Trong Sinh Giu Chat Chong Yeu
Tuyết Nhược Lam tỉnh dậy phát hiện mình trọng sinh về 7 năm trước. Cái ngày cô tự vẫn vì ba cô ép cô gả cho Mặc Tử Thần . Kí ức về Mặc Tử Thần chiều chuộng vô độ hiện lên trước mặt cô. Kí Ức cô làm Mặc Tử Thần phát bệnh,tự nhốt mình trong phòng tới suy tim bất tỉnh..Lần này Tuyết Nhược Lam không như ở kiếp trước làm ầm ĩ,để ly hôn cùng anh mà quyết tâm giữ thật chặc anh!Chồng yêu là của cô! Tiểu Tam con mẹ gì? Cút đi!!!!
_______Tuyết Nhược Lam đầu đầy mồ hôi giật mình bật dậy trên giường. Cô phát hiện đây là nhà của mình! Chính cô liền trọng sinh rồi! Cô nhớ rõ hôm nay cô ầm ĩ đòi ly dị Mặc Tử Thần, mắng anh là cái đồ ma quỷ, giam cầm cô suốt 7 năm. Rồi cô tự hại chính mình, nhảy từ tầng thượng xuống tự sát. Việc cuối cùng trước khi cô nhắm mắt là hình ảnh người đàn ông cao lớm run lẩy bẩy, môi trắng bệch, khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh chạy tới ôm cô, khóc nấc rồi ôm tim gục ngã bên cạnh!Mặc Tử Thần sẽ chết! Chết vì cô! Trong đầu Tuyết Nhược Lam bắt đầu hồi tưởng lại. Năm Tuyết Nhược Lam lớp 9 thì Mặc Tử Thần lớp 12. Mặc Tử Thần bị hội chứng ngại giao tiếp. Hắn không nói chuyện với bất kì ai kể cả ba mẹ hắn. Và Hắn còn bị bệnh về tim mạch. Tim hắn đã rất suy yếu, tìm kím bao nhiêu năm nhưng vẫn không được nguồn hiến tặng phù hợp và một phần cũng vì thể chất hắn quá đặc thù. Luôn ốm yếu và dễ kích động khiến thân thể hắn không bao giờ tốt lên.Mặc Tử Thần luôn quấn lấy Tuyết Nhược Lam. Từ một lần cô tiện tay cứu hắn ở ven đường hắn liền quấn lấy cô,đòi sau này cưới cô làm vợ. Cô vào lớp 10 hắn cũng ra trường, đi du học ở nước Anh xa xôi. 3 năm sau hắn trở về, nắm giữ một phần công ty gia đình,phụ giúp anh hắn. Vì vấn đề sức khỏe nên hắn chẳng bao giờ đến công ty.Hắn 23 tuổi ngỏ lời với ba cô muốn lấy cô làm vợ. Cô 19 tuổi. Cô không đồng ý,anh hắn chèn ép công ty ba cô buộc cô đồng ý. Hắn như con thú muốn giữ riêng đồ vật cho mình, chỉ cần cô nhìn kẻ khác giới quá 3 giây hắn liền khó chịu bế thốc cô quăng lên giường hù dọa cô. Hắn buông cô ra,đập tất cả đồ đạc có trong nhà, lấy dao tự cắm vào tay mình, mảnh thủy tinh cũng đem cắm vào đùi mình, tàn thuốc đỏ cũng dụi vào mu bàn tay mình.Hắn như vậy nhưng chưa bao giờ làm tổn thương cô.Sau bảy năm ngục tù..Chỉ vì lần đó cô ôm chúc mừng cậu bạn học, hắn nổi điên cướp lấy sự trong trắng của cô một cách thô bạo..Để cô mắng chửi hắn,tránh xa hắn, dùng mọi lời lẽ xấu nhất,kinh tởm nhất hình dung hắn rồi tự sát..để hắn cũng chết theo cô.Từng kí ức ùa về trong đại não, hốc mắt Tuyết Nhược Lam đỏ ửng. Cô cũng động lòng bởi hắn luôn bao dung cô. Bao dung đến khi hắn chẳng còn trên cõi đời. Ông trời đã cho cô cơ hội này thì để cô đối xử thật tốt với hắn đi! Nhất định!Cô bước khỏi giường, sửa soạn lại đầu tóc, bước xuống phòng khách tìm ba mẹ. Mặc Tử Thần cũng im lặng ngồi ở đó. Cô nhớ lúc này hắn nói về chuyện ép công ty nhà cô! Cô phải thay đổi nó thôi!Mỉm cười bước xuống ngồi cạnh ba mẹ mình, cô nhìn hắn thoáng qua rồi cuối đầu xuống. Cô nhỏ nhẹ:- Ba, Mẹ!Ba cô nhìn cô thương xót. Đối diện ánh mắt của ba cô hiểu. Cô mỉm cười. Tuyết Nhược Lam đứng dậy đi đến sô pha đối diện,ngồi xuống bên cạnh Mặc Tử Thần dịu dàng khoác tay hắn. Cảm nhận được người đàn ông kia cứng ngắc thân thể vì sự thay đổi của mình, Tuyết Nhược Lam mỉm cười,dựa sát vào anh hơn, giọng cô nhỏ nhẹ dịu dàng như gió xuân thổi vào lòng hắn:- Ba, Mẹ, Con đồng ý lấy Mặc Tử Thần!Ánh mắt Mặc Tử Thần dao động, hắn quay sang nhìn vào mắt cô, hắn muốn tìm xem cô đang giở trò gì. Hai tháng nay cô luôn trốn tránh, thậm chí tự sát để thoát khỏi hắn...nhưng hôm nay lại làm hắn có chút kinh diễm.Tuyết Nhược Lam để mặc hắn đánh giá mình, cô quay sang hắn, tròng mắt long lanh như sắp khóc:- Chẳng lẽ anh không cần em nữa? Chẳng phải anh rất thích em hay sao? Em đồng ý rồi anh lại làm ra vẻ mặt như thế!Bĩu bĩu môi,hốc mắt long lanh nước khiến tim Mặc Tử Thần như bị con gì đó cắn thật đau. Hắn vội vàng giơ tay vuốt ve gò má cô, giọng gấp gáp:- Không có! Anh cần, Anh Cần ,anh cần! Cần! Cần! Không ghét bỏ, không ghét bỏ, ...nhưng em thực sự nghĩ thông suốt rồi sao?Thanh âm hắn có chút rụt rè hỏi cô, hắn rất sợ cô trốn tránh,mắng nhiếc hắn là đồ ma quỷ, kinh tởm, dùng mọi cách tránh xa hắn. Cô từng treo cổ, cô từng uống thuốc ngủ, cô cũng từng cắt cổ tay. Cô tạo ra nhiều vết thương trên cơ thể mình làm hắn khó chịu. Hắn bực bội..hắn cũng muốn quên đi điều đó. Và đau đớn mới khiến hắn quên đi việc cô từ chối hắn.Tuyết Nhược Lam nhìn ra ánh mắt lo sợ trong mắt hắn, cô bưng lấy mặt hắn, trước ánh nhìn của ba mẹ mình tại khóe môi hắn hôn một cái. - Ừm, suy nghĩ kĩ rồi. Muốn ở cùng anh. Mau về chuẩn bị hôn lễ!Lòng Mặc Tử Thần run động mãnh liệt,tròng mắt hắn chỉ toàn bóng hình cô, đại não hắn nổ bùm một tiếng chỉ vì cô chủ động thân mật. Giơ tay chạm nhẹ khóe môi mình ngơ ngác sững sờ,như vậy làm Tuyết Nhược Lam bật cười vui vẻ. Lại bưng mặt hắn hôn thêm cái nữa, mỉm cười tinh nghịch:- Đi mau,không phải ảo giác. Mặc Tử Thần em muốn gả cho anh!Một phút trước cô xuất hiện với ánh mắt hơi sưng và cổ tay băng bó khiến anh như rơi xuống địa ngục thì một phút sau lời nói và hành động của cô khiến anh trở lại trần gian và thậm chí bay cả thiên đường...Cô hôn anh...
Cô nói muốn sống cùng với anh....
Cô hôn anh ....
Cô nói Mặc Tử Thần em muốn gả cho anh...
Cô nói đây không phải là ảo giác....Thực...đó là thực...hạnh phúc đến bất ngờ.Mặc Tử Thần bừng tỉnh,hắn gấp gáp đứng dậy cuối đầu chào ba mẹ cô,lại nhìn cô,do dự muốn ôm cô một chút rồi đi nhưng không biết mở lời thế nào đành gãi đầu rồi chôn chân đứng tại chỗ nhìn cô.Tuyết Nhược Lam chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu. Cô chủ động đứng dậy bước tới chỗ hắn,giang cánh tay ra mỉm cười bảo:- Lại đây!Mặc Tử Thần vẫn chôn chân nhìn cô. Hắn xấu hổ tới mức không dám bước tới nữa rồi! Tuyết Nhược Lam mỉm cười, aaa hắn đỏ mặt rồi..sau chồng yêu nhà mình lại đáng yêu thế chứ! Thế mà trước đây lại không để ý sớm hơn. Ha ha !Tuyết Nhược Lam tiến tới ôm chặc eo Mặc Tử Thần, đầu tưa vai hắn. Cô buông hắn ra kéo hắn ra cửa :- Về đi, cẩn thận một chút. Em đợi làm cô dâu của anh!Mặc Tử Thần đi tới nơi xe hơi đậu sẵn,bước vào trong. Anh hắn đang chuẩn bị an ủi hắn thì hắn vui vẻ mỉm cười,giọng nhẹ nhàng vang lên trong xe :- Anh, chuẩn bị lễ cưới thôi! Em muốn ba ngày sau!
_______Tuyết Nhược Lam đầu đầy mồ hôi giật mình bật dậy trên giường. Cô phát hiện đây là nhà của mình! Chính cô liền trọng sinh rồi! Cô nhớ rõ hôm nay cô ầm ĩ đòi ly dị Mặc Tử Thần, mắng anh là cái đồ ma quỷ, giam cầm cô suốt 7 năm. Rồi cô tự hại chính mình, nhảy từ tầng thượng xuống tự sát. Việc cuối cùng trước khi cô nhắm mắt là hình ảnh người đàn ông cao lớm run lẩy bẩy, môi trắng bệch, khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh chạy tới ôm cô, khóc nấc rồi ôm tim gục ngã bên cạnh!Mặc Tử Thần sẽ chết! Chết vì cô! Trong đầu Tuyết Nhược Lam bắt đầu hồi tưởng lại. Năm Tuyết Nhược Lam lớp 9 thì Mặc Tử Thần lớp 12. Mặc Tử Thần bị hội chứng ngại giao tiếp. Hắn không nói chuyện với bất kì ai kể cả ba mẹ hắn. Và Hắn còn bị bệnh về tim mạch. Tim hắn đã rất suy yếu, tìm kím bao nhiêu năm nhưng vẫn không được nguồn hiến tặng phù hợp và một phần cũng vì thể chất hắn quá đặc thù. Luôn ốm yếu và dễ kích động khiến thân thể hắn không bao giờ tốt lên.Mặc Tử Thần luôn quấn lấy Tuyết Nhược Lam. Từ một lần cô tiện tay cứu hắn ở ven đường hắn liền quấn lấy cô,đòi sau này cưới cô làm vợ. Cô vào lớp 10 hắn cũng ra trường, đi du học ở nước Anh xa xôi. 3 năm sau hắn trở về, nắm giữ một phần công ty gia đình,phụ giúp anh hắn. Vì vấn đề sức khỏe nên hắn chẳng bao giờ đến công ty.Hắn 23 tuổi ngỏ lời với ba cô muốn lấy cô làm vợ. Cô 19 tuổi. Cô không đồng ý,anh hắn chèn ép công ty ba cô buộc cô đồng ý. Hắn như con thú muốn giữ riêng đồ vật cho mình, chỉ cần cô nhìn kẻ khác giới quá 3 giây hắn liền khó chịu bế thốc cô quăng lên giường hù dọa cô. Hắn buông cô ra,đập tất cả đồ đạc có trong nhà, lấy dao tự cắm vào tay mình, mảnh thủy tinh cũng đem cắm vào đùi mình, tàn thuốc đỏ cũng dụi vào mu bàn tay mình.Hắn như vậy nhưng chưa bao giờ làm tổn thương cô.Sau bảy năm ngục tù..Chỉ vì lần đó cô ôm chúc mừng cậu bạn học, hắn nổi điên cướp lấy sự trong trắng của cô một cách thô bạo..Để cô mắng chửi hắn,tránh xa hắn, dùng mọi lời lẽ xấu nhất,kinh tởm nhất hình dung hắn rồi tự sát..để hắn cũng chết theo cô.Từng kí ức ùa về trong đại não, hốc mắt Tuyết Nhược Lam đỏ ửng. Cô cũng động lòng bởi hắn luôn bao dung cô. Bao dung đến khi hắn chẳng còn trên cõi đời. Ông trời đã cho cô cơ hội này thì để cô đối xử thật tốt với hắn đi! Nhất định!Cô bước khỏi giường, sửa soạn lại đầu tóc, bước xuống phòng khách tìm ba mẹ. Mặc Tử Thần cũng im lặng ngồi ở đó. Cô nhớ lúc này hắn nói về chuyện ép công ty nhà cô! Cô phải thay đổi nó thôi!Mỉm cười bước xuống ngồi cạnh ba mẹ mình, cô nhìn hắn thoáng qua rồi cuối đầu xuống. Cô nhỏ nhẹ:- Ba, Mẹ!Ba cô nhìn cô thương xót. Đối diện ánh mắt của ba cô hiểu. Cô mỉm cười. Tuyết Nhược Lam đứng dậy đi đến sô pha đối diện,ngồi xuống bên cạnh Mặc Tử Thần dịu dàng khoác tay hắn. Cảm nhận được người đàn ông kia cứng ngắc thân thể vì sự thay đổi của mình, Tuyết Nhược Lam mỉm cười,dựa sát vào anh hơn, giọng cô nhỏ nhẹ dịu dàng như gió xuân thổi vào lòng hắn:- Ba, Mẹ, Con đồng ý lấy Mặc Tử Thần!Ánh mắt Mặc Tử Thần dao động, hắn quay sang nhìn vào mắt cô, hắn muốn tìm xem cô đang giở trò gì. Hai tháng nay cô luôn trốn tránh, thậm chí tự sát để thoát khỏi hắn...nhưng hôm nay lại làm hắn có chút kinh diễm.Tuyết Nhược Lam để mặc hắn đánh giá mình, cô quay sang hắn, tròng mắt long lanh như sắp khóc:- Chẳng lẽ anh không cần em nữa? Chẳng phải anh rất thích em hay sao? Em đồng ý rồi anh lại làm ra vẻ mặt như thế!Bĩu bĩu môi,hốc mắt long lanh nước khiến tim Mặc Tử Thần như bị con gì đó cắn thật đau. Hắn vội vàng giơ tay vuốt ve gò má cô, giọng gấp gáp:- Không có! Anh cần, Anh Cần ,anh cần! Cần! Cần! Không ghét bỏ, không ghét bỏ, ...nhưng em thực sự nghĩ thông suốt rồi sao?Thanh âm hắn có chút rụt rè hỏi cô, hắn rất sợ cô trốn tránh,mắng nhiếc hắn là đồ ma quỷ, kinh tởm, dùng mọi cách tránh xa hắn. Cô từng treo cổ, cô từng uống thuốc ngủ, cô cũng từng cắt cổ tay. Cô tạo ra nhiều vết thương trên cơ thể mình làm hắn khó chịu. Hắn bực bội..hắn cũng muốn quên đi điều đó. Và đau đớn mới khiến hắn quên đi việc cô từ chối hắn.Tuyết Nhược Lam nhìn ra ánh mắt lo sợ trong mắt hắn, cô bưng lấy mặt hắn, trước ánh nhìn của ba mẹ mình tại khóe môi hắn hôn một cái. - Ừm, suy nghĩ kĩ rồi. Muốn ở cùng anh. Mau về chuẩn bị hôn lễ!Lòng Mặc Tử Thần run động mãnh liệt,tròng mắt hắn chỉ toàn bóng hình cô, đại não hắn nổ bùm một tiếng chỉ vì cô chủ động thân mật. Giơ tay chạm nhẹ khóe môi mình ngơ ngác sững sờ,như vậy làm Tuyết Nhược Lam bật cười vui vẻ. Lại bưng mặt hắn hôn thêm cái nữa, mỉm cười tinh nghịch:- Đi mau,không phải ảo giác. Mặc Tử Thần em muốn gả cho anh!Một phút trước cô xuất hiện với ánh mắt hơi sưng và cổ tay băng bó khiến anh như rơi xuống địa ngục thì một phút sau lời nói và hành động của cô khiến anh trở lại trần gian và thậm chí bay cả thiên đường...Cô hôn anh...
Cô nói muốn sống cùng với anh....
Cô hôn anh ....
Cô nói Mặc Tử Thần em muốn gả cho anh...
Cô nói đây không phải là ảo giác....Thực...đó là thực...hạnh phúc đến bất ngờ.Mặc Tử Thần bừng tỉnh,hắn gấp gáp đứng dậy cuối đầu chào ba mẹ cô,lại nhìn cô,do dự muốn ôm cô một chút rồi đi nhưng không biết mở lời thế nào đành gãi đầu rồi chôn chân đứng tại chỗ nhìn cô.Tuyết Nhược Lam chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu. Cô chủ động đứng dậy bước tới chỗ hắn,giang cánh tay ra mỉm cười bảo:- Lại đây!Mặc Tử Thần vẫn chôn chân nhìn cô. Hắn xấu hổ tới mức không dám bước tới nữa rồi! Tuyết Nhược Lam mỉm cười, aaa hắn đỏ mặt rồi..sau chồng yêu nhà mình lại đáng yêu thế chứ! Thế mà trước đây lại không để ý sớm hơn. Ha ha !Tuyết Nhược Lam tiến tới ôm chặc eo Mặc Tử Thần, đầu tưa vai hắn. Cô buông hắn ra kéo hắn ra cửa :- Về đi, cẩn thận một chút. Em đợi làm cô dâu của anh!Mặc Tử Thần đi tới nơi xe hơi đậu sẵn,bước vào trong. Anh hắn đang chuẩn bị an ủi hắn thì hắn vui vẻ mỉm cười,giọng nhẹ nhàng vang lên trong xe :- Anh, chuẩn bị lễ cưới thôi! Em muốn ba ngày sau!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com