TruyenHHH.com

Trong Sinh Hau Mon Khue Tu Tay Tri Mi

Editor: Hạ Du

Chương 61: Ân điển

Trong điện, ánh dương từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, chiếu sáng vào người đang quỳ trên mặt đất làm Thanh Ninh đang quỳ gối trong điện trên người có vài phần ấm áp. Huân hương trong lư hương tản ra mùi thơm nhẹ nhàng trong không khí. Nàng vừa nói ra trừ bỏ Tống Tử Dật khiếp sợ thốt ra lời nhóm người Hoàng Thượng, Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn Thanh Ninh. Không ai lên tiếng, không khí trong điện ngưng trệ lại.

Thanh Ninh thẳng người quỳ trên đất, khuôn mặt trắng được ánh nắng chiếu vào yên lăng mà dẫn theo linh động khác lạ, nhất là đôi mắt trong vắt, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên mà kiên quyết, thần tình trang nghiêm mà chăm chú.

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu từ trong nét mặt và ánh mắt của nàng nhìn ra được đều không phải là tức giận cũng không phải bởi vì bực bội mà nói ra.

Tất cả mọi người có thể thấy từ nét mặt bình tĩnh của nàng thể hiện ra kiên quyết từ trong đáy lòng!

Tống Tử Dật không thể tin được nhìn Thanh Ninh bên cạnh.

Khí trời cuối thu nhưng hắn dường như cảm thấy đang ở trong hầm băng.

Nàng nói mốn thành toàn cho hắn và Nghệ An quận chúa!

Nói hắn và Nghệ An quận chúa trai tài gái sắc, là ý trời!

Nàng tại sao có thể vân đạm phong khinh nói ra những lời này?

Nàng tại sao có thể lạnh nhạt thờ ơ nói từ hôn như vậy?

Nàng chẳng lẽ không rõ sao. Hắn coi như cưới Nghệ An quận chúa cũng sẽ đối tốt với nàng, chẳng qua chỉ là một danh phận mà thôi.

Quận chúa có thể mang đến vinh hoa phú quý, có thể dệt hoa trên gấm cho Hầu phủ. Hầu phủ càng phồn vinh, tương lai của hắn có thể được Hoànhg Thượng yêu quý, thê dĩ phu đắt. Chính là trong tay càng có quyền lợi, đối với nàng chẳng lẽ không tốt sao?

Nhưng lúc này nàng sao có thể nói ra lời như vậy?

Lẽ nào tức giận với hắn?

Trong lòng Tống Tử Dật khẽ động, ánh sáng trong mắt khôi phục chút thần thái.

Nàng nhất định là tức giận hắn.

Đêm thất tịch trước cũng tức giận vì Thẩm Thanh Vũ, giờ bởi vì quận chúa nhất định càng thêm tức giận cho nên mới nói ra những lời bực bội như vậy đi!

Tống Tử Dật vừa nghĩ như vậy có chút hưng phấn, quỳ gối bên cạnh Thanh Ninh nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu: "Hoàng thượng, nương nương, Thẩm đại tiểu thư nhất thời tức giận mới nói vậy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân. Chuyện này là vi thần gây nên, trong lòng Thẩm đại tiểu thư tức giận, bực bội với vi thần mới nhất thời xúc động nói như vậy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân."

Tống Tử Dật nói xong liền dùng ánh mắt thâm tình nhìn Thanh Ninh: "Thanh Ninh, có lời gì chúng ta quay về rồi nói được không? Ta sẽ giải thích với muội."

Bực bội?

Con mắt nào của hắn thấy nàng đang tức giận với hắn?

Lẽ nào vẻ mặt nàng còn chưa đủ tỏ rõ lòng mình sao?

Có chuyện bình tĩnh nói? Hắn có chuyện cùng nàng nói nhưng chính nàng đến liếc mắt nhìn hắn cũng không muốn.

Nàng với hắn, chẳng có gì để nói!

Thanh Ninh không để ý đến Tống Tử Dật, ánh mắt nhìn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phía trước: "Bệ hạ, nương nương, thần nữ không tức giận, là quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng. Thế tử và quận chúa cặp đôi trời định, thần nữ là thực tâm thực lòng, không có nửa câu oán trách, nguyện ý chúc phúc cho họ."

Thanh Ninh vẻ mặt thản nhiên, nói rõ từng câu.

"Huynh không đồng ý. Muội cùng ta từ nhỏ đã tự định thân. Nhà muội và nhà ta đều nhận định việc hôn sự này. Làm sao có thể vì muội nói từ hôn là từ hôn? Huống chi việc hôn nhân này là nương nương lời vàng ban cho." Tống Tử Dật nhìn chằm chằm nửa gương mặt Thanh Ninh gần như buột miệng nói ra.

Thanh Ninh coi như không nghe thấy Tống Tử Dật nói, an tĩnh nhìn Hoàng Hậu và Hoàng Thượng. Tống Tử Dật nói không có trọng lượng, có thể quyết định là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.

Vân Thái công chúa ngồi trên ghế, kinh ngạc trong mắt dần biến mất, cau mày nhìn Thanh Ninh, suy nghĩ sâu xa.

Nàng ta thế mà đưa ra từ hôn?

Lấy lui làm tiến!

Trong mắt Vân Thái công chúa hiện lên chút hiểu rõ.

Nàng ta đầu tiên không nói gì khác trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đưa ra lời từ hôn. Cái này không phải biểu thị ý nàng ta: nàng ta sẽ không làm thiếp?

Cho nên nàng ta lấy lui làm tiến, trước tiên đưa ra lời từ hôn, thành toàn cho nữ nhi và Tống thế tử.

Hơn nữa nếu thật như lời nàng nói lui thân. Mặc kệ tình huống thật sự hôm nay ra sao, người đời đều đồng tình người yếu. Huống chi nếu nhìn từ một góc độ khác nàng ta nói ra từ hôn gần như do bọn họ bức bách. Chỉ sợ kết quả là người đời vì sự giải quyết của nàng ta, đem danh hiệu đoạt phu tế chụp lên đầu con gái mình.

Thật không ngờ đứa nhỏ này tuổi nhỏ lại có tâm tư kín đáo như vậy.

Vân Thái công chúa đôi mắt hiện lên ý cười, chân mày hơi nhíu, vội vàng áy náy nhìn Thanh Ninh, nhẹ nhàng nhíu mày: "Thẩm đại tiểu thư, ngươi sao có thể nói ra lời khinh suất như vậy? Ngươi và Thế tử có hôn ước từ trước. Nói đến vẫn là Nghệ An không phải. Ngươi có tức giận gì cứ phát tác với Nghệ An, đừng nói dỗi như vậy. Hôm nay Hoàng tẩu và Hoàng huynh đều ở đây, trong lòng ngươi có bất bình gì cứ nói ra. Nói cho cùng chuyện này là chúng ta xin lỗi ngươi nhưng đây cũng là không còn cách nào khác không phải sao? Cho nên trong lòng tức giận nhưng việc hôn nhân đại sự không phải trò đùa, ngươi đừng nói dỗi như vậy."

Vân Thái công chúa nói rồi cho Nghệ An quận chúa một ánh mắt.

Nghệ An quận chúa đi về phía trước hai bước, đi tới trước mặt Thanh Ninh nói: "Thẩm đại tiểu thư, tiểu thư có gì tức giận cứ nói với ta. Chờ ngươi hết giận chúng ta liền làm một đôi tuy hai mà một, là tỷ muội không phân biệt lớn nhỏ được không?"

Giọng nói khẩn thiết mang theo áy náy.

"Quận chúa quá lời." Thanh Ninh nhẹ nhàng tránh được tay Nghệ An quận chúa, quay đầu ngẩng lên nhìn nàng ta bình tĩnh nói: "Quận chúa thân phận tôn quý, Thanh Ninh không dám trèo cao."

Bọn họ là không tin nàng!

Thực sự nàng muốn từ hôn mà!

Công chúa cho rằng nàng lấy lui làm tiến đi? Thanh Ninh hơi liếc nhìn Vân Thái công chúa khẽ cười sau đó nhìn Nghệ An quận chúa nói: "Quận chúa, Thanh Ninh và Thế tử nhận thức từ nhỏ, tuy là có hôn ước nhưng tình huống của Quận chúa bây giờ cấp bách... Quận chúa..."

"Thanh Ninh, muội đừng nói dỗi. Muội tức giận lúc về muội đánh mắng ta cho đến hết giận là được nhưng bây giờ trước mặt bệ hạ và nương nương, muội không nên tùy hứng." Tống Tử Dật bên cạnh nói.

Thanh Ninh không để ý đến Tống Tử Dật quay đầu nhìn Hoàng Hậu và Hoàng Thượng nghiêm túc nói: "Bệ hạ, nương nương, thần nữ không tùy hứng cũng không tức giận, thần nữ thật tâm thỉnh cầu từ hôn. Mong bệ hạ và nương nương thành toàn."

Nói xong cung kính dập đầu một cái.

Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc vô cùng của Thanh Ninh cũng rõ ràng những gì nàng nói là thật tâm.

Hoàng Hậu suy nghĩ một chút bình tĩnh hỏi: "Thanh Ninh lời ngươi nói là thật lòng sao? Còn nữa mẫu thân ngươi biết quyết định của ngươi không? Hay đây thật ra là ý tứ của mẹ ngươi?"

"Nương nương, thần nữ là thật lòng. Gia mẫu không biết quyết định của thần nữ nhưng gia mẫu đã từng nói mặc kệ thần nữ quyết định như thế nào người đều ủng hộ tin tưởng thần nữ." Thanh Ninh nhẹ giọng trả lời.

"Cho nên đây là quyết định của riêng ngươi?" Hoàng Hậu hỏi lại.

Thanh Ninh ngẩng đầu, nặng nề gật đầu: "Vâng."

"Muội làm sao có thể đối với ta như vậy?" Tống Tử Dật mặt dần trắng, ánh mắt toát ra oán giận: "Ta biết muội nói dỗi. Muội đừng nói nữa, ta sẽ khẩn cầu bệ hạ và nương nương tha thứ cho muội."

Thật vậy chăng?

Vân Thái công chúa nghi hoặc: "Đứa trẻ này, ngươi không thể lỗ mãng như vậy!"

Sau đó nhìn Hoàng hậu và Hoàng Thượng nói: "Hoàng huynh, Hoàng tẩu hôn nhân đại sự cho tới bây giờ đều là phụ mẫu chi mệnh, đứa nhỏ này giờ đang nổi nóng, con bé nói thể không thể tính là thật được."

Tống Tử Dật suy nghĩ một chút nói với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu: "Bệ hạ, nương nương. Vi thần và muội ấy đính hôn từ nhỏ, hai nhà là thế giao. Nếu lui việc hôn nhân hai gia đình tất nhiên sẽ có xích mích. Còn có tương lai của muội ấy nhất định cũng bị ảnh hưởng. Bệ hạ, nương nương, vi thần không thể làm như vậy."

Lui thân dù có là do vì sao với cô nương gia cũng nhất định bị ảnh hưởng.

Hoàng Hậu nhìn Thanh Ninh.

"Hoàng huynh, Hoàng tẩu, xin hãy suy nghĩ lại." Vân Thái công chúa nói.

Nghệ An quận chúa khom người nói: "Hoàng đế cữu cữu, Hoàng Hậu mợ, Thế tử nói đúng, việc hôn nhân này không thể lui."

Tự cho là đúng! Thanh Ninh trong lòng cười một tiếng, nét mặt cũng không thay đổi chờ phán xét của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

"Ngươi nghĩ như thế nào? Tại sao lại tự nguyện từ hôn?" Hoàng Thượng vẫn ngồi không lên tiếng như vậy đột nhiên mở miệng hỏi.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nữ không nghĩ gì khác. Sự tình kỳ thực rất đơn giản. Quận chúa thân phận tôn quý, tất nhiên trăm triệu lần không thể khuất phục hạ mình, mà thần nữ được nương nương ưu ái, hồi trước hứa gả cho Thế tử. Thần nữ biết nương nương nhất định vì việc này mà lo lắng. Thần nữ không muốn nương nương khó xử, với lại thần nữ cũng thật tâm nghĩ thế tử và quận chúa là ông trời tác hợp, thật muốn thành toàn cho một đôi giai ngẫu." Thanh Ninh gần như không suy tư liền trả lời.
Tô Phỉ nhắc nhở sức khỏe Hoàng Thượng không tốt lắm tính tình ôn hòa nhưng Tô Phỉ nói đúng quân uy khó dò, ở trước mặt Hoàng thượng không nên giở trò, đem mấu chốt vấn đề đưa ra là được.

Hoàng Thượng ánh mắt sắc bén quan sát Thanh Ninh một lúc, một lúc sau ánh mắt lộ ra tia khen ngợi gật đầu: "Ngươi nghĩ vậy thật ra chu toàn."

Hoàng Thượng quay đầu nhìn Hoàng Hậu nói: "Hoàng Hậu, khó có được đứa trẻ ý thức tốt thế, vừa thành tâm thành ý, cứ coi lời tứ hôn lúc đầu là nói đùa thôi đi."

"Tạ ơn Hoàng Thượng thành toàn." Thanh Ninh lập tức dập đầu tạ lễ.

Sự tình cứ như vậy quyết định? Tống Tử Dật như nằm mộng, sự tình không hẳn phải là hòa hòa mỹ mỹ, kiều thê mỹ thiếp đều trong lòng hắn sao?

Tống Tử Dật nắm chặt tay, không khỏi quay đầu u oán nhìn Thanh Ninh.

Nàng tại sao có thể đối với hắn như vậy?

"Đứa nhỏ này, tâm tư thực là nhanh nhẹn." Hoành Hậu ánh mắt hiền lành nhìn Thanh Ninh nói.

Ý thức được đạo lý, liền biết tiến lùi lấy đại cục làm trọng.

"Ừ." Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt nhìn Thanh Ninh ôn hòa hơn: "Hôm nay ngươi vì Hoàng Hậu phân ưu giải nạn cũng tính là lập công. Khó dịp hôm nay gặp Trẫm, nghĩ muốn ban thưởng cái gì, cứ nói."

Nói là ban cho nhưng thật ra chính là bồi thường! Thanh Ninh hơi cười, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng nói: "Tạ ơn Hoàng Thương ưu ái, thần nữ muốn cầu một ân điển."

"A? Muốn cầu cái gì?" Hoàng Thượng hỏi.

"Thần nữ cầu bệ hạ, nương nương ẩn chuẩn, việc hôn nhân của thần nữ sau này do chính thần nữ làm chủ."

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không khỏi liếc nhìn nhau, trong lòng lập tức đều sáng tỏ.

Con bé có thể nghĩ sâu xa như vậy.

Vừa nãy Tống Tử Dật nói nếu từ hôn đứa nhỏ này có thể phải đối mặt với khó khăn cho nên trong lòng nó cũng rõ ràng.

Cho nên nó thẳng thắn đem quyền quyết định hôn sự nắm chắc trong tay.

Như vậy trưởng bối Hưng Ninh Hầu phủ cũng không thể tùy ý đem con bé cho người khác.

Hoàng Hậu và Hoàng Thượng liếc nhìn nhau sau đó Hoàng Thượng nhìn Thanh Ninh gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Thanh Ninh.

"Tạ ơn Hoàng thượng, nương nương thành toàn." Giọng nói Thanh Ninh dẫn theo vài phần nhẹ nhàng.

"Bình thân, đứng lên đi." Hoàng Thượng nói.

Lúc này Thanh Ninh mới tạ ơn đứng dậy.

Vân Thái công chúa đối với thỉnh cầu của Thanh Ninh mà không khỏi liếc xéo.

Này...

Con nhóc này thật sự muốn từ hôn!

Nhìn nữ nhi đang đứng bên cạnh tú lệ dịu dàng sau đó ánh mắt rơi trên sườn mặt Thanh Ninh.

Giữa nét ôn nhu dẫn theo vài phần kiên cường.

Trong lòng Vân Thái công chúa không khỏi nảy sinh ý nghĩ.

Con gái bà dường như là cái thang cho việc từ hôn!

Vân Thái công chúa suy nghĩ một chút, lắc đầu đem ý nghĩ này ép xuống.

Sự tình giải quyết viên mãn rồi Hoàng Hậu mang theo ý cười nói vài câu với Tống Tử Dật và Nghệ An quận chúa, các chuyện tương lai sinh sống mỹ mãn rồi mới tứ hôn cho hai người.

Sau đó mới để cho mấy người quỳ thỉnh an lui ra ngoài.

Thanh Ninh ý cười kéo đến khóe mắt, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tống Tử Dật ở phía sau linh hồn như bay đến đâu đâu, bước chân nặng nề.

"Thế tử, ta nghĩ Thẩm đại tiểu thư tức giận. Huynh với nàng ấy rất thân quen, huynh đi nói chuyện thật tốt với nàng ấy. Mặc dù việc hôn nhân của hai người đã lui nhưng chờ nàng ấy hết giận, việc hôn sự này vẫn còn có thể tính toán." Nghệ An quận chúa thấp giọng nói với Tống Tử Dật: "Huynh với nàng ấy lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng là bình thường. Thế tử, huynh tốt nhất nên nhẹ nhàng khuyên bảo nàng ấy."

"Quận chúa." Tống Tử Dật ngẩng đầu, rất cảm động vì sự săn sóc của Nghệ An quận chúa.

"Mau đi đi, nói chuyện với nàng ấy một chút." Nghệ An quận chúa ôn nhu vừa cười vừa nói.

"Cám ơn nàng." Tống Tử Dật liếc nhìn Nghệ An quận chúa say đắm sau đó nhanh chân đuổi theo Thanh Ninh.

"Nam nhân chính là luôn như vậy. Thuận theo lòng hắn, hắn sẽ nghe lời con." Vân Thái công chúa đi lên nhìn bóng lưng Tống Tử Dật nói.

++++++++++++

"Thanh Ninh, chúng ta nói chuyện một chút." Tống Tử Dật bước nhanh vài bước đuổi kịp Thanh Ninh, ở trước kiệu của Thanh Ninh kéo tay Thanh Ninh lại.

Thanh Ninh xoay người, đôi mắt đen láy bình tĩnh tự như hồ sâu không đáy, lẳng lặng giữa bầu trời rực rỡ ban ngày, vẻ mặt lạnh lùng: "Giữa chúng ta còn gì để nói sao?"

Rằng buộc duy nhất giữa bọn họ là việc hôn nhân, giờ bọn họ đã là người lạ.

Thanh Ninh nhìn hắn đang nắm cánh tay nàng: "Buông ra."

Tống Tử Dật nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo của nàng, như băng giá mùa đông lạnh lẽo thấu xuống, tay cầm cánh tay nàng buông lỏng ra: "Muội nói chuyện với ta một chút."

"Thế tử có lời gì, thảo luận luôn ở đây đi." Thanh Ninh thờ ơ nhìn hắn nói.

Ánh mắt quen thuộc ngày xưa mang theo e thẹn nhu tình giờ bình tĩnh mà lạnh lẽo. Tống Tử Dật không khỏi nhíu mày: "Ta biết muội giận ta thế nhưng ta không trách muội. Chờ muội hết giận, ta đến nhà xin lỗi muội."

"Không cần, ta không tức giận." Thanh Ninh lạnh nhạt nói.

"Thật sự muốn từ hôn?" Tống Tử Dật trong mắt đầy vẻ tức giận.

Thanh Ninh lẳng lặng nhìn đôi mắt hắn, khóe miệng cong lên mang theo vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Ta thật tâm chúc Thế tử và Quận chúa trăm năm hạnh phúc."

Sớm có ngày cả nhà bị tịch thu tài sản xử trảm!

Thanh Ninh nói xong cũng không quay đầu mà lên cung kiệu.

Chương 62: Chưa xong

Thanh Ninh không chút do dự lưu luyến mà trực tiếp lên cung kiệu. Màn kiệu thoáng cái hạ xuống, theo độ cong rơi xuống hoàn toàn che khuất người bên trong.

Tống Tử Dật yên lặng nhìn, nhìn Thanh Ninh không quay đầu lại, không mang theo tia lưu luyến nào.

Cỗ kiệu từ từ đi xa.

Đầu cũng không có nhìn lại một lần nào.

Cứ như vậy xong ư?

Tống Tử Dật không kiềm được cất bước về phía trước đuổi theo.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, nàng ấy là phu nhân tương lai của hắn. Cho nên trong lòng Tống Tử Dật từ sớm đã nhận định Thanh Ninh chính là người của hắn.

Thế nhưng hôm nay nàng lại quyết đoán dứt khoát cầu chỉ lui thân.

Đến tường cung ở một khúc rẽ, cung kiệu liền biến mất ở góc rẽ.

Tống Tử Dật dừng chân.

Sắc mặt buồn bã, trong mắt lộ vẻ không cảm lòng.

Nghệ An quận chúa và Vân Thái công chúa đi ra cửa Phượng Nghi Cung thấy rõ Tống tử Dật kinh ngạc nhìn bóng dáng xa xăm.

Nghệ An quận chúa nói với Vân Thái công chúa bên cạnh: "Mẫu thân, người chờ con một chút, con nói với thế tử mấy câu."

Vân Thái công chúa gật đầu: "Ừ, đi đi. Cũng không cần nhiều lời, nói với hắn vài câu ôn nhu thoải mái."

Nam nhân a, không có được luôn là tốt nhất.

Nhìn bộ dạng này quả thật là Thẩm gia cô nương lưu loát dứt khoát giải trừ hôn ước giữa hai người.

Mặc kệ nó là thật tâm hay phẫn nộ cực điểm mới đưa ra quyết định như vậy.

Vân Thái công chúa có thể khẳng định là trong lòng Tống Tử Dật rất khó chịu cũng vô cùng không cam lòng.

"Thế tử, Thẩm đại tiểu thư đi rồi?" Nghệ An quận chúa đi tới bên cạnh Tống Tử Dật, ánh mắt nhìn cửa cung.

"Ừ." Tống Tử Dật thu lại thần tình, xoay người nhìn Nghệ An.

"Thế tử không nên phiền lòng, chờ Thẩm đại tiểu thư hết giận, huynh dỗ nàng ấy một chút, nàng ấy chắc chắn sẽ hiểu cho huynh." Nghệ An quận chúa nói.

"Giờ cũng chỉ có thể như thế." Từ đáy lòng Tống Tử Dật không tin Thanh Ninh tuyệt tình như vậy, trong lòng hắn luôn có dư âm nói Thanh Ninh hiện tại chỉ là đang tức giận với hắn, cho nên chờ nàng hết giận, tâm tình bình tĩnh sẽ lại nói chuyện lại với nàng.

Tống Tử Dật nghĩ vậy tích tụ trong lòng tiêu tán vài phần.

Lên xe ngựa nhà mình, Trà Mai sắc mặt lo âu nhìn Thanh Ninh thấp giọng nói: "Tiểu thư, phu nhân nếu biết chắc chắn rất thương tâm."

Tiến cung lần này Thanh Ninh chỉ mang theo Trà Mai. Trong điện xảy ra chuyện gì Trà Mai không biết. Trà Mai không có tiến vào trong điện chỉ đứng ngoài chờ nhưng lúc nãy Tống Tử Dật nói với Thanh Ninh nàng nghe rất rõ ràng.

"Không có chuyện gì. Mẫu thân chắc chắn không nguyện ý cho ta làm thiếp. Mà chuyện này ta lui một bước cũng là kết quả tốt nhất."

Mẫu thân dĩ nhiên sẽ thương tâm nhưng bà chắc chắn sẽ hiểu.

Chẳng lẽ nhìn nàng làm thiếp cho Tống Tử Dật không bằng cầm thú?

Thê nàng đã không hiếm lạ gì nữa là thiếp!

Thanh Ninh nheo mắt, chân mày nhướn lên phấn khởi.

Trà Mai thấy rõ vẻ mặt Thanh ninh tung tăng trong lòng lo âu tiêu tan, cười nói: "Tiểu thư nói phải. Phu nhân yêu thương tiểu thư. Mặc kệ tiểu thư làm chuyện gì, mọi người sẽ ủng hộ tiểu thư."

Thanh ninh khẽ nở nụ cười, nhất thời trong xe ngựa tràn đầy tiếng cười.

....

"Tiểu thư." Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại truyền đến giọng nói của người đánh xe.

"Chuyện gì?" Trà Mai xốc một góc màn che nhìn thoáng ra bên ngoài. Lúc này mới vừa ra khỏi cửa cung, vì vậy thò đầu ra ngoài dò xét liền thấy Tùng Mộc tươi cười đứng bên cạnh xe ngựa.

Trà Mai nhìn hắn rồi quay đầu nói với Thanh Ninh: "Là gã sai vặt bên người Tô thế tử."

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, sai Trà Mai hỏi: "Em hỏi hắn một chút xem có chuyện gì."

Cố ý ngăn xe ngựa của nàng chắc là do Tô Phỉ sai bảo.

Trà Mai gật đầu quay đầu nhìn Tùng Mộc hỏi: "Ngươi cản xe ngựa tiểu thư nhà ta. Có chuyện gì không?"

"Vị tỷ tỷ này, xin chào." Tùng Mộc cúi chào Trà Mai, vui vẻ nói: "Tiểu nhân thay tiểu thư nhà tiểu nhân chuyển lời. Tiểu thư nói điểm tâm ở Yến Hồi Lâu rất ngon, mấy hôm tới muốn mời Thẩm đại tiểu thư cùng đi nếm thử. Xin Thẩm đại tiểu thư đến lúc đó nể mặt."

Thanh Ninh nghe rõ ràng hé miệng cười.

"Ta biết rồi. Ngươi trở về nói tiểu thư nhà ta cảm tạ ý tốt của tiểu thư, đến lúc đó nhất định sẽ không cô phụ tấm thịnh tình này." Trà Mai nói.

"Vâng." Tùng Mộc gật đầu, lùi một bước sang bên cạnh nhường đường.

Dần dần bên ngoài xe ngựa bắt đầu có các tiếng ồn ào. Thanh Ninh cười phân phó Trà Mai: "Đi Yến Hồi Lâu, hôm nay chính ta phải đi nếm thử điểm tâm mà Tô tam tiểu thư tán thưởng."

Trà Mai gật đầu, phân phó phu xe bên ngoài một tiếng.

"Được." Phu xe lên tiếng, xe ngựa dừng lại chạy về hướng Yến Hồi Lâu.

Thanh Ninh xuống xe ngựa, sai Trà Mai cho phu xe ít bạc vụn, phu xe vui vẻ nhận lấy đi đến quán ăn nhỏ bên cạnh.

"Tiểu thư, mời vào bên trong." Vừa vào Yến Hồi Lâu có một tiểu nhị ân cần tiến lên đón.

Thanh Ninh liếc mắt quan sát, bố trí lịch sự tao nhã, giữa khiêm tốn vẫn có xa hoa.

"Tiểu thư, trên lầu có phòng, mời đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị rất nhiệt tình.

"Ngươi đi tiếp đón các vị khách khác, vị tiểu thư này để ta dẫn." Tiểu nhị vừa nói một người bộ dạng chưởng quỹ mặc quần áo màu xanh từ trên lầu đi xuống nói.

"Vâng, Trương chưởng quỹ." Tiểu nhị cung kính khom người chào Thanh Ninh, đi tiếp đón khách nhân khác.

"Tiểu thư, mời đi theo tiểu nhân." Chưởng quỹ thi lễ với Thanh Ninh sau đó dẫn Thanh Ninh lên lầu, lên thẳng lầu ba, dừng trước cửa một phòng, cung kính gõ cửa một cái, kéo cửa ra "Tiểu thư, mời."

Thanh Ninh thấy dáng người thon dài nghe được âm thanh mà đứng lên liền nở nụ cười, dẫn theo Trà Mai đi vào.

Chưởng quỹ bên ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh từng bước tiến lại gần thư nhã cười: "Ta còn tưởng rằng tiểu thư sẽ không tới đi."

"Thế tử có lòng mời, ta dĩ nhiên sẽ tới." Thanh Ninh cười đi tới ngồi đối diện với hắn. Hắn để Tùng Mộc mượn danh Tô Dao nói tới Yến Hồi Lâu không phải đang nói với nàng rằng hắn ở đây chờ nàng sao?

Thanh Ninh liếc mắt quan sát phòng, vật dụng là gỗ hoàng lê, trên tường dán tranh sơn thủy quý báu, bình phong hoa phú quý. Trên bình phong có cây mẫu đơn nở mấy đóa hoa như tiên cảnh. Thanh Ninh trong lòng không khỏi thầm khen một câu: thật là đồ thủ công tinh xảo!

Thanh Ninh thấy trong phòng chỉ có một mình Tô Phỉ, gã sai vặt bên cạnh cũng không thấy đâu, suy nghĩ một chút nói với Trà Mai: "Em cũng mệt mỏi rồi, đi sai tiểu nhị lấy cho em một phòng, muốn ăn gì cứ việc gọi."

Trà Mai gật đầu, lui ra ngoài.

Lúc này Thanh Ninh mới nhìn Tô Phỉ hỏi: "Thế tử tìm ta có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"

Tô Phỉ trên mặt hơi ửng hồng, vẫy tay với Thanh Ninh: "Tiểu thư tới đây."

Nói xong vòng qua bình phong vào bên trong.

Thanh Ninh chẳng biết trong hồ lô hắn có gì liền đi theo.

Vòng qua bình phong.

Trên bàn bày một bồn hoa lan, chính giữa là một Quan Thế Âm nghìn tay thanh nhã xinh đẹp.

Đây là... Thanh Ninh không khỏi liếc nhìn Tô Phỉ bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.

"Chuyện ở Phượng Nghi Cung ta đã biết." Tô Phỉ giọng điệu lạnh nhạt nói.

Đối với chuyện Tô Phỉ rất nhanh biết chuyện ở Phượng Nghi Cung Thanh Ninh không kỳ quái. Tề Quốc Công được thánh sủng, Tô Phỉ lại vô cùng được Hoàng Thượng sủng ái cho nên trong cung gió thổi cỏ lay hắn biết chẳng có gì lạ nhưng mà... Thanh Ninh nghi ngờ nhìn Tô Phỉ hỏi: "Cho nên...những bông hoa này là..."

Tô Phỉ cũng không trả lời vấn đề của nàng mà tự nhiên nói: "Hoa bá trước kia là hoa tượng trong cung. Sau khi ra khỏi cung liền cùng ta quay về trong phủ vẫn nuôi trồng hoa ở nhà ta. Vừa lúc có bồn hoa nở, ta nghe nói sở thích của tiểu thư là cây cỏ cho nên để bọn họ chở tới. Lần trước tiểu thư đáp lễ cái chặn giấy quá quý giá, cho nên lần này coi như là bổ sung lễ."

Giọng điệu chậm chạp nhẹ nhàng mang theo vài phần an ủi, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy dẫn theo chút dè dặt.

Thanh Ninh trong lòng không khỏi cảm động, ngửa đầu cười nói: "Những thứ này ta đều thích. Chỉ là sau này thế tử cảm thấy thua thiệt cũng không thể đòi lại nhé!"

"Không đâu, không đâu. Sau này tiểu thư thích cứ nói, ta sẽ nói Hoa bá làm cho tiểu thư." Tô Phỉ nghe giọng điệu Thanh Ninh nhẹ nhàng, ngôn từ mang theo vài phần đùa cợt liền khẽ thở phào nhẹ nhõm gật đầu cam đoan. Tuy đã đoán trước được tâm tư của nàng nhưng lúc nghe được tin tức chính xác truyền ra từ Phượng Nghi cung trong lòng hắn tuy vui vẻ lại cũng bởi vì nàng mà lo lắng, lo lắng nàng đau khổ.

"Được, một lời đã định." Thanh Ninh vui vẻ gật đầu.

Trong mắt Tô Phỉ tràn đầy ý cười.

++++

Thanh Ninh trở về Hưng Ninh Hầu phỉ liền sai Trà Mai đem hoa về Cẩm Viên còn bản thân trực tiếp đến Mộ Lan viện.

Lý Vân Nương sốt ruột chờ đợi trong phòng.

"Mẫu thân." Thanh Ninh đi vào.

Lý Vân Nương vừa thấy Thanh Ninh liền cẩn thận quan sát nàng một lượt: "Nhanh nói với ta sự tình giải quyết thế nào?"

Tuy biết mọi chuyện không dễ giải quyết cho dù hy vọng xa vời nhưng Lý Vân Nương vẫn mong muốn hôn sự của nữ nhi không phát sinh biến hóa gì.

Thanh Ninh nhìn nét mặt Lý Vân Nương, đỡ bà ngồi xuống, trả lời: "Con với Tống gia lui thân. Mẫu thân, là con muốn lui."

Lý Vân Nương kinh hãi, trào nước mắt. Sau đó ôm Thanh Ninh khóc lớn: "Lui? Vậy con phải làm sao bây giờ?"

Thanh Ninh nhìn mẫu thân thương tâm như thế trong lòng đau xót cũng rơi nước mắt theo:"Mẫu thân, Hoàng Hậu nương nương sủng ái chúng ta, chúng ta không thể để nương nương khó xử. Nghệ An quận chúa dĩ nhiên không thể làm thiếp. Nữ nhi cũng tuyệt đối không bị sỉ nhục mà làm thiếp cho Tống Tử Dật."

"Con nói đúng, con gái ta quý báu như vậy sao có thể làm thiếp?" Lý Vân Nương chảy nước mắt, nghiêm mặt gật đầu nói: "Không có Tống Tử Dật sau này nương tìm một người còn tốt hơn hắn cho con."

Lý Vân Nương nói đến đây liền nghĩ nữ nhi lui thân thế này tự nhiên thành một vết nhơ. Sau này đừng nói so với Tống Tử Dật tốt hơn có thể tìm một nhà môn đăng hộ đối cũng đã là trắc trở.

Lý Vân Nương vừa nghĩ trong lòng liền khó chịu, đôi mắt đỏ lên nói: "Việc lui thân này tuy vì vấn đề khó giải quyết nhưng tương lai Ninh nhi con làm sao bây giờ đây?"

Chương 63

Trương thị biết Thanh Ninh ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thỉnh cầu từ hôn sốt ruột trên mặt biến mất không còn tăm hơi. Ngay lập tức mở cờ trong bụng mặt mày hớn hở nói: "Thánh chỉ tứ hôn lúc nào hạ? Còn có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có định ra ngày thành thân không? Quận chúa đã gần kê, sang năm liền mười sáu. Thành thân sớm một chút mới tốt nha, còn có sính lễ..."

Trương thị hăng hái dạt dào đứng dậy: "Sính lễ ta với phụ thân phải thương lượng cẩn thận, trước tiên đi khố phòng xem..."

Tống Tử Dật thấy Trương thị vô cùng vui vẻ nghĩ có chút buồn bực trong lòng liền cau mày nói với Trương thị: "Mẫu thân, Hưng Ninh Hầu phủ bên kia nên làm gì bây giờ? Tuy là chính Thanh Ninh nói muốn từ hôn nhưng đó là lời nàng ấy nông nổi nói ra. Sau này nàng ấy chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Mặc kệ nó là nổi nóng hay thật lòng. Chuyện từ hôn này do chính nó nói ra. Coi như nó cũng có tầm nhìn." Vừa nhắc tới Hưng Ninh Hầu phủ và Thanh Ninh, nụ cười trên mặt Trương thị hơi cứng lại: "Việc đến giờ đã thành kết cục đã định. Tương lai có ra sao hậu quả cũng tự do nó gánh chịu."

Trương thị suy nghĩ một chút lại nói: "Chung quy chuyện này cũng bởi vì con mà dựng lên. Con bé Thẩm gia trong mắt mọi người là người bị hại. Không để người đời nói ra nói vào chúng ta vẫn nên đi Hưng Ninh Hầu phủ một chuyến."Trương thị nghĩ như thế liền để ma ma tâm phúc bên người đi chuẩn bị vài món lễ vật cũng đem tín vật đính hôn của Thanh Ninh và Tống Tử Dật ra sau đó sai người xuống dưới chuẩn bị cơm trưa, chỉ chờ ăn trưa xong liền dẫn Tống Tử Dật đi Hưng Ninh Hầu phủ một chuyến.

Hai nhà là thế giao, đi lại thân mật nên không đưa bái thiếp đăng môn bái phỏng cũng là bình thường.

Trương thị dẫn theo Tống Tử Dật trực tiếp cầu kiến lão phu nhân.

Lão phu nhân đương nhiên cho rằng là việc hôn nhân giữa Thanh Ninh và Tống Tử Dật cho nên lập tức sai người đi mời Lý Vân Nương và Thanh Ninh tới Đào Nhiên cư đãi khách.

Mà Lý Vân Nương và Thanh Ninh dĩ nhiên không biết nguyên nhân lão phu nhân gặp hai người là bởi vì Trương thị và Tống Tử Dật tới.

Hai người theo bản năng đều cho rằng lão phu nhân muốn gặp hai người là bởi lão phu nhân đã biết tin.

Lý Vân Nương và Thanh Ninh liếc nhìn nhau rồi hỏi Mai ma ma: "Có nói là chuyện gì không? Người truyền tin là ai?"

Mai ma ma nói: "Là Trúc Tâm trong viện lão phu nhân. Con bé cũng không nói gì thêm có điều nó vẫn còn ở trong sân. Nô tì đi gọi nó vào trả lời."

"Không cần." Lý Vân Nương giơ tay nói: "Thu Bội, ngươi đi nói với nó là chúng ta đến bây giờ."

"Vâng." Thu Bội gật đầu, khom người lui ra ngoài.

Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.

Việc từ hôn này còn chưa đến nửa ngày đã truyền ra ngoài.

Lý Vân Nương vô cùng lo lắng nhìn Thanh Ninh, trong mắt hiện lên ánh sáng kiên cường nói: "Con đi đổi quần áo đi."

Quần áo này là mặc để tiến cung giờ vẫn là bộ này hiển nhiên là đứa nhỏ này còn chưa Cẩm Viên đã trực tiếp tới Mộ Lan Viện.

"Không cần đâu, trong sương phòng bên này có quần áo của con, con đi thay một bộ là được rồi." Thanh Ninh nói.

"Thu Hoàn, ngươi đi giúp đại tiểu thư đi." Lý Vân Nương gật đầu, sai Thu Hoàn một câu.

"Vâng." Thu Hoàn cúi người, cùng Thanh Ninh lui ra ngoài đến sương phòng thay quần áo.

Sắc mặt Lý Vân Nương tối sầm, lông mày nhíu lại.

Lý Vân Nương để Mai ma ma hầu hạ bản thân thay quần áo, thở dài một cái nói: "Ta nên tiến cung cùng Ninh nhi. Con bé trẻ tuổi mới trải qua ít chuyện vẫn là tuổi trẻ khí thịnh (ý là tuổi trẻ nông nổi)."

"Phu nhân, người đừng lo lắng. Tiểu thư tâm tư nhanh nhẹn, có phúc khí, tương lai chắc chắn sẽ tốt." Mai ma ma khom người giúp Lý Vân Nương kéo góc áo giúp Lý Vân Nương nói: "Không có Tống thế tử, ông trời sẽ cho tiểu thư một mối nhân duyên tốt hơn."

Lý Vân Nương không thể lạc quan như vậy, thân là nữ tử dù thế nào cũng sẽ phải chịu thế nhân chê cười.

Hưng Ninh Hầu phủ là nhà huân tước trâm anh nhưng Lý Vân Nương đã quản lý việc vặt trong Hầu phủ vài chục năm tất nhiên rõ ràng tình huống hầu phủ. Hầu phủ bây giờ đã khác xưa, Thẩm Phong cũng chỉ là một chức quan nhàn tản, cho nên Hầu phủ chẳng qua là mặt ngoài rực rỡ màu sắc thôi.

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cho con gái mình làm chủ việc hôn nhân. Nhưng lão phu nhân và Thẩm Phong đều là con người lạnh bạc đến cực điểm.

Lý Vân Nương ngẫm thế nào đều thấy tương lai của con gái nhấp nhô. Việc bà có thể làm cũng chỉ có thể là đứng trước mặt con vì nó mà che mưa che gió. Lão phu nhân và Hầu gia mà muốn can thiệp hôn sự của Ninh nhi bà sẽ liều mạng toàn lực bảo vệ con gái vẹn toàn.

Lý Vân Nương suy nghĩ một chút tiện liền nói: "Mai ma ma, ngươi chọn lựa mấy người trung tâm thông minh đưa cho Ninh nhi dùng. Còn có trước kia ta nói tìm cho Ninh nhi một nha đầu biết võ công, mẹ mìn bên kia có tin tức không?"

"Không ạ." Mai ma ma lắc đầu.

"Ngươi tìm thêm mấy mẹ mìn nữa. Bằng không ngươi phân phó mấy chưởng quỹ của chúng ta để họ để ý xem." Lý vân Nương nói.

"Vâng. Nô tỳ nhất định phân phó."

Hai mẹ con dọn dẹp thỏa đáng, Thanh Ninh cũng đổi xong quần áo, liền đi Đào Nhiên Cư.

Đến Đào Nhiên Cư vừa vào phòng lão phu nhân liền cười để hai người ngồi xuống.

Cái này dường như có gì đó không đúng!

Với hiểu biết của Thanh Ninh và Lý Vân Nương về lão phu nhân nếu biết chuyện Thanh Ninh và Tống Tử Dật chắc chắn sẽ tức giận.

Hai người còn đang buồn bực không biết lão phu nhân gọi có chuyện gì lão phu nhân đã hòa ái nhìn Thanh Ninh nói: "Hôm nay tiến cung có suôn sẻ không? Sự tình giải quyết như thế nào?"

Lão phu nhân không đợi Thanh Ninh trả lời đã khẽ cay mày khuyên bảo: "Tổ mẫu biết cháu ủy khuất, làm vừa lòng Quận chúa. Người ta là con rồng cháu phượng, sinh ra đã có mệnh như vậy. Có điều cũng không cần lo lắng, ta nghe nói Nghệ An quận chúa có tài có đức, tính tình ngươi cũng tốt, tương lai cần chung sống tốt với nàng ta."

Ở trong mắt lão phu nhân trong chuyện này chỉ thiệt cho cháu gái bà, cháu gái bà có thể tranh với Quận chúa sao? Không thể.

Mặc dù Hoàng Hậu nương ương triệu Thanh Ninh tiến cung lão phu nhân cho rằng cũng không thể không giải quyết, kết quả không phải là cháu gái xem ra phải thấp hơn người ta!

Việc hôn nhân của cháu gái là do Hoàng Hậu nương nương ban cho, bây giờ Nghệ An quận chúa chặn ngang mà có biến cho nên trong mắt lão phu nhân, dù cháu gái có bị thua thiệt nhưng cũng đáng giá. Rất có thể bởi vì chuyện này mà Hoàng Hậu sẽ áy náy với Hầu phủ.

Tình cảm thân thiết đến mức còn muốn khuyên nàng làm thiếp cho Tống Tử Dật đi!

Thanh Ninh cũng lạnh lùng cười, đang muốn nói lại nghe Thúy Hương cười ở ngoài cửa bẩm: "Lão phu nhân, Tống phu nhân và Tống thế tử đến rồi."

Lý Vân Nương bên cạnh sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận dâng lên.

Tống Tử Dật và Trương thị tới?

Bọn họ tới làm gì?

Tống Tử Dật vừa nãy ở trong cung không khuyên bảo thành công nên giờ cùng Trương thị tới khuyên nhủ?

Vẫn là hắn có mục đích khác?

Trong lúc Thanh Ninh trầm tư, Thúy Hương đã đưa Trương thị và Tống Tử Dật vào phòng.

"Lão phu nhân." Trương thị và Tống Tử Dật hành kễ với lão phu nhân sao đó chào hỏi ngang hàng giữa Trương thi và Lý Vân Nương, Thanh Ninh và Tống Tử Dật.

Lý Vân Nương sắc mặt bình tĩnh căm tức nhìn mẹ con Trương thị và Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh một chút rồi thu hồi ánh mắt quy củ đứng cạnh Trương thị.

"Mau đứng lên, đừng khách khí như vậy, mau ngồi đi, mau ngồi đi." Lão phu nhân cười nâng tay, tất nhiên không chú ý tới biểu tình của Vâ Nương mà nhìn Thanh Ninh nói một câu "Đứa nhỏ này, nhìn thấy trưởng bối còn không chào."

"Lão phu nhân, người đừng nói tiểu thư. Hôm nay ta dẫn Tử Dật tự mình đến nhà nói xin lỗi với lão phu nhân, phu nhân và tiểu thư." Trương thị nói với lão phu nhân.

"Ha ha, đều là người một nhà, nói xin lỗi gì chứ? Tử Dật là đứa nhỏ tốt, thấy việc nghĩa là làm, khó có ai chính nghĩa như vậy. Chuyện này các người cũng không có cách nào khác, huống chi Quận cúa là thiên kim chi khu, làm sao có thể làm người thấp hơn? Nói đến cũng là đứa nhỏ này có phúc khí, có thể cùng Quận chúa làm tỷ muội." Lão phu nhân rất thông cảm nói.

Trương thị nghe vậy liếc nhìn biểu tình yên lặng của Thanh Ninh và gương mặt tức giận của Lý Vân Nương, có chút kinh ngạc cười nói với lão phu nhân "Hóa ra lão phu nhân còn không biết đi."

"Chuyện gì?" lão phu nhân thuận miệng hỏi.

Trương thị đứng lên, khom người nói với lão phu nhân: "Có lẽ phu nhân và tiểu thư không biết nói thế nào. Lão phu phân, hôm nay ta và Tử Dật đến xin lỗi vì việc từ hôn. Tuy từ hôn là tiểu thư cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nhưng sự tình do Tử Dật gây ra, mong lão phu nhân đừng trách cứ tiểu thư."

Lão phu nhân nghe vậy quá sợ hãi, một lúc cũng không khôi phục được tinh thần, chậm chập quay đầu nhìn Thanh Ninh, không thể tin hỏi: "Ninh nha đầy, thật là ngươi cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu từ hôn?"

Thanh Ninh nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, là cháu gái cầu."

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Gương mặt lão phu nhân nhất ỉu xìu, đưa tay run rẩy chỉ nói ba chữ ngươi, tức giận đến mức không nói được lời nào, một lúc quăng chén trà đang cầm trong tay về phía Thanh Ninh quát lên: "Ngươi đồ nghiệp chướng này, từ hôn? Ngươi sao có thể làm ra chuyện từ hôn như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com