TruyenHHH.com

Trong Sinh Chi Quyen Than

Lục Mạc Ninh lắc đầu: "Xương bộ đầu không trách bản quan nghe được này kia là đã nể mặt."

Xương Văn Bách miễn cưỡng cười cười: "Đại nhân chỉ là ngẫu nhiên đi dạo đến đây, ta có thể nghe được."

Chẳng qua đang lúc cãi nhau nảy lửa với mẫu thân, hắn ta lúc đó không phản bác là vì không muốn Lục đại nhân bị liên lụy vào, nếu là trước đây, sợ là tranh cãi sẽ dữ dội hơn nhiều.

Lục Mạc Ninh nhìn qua ly rượu trước mặt, đoán chừng đối phương ngay từ đầu ở đình hóng gió uống rượu, bị Xương phu nhân tìm tới, mới có chuyện ồn ào.

Xương Văn Bách dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau lời nói của Xương phu nhân, xoa xoa mặt, đau đớn dâng đầy trong mắt. Hắn ta nâng tay rót hai ly rượu, đẩy cho Lục Mạc Ninh một ly: "Đại nhân ngài không phiền uống cùng ta một chén chứ?"

Lục Mạc Ninh ừ một tiếng, giương mắt đối diện với gương mặt đầy rối rắm của Xương Văn Bách, nói: "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, Xương bộ đầu như vậy cũng không thể giải quyết được gì."

Xương Văn Bách cười khổ một tiếng: "Nhưng ta không biết làm sao... Lục đại nhân có thể nghe ta dông dài vài câu không?"

Hắn ta thật sự không biết tố khổ cùng ai, huynh đệ trong châu nha không được, hắn ta thân là bộ đầu, phải làm gương tốt, phải giữ hình tượng, huống chi, cho dù là nói với ai, chuyện nam tử nạp thiếp trên đời này chẳng qua chỉ là chuyện tầm thường, nhưng...

Nhưng hắn ta không muốn, hắn ta biết rõ, nếu là hắn ta thật sự nạp thiếp, người nọ sẽ không tiếp tục ở lại bên cạnh hắn ta.

Lục Mạc Ninh nhìn Xương Văn Bách nâng tay uống một hơi cạn sạch, lại rót cho hắn ta một ly: "Nói đi, nếu có thể, bản quan sẽ giúp ngươi đưa ra ý kiến, còn nếu không giúp được, Xương bộ đầu cứ giải quyết từ căn nguyên."

Xương Văn Bách lắc đầu: "Không giải quyết được... mẫu thân muốn tôn nhi, nhưng Y nhi nàng, căn bản không thể sinh."

"Ồ? Có thể nói ra nguyên nhân?" Lục Mạc Ninh nhấp nửa ly rượu, mùi rượu thơm ngọt xộc vào mũi, quả nhiên liền cảm giác được trên cổ tay chợt lạnh, Hắc Xà không biết có phải đang ngủ hay không vung đuôi biến trở về, ngửi thấy mùi rượu lập tức dựng thẳng thân rắn.

Lục Mạc Ninh:...

Hắn dùng một bàn tay ấn con rắn xuống.

Hắc Xà giãy giụa trong lòng bàn tay hắn, cùng lúc đó, giọng nói chua xót của Xương Văn Bách truyền đến: "Y nhi nàng, mấy năm trước bị trọng thương vì ta, động tới căn cơ, cho nên gả vào mấy năm vẫn không có con.

Thật ra ngay từ khi bắt đầu ta đã biết, ta hỏi qua Kinh đại phu, lúc ấy nàng bởi vì lần bị thương kia động tới căn cơ, không có khả năng thụ thai. Nhưng ta cưới nàng, là thích chính con người nàng, không phải cái gọi là...

Hai năm đầu, bởi vì nàng đã cứu ta, mẫu thân đối với Y nhi vẫn tốt, nhưng sau đó không biết vì sao tin tức này truyền đến tai mẫu thân, người giận tím mặt, một hai phải nạp thiếp cho ta, bị ta uyển chuyển từ chối.

Mấy năm nay, thỉnh thoảng mẫu thân lại nhắc chuyện này, ban đầu bởi vì không chọn được người thích hợp nên bị ta thuyết phục, nhưng lần này... Từ cô nương kia ta cũng chỉ gặp qua một lần, trong lúc tuần tra gặp chuyện ngựa bị kinh sợ chạy loạn, ta chẳng qua đưa tay giúp đỡ một chút, nhưng không ngờ... nàng lại nguyện ý làm thiếp cho ta.

Ta đã giáp mặt cự tuyệt, nhưng chuyện này bị mẫu thân biết được, người liền... tự mình đi tìm Từ cô nương, lúc này mới... Mẫu thân lấy cái chết để bức ép, ta thật sự không có cách nào."

Xương Văn Bách chống đầu, còn đâu vẻ đạm mạc tuấn dật lúc ban ngày, trong mắt chỉ còn sầu khổ khiến cả người chán nản uể oải.

Lục Mạc Ninh nắm được điểm mấu chốt: "Thiếu phu nhân nghĩ như thế nào?"

Cơ thể Xương Văn Bách cứng đờ, khóe miệng càng thêm chua xót: "Nàng không thèm để ý... không thèm để ý..."

Xương Văn Bách thấp giọng lẩm bẩm, từ từ kể ra.

Lúc này Lục Mạc Ninh mới hiểu rõ ngọn nguồn. Thiếu phu nhân từng là nô tịch, bị bán đến Xương phủ làm nô tỳ, mấy năm trước được phân đến bên cạnh Xương Văn Bách, đối phương xinh xắn lanh lợi, cực kỳ được việc, chỉ là trầm mặc ít lời.

Xương Văn Bách vốn rất có hảo cảm với đối phương, sau đó lại có sự kiện vào bốn năm trước, khiến hắn ta quyết định giữ đối phương lại bên người.

Bốn năm trước, Xương Văn Bách truy bắt một tên hung phạm, sau khi bắt được, bị huynh đệ của gã trả thù, huynh đệ kia lẻn vào Xương phủ, ý đồ mưu sát Xương Văn Bách, trong lúc cấp bách, thiếu phu nhân đã chắn một mũi tên cho Xương Văn Bách, bị bắn trúng bụng, sau đó giống như Xương Văn Bách đã nói, không thể sinh con.

Trong thời gian chăm sóc, Xương Văn Bách càng thêm để tâm đến đối phương, thẳng thắn biểu lộ tâm ý, muốn cưới nàng làm vợ.

"Ta có thể cảm nhận được... Y nhi cũng có ý với ta, nhưng mà, nhưng mà..." Xương Văn Bách lắc đầu, ngẩng đầu dò hỏi Lục Mạc Ninh: "Lục đại nhân, ta nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ..."

Thế nhưng Lục Mạc Ninh còn chưa kịp trả lời thì Xương Văn Bách đã say gục trên bàn đá.

Tang Bồi đã đến gần từ lúc nào, đợi chỉ thị của Lục Mạc Ninh.

Lục Mạc Ninh để Tang Bồi cõng Xương Văn Bách, xoay người định tìm tôi tớ trong phủ đưa người trở về.

Nhưng vừa xoay người, nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang chậm rãi đi tới, dẫn đầu là nữ tử với khuôn mặt nhỏ nhắn, mặc một bộ váy áo trắng trơn, đi cực chậm, chốc chốc lại che miệng ho nhẹ một tiếng, kìm nén cơn ho khiến nàng trông yếu đuối mong manh, một tỳ nữ đi theo phía sau, vài lần đưa tay nâng đỡ nàng, bị nàng uyển chuyển từ chối.

Nữ tử giương mắt, nhìn thấy đoàn người Lục Mạc Ninh, đôi mắt trong veo hơi động, suy đoán được thân phận của Lục Mạc Ninh, nhún người hành lễ: "Đại nhân."

Giọng nói của đối phương không trong trẻo như giọng nữ tử bình thường, có chút khàn, có lẽ là do thương tích từ bốn năm trước.

Lục Mạc Ninh không tới gần: "Thiếu phu nhân đã ở đây thì tốt, Xương bộ đầu say rồi, cảm phiền thiếu phu nhân tìm mấy người hầu, bản quan không tiện cùng đi với thiếu phu nhân."

Nữ tử cũng không tới gần, chỉ đứng dưới tàng cây hoa lê, nhẹ nhàng hành lễ: "Đa tạ."

Đến khi thiếu phu nhân rời đi không bao lâu, có mấy người hầu đi đến, cung kính nói cảm tạ Lục Mạc Ninh rồi nâng Xương Văn Bách đi.

Lục Mạc Ninh xoay người muốn trở về, đi được vài bước mới phát hiện Tang Bồi không đi theo.

Hắn xoay người: "Hưm?"

Tang Bồi còn nhìn chằm chằm vào gốc cây hoa lê, nghe tiếng mới giật mình, vội vàng lắc đầu, gãi gãi đầu đi tới.

Lục Mạc Ninh hiếm khi thấy Tang Bồi như thế này, "Sao vậy?"

Tang Bồi hơi khó nói, do dự: "Tỳ nữ kia của thiếu phu nhân... biết võ."

Lục Mạc Ninh cười khẽ: "Ngươi vẫn luông nghĩ tới chuyện này sao? Thông thường ở hậu trạch, để bảo vệ bản thân sẽ tìm một hai nữ tử thân thủ không tồi làm tỳ nữ, vì trong tình huống đặc thù người hầu không thể đi theo bảo vệ."

Tang Bồi gãi gãi ót, gật đầu với Lục Mạc Ninh.

Sau khi mấy người Lục Mạc Ninh trở về, Hồng Quảng Bình vẫn chưa ngủ, biết vẫn chưa tìm được gì thì tiếc nuối quay về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Mạc Ninh mới vừa đi ra cửa viện, đã nhìn thấy Xương Văn Bách ngại ngùng đứng đó. Hắn ta nhìn thấy Lục Mạc Ninh thì khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: "Đêm qua... khiến đại nhân chê cười."

"Không có gì. Xương bộ đầu đã tỉnh rượu?" Lục Mạc Ninh trêu đùa một câu.

Xương Văn Bách thật ra cũng không còn khó chịu: "Đã tỉnh. Đêm qua Y nhi..."

Xương Văn Bách hơi đỏ mặt một chút, dường như muốn nói gì đó lại ngại ngùng, chắp tay: "Đa tạ đại nhân, ta nghĩ thông suốt rồi, sẽ nói chuyện lại với mẫu thân."

Lục Mạc Ninh đoán rằng thiếu phu nhân có lẽ đã nói chuyện với Xương Văn Bách, cho hắn ta thêm tự tin: "Đi thôi, bản quan cũng không giúp được gì, khúc mắc thì cần Xương phu nhân tự mình nghĩ thông."

Đoàn người Lục Mạc Ninh dựa theo kế hoạch hôm qua, đi đến nhà của người chết thứ bảy, trên đường đi, Lục Mạc Ninh dò hỏi Xương Văn Bách: "Tình hình trong nhà người chết thứ bảy này như thế nào?"

Có lẽ vì đêm qua cùng nhau uống rượu, hai người thân thiết hơn không ít: "Vương Khánh này là người mổ heo, thường ngày ở trên phố dựng một cái lều bán thịt heo, với hàng xóm quan hệ không tồi.

Theo hàng xóm chung quanh nói, hắn ta bình thường khá dễ ở chung, đối với thê nhi trong nhà cũng khá tốt, chỉ là Vương Chu thị bình thường cũng ít ra ngoài, tính tình cũng yếu đuối.

Mấy ngày trước sau khi Vương Khánh chết, bọn ta tới nhà hỏi chuyện, Vương Chu thị sợ tới mức chỉ biết khóc, không hỏi ra được cái gì."

Lục Mạc Ninh nghĩ đến nửa cái đầu huyết nhục lẫn lộn của Vương Khánh: "Ngày thường hắn ta có thù oán gì với hàng xóm sao?"

Xương Văn Bách lắc đầu: "Không có, nghe nói Vương Khánh này còn khá dễ nói chuyện, cũng hào phóng, thấy nhà ai khó khăn sẽ đưa nhiều hơn một chút, hàng xóm xung quanh khen ngợi rất nhiều, đáng tiếc người như vậy lại chết, thật sự đáng tiếc."

Lục Mạc Ninh nghĩ đến mấy tờ nghiệm thi, trầm tư nói: "Trước cứ đi xem sao."

Bọn họ tới nhà Vương Khánh, là một tiểu viện cũ nát, cách sạp thịt heo của Vương Khánh rất gần, đứng trước sạp thịt heo là có thể nhìn thấy tiểu viện.

Xương Văn Bách nhìn thấy vẻ mặt Lục Mạc Ninh khác thường: "Đại nhân, sạp thịt heo này có vấn đề?"

Lục Mạc Ninh lắc đầu, nhìn nơi đặt cái giá sạp thịt heo, có một cái hố cũ, cái giá đã được dời đi, đương nhiên sau khi dời đi, có thể nhìn thấy cửa viện rõ hơn.

Lục Mạc Ninh đột nhiên có loại cảm giác bất thường.

Tới trước cửa nhà Vương Khánh, Xương Văn Bách đi lên gõ cửa, không bao lâu thì Vương Chu thị mở cửa với gương mặt nhỏ trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lướt nhanh qua bọn họ một cái liền sợ hãi rụt cổ, quả nhiên gan nhỏ, giọng nói lắp bắp: "Ngươi, các ngươi... các ngươi còn, còn tới... làm, làm cái gì?"

Nha dịch phía sau Xương Văn Bách trực tiếp đẩy ra cánh cửa chỉ mới hé được một chút, nói: "vụ án của phu quân ngươi vẫn chưa điều tra xong, ngươi nói xem bọn ta tới làm cái gì? Mau mở cửa, hỏi chuyện như thường lệ!"

Vương Chu thị tựa hồ là bị dọa sợ, đỏ mắt nói: "Hắn đã chết... thi thể bọn ta cũng không cần nữa, không, không cần hỏi lại..."

Dứt lời liền muốn dùng sức đóng cửa, chỉ là sức nàng yếu không địch lại được nha dịch cao to, rầm một tiếng cửa bị mở rộng ra: "Ngươi nói không cần là có thể bỏ? Hắn là phu quân của ngươi, ngươi thế này, không lẽ hắn là do ngươi giết?"

Nha dịch cố ý hù dọa Vương Chu thị, nàng quả nhiên bị dọa, co ro ở cửa không dám hé răng.

Không lâu sau, một hài tử nhỏ gầy thất tha thất thiểu chạy vào lòng Vương Chu thị, nàng lập tức ôm chặt lấy, mẫu tử hai người sợ hãi nhìn đoàn người, đứa nhỏ này sợ tới mức cả người phát run.

Lục Mạc Ninh vẫn luôn im lặng, ánh mắt đảo qua phản ứng của hai mẹ con, rồi nhìn vào bên trong cánh cửa, hơi nheo mắt, bước tới ngăn chặn động tác của nha dịch: "Được rồi, vào trong rồi nói."

Nha dịch lập tức cung kính nói: "Lục đại nhân nói đúng."

Đoàn người vào trong viện, Lục Mạc Ninh nhìn quanh một vòng, mẫu tử Vương Chu thị sợ hãi rụt rè theo phía sau, cách thật xa. Hài tử khoảng chừng bốn năm tuổi, cả người run rẩy, ôm chân Vương Chu thị không dám ngẩng đầu.

Lục Mạc Ninh đứng yên ở chính đường, đột nhiên xoay người ánh mắt sắc bén nhìn Vương Chu thị: "Vương Chu thị, Vương Khánh đã chết, tại sao ngươi không treo lụa trắng?"

Lục Mạc Ninh đột nhiên lên tiếng, Vương Chu thị sợ tới mức mặt biến sắc, hài tử ôm chân nàng "oa" một tiếng khóc lên, thanh âm mỏng nhẹ giống như tiếng mèo con kêu, nghe cực kỳ đáng thương, trong miệng lẩm bẩm "đừng" "đừng"...

Vương Chu thị lập tức ngồi xổm xuống, ôm hài tử nhỏ gầy vào trong ngực, không ngừng trấn an.

Lục Mạc Ninh thở dài một tiếng, biết suy đoán trong lòng được nghiệm chứng hơn phân nửa. Hắn bước qua, ngồi xổm xuống, vẻ mặt nhu hòa sờ sờ đầu hài tử, từng chút từng chút trấn an: "Không sao hết, vừa rồi là ca ca đùa với ngươi thôi, không đánh ngươi."

Có lẽ bởi vì giọng nói dịu dàng của Lục Mạc Ninh, hài tử ngừng khóc, lén lút giương mắt liếc nhanh một cái nhìn Lục Mạc Ninh, xem ra là nhìn thấy Lục Mạc Ninh thật đẹp, nhỏ giọng khụt khịt một tiếng rồi nói: "Thật, thật sự... không đánh sao?"

Giọng nói cũng nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, thân hình gầy chỉ còn lại xương, rõ ràng là không đủ dinh dưỡng.

Lục Mạc Ninh ừ một tiếng, vươn tay bế tiểu hài tử gầy yếu lên.

Tiểu hài tử do dự một chút, sau đó nhìn dung mạo xinh đẹp của Lục Mạc Ninh, đôi mắt đẫm lệ đặc biệt trong trẻo: "Đại ca ca, ngươi thật đẹp..."

Vương Chu thị vốn đang lo lắng, thấy hài tử không còn khóc, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng nhìn Lục Mạc Ninh nàng lại lo lắng không thôi: "Hổ, Hổ Tử mau xuống đi..."

Lục Mạc Ninh lại là nhìn về phía Vương Chu thị: "Theo ta vào trong, bản quan cũng không có ý trách cứ ngươi, lụa trắng không treo cũng không sao."

Phản ứng kỳ lạ này của Lục Mạc Ninh làm Xương Văn Bách và mấy nha dịch cũng không hiểu ra sao, nhưng nghe đối phương nhắc đến lụa trắng mới quay đầu nhìn, phát hiện quả nhiên trong viện không có treo lụa trắng, cái gì cũng không có.

Thông thường trong nhà có người chết, chưa nói đến linh đường, ít nhất phải có lụa trắng, Vương Chu thị có chút kỳ lạ, chẳng treo gì hết.

Không lẽ... đại nhân nhìn ra được Vương Chu thị có gì mờ ám?

Không lẽ... Vương Khánh là do Vương Chu thị giết?

Vậy cũng không đúng, Vương Khánh bị giết cách đây vài con hẻm, hơn nữa thi thể kia của Vương Khánh, phụ nhân thế này có thể làm được?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Hổ Tử có lẽ cảm nhận được Lục Mạc Ninh không có địch ý, ngoan ngoãn ôm cổ Lục Mạc Ninh để hắn bế đi vào, Vương Chu thị không còn cách nào khác, chỉ có thể rũ đầu bước nhỏ đi theo, vào đến nơi, muốn đến gần nhưng lại không dám: "Đại, đại nhân..."

Lục Mạc Ninh chỉ chỉ một chỗ ngồi: "Ngồi xuống đi, bản quan có chuyện muốn nói với ngươi."

Vương Chu thị nào dám: "Không, không cần... dân phụ..."

Câu tiếp theo của Lục Mạc Ninh khiến Vương Chu thị sợ hãi, không chỉ có nàng, mấy người Xương Văn Bách vừa mới bước vào đều ngốc lăng.

Lục Mạc Ninh nói: "Vương Khánh... không phải phu quân của ngươi đúng chứ?"

Vương Chu thị vốn dĩ đang do dự không biết có nên bế Hổ Tử lại, đột ngột nghe một câu như vậy, sắc mặt đại biến ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, ngay sau đó lùi ra sau hai bước, chân mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, run rẩy cả người.

Hổ Tử nhìn thấy nàng như vậy đang cười toe toét cũng sợ mà khóc lên.

Lục Mạc Ninh ôm Hổ Tử, vỗ lưng dỗ hài tử, nhìn Vương Chu thị bất đắc dĩ nói: "Ngươi sợ cái gì, bản quan biết chuyện này không liên quan tới ngươi, Vương Khánh giả rốt cuộc là ai?"

Vương Chu thị nghe xong càng khóc dữ hơn.

Xương Văn Bách cùng với mấy nha dịch thì lại là vẻ mặt sững sờ, Xương Văn Bách nói: "Lục đại nhân, ngài... làm sao mà biết được? Vương Khánh không phải là Vương Khánh, vậy là ai?"

Lục Mạc Ninh nói: "Bản quan hoài nghi, là bởi vì ba nguyên nhân."

Mọi người đồng loạt nhìn Lục Mạc Ninh, chờ hắn nói tiếp: "Nguyên, nguyên nhân gì?"

Lục Mạc Ninh nói: "Thứ nhất, là sạp thịt heo bên ngoài, ban đầu cái kệ không phải ở chỗ đó, mà là bị dỡ lên rồi chôn xuống lại, vị trí được dựng lại chỉ để có thể nhìn thấy toàn bộ tiểu viện, điều này thật sự kỳ lạ."

Xương Văn Bách: "Cũng có thể là... Vương Khánh lo lắng cho bà nương của mình, cho nên..."

Lục Mạc Ninh nói: "Nếu chỉ nhìn vào một điểm này thì đúng là có thể vậy. Thứ hai, lúc trước Xương bộ đầu có nói Vương Khánh có quan hệ rất tốt với hàng xóm xung quanh, thậm chí còn chiếu cố những nhà khó khăn, nhưng mà, hắn lại không quan tâm thê nhi của chính mình, đặc biệt là nhi tử của mình, nhỏ gầy thiếu dinh dưỡng không nói, không cho phép hai người ra khỏi cửa, như vậy bình thường sao? Sợ là ngày thường ra ngoài mua đồ ăn cũng không được phép?"

Mấy người Xương Văn Bách lập tức nhìn về phía Vương Chu thị và Hổ Tử, lúc trước không cảm thấy gì, giờ nhìn thì đúng là kỳ lạ.

Ai cũng nói Vương Khánh là người tốt, nhưng tại sao lại khắc nghiệt với chính hài tử của mình?

Hơn nữa Vương Chu thị này, thật sự không nghe nói nàng từng ra khỏi cửa, Vương Khánh nói thân thể nàng không khỏe, nhưng nay nhìn Vương Chu thị, tuy rằng nhút nhát co rúm, nhưng trông rất khỏe mạnh.

Về điểm thứ ba, không cần Lục Mạc Ninh nói, bọn họ có thể đoán được. Điểm thứ ba, có lẽ là, Vương Khánh đã chết mà bà nương của hắn ta không chỉ không bày linh đường, mà thậm chí lụa trắng cũng không treo, Vương Chu thị cũng không cài hoa trắng trên đầu, giống như là... trong nhà không hề có người chết.

Mấy người Xương Văn Bách hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn về phía Vương Chu thị, thấy đối phương khóc run cả người, đột nhiên dập đầu với Lục Mạc Ninh: "Đại nhân... cầu ngài làm chủ cho dân phụ... làm chủ cho vong phu!"

Những lời này của đối phương đã chứng thực suy đoán của Lục Mạc Ninh, làm mấy người Xương Văn Bách lại hít thêm một hơi khí lạnh: "..." Đại nhân quả thật thần kỳ!

Hắn đến đây không tới một nén nhang, thế nhưng thu hoạch nhiều hơn bọn họ đến mấy lần.

Từ sau khi Vương Khánh chết, bọn họ tới không dưới bảy tám lần, vậy mà không nhìn ra gì cả. Đến khi mấy người Xương Văn Bách theo Lục Mạc Ninh ra khỏi nhà người chết, mặt ai cũng đều sững sờ.

Lục Mạc Ninh đoán không sai, người chết đích xác không phải là Vương Khánh mà là một tên cướp.

Vương Chu thị cũng không biết rõ là người ở đâu, mấy năm trước một nhà bọn họ chuyển đến đây, mới được mấy ngày, sạp thịt heo còn chưa được dựng lên, một đêm nọ, nhà bị cướp, đồ tể Vương Khánh đánh nhau với tên cướp thì bị giết.

Tên cướp ban đầu cũng muốn giết Vương Chu thị và Hổ Tử, nhưng nhìn thấy Vương Chu thị xinh đẹp nên nảy ra ý nghĩ thay thế.

Trùng hợp một nhà Vương Khánh vừa tới châu thành, láng giềng còn chưa quen biết, tên cướp sau khi cạo râu, chiếm lấy thân phận của Vương Khánh, lừa gạt hết thảy.

Để đề phòng Vương Chu thị tiết lộ ra ngoài, ban ngày gã trói Vương Chu thị cùng với Hổ Tử trong nhà, sạp thịt heo là mua từ một người bán thịt của nhà trước kia, được dựng ở cách đó không xa, gã dứt khoát di chuyển đến chỗ có thể nhìn thấy toàn bộ tiểu viện, giám thị Vương Chu thị.

Còn Hổ Tử, bởi vì không phải là con của gã, gã tất nhiên không thèm để ý. Mấy năm không gặp người, Vương Chu thị và Hổ Tử tự nhiên sinh lòng sợ hãi người khác.

Vương Chu thị sợ Vương Khánh giả, nhưng cũng hận gã, gã bị giết, nàng vui còn không kịp, ở đâu có chuyện để tang cho gã?

Nha dịch dưới sự chỉ dẫn của Vương Chu thị quả nhiên đào ra được một khối thi thể trong sân.

Vụ án thay đổi đột ngột khiến cho mấy nha dịch khiêng thi thể thứ tám đi với vẻ mặt ngơ ngác, mãi cho đến lúc về tới châu nha, Xương Văn Bách mới lấy lại tinh thần, vội vàng bước tới dò hỏi Lục Mạc Ninh: "Đại nhân, thế này... rốt cuộc là như thế nào? Ngài làm sao biết được Vương Khánh giả này là tội phạm bị truy nã?"

Lúc trở về, Lục Mạc Ninh trực tiếp yêu cầu hắn ta đi điều tra mấy tên tội phạm cũ từng bị truy bắt, hắn ta thật sự không hiểu.

Lục Mạc Ninh xoay người, đi vào phòng nghiệm thi, lấy ra bảy tờ giấy nghiệm thi, chỉ chỉ, nhìn về phía Xương Văn Bách: "Ngươi nhìn xem thân phận của bảy người chết này... có nhìn ra gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com