TruyenHHH.com

Trong Bung Ten Khon Kiep Nay Co Con Cua Han

Tần Thiệu bưng lên canh thổi thổi đưa tới cái miệng của cậu:"Đến, uống một chút canh."

Đoàn Tình khó có dịp nghe lời, mở miệng ra, Tần Thiệu lần đầu tiên uy cho người khác nhưng vẫn vô cùng thuần thục, hắn như trời sinh để làm mấy việc này, có lẽ là bắt chước lâu lắm, có lẽ là từng nghĩ tới có một ngày sẽ uy cho Đoàn Huyên, cho nên động tác như vậy vô cùng quen thuộc. Đoàn Tình trên giường lần đầu tiên nhìn Tần Thiệu, cúi đầu thổi canh như vậy Đoàn Tình như là lần đầu tiên nhìn thấy, trên người không hế toát ra chút khí nào, Đoàn Tình thấy cái dạng này của hắn ngược lại là cũng hoàn hảo, nếu Đoàn Huyên thích hắn có lẽ cũng được, ít nhất anh mình ốm cũng có người chiếu cố, ít nhất, Tần Thiệu thích Đoàn Huyên thật a! Đoàn Tình một miệng đầy nước canh suy nghĩ một hồi, Diệp Hoa có phải hay không cũng sẽ nấu cơm, có phải hay không cũng sẽ làm canh, có phải hay không cũng sẽ chiếu cố anh mình như vậy? Nhất định nàng sẽ làm, vì nàng cũng thích Đoàn Huyên! Cậu thấy Diệp Hoa tốt hơn. Kia vẫn là Diệp Hoa đi. Tên anh ma ốm của cậu thích Diệp Hoa! Lưỡng tình tương duyệt so với cưỡng cầu hảo. Dưa hái xanh không ngọt, ha ha, hiện tại mới hiểu được a! Đoàn Tình trong lòng toan đòi mạng. Một ngụm canh như thế nào cũng không chịu nuốt xuống đi.

Tần Thiệu đem thìa đưa bên miệng liền nhìn cậu, nở nụ cười:"Làm sao? Không ngon?" Đoàn Tình lắc lắc đầu, Tần Thiệu lập tức cười lớn, khuôn mặt này không mang theo thành kiến nhìn vô cùng đẹp. Đoàn Tình cúi đầu ăn canh. Canh không khó uống, thậm chí nói rất ngon, so với cơm Đoàn gia không hề kém chút nào. Đoàn Tình uống hơn phân nửa rốt cục cảm giác có khí lực, ngón tay dần dần năng động, thân thể hồi phục trở lại.

Đoàn Tình cầm lấy chén canh:"Để tôi tự uống." Đây là câu đầu tiên cậu nói trong buổi sáng hôm nay, Tần Thiệu cầm chén kèm khăn mặt đưa cho cậu:"Uống chậm một chút, hơi nóng."

Đoàn Tình gật đầu đem canh chậm rãi uống xong, Tần Thiệu lấy cái chén đặt ngay bàn, quay đầu nói với cậu:"Hôm nay em không cần xin lên lớp, anh xin phép rồi."

Đoàn Tình gật đầu:". Cám ơn." Cái cách cậu nói rất khách khí làm cho Tần Thiệu bị nghẹn họng, Tần Thiệu thật cẩn thận nhìn cậu, rốt cục nói câu:"Thực xin lỗi. Đêm qua thực xin lỗi." Hắn muốn nắm tay cậu, bị cậu tránh né, hắn không dám dùng sức, vì thế càng thấy đêm qua mình thật quá đáng.

Đoàn Tình nhìn hắn một hồi mở miệng:"Tôi không trách anh. Là tự tôi cực đoan." Tần Thiệu nhìn cậu, biết cậu có chuyện muốn nói, quả nhiên Đoàn Tình nở nụ cười:"Đáng đời tôi."

Tần Thiệu chợt đem những lời nói đó xua đi:"Đừng nói nữa, đêm qua anh cũng nói mấy câu vô liêm sĩ, em cứ coi như anh bị điên đi."

Đoàn Tình miễn cưỡng nở nụ cười:"Những lời này, tôi cũng có trách nhiệm." Tần Thiệu nhìn cậu mím môi, góc cạnh rõ ràng môi mân thành một đường thẳng, cậu dừng một hồi tiếp tục nói:"Đáng đời tôi thôi. Nếu tôi an phận thì sự tình sẽ không đến cái dạng này, nếu không phải tôi đối Diệp Hoa không an phận chi tưởng, liền sẽ không khi dễ nàng, sẽ không gặp gỡ anh, cũng, cũng sẽ không có hôm nay. Cho nên là tất cả đều do tôi. Là tôi chính mình vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga kết quả là tự rước lấy nhục."

Tần Thiệu có chút gian nan ngắt lời:"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Bỏ qua chúng đi được không?" Những lời này mấy từ ngữ đều nhọn như dao, lúc trước là lời hắn mắng cậu, nay toàn bộ phản công đâm vào trên người hắn, đâm tới đáy lòng. Khiến hắn đau hắn mới biết được lúc trước chính mình có bao nhiêu điều quá phận. Thật sự hận không thể cho mình mấy đấm.

Đoàn Tình không có dừng, cũng không có quản hắn, chỉ là lầm bầm lầu bầu nói:"Nếu làm ra như vậy, tự rước lấy nhục cũng là xứng đáng, cũng không có biện pháp, ai biểu tôi cực đoan làm chi?" Tần Thiệu ngăn không được, cậu như đang kể lể nhiều chuyện, không phun không vui, hoặc như là đem này mấy tháng phát sinh xâu chuỗi một bên giống nhau.

Đoàn Tình nằm ở gối đầu ngữ khí có chút cô đơn:"Tôi sống làm gì, làm việc nham hiểm, hại người hại mình. Tưởng rằng câu dẫn anh lên giường có thể trả thù anh, có thể khiến hài tử này chuồn mất, có thể đả kích anh, muốn cho anh tự tay đem hài tử tiêu trừ. Khiến anh thống khổ một đời." Tần Thiệu nghe ngữ khí có chút thoải mái phun ra liền khó chịu, trong lòng nặng nề đau. Đoàn Tình không có nhìn hắn, chỉ là nói thẳng ra:"Tôi quả nhiên là xứng đáng, làm việc cực đoan, không tiếc làm nhục chính mình, quả thực là tự rước lấy nhục! Cơ quan tính tẫn, tự làm thương chính mình."

Tần Thiệu cảm giác lòng như nặng ngàn cân, mở miệng gian nan:"Em theo anh mấy ngày nay chỉ là để đem hài tử tiêu trừ thôi sao? Chỉ là tự rước lấy nhục?" Câu sau tối nghĩa nói ra vô cùng khó khăn. Hắn biết Đoàn Tình sẽ không thích hắn, tưởng rằng hắn cùng mình cùng một chỗ có lẽ sẽ là vì nguyên nhân khác, có lẽ là thể chất cậu đặc thù nên cần hắn, có lẽ là...... Trăm ngàn lý do, không hề nghĩ đến là lý do như vậy! Điều này làm cho hắn cơ hồ không dám nhìn mặt Đoàn Tình, Đoàn Tình biểu tình quá mức bình tĩnh, bình tĩnh cam chịu sự thật này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cậu an tĩnh như vậy, không có bất cứ hy vọng, bình tĩnh để người ta tuyệt vọng.

Đoàn Tình thống khổ nhắm chặt mắt, mở lời, thanh âm càng thêm bình tĩnh:"Đúng vậy, chính là muốn đem này hài tử này tiêu trừ. Tôi một chút đều không muốn nó, hận không muốn có nó. Chỉ cần nó không có, thủ đoạn nào cũng có thể dùng, ai đều có thể dùng. Vốn ai đều có thể, chẳng qua tôi chọn anh, là muốn anh tự tay, khiến anh hối hận một đời. Một đời không được sống yên ổn." Cậu bình tĩnh nói ra. Đem tôn nghiêm chính mình từ bỏ, đem chính mình đạp xuống đất chỉ vì muốn kéo hắn xuống nước.

Tần Thiệu thống khổ nhắm hai mắt lại, nghe Đoàn Tình cười khó hiểu:"Tôi chính là người không từ thủ đoạn. Ha ha." Như vậy không từ thủ đoạn, ngay cả chính mình cũng chịu ủy khuất, quả nhiên trừ bỏ khiến thân thể chính mình thành kỹ nữ không có chỗ tốt khác! ha ha! Tần Thiệu đưa lưng về phía cậu nghe tiếng cười khẽ thanh âm, nếu phía trước nghe hắn nhất định sẽ đá cậu xuống giếng, nhưng là hôm nay nghe phá lệ khó chịu, ngực như là tảng đá đè, hắn thấy đau, tưởng chỉ đau một vài nơi, nhưng toàn bộ cơ tểh đều đau âm ỉ, vì thế hắn đành phải cương trực đưa lưng về phía cậu.

Hai người trầm mặc một hồi, Tần Thiệu cảm giác chính mình chân đều đã tê rần, ngồi một đêm vẫn không nhúc nhích mệt chết đi, hắn nhẹ nhàng hỏi câu:"Qủa thật rất hận anh sao."

Đoàn Tình trầm mặc thật lâu, lâu đến Tần Thiệu cũng không dám nghe, Đoàn Tình mới nói:"Tần Thiệu, người đời chỉ sợ chết! Vốn tôi cứ nghĩ rằng thứ khó nhất là chết đi, từ nhỏ đã sợ. Nhìn đến bộ dáng Đoàn Huyên làm tôi sợ! Đoàn Tĩnh Viễn nói tôi ích kỷ, tôi cũng thừa nhận vì tư lợi sợ chết. Tôi sợ cái chết. Nhưng là.....," Nhưng là cậu thật sự tình nguyện chết a!

Đoàn Tình cắn đầu lưỡi chính mình, đến khi đau tiếp tục nói:"Anh có biết tôi suy nghĩ cái gì về cái đêm tôi bị anh cưỡng hiếp trên mặt đất không?" Tần Thiệu đưa lưng về phía cậu, dần dần cúi đầu, như là không chịu nổi sự nặng nề tỏa ra từ bốn phía. Đoàn Tình cười xả lạnh:"Tôi muốn giết anh, sau đó sẽ đi tự tử! Nhưng khi đó ngay cả một ngón tay cũng không cử động nổi."

Tần Thiệu dùng sức cắn tay chính mình, mùi máu ngọt tinh tươi chui vào trong miệng,, hắn cũng không quên được buổi tối hôm đó, vì sinh khí nên không tự chủ bản thân. Về sau trong một tháng trong lòng hắn không không hề có vấn đề, hắn một ngày đến Đoàn gia, muốn nhìn thấy cậu lại sợ thấy cậu, không rõ nguyên nhân gì, là sợ cậu gặp chuyện không may, hay là, hắn đã không phân rõ ràng.

Đoàn Tình trầm mặc một lúc mới nói:"Tần Thiệu, nếu ngày đó buổi tối anh là vì Diệp Hoa đánh chết tôi, tôi cũng không hận anh như bây giờ. Tôi tình nguyện chết chứ không chịu sỉ nhục như vậy."

Tần Thiệu cúi đầu chậm rãi đem tay đem lấy ra, thanh âm có chút run:"Thực xin lỗi. Đoàn Tình, thực xin lỗi." Đoàn Tình không có lên tiếng, Tần Thiệu ảm đạm nở nụ cười:"Anh biết, anh biết làm ra sự tình như vậy em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng là, có thể hay không cho anh cơ hội. Anh sẽ đối xửa tốt với em, anh thích em." Rõ ràng biết không có cơ hội, vẫn là nhịn không được mở miệng. Rõ ràng biết Đoàn Tình vô tình, vẫn là nhịn không được cầu xin cậu, cầu xin cậu cho hắn một cơ hội. Hắn cũng không minh bạch vì sao trong thời gian ngắn lại thích Đoàn Tình, Đoàn Tình luôn luôn không ôn hòa, tình cảm của hắn cũng như thanh kiếm, cắm vào ngực hắn rất anh lẹ, nhất kích tức trung, không lưu đường sống. Ngay cả một cơ hội phòng bị cũng không cho hắn. Đến khi có người rút thanh kiếm thì hắn mới phát hiện chính mình thua thất bại thảm hại, tâm cũng thua.Quả nhiên Đoàn Tình nhẹ nhàng nói:"Tần Thiệu, tôi không muốn gặp anh." Tần Thiệu cương trực nghe những lời này nửa ngày đều không có động. Quả nhiên vẫn là những lời này, Đoàn Tình cùng chính mình nói nhiều nhất vẫn chính là câu này, cậu không muốn gặp mình. Chỉ là hôm nay những lời này phá lệ chân thật, chân thật đến tàn khốc.

Đúng vậy, về sau còn có cái gì lý do mà gặp, mặt mũi cũng xé rách còn cái gì để gặp, đem thương tổn lẫn nhau sao có thể gặp? Bất quá cũng chỉ là nhắc nhở cho nhau về những vết sẹo. Tần Thiệu đưa lưng về phía cậu nhẹ nhàng mà gật đầu:"Anh biết. Đoàn Tình, anh về sau không trở lại, phòng này anh thuê hai năm, em cứ ở đây. Đừng nóng vội chối từ, anh biết em còn nhiều nơi để đi, nhưng là tìm không thấy thích hợp lý do đi. Em yên tâm, anh không đến đâu. Em không muốn gặp anh thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Em nguyện ý ở trong này ở bao lâu cũng được, chờ em sinh xong, anh sẽ cố gắng nuôi nó thật tốt.Ngày hôm qua mấy lời anh nói đều là sự thật, cả đời này sẽ không cưới vợ, cả đời này chỉ có một hài tử này àm thôi. Cam đoan đối đãi thật tốt với nó, không để nó chịu một chút ủy khuất. Em yên tâm., nó muốn bầu trời hay ngôi sao anh cũng sẽ hái cho!" Lúc sau, nói ra như là đánh vào mặt cậu:. nó muốn bầu trời hay ngôi sao anh cũng sẽ hái cho.

Tần Thiệu đợi thật lâu mới nghe được Đoàn Tình nhẹ nhàng mà nói:"Được." Tần Thiệu hốc mắt lập tức đỏ lên, hắn cố cắn răng cười:"Tốt lắm, anh đi. Em nhớ nghỉ ngơi, Hàn Dũ sẽ đến ở cùng em, có chuyện gì thì cứ nói với anh ta, nếu có khó khăn anh sẽ đến giải quyết." Lúc này đây Tần Thiệu không có đợi cậu nói thêm gì nữa, đứng lên:"Anh đi đây."

Đoàn Tình không có nhìn hắn, cậu mệt chết đi, thân thể rã rời, trong lòng càng mệt, cậu từ nhỏ vốn mạnh mẽ, chưa bao giờ dễ dàng thừa nhận mình không bằng người ta, không bằng Đoàn Huyên. Học tập, sinh hoạt, không như ý cậu sẽ tiếp tục cố gắng, gần như cố chấp theo đuổi, gần như cố chấp đi cưỡng cầu. Có lẽ là dưa hái xanh không ngọt, mỗi một lần đều sẽ thất bại, mỗi một lần đều sẽ lấy thất bại làm dấu chấm hết. Cùng Đoàn Huyên tranh thủ tình cảm thất bại, cậu từng oán chính mình xuất thân không tốt.. Có phải đoan hại chính mình hay không, có phải cậu đang bị báo ứng hay không, báo ứng vì mình đánh người, hại Đoàn Huyên, hại Diệp Hoa, cho nên mới cậu thành ra thế nào. Một nam nhân bị cường bạo cũng thôi đi, thế nhưng còn cường bạo ra một hài tử, này hài tử muốn đánh cũng đánh không xong, ha ha. Bị sét đánh trúng cũng không phải trừng hợp hết thảy đi. Ha ha, cậu quả nhiên bị báo ứng, báo ứng!

Đoàn Tình cắn răng gần như mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cậu thấy nản lòng thậm chí là tuyệt vọng. Tần Thiệu đi ra trước cửa nhìn cậu một cái, cậu đang nhắm mắt lại, khuôn mặt vẫn tái nhợt, có chút đỏ ửng do bệnh trạng. Tần Thiệu nhẹ nhàng đóng cửa rồi tựa người lên.

Hàn Dũ nhìn hắn rốt cục nhịn không được lên tiếng đánh thức hắn:"Diệp Lâm, thế nào?"

Tần Thiệu mở to mắt nở nụ cười:"Không có việc gì, anh không phải mới vừa xem qua sao, cậu ta không có việc gì."

Hàn Dũ nhìn hắn:"Tôi đang hỏi cậu......"

Tần Thiệu túng túng nhún vai, như thân thể gần như cứng ngắc, bắt đầu thu thập này nọ. Đêm qua là Đoàn Tình muốn đi, hôm nay.......

Rốt cục đến phiên hắn muốn đi. Đoàn Tình vội vã muốn chạy trốn thoát nơi này, hắn lại luyến tiếc, ở trong này bốn năm, những thứ kia, thậm chí hoa cỏ trong sân đều là hắn trồng. Hắn thu thập thong thả, giống Trì Mộ lão nhân. Hàn Dũ xem thực không có tư vị:"Diệp Lâm, không thể từ từ nói chuyện hay sao?"

Tần Thiệu không đáp lại y, đem hành lý kéo ra, vỗ vỗ bờ vai của y:"Đoàn Tình, nhờ anh!"

Hàn Dũ có chút sốt ruột:"Không...... Không phải......"

Tần Thiệu cười nhìn y:"Đừng nóng vội, tôi không có chạy trốn đâu, chỉ là về sau không ở nơi này. Anh có chuyện thì nói cho tôi, cậu ta có chuyện cũng nói cho tôi biết." Tần Thiệu dừng lại nghĩ một chút:"Tôi vừa rồi nhìn cậu ta ăn canh tốt hơn nhiều, đại khái qua thời kì nôn nghén, tôi làm cơm hay không cũng không quan trọng, cơm tôi làm cũng bình thường như bao người thôi." Tần Thiệu từ trong túi áo lấy ra tờ giấy:"Mặt trên là địa chỉ một quán, bán đủ loại, là tiệm cơm ngon ngon nhất cho người mang thai. Tôi vđịnh tới đó học nhưng không có dịp rồi.Anh xem rồi đi mua nha.Còn tấm thẻ này cho anh. "

Hàn Dũ tay trong túi áo không lấy, Tần Thiệu cười khổAnh chẳng lẽ muốn tôi đưa cho Đoàn Tình sao? Anh chẳng lẽ muốn cậu at ném tấm thẻ đi rồi sinh khí sao? Cầm! bên trong không có bao nhiêu tiền, là của tiền lương của tôi. Tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ có 2500"

Hàn Dũ nhận lấy nhịn không được nở nụ cười:"Nghèo như vậy a?"

Tần Thiệu nở nụ cười:"Vốn không giàu!"

Hàn Dũ cười nhạo:"Đi. Vậy cậu tránh a, chút tiền ấy đến khi hài tử sinh ra không đủ." Tần Thiệu nghĩ một chút rồi cười:"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm việc, không để cho con thiếu thốn." Tần Thiệu lại nhìn phòng đối diện liếc mắt một cái:"Tôi đi, Đoàn Tình, tôi đem cho anh. Cám ơn anh chiếu cố."

Tần Thiệu từng bước một đi xuống lầu, Hàn Dũ nhìn không thấy, sắc mặc hắn lúc nãy trầm xuống. Tâm trí hao mòn. Nếu đêm qua còn chỉ là sợ hãi, sợ cậu gặp chuyện không may, còn có một chút hy vọng, cậu không có việc gì, hài tử cũng không có việc gì, chỉ cần hài tử không có việc gì, bọn họ liền còn có thể cùng một chỗ. Ha ha, hắn cũng tin tưởng ngày mai là một ngày mới, nhưng hôm nay mọi hy vọng đều tan biến trong một ngày, hắn không hề nghĩ qua, hài tử bọn họ còn, nhưng cả hai thật không thể cùng một chỗ, nhìn không thấy một chút hy vọng, nhìn không thấy ánh mặt trời rọi sáng. Đoàn Tình đem mọi con đường của hắn chặt đứt hết. Tình nguyện lấy ngọc chou5 đá. Cậu nguyên lai thật là hận thấu chính mình, tuyệt không muốn gặp mình.

Tần Thiệu xách hành lý bước nhanh ra khỏi sân, đứng ở trên đường cái mới phát hiện không còn chỗ nào có thể đi, hắn không muốn về nhà, Tần gia hắn đã thật lâu không có ở qua. Từ lúc học đại học cũng chưa từng ở nhà, cơ bản không có động tiền của Tần gia, cổ phần công ty cũng vậy. Hắn vẫn thích dùng tiền mình tự kiếm ra. Vì hắn cảm thấy ba mình quá kém cỏi, bất cận nhân tình, không chịu trách nhiệm.Khi đó nói ba mình không chịu trách nhiệm, không muốn gặp mặt ông nữa. Hiện tại chính mình rốt cục cũng có cảm giác báo ứng, rốt cục cảm giác thân thể của chính mình có dòng máu của ông ta.. Giống nhau ỡ chỗ vô liêm sỉ, giống nhau ở chỗ không chịu trách nhiệm.

Tần Thiệu đứng ở đầu phố cười cười, ảm đạm tái nhợt.


4/3/2018

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com