TruyenHHH.com

Trong Sinh Chi Quyen Than

Lục Mạc Ninh và Kha Xuân Sinh đợi cho đến khi trời hửng sáng thì bên ngoài mới hoàn toàn yên tĩnh.

Sau khi chết lặng một lúc, Kha Xuân Sinh đột nhiên khóc lên. Khóc đủ lại đứng lên, rồi thịch một cái quỳ gối trước mặt Lục Mạc Ninh, dập đầu thật mạnh ba cái.

Lục Mạc Ninh đứng dậy nâng đối phương lên: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Kha Xuân Sinh lắc đầu, sau khi y giả điên, Vu Vân Hổ sợ y nói ra chuyện trong Giang thị sơn trang, nên khiến y không nói được nữa. Gã không nghĩ y biết viết chữ nên cũng không làm gì khác với y, nếu không Kha Xuân Sinh có lẽ còn thảm hại hơn.

Y hơi há miệng, dùng khẩu hình môi nói: ơn cứu mạng, suốt đời khó quên.

Giang Ngọc Thành cũng được cứu ra, nhưng tình trạng không được tốt lắm, Lận đại nhân phái vài thủ vệ nâng người hạ sơn, nhanh chóng trị liệu.

Kha Xuân Sinh lảo đảo đi qua, đổ ập trước chiếc cáng phủ vải bố trắng, cầm lấy bàn tay chồng chất vết thương lộ ra ngoài, giữ chặt lấy, rồi lại sợ đối phương đau, nhanh chóng buông ra.

Lục Mạc Ninh nhìn cáng rời đi, một lúc lâu không lên tiếng.

Toàn bộ người trong thôn trang được chia làm hai nhóm, một nhóm là sơn phỉ, một nhóm là hạ nhân thôn trang, bởi vì phần lớn bọn họ đều ở tại tiền viện, nên không hề biết rằng người mà bọn họ gọi là trang chủ ba năm qua thật ra là giả mạo, vì vậy ngây người hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trang chủ là giả?

Là sơn phỉ giả trang? Phu nhân không bị điên?

Trang chủ thật sự là người bị gọi là "quỷ" kia?

Cho đến khi tên Vu Vân Hổ, kẻ có phần giống Giang Ngọc Thành, bị giải đến, bị ép quỳ trên mặt đất, quần áo xộc xệch, làm gì còn có khí thế thường ngày?

Lận qua xoay người, hắn ta chừng 30 tuổi, một thân quan phục cực kỳ cao lớn, quanh thân toát ra sự lạnh nhạt nghiêm nghị mang theo sát khí của người đã nhìn thấy máu. Nghe nói Lận Qua là cựu thần cận vệ của Thiên Kích đế năm đó, sau khi Thiên Kích đế băng hà, Hoàng đế hiện giờ đăng cơ liền thu hồi binh quyền, lại bị biếm làm tri châu của Mộ Châu thành, một vùng đất khổ hàn, sợ là thời gian qua cũng không được suôn sẻ.

Lận đại nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Lục đại nhân?"

Lục Mạc Ninh chắp tay hành lễ: "Hạ quan bái kiến Lận đại nhân."

Lận đại nhân ừ một tiếng, thần sắc phức tạp nói: "Theo bản quan."

Hai người một trước một sau đi thiên viện, cửa phòng đóng lại, ánh mắt Lận đại nhân ngưng trọng nhìn về phía Lục Mạc Ninh, bày ra bức thư lúc trước: "Đây là ngươi viết?"

Lục Mạc Ninh ừ một tiếng: "Đúng vậy."

"Người lạc khoản ở đây, bây giờ ở nơi nào?" đáy mắt Lận đại nhân lóe sáng, làm Lục Mạc Ninh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của ông chủ Bạch, đồng thời cũng có chút bất đồng, Lận đại nhân vẫn là kích động một cách khó hiểu nhưng lại khắc chế hơn. Nếu không phải luôn luôn giữ tự chủ, Lận đại nhân có thể đã nắm vai hắn ép hỏi giống như ông chủ Bạch.

Lục Mạc Ninh nói: "Bây giờ y không có ở đây, tạm thời không thể gặp ngài."

Lận đại nhân lắc đầu: "Không thể nào, lúc ấy rõ ràng ta... rõ ràng..." Hắn ta rũ mắt, nhìn con chữ cuối cùng kia, nhịn không được mong chờ trong lòng: "Người thật sự còn sống?"

Tầm mắt Lục Mạc Ninh đảo qua mộc châu trên cổ tay: "Ừm, chỉ là tình huống của y hiện tại không tốt lắm, không có cách nào gặp các ngươi, thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở về. Trước đó, mong rằng Lận đại nhân đừng tiết lộ ra ngoài."

Lận đại nhân lẩm bẩm: "Tất nhiên tất nhiên..."

Thái độ sau đó của Lận đại nhân hoàn toàn thay đổi, cứ luôn dặn dò Lục Mạc Ninh nhất định phải chăm sóc đối phương thật tốt, có yêu cầu gì cứ việc lên tiếng, rồi như một lão bà tử dặn đi dặn lại, khiến Lục Mạc Ninh thật sự đau đầu.

Đến khi Lận đại nhân chịu thả người, Lục Mạc Ninh nói ra nơi mà bọn Miên Sinh bị mang đi dựa theo những gì Kha Xuân Sinh kể lúc trước, xong xuôi thì xuống núi.

Vừa đi đến chân núi đã nhìn thấy Tang Bồi đang chờ ở đó, hai mắt đỏ au, có lẽ là mấy ngày rồi không ngủ ngon.

Hắc Xà thấy vậy, hừ một tiếng: Người hầu này của ngươi vậy mà trung thành, khi ta trở về, hắn đang ở bên kia triền núi, nhìn dáng vẻ có lẽ là canh giữ mấy ngày không ngủ không nghỉ, yên tâm, ta có lòng tốt nhắc nhở, bằng không, sợ là hắn ta đã sớm đột nhập lên núi.

Lục Mạc Ninh đi qua, vỗ vỗ bả vai Tang Bồi: "Vất vả rồi."

Hắn nghiêng đầu qua một cái, liền nhìn thấy Hắc Xà vô cùng bất mãn: Rõ ràng ta vất vả nhất, công lao cũng lớn hơn, tại sao lại khen hắn ta?

Lục Mạc Ninh:...

Hắn lơ đãng sờ sờ cái đầu nhọn của con rắn nói: "Cũng vất vả ngươi."

Nhưng sau khi sờ xong, phát hiện thân Hắc Xà cứng đờ, giọng nói nam tử trầm thấp mang theo vài phần khác thường khó tả: Ngươi... ngươi không biết đầu nam tử không thể sờ lung tung sao?

Lục Mạc Ninh nhướng mày: "Không phải ngươi để ta sờ?"

Hắc Xà: Bả vai và đầu giống nhau sao?

Lục Mạc Ninh kín đáo nhìn qua, nhìn từ đầu đến đuôi rắn: Ngươi có thứ gọi là bả vai sao?

Hắc Xà:...

....................................

Lục Mạc Ninh chạy hơn nửa ngày đường, sau khi trời tối đã trở lại khách điếm, ngủ một giấc ngon lành hiếm có, không cần lo lắng buổi tối bị người của Vu Vân Hổ tập kích mê dược. Hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy trên người nặng như bị bóng đè(*).

(*) gốc là "quỷ thượng thân"

Lục Mạc Ninh đẩy đẩy, cảm giác cánh tay như xuyên qua cái gì, lạnh đến tê cả da đầu, hắn vội mở mắt, bắt gặp một đôi mắt phượng đen tuyền sâu thẳm trong bóng đêm cùng một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nửa thực thể nửa hư ảo, đang đè ở trên người hắn, ánh mắt say nhập nhèm lờ đờ: Tiểu mỹ nhân nhìn không tồi, tới bồi gia uống rượu.

Lục Mạc Ninh:...

Hắn không biểu cảm giơ tay lên, chọc vào cơ thể bán thực thể của nam tử, quả thực là tốt hơn chút so với trước kia, xem ra đúng là tích lũy giá trị thiện niệm có thể giúp y hồi phục, nhưng không biết có thể khôi phục trong bao lâu.

Lục Mạc Ninh quay qua, nhìn thấy trên bàn để mấy cái túi da trâu, tất cả đều trống không. Cũng không biết tửu quỷ này đã uống nhiều ít.

Lục Mạc Ninh còn chưa kịp đẩy người ra, đột nhiên nhìn thấy khóe miệng nam tử nhếch lên, cười một cách khó hiểu, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của hắn, nhưng Lục Mạc Ninh chỉ cảm thấy như có tảng băng dán lên cổ, trước khi hắn kịp phản ứng thì chân đã giơ lên đá người xuống giường.

Một tiếng "rầm" vang lên, nam tử ngã nghiêng nằm trên mặt đất.

Nếu bây giờ có người bước vào, e là sẽ sợ tới mức thét lên, nam tử nửa trong suốt ánh mắt lờ đờ say mèm lẩm bẩm gì đó trong miệng, xoa xoa cái đầu bị đụng, rồi cứ thế nằm rạp trên đất ngủ mất.

Lục Mạc Ninh:...

..............................................

Hôm sau thức dậy, Lục Mạc Ninh nghe tiếng bên ngoài lộn xộn, hắn biết một khi chuyện Điền tri châu và Giang thị sơn trang bại lộ, nhất định sẽ gây náo loạn.

Hắn từ tốn rửa mặt chải đầu xong, rũ mắt nhìn, thấy Hắc Xà đã biến trở về từ bao giờ, quấn trên cổ tay hắn, mặt rắn mông lung, đuôi rắn chạm chạm cái đầu nhọn bị u một cục: Tại sao đầu của ta lại sưng thế này?

Lục Mạc Ninh bình thản nói: "Sáng dậy thấy có túi da trâu rỗng, hẳn là ngươi uống say rồi tự mình đụng đầu."

Hắc Xà hồ nghi: Thật vậy?

Lục Mạc Ninh rũ mắt: "Không thì còn thế nào nữa?"

Hắc Xà bị hắn nhìn một cái lại thấy chột dạ một cách khó hiểu: Chắc, chắc là vậy rồi.

Lục Mạc Ninh ra khỏi khách điếm, Tang Bồi trầm mặc đi theo phía sau, quả nhiên thấy ven đường bá tánh đều đang bàn tán sôi nổi với vẻ khó tin: "Trời ạ, vậy mà... Giang trang chủ là giả, mấy năm nay chúng ta nhìn thấy... vậy mà lại là trang chủ giả..."

"Còn không phải sao, nghe nói Giang trang chủ thật sự bị bắt nhốt, kẻ giả dạng chính là sơn phỉ, chính là bọn sơn phỉ năm đó hại chết cả nhà Giang phu nhân!"

"Thật là táng tận lương tâm, nếu không có Lận đại nhân, sợ rằng chúng ta không bao giờ biết chuyện này!"

"Đúng vậy đúng vậy, không ngờ trên đời lại có người giống nhau như vậy..."

"Có giống gì đâu, ta nhìn thấy xe chở tù, chỉ giống được vài phần, đều dựa vào quần áo trang điểm, làm gì có bộ dáng hảo tâm như Giang trang chủ, nghĩ đến mấy năm nay chúng ta bị bọn sơn phỉ chuyên giết người cướp sắc lừa gạt, liền cảm thấy..."

"......"

Âm thanh bàn tán tràn ngập hai bên đường, từ đằng xa, mấy chiếc xe tù đang đi tới, dẫn đầu chính là Điền Côn mặc tù phục, ông ta có lẽ không ngờ rằng mình bị vạch mặt nhanh như vậy, bị lột mũ quan, lại bị người của Lận đại nhân áp giải về kinh thành.

Theo sau là bọn sơn phỉ, Vu Vân Hổ tóc tai rũ rượi ngồi trong xe tù, vẻ mặt ngơ ngác, chợt nhìn thấy Lục Mạc Ninh, gã ngồi phắt dậy, hét lên. Tướng sĩ canh giữ bên cạnh xe tù dùng chuôi đao duỗi vào trong đánh cảnh cáo: "Ngồi yên!"

Vu Vân Hổ phẫn hận ngồi đó, Lục Mạc Ninh thờ ơ nhìn, hắn biết kết cục của đám sơn phỉ này, giống như kiếp trước, bị chém đầu thị chúng.

Chỉ là đời này, sớm hơn mấy năm...

Tiếp sau xe chở tù là một hàng nam nữ được giải cứu ra, đến giờ vẫn còn ngơ ngác với đôi mắt đỏ hoe.

Về phần những người đã bị đưa đi mấy năm nay, cần có thời gian xác minh, tạm thời cũng không làm gì được.

Lục Mạc Ninh nhìn bá tánh kích động ném lá cải, trứng thối vào Điền Côn và đám sơn phỉ, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì mình trọng sinh.

Ngoài việc bù đắp tiếc nuối của kiếp trước, điều mà hắn có thể làm chính là nhờ vào những gì biết được từ kiếp trước, cố gắng hết sức, cho dù không thể thay đổi triều đại này, hắn cũng có thể giúp những người không nên chết có được cuộc sống mới.

...........................................

Thời điểm Lục Mạc Ninh rời Thông Châu, hắn hẹn gặp Kha Xuân Sinh tại một khách điếm.

Kha Xuân Sinh chải tóc chỉnh tề, trên môi nở nụ cười hiền lành, mắt phượng tươi sáng, tinh thần vui vẻ. Lúc nhìn thấy Lục Mạc Ninh, Kha Xuân Sinh chân thành cúi người: Cảm ơn.

Lục Mạc Ninh nhìn về phía bóng người sau bình phong, cũng cười: "Xem ra Giang trang chủ khôi phục rất tốt."

Sau bình phong, giọng nam tử khàn khàn truyền đến, rất ôn hòa, cho dù bị tra tấn dã man như vậy, nam tử này dường như vẫn không hề đánh mất niềm tin: "A Sinh đã nói cho ta, lần này đa tạ Lục đại nhân cứu giúp, đại ân đại đức, không có gì báo đáp."

Lục Mạc Ninh lắc đầu: "Ta chỉ làm tròn bổn phận của mình"

Nam tử sửng sốt chốc lát, rồi nhẹ nhàng cười, bởi vì vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không tiện gặp người, giọng nói có chút suy yếu: "Giang Tây trấn có Lục đại nhân, về sau chắc chắn hưng thịnh. Lần này tới đây là muốn đưa cho Lục đại nhân một phần lễ vật."

Lục Mạc Ninh sửng sốt: "Hả?"

Kha Xuân Sinh chớp mắt, lấy ra từ trong lòng ngực một cái hộp gấm đưa qua.

Giang Ngọc Thành ôn thanh giải thích: "Đây là cái gọi là bảo vật của Giang thị sơn trang ta, đại nhân xin hãy nhận lấy."

Lục Mạc Ninh lắc đầu: "Cái này tuyệt đối không thể."

Giang Ngọc Thành lại là cười: "Đại nhân mở ra xem sẽ biết."

Lục Mạc Ninh đối diện với gương mặt mặc dù còn tiều tụy nhưng vui vẻ có tinh thần của Kha Xuân Sinh, nghi hoặc mà mở ra, đến khi nhìn thấy rõ thì nghẹn ngào không nói gì.

Vu Vân Hổ có lẽ không ngờ, bảo vật của Giang thị sơn trang, hóa ra lại là... cái này.

Lục Mạc Ninh nhìn xuống, không hiểu sao lại đỏ mắt, trong hộp gấm, cái gọi là bảo vật của Giang thị sơn trang, chỉ là một trương gia huấn, trên đó viết tám chữ: Đừng mất sơ tâm, đừng quên sơ nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com