TruyenHHH.com

Trom Duoc Tim Anh

Vừa thấy chiếc motor quen thuộc, Vương Nhất Bác liền biết người ngồi trên xe là ai. Đó là Mộc Á, siêu trộm đứng đầu trong tổ chức. Anh ta chưa từng thất thủ bao giờ, là chuyên gia về đồ châu báu như kim cương. Á là một trong những cộng sự trưởng thành cùng Vương Nhất Bác.

Người tên Á nhìn viên kim cương Ngôi sao Phi Đà Lạp trong tay cậu. Anh ta lắc đầu bước đến bên ghế sofa thả người xuống, giơ tay rót ly rượu tu một hơi. Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: "Không ngờ gặp cậu ở đây. Vương Nhất Bác, tôi cần sự giúp đỡ của cậu".

Vương Nhất Bác bước tới ngồi xuống đối diện với Á, nghịch viên kim cương trong tay: "Tôi đã rời khỏi tổ chức rồi. Chuyện của các cậu tôi không muốn dính đến nữa".

" Vương Nhất Bác, cậu đừng có tuyệt tình như vậy. Cậu cũng biết cậu quan trọng với tổ chức như thế nào. Đại nhân sẽ không tha cho cậu đâu. Lần này cậu giúp tôi, tôi coi như chưa từng gặp cậu. Sau này cậu sống thế nào, tự do tự tại hay bị bắt giữ đều dựa vào khả năng của cậu". Á cất giọng lạnh lùng.

Vương Nhất Bác hiểu rõ, cậu là người của tổ chức ngót hai mươi năm nay. Đại nhân một tay đào tạo cậu trở thành siêu trộm, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua người hái ra tiền như cậu. Vì vậy, sau khi rời khỏi tổ chức, ở mỗi nơi Vương Nhất Bác chỉ dừng lại một thời gian ngắn ngủi. Tuy tổ chức có tai mắt khắp nơi nhưng cậu không cho họ cơ hội tìm thấy mình. Thế giới này vô cùng rộng lớn, đợi đến khi cậu hết chỗ vui chơi chắc cũng đầu bạc răng long. Cậu chỉ không ngờ, lại vô tình gặp Á ở đây.

"Với khả năng của cậu thì gặp phiền phức gì chứ?"

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Á biết cậu đã nhận lời. Anh ta cười gượng gạo: "Tôi đã coi thường thực lực của Hoàng gia Châu Âu. Sau khi tôi đánh cắp viên Ngôi sao Phi Đà Lạp nhưng vẫn chưa kịp gửi về, tôi đã bị họ truy đuổi. Tôi trốn chạy khắp nửa địa cầu, từ châu Âu tới nơi này mà vẫn không sao thoát khỏi bọn họ. Cậu hãy giúp tôi cắt đuôi đi".

Vương Nhất Bác nghe xong bất giác nhìn Á chăm chăm. Cậu ta để xảy ra sơ suất nghiêm trọng như vậy thì thật đáng chết. Bị theo dõi, còn bị truy đuổi gần nửa địa cầu. Không biết nên khen cậu ta có bản lĩnh chạy trốn hay khâm phục những người đuổi theo cậu ta đây.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác khiến Á rất ngượng ngùng. Bị truy đuổi khắp nơi, đến tổ chức cũng không dám quay về, chỉ dám lang thang ở bên ngoài, bản thân cậu ta cũng cảm thấy mất mặt.

Nhìn bộ dạng ngượng ngập của Á, Vương Nhất Bác cảm thấy rất mới mẻ. Sống cùng cậu ta mười mấy năm, cậu chưa chứng kiến cậu ta đỏ mặt bao giờ. Vương Nhất Bác mỉm cười đưa viên kim cương cho Á: "Cậu đã giám định chưa?".

Á nhíu mày cậu: "Nó là hàng thật, tuyệt đối không sai".

Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Tôi biết nó là đồ thật. Nếu cậu ăn trộm phải hàng nhái thì cậu về quê giải nghệ cho xong. Ý tôi là cậu đã quan sát nó kỹ lưỡng chưa?"

Á lập tức ngồi dậy xoay tròn viên kim cương trong tay, quan sát mọi góc độ. Một lúc sau, cậu ta do dự lên tiếng: "Độ bóng mặt này hơi nhạt".

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ở góc một trăm hai mươi độ, bọn họ rắc một lớp bột ngọc rất mỏng. Đây là thứ ngọc mềm quý hiếm nên có mùi hương đặc thù. Mùi hương này con người không ngửi thấy, nhưng dùng một loại máy dò đặc biệt sẽ giám sát được. Đó là lý do tại sao cậu bị truy đuổi suốt từ đông tây mà không làm cách nào cắt đuôi họ".

Á nghe xong tức hộc máu mắt. Cậu ta tự nhiên thua một thứ bột ngọc chưa từng nghe nói đến bao giờ, đúng là quá mất thể diện. Một lúc sau, Á ném viên kim cương vào tay Vương Nhất Bác: "Cậu mau giúp tôi xử lý. Cậu là chuyên gia đồ cổ còn gì".

Vương Nhất Bác đúng là chuyên gia giám định đồ cổ. Bất cứ cổ vật của triều đại lịch sử nào vào tay cậu là cậu có thể kể vanh vách. Nhưng bảo cậu giám định châu báu hay các bức họa thì cậu chịu chết.

Vương Nhất Bác mỉm cười cầm viên kim cương mài đi mài lại trên thành bàn uống trà. Á giật mình: "Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến bề mặt của nó".

Vương Nhất Bác nói bình thản: "Đó là vấn đề cậu cần bận tâm chứ không phải tôi. Tôi chỉ phụ trách giúp cậu loại bỏ những người đuổi theo cậu". Bột ngọc được rắc lên viên kim cương theo cách cổ điển. Máy móc hiện đại ngược lại không thể làm gì được nó. Cách cổ điển nhất, trực tiếp nhất lại là cách hữu dụng nhất, đó là dùng tay mài. Lớp bột ngọc dày đến mấy cũng chịu thua.

"Cho tôi ngủ ở đây một tối. Lâu lắm không được ngủ yên giấc rồi". Á vừa nói vừa buông người xuống chiếc giường gần nhất. Vương Nhất Bác nhăn mặt. Mấy tháng không gặp, người này trở nên tùy tiện quá.

" Vương Nhất Bác, sao cậu không đóng cửa phòng?"

Tuấn Nam lên tiếng từ ngoài cửa lớn. Vương Nhất Bác nhìn Á đang nằm trên giường. Á nhún vai tỏ ý xin lỗi. Một siêu trộm như cậu ta, đến khóa két bảo hiểm cực khó còn không thành vấn đề nữa là cánh cửa phổ thông này. Không cần nói nhiều, cậu ta đã trực tiếp phá hỏng khóa để vào phòng.

Vương Nhất Bác cũng biết hành động ngu ngốc của Á. Nghe bước chân Tuấn Nam mỗi lúc một gần, cậu chọn cách trầm mặc.

Tuấn Nam đi vào trong, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa. Trên chiếc giường cách đó không xa có một người đang nằm ngủ. Tuấn Nam không khỏi quan sát đánh giá tình hình.

"Có việc gì sao?" Vương Nhất Bác với ly rượu vang đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Tuấn Nam nhìn anh chàng nằm trên giường, đột nhiên mỉm cười đến bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống. Anh ta mở chiếc hộp đồ ăn: "Đã nói là tôi mời bữa tối".

Vương Nhất Bác cúi xuống, thì ra đây là món cậu thích ăn nhưng chưa kịp giải quyết ở bữa tối. Trong lòng Vương Nhất Bác hơi rung động, cậu không ngờ Tuấn Nam tinh tế như vậy. Anh ta còn quay lại quán ăn đó mua đồ cho cậu. Vương Nhất Bác chỉ nhìn đăm đăm Tuấn Nam mà không nói một lời nào.

Tuấn Nam mỉm cười: "Đừng cảm động quá, tôi sẽ đắc ý đó".

Thấy Tuấn Nam hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Á, như thể Á chỉ là không khí, Vương Nhất Bác bất giác đưa mắt về phía người đang nằm trên giường. Người to đùng thế mà bị coi là không khí. Nếu lúc đi ăn trộm cũng gặp tình hình tương tự thì tốt biết mấy.

"Tôi muốn đi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau. À đúng rồi, cám ơn anh". Vương Nhất Bác không muốn cho Tuấn Nam biết nhiều chuyện liên quan đến cậu, cũng không muốn để Á biết tình hình hiện tại của cậu. Hai người này thuộc hai thế giới khác nhau, càng ít dính đến nhau càng tốt.

Tuấn Nam không thay đổi sắc mặt: "Được thôi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Chúc cậu có giấc mơ đẹp, ngủ ngon nhé". Anh ta vừa cười nói vừa hôn nhẹ lên trán Vương Nhất Bác.

Nhìn Tuấn Nam thong thả bước đi, Vương Nhất Bác bất giác sờ mũi. Người này mới đề nghị cậu làm bạn trai của hắn tối nay, thế mà bây giờ anh ta chẳng hề tỏ thái độ gì khi thấy trên giường cậu có người khác. Không biết hắn rộng lượng, hay bản tính hắn lăng nhăng nên cũng cho phép người yêu lăng nhăng. Cậu lắc đầu, thôi không nghĩ nữa, nghĩ nhiều mệt óc.

Thật ra Vương Nhất Bác không hiểu, Tuấn Nam là người từng trải. Hắn chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán người với người có quan hệ như thế nào. Cậu và Á tuy ở chung phòng nhưng bầu không khí không hề tích điện, chỉ thấy khách sáo, xa lạ thậm chí có phần đối địch. Tuấn Nam không nhìn ra thì đúng là uổng công hắn ra đời bao nhiêu năm. Do đó, hắn cảm thấy tương đối yên tâm về mối quan hệ của họ. Tuy nhiên, yên tâm không có nghĩa là hắn không hành động.

Tắm xong, Vương Nhất Bác chuẩn bị vào phòng ngủ. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa thình thịch. Nhân viên phục vụ khách sạn cúi đầu nói lễ phép: "Khóa cửa bị hỏng, chúng tôi cần sửa lại". Cậu đợi họ sửa xong khóa cửa mới lên giường. Chưa kịp nằm xuống, nhân viên khách sạn lại gõ cửa, xin lỗi vì khách sạn phục vụ không chu đáo.

Vương Nhất Bác mới chợp mắt vài phút, lại có người đến. Lần này là khách sạn tặng đồ thay lời xin lỗi. Tiếp theo là... Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Cậu tối sầm mặt, vội vàng bước ra khỏi phòng, đá cửa phòng Tuấn Nam bên cạnh. Không thèm để ý đến Tuấn Nam mặt mày hớn hở đứng đợi ở cửa phòng, Vương Nhất Bác đi thẳng đến chiếc giường lớn của hắn, thả người nằm xuống. Bây giờ cậu có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi.

Lúc này, nụ cười trên môi Tuấn Nam càng tươi roi rói. Anh đóng cửa, đến bên giường ngắm nhìn Vương Nhất Bác. Cậu ngủ ở chỗ của anh, anh sẽ càng yên tâm hơn

Sáng hôm sau, cậu còn đang ngủ say sưa, bên tai cậu đột nhiên có tiếng ù ù. Vương Nhất Bác tỉnh giấc, mở mắt nhìn bốn xung quanh, trong phòng không một bóng người. Cậu do dự một lúc rồi bấm vào chiếc hoa tai trên tai cậu. Tiếng của Á vọng đến.

"Chuyện gì vậy?", Vương Nhất Bác không ngờ Á gọi cho cậu.

Á nói nhỏ: "Tôi vừa nhận được tin, đại nhân đã tìm thấy Mai Lan".

Vương Nhất Bác lập tức ngồi bật dậy: "Thật hay giả? Ở đâu?"

"Thật giả tôi không rõ, là Hoài Bảo nhắn tin, hình như ở New York. Cậu giúp tôi lần này nên tôi tặng tin đó cho cậu. Cậu tự mình lo liệu đi. Sau này cậu không nợ tôi, tôi không nợ cậu, đường ai nấy đi". Á nói xong liền cắt đứt liên lạc.

Vương Nhất Bác nhíu mày, từ hồi chia tay không thấy Mai Lan liên lạc với cậu. Mai Lan nói sẽ gọi cho cậu mà biệt vô âm tín. Cậu và Mai Lan đã điều chỉnh tần số riêng của họ, chỉ cần cô ấy liên lạc chắc chắn cậu sẽ nhận được. Đến bây giờ cũng không có tin tức của cô ấy, chuyện này xem ra không bình thường chút nào. Vương Nhất Bác càng nghĩ càng thấy đau đầu. Mai Lan là cộng sự ăn ý của cậu suốt mười mấy năm. Tình cảm giữa hai người vượt qua tình bạn thông thường, giống như chị em. Nếu Mai Lan thực sự bị bắt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cậu thật sự không dám nghĩ tới cục diện tiếp theo.

Có điều, Mai Lan không phải là người dễ bị tóm như vậy. Họ lại có phương thức liên lạc đặc biệt. Một khi xảy ra chuyện, cô ấy nhất định sẽ thông báo với cậu đầu tiên.

"Shit". Trầm mặc một lúc, Vương Nhất Bác chửi thề một câu. Đối phương là Mai Lan, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù cậu vẫn chưa xác định tin cô ấy bị bắt là thật hay không, nhưng cậu cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Cho tôi một vé đi New York", Vương Nhất Bác một mình xuất hiện ở sân bay. Cậu mặc bộ đồ đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai. Cậu phải đích thân đi New York xem xét tình hình.

Tuấn Nam lái chiếc xe mui trần màu trắng bạc phóng nhanh đến sân bay. Nhìn chiếc máy bay ở trên đầu, anh tức tối đập mạnh vào tay lái, Vương Nhất Bác đáng chết lại chuồn rồi.

Buổi sáng, khi anh chuẩn bị bữa sáng xong quay về phòng tìm Vương Nhất Bác, cậu đã không còn ở trong phòng. Cậu chỉ để lại mảnh giấy cho Tuấn Nam "Tôi có việc đi trước".

Cậu rõ ràng nói sẽ ở đây thêm một thời gian nữa. Nhất định xảy ra chuyện gì nên cậu bỏ đi vội vàng như vậy. Mẹ nó, có chuyện cậu cũng nên đợi anh về thương lượng. Cậu thật sự chẳng coi anh là bạn bè nữa. Tuấn Nam không thể kìm chế câu chửi thề.

Nhìn chiếc máy bay khổng lồ biến mất trên bầu trời, Tuấn Nam cuộn chặt bàn tay. Vương Nhất Bác dám rời khỏi một nơi an toàn như Las Vegas, thật không biết nói cậu thế nào nữa. Vương Nhất Bác quả là quá thần bí, lúc nào cũng đơn thân độc mã đối phó với mọi việc. Nhưng Tuấn Nam không phải là người dễ dàng từ bỏ. Dù cậu có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm ra cậu.

New York, phố của người da đen, một con ngõ nhỏ yên tĩnh. Đây là nơi hỗn loạn nhất New York, cũng là nơi bạn có thể mua bất cứ tin tức nào, từ chuyện lô hàng mới của nhà buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới xuất đi đâu hay lịch trình của hoàng gia các nước. Chỉ cần bạn đưa ra giá cả hợp lý, nơi này sẽ cung cấp cho bạn mọi tin tức bạn cần biết.

Đồng thời, ở đây cũng là trung tâm buôn bán ma túy, heroin. Giết người, ma túy, mại dâm ... tất cả biến con ngõ nhỏ trở thành một địa danh nổi tiếng trong giới xã hội đen.

Vương Nhất Bác đứng ở đầu ngõ, tựa người vào bức tường sơn đen sì sì, nghịch chiếc bật lửa trong tay. Cậu không bật lửa hay có động tác gì khác, mà chỉ đơn giản xoay đi quay lại chiếc bật lửa.

"Cậu lại muốn mua tin gì?" Một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không hề quay đầu: "Tôi muốn biết tình hình gần đây của tổ chức ăn trộm?"

"Một triệu".

"Được thôi", người kia ra giá dứt khoát, cậu trả lời càng dứt khoát hơn.

"Đi theo tôi". Người đằng sau thấy cậu đồng ý, quay đầu bước đi. Vương Nhất Bác cũng lập tức đi theo người đó vào ngõ tối.

"Tổ chức ăn trộm gần đây nhận một đơn hàng..." Tiếng nói lạnh lẽo trong căn phòng u tối khiến sắc mặt Vương Nhất Bác thay đổi hẳn.

Vương Nhất Bác chậm rãi bước đi trên đường phố New York đèn điện sáng trưng. Kể từ lúc rời khỏi con phố người da đen, đầu óc cậu vẫn để tận đâu đâu. Tin tức cậu vừa mua được rất cụ thể, chưa bao giờ cụ thể đến như vậy. Vương Nhất Bác hiểu rõ tổ chức của cậu hơn ai hết. Chưa khi nào họ hành động mà lại tiết lộ thông tin rõ ràng như vậy. Có thể đoán ra, đây là một mưu đồ cố ý để người khác biết. Làm vậy, người đi ăn trộm chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Xem ra tổ chức thực sự muốn lấy mạng của Mai Lan rồi.
Tin tức cậu mua không nói rõ người phụ trách đi ăn trộm là ai, chỉ cho biết là một trong những siêu trộm hàng đầu của tổ thức. Siêu trộm ngoài Vương Nhất Bác chỉ có Mai Lan. Tổ chức bắt đến Tiêu Gia ăn trộm bảo vật, nếu không phải là âm mưu ép cậu ra mặt thì là muốn Mai Lan mất mạng. Tiêu Gia đâu phải là gia tộc dễ động đến.

"Mẹ nó chứ". Thời gian hành động quy định vào ngày mai, Vương Nhất Bác chẳng có chút thời gian chuẩn bị. Đi hay không đi, là thật hay giả rất khó đoán. Đối phương là Mai Lan, bảo cậu bình tĩnh thế nào đây. Cô ấy tại sao lại rơi vào tay tổ chức, tại sao lại phụng mệnh đi ăn trộm, Vương Nhất Bác nghĩ nát óc không ra câu trả lời.

Trời bắt đầu tờ mờ sáng. Theo thói quen của Vương Nhất Bác và Mai Lan, họ sẽ hạ thủ lúc con người ít phòng bị nhất. Nếu là Mai Lan, nhất định cô ấy sẽ hành động vào lúc này. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên trời. Thôi thì cậu đánh cược một phen, đến đó xem tình hình thế nào. Nếu đúng là Mai Lan ra mặt, chắc chắn cậu sẽ hối hận cả đời nếu cậu không đi ứng cứu.

Trong két bảo hiểm nằm ở tầng một trăm mười hai tòa nhà làm việc của Tiêu Gia có một miếng ngọc bội từ thời Chiến quốc mới mua từ Pháp về. Tiêu Gia bỏ bao nhiêu tiền mua miếng ngọc không một ai biết. Theo suy đoán của Vương Nhất Bác, trị giá miếng ngọc này không ít hơn miếng ngọc thời Tây Chu cậu từng ăn trộm là bao. Đây cũng là lý do khiến cậu tin nhiều khả năng Mai Lan sẽ ra tay. Trong tổ chức, chỉ có cậu và cô ấy biết về đồ cổ.

"Mình không ăn trộm, mình chỉ đến xem thôi". Vương Nhất Bác thầm nhủ khi đóng giả nhân viên của tòa nhà, đường hoàng bước vào bên trong. Ở đây không phải ai cũng đi làm theo giờ hành chính, ví dụ như nhân viên quét dọn vệ sinh.

Giả bộ lau chùi cửa ra vào, Vương Nhất Bác liếc nhìn camera trên các góc nhà. Camera dường như đã bị ai đó xử lý, rất giống thủ pháp của Mai Lan. Vương Nhất Bác nhíu mày cầm đồ đi lên tầng trên một cách tự nhiên.

Tầng một trăm mười hai. Vương Nhất Bác giơ tay sờ vào tất cả các nút của thang máy. Sau đó, cậu xách xô nước và đồ quét dọn đi ra khỏi thang máy.

Đi qua cửa đại sảnh phòng chứa két bảo hiểm, Vương Nhất Bác bất giác cau mày. Dễ dàng quá, chẳng có ai canh gác cả, là Mai Lan đã giải quyết gọn gàng hay là vì nguyên nhân khác? Vương Nhất Bác còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, cậu đột nhiên nhìn thấy cánh cửa phòng chứa két bảo hiểm hơi mở ra. Tuy cánh cửa chỉ hé một khe rất nhỏ nhưng đối với cậu là đủ rồi. Đây là thủ pháp chuyên nghiệp của tổ chức ăn trộm. Chỉ người trong nghề mới nhìn ra cửa đã mở. Cậu cúi đầu, vừa giả bộ lau chùi cửa kính vừa quan sát tình hình.

Cạch cạch, một tiếng động rất nhẹ nhưng Vương Nhất Bác nghe thấy rõ. Cậu nghiến răng chửi thầm trong lòng. Do vượt quá thời gian cho phép, cánh cửa phòng chứa két bảo hiểm tự động đóng lại. Trong đó kín mít hoàn toàn, nếu không có người ở bên ngoài mở cửa, người ở trong bị chết ngạt cũng nên. Cậu nắm chặt tay, camera ở mọi góc bắt đầu hoạt động bình thường trở lại. Xem ra cậu đánh giá quá cao người ở bên trong nên chuẩn bị không kỹ càng. Vương Nhất Bác cắn môi, đứng quay lưng về phía camera và bấm chiếc đồng hồ trên tay. Đồng hồ cài một phần mềm vi tính đặc biệt dùng để gây nhiễu hệ thống camera giám sát. Do thời gian gấp gáp, cậu không thể xâm nhập vào máy vi tính của họ, chỉ có thể sử dụng biện pháp gây nhiễu với cường độ mạnh.

Vương Nhất Bác vừa ra tay, hệ thống giám sát của cả tòa nhà bị tê liệt trong giây lát. Nhưng cũng vào lúc này, nhân viên chịu trách nhiệm theo dõi màn hình giám sát phát hiện có người xâm nhập phòng chứa két bảo hiểm. Họ lập tức chạy lên tầng thứ một trăm mười hai.

Cạch, cửa kho bảo hiểm lại mở ra. Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xông tới hét lớn: "Lan tỷ, mau ra ngoài đi!". Vốn tưởng sẽ gặp Mai Lan, nhưng cậu không ngờ người bị nhốt trong kho lại là Hoài Bảo và sư phụ của cậu.

Tất cả chỉ là cái bẫy. Vừa nhìn thấy sư phụ, Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Đây chỉ là cái bẫy, tổ chức lợi dụng sự quan tâm của cậu đối với Mai Lan để dụ cậu mắc câu.

Nhìn bộ mặt đắc ý của Hoài Bảo và vẻ mặt âm u của sư phụ, Vương Nhất Bác lập tức quay người bỏ chạy. Mộc Á, cậu quá đê tiện, sớm muộn tôi cũng cho cậu biết tay.

" Vương Nhất Bác, cậu không thoát nổi đâu. Ở đây đã sớm bố trí thiên la địa võng đón cậu rồi. Cậu còn muốn chạy đi đâu hả?". Sư phụ Vương Nhất Bác, người đứng thứ hai trong tổ chức ăn trộm nói một cách hung hăng. Trong lúc hắn đuổi theo cậu, đột nhiên đâu đâu cũng có tiếng chuông báo trộm đinh tai nhức óc. Hắn lập tức tối sầm mặt: "Chuyện gì thế này?"

Vương Nhất Bác né tránh một cú đá của Hoài Bảo. Tuy cậu không biết võ công, nhưng đi theo Mai Lan bao nhiêu năm, cậu cũng học được một hai chiêu tránh đòn.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt tối sầm của sư phụ, bất giác cười lớn: "Sư phụ không ngờ phải không? Sư phụ quên rồi à. Sư phụ dùng Mai Lan để dụ tôi đến đây, chắc cũng biết Mai Lan quan trọng với tôi như thế nào. Sư phụ nghĩ tôi sẽ để chị ấy bị thương ư? Chúng ta hãy chờ xem rốt cuộc ai mới là người có bản lĩnh vượt qua vụ này". Cậu vừa nói vừa lao ra ngoài hành lang hét lớn: "Có trộm".

Hai người ở đằng sau tái mặt. Bọn họ biết Vương Nhất Bác sẽ đến cứu Mai Lan, nhưng không ngờ cậu lại dùng thủ đoạn cực đoan như vậy. Cậu làm ầm lên như vậy không sợ bản thân cũng không thoát được sao? Người kia vẫy tay, các thành viên của tổ chức ăn trộm đang ẩn nấp liền xông vào bắt Vương Nhất Bác.

Tất nhiên, Vương Nhất Bác không phải là đối thủ của họ. Trong lúc cậu sắp bị tóm gọn, cửa thang máy mở ra, nhân viên bảo vệ và cảnh sát cuối cùng cũng xuất hiện. Vương Nhất Bác lập tức hét lớn: "Bắt kẻ trộm. Chúng định giết người diệt khẩu, cứu tôi với". Cậu vừa la hét vừa xông về phía đám bảo vệ.

Cả đám bảo an, bảo vệ, cảnh sát liền xông tới bắt các thành viên của tổ chức ăn trộm. Họ vừa rút chạy vừa chống trả kịch liệt. Không ai để ý đến người mặc bộ đồ nhân viên quét dọn chuồn xuống dưới từ bao giờ.

Vương Nhất Bác vừa chuẩn bị đánh tay lái, một đôi bàn tay từ đằng sau đột ngột thò về phía trước mặt cậu. cậu chưa kịp định thần, mùi hương nồng nặc xông vào mũi cậu. Ý nghĩ cuối cùng của cậu trước khi bất tỉnh là: "Thuyền lật trong rãnh nước".

Đau đầu quá, Vương Nhất Bác trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối rã rời, cả người cậu rất khó chịu. Vương Nhất Bác liền đưa tay sờ lần. Tốt quá, bên cạnh cậu là một chiếc ghế sofa. Vương Nhất Bác một tay bóp bóp đầu, một tay chống người đứng dậy ngồi lên trên đó. Cậu cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu.

"Cậu to gan thật". Một giọng nói bá đạo truyền đến tai Vương Nhất Bác. Cậu day day đầu chân mày, hình như cậu đã nghe thấy giọng nói này ở đâu. Vương Nhất Bác cố nhướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Đẹp trai quá. Người đó có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen, đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên, tia sắc bén trong đôi mắt đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có của nó. Một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo không toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng hay thoải mái mà vẻ ngông cuồng độc tôn và sát khí như Diêm la dưới địa ngục.

Gương mặt của người kia từ từ hiện rõ ngay trước mắt cậu, Vương Nhất Bác hơi sững người. Do dùng quá nhiều thuốc mê, đầu óc cậu vẫn còn quay cuồng. Cậu không có phản ứng gì đặc biệt, cậu quay đi nhìn ngó chỗ khác. Cậu thấy mình ở trong một căn phòng rất rộng, có sofa, có một chiếc bàn dài. Căn phòng vừa giống phòng ngủ vừa giống văn phòng làm việc, nhưng không giống nhà giam chút nào. Vương Nhất Bác lại day day lông mày, lẽ nào thời đại này nhà giam lịch sự đến vậy?

Có tiếng ho khẽ, Vương Nhất Bác lại nhướng mắt nhìn. Bên cạnh sofa có một người đang đứng, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kinh hoàng. Anh ta đang húng hắng ho như muốn báo động với cậu điều gì đó.

Vương Nhất Bác đột nhiên mở to mắt, cất giọng đầy ngạc nhiên: "Anh là Hồng Ưng. Tôi biết anh". Hồng Ưng chỉ nhíu mày không lên tiếng.

Vừa nhận ra Hồng Ưng, Vương Nhất Bác bỗng có cảm giác bất an. Hồng Ưng là người của Tiêu Gia, lẽ nào đây là nhà của Tiêu Gia. Xin đừng nha, cậu mới thoát khỏi ổ sói, không muốn lại rơi vào hang hùm đâu. Vương Nhất Bác đảo mắt quanh căn phòng sang trọng, tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Vương Nhất Bác bất giác dịch mông, muốn ngồi tránh xa Hồng Ưng một chút.

Lạ quá, dưới mông có cảm giác hết sức lạ thường. Sự xuất hiện của Hồng Ưng khiến cậu tỉnh táo hẳn. Cậu cúi đầu nhìn ghế sofa dưới mông. Ôi trời ơi, đó là một cặp đùi, miệng cậu đột nhiên cứng đờ. Hồng Ưng đứng còn hắn thì ngồi, đến lúc này Vương Nhất Bác đã phần nào đoán ra thân phận của hắn.

Quay lại gặp phải gương mặt lạnh lùng vô cảm ngay sát gần, Vương Nhất Bác gắng gượng gật đầu mỉm cười: "Hết sức xin lỗi".

Nói xong, cậu rời khỏi cặp đùi của người kia, đứng dậy đi ra xa xa. Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra giọng nói của hắn, đó là người đã ra lệnh cho cậu qua bộ đàm ở cuộc đua xe. Người này chính là lão đại của Tiêu Gia, là bá chủ giới hắc đạo.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Vương Nhất Bác rất muốn bình tĩnh. Nhưng bị ánh mắt khủng bố đến mức có thể xuyên qua cả tảng đá nhìn chòng chọc, cậu mới biết mình khó có thể giữ bình tĩnh. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Hồng Ưng, miệng lắp bắp: "Tôi...không hiểu chuyện này là thế nào? Lần trước anh hứa sẽ không làm phiền đến tôi nữa...Bây giờ lại bắt cóc tôi tới đây... Thế là thế nào? Lẽ nào Tiêu Gia tung hoành hắc đạo lại nuốt lời". Đã mất công mở miệng thì phải dùng lời lẽ sắc bén đè bẹp người trước, đó là tôn chỉ của Vương Nhất Bác.

Hồng Ưng cau mày, người này còn dám nhiều lời. Anh ta chưa kịp lên tiếng phản bác, lão đại Tiêu Gia lạnh lùng mở miệng: " Vương Nhất Bác, cậu dám động đến đồ của tôi".

Vương Nhất Bác thấy hắn chỉnh lại tư thế ngồi, thân hình cao lớn tựa vào đằng sau ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo. Mặc dù hắn không có bất cứ động thái nào nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy hiếp rõ ràng, khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi. Khóe miệng cậu giật giật, cậu có vẻ không thông: "Tôi có động đến đồ gì của anh đâu. Tiêu lão đại, cho tôi mười lá gan, tôi cũng chẳng dám động đến đồ của anh. Hôm nay, tôi là người đầu tiên phát hiện ra kẻ trộm. Anh không thưởng cho tôi thì thôi, còn nói như vậy nữa".

Hồng Ưng nhìn vẻ mặt đầy oan ức của Vương Nhất Bác. Anh ta nhếch mép mỉm cười. Người này đóng kịch giỏi thật.

Vương Nhất Bác không thèm để ý đến Hồng Ưng. Hôm nay trong tay cậu không có gì cả, bắt trộm cần phải bắt tận tay. Cậu không dễ bị đổ tội như vậy đâu. Động đến đồ của Tiêu Gia? Ai muốn chết thì chết chứ cậu vẫn chưa sống đủ.

Tiêu lão đại vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo. Hắn giơ tay rút một chiếc khăn lụa màu xanh lục ở bên cạnh chỗ ngồi. Vương Nhất Bác nhìn chiếc khăn nhíu mày. Cậu cũng có một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục tương tự, nhưng bị gió thổi đi mất rồi.

"Miếng ngọc bội thời Tây Chu là của tôi".

Giọng nói lạnh lùng đều đều như đang trần thuật từ Tiêu lão đại khiến Vương Nhất Bác lạnh toát người. Miếng ngọc đó dù cậu có muốn quên cũng không quên nổi, vì là sản phẩm giải nghệ của cậu. Lần này chết chắc rồi. Lúc đó, không ai nói cho cậu biết nó là đồ vật của Tiêu Gia. Nếu không, cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng, kỹ lưỡng.

Trầm mặc một lúc, Vương Nhất Bác đột nhiên thốt lên: "Bắt trộm phải bắt tận tay. Tiêu lão đại, anh đừng đổ oan cho người khác". Cậu thầm tính toán trong lòng. Cậu tuyệt đối không để lại bất cứ manh mối nào ở hiện trường, muốn khoác tội danh cho cậu ư, không dễ thế đâu.

Tiêu lão đại không đáp lời, Hồng Ưng đứng bên cạnh lập tức mở miệng: "Triển lãm đúng là không có bất cứ dấu vết nào, nhưng để lại một mùi hương đặc biệt. Một điều hết sức tình cờ là chiếc khăn của tên trộm lọt vào tay chúng tôi. Vương Nhất Bác, cao thủ hàng đầu của tổ chức ăn trộm hôm nay không mời tự động dẫn xác đến. Chúng tôi có thể hoàn toàn xác định thân phận của cậu.

Nghe Hồng Ưng giải thích, Vương Nhất Bác bực tức nghiến răng kèn kẹt. Số cậu đen đủi thế không biết, chiếc khăn quàng cổ chết tiệt tự nhiên bay đúng vào xe của bọn họ. Nếu cậu nhớ không nhầm, ánh mắt lạnh lùng ngày hôm đó chính là của Tiêu lão đại. Đáng chết thật! Sớm biết như vậy cậu sẽ không dùng loại nước hoa mùi hương ánh mặt trời này, để bây giờ chuốc họa vào thân.

Vương Nhất Bác cảm thấy tức cả bản thân. Chỉ tại cậu lo lắng nhiều chuyện quá, Mai Lan không hề hấn gì, còn cậu tự chui đầu vào rọ. Tổ chức ăn trộm là bọ ngựa thì Tiêu lão đại là chim sẻ. Tổ chức ăn trộm quá tự tin vào khả năng của họ, dám dùng đồ của Tiêu Gia để bẫy cậu. Tề lão đại còn cao tay hơn, dùng đồ của mình để bẫy cả một tổ chức, đồng thời dụ cậu ra mặt. Tất cả đều là cái bẫy, bẫy to bao quanh bẫy nhỏ, còn cậu thì đứng ở giữa các loại bẫy.

Vương Nhất Bác vẫn còn muốn ngụy biện, Tiêu lão đại đột nhiên đứng dậy đi về phía cậu. Vương Nhất Bác sợ hãi lùi lại phía sau, ánh mắt đầy cảnh giác.

Cậu lùi mấy bước vấp phải bàn uống trà mất thăng bằng ngã về phía sau. Trong lúc người Vương Nhất Bác còn chưa kịp ngã xuống đất, cổ cậu đột nhiên bị siết chặt, bị một lực mạnh kéo lên. Cậu cảm thấy cổ họng đau rát, như bị kẹp một miếng sắt trong giây lát.

"Tôi không thích người giảo hoạt. Cậu tốt nhất nhớ kỹ cho tôi". Bàn tay to lớn của Tiêu lão đại bóp mạnh cổ Vương Nhất Bác, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

"Bỏ tay, bỏ tay ra. Tôi sai rồi, anh mau bỏ tay ra". Tiêu lão đại ra tay quá mạnh khiến cổ cậu nghẹt thở, gương mặt cậu đỏ phừng phừng.

Tiêu lão đại hừ một tiếng rồi buông tay. Vương Nhất Bác ngồi bệt xuống đất, chiếc cổ trắng nõn nà của cậu nổi rõ vết bầm tím. Cậu há mồm hít lấy hít để không khí.

"Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ làm đầy tớ của tôi". Tiêu lão đại buông một câu lạnh lùng, không thèm nhìn cậu quay người đi mất.

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Vương Nhất Bác, Hồng Ưng lắc đầu: "Đồ của Tiêu Gia chưa có kẻ nào động đến mà còn sống sót. Cậu gặp may đấy. Cậu từng làm việc tốt cho Tiêu Gia nên hôm nay cậu mới được tha mạng. Sau này cậu nên ngoan ngoãn một chút. Lão đại không phải là người kiên nhẫn, hôm nay coi như rộng lượng với cậu. Tôi không muốn hai ba ngày sau phải vác xác cậu đem đi chôn".

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, Hồng Ưng đã theo Tiêu lão đại ra ngoài, trong căn phòng rộng chỉ còn lại mình cậu. cậu sờ lên cổ, may quá vẫn còn nguyên. Giang hồ đồn Tiêu lão đại máu lạnh vô tình, thủ đoạn độc ác, cậu ăn trộm đồ của hắn mà hôm nay có thể thoát chết, đúng là nên cảm tạ trời đất.

Lúc này, tự đáy lòng Vương Nhất Bác bỗng thấy biết ơn Tuấn Nam. Nếu không phải hắn nhất quyết kéo cậu đi Washington xem cuộc đua xe, bản thân cậu không ra mặt giúp Tiêu Gia giữ thể diện, hôm nay chắc chắn cậu nói lời "bye bye" với thế giới tươi đẹp này rồi. Ông trời coi như có mắt, không bạc đãi kẻ hiền.

Sau khi nhận ra điểm tốt của Tuấn Nam, Vương Nhất Bác bất giác thở dài. Cậu thả người nằm xuống nền nhà thầm nghĩ, bản thân dù sao cũng là vua tốc độ danh tiếng, lại là siêu trộm quỷ xuất nhập thần, bây giờ rơi lại rơi vào thảm cảnh đi làm đầy tớ cho người khác. Cậu đúng là càng sống càng thụt lùi. Cuộc sống tự do tự tại chấm dứt từ đây.

Giữ được mạng sống trong tay Tiêu lão đại, cũng coi như kỳ tích của kỳ tích. Chắc cậu phải thắp nén hương cảm tạ tổ tiên, mặc dù cậu chẳng hề biết tổ tiên của cậu là vị nào.

Trong căn phòng trống không, Vương Nhất Bác nhìn chăm chú cánh cửa nửa khép nửa mở. Cậu nên ở lại đây làm đầy tớ hay đánh bài chuồn? Mất vài phút suy đi tính lại, cậu quyết định tạm thời ở lại. Tiêu Gia để cậu ở lại đây một mình, có nghĩa không sợ cậu chuồn mất. Thôi cứ ở lại rồi từ từ tìm con đường khác còn hơn. Dù thế nào, đây cũng bản doanh của Tiêu Gia. Chỉ sợ cậu còn chưa ra đến cổng, một viên đạn bay thẳng vào đầu thì xong đời.

Khi cậu tỉnh giấc vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Vương Nhất Bác dụi mắt, lâu rồi cậu mới ngủ ngon như vậy. Không cần lo lắng tổ chức tìm đến, không cần lo lắng tương lai sau này, không có chuyện phiền phức, ở đây dễ chịu thật.

Sao không có chuyện cơ chứ? Cậu phải làm đầy tớ đấy. Vương Nhất Bác đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu lặng lẽ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác chưa bao giờ mong thời gian quay ngược trở lại như bây giờ.

Khi cậu rón rén đi vào phòng khách của ngôi biệt thự, Tiêu lão đại đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, bên cạnh có tách coffee nghi ngút khói. Vương Nhất Bác liền nhón chân định rút lui.

"Lại đây", cậu còn chưa kịp cử động, giọng nói lạnh lùng của Tiêu lão đại vọng tới.

Vương Nhất Bác vội lên tiếng: "Anh không nói cho tôi biết cần phải làm gì. Ở đây cũng không ai cho tôi biết tôi nên làm gì. Tôi chưa từng làm đầy tớ bao giờ, tôi chịu thôi". Tôn chỉ của cậu là gặp chuyện gì cũng phải đặt vấn đề trước. Mà quả thật cũng không ai nói cho cậu biết nên làm gì.

"Lại đây, tôi không nói lần thứ hai". Tiêu lão đại vẫn không rời mắt khỏi tờ báo. Giọng nói như tảng băng mùa đông, trong đó pha trộn ít thuốc súng.

Vương Nhất Bác cắn môi, ở địa bàn của người khác không đến lượt cậu làm chủ, cứ nghe theo lời hắn cho xong. Cậu bước đến trước mặt Tiêu Chiến, ánh mắt cậu lộ vẻ thận trọng chưa từng có. Cũng phải thôi, đối diện với kẻ có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, cảm thấy thoải mái mới là lạ.

Tiêu Chiến vẫn không ngẩng đầu: "Đi thu xếp đồ của tôi, chiều nay theo tôi đi Đông Nam Á".

Nói xong rồi? Chỉ có thế thôi sao? Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang chăm chú đọc báo bằng ánh mắt hoài nghi. Cậu tưởng mình sắp đón một trận phong ba bão táp, nào ngờ chỉ là cơn gió nhẹ nhàng. Vương Nhất Bác bất giác lau trán. Xem ra, Tiêu lão đại không đến nỗi máu lạnh như tin đồn. Cậu nhẹ nhàng đi lùi về phía sau.

"Tôi không thấy cậu trong tầm mắt của tôi, tôi sẽ cho cậu đi thẳng xuống chỗ Diêm vương báo cáo". Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không trung, đều đều như đang nói chuyện bình thường, nhưng khiến Vương Nhất Bác toát mồ hôi lạnh. Đây tuyệt đối không phải lời uy hiếp mà hắn chỉ nói ra sự thật, sự thật nằm trong tầm tay của hắn.

Vương Nhất Bác chạy nhanh đến phòng Tiêu Chiến thu dọn đồ. Trong lòng cậu hiểu rõ, đây là lời cảnh cáo, cũng là tối hậu thư của hắn. Tính mạng của cậu đối với cậu là rất đáng quý, nhưng đối với Tiêu Chiến có lẽ chỉ to hơn con kiến một chút, có cũng được không cũng chẳng sao. Sinh mạng của cậu tự cậu giữ lấy vậy.

Một khu vực hỗn loạn có tiếng trong giới xã hội đen ở Đông Nam Á. Chủ nhân mới của khu vực này trong thời gian tới là Tiêu Gia, bá chủ giới hắc đạo.

Vương Nhất Bác lái xe với tâm trạng buồn bực. Cậu chưa từng tới khu vực này bao giờ. Tay lái ở bên trái hay bên phải đều có khác biệt rất lớn. Tại sao Tiêu lão đại lại bắt cậu lái xe? Vương Nhất Bác nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tiêu Chiến nhắm mắt tựa vào ghế sau còn Hồng Ưng có bộ dạng hết sức cảnh giác. Cậu từ một siêu trộm nâng cấp trở thành tài xế riêng của ông trùm hắc đạo, không biết là đẹp mặt hay mất mặt đây?

"Hãy tập trung lái xe của cậu". Giọng nói không trầm không bổng mang âm hưởng cảnh cáo của Hồng Ưng cất lên. Vương Nhất Bác bất giác cau mày. Đừng nhiều chuyện, đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ tập trung lái xe, sao mà họ lắm quy tắc thế không biết.

Bụp, một tiếng nổ lốp vang lên. Vương Nhất Bác nhìn chiếc xe sang trọng giống y hệt xe cậu đang lái ở phía trước. Thân xe hơi nghiêng về một bên. Theo phán đoán của cậu, xe đã bị nổ lốp.

Vương Nhất Bác lắc đầu. Lốp xe Cadillac cũng tệ như vậy sao? Chiếc xe còn là hàng đặt nữa chứ, đúng là làm mất mặt nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng thế giới quá đi mất. Cậu vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai đột nhiên có tiếng Hồng Ưng: "Rẽ sang trái, tăng tốc vượt qua chiếc xe đó".

Vương Nhất Bác hơi sững người, có ai cướp đường? Cậu vẫn còn chưa kịp đánh tay lái, bỗng nghe tiếng "pằng pằng pằng". Chiếc xe Cadillac đằng trước bị đạn bắn lỗ chỗ giống như tổ ong vò vẽ. Đầu óc cậu nổ tung. Cậu không kịp nghĩ ngợi, liền nhấn ga, phóng như bay về phía trước.

Tiếng súng nổ đùng đùng. Người hai bên đường dường như không còn xa lạ với cảnh tượng này. Họ dạt sang hai bên tìm chỗ ẩn nấp nhưng không hề la hét ầm ĩ. Mọi chuyện xảy ra như trong phim điện ảnh, nhanh chóng và kịch liệt.

Nghe thấy tiếng đạn bắn vào thân xe, tim Vương Nhất Bác suýt rớt ra ngoài. Cậu nắm chặt tay lái, đạp ga hết cỡ. Cậu lái chiếc Cadillac sang trọng kềnh càng như chiếc Ferrari mui trần của cậu, luồn lách trên đường phố hẹp và phóng với tốc độ tên lửa.

"Sợ gì chứ?", đằng sau vọng đến tiếng nói lạnh lùng, không một chút hoảng hốt và bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com