TruyenHHH.com

Trong Nguc Ngoai Lao Hako No Naka Ori No Soto

Hôm sau ngày nói chuyện với Kitagawa ở tiệm cà phê, Oe đã gửi số tài liệu mượn từ Kitagawa cùng bản báo cáo dài những hai mươi trang giấy của lần này đến ký túc xá Kaede thuộc cơ sở sản xuất sắt thép Kitajima bằng đường bưu điện. Gã cũng gửi kèm với gói bưu kiện tờ giấy ghi "xin hãy hỏi tôi nếu như có bất kỳ điểm nghi vấn nào" và địa chỉ mail dùng cho điện thoại di động của mình. Vẫn biết Kitagawa không có điện thoại di động, tuy nhiên gã không muốn cho hắn số của mình.

Vẫn chưa có liên lạc nào từ kitagawa trong vòng một tuần sau khi gửi bản báo cáo. Nếu như cần phải liên lạc với gã, hắn vẫn có thể đến quán cà phê internet hoặc mượn điện thoại di động của người quen. Gã đoán bặt vô âm tín đồng nghĩa với việc Kitagawa đã chấp nhận kết thúc bằng bản báo cáo đấy.

Và mối liên hệ ngắn ngủi nhưng đáng sợ với "Jack đồ tể" cũng kết thúc. Chuyện lừa đảo đã không bị bại lộ và Oe cầm trọn trong tay số tiền bốn trăm sáu mươi lăm ngàn yên. Nếu nói không thấy cắn rứt lương tâm thì đấy là nói dối. Song cuối cùng gã đã cho người đàn ông đó những lời khuyên quý báu để đời.

Tuy gã có linh cảm Kitagawa sẽ không tỉnh ngộ mà vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình. Nhưng biết đâu người đàn ông ấy sẽ thấy hạnh phúc trong khi tìm kiếm. Việc được là người đang mong chờ ngày có thể đoàn tụ vơi Douno đã được hoàn mỹ hóa bởi ký ức chắc chắn chính là hạnh phúc của người đàn ông ấy. Để đạt được điều đó bất kể hắn có tiêu bao nhiêu tiền, hay có phải làm việc đến mức sức khỏe bị hủy hoại đi chăng nữa, cũng chẳng còn liên can gì đến gã nữa...vì hiện tại gã đã là người nằm ngoài cuộc chơi.

Đấy là khoảng thời gian cấp bách cuối năm, khi mà một năm sẽ kết thúc sau ba ngày nữa. Buổi chiều, chuông cửa văn phòng reo lên khi Oe đang xỏ tay vào áo khoác để ra ngoài dò la thông tin. Nobeoka lập tức ra tiếp đón. Người bước vào văn phòng là một người đàn ông tuổi chừng sáu mươi không mập cũng không ốm, không cao quá cũng không thấp quá. Đeo mắt kiếng, mang một chiếc túi da bên hông, quần áo cũng tươm tất, trông có vẻ sang trọng. Bầu không khí toát ra từ người ông... như ngài giám đốc nào đó của một xưởng sản xuất trong thành phố.

– Tôi tìm đến vì nghe nói tại đây có một thám tử là Oe san...

Được chỉ đích danh tức là có người chỉ định mình, điều đó khiến gã kinh ngạc. Có vẻ người đàn ông mang mắt kiếng không biết mặt của Oe nên cho dù người mình muốn gặp đang đứng ngay bên cạnh ông vẫn chỉ mải nói chuyện với Nobeoka.

– Người quen của tôi trước đây đã nhận được sự giúp đỡ nhiều từ Oe san. Nghe nói ông ấy đã rất nhiệt tình, nên tôi cũng muốn được nhờ Oe san...

Việc khách hàng truyền tai nhau tìm đến đây không phải là chuyện hiếm hoi. Nobeoka khẽ đưa ánh mắt về phía này. Mang tiếng là dò la thông tin, nhưng chỉ là đi xung quanh hỏi ngẫu nhiên hàng xóm của ngôi nhà đối tượng điều tra, đi lúc nào mà chẳng được. Lấy tay ra hiệu đồng ý với Nobeoka rồi Oe chậm rãi đến gần người đàn ông đeo mắt kiếng.

– Chào ngài, lần đầu tiên gặp ngài. Tôi là Oe đây.

Người đàn ông há hốc miệng như kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó ông giơ tay ra chờ đợi một cái bắt tay "Lần đầu gặp ông. Tôi là Shiba". Oe mời người đàn ông đến bộ ghế sopha dành cho khách, và bản thân cũng ngồi xuống phía đối diện.

– Xin cho phép tôi được hỏi để tham khảo. Xin hỏi ngài đã nghe về tôi từ vị nào thế?

Shiba đặt chiếc túi lên bàn, vừa mỉm cười vừa trả lời "là Saitou Seiichi san". Trong hai mươi năm sống trong nghề thám tử, gã đã gặp hàng chục khách hàng họ Saitou. Ngoại trừ những khách hàng quá khó tính, còn lại gã chẳng thể nhớ được tên sau. Không thể thú nhận mình hỏi tên nhưng lại không nhớ ra, Oe chỉ đáp qua loa "vậy à".

Người đàn ông vừa cười tủm tỉm, đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói:

– ...một người đàn ông là người quen của tôi ấy mà, nên nói thế nào nhỉ... đây là suy nghĩ của tôi thôi, hình như cậu ấy đã gặp phải lừa đảo thì phải. Nhưng mà lại chẳng có chứng cứ chắc chắc, nên tôi muốn nhờ Oe san điều tra giúp việc đó.

Một công việc rắc rối... Oe nghĩ. Những người đã lập kế hoạch lừa đảo thì hầu như không có sơ hở. Họ sẽ chú ý để làm sao không để lại chứng cứ.

– Trước khi đi vào thỏa thuận chi tiết, tôi muốn.. xin hỏi phí điều tra là khoảng bao nhiêu ấy nhỉ. Quả nhiên một tháng phải tốn hai trăm ngàn yên phải không nhỉ.

Người đàn ông trưng ra một vẻ mặt lo âu. Phí thuê công ty thám tử rất đắt. Gã hiểu tâm trạng bất an đối với giá cả của khách. Oe đưa ngón tay vuốt cằm của mình.

– Là thế này... sẽ có sự chênh lệch tùy theo nội dung điều tra. Theo đó số người sử dụng cũng khác nhau. Ví dụ, nếu điều tra bằng internet hay điện thoại thì mỗi tháng chừng một trăm năm mươi, sáu mươi ngàn yên cộng chi phí cần thiết. Nếu phải đến tận nơi điều tra hay cần đi theo đuôi thì phải tốn thêm nhân lực, chi phí sẽ cao hơn.

Shiba thở ra hừm một cái, nói "một trăm năm mươi, sáu mươi ngàn yên à. Đắt thật nhỉ" rồi nhún vai.

– Mà có khi nào, ông cũng giống như các ngài luật sư, để nói chuyện thôi cũng quy định giá cả "tư vấn ba mươi phút thì hết bao nhiêu đấy" không?

Oe bật cười.

– Tư vấn thì miễn phí. Chỉ tốn phí chừng nào đã ký hợp đồng ủy thác và bắt đầu tiến hành điều tra thôi.

Nếu thế thì tôi yên tâm rồi, Shiba làm ra vẻ mặt như thở phào nhẹ nhõm.

– Nếu là lừa đảo thì tùy nội dung mà cũng có khi nên nhờ tới cảnh sát hơn là điều tra ở đây, vì vậy có thể xin ông cho biết thêm tình hình cụ thể được không?

Oe vừa dứt lời không hiểu sao Shiba lại cười ranh ma.

– Đối tượng mà tôi muốn nhờ ông điều tra thực chất là một thám tử đấy. Người quen của tôi đã nhờ tay thám tử nọ điều tra tung tích một cách cá nhân. Thời gian điều tra là hai tháng rưỡi, chi phí tốn bốn trăm sáu mươi lăm ngàn yên. Kết quả thì không tìm thấy người cần tìm, nhưng tôi cũng bảo cậu ta cho xem bản báo cáo của tay thám tử rồi.

Oe nắm chặt hai bàn tay đang đặt trên đùi. Trời không nóng chút nào, song mồ hôi túa ra sau lưng gã. Người đàn ông này làm gì? Người đàn ông này là ai?

Shiba thở dài hừ-m rồi vuốt cằm bằng tay phải.

– Nói về cách điều tra của tay thám tử này, gã đã gọi điện đến khắp các cơ quan hành chính thành phố trên cả nước, tìm xem có người nào là người quen của người đàn ông cần tìm kiếm không. Trong báo cáo có danh sách ghi tên và số điện thoại những cơ quan hành chính thành phố, bên cạnh đó có đánh dấu X nghĩa là có đã điều tra và không được. Ban đầu tôi đã cảm kích thám tử điều tra cặn kẽ kỹ càng thật, nhưng riêng một cái, có một chỗ đã nhầm thị trấn với thành phố. Tình cờ là, nơi đấy lại gần nhà ngoại của vợ tôi nên tôi mới để ý, thế mà cái dòng bị sai ấy cũng có đánh dấu X đấy. Nếu như điều tra đàng hoàng thì đáng lý ra chỉ cần gọi điện người ta sẽ nhận ra ngay đấy không phải là "cơ quan hành chính thành phố" mà là "cơ quan hành chính cấp huyện" mới đúng chứ nhỉ. Tôi mới thấy kỳ quái thật...rồi gọi bừa cho vài nơi có trong danh sách, thế mà chỗ nào cũng bảo là không thấy ai gọi điện đến để hỏi chuyện về nhân vật tên là "Douno" cả. Nếu chỉ một hai chỗ thì còn tạm chấp nhận là chắc họ cũng có khi quên, nhưng mà tất cả đều quên thì có phải là quái lạ quá không.

Ngụm nước bọt mà gã vừa nuốt xuống gây nên một tiếng ực thật lớn. Oe thấy sợ người đàn ông trước mặt mình. Gã không biết con người đấy đang suy nghĩ điều gì. Bởi ông ta mặc dù đã biết sự thật về trò lừa gạt của Oe thế mà lại không nổi giận, cũng chẳng trách mắng, chỉ kể về nó một cách lãnh đạm như thể chuyện của người dưng.

– Thực tế không làm gì thế mà lại viết báo cáo rằng đã điều tra, theo tôi nghĩ đấy rành rành là bịp bợm. Nếu tay thám tử này mà thực sự có điều tra thì thể nào trong điện thoại nhà, điện thoại di động hoặc điện thoại tại nơi làm việc sẽ lưu lại lịch sử các cuộc gọi phải không. Nếu như điều tra những thứ ấy, thì nó có thành bằng chứng để vạch mặt tay thám tử này đã lừa đảo không nhỉ.

Hai tay và đùi gã run lẩy bẩy. Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây... chỉ thế thôi mà đầu óc gã đã muốn nổ tung. Nếu như bị điều tra lịch sử cuộc gọi thì coi như xong. Giả sử gã quả quyết mình đã gọi từ điện thoại công cộng thì có ổn không đây? Cứ cho là chuyện lịch sử cuộc gọi được miễn cưỡng cho qua đi nữa, nhưng một khi bị điều tra chân tướng với tất cả những cơ quan hành chính có tên trong danh sách... gã sẽ không còn đường luồn lách.

Oe đã rất hối hận. Gã chỉ muốn tạo cho bản báo cáo một độ dày để Kitagawa được thỏa mãn về mặt thị giác. Vì vậy gã mới lập danh sách cơ quan hành chính thành phố chỉ với mục đích tăng số trang, tuy nhiên gã lại chủ quan cho rằng một mớ la liệt tên và số điện thoại thế này chắc là chẳng ai đọc làm gì đâu, bởi thế làm xong rồi cũng chẳng thèm kiểm tra lại. Ai mà ngờ được chính điều ấy lại trở thành thứ báo hại gã.

Chiếc sopha Shiba ngồi khẽ kêu kèn kẹt.

– Điều tôi thấy đáng giận nhất chính là từ tay thám tử này có mùi của bản tính xấu xa. Gã đã không lập hợp đồng vì đấy là giao dịch cá nhân. Mỗi khi đưa nhận tiền mặt cũng chẳng cho hóa đơn. Như thế chẳng phải là đã có ý định lừa đảo ngay từ đầu à, tôi nghĩ thế đấy.

Cuộc đối thoại gián đoạn nửa chừng. Nobeoka đưa trà đến, dường như cô đã áng chừng thời điểm. Shiba cúi đầu xuống nói "cảm ơn cô" rồi húp một ngụm trà.

– Nhưng mà thôi, quả nhiên là chẳng có chứng cứ hay là gì cả. Giao dịch với tay thám tử hoàn toàn là thỏa ước bằng miệng cả thôi. Cả bản báo cáo cũng chẳng phải viết tay, mà tên người lập cũng chẳng có nốt thế nên chỉ cần đối phương chối "tôi không biết anh. Anh tự đặt điều chứ gì" thì coi như xong. Nhưng mà tay thám tử này đã từng nói chuyện với người cùng chỗ làm của con mồi của mình rằng gã là "thám tử", đang tìm kiếm "Douno". Một đám toàn là người có vấn đề cả, nhưng cái đáng tiền là số lượng người, tôi cho rằng nếu năm sáu người cùng làm chứng thì nó vẫn trở thành bằng chứng được.

Hình ảnh bản thân bị bắt vì tội lừa đảo thoáng hiện lên trong não bộ của gã. Ánh mắt thất vọng của giám đốc văn phòng đã luôn tin tưởng gã. Đôi mắt khinh miệt của Katori và Nobeoka. Gã sẽ bị đuổi việc, thu nhập sẽ bị cắt. Vợ của gã sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn, con gái thì đừng nói là đi học thêm, thậm chí cả trường đại học cũng không lên tiếp được. Chỉ vì khoảng năm trăm ngàn yên ít ỏi, chỉ vì lòng tham nổi lên trong giây phút bồng bột mà cuộc đời được vun vén suốt bốn mươi tám năm sẽ bị phủ nhận.

Có ngẩng đầu lên, gã cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Shiba. Hiện tại Oe đã là con ếch bé nhỏ trong tầm ngắm của rắn. Gã không có tự tin có thể thoát tội nếu bị tố cáo với cảnh sát. Bây giờ, nếu là bây giờ biết đâu vẫn còn kịp. Trong khi mọi chuyện vẫn chưa trở nên nghiêm trọng, không chừng gã có thể giải quyết êm đẹp trước khi nó đến tay cảnh sát.

– ....tiền... tôi sẽ, trả lại tiền.

Vừa run lập cập, Oe vừa thì thầm bằng giọng nói lí nhí như tiếng chim con.

– Nếu truy cứu tay thám tử, thì việc gã phải trả lại số tiền đã cuỗm đi là điều tất nhiên. Nhưng mà nghĩ rằng chỉ cần trả lại là xong thì cho dù người quen của tôi có đồng ý đi chăng nữa, tôi cũng không chấp nhận đâu. Tôi muốn người đó phải lãnh ngộ được những gì mình đã làm, mà đúng hơn...

Shiba hướng mặt về Oe, cười tủm tỉm.

– Nếu làm việc sai trái, bất cứ ai cũng phải chịu phán xét của pháp luật một cách công bằng. Đấy chính là quy luật của loài người mà. Ông có nghĩ thế không, Oe san?

Shiba đứng dậy mặc Oe với cái miệng run lẩy bẩy,.

– Tôi hiểu rồi. Quả nhiên thay vì đến công ty thám tử, chuyện này tìm đến cảnh sát vẫn tốt hơn cả phải không nhỉ. Rốt cục, tôi chỉ làm phiền ông nghe câu chuyện của mình, nhưng mà tôi cũng đã được tham khảo không ít. Cảm ơn ông.

Gã vẫn chưa nói gì... gã vẫn chưa nói gì cả... thế mà Shiba đã cúi đầu chào một cách lễ nghĩa rồi quay bước thẳng đến cửa ra vào. Oe cuống cuồng đứng dậy, đuổi theo người đàn ông. Song đôi chân gã bủn rủn, té chúi đầu xuống khoảng trống giữa chiếc bàn và ghế sopha.

– Không, không sao chứ. Oe san.

Gã gạt phăng Nobeoka đang chạy đến, té ngã rồi xuống cầu thang. Sau khi lao ra khỏi tòa nhà của văn phòng, Oe nhìn sang hai bên. Bên kia con đường, Shiba đang chuẩn bị rẽ vào một khúc ngoặt.

– Chờ... chờ đã.

Gã cắm đầu chạy bằng đôi chân loạng choạng, giữ lấy cánh tay của Shiba khi ông vừa rẽ vào góc đường.

– Đừng, đừng báo cảnh sát, tôi sẽ biết ơn ông đến hết đời, xin hãy tha cho tôi. Tôi sẽ trả tiền. Sẽ trả luôn phí đã làm phiền đến ông. Tôi có vợ con. Con gái tôi năm nay phải thi đại học nên...

Bằng một vẻ mặt khinh bỉ, đôi chân mày đậm của người đàn ông khẽ giần giật.

– Để con gái đi thi... để nó lên đại học phải tốn nhiều tiền, nên tôi... tôi đã rất cần tiền. Bởi thế nên...

Khóe miệng của Shiba nhếch lên cười khi dễ. Bàn tay bám lấy cánh tay của Shiba bị gạt đi, Oe ngã sụp mông xuống nền đường bê tông.

– Không lẽ tất cả những người gặp khó khăn đều có ý định đi lường gạt cuỗm tiền của người khác như ông chắc?

Bầu trời xám xịt. Ngọn gió thổi đến lạnh cóng như đá.

– ...đấy chỉ là cái cớ để ông cầu cạnh lòng thương hại thôi.

Lời nói như một mũi dao cắm phập vào ngực gã. Đau đến tận đầu ngón tay. Tuy nhiên không thể để người đàn ông này đi mất. Oe bám chặt vào chân người đàn ông nắm giữ vận mệnh của mình.

– Tôi, tôi xin ông, hãy tha cho tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, tôi sẽ làm bất cứ điều gì nên xin ông đừng báo cảnh sát. Con gái tôi, con gái tôi... ối.

Bị đá văng ra, Oe đập lưng vào thanh chắn đường. Sự chấn động khiến gã nghẹt thở trong một tích tắc.

– Người ông cần tạ lỗi không phải tôi mà là Kitagawa cơ.

Nước mắt Oe rỏ ra trước cơn đau và nỗi thảm hại. Tại sao gã lại gặp phải chuyện này, tại sao gã lại xui xẻo thế này... những người đi ngang qua khẽ đưa ánh nhìn hiếu kỳ về phía người đàn ông trung niên khóc lóc cả mặt mày cũng chẳng che.

– Này, Oe san.

Shiba hạ người xuống cho ánh nhìn của mình ngang bằng ánh nhìn của Oe đang ngồi bệt xuống đường.

– Một tháng lương của Kitawaga là bao nhiêu, ông có biết không?

Gã vừa run rẩy vừa lắc đầu.

– Ở xưởng sắt thép một tuần sáu ngày, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối chỉ một trăm mười ngàn yên. Nhưng mà chỉ có bấy nhiêu thì hoàn toàn không đủ cho hai trăm ngàn yên một tháng. Thế nên nó đã phải làm việc ở công trường từ chín giờ đêm đến năm giờ sáng. Cái đấy mỗi tuần làm ba ngày được bảy mươi ngàn. Nhưng mà có thế vẫn chưa đủ nên chủ nhật nó cũng phải làm cả ngày.

Gương mặt lấm lem bùn đất của Kitagawa tại công trường xây dựng thoáng vụt qua não bộ Oe.

– Đã làm việc đến thế mà số tiền cũng chỉ vừa sít sao, nó đã không ăn uống gì ra hồn cả. Tao đã nhìn thấy nó gặm vụn bánh mì bị nổi mốc một cách ngon lành đấy. Đồ khốn.

Nước miếng từ lời quát tháo văng vào mặt Oe.

– Này, người phải gặm vụn bánh mì chẳng phải là mày mới đúng à?

Không phải vì lạnh, hai hàm răng nghiếng chặt vẫn run cầm cập. Cứ mỗi lần gặp, Kitagawa lại gầy đi trông thấy. Gã biết, gã biết đấy nhưng vẫn xem như không thấy.

– ...tôi, tôi xin lỗi.

Shiba mở chiếc túi trước mặt Oe. Lấy ra từ bên trong một chiếc máy phát đĩa mini dạng nhỏ có gắn micro.

– Cả cuộc đối thoại trong văn phòng cũng được thu âm rồi. Ông đã nói "tôi sẽ trả tiền". Cái này cũng sẽ thành một chứng cứ ra trò. Có muốn chối cãi cũng không được. Ông thế là xong.

Thế là xong, thế là xong... câu nói cứ xoay vần quanh não bộ của gã. Oe lấy hai tay ôm lấy đầu. Nước mắt lại trào ra từ đôi mắt vốn đã ướt đẫm. Từ đôi môi hơi hé, âm thanh "hức... hưc...hưc..." bật ra không rõ là tiếng nói hay tiếng rên.

Đôi mắt như đang trông một thứ bẩn thỉu của Shiba híp lại.

– ...ông, có muốn tôi không báo với cảnh sát không?

Oe vừa ràn rụa nước mắt nước mũi vừa lẩy bẩy gật đầu.

– Việc ông đã lừa đảo Kitagawa chỉ có mỗi mình tôi biết. Nghe kể rồi đọc báo cáo của ông, tôi thấy lạ mới tự mình bắt tay điều tra. Kitagawa đã không hề nghi ngờ ông một tí ti nào.

Trong bi kịch và tuyệt vọng, trái tim gã nhói lên.

– Tôi sẽ im lặng trước cảnh sát lẫn Kitagawa cho ông. Nhưng thay vào đó, trong vòng ba tháng ông phải tìm ra "Douno".

– Không, không được đâu.

Oe lắc đầu nguầy nguậy.

– Tôi không biết gì ngoài tên, tuổi và nghề nghiệp trước khi bị bắt. Chỉ với bấy nhiêu thông tin không cách nào có thể tìm ra đâu. Cả những văn phòng thám tử danh tiếng cũng đã điều tra, thế mà còn không được nữa là...

– Chuyện đó liên quan đến tôi chắc.

Shiba khẽ nhún vai.

– Đó chính là án treo cho ông đấy. Ông phải cố chết để tìm cho ra. Nếu quá ba tháng mà vẫn không tìm thấy tôi sẽ thưa ông với cảnh sát. ...lúc đó thì lo mà vào tù ăn đồ ăn thối nhé.

...Oe đã không còn chọn lựa nào khác. Nếu như muốn bảo vệ gia đình, bảo vệ cuộc sống hiện tại, thì gã chỉ còn cách tìm cho ra Douno, cứ cho là có phải đãi cát tại sa mạc đi nữa.

Shiba vừa thì thầm "vậy nhé" vừa đứng dậy, sau đó nhìn xuống Oe đang quỳ dưới đất.

– Thôi, quay về văn phòng của ông nào. Tôi cũng không phải bắt ông phải làm việc không công. Tôi sẽ trở thành người ủy thác của ông. Nếu không làm thế ông sẽ không thể tìm kiếm một cách công khai được đúng chứ. ...tôi nói trước đây không phải "hù dọa", mà là một "công việc" hẳn hòi.

... ...


Thế là Shiba hoàn thành các thủ tục và chính thức trở thành "người ủy nhiệm". Oe đã không còn thời gian để hoang mang hay phân vân nữa. Gã chỉ có ba tháng ít ỏi. Nếu như không tìm ra Douno trong vòng ba tháng, gã sẽ bị thưa với cảnh sát và sẽ đánh mất tất cả của cuộc đời. Điều tra với số thông tin ít ỏi như thế có bao nhiêu thời gian cũng không đủ, bởi thế nên không thể lãng phí.

Gã bắt đầu nhận ủy nhiệm chính thức vào ngày hai mươi chín tháng mười hai, khi toàn nước Nhật sắp sửa được nghỉ đón năm mới. Vừa nhận được ủy thác, Oe ngay lập tức gọi điện đến các cơ quan hành chính thành phố quanh vùng Kanto một cách điên cuồng. Chừng năm tiếng đồng hồ gọi điện liên tục chỉ xác nhận được bốn nơi. Từ hôm sau các cơ quan hành chính thành phố khắp Nhật Bản sẽ bước vào kỳ nghỉ, cho đến khi kỳ nghỉ tết kết thúc gã sẽ phải tạm thời ngừng việc điều tra bằng cách ấy lại.

Ngày mồng bốn, khi bước qua năm mới và các nơi bắt đầu làm việc, Oe lại tiếp tục công kích điện thoại đến các cơ quan hành chính thành phố. Gã đã nghĩ đến phương pháp hỏi bằng thư điện tử, tuy nhiên những lời nói nghe trực tiếp vẫn có tác động mạnh hơn câu chữ. Rất có thể người ta sẽ chỉ đối ứng ngoài mặt sao cho phải phép thôi. Mỗi ngày gọi điện từ chín giờ sáng đến giờ đóng cửa lúc năm giờ chiều, gã đã phải mất một tháng để có thể thăm hỏi hết toàn bộ các cơ quan hành chính thành phố trên cả nước. Bất kể những công sức lẫn tiền bạc đã bỏ ra, gã vẫn không nhận được câu trả lời rằng người đàn ông tên "Douno" đã từng làm việc ở nơi này.

Oe đã cúi đầu xin Oe Shiba, nhờ ông mượn các bản báo cáo điều tra từ Kitagawa mà không cho hắn biết mình là người mượn. Dường như Kitagawa sau đấy đã để nguyên, không sắp xếp lại lần nào hay sao mà trong số đấy cũng có kèm theo cả tờ giấy rời vẽ gương mặt Douno. Gã rải các bản báo cáo khắp phòng khách, liệt kê những thông tin đáng chú ý rồi suy nghĩ. Cả vợ lẫn con gái đều kinh ngạc đứng xa e ngại nhìn một Oe nhập tâm như thế.

Gã đã thử bắt chước thám tử trong một bản báo cáo trước đây, truy cập thường xuyên vào trang chủ trên internet của nhóm người có sở thích sàm sỡ, giả vờ tạo đề tài thảo luận và hỏi một cách rất nhẹ nhàng rằng "có anh em nào đã từng phải vào tù vì sàm sỡ chưa?". Có rất nhiều người trả lời, cũng có vài người đã từng có kinh nghiệm bị bắt, nhưng chỉ bị khởi tố rồi trả tiền phạt thôi chứ chưa đến mức tù tội. Không chỉ có thế, người để mình phải vào tù thậm chí còn bị chỉ trích là "khờ".

Theo ý kiến tham khảo của những kẻ có sở thích sàm sỡ thì việc phải vào tù vì sàm sỡ là vô cùng dại dột. Họ sẽ bị thất nghiệp, mất đi chỗ đứng trong xã hội, nếu là người đang kết hôn thì có thể sẽ bị ép phải ly hôn. Nếu như chỉ mất chừng vài vạn yên tiền phạt rồi mọi chuyện êm xuôi thì còn gì tốt hơn nữa. Nếu đã vậy thì tại sao, Douno lại đến mức phải chịu tù tội chỉ vì sàm sỡ chứ... chỉ có thể giải thích bằng việc hắn bị liệt vào thành phần có bản tính xấu. Tuy nhiên theo tài liệu thì hắn chỉ phạm tội lần đầu, và không có chỗ nào xác nhận tội mang tính chất thường xuyên.

Người đàn ông nghiêm túc làm việc tại cơ quan hành chính thành phố lại trở mặt thành một kẻ sàm sỡ có bản chất xấu xa. Có thể Douno là người có hai nhân cách trái ngược nhau cũng không chừng. Mà không, biết đâu kẻ sàm sỡ mới là con người thật của hắn.

Nếu đã là người đàn ông có bản tính xấu xí đến thế, lẽ ra hắn phải thường xuyên ra vào diễn đàn sở thích của mình mới đúng, thế mà bất kể Oe có quẳng bao nhiêu đề tài dễ dính mồi đến đâu, vẫn chưa có người đàn ông nào ra vẻ là Douno mắc lưới.

Oe cố sống cố chết tìm kiếm Douno, người đàn ông đang quyết định cuộc sống, tương lai và những ngày tháng sau này của gã. Đồng thời gã nhận ra rằng mình ngày càng có ác cảm với người đàn ông này. Nếu hắn trông ra vẻ người xấu thì còn đỡ. Nhưng mà nếu xem bức ảnh mô phỏng của Kitagawa thì hắn lại mang một gương bình bình phàm phàm vô hại như thể cả sâu cũng không nỡ giết. Thế mà đằng sau đấy lại làm ra những chuyện xấu xa. Mặc dù Kitagawa ôm lòng ngưỡng mộ với Douno, song bằng việc hắn đã có người yêu là phụ nữ lại còn lừa gạt tình cảm đàn ông, có thể lấp ló thấy được từ đầu tính xấu của Douno.

Người đàn ông thế này, có tìm thấy thì được cái quái gì! Mỗi khi bị bế tắc trong việc tìm kiếm Douno, Oe lại nguyền rủa trong mớ tài liệu mình đã bày ra. Đấy là gã đàn ông làm cho mày mê mẩn để rồi ngày ra tù lại không thèm đến đón mày đấy. Cứ cho là sẽ tìm thấy rồi gặp được đi nữa, chắc Kitagawa cũng chỉ được đối xử bằng mặt thôi. Nếu như thế, người đàn ông đã cố sống cố chết để tìm kiếm đến như thế... mặc dù bản thân gã cũng đã lường gạt nên không dám mạnh miệng nói điều đao to búa lớn gì nhưng mà... hắn sẽ đáng thương lắm.

Không tìm thấy thì tốt hơn. Không gặp thì tốt hơn. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng ủy thác có thời hạn, đã vậy còn liên quan đến tương lai của mình. Oe bắt buộc phải vì bản thân, dốc toàn bộ tâm sức để tìm kiếm Douno, tìm kiếm người đàn ông xấu xa đấy.

.

......

.

Oe đã không biết chuyện con gái mình dự thi vào cả trường công lập lẫn tư thục. Kết quả bên trường tư thục có trước, nghe nói con bé đã đậu. Phải đến khi mẹ vợ gọi điện đến chúc mừng gã mới biết. Mụ vợ đã chẳng thèm báo gì cho gã trước đó. Theo lời mẹ vợ, vẫn chưa có kết quả từ trường công lập.

Gã đã nghĩ trường dân lập là quá sức với thu nhập của mình, song đến giờ này thì có thế nào cũng mặc kệ. Khi cần thì bắt con gái đi làm thêm, còn bản thân đi làm việc ở công ty xây dựng là xong. Chắc chắn bằng cách nào đó sẽ xoay sở được thôi...

Ngược lại có thế nào cũng không xoay sở được chính là việc tìm kiếm Douno. Có đào bới ở đâu, đào bới thế nào cũng không moi đâu ra được một manh mối. Chẳng phải là gã không làm gì cả, song thời gian cứ trôi qua như bay, đến khi chỉ còn lại một tháng, nỗi căng thẳng của Oe đã đạt đến mức cực đại.

Đã đến tháng ba rồi mà ngày hôm đấy tuyết vẫn rơi suốt từ sáng. Oe tranh thủ giờ nghỉ trưa, gọi Oe đang trong giờ làm việc đến một quán cà phê gần xưởng sản xuất.

Shiba cũng như Kitagawa, đang làm việc trong cơ sở sản xuất chế biến sắt thép Kitajima. Kitagawa làm việc ở đấy trước, vào tháng mười hai năm ngoái Shiba mới bắt đầu đến làm việc cùng một nơi. Nghe nói cả hai người biết nhau khi chung phòng giam trong nhà tù, nhưng đã không còn liên lạc với nhau sau khi ra tù. Thế rồi họ gặp lại nhau tại công xưởng, Shiba kinh ngạc trước vẻ gầy guộc bất thường của Kitagawa bèn chất vấn hắn đủ thứ. Cuối cùng mới đi tới phát hiện trò lừa đảo của Oe.

– ...tôi hết cách rồi.

Tại quán cà phê đông đúc giờ nghỉ trưa. Bảng hiệu bên ngoài có chữ "café", khách cũng đa phần là người trẻ tuổi. Trong biển người trẻ tuổi ấy, gã thám tử tuổi bốn mươi với gương mặt đau khổ, và người đàn ông tuổi sáu mươi mặc bộ áo liền quần có thêu dòng chữ "xưởng sản xuất sắt thép Kitajima" ngồi đối diện, có nhìn thế nào cũng ra người của thế giới khác.

Thế nhưng Oe không có rảnh rang để chọn quán, mà cả hai cũng chẳng quan tâm mình có nổi bật quá hay không.

– Có bảo với tôi là hết cách đi nữa... tìm kiếm vẫn là công việc của ông thôi.

Shiba phà khói thuốc lá ra. Giọng điệu thì từ tốn là thế, song vẫn khiến cho lòng tự ái của gã thấy bị động chạm.

– Tôi đã bảo rất nhiều lần rồi, thông tin quá ít ỏi. Đã vậy cũng không thể thu hẹp phạm vi điều tra. Ông hãy cho tôi biết thêm về thông tin của Douno đi. Ví dụ như cách nói chuyện của cậu ta có pha một ít thổ ngữ hay là... chuyện nhỏ nhặt như thế nào cũng được.

– Douno à... cậu ta dùng từ phát âm rất chuẩn, không có tiếng địa phương.

– Thật à, cách phát âm không có chỗ nào nặng quá hay nhẹ quá à?

Shiba cười gượng "ông dai thật đấy". Sau khi nghĩ hết nước hết cái, Oe đã quyết định điều tra các cơ quan hành chính thành phố thêm một lần nữa. Mặc dù đã cách đây sáu năm, nhưng chắc chắn là Douno đã đi làm. Tuyệt đối phải để lại dấu vết ở đâu đó. Nếu như có thể xác định được cơ quan hắn đã làm việc thì sẽ tìm thấy người quen. Nếu như hắn vẫn còn giữ liên lạc với người quen, gã sẽ biết được địa chỉ.

Trong đầu của Oe đã loại bỏ vùng Tohoku và Kyushu. Mặc dù vẫn có người địa phương phát âm chuẩn. Song đến nước này cần phải thắt chặt ở những vùng có khả năng tìm thấy cao hơn.

– Douno đã bị bắt vì tội tấn công tình dục là sàm sỡ đúng không. Cậu ta có kể là ở công viên hay xe điện, nếu là xe điện thì tuyến số mấy không?

Người đàn ông bày ra một vẻ mặt đăm chiêu rồi cuối cùng cũng lên tiếng "À à, nói mới nhớ...".

– Douno đã nói mình bị "tội oan".

– ...tội oan?

Oe hỏi lại.

– Trong tù có hàng đống đứa tự xưng mình bị tội oan, nhưng mà Douno thì không chừng bị thế thật. Mặc dù, hình phạt đã được thực thi rồi, mà chuyện đó cũng không cách nào kiểm tra lại được...

– Tại sao ông lại nghĩ riêng Douno là bị tội oan thế?

Shiba gãi gãi lên thái dương của mình.

– Anh có hỏi tại sao đi chăng nữa tôi cũng... xem nào, nếu nói đại khái thì chắc vì cậu ta là người bình thường. Rất nghiêm túc, sống tình cảm. Trong tù những người trông ra vẻ "người tốt" thì nhiều đếm không hết, nhưng nếu chỉ là giả vờ thì chắc chắn bản tính sẽ bộc lộ ở đâu đó. Nhưng mà Douno không có hai mặt như thế, nên tôi nghĩ chắc cậu ta đã sống mà không phải giả tạo bản thân.

Giờ nghỉ trưa chỉ có bốn mươi phút nên Shiba đã rời khỏi quán cà phê trước. Oe phục người xuống bàn nhìn chằm chằm vào những câu chữ mình đã ghi chú lại.

"Tiếng nói chuẩn, Kanto, cơ quan hành chính thành phố, nghiêm túc, sống tình cảm, không sống hai mặt, tội oan"

Oe thử đặt mình vào vị trí của "Douno". Có thể thực chất hắn không bị tội oan, nhưng trước mắt cứ lấy giả thiết "vô tội" để tái hiện tâm lý nhân vật.

Một người đàn ông bình thường, nghiêm túc làm việc tại cơ quan hành chính thành phố. Bị nghi ngờ là kẻ sàm sỡ, không thể chứng minh được sự thanh bạch của mình mà phải vào tù. Bởi vào tù nên gã không thể không nghỉ việc, hơn nữa địa vị xã hội cũng bị rơi xuống tận đáy. Thành người có tiền án. Nếu suy nghĩ kỹ, đây quả là một câu chuyện bất hạnh. Bản thân mình đã chẳng làm gì thế cơ mà. Gã sẽ thấy rất không cam lòng, chắc chắn đến đêm cũng chẳng ngủ được.

Sau khi kết thúc án phạt, bản thân được tự do đi chăng nữa chắc chắn cũng chẳng vui mừng gì. Nếu hỏi tại sao, thì bởi khoảng thời gian phục dịch, cả tiền án tất thảy đều là những thứ không đáng có đối với một người bị tội oan.

Tại sao gã cứ nhất thiết phải bị bắt mới được? Tại sao nhất thiết phải vào tù mới được? Tội lỗi là do ai? Gã phải chĩa mũi lao của nỗi căm phẫn của mình vào ai? Phải chăng là người cảnh sát đã bắt nhầm gã? Nếu như là sàm sỡ, hẳn là phải có đối tượng bị sàm sỡ. Phải chăng là cái người đối tượng bị sàm sỡ đã nhầm gã với kẻ sàm sỡ? Nỗi bứt rứt này, phải làm thế làm thế nào mới có thể xóa nó khỏi lồng ngực mình đây.

Oe rời khỏi tiệm cà phê trong tâm trạng rầu rĩ. Nhập vai vào "Douno" và suy nghĩ đủ thứ. Khi bị bắt, nếu như cảnh sát chịu điều tra đàng hoàng thì chắc chắn sẽ biết được bản thân không phải là thủ phạm. Nhưng mà hình phạt đã được xác lập, và đến bây giờ, khi mà thời gian phục dịch đã kết thúc, cho dù có đâm đơn kiện "tôi đã bị xử oan" đi chăng nữa, hẳn là cũng chẳng có ai chịu lật lại vụ án giúp gã.

Thật không cam tâm... gã nghiến răng. Người có thể hiểu được tâm trạng của gã, người có thể thấu hiểu được nỗi đau khổ của gã chỉ có thể là những người đã lâm vào cảnh ngộ như gã. Chỉ có thể là những người đã bị mang một tội danh oan ức bởi sự điều tra qua quýt của cảnh sát.

Đột nhiên có một luồng sáng lóe lên trong đầu Oe. Nếu như... trong thế giới này có một nhóm người đấu tranh cho nạn nhân bị tội oan... Đấy chẳng phải là điều Douno mong cũng chẳng được đấy sao, những đồng chí cùng mang một vết thương như mình.

Oe chạy đi. Phóng lên cầu thang tòa nhà, lao vào văn phòng. Với một tốc độ như thế suýt nữa gã đã tông trúng Nobeoka, vội vàng tránh sang bên phải thì lần này lại va phần sườn vào cạnh bàn. Đau đấy, song gã không dư thời gian để tâm vào chuyện đó.

Không thể chờ nổi thời gian khởi động máy vi tính, gã ngồi trên ghế đập lòng bàn tay rầm rầm xuống bàn. Từ khóa gã đánh vào cửa sổ tìm kiếm là "sàm sỡ" "tội oan". Trong bóng tối hỗn mang đã lóe lên một tia sáng. Oe cảm nhận một nỗi phấn khích đến mức rịn mồ hôi tay đang lan tỏa khắp cơ thể, một nỗi phấn khích mà gã đã đánh mất từ nhiều năm trước.


... ...


Điều khiến Oe ngạc nhiên là, người mang tội "sàm sỡ oan" nhiều quá sức tưởng tượng trong khi mình chẳng hay biết gì. Và gã cũng được biết có không ít nhóm hỗ trợ người bị vu cho tội sàm sỡ.

Trường hợp bị bắt vì sàm sỡ, chỉ cần nhận tội thì vì tội nhẹ nên chỉ cần trả tiền phạt là có thể miễn bị truy tố. Nhưng nếu không thừa nhận thì sẽ bị đưa lên tòa án và đa số sẽ dẫn tới một kết cục tồi tệ là bị phán có tội, bị vào tù mà không thể chứng minh mình vô tội.

E rằng Douno đã nhất quyết khăng khăng mình vô tội mà không chịu thừa nhận nên mới phải vào tù phục dịch. Cho dù có vào tù rồi vẫn không thôi chiến đấu... Nếu đã là người có ý chí ngoan cường đến thế, sau khi ra tù vẫn tham gia vào nhóm hỗ trợ người bị tội oan cũng chẳng có gì lạ.

Tạo cho mình một nhân vật "Matsusaki Taketoshi, người làm công ăn lương bốn mươi lăm tuổi, không sàm sỡ nhưng lại bị bắt. Bị cảnh sát dồn ép vẫn không nhận tội, thế là bị phán quyết có tội rồi vào tù chỉ với bằng chứng là lời nói của cô gái bị sàm sỡ", Oe gọi điện đến một tổ chức gọi là "hội hỗ trợ người bị vu khống tội sàm sỡ" có trang chủ trên mạng.

– Nếu như có người từng phải vào tù vì bị tội sàm sỡ oan giống mình, tôi rất muốn được trò chuyện ngay. Anh có thể giới thiệu ai đó cho tôi không?

Gã đặt vấn đề thì người đàn ông tên Kanou, phó chủ nhiệm của hội trở nên khó xử ở bên kia đầu dây. Mặc dù bị oan nhưng là tội phạm liên quan đến tình dục... bởi vậy việc quản lý quyền riêng tư phải được quy định nghiêm ngặt, hơn nữa hiện tại còn có luật bảo vệ thông tin cá nhân nên gã không thể có được tên, địa chỉ của thành viên đăng ký được một cách dễ dàng được.

– Nhưng, tôi cũng hiểu rất rõ cảm giác muốn trò chuyện cùng người có chung cảnh ngộ với bản thân của Matsusaki san. Nếu như không phiền, anh có thể đăng ký vào hội của chúng tôi không? Thực ra vào cuối tháng ba này chúng tôi có tổ chức một cuộc họp mặt tại Saitama. Nếu đến đấy, tôi nghĩ anh sẽ có cơ hội được trò chuyện với những người đồng cảnh ngộ với mình.

Oe ngay lập tức đăng ký làm thành viên của hội. Ngày tiếp theo hướng dẫn của hội được gửi tới bằng thư điện tử, Oe đã đăng ký tham gia. Cuộc họp mặt tổ chức vào ngày hai mươi bảy tháng ba... vẫn còn khoảng hai tuần, đồng thời cũng là trước thời hạn của ba tháng.

Cho dù có tham gia vào hội người bị vu khống tội sàm sỡ đi nữa, cũng không chắc rằng Douno đã đăng ký vào hội đấy, mà cứ cho là có đăng ký đi nữa cũng không biết rằng hắn có tham gia vào buổi họp mặt không. Trong trường hợp tệ nhất, có khả năng gã sẽ không có được bất cứ thu hoạch nào. Mặc dù cũng có khả năng sẽ tìm thấy đấy nhưng nói cho cùng cũng chẳng qua là có khả năng thôi. Oe tiếp tục dò la cơ quan hành chính thành phố mà Douno đã làm việc, đồng thời liên lạc với những tổ chức hỗ trợ người bị tội sàm sỡ oan khác. Tuy nhiên cơ quan hành chính thành phố nơi nào cũng trật liên tục. Còn về tổ chức hỗ trợ thì chỉ có mỗi "hội hỗ trợ người bị vu khống tội sàm sỡ" là có những hoạt động sôi nổi như tổ chức buổi họp mặt định kỳ thôi.

Trong khi Oe đang trở nên hào hứng trong việc tìm kiếm Douno thì gã nhận được thông báo con gái mình đã đậu đại học công lập. Trước khi gã đến công ty mụ vợ mà gần đây chẳng mấy khi trò chuyện đã thông báo một cách nghĩa vụ rằng "Miharu đã được nhận vào trường đại học XXX". Đã nghĩ rằng có phải học trường tư nhân cũng đành chịu, nên gã thật tâm biết ơn việc con gái đậu vào trường công lập.

– Tốt quá. Miharu khi cần cũng làm được đấy thôi.

Trái ngược với Oe đang tỏ ra mừng rỡ, mụ vợ lại càng dùng những lời lẽ khách sáo "tôi cứ tưởng với ông, con gái có ra sao cũng mặc".

– Làm sao tôi có thể nghĩ rằng con gái mình có ra sao cũng mặc chứ.

Mụ vợ buông một câu "ai mà biết..." dễ gây tự ái rồi quay lưng đi. Thái độ xa cách khiến gã thấy lạ song đây không phải là lúc đi lấy lòng vợ. Nếu như từ bây giờ đến ngày hai mươi chín tháng ba mà không tìm thấy Douno thì gã sẽ bị tố cáo tội lừa đảo.

Đến thời gian ngủ gã cũng tiếc, phải tranh thủ để suy nghĩ, suy luận các hành động... . Oe nhận ra điều khiến gã miệt mài thế này không phải vì tình thế bị dồn vào đường cùng, nếu bị tố cáo cuộc đời sẽ kết thúc, mà chính là vì gã đã trở nên say mê với công việc "tìm kiếm Douno" có thời hạn này. Cảm giác phấn khích khi tìm ra đầu sợi chỉ giải quyết, đấy là thứ Oe đã lãng quên từ rất lâu trong cuộc sống thám tử quá lâu này.


......


Thứ bảy, ngày hai mươi bảy tháng ba, Oe đến tham dự buổi họp mặt dưới danh "Matsusaki Taketoshi". Trước khi ra khỏi nhà, mụ vợ lên tiếng "tối nay, tôi có chuyện muốn nói với ông...". E rằng bà muốn bàn chuyện về tiền nhập học và đủ các thứ học phí của con gái. Mang theo tý chút ngao ngán, gã trả lời bằng một thái độ kẻ cả "tôi không biết mấy giờ sẽ về nên để lần sau đi".

Oe đến hội trường, một khách sạn tại quận Ohmiya thuộc thành phố Saitama, sớm hơn một tiếng đồng hồ trước giờ khai mạc. Đấy là một khách sạn không lớn lắm, một khách sạn nhỏ mà có vẻ đã được mở rộng ra từ một khách sạn bình dân. Mặc dù đã điều tra quy mô và độ lớn của khách sạn từ trước khi đến đây, song đến khi nhìn thấy tận mắt gã mới thấy nhẹ cả người. Thay vì một khách sạn cao cấp có nhiều cửa ra vào, thì khách sạn chỉ có một cửa ra vào vẫn dễ canh chừng hơn cả. Nếu có điều gì bất tiện thì phòng chờ khách sạn cũng nhỏ như bản thân nó nên rất dễ lọt vào mắt tiếp tân. Song gã đâu phải canh chừng hàng mấy ngày, có lẽ chỉ bị cho là một người khách ngồi lâu thôi. Thực ra gã muốn phục kích ở cửa ra vào hội trường cơ, nhưng nơi đấy không những hẹp lại còn không có ghế, có không muốn cũng trở nên nổi bật. Nhất là với Douno, gã rất không muốn tạo ấn tượng cho con người biết không chừng sẽ tham gia buổi họp mặt này.

Ngồi lên bộ sopha tại phòng chờ, làm ra vẻ đang đọc báo để quan sát những người bước vào từ bên ngoài. Gã đã in bức hình vẽ của Kitagawa vào đầu mình trước khi đến đây. Trước giờ bắt đầu ba mươi phút, số khách bước qua phòng chờ để đến thang máy bỗng tăng vọt. Đã ngồi dán mắt đến tận trước giờ bắt đầu năm phút, song người đàn ông có gương mặt như bức tranh vẽ vẫn không xuất hiện. Bỏ theo dõi tại sảnh tiếp tân, Oe lên thang máy để đến hội trường tại tầng bốn. Tất cả đều đã vào hội trường từ trước, bàn hướng dẫn không có ai ngoài một chàng trai trẻ có vẻ là phụ trách tiếp tân và gã. Trước đấy Oe đã đăng ký tham dự qua mail và bưu thiếp, nên hình như chỉ cần ghi tên mình vào sổ tên người tham gia là được. Lúc đấy là trước giờ khai mạc một phút.

Sau khi viết tên mình xong, Oe thốt lên "Á, đúng rồi" bằng một giọng lớn tiếng.

– Tôi muốn biết Saitou san có đến không, anh có thể cho tôi xem quyển sổ đấy một chút không?

Giả vờ làm một người đàn ông tùy tiện, gã tự ý cầm quyển sổ lên. Chàng trai trẻ tuổi tỏ vẻ khó xử ra mặt, song hiện tại không còn ai khác ngoài gã nên cũng không làm những chuyện thiếu tế nhị như giật lại quyển sổ.

Oe lật loạt xoạt quyển sổ ngược lại từ trang mình đã điền tên. "Douno, Douno..." tập trung toàn bộ thần kinh vào quyển sổ. Và rồi tại trang đầu tiên có đề ngày tháng hôm nay, người thứ năm, tại đấy gã đã nhìn thấy tên "Douno Takafumi" mà mình đã không ngừng từng kiếm. Ngón tay gã run lên. Một cuộc điều tra mà không có lấy một căn cứ chắc chắn, một cuộc điều tra chỉ dựa vào phỏng đoán thế mà... trúng rồi!

– ...đã sắp đến giờ khai mạc, mời ông vào bên trong.

Bị gọi, Oe chìa quyển sổ cho chàng trai trẻ tuổi, vội vàng bước vào trong hội trường. Bên trong không rộng lắm. Sau khi đếm số bàn dài và số ghế dùng trong buổi họp, có vẻ người tham dự chỉ trên dưới một trăm.

Những chiếc ghế hầu như đã có người ngồi cả, song vẫn còn đâu đó vài ghế trống. Oe không ngồi vào ghế, chỉ đứng ở phía đằng sau nhất để đưa mắt nhìn toàn diện hội trường. Tuy nhiên trong phạm vi nhìn thấy, gã đã không thể kiếm thấy người đàn ông trông có vẻ là Douno.

Khi chương trình kết thúc một phần, Oe đã ngồi xuống chiếc ghế đặt ở đoạn giữa hội trường. Vị trí này ngược lại với vị trí đứng ban nãy, thế nên gã có thể nhìn thấy rõ những gương mặt mà ban nãy không thấy. Đã khá chú ý thế mà lại không tìm được người đàn ông có gương mặt Douno. Khi chương trình đi được một nửa thì có mươi lăm phút nghỉ giải lao. Vừa vào giờ giải lao, Oe đã tiến đến phía trước nhất, nhìn khắp toàn bộ khán phòng. Tuy nhiên tại đấy không có người đàn ông của bức tranh chân dung trong trí nhớ.

Trong lúc ấy thì giờ giải lao kết thúc, Oe buộc phải trở về chỗ ngồi. Rõ ràng là có mặt, thế mà lại không tìm thấy. Oe hơi bồn chồn một chút. Tại sao lại không tìm thấy nhỉ. Hay là bức tranh chân dung của Kitagawa không giống lắm, không thể trở thành một manh mối được...

Buổi họp mặt kết thúc sau chừng ba tiếng. Oe là người bước ra khỏi hội trường sớm nhất, tựa người vào chiếc cột gần đấy, chờ đợi người đàn ông trông giống Douno đi ra. Gã đã kiểm tra không sót một người nào, và bám ở đấy cho đến khi cửa vào hội trường bị khóa lại, song vẫn không có người đàn ông nào có gương mặt như bức tranh.

...thất bại rồi. Ngay khi nhận ra điều đó, gã cảm thấy bị đả kích khi hiểu ra rằng mình đã đánh mất cơ hội lớn nhất, đầu óc trở nên trống rỗng. Tuy nhiên có thất thần đứng ngây ra ở đây cũng chẳng có ích gì. Buổi họp mặt kết thúc lúc năm giờ chiều. Nếu như Douno đang sinh sống ở một nơi xa mà tham gia vào buổi họp mặt này, thì rất có thể hắn sẽ trọ lại. Oe cuống cuồng xuống tầng một bằng thang máy, đi thẳng đến quầy tiếp tân.

– Tôi xin lỗi. Theo tôi biết có một người đàn ông tên "Douno Takafumi" đang trọ ở đây, nhưng đã qua giờ hẹn rồi mà anh ta vẫn chưa đến phòng chờ. Điện thoại di động cũng không liên lạc được... Có thể phiền anh nối máy đến phòng cho tôi nói chuyện một lần không?

Người đàn ông lễ tân xin phép "phiền ông chờ cho một chút" rồi bắt đầu thao tác với màn hình máy tính ngay tay mình.

– Ông chắc chắn là Douno Takafumi san chứ?

– Đúng, là Douno.

Người đàn ông nghẹo cổ.

– Không có vị khách nào tên Douno đang trọ tại khách sạn của chúng tôi, chúng tôi cũng không nhận được đặt phòng nào tên này cả...

Oe lầm bẩm đủ để đối phương nghe thấy "sao, lạ thật nhỉ. Mình nhầm khách sạn à", sau đó xin lỗi rồi rời khỏi quầy tiếp tân. Douno không trọ tại khách sạn. Có nghĩa là, hắn định sẽ về trong ngày hôm nay. Oe áp tay vào trán. Nếu Douno đã bước ra từ hội trường mà mình lại để lọt mất thì hỏng. Buổi họp mặt kết thúc khoảng bốn mươi phút trước. Bước bộ đến nhà ga Ohmiya gần nhất mất mười phút, đến trạm xe buýt mất ba phút, e rằng hắn đã lên xe mất rồi. Có canh chừng tại nhà ga hay trạm xe bus cũng vô ích.

Không, mình vẫn còn hi vọng. Thời gian hiện tại hơi lỡ cỡ một chút, nếu thời gian ngồi xe quá lâu có thể hắn sẽ dùng bữa ở đâu đó rồi mới về cũng nên. Trước mắt cứ đến nhà ga, đến nhà ga xem sao. Khi vừa chuẩn bị bước đi thì thang máy gần đấy có tiếng người lao xao.

Quay mặt lại thì có một nhóm chừng bảy người mặc vest đang đứng trước thang máy. Nhìn thấy trong đám người ấy có chàng trai trẻ phụ trách tiếp tân tại hội trường, tim Oe đập thình thịch. Biết không chừng nhóm người này là những người có quan hệ với hội hỗ trợ người bị vu khống tội sàm sỡ. Oe đến cạnh bức tường, quan sát đoàn người đang tiến đến gần.

Chàng trai tiếp tân tuổi chừng hai mươi mấy, người đứng bên cạnh chừng tuổi năm mươi, người bên cạnh nữa chừng ba mươi... Oe dán mắt vào cái người "tuổi ba mươi". Chiếc áo khoác màu xám và bộ vest màu xanh đen. Tóc đã dài ra, song có vẻ rất giống bức tranh chân dung của Kitagawa, không, phải là y hệt mới đúng. Tim gã đập dồn dập như chuông báo động, trán lấm tấm mồ hôi.

Nhóm bảy người bao gồm cả Douno bắt đầu đứng nói chuyện tại nơi cạnh vách tường hơi xa quầy tiếp tân một chút và cách nơi Oe đang đứng chừng năm mét, người đàn ông trông có vẻ giống Douno đứng ở vị trí quay lưng lại với Oe.

– Thế là xong nhỉ.

Đấy là giọng nói của chàng trai tiếp tân trẻ.

– Đúng nhỉ, hình như Kimijima san đã chuẩn bị tiệc cho chúng ta rồi, có ai biết chỗ không?

Người đàn ông tuổi năm mươi đưa mắt đến khắp các gương mặt trong nhóm.

– Thật lòng xin lỗi, nhưng tôi xin phép được về trước.

Từ đằng sau, gã nhìn thấy người đàn ông giống Douno đang khẽ cúi đầu xuống.

– Tôi đã báo với nhà mình sẽ về trong hôm nay, bởi thế...

Người đàn ông có một cách nói từ tốn, nhỏ nhẹ.

– Douno san ở Kanagawa phải không nhỉ?

Người đàn ông tuổi năm mươi hỏi.

– Vâng, đúng vậy.

Người đàn ông mà gã chỉ nhìn thấy sau lưng trả lời. Chắc là thế rồi, chắc chắn là thế rồi... gã tin chắc. Người đàn ông đấy chính là "Douno".

Douno tạm biệt nhóm người rồi nhanh chóng rời khách sạn. Oe giữ một khoảng cách nhất định, bắt đầu theo đuôi. Gã thật lòng biết ơn người đàn ông đã hỏi địa chỉ Douno tại phòng chờ. Không biết Douno sẽ trở về bằng phương tiện giao thông nào, tuy nhiên trước mắt gã đã biết chắc nơi hắn sẽ đến. Là Kanagawa.

Douno bước bộ chừng mười phút đến nhà ga JR. Hắn tiến thẳng vào bên trong tòa nhà nhà ga. Tại đấy mua một hộp quà vặt nhỏ, và một con thỏ bông to bằng lòng bàn tay. Sau khi mua sắm xong xuôi, hắn bước tới quầy bán vé. Oe liền rút ngắn khoảng cách, ngó xem số tiền vé từ một góc nghiêng sau lưng Douno, sau đó bản thân cũng nhanh tay mua một chiếc vé với giá tiền tương tự rồi đuổi theo sau.

Douno vào sân ga, sau khi chờ khoảng mười phút hắn lên chuyến tàu xuất phát lúc sáu giờ ba mươi ba phút. Tại toa ngồi tự do có vài chiếc ghế trống, Douno ngồi xuống khoảng giữa của toa thứ hai. Oe đặt mông xuống băng ghế phía sau Douno, nơi gần cánh cửa tự động. Tại chỗ ngồi đấy, gã có thể thấy được đầu của Douno. Oe lấy máy vi tính xách tay ra, kiểm tra bản đồ tuyến đường sắt. Trên tuyến đường từ Ohmiya đi thẳng đến thành phố Odawara, nếu căn cứ từ số tiền vé khả năng cao nhất là Douno sẽ xuống tàu tại Yokohama. Nếu thế sẽ phải ngồi xe chừng một tiếng đồng hồ. Vẫn biết Douno sẽ không xuống xe trước khi đến Yokohama, nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp hắn có hành động nào bất ngờ. Oe nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Douno.

Khi tàu dừng ở trạm Ikebukuro, những chiếc ghế trống lác đác ban nãy đã kín người. Tàu bắt đầu lăn bánh, có một người phụ nữ trẻ ẵm đứa con chừng ba tuổi đi ngang qua Oe trong khi đang nhìn dáo dác xung quanh. Khi hai mẹ con đi qua đoạn giữa toa, đối tượng theo dõi đã có động tĩnh. Là Douno đã nhường ghế cho người mẹ trẻ.

Douno đi ra lối đi. Oe hoang mang. Từ đây đến Yokohama vẫn còn chừng ba mươi phút. Hành động nhường ghế có thể xuất phát đơn thuần từ lòng tốt, song biết đâu hắn định xuống xe trước không chừng. Một khi hắn đã ra lối đi, gã sẽ không thể kiểm soát được chừng nào hắn lên xuống xe.

Chỉ phân vân trong một thoáng. Oe đứng dậy khỏi ghế, hướng tới lối đi, nơi mà Douno đã bước ra. Douno đang đứng cạnh thanh tay vịn của cửa lên xuống bên phải toa thứ hai. Tại hướng đối diện, Oe đứng ở gần cửa lên xuống bên trái. Để theo dõi, cần phải giữ một khoảng cách nhất định, song nếu đứng ở cửa toa thứ nhất sẽ hoàn toàn không nhìn thấy Douno, khi mà hắn đang đứng ở một nơi đông người lên xuống. Mà hễ đến trạm dừng lại ngó xem Douno có còn trên tàu không thì rất không tự nhiên.

Nếu thế thì cứ đứng gần cửa lên xuống phía đối diện như một hành khách thông thường vẫn tự nhiên hơn. Đã thế nếu lần theo đuôi này mà thành công thì gã sẽ không phải gặp Douno thêm lần nào nữa.

Douno bỗng gây ra tiếng soạt soạt. Liếc nhìn dò xét tình hình thì thấy Douno lấy ra từ trong cặp một quyển sách bỏ túi, bắt đầu vừa đứng vừa đọc. Quyển sách đã được bọc lại thế nên gã không đọc được đầu đề. Dựa người vào thành, cho người nghiêng ngả theo đoàn tàu, Douno lặng lẽ đọc sách.

Ngày tàn, tấm kính đã đổi màu đen phản chiếu gương mặt nghiêng của Douno đang đứng ở phía đối diện. Một gương mặt không có điểm đặc trưng gì đáng nói. Cả mắt, cả mũi, cả miệng đều được yên vị tại một vị trí bình thường với một hình dáng bình thường không có gì đáng phàn nàn cũng chẳng đẹp nổi bật. Y hệt như bức ảnh chân dung nọ. Không xấu xí, song để bảo là đẹp trai thì không chắc bởi ấn tượng tổng thể khá hời hợt.

Không thể tưởng tượng được gương mặt bình thường thế này lại từng có mối quan hệ yêu đương hay đúng hơn là đùa giỡn với đàn ông trong tù. Chắc đây là một minh chứng cho việc không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài.

Người đàn ông này có gì mà có thể cuốn hút Kitagawa đến vậy. Vẻ mê hoặc đến mức khiến hắn không muốn làm gì khác, không muốn thứ gì khác nằm ở đâu thế nhỉ.

Có suy nghĩ cũng chẳng hiểu, mà có nhìn cũng chẳng hiểu. Chắc chắn đấy là thứ bản thân không bao giờ lý giải nổi, Oe lảng ánh mắt ra khỏi gương mặt trên tấm kính.

Đoàn tàu dừng tại nhà ga. Dòng không khí lạnh tràn vào lối đi. Số người xuống tàu ít hơn số người lên tàu vì vậy đến cả lối đi cũng đông nghẹt người. Đối diện Oe cũng có một thanh niên cỡ tuổi sinh viên đại học đeo tai nghe.

Mặc dù đang là tháng ba nhưng trời vẫn còn lạnh nên bên trong tàu có mở máy sưởi. Tuy nhiên nhiệt độ phía lối đi lại thấp hơn khu ghế ngồi hành khách một chút, đã nghĩ "lạnh nhỉ..." từ đầu, song do lần dừng tàu ban nãy nước mũi gã đã không ngừng chảy sau khi hắt hơi hai cái liên tục. Nếu cứ hít lên sụt sịt liên tục thì sẽ gây chú ý mất nên gã cố nhịn. Thế rồi bên trong mũi bỗng trở nên cực kỳ ngứa ngáy.

Không kịp kiềm lại Oe đã hắt hơi một cái rõ to. Nếu chỉ âm thanh thôi còn đỡ, cả nước mũi cũng bắn phụt cả ra do lấy tay che miệng.

Thanh niên đối diện nhăn nhó "bẩn quá...". Mặt Oe đỏ bừng đến tận mang tai. Lật đật kéo phéc mơ tuya của chiếc cặp xuống hòng tìm thứ gì đó để lau mũi thì đôi tay luống cuống đã làm chiếc cặp rơi chúi xuống. Cả chiếc máy ảnh kỹ thuật số, sổ ghi chép, máy vi tính xách tay đều vung vãi cả ra, cây bút bi thì lăn ra lối đi. ...không thể tệ hơn.

– Nếu được mời ông dùng cái này.

Trước mắt Oe đang khum người xuống là bao khăn giấy bỏ túi đã được phát đầu phố do bàn tay ai đó chìa ra.

– Cảm ơn anh, thật ngại quá...

Cứ đinh ninh là tay của thanh niên đối diện mình, Oe đã giật thóp tim khi nhìn thấy gương mặt đối phương. Douno mỉm cười khẽ nói "chỉ là món đồ được cho thôi..." rồi trở về cửa lên xuống phía đối diện.

Bịch khăn giấy bỏ tủi là của một công ty tín dụng tiêu dùng. Nó đã được phát trước nhà ga Ohmiya, và Oe đã nhìn thấy Douno nhận nó. Oe cũng được mời song gã thấy phiền nên đã từ chối.

Đoàn tàu vẫn lắc lư chạy rầm rập bất kể những chuyện nhỏ nhặt xảy ra bên trong nó. Đến bây giờ Oe mới nhớ ra chuyện Shiba đã bảo rằng Douno là một người "sống tình cảm".

Douno xuống tàu tại ga Yokohama như dự đoán. Hiện tại đã quá bảy giờ mười phút một chút. Vừa ra khỏi sân ga, người đàn ông liền đi thẳng đến trạm đón xe buýt. Ngoài Douno, còn có khoảng ba người đang đứng dưới bảng lịch xe chạy có tấm biển ghi những điểm đến để chờ xe buýt.

Gã đã hắt hơi rồi nhận khăn giấy, gây ấn tượng một cách không cần thiết. Nếu còn lên cùng một chuyến xe buýt nữa thì cứ cho là không đến mức bị nghi ngờ, đối phương vẫn sẽ nghĩ "lại gặp nữa à". Oe chuyển qua taxi để theo đuôi, ngồi trên xe chuẩn bị sẵn sàng chờ cho đến khi Douno lên xe buýt. Mặc dù nghĩ rằng không cần thiết, nhưng khoảng cách giữa họ khá lý tưởng, Oe đã dùng lens phóng to để chụp hình Douno. Gã không cho rằng mình nhầm người, song nếu có hình ảnh sẽ chắc chắn hơn.

Douno lên xe buýt sau khi chờ chừng mười phút rồi xuống xe tại một trạm cô quạnh không người. Oe tiếp tục theo đuôi với một khoảng cách ngắn hơn thông thường. Đây là nơi gã đến lần đầu nên không biết gì về nhà cửa đường phố khu vực, đã thế hiện tại là ban đêm, gã không tự tin có thể tìm lại được một khi mất dấu.

Douno bước vào một công viên lờ mờ tối và vụt biến mất trước mắt của Oe. Gã hoảng hốt vội rút ngắn khoảng cách, song đã không còn nhìn thấy ở bất cứ đâu nữa. Công viên có hàng mấy cái cổng, mà có thể Douno đã đi theo con đường nhỏ bên hông cũng không biết chừng. Đã đuổi theo đến tận đây rồi cơ mà... nghĩ thế không đành lòng từ bỏ, Oe đã thử đi khắp xung quanh nhưng vẫn không thể tìm ra Douno.

Gã cũng muốn đi điều tra ở khu nhà ở quanh đấy, song không thể thực hiện vào ban đêm. Bị mất dấu giữa chừng thì đau thật, nhưng gã đã xác định được khu vực sinh sống, hơn nữa cũng biết được rằng Douno đang làm việc trong ban tổ chức của "hội hỗ trợ người bị vu khống tội sàm sỡ". Trước mắt hôm nay tới đây thôi, khi về chỉ cần hỏi người phụ trách trang chủ của hội rằng "Tôi đã tìm thấy đồ làm rơi của Douno tại hội trường tổ chức buổi họp mặt, muốn trả lại nên xin hãy cho tôi biết địa chỉ", cùng là hội viên, nhất định đối phương sẽ không từ chối.

Đã gây chú ý một cách bất cẩn lại còn bị mất dấu trong khi theo đuôi. Hôm nay gã quả thật tệ hại trong tư cách là một thám tử. Tuy nhiên Oe thấy sung sướng khi đã tìm ra Douno, người mà từ ban đầu cứ ngỡ rằng không cách nào tìm ra. Chỉ còn một bước nữa thôi. Chỉ cần biết được địa chỉ, gã sẽ không bị tống cổ cho cảnh sát vì vụ lừa đảo. ...gánh nặng trên vai đã hạ xuống một nửa. Trên chuyến tàu trở về, Oe ngồi thỏm sâu vào ghế, thở ra.

Trong chuyến tàu rầm rập lắc lư, những luồng ánh sáng trôi qua khung cửa kiếng đen ngòm. Gương mặt Douno mà gã đã thấy tận mắt tại khoảng cách thật gần vụt hiện lên trong đầu. Trong buổi họp mặt cũng có những người ăn mặc bình thường song Douno đã vận một bộ suit và thắt cà vạt. Tóc tai cũng tươm tất, trên bàn tay chìa túi khăn giấy cho gã móng tay được cắt gọn gàng. Hẳn là người đang có một cuộc sống yên ổn. Không những thế, hộp bánh kẹo làm quà và con thỏ bông. ...biết đâu Douno đã có vợ và con nhỏ.

Một người đàn ông chỉ biết mỗi việc mình muốn gặp lại Douno và tìm kiếm một cách cuồng tín. Và một người đàn ông đang trải qua một cuộc sống ổn định như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cho dù đã từng có khoảng thời gian giao nhau, song hiện nay con đường đã rẽ thành hai.

Douno có mong Kitagawa tìm thấy mình không? Có ý định quay lại cái quá khứ của mối tình đồng tính này không? Anh ta đã đặt người đàn ông tên Kitagawa này vào vị trí nào trong lòng mình?

Nếu như cho Kitagawa biết nơi ở, hẳn là hắn sẽ bay đến chỗ của Douno ngay lập tức. Và tại đấy hắn sẽ nhìn thấy hiện thực rằng Douno đã có vợ và con cái. Sau đấy hắn sẽ thế nào?

...bất kể có chuyện gì xảy ra cũng chẳng đến phiên gã lo. Nếu hỏi tại sao thì bởi gã không có lựa chọn nào khác ngoài cho Kitagawa biết địa chỉ.

Những đợt lắc lư yên ả, và ý thức trở nên xa dần. Oe quyết định thôi, không suy nghĩ nhiều về cái tương lai mà bản thân không thể hình dung của hai người kia nữa.


Hết đoạn

Chú thích:


Cơ quan hành chính cấp huyện: 役場 : là những cơ quan hành chính cấp thấp hơn thành phố, quận huyện thôn xã gì đấy. Mình không rành về cơ quan hành chính, ban đầu định cho là cơ quan hành chính cấp xã, nhưng mà nghe có vẻ Việt Nam quá nên dùng đại là huyện ="=. Cảm thấy hơi vô trách nhiệm nhưng cùi nên đành vậy.
Ga JR: (Japan Railways) là tên gọi chung của một tập đoàn 6 cty đường sắt vận chuyển khách và 1 cty vận chuyển hàng (là cty tư nhân nhưng được phân hóa từ quốc doanh) có các tuyến trải ra khắp nước Nhật.
Toa ngồi tự do: tàu bên Nhật có hai dạng toa, toa ngồi tự do và toa chỉ định ghế ngồi. Toa chỉ định ghế ngồi thì vé có ghi số ghế cả rồi nên ai cũng có chỗ ngồi còn ngồi tự do thì ai đến trước thì ngồi ai đến sau thì đứng. Không biết đường sắt bên mình có toa ngồi tự do không nhỉ.
Giải thích nôm na lộ trình của Douno: Douno đã lên tuyến đi từ ga Ohmiya ( thành phố Saitama) qua Tokyo (Ikebukuro) thẳng xuống phía Nam là thành phố Odawara (thành phố nằm phía Nam Kanagawa), nhưng chỉ xuống tàu nửa chừng ở Yokohama. Coi bản đồ sẽ thấy rất rõ.

Khăn giấy bỏ túi phát miễn phí: một hình thức quảng cáo phổ biến của Nhật, người ta phát khăn giấy có in thông tin cửa hàng/ dịch vụ thay vì tờ rơi. Bản thân mình rất thường xuyên xài khăn giấy nên nếu mà được phát thì chắc sẽ nhận ngay, thế mà không hiểu sao đa phần người ta lại không lấy.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com