và Thẩm Thanh Vũ đến chào hỏi khuê tú các nhà ở phòng khách phía ngoài vườn hoa.

Ba chị em dâu Thái thị đi theo Bùi thị đến xem tân phòng của tân nương.

Các vị tiểu thư Bùi gia trò chuyện thân thiết với Thẩm Thanh Vận, trước khi đến đây đã được trưởng bối dặn dò qua, cho nên dù nhìn Thanh Ninh với ánh mắt mang vài phần hận ý, nhưng các nàng không gây chuyện, ngược lại hào phóng vừa vặn, không nói gì quá khuôn phép, cũng không có động tác gì vô lễ.

Một hồi lâu sau Bùi thị mới dẫn theo phu nhân các nhà và các vị nương tử trẻ tuổi cười hơ hớ trở lại.

"Chúc mừng lão phu nhân...". Mọi người vào trong nhà, cùng lão phu nhân khoe tân nương tử một hồi, lão phu nhân cười tươi như hoa.

Thanh Ninh cùng Tăng Tuyết, Sử Thất Nương, Tống Tử Quỳnh đã lâu không gặp, lại bởi vì nàng đã đi theo mẫu thân sống cùng cách, cho nên mấy người bọn họ lúc này khó tránh khỏi xa cách, không còn thân thiết như trước kia, nhất là Tống Tử Quỳnh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Thanh Ninh, một bộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mấy lần thấy Tống Tử Quỳnh lén nhìn mình, Thanh Ninh nghiêng đầu về phía nàng, hỏi: "Tử Quỳnh, ngươi làm sao vậy?"

"Thanh Ninh...." Tống Tử Quỳnh nhẹ khẽ gọi một câu, sau đó chuyển ánh mắt về một căn phòng.

Thanh Ninh nương ánh mắt nàng nhìn theo, trong phòng sáng rỡ xuân quang, cửa sổ mở rộng, xa xa có thể nghe được tiếng cười nói rộn rã, nhìn từ ngoài vào có thể thấy Nghi An quận chúa đang mặc áo xuân màu trắng điểm đỏ đứng đó.

Thanh Ninh nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, quay sang Tống Tử Quỳnh, thấy nàng ta không mở miệng nói gì, liền tiếp tục câu chuyện đang dở dang với Tăng Tuyết bên cạnh.

Tống Tử Quỳnh thấy Thanh Ninh thu hồi ánh mắt, do dự hồi lâu, dịch lại gần Thanh Ninh, hỏi: "Thanh Ninh, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ? Có phải ngươi vì ca ca ta mà không thèm để ý đến ta không?".

Thanh Ninh nhìn Tống Tử Quỳnh, nhàn nhạt cười: "Ngươi quá lo lắng rồi".

Đâu chỉ có thế?

Nàng còn muốn đoạn tuyệt quan hệ qua lại với Tống gia nữa kìa!

Kiếp trước người Tống gia đối với nàng vô tình, nàng sẽ chờ Nghi An quận chúa kéo cả Kiến An hầu phủ vào trong nước xoáy, chờ ngày Tống gia diệt môn!

Lúc trước nàng còn đang suy nghĩ sau khi từ hôn sẽ trả thù đám người Tống Tử Dật cùng Trương thị thế nào, không nghĩ tới Tống Tử Dật lại có con mắt tinh đời cứu Nghi An quận chúa.

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý đến ta". Tống Tử Quỳnh nghe được lời của Thanh Ninh, rất nhanh nở nụ cười vui vẻ.

"Đại tỷ tỷ là người rất hiền hòa, là do ngươi suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa, mọi chuyện đều không liên quan đến ngươi, nàng sao có thể giận chó đánh mèo lên người ngươi đây?", Thẩm Thanh Vũ đi đến, cười nói với Tống Tử Quỳnh.

Sau đó quay sang nhìn Tăng Tuyết cùng Sử Thất Nương, vừa cười vừa nói: "Chẳng phải chỉ có các ngươi đã lâu không gặp Đại tỷ tỷ, ta và Nhị muội muội, Tam muội muội cũng lâu rồi mới được gặp Đại tỷ tỷ đó".

"Sau này chúng ta sẽ tìm ngươi chơi", Sử Thất Nương cười đề nghị.

"Đúng vậy", Tăng Tuyết gật đầu đồng ý.

"Nói hay lắm, đến lúc đó đừng ăn vạ", Thanh Ninh cười gật đầu. Bọn họ muốn ra cửa một lần cũng khó, nếu nàng sống ở Hầu phủ, bọn họ đến Hầu phủ tìm nàng chơi cũng không phải việc gì khó khăn, nhưng hiện tại nàng đang ở cùng mẫu thân, trưởng bối của bọn họ làm sao có thể gật đầu đáp ứng?

Cho nên Thanh Ninh đồng ý rất dứt khoát.

Mấy người bạn gái thân thiết này, luôn truyền ra nhiều lời đồn đãi đáng sợ, kiếp trước nàng đã trải qua, sau đó cơ bản đều đoạn tuyệt lui tới.

Cho nên, cả đời này, nàng sẽ chỉ vẻn vẹn duy trì mặt ngoài giao hảo với họ!

**

Editor: Ngọc Thương

Trò chuyện một hồi, thời gian tiệc mừng đã bắt đầu.

Lão phu nhân cáo từ các vị phu nhân đi ra, Thanh Ninh cùng ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũ cũng chào hỏi chúng khuê tú rồi cùng nhau theo lão phu nhân tới Ỷ Phong cư.

Giữa tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, là lúc đào lý đua nở, cho nên tiệc mừng được tổ chức tại Ỷ Phong cư và Thính Phong các trong Hầu phủ.

Ỷ Phong cư và Thính Phong các là hai sân viện gần vườn hoa, giữa hai viện có một mảnh vườn cây đào, cây hạnh, cây mận đang đến hoa kỳ, hoa đào hoa hạnh vừa vặn nở rộ tươi sắc, lão phu nhân liền sắp xếp nữ quyến ở Ỷ Phong cư, nam khách tại Thính Phong các.

Tân khách có thể vừa ăn tiệc mừng, vừa ngắm hoa, vô cùng phong nhã.

Mọi người ngồi vào vị trí.

Đập vào mắt là một biển hoa đẹp như mây, ai nấy không khỏi nức nở khen một hồi.

"Lão phu nhân, nơi này thật đẹp, ngắm hoa nở thật tốt!".

"Ngày đẹp, phong cảnh đẹp, là điềm lành, lão phu nhân tương lai nhất định sẽ được ôm một đứa cháu béo tốt!"

...

Editor: Ngọc Thương

Lão phu nhân nghe vậy, cao hứng không ngậm được miệng, cười ha ha: "Đa tạ các ngươi đã chúc phúc, mọi người không nên khách khí, cứ ăn uống, vui chơi thoải mái".

Nhưng cũng có người trên mặt mang theo tầng sương lạnh, Thái thị thỉnh thoảng trừng mắt tàn ác liếc nhanh về phía Thanh Ninh đang ngồi giữa chúng khuê tú, hận không thể lột da hủy cốt nàng cho hả giận.

Ngày trước đã nếm qua miệng lưỡi của Thanh Ninh cùng thiệt thòi ở Lý trạch, cho nên Thái thị chỉ có thể dùng ánh mắt lườm nguýt cho bõ tức.

Cũng may Bùi Giang thị ngồi cùng một bàn với lão phu nhân không biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ ngẫu nhiên nhìn sang, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Thanh Ninh xem như không nhìn thấy, trò chuyện hào phóng vừa đủ với chúng khuê tú.

Mấy tháng vừa rồi nàng không ở Cẩm Viên, lúc rời đi chỉ mang theo ba người Tôn ma ma, Ngọc Trâm cùng Trà Mai, những người khác vẫn ở lại Cẩm Viên làm nhiệm vụ.

Chủ tử không có ở đây, bọn người hầu không khỏi lo sợ bất an. Vừa thấy chủ tủ trở lại, bọn họ đương nhiên là cố gắng nghĩ biện pháp có lợi cho mình. Cứ cho là không thể mang hết bọn họ đi được, nhưng nếu an bài cho bọn họ một chỗ khác cũng sẽ tốt hơn.

Bùi thị cùng Thái thị tranh cãi ầm ĩ một trận, còn vung tay, cả chuyện Tôn ma ma và Mai ma ma dẫn người trở lại Hầu phủ chuyển đồ đạc của mẫu thân đi, họ đều kể cho nàng.

Nghe nói, sau khi tổ mẫu khuyên giải Bùi thị và Thái thị rồi rời đi, Thẩm Thanh Vận xuất hiện, hai người kia tiếp tục giằng co, mặc dù không động thủ nhưng lại ầm ĩ một trận nữa, lại nghe nói, từ đó trở về sau, Nhị thẩm đối với việc tìm đại phu cho Bùi Hạo Lâm rất là nhiệt tình.

Cái này...

Thanh Ninh đưa mắt nhìn Bùi thị đang tươi cười nói chuyện với khách, sau đó nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Vận.

Nhị thẩm khổ công cất rượu, chỉ sợ là chính tay bà ta đã đẩy con gái ruột thịt Thẩm Thanh Vận đi làm đồ nhắm rồi!

Xem ra tình trạng của Bùi Hạo Lâm không hề khá hơn!

**

Editor: Ngọc Thương

Ăn tiệc xong, mọi người dời bước đến sân khấu, sân khấu nằm trong vườn cây giữa hai viện, từ sân tiệc đi tới chỉ mất vài bước.

Thanh Ninh cùng Thẩm Thanh Vũ dẫn theo chúng khuê tú vừa mới đi được hai bước, liền nghe sau lưng truyền đến một âm thanh uyển chuyển: "Thẩm Đại tiểu thư".

Thanh Ninh xoay người cười hành lễ: "Gặp qua Quận chúa".

"Quận chúa", chúng khuê tú cũng hành lễ theo.

"Miễn lễ, không cần chú ý nhiều nghi thức xã giao như vậy", y phục màu trắng điểm đỏ, dáng người thướt tha, trên mặt mang theo vẻ hạnh phúc của người con gái mới tân hôn, vẻ đẹp của Nghi An quận chúa có thể so với hoa đào nở rộ kế bên.

"Quận chúa, có phải cần gì không? Hay là muốn đi nghỉ ngơi một chút?", Thẩm Thanh Vũ đi tới, giọng nói cung kính mà săn sóc.

Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ, còn chưa vào cửa Tống gia mà đã tự động hạ mình làm tiểu thiếp nịnh nọt Nghi An quận chúa rồi?

"Nhị tiểu thư khách khí, ta chỉ muốn cùng Đại tiểu thư nói đôi câu thôi", Nghi An quận chúa cười nói với Thẩm Thanh Vũ, sau đó lại hướng chúng khuê tú: "Ta và Đại tiểu thư đã lâu không gặp, muốn nói chuyện riêng với nàng một chút".

Thẩm Thanh Vũ khẽ mỉm cười, cùng Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên và chúng khuê tú rời đi.

"Đại tiểu thư, kiếm một chỗ nói chuyện, thế nào?", Nghi An quận chúa đưa tay chỉ vào con đường đá cuội uốn lượn trong vườn cây.

"Quận chúa, có chuyện gì cứ nói ở đây đi", Thanh Ninh nhìn thẳng Nghi An quận chúa.

Giữa nàng và nàng ta có lời gì phải tránh người ngoài?

Nghi An quận chúa liếc nhanh xung quanh, cách nơi các nàng đứng một khoảng, có vài người hầu đang dọn dẹp, cũng cách một đoạn, khách nhân đều đang xem cuộc vui, bên kia tiếng chuông, tiếng chiêng trống khá to, tuy trong lòng có chút không thích, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, gật đầu: "Được".

Thanh Ninh nở nụ cười nhàn nhạt, không lên tiếng.

"Đại tiểu thư, ta biết thế tử có lỗi với ngươi, chuyện này nhắc tới nguyên nhân cũng là do ta, thế tử không sai, ngươi muốn trách thì trách ta, không cần phải trách thế tử. Nếu ngươi có yêu cầu gì cứ nói với ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, bất kể là chuyện gì, chỉ cần Nghi An ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành", Nghi An quận chúa chân thành nói với Thanh Ninh.

"Ngươi gặp ta chỉ muốn nói với ta những lời này?", Thanh Ninh khiêu mi hỏi ngược lại.

"Ta vẫn luôn rất áy náy, hi vọng có thể vì ngươi làm chút gì đó", Nghi An quận chúa gật đầu, ánh mắt chân thành vô cùng.

Vì vậy mới nói những lời này, vừa có thể làm cho nàng ta yên tâm, lại còn khiến mình tha thứ cho Tống Tử Dật? Thật sự là nhất tiễn song điêu, ý kiến hay!

Nhưng mà, đáng tiếc, nàng thật sự không có tức giận gì bọn họ, khi đó nàng còn đang buồn rầu, không biết làm thế nào mới có thể từ hôn, ai ngờ giữa lúc đang ngủ gật thì có người đưa gối đến cho kê đầu, chính nàng còn phải cảm tạ nàng ta mới đúng.

"Quận chúa, lúc ấy ta đã nói rất rõ ràng rồi, cho nên Quận chúa không cần áy náy. Những lời ta nói khi đó là thật lòng, đúng rồi, ta còn quên chưa chúc mừng ngươi, chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc", Thanh Ninh khẽ cười.

Thật sự không trách sao? Không oán sao? Đôi mắt Nghi An quận chúa thoáng hiện lên một tia nghi hoặc nhìn người trước mặt đang cười ung dung bình thản như núi xanh, như nước hồ trong sáng.

Bọn họ từ nhỏ đã đính hôn, cùng nhau lớn lên, chỉ bởi vì nàng, chuyện chung thân của bọn họ thất bại, mặc dù chuyện từ hôn là do nàng ta đề xuất. Đoạn thời gian sắp thành thân, nàng có thể cảm giác được Tống Tử Dật lơ đãng thể hiện chút tình nghĩa đối với nàng, cho nên nàng chủ động đề cập về Thẩm Thanh Ninh một hai lần. Tống Tử Dật đối với Thẩm Thanh Ninh có đau lòng, có tiếc nuối, nhưng nhiều hơn cả là nhớ nhung.

Hay là Thẩm Thanh Ninh tâm tư quá sâu, che giấu quá tốt? Cho nên nàng nhìn không thấu?

"Ngươi thật sự một chút cũng không trách ta, không trách thế tử?", Nghi An quận chúa nghi ngờ hỏi Thanh Ninh.

"Một chút cũng không", Thanh Ninh nhẹ nhàng cười gật đầu: "Quận chúa và thế tử trai tài gái sắc, trời sinh một đôi".

Cho nên, ngươi cứ thế mà đem Tống gia kéo tới đường cùng đi!

Thanh Ninh cười cười: "Nói không chừng về sau ta còn muốn cảm tạ ngươi".

Bất kể là thật hay giả bộ, nhưng nếu nói những lời này thì... Nghi An quận chúa hỏi: "Cảm tạ ta? Vì sao?"

"Cái này về sau mới có thể biết", Thanh Ninh cười khẽ, nhìn qua sân khấu: "Chúng ta qua đó đi".

**

Editor: Ngọc Thương

Cho đến khi khắp phủ lên đèn, khách nhân mới lần lượt cáo từ ra về, Thanh Ninh ăn tối ở Đào Nhiên cư xong liền trở về Cẩm Viên rửa mặt rồi trực tiếp lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm nàng dẫn theo Trà Mai cùng Nhẫn Đông đi Đào Nhiên cư.

Bùi thị, Thẩm Tránh, Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên cùng Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Triết đều đã đến, đang ngồi trong chính sảnh nói chuyện với lão phu nhân.

"Tổ mẫu, Nhị thẩm" Thanh Ninh hành lễ.

"Đứng lên, đến ngồi bên kia đi", lão phu nhân chỉ vào vị trí phía trên Thẩm Thanh Vũ, trên mặt mang theo một tia lo lắng.

Thanh Ninh đứng dậy, đi tới ngồi xuống.

Ngồi trong chốc lát, Lâm ma ma khanh khách mang một cái hộp gấm đi đến, cung kính dâng lên cho lão phu nhân: "Chúc mừng lão phu nhân".

Lão phu nhân đưa tay tiếp hộp gấm, mở ra nhìn xuống, hài lòng gật đầu khép vào, đưa lại cho Lâm ma ma.

Lâm ma ma vươn tay đón lấy, hướng lão phu nhân phúc thân, sau đó xoay người rời khỏi, đem hộp gấm đến gian phòng của lão phu nhân.

Hai người đã viên phòng, một màn lo lắng trên mặt lão phu nhân đã lui xuống, vẻ mặt tươi cười, tâm tình phi thường tốt.

Lâm ma ma trở lại, đứng sau lưng lão phu nhân.

Mấy người vui vẻ nói chuyện, Thúy Hương khoan khoái cười, tiến đến bẩm báo: "Hầu gia, phu nhân đã đến".

Lập tức mọi người trong sảnh đều dừng lại, nhìn ra cửa.

Thẩm Phong một thân trường bào màu đen đi đến, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra có điểm nào vui mừng, hai đầu lông mày cau lại tỏ vẻ chán ghét như mới nuốt phải ruồi.

Ánh mắt mọi người lướt qua hắn, rơi vào dáng người đi theo phía sau, là La Thủy Nguyệt.

Áo xuân đỏ thẫm, đầu vấn búi tóc như ý, trên búi tóc cài một chiếc kim trâm bảo thạch sáng long lanh thu hút ánh nhìn, đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, gương mặt đen như bánh tiêu nướng, dáng người thấp bé tráng kiện, nhưng vẻ mặt lại mang theo chút thẹn thùng e lệ.

Dung nhan này...

Người trong sảnh, ngoại trừ lão phu nhân, Thẩm Tránh và Thẩm Thanh Ninh, ai nấy cũng đều kinh ngạc.

Thanh Ninh bình tĩnh nhìn hai người một trước một sau đi đến.

Trên mặt lão phu nhân cũng thoáng hiện lên kinh ngạc, lập tức khụ một tiếng, Bùi thị gấp rút hoàn hồn, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.

"Mẫu thân", Thẩm Phong hướng lão phu nhân hành lễ.

"Con dâu thỉnh an mẫu thân", La Thủy Nguyệt quỳ gối.

"Tốt, tốt", lão phu nhân gật đầu nhẹ, trong lòng thở dài một tiếng, cưới vợ phải lấy người hiền, quay sang phân phó Lâm ma ma: "Bưng trà đến".

Kính trà cho lão phu nhân xong, La Thủy Nguyệt lại cùng Thẩm Tránh và Bùi thị kiến lễ lẫn nhau.

Sau đó là ra mắt bọn tiểu bối Thanh Ninh.

La Thủy Nguyệt đã chuẩn bị tốt lễ vật cho đám tiểu bối.

"Ngoan, Lâm ma ma, phân phó người bày cơm đi", lão phu nhân gật đầu.

Ăn điểm tâm, nói vài câu chuyện xong, Thẩm Tránh dẫn Thẩm Thanh Triết cáo từ đi ngoại viện. Lão phu nhân cười dặn dò Thẩm Phong cùng La Thủy Nguyệt một phen, sau đó cho phép hai người trở về Mộ Lan viện.

"Mẫu thân, hôm qua ngài đã mệt mỏi rồi, giờ nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ hôm nay cứ giao cho con", Bùi thị nói.

Lão phu nhân gật đầu, quay sang đuổi bốn tỷ muội Thanh Ninh: "Ninh nha đầu, các ngươi đến buồng lò sưởi chơi đi".

**

Editor: Ngọc Thương

Đến giữa trưa, một nha đầu vội vã chạy vào Đào Nhiên cư, miệng kêu to: "Lão phu nhân, không xong rồi, Hầu gia cùng tân phu nhân đánh nhau".

Đánh nhau? Trong buồng lò sưởi, Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên nghe vậy, ba mặt nhìn nhau.

Thanh Ninh vuốt ve chén trà, khóe miệng hơi cong.

Nhanh như vậy đã đánh nhau?

Không hổ là La gia Tứ tiểu thư, quả nhiên là không phụ mong đợi của nàng.

Chương 03: Khóc rống

Editor: Ngọc Thương

Thẩm Thanh Vũ đứng lên, nói: "Chúng ta đến chỗ tổ mẫu xem một chút".

Thanh Ninh cùng Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên đứng lên theo nàng, cùng nhau đi đến phòng lão phu nhân.

Nha đầu vừa vào Đào Nhiên cư liền lớn tiếng kêu , lão phu nhân mới chợp mắt một chút đã bị đánh thức, ngược lại không nghe rõ nha đầu đó nói cái gì, trong lòng cực kì bực bội, không vui quát lên: "Ai mà la to thế!".

"Lão phu nhân, ngài uống một ngụm trà cho tỉnh táo", Lâm ma ma bưng trà, một tay đỡ lão phu nhân ngồi dậy: "Thúy Lan đã ra ngoài xem rồi ạ".

Lão phu nhân cúi đầu uống một hớp trà, Lâm ma ma đem chén trà để trên bàn, cầm khăn lau khóe miệng lão phu nhân, hỏi: "Lão phu nhân muốn dậy hay là tiếp tục ngủ thêm một lát?".

Nói thì nói thế, nhưng tâm tự hiểu, lời của nha đầu kia, lão phu nhân trong lúc ngái ngủ không nghe thấy, còn Lâm ma ma đang tỉnh thì đã nghe được rõ ràng. Hôm qua vừa mới vào cửa, hôm nay liền đánh nhau, lão phu nhân nhất định là muốn dậy.

Hầu gia cưới La gia Tứ tiểu thư về, lão phu nhân vô cùng mong đợi, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của La tứ tiểu thư, Lâm ma ma thở dài trong lòng, bà hiểu rõ sở thích của Hầu gia, chỉ e La tứ tiểu thư này chắc chắn sẽ không được Hầu gia sủng ái.

Quả nhiên, vừa vào cửa đã đánh nhau! Thật sự là oan nghiệt!

Trong lòng Lâm ma ma không khỏi cảm khái một hồi.

"Để ta dậy đi", lão phu nhân vuốt vuốt thái dương, mùa xuân khí trời dễ bị cảm, vừa mới ngủ đã bị đánh thức, thái dương lão phu nhân co rút đau nhức.

"Lão phu nhân", Thúy Lan vén màn cửa đi vào: "Bên ngoài có tiểu nha đầu Châu Nhi của Mộ Lan viện tới, nói là Hầu gia và tân phu nhân đánh nhau".

"Cái gì?", Lâm ma ma vừa đỡ lão phu nhân xuống đất, lão phu nhân nghe vậy vọt đứng thẳng người, nhìn Thúy Lan hỏi: "Ngươi mới nói cái gì? Ai với ai đánh nhau?".

Thúy Lan thấp giọng lặp lại: "Hầu gia và tân phu nhân đánh nhau".

"Đúng là không để người ta bớt lo, làm sao đang êm đẹp tự nhiên lại đánh nhau? Thúy Hương, Thúy Trân, hai người các ngươi đi trước xem sự việc thế nào!", lão phu nhân trầm mặt xuống, phân phó Thúy Hương.

"Vâng, lão phu nhân", Thúy Hương, Thúy Trân quỳ gối vâng lời, vội vàng bước nhanh ra cửa.

"Tại sao lại nháo lên? Có xung đột gì sao?", lão phu nhân vừa nói vừa lệnh cho Lâm ma ma và Thúy Lan thay quần áo, chải đầu cho mình.

Thay y phục, vuốt tà áo cho lão phu nhân xong, Thúy Lan vừa chải đầu vừa trả lời: "Châu Nhi chỉ là nha đầu tam đẳng trong Mộ Lan viện, nó không biết nguyên nhân, chỉ nói là sau khi phu nhân trở về từ chỗ của lão phu nhân, gặp mấy tiểu thiếp của Hầu gia, ban đầu không có chuyện gì, nhưng khi Hầu gia đến Mộ Lan viện, không biết vì sao lại ầm ĩ với phu nhân, sau đó liền động thủ".

Thanh Ninh cùng tỷ muội Thẩm Thanh Vũ đi đến, Thẩm Thanh Vũ tiến lên, tiếp lược ngọc trong tay Thúy Lan, vấn cho lão phu nhân một búi tóc tròn, sau đó dùng ngọc trâm xanh biếc cài lên, nhẹ nói: "Tổ mẫu chớ vội, chẳng phải nha đầu bà tử đã nói không có chuyện gì lớn rồi sao".

"Hi vọng thế", lão phu nhân đưa tay vuốt tóc bên tai, đứng dậy: "Trước tiên đi nhìn kỹ rồi nói, vừa mới vào cửa, ngàn vạn lần không nên nháo ra sự gì mới tốt".

"Cháu gái đỡ ngài", Thẩm Thanh Vũ nhu thuận đưa tay đỡ lão phu nhân đi ra ngoài.

Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ lướt nhanh qua Thanh Ninh, trong mắt mang theo ý cười, sau đó nhất mực cung kính đỡ lão phu nhân đi trước.

Thẩm Thanh Vận cùng Thẩm Thanh Nghiên vội vàng đi theo.

Đây là khiêu khích nàng sao? Đắc ý lắm? Bởi vì nàng ta được nuôi dưới gối lão phu nhân, lại được lão phu nhân sủng ái ư? Thanh Ninh cười nhạt, đi theo sau các nàng, hướng tới Mộ Lan viện.

"Hầu gia và tân phu nhân đánh nhau?", đang xử lý công việc vặt, nghe nương tử của quản sự đến bẩm báo tin tức, Bùi thị kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Đúng vậy ạ, phu nhân, lão phu nhân đang đi tới Mộ Lan viện", Hà Hương gật đầu thấp giọng trả lời.

"Cũng không có chuyện gì gấp, mọi việc hôm nay đến đây thôi", Bùi thị quyết đoán đem công việc phân phó xuống dưới.

"Vâng, Nhị phu nhân".

Bùi thị không đợi được, kéo váy chạy đến Mộ Lan viện, trong mắt lóe lên tia hào quang nhiệt liệt, khóe miệng vui vẻ không thể che giấu.

Vừa vào cửa liền đánh nhau!

Thật tốt quá! Bùi thị cao hứng đến mức muốn cười ha ha.

La Thủy Nguyệt  kia bộ dạng khó coi như thế, sau này một mình Bùi thị nàng làm chủ mẫu cái phủ này rồi!

Đỡ tốn công nàng phải  ra tay tính kế phòng bị!

Cho dù không phải một mình nàng làm chủ mẫu, với tình huống trước mắt, tương lai nếu La Thủy Nguyệt không thể đẻ con trai, còn chẳng phải sẽ mất đi uy quyền?

Dưới chân Bùi thị tựa như có gió.

"Lão phu nhân, ngài đã tới", Thúy Hương thủ ở cửa viện, thấy đoàn người lão phu nhân đi đến, vội vàng nghênh đón.

"Chuyện gì xảy ra?". Lão phu nhân vừa đi vào trong vừa hỏi.

Nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng truyền tới cùng với tiếng thét chói tai, lão phu nhân nhíu chặt lông mày.

Thúy Hương vừa đón lão phu nhân đi vào trong, vừa nói rõ ngọn nguồn.

Chuyện là sau khi Thẩm Phong dẫn theo La Thủy Nguyệt rời khỏi Đào Nhiên cư, Thẩm Phong liền đi đến thư phòng ngoại viện, La Thủy Nguyệt thì mang nha đầu trở về Mộ Lan viện.

Tân phu nhân mới vào cửa, đương nhiên là thiếp thất cũng muốn bái kiến, kính trà tân phu nhân.

Trước kia, thời điểm Lý Vân Nương còn là hầu phu nhân, Lý Vân Nương thiện tâm, nuôi ăn nuôi uống các nàng vô cùng tốt, chưa bao giờ khắt khe. Nhưng tân phu nhân La Thủy Nguyệt này, các nàng đã nghe qua tin đồn, biết rõ La phu nhân trong kinh thành nổi danh là con cọp cái, cho nên tất nhiên không ai dám có một chút khinh mạn, vô cùng cung kính thỉnh an La Thủy Nguyệt.

La Thủy Nguyệt thấy một phòng mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, diêm dúa, lập tức nổi giận, liền để một phòng mỹ thiếp quỳ gối trước cửa, theo quy củ đấm chân, châm trà, bóp vai cho nàng.

Cái này cũng không tính là gì, dù sao thiếp hầu hạ chủ mẫu cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Thẩm Phong từ thư phòng trở lại Mộ Lan viện, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nảy lòng thương xót, đặc biệt là nhìn thấy Ngọc di nương được hắn sủng ái, đang hèn mọn quỳ gối đấm chân cho La Thủy Nguyệt.

Một người như cành liễu trước gió, kiều mị như hoa; một người thì vóc dáng khỏe mạnh, da đen mặt xấu. Đương nhiên Thẩm Phong nghiêng về mỹ nhân, vì vậy liền trầm mặt.

Đôi co vài câu, La Thủy Nguyệt giận không kiềm được, đem tách trà trong tay nện vào đầu Thẩm Phong, hai người liền đánh nhau.

Lão phu nhân nghe được câu chuyện, mặt tối sầm, bước vào cửa.

Trong phòng, trên sàn vãi đầy mảnh sứ vỡ, điểm tâm, nước trà, hoa, bình phong phú quý rơi khắp nơi. Đồ chơi quý giá, bình sứ bày trên gác cao cũng bị đánh nát trên mặt đất.

Một phòng mỹ thiếp sắc mặt tái nhợt, che miệng ô ô kêu: "Hầu gia, phu nhân, đừng đánh, đừng đánh", muốn tiến về phía trước khuyên bảo, nhưng lại không dám.

Giúp Hầu gia sẽ đắc tội với tân phu nhân, phu nhân sau này là chủ mẫu, nắm trong tay tính mệnh các nàng. Nhưng giúp phu nhân sẽ đắc tội Hầu gia, các nàng còn muốn được Hầu gia sủng ái để sống qua ngày. Tình thế khó xử, cho nên đành phải ở bên cạnh kêu la.

La Thủy Nguyệt húc đầu vào eo Thẩm Phong, níu lấy thắt lưng trên áo bào hắn, miệng hét lớn: "Ngươi đánh đi, đánh đi, có lá gan hôm nay đánh chết ta đi!".

Thẩm Phong đứng giữa phòng, trên trán còn vương vết máu đỏ rực, hai chân bị La Thủy Nguyệt cho nha đầu ôm lấy, hai tay siết chặt vai La Thủy Nguyệt: "La thị, ngươi mau dừng tay!".

Thúy Trân đứng cạnh hai người, một tay kéo La Thủy Nguyệt, một tay kéo Thẩm Phong: "Hầu gia, phu nhân, nô tỳ cầu xin hai người, mau buông tay".

Tình hình chiến đấu này... Thật sự là kịch liệt nha!

Thanh Ninh nhìn lướt qua tình huống trong phòng, ánh mắt rơi vào Thẩm Phong và La Thủy Nguyệt.

Dù đã biết trước, nhưng ánh mắt Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên vẫn mang vài phần khiếp sợ nhìn hai người đang đánh nhau.

"Dừng tay, còn thể thống gì". Lão phu nhân rống giận.

"Lão phu nhân!", những mỹ thiếp đang khuyên bảo không dám tiến về phía trước, lập tức cảm thấy có người tâm phúc, quỳ xuống nước mắt lưng tròng nhìn lão phu nhân.

Thấy lão phu nhân đi vào phòng, La Thủy Nguyệt buông Thẩm Phong ra, lảo đảo vọt tới trước mặt lão phu nhân, quỳ gối một chút bên chân lão phu nhân, ôm lấy hai chân bà, lớn tiếng khóc thét: "Mẫu thân, con dâu không sống nổi, người hãy để con dâu chết đi!".

Hai nha đầu ôm chân Thẩm Phong cũng buông tay ra, quỳ trên đất.

"Mau đứng lên, trên đất toàn mảnh sứ vỡ, coi chừng bị thương", lão phu nhân vươn tay giả vờ đỡ, rồi liếc mắt ra hiệu cho Thúy Hương cùng Thúy Lan.

Thúy Hương cùng Thúy Lan vội vàng đỡ La Thủy Nguyệt đứng dậy.

Lão phu nhân nhìn chén trà nát tan, bình sứ, đồ chơi quý giá, còn có cả bình phong tinh mỹ bị đập, thoáng qua một tia đau lòng, trầm giọng quát: "Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ, coi chừng đả thương người!".

Thúy Trân gấp rút gọi người tiến đến, cộng thêm nha đầu của La Thủy Nguyệt, một đám nha đầu nhanh chóng dọn dẹp phòng.

Lão phu nhân đưa tay vuốt mấy sợi tóc tán loạn của La Thủy Nguyệt, sau đó thu tay về, đi tới ghế chủ vị ngồi xuống: "Mấy ngày đại hỉ, đừng có nói đến chữ chết, xúi quẩy lắm!".

"Lão phu nhân, Hầu gia khi dễ con dâu, còn oan uổng con dâu. Hầu gia vì tiểu thiếp không lên được mặt bàn mà muốn lấy mạng con dâu", La Thủy Nguyệt ô ô khóc, đưa tay chỉ vào mỹ thiếp đang quỳ trên đất, lên án Thẩm Phong.

"La thị, ngươi đừng nói lung tung, ta khi dễ ngươi lúc nào? Ta muốn mạng ngươi lúc nào?", Thẩm Phong lập tức lớn tiếng phản bác.

"Ngươi chưa từng? Ngươi không có sao? Ngươi vì con hồ ly kia mà quát ta, không phải sao?", La Thủy Nguyệt hướng Thẩm Phong lớn tiếng nói, sau đó quay đầu vô cùng ủy khuất nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài xem, Hầu gia ở đây quát ta, ta vừa mới vào cửa, Hầu gia vì mấy thứ đồ chơi các nàng mà quát ta, một chút mặt mũi cũng không để lại, sau này ta biết phải quản thúc hậu viện thế nào? Ta phải lập uy thế nào? Đây không phải là muốn lấy mạng ta sao? Mẫu thân, ngài để ta đi chết đi!". (con mụ La Thủy Nguyệt này suy luận cũng giỏi =)) ).

Lão phu nhân hung hăng nhìn qua đám mỹ thiếp lê hoa đái vũ*, vừa thấy đã thương, mỹ thiếp đều đàng hoàng cúi đầu xuống, không dám thở mạnh, không dám lên tiếng.

(lê hoa đái vũ: dáng vẻ khóc như hoa lê dính mưa, vô cùng kiều diễm)

Lão phu nhân lại trừng mắt liếc Thẩm Phong, sau đó nói với La Thủy Nguyệt: "Hai vợ chồng có gì thì từ từ nói, không nên vung tay như vậy, khiến người bị thương, mình cũng bị thương, bây giờ biết làm sao mới tốt?".

Lão phu nhân nói, rồi nhìn vào cái trán đang đổ máu của Thẩm Phong: "Ngươi xem, Phong nhi đã đổ máu rồi, ngày đại hỉ thấy máu là điềm xấu, nếu hắn có nói sai cái gì, ta sẽ bảo hắn nhận lỗi với ngươi".

Nói rồi nhìn thoáng qua Thúy Lan, Thúy Lan liền gấp rút xoay người ra cửa lấy thuốc, phân phó nha đầu đi thỉnh đại phu.

"Mẫu thân, Hầu gia vì mấy con hồ ly tinh này mà mắng ta, còn động thủ đánh ta, là Hầu gia muốn chiều thiếp bỏ bê vợ! Mẫu thân, dù sao Hầu gia cũng không vừa mắt ta, vậy hôm nay hãy cho ta được sảng khoái, để ta được chết đi!", La Thủy Nguyệt che miệng, khóc lóc kể lể.

"Ngươi! Đổi trắng thay đen!", Thẩm Phong tức giận rùng mình, đưa tay chỉ La Thủy Nguyệt, lại chỉ vào vết máu đang chảy trên trán: "Ta đánh ngươi bao giờ? Là ngươi động thủ đánh ta trước. Ngươi xem, cái này là do ngươi đánh".

"Còn không phải do ngươi, ngươi tự dưng đến đây phát hỏa với ta, còn nói bộ dáng của ta, bộ dáng...", La Thủy Nguyệt nhìn lão phu nhân, khóc to: "Mẫu thân, Hầu gia hắn không có lương tâm, khi dễ con dâu".

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đại tẩu, Hầu gia nói gì ngươi mà khiến ngươi nổi thịnh nộ như vậy?", Bùi thị kinh hô đi đến.

La Thủy Nguyệt không nói ra, nhưng lão phu nhân hiểu, đoán chừng là do con trai mình nói mấy lời không êm tai, chọc giận con dâu, mắt nhìn Bùi thị, sau đó giả vờ giận hướng Thẩm Phong trách: "Ngươi nói lời gì đắc tội với vợ ngươi, sao sau đó không xin lỗi nàng hả?".

Thanh Ninh cùng đám người Thẩm Thanh Vũ yên lặng đứng bên cạnh lão phu nhân, không nói gì.

"Đại tẩu, Hầu gia vô tâm, ngươi cũng đừng giận hắn, ngày đại hỉ phải vui vẻ một chút", Bùi thị lên tiếng.

Thẩm Phong nhìn La Thủy Nguyệt, nhíu mày, thấp giọng thì thầm: "Ta cũng chẳng nói gì sai".

La Thủy Nguyệt đứng gần đó, nghe rõ tường tận, tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào Thẩm Phong: "Có bản lĩnh thì đừng đụng vào người ta! Các nàng nguyên một đám bộ dạng dụ dỗ, ngày thường diêm dúa, khác gì một lũ thổi đèn*, đêm qua chẳng phải ngươi muốn thân thể ta như vậy sao, cả đêm đều thoải mái".

(* ý nói như gái lầu xanh)

La Thủy Nguyệt da mặt đen, nói xong câu mặt không đỏ, tim không nhảy, căm tức nhìn Thẩm Phong. Một phòng mỹ thiếp thế này, chẳng qua là dựa vào quy củ dạy dỗ bọn họ một chút, Thẩm Phong lại không nể mặt nàng, nói nàng quá mức hà khắc thị thiếp, hôm nay nếu nàng không hảo hảo ra oai phủ đầu, tương lai chẳng phải sẽ để cái bọn đồ chơi này lật tung trời sao?

Nghe được lời La Thủy Nguyệt, nét mặt già nua của lão phu nhân nóng lên.

Sắc mặt Thanh Ninh ửng hồng, gật đầu.

Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên, Thẩm Thanh Vận, ba người vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng.

Những người còn lại trong phòng cũng đỏ mặt.

Thẩm Phong tức giận đến túng quẫn, đỏ mặt nói: "Nói mà không nghĩ, ngươi nói nhăng cuội cái gì đấy? Có thấy mấy đứa nữ nhi và cháu gái đang ở đây không?".

Lão phu nhân trầm mặt, nhìn về phía La Thủy Nguyệt cùng Thẩm Phong: "Phu thê hai ngươi có chuyện gì bình tĩnh nói, không cần tranh cãi ầm ĩ như vậy ngay trước mặt các di nương, còn ra thể thống gì?".

"Mẫu thân, con dâu chẳng qua chỉ để các nàng đứng hầu theo quy củ, Hầu gia vừa vào cửa đã không cho con dâu mặt mũi, hướng ta rống giận. Mẫu thân, ngài nói xem, con dâu làm sai gì sao? Nói ta khắt khe các nàng, nhất là nàng ta, bất quá ta chỉ bảo nàng ta đấm bóp chân cho ta một chút, ta khắt khe nàng ta lúc nào?", La Thủy Nguyệt chỉ vào Ngọc di nương, nước mắt trào ra: "Hầu gia đây là muốn bức tử ta! Con dâu không sống được!".

Vừa nói xong, La Thủy Nguyệt mạnh mẽ đập đầu lên cạnh bàn.

"Con dâu!"

"Đại tẩu!"

"Phu nhân!"

Một phòng người, ai nấy đều kinh hãi!



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com