Tron Ven Chi Yeu Minh Em Tam Dung Update
Từ sớm, Tiểu Kiên đã có tâm tình. Dậy thoát khỏi vòng tay Lục Bảo, tự động kéo rèm đón chào ngày mới. Lục Bảo nhíu mày, lấy tay che ánh sáng khỏi mặt. Hít một hơi, liền trách tiểu quỷ kia- Em là đang muốn nắng chiếu mù mắt tôi? - Vậy thì mau về phòng ông ngủ đi, ở đây làm phiền tôi rồi lại nói này nọ. Tiểu Kiên bĩu môi, tiến thẳng vào nhà vệ sinh. Vừa đánh răng, vừa liếc ra nhìn người kia một chút. Lòng thầm tự rủa. Ấy! Nhìn xem! Là đại tổng tài của mấy người! Đang nằm ì trên giường con trai của hắn, ngủ không biết trời đất, thật là quá mất hình tượng. Mấy đại tiểu thư à! Các cô là nên có mắt nhìn người! *Mộng Cẩm đã tìm được người liên hệ với Hoàng Hải. Hẹn đúng 9 giờ tại chung cư của Thẩm Gia. Tiểu Kiên đã đến từ lâu. Lại giống Mộng Cẩm hôm ở Lục Gia, trầm trồ khen ngợi một cái:- Không ngờ cậu lại còn được sống một mình! Chung cư này quả thật không tồi! - Thật ra chung cư nhà tôi ngoài tôi và mấy kim tiểu thư giàu có ra, tuyệt đối không nhận con trai! Nhìn to rộng vậy, nhưng tất cả chỉ có 3, 4 người- Ây da, thật đáng tiếc, tôi là cũng muốn lâu lâu bỏ nhà đi bụi mà đến đây thăm quan một chuyến. Mộng Cẩm trêu đùa một chút. - À, bọn tôi không nhận con trai, nhưng có thể nhận ái nam! - Cậu!!!! •Ding.. Dong... Tiếng chuông vang lên. Hai người lập tức trở về tâm trạng lúc đầu, đều biết người bên ngoài là ai. Mộng Cẩm đặt ấm trà vừa pha xuống, trực tiếp tới mở cửaHoàng Hải hôm nay đã chọn y phục mà hắn cho là quý giá nhất, đẹp nhất, đến đây để trưng diện cho Mộng Cẩm thấy, kể cả hắn có nghèo túng, vẫn chính là hảo soái của biết bao người.Sự thật vẫn cứ là trong mắt Mộng Cẩm, hắn chính là đang ăn mặc rất xuề xòa, tóc tai chả gọn gàng là mấy. Đây không thể gọi là mốt. Hoàng Hải tiến vào, thấy một nam nhi đang ngồi, nhìn trông rất khả ái. Liền ngứa mồm, khinh bỉ một câu. - Mấy năm không gặp, nhìn em rất hảo a! Vậy mà lại chơi với thể loại nam không ra nam, nữ cũng chả phải nữ. Đổi gu rồi sao? - Anh liệu cái mồm vào. Cậu ta có thể cắt lưỡi anh chỉ trong nháy mắt đấy. Hoàng Hải tự động nực cười, ngồi đối diện Tiểu Kiên. - Ồ, võ công thâm hậu vậy sao?!Tiểu Kiên đáng lẽ là đã tỏ vẻ gai lạnh nhím xù như trước mà tiến tới cãi cùn. Nhưng không, thời gian là đã thay đổi con người, quan trọng nhất vẫn là bình tĩnh mà đối đáp, đó mới chính là thứ vũ khí giết người lợi hại nhất mà chả cần mài gươm múa kiếm. - Tôi không phải giỏi võ thần công gì. Đại sư huynh, tôi chính là ái nam được sủng từ Lục Gia. Hắc! Mộng Cẩm không nhịn được mà cười một cái. Hảo! Điệu bộ chua ngoa của cậu chính là đang giết người! - Lục... Lục Gia? Hoàng Hải lắp bắp. Hắn là đang không ngờ tên tiểu tử kia lại mạnh mồm nói đến Lục Gia. Kể từ khi nhà hắn nên cớ sự này. Hắn chính là đang mến mộ đến Lục Gia Bảo. Ông ta đội trời đạp đất, đích thị là chả sợ ai. Bao nhiêu mĩ nữ vây quanh, cũng chả hề đả động. Đây là một tượng đài khó mà đổ sập trong lòng hắn. Nay là còn biết tin thì ra là đang bao nuôi tiểu tử này. Trong lòng không hề khinh bỉ mà tự động thấy đáng khâm phục. Thì ra lại còn chung tình đến thế! - Sao? Nói gì đi chứ Hải sư huynh? Tiểu Kiên rót trà, trong lòng không khỏi cười sảng khoái. Biết sợ rồi chứ gì?!- Được rồi. Sư huynh đây coi như sợ cậu một chút. Vậy mọi người gọi tôi đến, là có chuyện gì? Mộng Cẩm tắt hẳn nụ cười, lên tiếng. - Hoàng Hải. -Ừ- Có phải hồi trước, người gây ra sự việc cho Thi Nhã, chính là anh? - Đúng, còn có cả Trương Nhất. Hoàng Hải đã chuẩn bị tâm lí từ trước. Hắn không phải muốn đến đây trả lời một cách dấu diếm. Là muốn đến đây để tự kể sự thật. Như một cách giải thoát cho cô suốt mấy năm bị giam cầm tâm can. - Tại sao các người lại làm như vậy? - Trương Nhất, cậu ta là bị tôi lợi dụng. - Lợi dụng?! - Đúng. Cậu ta là bị tôi ép vào thế, bắt buộc phải làm những chuyện đó. Có người đang đối diện khu chung cư của Thẩm Gia. Ngồi trong xe, vẫn hảo hảo mà nghe câu chuyện của bọn họ. Hứa Đan là đã sớm gắn máy nghe vào người Hoàng Hải từ lâu. Hôm nay lại sử dụng được đúng lúc. Quả là lo xa cũng tốt, không hề thừa thãi. Quay trở lại với khán phòng kia. Mộng Cẩm đã tức giận, nhưng vẫn cố nén lại một chút.- Anh là làm cách nào mà ép cậu ta? - Tôi chính là đem người huynh đệ thân thiết nhất của cậu ta đi dọa giết. Mộng Cẩm đập bàn. Nước trà một bên cốc rung theo mà chảy ra một ít.- Con mẹ nó anh là hạng người gì?! Tiểu Kiên lập tức đứng dậy khuyên ngăn bạn- Bình tĩnh đã. Vậy có phải vị bác sĩ kia và cả chuyện của Thi Nhã, cũng là do anh sắp xếp?!Hoàng Hải tâm vẫn tịnh, gật đầu thừa nhận. - Đúng. Tôi là bắt Trương Nhất phải làm gì đó để cô ta trông giống vừa bị hiếp, còn rất nặng. Và cả vị y sư đó, tôi cũng đã mua chuộc, bắt bà ta phải nói dối. -Mẹ kiếp! Khốn nạn! Con mẹ nó vì chuyện này anh có biết chúng tôi đã bị liên lụy như thế nào. Tôi đây suốt mấy năm qua không khác gì tâm can như cầm thú, chỉ giấu giếm đi vụ việc này, tôi cũng là người xấu mà tách biệt Trương Nhất ra, không cho cậu ta đến gần Thi Nhã, tôi là đang rất bỉ ổi, rất bỉ ổi anh có biết không!?Nói rồi nước mắt không ngừng tuôn, liền khụy xuống mà đập vào chính giữa lồng ngực. Đau. Đau lắm. Tiểu Kiên chạy ra đỡ bạn. Vuốt vuốt nơi sống lưng cho hạ hỏa. Mộng Cẩm đứng dậy. Chỉ tay về phía cửa. -Cút! Hoàng Hải rời đi. - Được rồi được rồi. Anh ta đi rồi! Mộng Cẩm lúc này mới dám cho phép bản thân yếu đuối. *Hứa Đan trong xe là đã nghe rõ hết bọn họ nói gì. Con mẹ nó trước đây Hoàng Hải lại không đề cập đến vụ làm giả kia?! Như vậy Trương Nhất đâu phải người có lỗi. May mắn là cô vẫn nắm thóp được trong lòng Trương Nhất vẫn là có Thi Nhã, chứ không đã khốn nạn như tên kia mà nói ra sự thật, hỏng hết kế hoạch rồi. *Tiểu Kiên giúp bạn lấy lại được bình tĩnh- Được rồi. Cuối cùng cũng là biết sự thật rồi. Giải quyết được rồi. - Vậy cậu nói bây giờ tôi phải làm sao? - Còn sao nữa! Cậu bây giờ là mau đi nghỉ ngơi đi, sau đó chọn ngày hẹn Trương Nhất và Thi Nhã tới nói chuyện. *Hứa Đan cũng đã suy tính một hồi. Nếu như họ tìm ra được chân tướng rồi, chắc chắn là sẽ hẹn nhau mà nói chuyện trực tiếp. Như vậy chả phải sẽ giải quyết được lỗi lầm sao? Kế hoạch của cô sẽ còn đi về đâu nữa? Hỏng! Hỏng thật. À không! Hứa Đan đột nhiên bình tĩnh lại.Vẫn còn một con át chủ bài nữa chưa dùng tới. Lục Gia Bảo. *Hứa Đan đột nhiên hẹn Tiểu Kiên ra, nói là có chuyện rất quan trọng. Tiểu Kiên đến nơi , liền uống một ngụm nước, thở hổn hển nói. - Cậu là có chuyện gì? Tôi là cảm thấy bất an nên đành chạy tới. Cũng may là hẹn gần đây chứ không đã phải bắt xe.
- Cậu không có tài xế sao? - Hôm nay anh ta có việc. - Thôi, bỏ qua việc đó đi, tôi là muốn nói vói cậu một chuyện. - Chuyện gì? - Tôi biết, cha cậu chính là Lục Gia Bảo. Hứa Đan vẫn là chưa biết chuyện Tiểu Kiên hiểu ra cha mình là người như thế nào. Theo suy nghĩ của cô, nếu như Tiểu Kiên biết được con người ông ta, liệu cậu có bị lung lay tâm tình, không nhất thiết quản chuyện Thi Nhã nữa?! - Ừm. Tiểu Kiên trưng bộ mặt tỉnh bơ ra nhìn Hứa Đan đối diện. Có việc gì với ông ta sao? - Vậy cậu cũng biết rõ ông ấy là người như thế nào? - Biết rất rõ. - Rất máu lạnh và đáng sợTiểu Kiên gật đầu dứt khoát. Ý là đang thừa nhận. Cậu không sai. Ông ta còn rất đáng ghét nữa! Hứa Đan có chút bất ngờ. Không phải là cậu đã tin ông ta rồi chứ?! - Tôi là muôn nói như vậy, để cho cậu tránh đi. Tôi sợ cậu sẽ có chuyện gì, vả lại, tôi đều không có ý xấu - Tôi biết mà. Nhưng cậu không phải thấy tôi là đang sống rất tốt đó sao? Lục Gia Bảo, ông ta là sủng tôi hơn mĩ nữ, cậu xem, như vậy là không phải rất hảo?!- À.. Rất tốt! Rất tốt. Nhưng Kiên à, cậu là đã biết, cha cậu gây nên chuyện gì không? Hứa Đan trầm mặc. Lập tức y lột mặt nạ, không còn nét đáng yêu nào. Chỉ tiếc là không dọa được Tiểu Kiên, vì cậu sớm đã không quan tâm đến tâm trạng Hứa Đan ra sao, chỉ là đang tò mò về chuyện quan trọng kia. -Chuyện gì? - Cha câu... Là kẻ giết người. - Cậu nói gì? Giết người? Chưa kịp nhận được câu trả lời, ngay lập tức có một cánh tay, dùng lực hung hăng mà kéo Tiểu Kiên ném lên xe. - Con mẹ nó là ai?! Tiểu Kiên định hình được là lúc xe đã chạy đi, không thể nhìn được hiện giờ tâm trạng Hứa Đan ra sao. -Giỏi lắm! Bây giờ còn có thể biết chửi! Lục Bảo phóng ga. Không cần đến 5 phút, đã có thể tới trước cửa Lục Gia. Lục Bảo nắm lấy cổ tay Tiểu Kiên, siết rất chặt. Kéo vào phòng làm việc. - Ông có bệnh à!? Tiểu Kiên đến nơi liền dật phắt tay ra, có chút hoảng, có chút tức giận. - Em tuyệt đối không được nghe lời cô ta nói!Lời? Của Hứa Đan?! Cậu chính là chưa nghe rõ câu chuyện đã bị người này lôi đi, bây giờ còn gắt gỏng với cậu?! - Gì chứ?! Ông có quyền gì?!Tiểu Kiên không phải quá tức giận. Đây chính là lỡ lời. Không hiểu sao mình lại nói như vậy? Rõ là tác động đến bản thân không phải quá nặng. Chỉ là có chút bất ngờ. Thôi thì lỡ rồi, nên là tiếp tục đổ dầu vào lửa. - Hay ông sợ cậu ấy nói ra bí mật của ông?! Nói ông giết người?! -Em câm miệng! Lục Bảo hầu như gân xanh đã nổi đến ót. Nhưng không tỏ vẻ quá tức giận. Vẫn chỉ giương cặp mắt lạnh lùng, sắc như kiếm mà nhìn người đối diện. Lục Bảo lấy hết tất cả hồ sơ đã nhờ thám tử điều tra về Hứa Như Đan, trực tiếp ném vào người Tiểu Kiên. Sau đó rời đi. Không có lấy một lời giải thích. Chính xác thì đây là hành động tin tưởng mà giao phó. Hắn vì tin tưởng cậu sẽ tìm ra sự thật, cậu sẽ biết đâu là chân lí. Hắn là đang muốn cậu sử dụng trí thông minh. Không thể để uổng công mười mấy năm nuôi nấng, hắn không thể có được người cùng đầu óc, cùng một suy nghĩ. Tiểu Kiên chỉ thở phào một hơi. Sắp xếp tập hồ sơ đã văng tứ tung dưới nền đất gọn gàng lại. Đem về phòng.
- Cậu không có tài xế sao? - Hôm nay anh ta có việc. - Thôi, bỏ qua việc đó đi, tôi là muốn nói vói cậu một chuyện. - Chuyện gì? - Tôi biết, cha cậu chính là Lục Gia Bảo. Hứa Đan vẫn là chưa biết chuyện Tiểu Kiên hiểu ra cha mình là người như thế nào. Theo suy nghĩ của cô, nếu như Tiểu Kiên biết được con người ông ta, liệu cậu có bị lung lay tâm tình, không nhất thiết quản chuyện Thi Nhã nữa?! - Ừm. Tiểu Kiên trưng bộ mặt tỉnh bơ ra nhìn Hứa Đan đối diện. Có việc gì với ông ta sao? - Vậy cậu cũng biết rõ ông ấy là người như thế nào? - Biết rất rõ. - Rất máu lạnh và đáng sợTiểu Kiên gật đầu dứt khoát. Ý là đang thừa nhận. Cậu không sai. Ông ta còn rất đáng ghét nữa! Hứa Đan có chút bất ngờ. Không phải là cậu đã tin ông ta rồi chứ?! - Tôi là muôn nói như vậy, để cho cậu tránh đi. Tôi sợ cậu sẽ có chuyện gì, vả lại, tôi đều không có ý xấu - Tôi biết mà. Nhưng cậu không phải thấy tôi là đang sống rất tốt đó sao? Lục Gia Bảo, ông ta là sủng tôi hơn mĩ nữ, cậu xem, như vậy là không phải rất hảo?!- À.. Rất tốt! Rất tốt. Nhưng Kiên à, cậu là đã biết, cha cậu gây nên chuyện gì không? Hứa Đan trầm mặc. Lập tức y lột mặt nạ, không còn nét đáng yêu nào. Chỉ tiếc là không dọa được Tiểu Kiên, vì cậu sớm đã không quan tâm đến tâm trạng Hứa Đan ra sao, chỉ là đang tò mò về chuyện quan trọng kia. -Chuyện gì? - Cha câu... Là kẻ giết người. - Cậu nói gì? Giết người? Chưa kịp nhận được câu trả lời, ngay lập tức có một cánh tay, dùng lực hung hăng mà kéo Tiểu Kiên ném lên xe. - Con mẹ nó là ai?! Tiểu Kiên định hình được là lúc xe đã chạy đi, không thể nhìn được hiện giờ tâm trạng Hứa Đan ra sao. -Giỏi lắm! Bây giờ còn có thể biết chửi! Lục Bảo phóng ga. Không cần đến 5 phút, đã có thể tới trước cửa Lục Gia. Lục Bảo nắm lấy cổ tay Tiểu Kiên, siết rất chặt. Kéo vào phòng làm việc. - Ông có bệnh à!? Tiểu Kiên đến nơi liền dật phắt tay ra, có chút hoảng, có chút tức giận. - Em tuyệt đối không được nghe lời cô ta nói!Lời? Của Hứa Đan?! Cậu chính là chưa nghe rõ câu chuyện đã bị người này lôi đi, bây giờ còn gắt gỏng với cậu?! - Gì chứ?! Ông có quyền gì?!Tiểu Kiên không phải quá tức giận. Đây chính là lỡ lời. Không hiểu sao mình lại nói như vậy? Rõ là tác động đến bản thân không phải quá nặng. Chỉ là có chút bất ngờ. Thôi thì lỡ rồi, nên là tiếp tục đổ dầu vào lửa. - Hay ông sợ cậu ấy nói ra bí mật của ông?! Nói ông giết người?! -Em câm miệng! Lục Bảo hầu như gân xanh đã nổi đến ót. Nhưng không tỏ vẻ quá tức giận. Vẫn chỉ giương cặp mắt lạnh lùng, sắc như kiếm mà nhìn người đối diện. Lục Bảo lấy hết tất cả hồ sơ đã nhờ thám tử điều tra về Hứa Như Đan, trực tiếp ném vào người Tiểu Kiên. Sau đó rời đi. Không có lấy một lời giải thích. Chính xác thì đây là hành động tin tưởng mà giao phó. Hắn vì tin tưởng cậu sẽ tìm ra sự thật, cậu sẽ biết đâu là chân lí. Hắn là đang muốn cậu sử dụng trí thông minh. Không thể để uổng công mười mấy năm nuôi nấng, hắn không thể có được người cùng đầu óc, cùng một suy nghĩ. Tiểu Kiên chỉ thở phào một hơi. Sắp xếp tập hồ sơ đã văng tứ tung dưới nền đất gọn gàng lại. Đem về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com