Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn
Chương 6 Đoàn Huyên
Hàn Dũ sau một hồi lật sổ bệnh thì đến xem Đoàn Tình, liền thấy Tần Thiệu ôm đầu tinh thần vô cùng sa sút. Hàn Dũ thở dài. Tần Thiệu ngẩng đầu lên nhìn y, Hàn Dũ khóe miệng hạ giọng:"Tần thiếu, cậu nên đi xem vết thương mình trước đi." Tần Thiệu đứng lên, chân có chút không ổn, Hàn Dũ khụ khụ thanh âm:"Chân đau? Có gãy xương cốt không? Để tôi xem xem." Tần Thiệu mặt đen lại, Hàn Dũ kiểm tra cho hắn một phen cười:"Hoàn hảo, không ảnh hưởng đến xương cốt. Bất quá, dây chằng là bị thương nhẹ, một tháng tới không nên vận động mạnh."
Tần Thiệu đen mặt, Hàn Dũ chế nhạo nở nụ cười thanh:"Đoàn thiếu gia đánh?" Nhìn hắn không nói lời nào, Hàn Dũ có chút sung sướng khi người gặp họa:"Cậu xứng đáng."
Tần Thiệu đánh y một cái:"Được rồi, chẳng qua là nhìn có chút hả hê thôi."
Hàn Dũ ngồi ở ghế trên xem Đoàn Tình:"Anh nghĩ xem làm sao bây giờ?"
Tần Thiệu dựa vào tường có chút mỏi mệt:"Đây cũng không biết."
Hai người trầm mặc một hồi, trên giường Đoàn Tình vô ý thức trở mình, Tần Thiệu thân thể giật giật, lại ngồi trở về. Đoàn Tình chỉ là trở mình mà thôi, không có phản ứng gì khác.
Hàn Dũ nhìn hắn:"Đoàn thiếu gia đây chính là tình huống đặc thù." Hàn Dũ nhìn Tần Thiệu, thanh âm thực kiên định:"Chỉ là đặc thù, không phải quái dị." Tần Thiệu ánh mắt hạ xuống:"Ý của anh đây không phải là trường hợp đầu tiên?"
Hàn Dũ không có trả lời ngay, chỉ là dẫn dắt rời đi đề tài:"Cậu ta thể chất đặc thù, có lẽ hỏi cha mẹ cậu ta là rõ ràng nhất."
Tần Thiệu giễu cợt:"Anh nghĩ tôi sẽ đi nói cho cha cậu ta biết sao? Vẫn là anh cảm giác Đoàn gia có thể dễ dàng tha thứ hay sao?" Hàn Dũ nhìn hắn:"Kia làm sao được, hài tử này nếu không bỏ được thì vẫn phải sinh ra, rồi lớn lên"
Tần Thiệu nhíu mày thật lâu sau nói:"Đi được bước nào hay bước đó. Nếu này hài tử có thể sinh ra chính là con trưởng của Tần gia gia."
Hàn Dũ nở nụ cười thanh:"Cậu như thế nào biết đó là con trai, nếu là con gái thì sao?"
Tần Thiệu nghẹn:"Giống nhau. Tôi không hề có quan niệm kia. Tôi sẽ chăm sóc thật tốt đứa bé này. Mẹ mỗi ngày giục kết hôn, nếu không phải còn đang học đại học, bà ấy đều đã cho ta đi xem mặt từ lâu rồi."
Hàn Dũ nhìn hắn lắc đầu:"Cậu kỳ thực rồi cũng đến một ngày nào đó phải kết hôn. Cậu cần một người vợ." Hàn Dũ nói thực uyển chuyển, Tần Thiệu cùng y tuổi tác không cách biệt lắm, ba Hàn Dũ lúc trước chính là thầy thuốc Tần gia, hiện tại về hưu nên chuyển sang cho con, cho nên hai người này cũng coi là cùng nhau lớn lên. Tâm tư của hắn Hàn Dũ có thể nhìn thấu, cho nên Tần Thiệu thực thản nhiên:"Tôi biết, bác sĩ Hàn. Đồng tính luyến ai không ai chấp nhận được, nó là một sự sỉ nhục lớn." Hàn Dũ cười khổ, hắn dám nói đáng xấu hổ sao? Tần Thiệu lầm bầm lầu bầu:"Huống chi tôi chỉ là thích một người,. Mà trùng hợp cậu ta là nam mà thôi."
Hàn Dũ tuy rằng không biết Tần Thiệu nói người kia là ai, nhưng y khẳng định không phải là người đang nằm trước mặt. Quan hệ của hai vị này chắc chắn là thù địch rồi. Hàn Dũ có chút vì Đoàn Tình mà rối rắm, gặp gỡ chuyện như vậy đã là chuyện xui xẻo, gặp phải Tần Thiệu càng là không hay ho.
Hai người một đêm không ngủ canh chừng Đoàn Tình. Đoàn Tình có thể là bị ép buộc đến mệt mỏi nên ngủ thẳng đến hừng đông. Đoàn Tình giật mình tỉnh rất nhanh. Cơ hồ là phản xạ hơi nhanh, bị Hàn Dũ tay mắt lanh lẹ đỡ. Đoàn Tình nhìn động tác này rõ ràng cứng ngắc. Hàn Dũ đành phải ngượng ngùng thu hồi tay.
Cậu nhìn thoáng qua Hàn Dũ:"Phá xong rồi?"
Hàn Dũ chần chờ nói:"Phải quan sát vài ngày." Đoàn Tình ánh mắt ảm đạm, Hàn Dũ an ủi nói:"Này cần quan sát vài ngày, không có nhanh như vậy." Đoàn Tình gật gật đầu:"tôi biết."
Nhìn cậu đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Dũ kêu to:"Cậu muốn đi đâu?"
Đoàn Tình không thèm quay đầu lại:"Về nhà." Cậu đang ở ngoài, di động bị rớt, một buổi tối không có về, ba cậu nhất định sẽ mắng. Hàn Dũ ngăn không được, đành phải cùng cậu đi ra, đi tới cửa nhìn thấy Tần Thiệu thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn tên hỗn đản này còn biết trở lại.
Tần Thiệu đứng ở cửa, nhìn Đoàn Tình đi ra, đem túi trả cho cậu. Kết quả tiểu hài tử lạnh lùng này một cái nhìn cũng không có, cầm được túi liền đi. Tần Thiệu nhịn không được một phen đem cậu bắt lấy:"Ấu Đường!"
Đoàn Tình dùng sức đem hắn ném ra:"Lăn!"
Tần Thiệu nhẫn nhịn lên đến cực hạn, cũng đã sắp nhịn không nổi. Hắn nắm tay cậu siết chặt:"Đi đâu?"Đoàn Tình tránh không được, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn:"Tôi đi đâu có quan hệ gì với anh sao Tần Thiệu, về sau đừng làm cho tôi gặp anh. Tôi thấy anh một lần liền đánh một lần!"
Tần Thiệu dùng sức nắm tay cậu:"Đoàn Ấu Đường! Cậu cứ thế định mang bộ dạng này trở về! Tôi cũng không muốn gặp cậu! Nếu có thể quay lại, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn gặp cậu! Đây không phải là tình huống đặc biệt hay sao?"
Đoàn Tình cắn răng hung tợn nhìn hắn:"Tần Thiệu! Anh con mẹ nó buông tôi ra. Nhìn anh thật ghê tởm"
...............................................................................................................
Tần Thiệu ánh mắt đều đen lại, cơ hồ muốn siết chặt cánh tay cậu. Đoàn Tình gắt gao cắn môi không nói một tiếng. Hàn Dũ vừa thấy như vậy liền nóng nảy:"Diệp Lâm, mau buông tay ra!" Tần Thiệu bị y hô một tiếng rốt cục phục hồi tinh thần, mới nhớ tới thân thể Đoàn Tình là đặc thù, thấy Đoàn Tình vẫn ngoan cố. Tần Thiệu cơ hồ là hoảng hốt buông lỏng tay cậu. Trơ mắt nhìn Đoàn Tình đi khỏi. Hàn Dũ đẩy hắn một phen:"Sao còn không đuổi theo?"
Tần Thiệu tức giận:"Hôm qua phiền anh."
Hàn Dũ nở nụ cười:"Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật."
Tần Thiệu cười khổ cầm lấy tư liệu đuổi theo Đoàn Tình. Hắn cũng nói qua hôm nay đến đưa tư liệu cho Đoàn Huyên, vừa lúc cùng đi hảo.
Tần Thiệu, vừa đi ra ngoài thấy Đoàn Tình vẫy xe taxi rất nhanh liền mất hút, Tần Thiệu ở phía sau nghiến răng, đứa nhỏ này thật sự là bướng bỉnh!Nhưng mắng thì mắng, vẫn là một đường cùng hắn đi đến Đoàn gia. Bảo vệ cửa xem nhìn hai người cùng vào liền kinh ngạc:"Nhị thiếu gia, Tần thiếu gia? Sớm như vậy? Buổi sáng tốt lành." Đoàn Tình liền không có nhìn mà thẳng hướng đi vào phòng, bảo vệ bị vẻ mặt khinh bỉ của cậu làm cho ngượng ngùng. Tần Thiệu đi phía sau chào hỏi:"Nguyên ca, buổi sáng tốt lành. Đoàn bá phụ cùng Đoàn Huyên đều ở đây chứ?"
Nguyên Minh nhìn vẻ mặt phấn khích của hắn nên phản ứng chậm chạp, nghe Tần Thiệu hỏi thì vội vàng cười:"Tần thiếu gia, bên trong thỉnh. Lão gia thiếu gia ở nhà. Kia vừa lúc cả hai đang ăn điểm tâm."
Tần Thiệu cùng Nguyên Minh nói nói vài câu, Đoàn Tình đã đi được một đoạn dài, xuyên qua hoa viên thẳng đến sân. Tần Thiệu đứng ở hoa viên mở cửa nhìn hắn một hồi mới bắt đầu đi. Xuyên qua cửa, liền rất xa trông thấy Đoàn Huyên. Đoàn Huyên ăn mặc rất giản dị. Bởi vì là trong nhà, nên mặc một cái áo sơ mi mềm mại, quần dài màu đen, đứng ở dưới tàng cây ngọc thụ lâm phong. Tần Thiệu không tự giác nhìn y hồi lâu, đến lúc Đoàn Huyên mang theo cười khẽ thanh âm:"Tên ngốc kia, cậu còn muốn ở nơi đó tới bao giờ"
Tần Thiệu cười thoáng qua, vội vàng cước bộ chậm. Vòng qua bồn hoa ngồi cạnh Đoàn Huyên. Y phi thường thích cây hải đường này, vì thế dưới tàng cây bố trí một chỗ ngồi, vừa đủ cho hai người.
Đoàn Huyên vui vẻ nhìn hắn:"Tần thiếu gia a, này là ai lớn gan dám đánh cậu vậy a!"
Đoàn Huyên giống như ngọn gió mát, không kiêu không nóng nảy không vội không chậm, thấy bất cứ sự tình đều là như vậy thể hiện cá tính riêng, ngay cả dáng vẻ chật vật cũng toát lên vẻ phong đạm vân khinh. Tần Thiệu biết y trêu chọc mình, cũng không có ý tứ gì, hắn trong lòng không biết là may mắn hay là tiếc nuối. May mắn y không hỏi đi xuống, hay là tiếc nuối không hỏi đi xuống?
Quả nhiên xem Tần Thiệu không nói lời nào, Đoàn Huyên cũng không có để ý:"Đây là phần tư liệu cậu tìm giúp tớ? Vẫn là thực là đầy đủ, cám ơn cậu." Ngữ điệu vui thích, Tần Thiệu trong lòng thật cảm thấy thoải mái tới gần y cười:"Đúng vậy, tớ phải tìm hết cả tuần đấy, định cảm ơn sao đây?"
Bất luận kẻ nào nghe những lời này đều không cảm có cái gì vấn đề, chỉ là Tần Thiệu đem cánh tay khoác lên vai Đoàn Huyên. Chỉ là như vậy tình cảnh xem chừng đã khác rất nhiều. Nhưng từ nhỏ đến lớn Tần Thiệu vẫn mang bộ dáng ấy, Đoàn Huyên cũng coi là thói quen, không có để ý, như trước thản nhiên xem tư liệu, một bên xem một lần cười:"Quả nhiên chuẩn bị đầy đủ hết. Thực cám ơn vì cậu đã tìm đủ tư liệu cho tớ"
Y cứ là như vậy tự nhiên đứng lên, vỗ vỗ quần áo, động tác ưu nhã thong thả, phong đạm vân khinh. Ánh mắt sâu thẳm. Tần Thiệu không hiểu trong lòng y nghĩ gì. Nhưng hắn thật sự không tin Đoàn Huyên xem không hiểu ánh mắt, ngay cả một người ngoài đều nhìn ra được. Đoàn Tình tên khốn kiếp kia đều biết, hắn không tin y nhìn không ra! Y là một người thông minh, còn chọn môn học tâm lý học, tuy rằng thân thể không tốt nên không thể lên lớp đều đặn, nhưng lão sư vẫn nhớ rõ Đoàn Huyên, ngay cả luận văn lần này đều muốn cho Đoàn Huyên viết. Luận văn tâm lý học a, tần Thiệu nhìn qua cảm thấy đau đầu, nói thật tới giờ hắn cũng không hiểu chuyên mục [ Beethoven- dùng chủ nghĩa tâm lý học bản thân thực hiện lý luận phân tích Beethoven ], hắn thật là không hiểu, Đoàn Huyên đánh đàn dương cầm rất tốt, thích nhất dĩ nhiên là [ vận mệnh hòa âm ]. Hắn cũng biết Đoàn Huyên muốn bản thân sống thật tốt. Chỉ là vận mệnh trái ngang, từ trong bụng mẹ đã mắc căn bệnh khó trị, nhiều năm như vậy, Tần Thiệu cảm thấy vô cùng xót, nhìn Đoàn Huyên mỗi lần uống thuốc nhăn tít cả mặt là lại đau lòng. Từng chút từng chút cảm thấy đau lòng, lâu ngày biến thành tình yêu..
Đoàn Huyên như là không có thấy ánh mắt hắn, nghiêng đầu cười:"Còn không nhanh đứng lên, muốn tớ kéo cậu a."
Tần Thiệu thô bỉ cười:"Vậy tới kéo tớ đi."
Đáp lại hắn, Đoàn Huyên hái một quả chọi. Tần Thiệu bắt được, là quả hải đường.
Hắn đứng lên nhìn, cây hải đường lúc này đây phi thường lớn, tay hắn cũng không với tới. Tuy rằng không có chứng kiến nó trưởng thành nhưng hồi nhỏ từng nắm tay Đoàn Huyên ôm trọn thân cây, một tay khi ấy cũng không với tới, hắn cười nói chờ chúng ta trưởng thành liền có thể với tới. Đồng ngôn vô kỵ, những lời nói ấy đến ngày hôm nay vẫn còn nhớ rõ.
2/1/2018
Tần Thiệu đen mặt, Hàn Dũ chế nhạo nở nụ cười thanh:"Đoàn thiếu gia đánh?" Nhìn hắn không nói lời nào, Hàn Dũ có chút sung sướng khi người gặp họa:"Cậu xứng đáng."
Tần Thiệu đánh y một cái:"Được rồi, chẳng qua là nhìn có chút hả hê thôi."
Hàn Dũ ngồi ở ghế trên xem Đoàn Tình:"Anh nghĩ xem làm sao bây giờ?"
Tần Thiệu dựa vào tường có chút mỏi mệt:"Đây cũng không biết."
Hai người trầm mặc một hồi, trên giường Đoàn Tình vô ý thức trở mình, Tần Thiệu thân thể giật giật, lại ngồi trở về. Đoàn Tình chỉ là trở mình mà thôi, không có phản ứng gì khác.
Hàn Dũ nhìn hắn:"Đoàn thiếu gia đây chính là tình huống đặc thù." Hàn Dũ nhìn Tần Thiệu, thanh âm thực kiên định:"Chỉ là đặc thù, không phải quái dị." Tần Thiệu ánh mắt hạ xuống:"Ý của anh đây không phải là trường hợp đầu tiên?"
Hàn Dũ không có trả lời ngay, chỉ là dẫn dắt rời đi đề tài:"Cậu ta thể chất đặc thù, có lẽ hỏi cha mẹ cậu ta là rõ ràng nhất."
Tần Thiệu giễu cợt:"Anh nghĩ tôi sẽ đi nói cho cha cậu ta biết sao? Vẫn là anh cảm giác Đoàn gia có thể dễ dàng tha thứ hay sao?" Hàn Dũ nhìn hắn:"Kia làm sao được, hài tử này nếu không bỏ được thì vẫn phải sinh ra, rồi lớn lên"
Tần Thiệu nhíu mày thật lâu sau nói:"Đi được bước nào hay bước đó. Nếu này hài tử có thể sinh ra chính là con trưởng của Tần gia gia."
Hàn Dũ nở nụ cười thanh:"Cậu như thế nào biết đó là con trai, nếu là con gái thì sao?"
Tần Thiệu nghẹn:"Giống nhau. Tôi không hề có quan niệm kia. Tôi sẽ chăm sóc thật tốt đứa bé này. Mẹ mỗi ngày giục kết hôn, nếu không phải còn đang học đại học, bà ấy đều đã cho ta đi xem mặt từ lâu rồi."
Hàn Dũ nhìn hắn lắc đầu:"Cậu kỳ thực rồi cũng đến một ngày nào đó phải kết hôn. Cậu cần một người vợ." Hàn Dũ nói thực uyển chuyển, Tần Thiệu cùng y tuổi tác không cách biệt lắm, ba Hàn Dũ lúc trước chính là thầy thuốc Tần gia, hiện tại về hưu nên chuyển sang cho con, cho nên hai người này cũng coi là cùng nhau lớn lên. Tâm tư của hắn Hàn Dũ có thể nhìn thấu, cho nên Tần Thiệu thực thản nhiên:"Tôi biết, bác sĩ Hàn. Đồng tính luyến ai không ai chấp nhận được, nó là một sự sỉ nhục lớn." Hàn Dũ cười khổ, hắn dám nói đáng xấu hổ sao? Tần Thiệu lầm bầm lầu bầu:"Huống chi tôi chỉ là thích một người,. Mà trùng hợp cậu ta là nam mà thôi."
Hàn Dũ tuy rằng không biết Tần Thiệu nói người kia là ai, nhưng y khẳng định không phải là người đang nằm trước mặt. Quan hệ của hai vị này chắc chắn là thù địch rồi. Hàn Dũ có chút vì Đoàn Tình mà rối rắm, gặp gỡ chuyện như vậy đã là chuyện xui xẻo, gặp phải Tần Thiệu càng là không hay ho.
Hai người một đêm không ngủ canh chừng Đoàn Tình. Đoàn Tình có thể là bị ép buộc đến mệt mỏi nên ngủ thẳng đến hừng đông. Đoàn Tình giật mình tỉnh rất nhanh. Cơ hồ là phản xạ hơi nhanh, bị Hàn Dũ tay mắt lanh lẹ đỡ. Đoàn Tình nhìn động tác này rõ ràng cứng ngắc. Hàn Dũ đành phải ngượng ngùng thu hồi tay.
Cậu nhìn thoáng qua Hàn Dũ:"Phá xong rồi?"
Hàn Dũ chần chờ nói:"Phải quan sát vài ngày." Đoàn Tình ánh mắt ảm đạm, Hàn Dũ an ủi nói:"Này cần quan sát vài ngày, không có nhanh như vậy." Đoàn Tình gật gật đầu:"tôi biết."
Nhìn cậu đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Dũ kêu to:"Cậu muốn đi đâu?"
Đoàn Tình không thèm quay đầu lại:"Về nhà." Cậu đang ở ngoài, di động bị rớt, một buổi tối không có về, ba cậu nhất định sẽ mắng. Hàn Dũ ngăn không được, đành phải cùng cậu đi ra, đi tới cửa nhìn thấy Tần Thiệu thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn tên hỗn đản này còn biết trở lại.
Tần Thiệu đứng ở cửa, nhìn Đoàn Tình đi ra, đem túi trả cho cậu. Kết quả tiểu hài tử lạnh lùng này một cái nhìn cũng không có, cầm được túi liền đi. Tần Thiệu nhịn không được một phen đem cậu bắt lấy:"Ấu Đường!"
Đoàn Tình dùng sức đem hắn ném ra:"Lăn!"
Tần Thiệu nhẫn nhịn lên đến cực hạn, cũng đã sắp nhịn không nổi. Hắn nắm tay cậu siết chặt:"Đi đâu?"Đoàn Tình tránh không được, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn:"Tôi đi đâu có quan hệ gì với anh sao Tần Thiệu, về sau đừng làm cho tôi gặp anh. Tôi thấy anh một lần liền đánh một lần!"
Tần Thiệu dùng sức nắm tay cậu:"Đoàn Ấu Đường! Cậu cứ thế định mang bộ dạng này trở về! Tôi cũng không muốn gặp cậu! Nếu có thể quay lại, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn gặp cậu! Đây không phải là tình huống đặc biệt hay sao?"
Đoàn Tình cắn răng hung tợn nhìn hắn:"Tần Thiệu! Anh con mẹ nó buông tôi ra. Nhìn anh thật ghê tởm"
...............................................................................................................
Tần Thiệu ánh mắt đều đen lại, cơ hồ muốn siết chặt cánh tay cậu. Đoàn Tình gắt gao cắn môi không nói một tiếng. Hàn Dũ vừa thấy như vậy liền nóng nảy:"Diệp Lâm, mau buông tay ra!" Tần Thiệu bị y hô một tiếng rốt cục phục hồi tinh thần, mới nhớ tới thân thể Đoàn Tình là đặc thù, thấy Đoàn Tình vẫn ngoan cố. Tần Thiệu cơ hồ là hoảng hốt buông lỏng tay cậu. Trơ mắt nhìn Đoàn Tình đi khỏi. Hàn Dũ đẩy hắn một phen:"Sao còn không đuổi theo?"
Tần Thiệu tức giận:"Hôm qua phiền anh."
Hàn Dũ nở nụ cười:"Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật."
Tần Thiệu cười khổ cầm lấy tư liệu đuổi theo Đoàn Tình. Hắn cũng nói qua hôm nay đến đưa tư liệu cho Đoàn Huyên, vừa lúc cùng đi hảo.
Tần Thiệu, vừa đi ra ngoài thấy Đoàn Tình vẫy xe taxi rất nhanh liền mất hút, Tần Thiệu ở phía sau nghiến răng, đứa nhỏ này thật sự là bướng bỉnh!Nhưng mắng thì mắng, vẫn là một đường cùng hắn đi đến Đoàn gia. Bảo vệ cửa xem nhìn hai người cùng vào liền kinh ngạc:"Nhị thiếu gia, Tần thiếu gia? Sớm như vậy? Buổi sáng tốt lành." Đoàn Tình liền không có nhìn mà thẳng hướng đi vào phòng, bảo vệ bị vẻ mặt khinh bỉ của cậu làm cho ngượng ngùng. Tần Thiệu đi phía sau chào hỏi:"Nguyên ca, buổi sáng tốt lành. Đoàn bá phụ cùng Đoàn Huyên đều ở đây chứ?"
Nguyên Minh nhìn vẻ mặt phấn khích của hắn nên phản ứng chậm chạp, nghe Tần Thiệu hỏi thì vội vàng cười:"Tần thiếu gia, bên trong thỉnh. Lão gia thiếu gia ở nhà. Kia vừa lúc cả hai đang ăn điểm tâm."
Tần Thiệu cùng Nguyên Minh nói nói vài câu, Đoàn Tình đã đi được một đoạn dài, xuyên qua hoa viên thẳng đến sân. Tần Thiệu đứng ở hoa viên mở cửa nhìn hắn một hồi mới bắt đầu đi. Xuyên qua cửa, liền rất xa trông thấy Đoàn Huyên. Đoàn Huyên ăn mặc rất giản dị. Bởi vì là trong nhà, nên mặc một cái áo sơ mi mềm mại, quần dài màu đen, đứng ở dưới tàng cây ngọc thụ lâm phong. Tần Thiệu không tự giác nhìn y hồi lâu, đến lúc Đoàn Huyên mang theo cười khẽ thanh âm:"Tên ngốc kia, cậu còn muốn ở nơi đó tới bao giờ"
Tần Thiệu cười thoáng qua, vội vàng cước bộ chậm. Vòng qua bồn hoa ngồi cạnh Đoàn Huyên. Y phi thường thích cây hải đường này, vì thế dưới tàng cây bố trí một chỗ ngồi, vừa đủ cho hai người.
Đoàn Huyên vui vẻ nhìn hắn:"Tần thiếu gia a, này là ai lớn gan dám đánh cậu vậy a!"
Đoàn Huyên giống như ngọn gió mát, không kiêu không nóng nảy không vội không chậm, thấy bất cứ sự tình đều là như vậy thể hiện cá tính riêng, ngay cả dáng vẻ chật vật cũng toát lên vẻ phong đạm vân khinh. Tần Thiệu biết y trêu chọc mình, cũng không có ý tứ gì, hắn trong lòng không biết là may mắn hay là tiếc nuối. May mắn y không hỏi đi xuống, hay là tiếc nuối không hỏi đi xuống?
Quả nhiên xem Tần Thiệu không nói lời nào, Đoàn Huyên cũng không có để ý:"Đây là phần tư liệu cậu tìm giúp tớ? Vẫn là thực là đầy đủ, cám ơn cậu." Ngữ điệu vui thích, Tần Thiệu trong lòng thật cảm thấy thoải mái tới gần y cười:"Đúng vậy, tớ phải tìm hết cả tuần đấy, định cảm ơn sao đây?"
Bất luận kẻ nào nghe những lời này đều không cảm có cái gì vấn đề, chỉ là Tần Thiệu đem cánh tay khoác lên vai Đoàn Huyên. Chỉ là như vậy tình cảnh xem chừng đã khác rất nhiều. Nhưng từ nhỏ đến lớn Tần Thiệu vẫn mang bộ dáng ấy, Đoàn Huyên cũng coi là thói quen, không có để ý, như trước thản nhiên xem tư liệu, một bên xem một lần cười:"Quả nhiên chuẩn bị đầy đủ hết. Thực cám ơn vì cậu đã tìm đủ tư liệu cho tớ"
Y cứ là như vậy tự nhiên đứng lên, vỗ vỗ quần áo, động tác ưu nhã thong thả, phong đạm vân khinh. Ánh mắt sâu thẳm. Tần Thiệu không hiểu trong lòng y nghĩ gì. Nhưng hắn thật sự không tin Đoàn Huyên xem không hiểu ánh mắt, ngay cả một người ngoài đều nhìn ra được. Đoàn Tình tên khốn kiếp kia đều biết, hắn không tin y nhìn không ra! Y là một người thông minh, còn chọn môn học tâm lý học, tuy rằng thân thể không tốt nên không thể lên lớp đều đặn, nhưng lão sư vẫn nhớ rõ Đoàn Huyên, ngay cả luận văn lần này đều muốn cho Đoàn Huyên viết. Luận văn tâm lý học a, tần Thiệu nhìn qua cảm thấy đau đầu, nói thật tới giờ hắn cũng không hiểu chuyên mục [ Beethoven- dùng chủ nghĩa tâm lý học bản thân thực hiện lý luận phân tích Beethoven ], hắn thật là không hiểu, Đoàn Huyên đánh đàn dương cầm rất tốt, thích nhất dĩ nhiên là [ vận mệnh hòa âm ]. Hắn cũng biết Đoàn Huyên muốn bản thân sống thật tốt. Chỉ là vận mệnh trái ngang, từ trong bụng mẹ đã mắc căn bệnh khó trị, nhiều năm như vậy, Tần Thiệu cảm thấy vô cùng xót, nhìn Đoàn Huyên mỗi lần uống thuốc nhăn tít cả mặt là lại đau lòng. Từng chút từng chút cảm thấy đau lòng, lâu ngày biến thành tình yêu..
Đoàn Huyên như là không có thấy ánh mắt hắn, nghiêng đầu cười:"Còn không nhanh đứng lên, muốn tớ kéo cậu a."
Tần Thiệu thô bỉ cười:"Vậy tới kéo tớ đi."
Đáp lại hắn, Đoàn Huyên hái một quả chọi. Tần Thiệu bắt được, là quả hải đường.
Hắn đứng lên nhìn, cây hải đường lúc này đây phi thường lớn, tay hắn cũng không với tới. Tuy rằng không có chứng kiến nó trưởng thành nhưng hồi nhỏ từng nắm tay Đoàn Huyên ôm trọn thân cây, một tay khi ấy cũng không với tới, hắn cười nói chờ chúng ta trưởng thành liền có thể với tới. Đồng ngôn vô kỵ, những lời nói ấy đến ngày hôm nay vẫn còn nhớ rõ.
2/1/2018
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com