Trong Sinh Ac Phu Cuong Sung The Van Hoi
Phong Nhã Tụng thấy Trương Tử Tuấn xoay người rời đi, đạp nước ngoi lên định mở miệng giữ lại. Phong Thiển Ảnh mắt lanh chân lẹ, một đạp này của hắn không nương tình, Tụng gia lại ọc ọc uống thêm một bụng nước, sặc khiến suýt nữa thì hắn ta không ngoi lên được.
Phong Thiển Ảnh thấy đã đủ rồi, nắm áo hắn ta kéo lên bờ, đặt người lên mặt đất, đồng thời một cước đạp vào lồng ngực hắn ta, "Đệ yên lặng một chút cho lão tử, sao mỗi khi có chuyện đều có mặt đệ, cha mẹ sinh đệ ra là để đệ chăm sóc bọn họ dưỡng già, không phải để đệ gây chuyện thị phi." Hắn quá tức giận, chỉ vào mũi người nằm trên đất quát một câu,"Không phân biệt được ai là người ngoài đúng không, đệ là thứ trứng thối hồ đồ."
Lý Minh Kỳ đè nén nghi ngờ trong lòng, lực chú ý cũng dời qua, thấy bộ dạng nhếch nhác của Phong Nhã Tụng, nàng vô lương tâm nở nụ cười, "Ái chà, Tụng gia, sao ngươi lại tự làm khổ mình vậy?" Có ý muốn hỏi xem sao hắn ta lại cùng đến với Trương Tử Tuấn.
Phong Nhã Tụng bị chặn mất nội lực, cả người lại ướt đẫm, gương mặt tuấn tú tái nhợt, yếu ớt cười nói: "Minh Kỳ, nàng thật vô lương tâm." Mang theo chút yêu chìu.
Lý Minh Kỳ vuốt vuốt cánh tay, "Trầm Ngạn Khanh, hắn trêu chọc ta, chàng xem, nổi cả da gà rồi."
"Ta đã nói rồi, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta." Trầm Ngạn Khanh chậm rãi xắn tay áo, bộ dạng vô cùng ý vị sâu xa, "Hay là ngươi lại muốn nhảy như cóc?"
Là đang nói ai vậy? Dù sao người kinh hãi không chỉ có một mình Tụng gia.
Tim Lý Minh Kỳ cũng thịch một cái, trong lòng khẽ nói thầm, ai đã lén báo cáo vậy? Kỳ lạ thật. Nơi đây không thể ở lâu, phải nhanh chuyển đề tài, bằng không tội sẽ chụp xuống tới mình, "Trầm Ngạn Khanh, mọi người đã bàn chuyện xong rồi sao?"
"Ừ, đã bàn xong." Trầm Ngạn Khanh nghĩ đến một tháng nhín nhịn vừa qua thay bằng một ngày hôm nay, nếu Kỳ Kỳ có thái độ tốt, hắn cũng sẽ không đề cập tới việc này nữa, mọi việc đều có thể bàn bạc.
"Huynh đệ bọn họ hiếm khi được gặp lại, để bọn họ nói chuyện tâm tình đi. Chúng ta quay về Quỳnh lâu được chứ?" Lý Minh Kỳ quay đầu nhìn về phía Kiếm Hâm, trừng lớn mắt, "Hâm nhi, ngươi cũng cùng đi nhé."
"Không đâu, cảnh vật nơi này vô cùng hợp lòng người, ta còn muốn đi dạo ngắm xung quanh một chút." Nực cười, khí thế của Thẩm đại cung chủ quá mạnh mẽ, nàng ta không muốn chịu trận, tiểu Kỳ Kỳ à, ngươi vẫn nên thẳng thắn tỏ bày, tranh thủ cầu xin sự khoan dung đi thôi.
"Vậy sao." Lý Minh Kỳ thực thất vọng, giọng điệu có chút đáng thương.
Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt đầu nàng, "Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi, nàng cũng mệt mỏi rồi." Không chút e ngại mà ôm eo nàng bước lên lầu, mặc kệ nàng cứ mỗi bước đi lại ngoảnh đầu nhìn nhóm người ở lại.
Kiếm Hâm buồn cười phất phất tay với Lý Minh Kỳ, thấy hai người đi xa nàng mới thu hồi tầm mắt, quỳ gối cúi người, chọt chọt cái trán ướt sũng, "Này, ngươi giả chết đó à?"
Phong Nhã Tụng dùng năm ngón tay như cái lược chải chải đầu, từ mặt đất ngồi dậy, vẻ mặt lại biến đổi, đáng thương nói: "Ca, hôm nay đệ thật sự không có ý định đó."
Phong Thiển Ảnh không thèm nhìn hắn ta, tựa nghiêng trên lan can, "Nói đi, việc này là sao?"
Bốn phía im lìm, không một bóng người, mà Kiếm Hâm cũng không phải là người ngoài, cũng xem như có chung mối thù, Phong Nhã Tụng hiếm khi nghiêm túc, "Trương Tử Tuấn kia không phải người bình thường, trong Lâu có tên hiệu là Xuy Tuyết, giỏi dùng roi, vũ khí thật sự là một cây quạt sắt. Còn nữa, ca, người đó cũng đã đến đây." Hoan Hỉ cung nhiều người đẹp, thường ngày tiếp xúc không ít người, đương nhiên rất nhanh nhạy tin tức.
"Bày đặt dây dưa dài dòng, ai tới, nói rõ đi." Mày của Phong Thiển Ảnh nhíu lại, ngay sau đó chợt giật mình, "Đệ đừng nói nữa, nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa liền đến phòng ta."
Phong Nhã Tụng cười nhạo một tiếng, "Về điểm này ca thật nhanh nhạy đó." Vừa mới nói xong đã bị Phong Thiển Ảnh một cước đá bay, nhìn thấy mà Kiếm Hâm líu lưỡi, họ là người một nhà sao? Nói đánh là đánh, đánh xong lại chẳng tổn thương tình cảm? Hắn ta muốn nói việc gì vậy? Lại làm cho Phong Thiển Ảnh thẹn đến mức nổi cáu, lát nữa nhất định phải mặt dày qua đó nghe cho rõ ràng.......
Trầm Ngạn Khanh nắm tay Lý Minh Kỳ trở về Quỳnh Lâu, suốt dọc đường đi, hai người đều suy nghĩ, không ai nguyện ý phá vỡ sự im lặng.
Năm nha đầu trong Quỳnh Lâu biết tin từ sớm, ở ngoài cửa chờ đã lâu, từ rất xa liền thấy cung chủ nhà mình nắm tay Lý cô nương đi tới, trong lòng đều có chút lung lay, nhưng do được dạy dỗ tốt nên các nàng không biểu hiện ra ngoài, "Nhóm nô tỳ bái kiến cung chủ, thỉnh an cô nương."
Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, thản nhiên dặn dò: "Các ngươi đều lui xuống đi, nơi này không cần hầu hạ."
"Dạ, nô tỳ cáo lui." Năm thị nữ quỳ gối hành lễ, cung kính tiễn chủ nhân vào cửa. Khí thế của cung chủ nhà mình càng ngày càng mạnh, dồn ép khiến các nàng không thể ngẩng đầu.
Hai người bước một trước một sau, thấy bên cạnh không còn ai, Lý Minh Kỳ rút tay mình ra, níu tay vịn bước lên cầu thang mười bậc, theo thói quen đi vào phòng, trực tiếp nhét mình lên giường, đầu gối lên cánh tay, hai mắt mở to.
Trầm Ngạn Khanh thầm thở dài, nhéo nhéo mi tâm, thả lỏng tâm tình đi đến bên giường, "Kỳ Kỳ, lại không thoải mái sao? Hay ta bảo Thiển Ảnh đến khám cho nhé?" Căn bản không đề cập tới chuyện lúc trước.
"Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi." Hôm nay không nên ra cửa, đầu tiên là gặp Triệu Hân Linh, sau đó lại gặp Trương Tử Tuấn, không một người, không một ai làm cho nàng vui mừng, điều duy nhất đáng vui mừng chính là tình cờ gặp lại Hâm nhi. Nàng thầm rầu rĩ, hình như từ lúc nàng rời nhà trốn đi mọi việc liền không thuận lợi, từng việc từng việc đều thế, haizzzz!
Trầm Ngạn Khanh dứt khoát cởi giày lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng, nâng tay vuốt sợi tóc lòa xòa của nàng, an ủi: "Sao lại mệt?"
Lông mi thật dài run lẩy bẩy, người này thật đúng là con giun trong bụng mình, xoay người trở mình, đưa lưng về phía hắn, "Thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi."
"Vậy thì dựa vào đây." Trầm Ngạn Khanh với tay ôm giai nhân vào ngực mình, nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, "Kỳ Kỳ, trên đời này còn có ai gần gũi với nàng hơn ta sao?"
Lý Minh Kỳ gối lên cánh tay của hắn, ngửi mùi Trầm Hương chỉ của riêng hắn, nghe xong lời hắn, lắc lắc đầu, vẫn không nói lời nào. Trong lòng lại nín cười, người này mà cũng biết khuyên răn kẻ khác, thật tốt quá.
"Nàng đó, đúng là một cái hũ nút." Trầm Ngạn Khanh hôn hôn lên mí mắt nàng, "Kỳ Kỳ, nếu nàng không nói lời nào, ta liền không khách sáo nữa." Tay trái lui tới tuần tra trên hông nàng, làm bộ như muốn chui vào vạt áo nàng.
Rốt cục Lý Minh Kỳ cũng mở mắt, vung tay hất tay hắn ra, "Chàng bị tinh trùng xông lên não đúng không, cả ngày không nghĩ được điều gì khác hay sao."
"Nương tử nhà ta nghĩ gì suốt thế, mau nói cho vi phu nghe xem, nàng đang buồn rầu việc gì vậy? Có lời gì lại không thể nói với phu quân nhà mình chứ?" Những lời dịu dàng ấm áp liên tục tuông ra, thật không phải là tác phong thường ngày của hắn. Trầm Ngạn Khanh thuận thế ôm hông của nàng, kéo người nàng càng thêm gần mình hơn, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.
Hai tay Lý Minh Kỳ đẩy gương mặt càng lúc càng gần của hắn, "Trầm Ngạn Khanh, chàng đứng đắn chút đi, ta hỏi chàng, vì sao biểu ca của ta biết võ công?" Kiếp trước nàng sống cùng hắn ta một đoạn thời gian dài như vậy, lại không biết chút gì, vì sao biểu ca lại gạt nàng? Cha mẹ bị hại có liên quan gì đến hắn hay không? Kiếp trước kết hôn ba năm mà nàng vẫn không có con, vì sao kiếp này lại có? Nghi vấn càng lúc càng nhiều, khiến nàng vô cùng hoang mang.
"Kỳ Kỳ, nàng muốn nghe lời thật thì phải làm chuyện tốt?" Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ môi mình, đồng thời màu mắc cũng sâu hơn.
"Háo sắc." Lý Minh Kỳ tức giận mắng một câu, nhưng vẫn hôn lên khóe môi hắn.
Phong Thiển Ảnh thấy đã đủ rồi, nắm áo hắn ta kéo lên bờ, đặt người lên mặt đất, đồng thời một cước đạp vào lồng ngực hắn ta, "Đệ yên lặng một chút cho lão tử, sao mỗi khi có chuyện đều có mặt đệ, cha mẹ sinh đệ ra là để đệ chăm sóc bọn họ dưỡng già, không phải để đệ gây chuyện thị phi." Hắn quá tức giận, chỉ vào mũi người nằm trên đất quát một câu,"Không phân biệt được ai là người ngoài đúng không, đệ là thứ trứng thối hồ đồ."
Lý Minh Kỳ đè nén nghi ngờ trong lòng, lực chú ý cũng dời qua, thấy bộ dạng nhếch nhác của Phong Nhã Tụng, nàng vô lương tâm nở nụ cười, "Ái chà, Tụng gia, sao ngươi lại tự làm khổ mình vậy?" Có ý muốn hỏi xem sao hắn ta lại cùng đến với Trương Tử Tuấn.
Phong Nhã Tụng bị chặn mất nội lực, cả người lại ướt đẫm, gương mặt tuấn tú tái nhợt, yếu ớt cười nói: "Minh Kỳ, nàng thật vô lương tâm." Mang theo chút yêu chìu.
Lý Minh Kỳ vuốt vuốt cánh tay, "Trầm Ngạn Khanh, hắn trêu chọc ta, chàng xem, nổi cả da gà rồi."
"Ta đã nói rồi, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta." Trầm Ngạn Khanh chậm rãi xắn tay áo, bộ dạng vô cùng ý vị sâu xa, "Hay là ngươi lại muốn nhảy như cóc?"
Là đang nói ai vậy? Dù sao người kinh hãi không chỉ có một mình Tụng gia.
Tim Lý Minh Kỳ cũng thịch một cái, trong lòng khẽ nói thầm, ai đã lén báo cáo vậy? Kỳ lạ thật. Nơi đây không thể ở lâu, phải nhanh chuyển đề tài, bằng không tội sẽ chụp xuống tới mình, "Trầm Ngạn Khanh, mọi người đã bàn chuyện xong rồi sao?"
"Ừ, đã bàn xong." Trầm Ngạn Khanh nghĩ đến một tháng nhín nhịn vừa qua thay bằng một ngày hôm nay, nếu Kỳ Kỳ có thái độ tốt, hắn cũng sẽ không đề cập tới việc này nữa, mọi việc đều có thể bàn bạc.
"Huynh đệ bọn họ hiếm khi được gặp lại, để bọn họ nói chuyện tâm tình đi. Chúng ta quay về Quỳnh lâu được chứ?" Lý Minh Kỳ quay đầu nhìn về phía Kiếm Hâm, trừng lớn mắt, "Hâm nhi, ngươi cũng cùng đi nhé."
"Không đâu, cảnh vật nơi này vô cùng hợp lòng người, ta còn muốn đi dạo ngắm xung quanh một chút." Nực cười, khí thế của Thẩm đại cung chủ quá mạnh mẽ, nàng ta không muốn chịu trận, tiểu Kỳ Kỳ à, ngươi vẫn nên thẳng thắn tỏ bày, tranh thủ cầu xin sự khoan dung đi thôi.
"Vậy sao." Lý Minh Kỳ thực thất vọng, giọng điệu có chút đáng thương.
Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt đầu nàng, "Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi, nàng cũng mệt mỏi rồi." Không chút e ngại mà ôm eo nàng bước lên lầu, mặc kệ nàng cứ mỗi bước đi lại ngoảnh đầu nhìn nhóm người ở lại.
Kiếm Hâm buồn cười phất phất tay với Lý Minh Kỳ, thấy hai người đi xa nàng mới thu hồi tầm mắt, quỳ gối cúi người, chọt chọt cái trán ướt sũng, "Này, ngươi giả chết đó à?"
Phong Nhã Tụng dùng năm ngón tay như cái lược chải chải đầu, từ mặt đất ngồi dậy, vẻ mặt lại biến đổi, đáng thương nói: "Ca, hôm nay đệ thật sự không có ý định đó."
Phong Thiển Ảnh không thèm nhìn hắn ta, tựa nghiêng trên lan can, "Nói đi, việc này là sao?"
Bốn phía im lìm, không một bóng người, mà Kiếm Hâm cũng không phải là người ngoài, cũng xem như có chung mối thù, Phong Nhã Tụng hiếm khi nghiêm túc, "Trương Tử Tuấn kia không phải người bình thường, trong Lâu có tên hiệu là Xuy Tuyết, giỏi dùng roi, vũ khí thật sự là một cây quạt sắt. Còn nữa, ca, người đó cũng đã đến đây." Hoan Hỉ cung nhiều người đẹp, thường ngày tiếp xúc không ít người, đương nhiên rất nhanh nhạy tin tức.
"Bày đặt dây dưa dài dòng, ai tới, nói rõ đi." Mày của Phong Thiển Ảnh nhíu lại, ngay sau đó chợt giật mình, "Đệ đừng nói nữa, nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa liền đến phòng ta."
Phong Nhã Tụng cười nhạo một tiếng, "Về điểm này ca thật nhanh nhạy đó." Vừa mới nói xong đã bị Phong Thiển Ảnh một cước đá bay, nhìn thấy mà Kiếm Hâm líu lưỡi, họ là người một nhà sao? Nói đánh là đánh, đánh xong lại chẳng tổn thương tình cảm? Hắn ta muốn nói việc gì vậy? Lại làm cho Phong Thiển Ảnh thẹn đến mức nổi cáu, lát nữa nhất định phải mặt dày qua đó nghe cho rõ ràng.......
Trầm Ngạn Khanh nắm tay Lý Minh Kỳ trở về Quỳnh Lâu, suốt dọc đường đi, hai người đều suy nghĩ, không ai nguyện ý phá vỡ sự im lặng.
Năm nha đầu trong Quỳnh Lâu biết tin từ sớm, ở ngoài cửa chờ đã lâu, từ rất xa liền thấy cung chủ nhà mình nắm tay Lý cô nương đi tới, trong lòng đều có chút lung lay, nhưng do được dạy dỗ tốt nên các nàng không biểu hiện ra ngoài, "Nhóm nô tỳ bái kiến cung chủ, thỉnh an cô nương."
Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, thản nhiên dặn dò: "Các ngươi đều lui xuống đi, nơi này không cần hầu hạ."
"Dạ, nô tỳ cáo lui." Năm thị nữ quỳ gối hành lễ, cung kính tiễn chủ nhân vào cửa. Khí thế của cung chủ nhà mình càng ngày càng mạnh, dồn ép khiến các nàng không thể ngẩng đầu.
Hai người bước một trước một sau, thấy bên cạnh không còn ai, Lý Minh Kỳ rút tay mình ra, níu tay vịn bước lên cầu thang mười bậc, theo thói quen đi vào phòng, trực tiếp nhét mình lên giường, đầu gối lên cánh tay, hai mắt mở to.
Trầm Ngạn Khanh thầm thở dài, nhéo nhéo mi tâm, thả lỏng tâm tình đi đến bên giường, "Kỳ Kỳ, lại không thoải mái sao? Hay ta bảo Thiển Ảnh đến khám cho nhé?" Căn bản không đề cập tới chuyện lúc trước.
"Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi." Hôm nay không nên ra cửa, đầu tiên là gặp Triệu Hân Linh, sau đó lại gặp Trương Tử Tuấn, không một người, không một ai làm cho nàng vui mừng, điều duy nhất đáng vui mừng chính là tình cờ gặp lại Hâm nhi. Nàng thầm rầu rĩ, hình như từ lúc nàng rời nhà trốn đi mọi việc liền không thuận lợi, từng việc từng việc đều thế, haizzzz!
Trầm Ngạn Khanh dứt khoát cởi giày lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng, nâng tay vuốt sợi tóc lòa xòa của nàng, an ủi: "Sao lại mệt?"
Lông mi thật dài run lẩy bẩy, người này thật đúng là con giun trong bụng mình, xoay người trở mình, đưa lưng về phía hắn, "Thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi."
"Vậy thì dựa vào đây." Trầm Ngạn Khanh với tay ôm giai nhân vào ngực mình, nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, "Kỳ Kỳ, trên đời này còn có ai gần gũi với nàng hơn ta sao?"
Lý Minh Kỳ gối lên cánh tay của hắn, ngửi mùi Trầm Hương chỉ của riêng hắn, nghe xong lời hắn, lắc lắc đầu, vẫn không nói lời nào. Trong lòng lại nín cười, người này mà cũng biết khuyên răn kẻ khác, thật tốt quá.
"Nàng đó, đúng là một cái hũ nút." Trầm Ngạn Khanh hôn hôn lên mí mắt nàng, "Kỳ Kỳ, nếu nàng không nói lời nào, ta liền không khách sáo nữa." Tay trái lui tới tuần tra trên hông nàng, làm bộ như muốn chui vào vạt áo nàng.
Rốt cục Lý Minh Kỳ cũng mở mắt, vung tay hất tay hắn ra, "Chàng bị tinh trùng xông lên não đúng không, cả ngày không nghĩ được điều gì khác hay sao."
"Nương tử nhà ta nghĩ gì suốt thế, mau nói cho vi phu nghe xem, nàng đang buồn rầu việc gì vậy? Có lời gì lại không thể nói với phu quân nhà mình chứ?" Những lời dịu dàng ấm áp liên tục tuông ra, thật không phải là tác phong thường ngày của hắn. Trầm Ngạn Khanh thuận thế ôm hông của nàng, kéo người nàng càng thêm gần mình hơn, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.
Hai tay Lý Minh Kỳ đẩy gương mặt càng lúc càng gần của hắn, "Trầm Ngạn Khanh, chàng đứng đắn chút đi, ta hỏi chàng, vì sao biểu ca của ta biết võ công?" Kiếp trước nàng sống cùng hắn ta một đoạn thời gian dài như vậy, lại không biết chút gì, vì sao biểu ca lại gạt nàng? Cha mẹ bị hại có liên quan gì đến hắn hay không? Kiếp trước kết hôn ba năm mà nàng vẫn không có con, vì sao kiếp này lại có? Nghi vấn càng lúc càng nhiều, khiến nàng vô cùng hoang mang.
"Kỳ Kỳ, nàng muốn nghe lời thật thì phải làm chuyện tốt?" Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ môi mình, đồng thời màu mắc cũng sâu hơn.
"Háo sắc." Lý Minh Kỳ tức giận mắng một câu, nhưng vẫn hôn lên khóe môi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com