TruyenHHH.com

Trọng Sinh Chi Trứ Ma [EDIT] [HOÀN]

PN1

ngocbinhbnts

Thành thân là sự kiện thiêng liêng.

Đối với Tiểu Thạch Đầu, tổ chức nghi lễ kết bạn đời với A Nam không cần phải vội vàng.

Bởi vì bất luận là hắn hay A Nam cũng đều biết bản thân quan trọng với đối phương như thế nào. Đã quan trọng đến vậy thì có tiến hành nghi thức hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Thế nhưng sau khi tổ chức, Tiểu Thạch Đầu nhận ra từng khâu từng bước kỳ diệu đến lạ.

Thông qua nghi thức đó, bọn họ nhờ trời cao chứng giám, mãi mãi không xa rời, hai người nhận được lời chúc phúc của đông đảo bằng hữu. Với cả… ngày hôm đó, câu nói “Cùng nhau bạc đầu” của A Nam đúng là thứ ngôn ngữ đẹp nhất thế gian.

Không biết tại sao… Tiểu Thạch Đầu không kiềm chế nổi sự xúc động, không nhịn được muốn òa khóc.

Mà thực tế Tiểu Thạch Đầu cũng đã khóc, khóc suốt nửa đêm tân hôn, đá mẹ đá con rơi đầy giường, A Nam vẫn dịu dàng ôm hắn, an ủi hắn.

“Tiểu Thạch Đầu thích A Nam nhất trên đời.”

“Ừ, A Nam cũng thích Tiểu Thạch Đầu nhất trên đời.”

Thời gian thấm thoắt trôi, nháy mắt đã qua một năm, thế mà khung cảnh buổi thành thân vẫn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua.

Hôm sinh thần của Tiểu Thạch Đầu, hắn nằm nhoài trên bệ ngọc, chống cằm nhìn vườn thảo dược, lại nhìn đám yêu quái trên sườn núi và động vật ngoài sân đang chơi đùa với con của chúng.

Nhẩm lại, chưa được bao lâu mà đám yêu quái, động vật trên đảo đã sinh con cả rồi.

Thú con tuy nhiều hơn, nhưng yêu quái con cũng không kém phần xôm tụ.

Dù sao đi nữa, yêu quái muốn sinh con cũng không dễ dàng gì, thời kỳ mang thai vô cùng cực khổ cho chúng.

Cũng may linh khí trên đảo dồi dào, các yêu quái mang thai cũng không quá khó chịu. Đương nhiên không thể thiếu công lao Tiểu Thạch Đầu chạy khắp nơi chăm sóc, giúp đỡ gia đình chúng.

Chỉ là so với trước kia, Tiểu Thạch Đầu bây giờ không thể chạy tới chạy lui chăm lo đầy đủ cho chúng nữa.

Bởi vì Tiểu Thạch Đầu có chuyện khác phải làm.

Hắn phải không ngừng rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.

Trọng Đạo Nam xử lý xong báo cáo thuộc hạ gửi về, vừa ra sân đã thấy Tiểu Thạch Đầu sưởi nắng thở dài.

Đã lâu rồi Trọng Đạo Nam chưa thấy Tiểu Thạch Đầu thảnh thơi như vậy.

Y đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, vuốt mấy sợi tóc rũ dưới nắng, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Sao lại thở dài?”

Tiểu Thạch Đầu ngửa đầu, bắt gặp nụ cười dịu dàng của A Nam, lập tức vươn tay ôm eo A Nam, dán sát vào người y, khẽ gọi, “A Nam~”

“Ừ.” Trọng Đạo Nam đáp, mắt cũng lướt qua đám động vật nhỏ ngoài sân.

Bầy thú con đùa giỡn với nhau, chạy xa khuất tầm mắt, nhưng chỉ cần vẫn còn ở trên đảo thì chúng sẽ được an toàn.

Động vật và yêu quái sẽ săn lùng lẫn nhau để sinh tồn, Trọng Đạo Nam hay Tiểu Thạch Đầu cũng không can thiệp. Nhưng chúng có một quy tắc, đó là bất luận cuộc sống khốc liệt đến mấy cũng sẽ không đi săn trước mặt Tiểu Thạch Đầu.

“A Nam.” Tiểu Thạch Đầu lười biếng nói, “A Nam, hôm nay là sinh thần ta đó~”

Bàn tay đang xoa đầu Tiểu Thạch Đầu khựng lại, “Đúng là hôm nay.”

Tiểu Thạch Đầu nghe y xác định, mặt mày hớn hở nhìn y, “Vậy A Nam còn nhớ lời hứa lúc trước không?”

Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu lấp lánh mong chờ, nhìn cho Trọng Đạo Nam phải đầu hàng, đồng ý với nguyện vọng của hắn.

Dù sao thì đúng là y đã hứa với Tiểu Thạch Đầu, không ngờ lâu vậy rồi…

“Được rồi.” Trọng Đạo Nam nói.

Sau đó…

Dưới ánh mắt thèm thuồng của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam biến thành phiên bản tí hon.

A Nam bé xíu đứng trong lòng bàn tay Tiểu Thạch Đầu, song khí thế vẫn không suy suyễn.

Cảm giác hệt như lần đầu Tiểu Thạch Đầu thấy A Nam thu nhỏ, dù bé tí tẹo mà vẫn quyến rũ chết người.

Phiên bản thu nhỏ có một sức hấp dẫn lạ kỳ, khiến người ta muốn ôm mặt gào thét.

Tiểu Thạch Đầu nâng Trọng Đạo Nam tí hon, hai mắt phát sáng ôm y chạy vào phòng.

Dựa vào ước định thì hắn chỉ có đúng một ngày để chơi thôi, cho nên hắn phải tranh thủ thỏa mãn thú tính.

Tiểu Thạch Đầu chuẩn bị cho ngày này lâu lắm rồi.

Lần trước, sau khi “bắt nạt” Tiểu Thạch Đầu chán chê, Trọng Đạo Nam tất nhiên biết y phải đối mặt với ngày hôm nay, nhưng y không ngờ lại xuất hiện tình huống này.

Trọng Đạo Nam nhìn hàng loạt bộ y phục bé xíu được xếp ngay ngắn trong túi càn khôn, bỗng dưng cảm thấy cạn lời.

Y đương nhiên không biết Tiểu Thạch Đầu bắt đầu may chúng từ khi nào, mất bao lâu để làm nhiều như vậy.

Hơn nữa…

“Đây là?”

Tiểu Thạch Đầu xoa hai bàn tay, nhìn A Nam tí hon đứng trên bàn, mắt lóe sáng, “A Nam~ chúng ta chơi trò thay quần áo đi.” Hắn thấy Trọng Đạo Nam hơi chần chừ, lập tức bổ sung, “A Nam đã hứa với Tiểu Thạch Đầu rồi mà.”

Đúng thế, y đã hứa với Tiểu Thạch Đầu rồi.

Thế là Trọng Đạo Nam bắt đầu thay y phục.

Thay một loạt bộ cánh màu sắc, kiểu dáng đa dạng, cũng thật khổ cho Tiểu Thạch Đầu, tốn bao nhiêu tâm tư may nhiều như vậy. Trọng Đạo Nam thay liên tiếp mấy bộ, phong thái vẫn bình chân như vại.

Nhưng Trọng Đạo Nam nhanh chóng phát hiện y đã yên tâm quá sớm.

Y nhận ra càng về sau những bộ y phục càng hở hang thiếu vải.

Đồng thời, tay Tiểu Thạch Đầu liên tục bấm thủ quyết…

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi đang làm gì đấy?”

Tiểu Thạch Đầu cười híp mắt, lập tức giấu tay đi, “Đâu có gì đâu~ A Nam mau thay đồ tiếp đi~”

“Thủ quyết đó dùng để lưu giữ hình ảnh đúng không?”

“Hì hì hì.” Tiểu Thạch Đầu chỉ cười không nói.

Trọng Đạo Nam nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tiểu Thạch Đầu, bất đắc dĩ tiếp tục đổi áo.

Cảm nhận của Trọng Đạo Nam quả thật không phải ảo giác, y phục càng lúc càng mát mẻ, vải vóc mỏng được bao nhiêu thì mỏng bấy nhiêu. Trọng Đạo Nam thầm nghĩ rốt cuộc Tiểu Thạch Đầu đã làm gì mà chế ra được mẫu y phục này, động tác dần chậm lại.

Tiểu Thạch Đầu len lén bắt thủ quyết, mắt vẫn chăm chú nhìn Trọng Đạo Nam không dứt.

Dù đã biến thành bé xíu mà A Nam vẫn rất đẹp trai…

Tự dưng thấy hơi hối hận.

Muốn A Nam biến lớn trở lại quá.

Nhưng mà…

Không biến lớn cũng không sao cả…

Sự thật chứng minh, dù A Nam đã thành tí hon nhưng vẫn có thể dễ dàng lay động tình xuân của Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu ngắm đỏ cả mặt, Trọng Đạo Nam thay đồ càng thoải mái tự nhiên, hắn càng xấu hổ, muốn bỏ trốn, nhưng lại không nhịn được muốn xem tiếp.

Chuyện sau đó diễn ra như một lẽ đương nhiên.

Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam thay đồ mải mê đến nỗi lăn lên giường.

Sau khi trở thành bạn đời, chuyện như vầy xảy ra rất thường xuyên, mọi người đừng kinh ngạc.

Chỉ là lần này Trọng Đạo Nam thu nhỏ, cho nên công tác có chút thay đổi vì hình thể không tương xứng.

Thật sự không thể miêu tả nổi mà.

Hôm sau, Tiểu Thạch Đầu giả ngu cuộn trong chăn, vờ như chưa thức dậy, mãi đến khi Trọng Đạo Nam lắc đầu cười khẽ rời khỏi phòng, Tiểu Thạch Đầu mới dám chui ra. Hắn cúi đầu nhìn cơ thể đỏ hồng như tôm luộc, lại nóng mặt rúc vào chăn.

Trong kế hoạch của Tiểu Thạch Đầu, ngoại trừ bắt A Nam thay y phục còn phải làm vài chuyện cho A Nam thẹn thùng nữa.

Giống như cách A Nam từng làm với Tiểu Thạch Đầu ấy.

Phải dùng ngón tay nghịch thứ quan trọng be bé của A Nam…

Chắc chắn là rất tinh xảo đáng yêu.

Hoặc là bắt A Nam khỏa thân cho ngắm…

Hà hà hà…

Mới nghĩ có chút thôi mà máu toàn thân đã sôi trào.

Tiểu Thạch Đầu rõ ràng cảm giác được máu nóng đang thiêu đốt.

Kết quả, A Nam hoàn toàn chẳng có chút gì là thẹn thùng, hắn thì xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống. Mọi ảo tưởng đều không thành hiện thực, trái lại còn bị A Nam đè ra làm như vầy như vầy như vầy.

Tuy A Nam đã hóa nhỏ, nhiều chuyện không tiện làm, nhưng y vẫn có thể thông qua phương pháp khác để đạt mục đích.

Tiểu Thạch Đầu ngây thơ đơn thuần chưa bao giờ biết trong chuyện chăn gối hóa ra còn có thể dùng công cụ và pháp thuật đặc biệt.

Đúng là…

Đúng là làm đá ta ngượng chết đi được!

Sự tình đêm qua chứng minh, A Nam dù thu nhỏ nhưng vẫn không thể bị áp chế.

Nghĩ đi nghĩ lại, đại kế phản công chỉ còn là ước muốn xa vời.

Tiểu Thạch Đầu cuộn mình lâu thật lâu, rốt cuộc cũng lề mề mặc y phục.

Vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu có nhiều thời gian hơn, hắn có thể cùng A Nam làm nhiều chuyện khác.

Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ vẩn vơ, sau khi ra khỏi phòng mới phát hiện không thấy Trọng Đạo Nam đâu.

Dùng thần thức quét một vòng tiểu viện, vẫn không thấy Trọng Đạo Nam.

Không lẽ A Nam cứ thế mà đi sao?

Vậy sao được chứ.

Bất luận là trước khi thành bạn đời hay sau khi thành bạn đời, Trọng Đạo Nam có đi đâu cũng sẽ báo trước với Tiểu Thạch Đầu một tiếng.

Nên lúc này… chắc là A Nam chỉ đi một lát rồi về đúng không?

A Nam đi đâu vậy?

Tiểu Thạch Đầu muốn đi tìm nhưng vẫn kiềm lại được, hắn cảm giác bây giờ ai trên đảo cũng biết chuyện xảy ra tối qua.

Tuy đó chỉ là ảo giác của hắn.

Tiểu Thạch Đầu nhìn quanh sân, vỗ tay một cái, quyết định nấu một bữa thật ngon.

Ngay lúc hắn quay đi, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên nghe thấy giọng của A Nam.

“Tiểu Thạch Đầu.”

“Hở?” Tiểu Thạch Đầu xoay một vòng, vẫn không thấy ai cả.

“Tiểu Thạch Đầu, ta ở đây này.” Giọng A Nam lại vang lên.

“Ở đâu?” Tiểu Thạch Đầu nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, vẫn không thấy bóng người.

“Ta ở đây.” Lần này, giọng A Nam vang lên gần trong gang tấc, cũng rõ ràng hơn.

Tiểu Thạch Đầu quay phắt lại, thấy A Nam lại biến thành phiên bản thu nhỏ đứng cách hắn không xa, mỉm cười nhìn hắn, “Tiểu Thạch Đầu, có muốn theo ta ra ngoài dạo một vòng không? Đi lấy quà sinh thần của ngươi.”

“Hể?” Tiểu Thạch Đầu sửng sốt, “A Nam có chuẩn bị quà cho ta hả?”

“Tuy rất bất ngờ với yêu cầu hôm qua của Tiểu Thạch Đầu, nhưng mà ta đã chuẩn bị quà cho Tiểu Thạch Đầu từ trước rồi. Chờ giải quyết hết công vụ thì chỉ ở bên Tiểu Thạch Đầu thôi…” Trọng Đạo Nam nghiêng đầu, “Thấy Tiểu Thạch Đầu thích như vậy, lần này chúng ta thu nhỏ rồi ra ngoài đi dạo cho thú vị.”

“A ha!” Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng phản ứng, cười thật rạng rỡ, “Thích quá đi thôi!”






[Mọi người hãy bình chọn ủng hộ cho truyện nhé] ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com