TruyenHHH.com

Tron Ven La Anh

* tích tắc *
Đã hơn 1h rồi, căn phòng vẫn còn ánh đèn vàng chiếc sáng lẻ loi dưới bầu trời đêm. Góc tường cô quạnh nơi có thân thể của người con gái ngồi đó. Hai tay ôm đầu gối mà gục mặt xuống, thỉnh thoảng có tiếng khóc sụt sịt từ cô, tiếng kim đồng hồ chạy qua từng giờ, ... để lại trong phòng một không gian tĩnh mịch, im lặng đến đáng sợ.
- " Ami ... "
Âm thanh ấm áp vang lên từ bên ngoài khiến cô bị choàng tỉnh khỏi cơn mộng, đưa đôi mắt sưng đỏ lên nhìn về phía cửa. Bất giác lùi lại, khuôn mặt đắn đo suy nghĩ, đôi môi mấp máy không nói thành lời. Là anh, Jimin!! Giống như cô, anh cũng chưa ngủ, anh ngồi ngoài cửa phòng cô mà dựa lưng lên bức tường lạnh lẽo. Chờ đợi để gặp được cô, bất quá lại lấy hết can đảm mà hỏi, xem tình hình cô gái nhỏ này như thế nào.
- " Em có thể mở cửa cho anh được không? "
Lời đề nghị từ anh khiến cô không khỏi ngạc nhiên, bối rối không biết phải làm thế nào. Dùng lời nói nhỏ nhẹ mà tạo nên một lời biện hộ đến vô lí
- " Anh ngủ đi!! Em ổn mà ... "
- " Ổn mà vẫn thức sao? "
- " ... "
- " Ami, nghe anh ... cho anh vào đi!! Anh muốn thấy em ... "
Cô nhăn mày tỏ vẻ khó chịu, trong lòng dâng lên chuỗi uất ức, giọt lệ nhỏ mỏng manh từ lúc nào đã tạo thành dòng nước tinh khiết chảy dài trên đôi má như được đánh phấn hồng đó. Cắn răng như thể chịu đựng, dòng chảy màu đỏ từ đôi môi xuất hiện đặt lên trên đầu lưỡi mang theo vị mặn. Xuống cổ họng mà đem đến cảm giác cay đắng đến cùng cực.
- " Anh ... thật sự xin lỗi em, Ami "
- " ... "
- " Anh biết lúc đó là do anh ngu ngốc, anh bị mất trí nên mới nói với em những lời như vậy ... Ami, anh không biết phải nói gì ngoài câu xin lỗi ... là anh sai ... "
- " ... anh biết anh đã sai những gì? ... "
Giọng nói đầy hờ hững phát ra từ chính miệng Ami, Jimin giật mình nhanh chóng tiếp thu câu hỏi của cô. Ban đầu im lặng đợi một lúc rồi mới hít một hơi thật sâu nói, mạnh dạn nói ra hết suy nghĩ từ trong lòng cho cô nghe
- " Anh ... luôn nói xấu em, hay cằn nhằn về lời nhắc nhở của em, đặt tên em trong điện thoại là Bà Già ... "
- " Yah!! Park Jimin!! "
Tình huống này là gì chứ? Anh giỡn đó sao? Không lẽ những điều đó đều là sự thật? Trong đầu Ami bây giờ có muôn vàn câu hỏi được đặt ra, nửa muốn hỏi nửa muốn mắng anh một trận. Nhưng sự cứng đầu lại không cho phép cô dễ dãi với anh chỉ vì mấy lời nói đó. Lắc đầu kiên định ngồi lại trong góc phòng, vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng nói
- " Nếu anh định đùa thì đừng nói nữa, em không có hứng thú để mà nghe đâu "
- " Anh chưa nói hết mà "
- " Sao? "
- " Thật ra ... anh rất tồi tệ, tệ hơn những gì mà anh nghĩ, Ami. Anh đã ... mắng em ... nghi ngờ, chà đạp lên tình cảm của em ... không để ý tới suy nghĩ của em ... và làm em khóc "
Jimin nghẹn ngào dường như không thể tiếp tục nói tiếp nhưng nếu không nói thì làm sao để cô hiểu đây? Làm sao để cô gái nhỏ này hết giận cơ chứ? Cố kiềm chế lại cảm xúc của mình, anh dùng giọng nói có phần yếu ớt, nhỏ nhẹ mà nói tiếp
- " Anh xin lỗi ... xin lỗi em, Ami ... vì mọi chuyện. Hãy tha thứ cho anh, xin em đó ... anh biết là anh sai ... là anh không tốt, làm em phải đau lòng. Xin em đừng giận anh cũng đừng xa anh ... "
Nói tới đó, giọng anh run lên, tiếng nấc ngăn không cho anh nói một câu hoàn chỉnh, nước mắt hai bên rơi xuống. Jimin cảm thấy hối hận vô cùng vì những hành động đó, thậm chí bản thân thấy hổ thẹn không dám tiếp tục nói nữa. Nắm chặt tay như thể chịu đựng nỗi đau này, mỗi lần nói ra là một ký ức quay trở lại. Đáng lí rằng đối với một con trai thì không thể làm người con gái mình yêu phải rơi lệ, vậy mà tên chết tiệt như anh lại một tay làm ra tất cả. Anh mắng cô, anh hiểu lầm cô, anh làm cô đau vì cái lòng tự trọng vớ vẩn đó. Jimin khuỵu gối xuống mà đặt trán mình lên nền nhà, nước mắt rớt xuống tạo thành một vũng nước nhỏ đọng lại. Anh khóc rất nhiều, tiếng khóc cũng rất to vang vọng xuyên qua phòng Ami mà để cô nghe thấy. Cô đưa hàng mi dài nhìn phía cửa, cau mày tự hỏi rằng không phải anh đang khóc đấy chứ?
- " Jimin ... "
- " Anh xin lỗi ... "
Ami hoảng hốt lau nhanh nước mắt, liền đứng dậy mà mở cửa ngay lập tức. Thân ảnh to lớn ấy đang quỳ gối trước cô, nhìn tấm lưng vững chãi ấy run rẩy, thật trông yếu đuối đến nhường nào. Cái hình ảnh này không khiến cô khỏi đau lòng, mà tại sao một người như anh lại làm vậy, chuyện này đáng để làm vậy sao? Ami tức tốc ngồi xuống mà mạnh tay kéo anh lên
- " Mau đứng dậy!! Ai cho anh quỳ hả? "
- " Ami ... "
- " Không nghe em nói sao? Ai cho anh quỳ hả? Đứng dậy, không thì đừng thấy mặt em ... "
- " Đừng ... anh đứng mà ... anh nghe em ... "
Jimin mau chóng đứng dậy, bị khuôn mặt đầy sự giận dữ làm cho sợ hãi, không dám nói câu nào. Anh đứng khép nép lại, khuôn mặt đầy nước mắt, cố tình cúi đầu mà che đi, anh không muốn cô thấy khuôn mặt của mình lúc này. Ami nhếch mép cười, lắc đầu thở một hơi dài, mang thân thể nặng nề mà đi xuống nhà bếp. Cố uống một ngụm nước để lấy sức nhưng hình như càng uống lại càng thêm mệt mỏi, càng thêm chán nản.
- " ... sao anh không về đi? "
- " Anh ... anh không muốn về ... "
Câu nói đó của anh khiến cô ngừng việc uống nước lại, mạnh tay để ly xuống tạo nên một âm thanh lớn va chạm lên mặt bàn. Hành động đó cũng thể hiện được trong lòng cô đang cảm thấy như thế nào. Jimin cũng biết nhưng lại giả ngu không hiểu, đưa đôi mắt to tròn nhìn cô
- " Ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu ... "
- " Ami ... "
- " Sao? "
- " Anh ... bây giờ trễ rồi, mọi người không còn thức nữa ... "
- " Bộ họ không thể thức dậy nổi để mở cửa cho anh sao? Theo em thì mấy hyung ấy không vô tâm với anh như vậy đâu "
- " Nhưng anh ... không muốn làm phiền ... gần 2h rồi không có xe để anh về ... "
Park Jimin cũng biện hộ lí do giỏi lắm, hóa ra anh cũng chẳng ngây thơ gì, tất cả chỉ là do anh không bộc lộ ra thôi. Con trai ai mà chả như nhau, đều là sói đội lốt cừu, cả anh cũng vậy, không chừa một ai hết.
- " Em ... "
Ami tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi, để lại cho anh tâm trạng khó hiểu. Ánh mắt cô u buồn, xa xăm đến kỳ lạ, dù là cô nhìn anh nhưng có vẻ hướng đi của nó không hề tới anh, hình ảnh của anh không lọt trong tầm mắt cô, không hề có.
- " Ami, chúng ta có thể nói chuyện được không? "
Anh chủ động lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng của cả hai, cô đắn đó một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Anh cười trừ khi thấy vẻ mặt không mấy khả quan của cô, nó khác xa với hành động mà cô làm. Anh tiến tới nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô mà dẫn cô vào phòng, cùng ngồi lên giường mà đối diện nhìn nhau. Chỉ trao nhau ánh nhìn thôi mà đã có chút ngại ngùng rồi, vậy làm sao có thế nói chuyện đàng hoàng đây? Tính tránh mặt nhau, giữ trạng thái im lặng đến bao giờ?
- " Anh ... ừm ... chuyện lúc nãy ... anh ... "
- " Em ... xin lỗi "
Hai từ " xin lỗi " phát ra từ chính miệng Ami, cô đã lên tiếng chặn câu nói của Jimin. Anh ngỡ ngàng trước dáng vẻ của cô lúc này, bây giờ cô đang là một cô gái ôn nhu, dịu dàng trước mặt anh. Không phải là cô gái lạnh lùng, đáng sợ giống hồi nãy, vậy đâu mới là Ami thực sự? Là cô gái giận dỗi hay là cô gái đã sẵn sàng tha thứ cho anh?
- " Ami, sao em lại nói xin lỗi? Là anh mới đúng!! Anh là người làm sai mà ... em đừng như vậy "
Jimin lay nhẹ tay cô, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, cô vì dáng vẻ lo lắng đó của anh mà không kiềm được nước mắt. Theo đà mà khóc nức nở một trận trước mặt anh, khóc lớn như một đứa trẻ. Jimin hốt hoảng, lúng túng nghĩ cách làm cô nín khóc, bất ngờ cô đặt tay lên đôi má mềm mại của anh khiến anh khựng lại, lắng nghe những lời nói run rẩy từ cô
- " Anh có đau không? "
- " Ami ... "
- " Em xin lỗi ... vì đã đánh anh, Jimin ... anh còn đau không? "
Jimin bị câu nói đó làm cho chạnh lòng mà nắm lại tay cô, cũng mít ướt mà khóc theo, hôm nay cả anh lẫn cô cả hai thực sự quá xúc động, rất dễ mau nước mắt. Như hai đứa trẻ nhỏ òa khóc lên trong khi đang giải quyết trận cãi vã của nhau.
- " Anh không ... em đừng lo ... "
- " Yah!! Anh khóc hoài vậy? "
- " Thì em cũng vậy mà ... "
Nghe vậy cũng chỉ mau chóng gạt đi nhanh, cả hai nhìn nhau bằng cặp mắt ngạc nhiên rồi lại bật cười trước vẻ mặt sướt mướt của đối phương. Ami chỉ cười nhẹ rồi lại thôi, mang khuôn mặt buồn rầu đó mà quay sang chỗ khác, hướng đôi mắt trong veo mà nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng trong màn đêm đen tối, mang lại sự ảo diệu trong tâm thức của cô, một cảm giác khó tả. Jimin cũng nhìn theo cô, ánh trăng thật đẹp nhưng anh không thích nó. Vì chính ánh sáng mờ ảo đó đã tô điểm thêm nét bi thương lên khuôn mặt của cô gái nhỏ đó. Bóng lưng phản chiếu thể hiện sự cô đơn của cô trong bóng tối, như thể không có ai bên cạnh, thực rất đau lòng
- " Ami ... Ami, mau quay qua đây anh cho em xem cái này ... "

* phụt *
Cô giật mình bởi vẻ mặt đó của anh, không nhịn được mà lấy tay che miệng cười lớn, ôi cái vẻ mặt đó, anh đùa à? Ngay trong tình trạng thế này mà còn làm như vậy được, sao mà đỡ nổi
- " Ôi trời ... nhìn anh kìa ... hahaha ... "
- " Em cười rồi nha!! "
- " Hử? "
- " Anh đã chọc cho em cười ... "
- " Ý anh là vậy sao? "
- " Ừm, anh chỉ muốn thấy em cười, chứ không hề thích em khóc đâu ... "
- " Jimin ... "
Anh cười, nhẹ nhàng dang rộng vòng tay ra mà ôm cô vào lòng, áp đầu để cô dựa lên bờ ngực săn chắc của anh. Một tay thì ôm eo giữ chặt, tay kia thì vuốt nhẹ mái tóc rồi vỗ nhẹ như một sự an ủi dành cho cô. Jimin cúi đầu, mũi anh đặt lên đôi vai cô mà ngửi nhẹ qua mùi hương từ cô, rất thơm, rất dễ chịu!! Nó cứ quanh quẩn trong tâm trí anh, khiến anh không muốn buông cô ra một chút nào, chỉ muốn tham lam mà tận hưởng cho riêng mình. Mùi hương từ cô chính là mùi hương anh thích nhất, thơm nhẹ như hoa tử đằng vậy. Nhẹ nhàng tỏa mùi hương quyến rũ lòng người nhưng bản thân lại cứng rắn, rất khó có thể lấy nó ra vì sự cứng đầu vốn có của nó. Nghe trông giống một ai đó rồi nhỉ, y chang không hề khác một chút nào. Cả sự kiên trì từ tình yêu cũng giống vậy, rất đáng khâm phục.
Cái ôm từ anh lại khiến cô không thể phản kháng lại. Người Jimin rất dễ chịu lại còn ấm áp nữa, cô cũng chẳng nỡ mà rời khỏi vòng tay này. Mọi điều đau buồn của cô dường như đều tan biến bởi vòng tay này, đây mới chính là anh, một Jimin dịu dàng, ôn nhu với cô. Anh là một thiên thần xoa dịu tâm hồn cô bằng nụ cười và cái ôm đầy yêu thương.
- " Sao anh lại có thể dễ dàng tha thứ đến như vậy, Jimin? "
- " Ami ... sao em lại nói vậy? "
- " Mặc cho em có đánh anh, lớn tiếng với anh hay là gì đi chăng nữa ... anh không hề giận em, cũng không trách em ... sao lại tốt bụng đến như vậy? "
Nghe được những lời nói thật lòng từ cô, Jimin chỉ cười rồi im lặng, anh không trả lời lại cô khiến cô có chút bối rối, không biết nên nói gì
- " Em muốn biết sao? "
- " Dạ? "
- " Vì anh ... yêu em, chỉ vậy thôi "
- " Jimin ... "
- " Anh không có lí do gì về tại sao yêu em nhưng vì em chính là bản thân em, Ami ... anh yêu em chỉ như vậy thôi nên anh không muốn tình cảm giữa chúng ta phải đau khổ. Anh muốn nó thật hạnh phúc, là một điều tuyệt vời khắc sâu trong tâm trí của anh. Mà anh chỉ có thể hiền dịu như vậy chỉ mỗi mình em thôi ... "
- " Chỉ mình em? "
- " Tất nhiên em là bạn gái anh, sao anh có thể nỡ lòng mà làm em buồn chứ. Em khóc làm tim anh đau lắm đó, cứ nhói lên rất khó chịu ... "
- " Thật sao? "
- " Ừm, anh ... không muốn rời xa em ... ngay lần đầu lúc thấy em là anh đã biết anh cần em rồi, Ami. Em chính là người mà anh luôn tìm kiếm trong cuộc đời. Là em đó, cô gái ngốc!! "
- " Jimin ... "
Cô bấu lấy vạt áo anh kéo mạnh, hai tay cũng ôm eo anh, người khẽ run lên nhưng lại không khóc, cô không muốn khóc nữa, không thể cứ hao phí như vậy được. Mắt cô chắc sẽ sưng vù lên mất nếu cứ triền miên khóc suốt cả một đêm, thật không nên. Jimin thấy người cô run lên nhanh chóng vỗ lưng cô an ủi, giọng nói đầy khẩn trương
- " Nào nào ... em lại khóc đấy à? Anh nói mấy câu cảm động mà đã khóc rồi, em mít ướt nhỉ "
- " Em xin lỗi ... "
- " Thôi mà, đừng xin lỗi nữa, anh không muốn nghe nữa đâu ... "
- " Vâng ... "
Ami rời khỏi vòng tay anh, nhanh chóng ngồi thẳng lưng đối diện với anh. Gạt nhanh đi nước mắt, lấy tay đánh nhẹ hai bên má rồi cố gắng cười thật tươi để cho anh yên lòng. Nụ cười tươi tắn nhưng lại gượng gạo đến đáng yêu của cô thật khiến anh không khỏi xiêu lòng, híp mắt mỉm cười, xoa đầu cô đầy yêu thương. Nắm lấy đôi tay nhỏ bé đó mà xoa nhẹ lên, xong rồi đưa lên gần mặt anh. Anh áp đôi môi mình lên mặt bàn tay cô, một nụ hôn nhẹ đầy bất ngờ, như kiểu hoàng tử hôn lên tay nàng công chúa để thể hiện tình yêu và sự kính trọng với nàng. Anh cũng vậy, nhẹ nhàng, trân trọng cô, một nụ hôn nhẹ nhưng để lại cảm giác khó có thể quên. Một nụ hôn với tất cả sự chân thành từ tình yêu anh dành cho cô. Ami dường như đỏ cả mặt khi thấy anh làm như vậy, dẫu thấy điều đó thường xuyên và quá đỗi bình thường. Nhưng tại sao khi Jimin làm giống vậy nó lại xao xuyến đến khó thở, làm trái tim cô rung động đến xao xuyến cả lên. Đây là cảm giác của một nụ hôn ngọt ngào từ một thiên thần đúng chứ?
- " Jimin à ... "
- " Ami ... chúng ta đừng giận nhau nữa được không? Mình làm lành với nhau đi ... "
- " ... Vâng, tất nhiên rồi, em cũng không muốn giận anh lâu đến như vậy ... anh đã xin lỗi rồi em còn trách gì thêm nữa ... "
- " Thật chứ? Woa, anh sợ lắm đó ... sợ em không đồng ý nữa ... "
- " Jimin à, sau này đừng có quỳ như vậy nữa, không nên đâu "
- " Sao vậy? Em khó chịu à? "
- " Không hẳn nhưng mà em nghĩ, con trai ai đời nào chỉ quỳ gối trước con gái như vậy. Em nghĩ chỉ nên như vậy với ba mẹ mình thôi chứ vì con gái mà làm vậy có hơi ... dễ dãi chăng? "
Jimin gật đầu, khẽ " ồ " một tiếng, dường như anh cũng hiểu được ý của cô là gì. Hóa ra lúc nãy cô giận anh là vì chuyện đó sao? Ami quan tâm đến từng chút một cho anh như thế, nào ai bằng cô gái này cơ chứ?
- " Hmm, Ami là nhất rồi!! Anh sẽ nghe em, sẽ sửa đổi ... "
Anh cười, một nụ cười lay động lòng người, hết xin lỗi, ôm ấp, chọc cười, hôn tay rồi hòa giải. Có ai mà như anh với cô? Tình yêu khó hiểu đầy kỳ lạ mà không ai có được, ngốc nghếch vô cùng. Thì ra anh cũng biết cách làm người ta hết giận đấy nhỉ, Jiminie cũng lanh lẹ quá chừng.
- " ... Ami~ ... "
Anh mở tròn miệng mà ngáp dài một cái, giọng nói gọi tên cô nghe thật uể oải, cô lo lắng cho anh, người đã thức đêm suốt hàng tiếng đồng hồ vì ngồi ngoài cửa chờ được thấy cô. Park Jimin thật đáng thương!!
- " Anh buồn ngủ sao? Vậy lên giường em ngủ đi "
- " Ừm ... "
Jimin nghe lời cô, mau chóng leo lên chiếc giường êm ấm của cô mà ngả lưng nằm xuống. Thật thoái mải, vừa êm lại thêm cả hương thơm của cô lưu lại khắp nơi nữa chứ, rất đáng để tận dụng!!
- " Ơ ... Ami, em đi đâu vậy? "
- " Dạ? Em ra ngoài ghế ... "
- " Sao? Em ngủ trên ghế? Không được!! "
- " Nhưng em không thể ngủ chung ... "
Ami ấp úng không dám nói trọn câu, quả thực cô không thể ngủ chung với anh được, lại là ngay trên giường. Không nên quá tự nhiên như vậy!!
- " Mau lên đây nằm với anh "
Jimin phụng phịu, phồng má vỗ tay xuống giường, anh muốn cô lên đây ngủ chung với mình, với Park Jimin này. Ai đời nào lại để cô gái chân yếu tay mềm này nằm ở ngoài giữa thời tiết lạnh lẽo này chứ. Ai chứ nhưng anh thì không cho phép.
- " Jimin, không được mà!! "
- " Anh nói em không nghe sao? Anh giận đó, Ami ... "
- " Chúng ta ... không thể ngủ chung, anh biết mà ... chỉ quen nhau sao có thể ... A, Jimin!! "
Chưa đợi cô nói hết, anh đi tới bế hẳn cô lên, đóng cửa lại mà đưa cô về phía giường ngủ. Ami hốt hoảng đánh lên ngực anh vài cái, phản đối kịch liệt. Người kia dường như không những không nghe theo lại còn giả câm giả điếc mà đặt nhẹ cô xuống giường nhanh chóng trèo lên, hai tay ôm chặt cô mà nằm kế bên. Mới thoáng chốc, cô đã nằm gọn trong lòng anh, Jimin mạnh quá đi!! Có kháng cự nhưng không được. Anh ôm chặt quá, chặt đến nỗi cả thở cũng không xong thì huống hồ gì nghĩ tới việc thoát ra chứ. Vô ích!!
- " Jimin ... Jimin ... mau thả ra, nhanh ... "
- " Ứ nhé!! Anh không thả đâu, em đang dụ anh đấy à? "
- " Không ... em ngộp thở ... không thở được .. mau thả đi ... "
- " Sao? ... nhưng mà nếu anh thả em lại bỏ đi ... "
- " Không bỏ đi nữa được chứ? Dù gì cũng có tránh nổi anh đâu ... mau mau nhanh lên, em sắp chết rồi đó "
Jimin luyến tiếc rời khỏi người cô, Ami ngồi dậy mà lấy hơi, cuối cùng cũng có một chút oxi để thở, cảm giác giống như vừa chết đi sống lại vậy. Nếu cô mà không khẩn trương chắc có lẽ thần chết đã đứng đó mà kéo cô đi luôn rồi. Mạnh bạo hết sức!!
Anh nhìn dáng vẻ lấy hơi khó khăn của cô liền lo lắng mà sợ hãi, lay nhẹ cánh tay cô thủ thỉ hỏi
- " Em không sao chứ? Anh xin lỗi ... "
- " Mốt anh đừng làm vậy nữa ... em sẽ chết thật đó "
- " Anh biết rồi, cũng tại em không chịu ngủ chung với anh nên anh mới ... "
- " Còn cãi? Người Trung Quốc có câu ' Nam nữ thụ thụ bất thân ' anh không biết sao? "
- " Đó là ở Trung Quốc, bây giờ em đang sống với Jimin cơ mà, luật của Park Jimin là em phải ngủ với anh khi anh ở nhà em ... "
- " Gì chứ? Anh nói lại em nghe xem? Cái gì mà luật Park Jimin ở đây? Xin lỗi ... chứ luật của Ami đây có thể đuổi anh ra ngoài đó thưa Park Jimin "
- " Hì hì ... em đừng giận mà ... anh đùa thôi!! Ami mau nguôi giận nè ... "
Anh cười đùa, dùng lời nói ngon ngọt dụ dỗ cô, tranh thủ thời cơ mà dựa đôi má phúng phính lên vai cô, ôm cánh tay mà không muốn rời. Ami thấy vậy chỉ chậc lưỡi nhẹ rồi lại cười dịu dàng với anh, khẽ xoa đầu anh rồi nói
- " Mau ngủ đi!! Trễ rồi, mai em sẽ làm đồ ăn sáng cho anh "
- " Thật sao? Vậy anh sẽ ngủ, em ngủ ngon, cô Park Ami "
- " Hừm, ngủ ngon anh Park Jimin "
Anh nằm xuống trao lời chúc có phần trêu ghẹo tới cô, Ami nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ chúc lại anh mà nhắm mắt nằm ngủ. Hôm nay thật sự mệt mỏi mà, thật là một trải nghiệm đáng sợ, không đáng nhớ nhưng cũng chẳng muốn quên. Khoảnh khắc đẹp  bây giờ thật không muốn bị lãng quên một cách uổng phí như vậy. Trong đầu cũng mông lung suy nghĩ mấy chuyện không đâu, trằn trọc mãi mà cũng chẳng ngủ được. Jimin dường như biết được liền nằm gần lại cô, len lỏi tay mình đan xen với tay cô. Nắm lại mà cười hạnh phúc, nhắm mắt mà dùng giọng nói đầy mật ngọt có phần trêu đùa kết thúc một đêm dài khó khăn cho cô, cho Ami của anh.
- " Mau ngủ đi "
- " Vâng, em sẽ ngủ mà "
- " Anh sẽ thức nếu em chưa ngủ đó "
- " Rồi rồi em ngủ mà "
- " Tốt, nhớ mơ về anh đó!! "
- " Gì chứ? Có mà mơ đi, tên tự luyến "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com