Trốn Thoát Khỏi Ngôi Trường Bị Bỏ Hoang
Bí Ẩn Số 4: Bức Tranh Chưa Hoàn Thành
Kết thúc có hậu_Chúng tôi theo thói quen mà trở lại phòng học đầu tiên. Đập vào mắt tôi và Mio là một cậu bé mặc đồng phục học sinh tiểu học, ngồi ngay trên chiếc bàn của cậu bé mà chúng tôi đã tặng hoa khi nãy.Tôi sợ hãi kéo Mio đi, tôi nghĩ cậu bé này với cậu bé khi nãy không giống nhau, cậu sẽ không cần thêm một đóa hoa nữa.Chúng tôi chạy đến phòng vẽ, đập vào mắt chúng tôi lần này là một bức tranh vẽ một rừng cây.Không thể nào, trước đó tôi chưa thấy bức tranh này. Là cậu bé kia vẽ sao?" Bức tranh này, hình như chưa vẽ xong." - Mio chỉ tay vào bức tranh, có một mảng giấy còn chưa lên màu.Tôi biết thế chứ. Bức tranh này có liên quan đến cậu bé kia.Tôi kéo Mio đi qua nhà vệ sinh, vì tôi nhớ trong tủ chứa đồ của nhà vệ sinh có một chiếc đèn pin. Tôi nghĩ nó còn dùng được. Tôi còn tìm thấy một mẩu giấy vàng chét ngay bên thùng đựng đồ lau có số 8.Đúng như tôi nghĩ, tôi đã bật được đèn pin lên. Tôi nhớ ra chỗ dùng được nó rồi. Tôi chưa hề xem thử dưới gầm tủ của phòng lí khoa. Vì thế thôi đã chạy ngay đến đó, soi xuống bên dưới gầm tủ.Quả thật, tôi tìm được một tuýp sơn đỏ.Tôi nhờ Mio cầm đèn, còn tôi đưa tay vào bên trong lấy tuýp sơn ra. Chúng tôi nhìn tuýp sơn, rồi nhìn nhau." Có khi nào, thứ này sẽ đưa cho cậu bé ấy?" - Mio hỏi tôiTôi đáp lại cô ấy bằng một cái gật đầu. Chúng tôi quay lại phòng vẽ. Bức tranh từ khi nào đã được thêm vài đường nét." Đó không phải là ảo giác... thật sự đã có thêm vài hình vẽ mới..." - Mio tiến sát lại nhìn kĩ bức tranh.Không chần chừ thêm nữa, chúng tôi quay lại phòng học. Tôi sợ hãi đưa tuýp sơn đỏ cho cậu bé đang ngồi quay lưng với tôi.Cậu bé ấy liền nhảy khỏi bàn, lấy tuýp sơn từ tay tôi, rồi nhìn tôi mắt đôi mắt chỉ còn là hai hốc đen.Cậu ấy biến mất.Tôi gọi Mio cùng đi qua phòng vẽ, chúng tôi sắp thấy kì tích rồi.Đúng là như thế. Chúng tôi thấy cậu bé ấy đang ngồi vẽ tranh với tuýp màu đỏ trên tay.Bức tranh đã có thêm một mảng màu trời đỏ rực rỡ với ánh mặt trời ấp áp chan hòa. Cậu bé sau khi xong bức tranh thì liền khoe với chúng tôi. " Cảm ơn... nhờ có cậu mà bức tranh đã được hoàn thành..." - Cậu ấy cười một nụ cười thật tươi.Sau đó, cậu ấy biến mất, và để lại cho chúng tôi một lá bùa trên khung tranh.Tôi cầm lá bùa, thầm cảm tạ trời đất, cũng cảm tạ cậu ấy. Nụ cười của cậu ấy thật đẹp.Kết thúc không có hậu_Ôi trời, tôi và Mio tìm thấy một túi máu ở phòng y tế của trường.Tôi không biết phải làm gì với nó, tôi đã đem túi máu đó cho cậu bé ngồi ngay trên chiếc bàn của cậu bé mà chúng tôi đã tặng hoa khi nãy.Cậu bé ấy liền nhảy khỏi bàn, lấy túi máu từ tay tôi, rồi nhìn tôi mắt đôi mắt chỉ còn là hai hốc đen.Cậu ấy biến mất.Tôi gọi Mio cùng đi qua phòng vẽ, chúng tôi sắp thấy kì tích rồi.Đúng là như thế. Chúng tôi thấy cậu bé ấy đang ngồi vẽ tranh với túi máu trên tay.Bức tranh đã có thêm một mảng màu trời đỏ rực rỡ với ánh mặt trời ấp áp chan hòa. Nhưng rồi cậu đi lại chỗ của tôi, đôi bàn tay đan vào nhau, nhìn tôi bằng gương mặt buồn bã." Cảm ơn vì đã đưa nó cho tớ.. nhưng màu đỏ không đủ.." - Gương mặt cậu bé liền biến sắc, cậu ấy cười với tôi. - " Cho tớ thêm máu của cậu đi."Mọi thứ còn tồn tại trong ý thức của tôi chỉ còn là tiếng hét của Mio. Và một cơn đau khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com