Chương 21
Vương Nhất Bác cầm chiếc khăn mặt ướt lau vết máu xung quanh chỗ bị thương của Tiêu Chiến. Cậu biết anh khó chịu khi thấy chân dính đầy máu nên mới đòi đi tắm. Đây là sai sót của cậu nên cậu còn cách nào khác ngoài việc tuân lệnh.Dòng nước ấm từ từ chảy qua ngực Tiêu Chiến. Làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc và thân hình có tỷ lệ hoàn hảo của anh khi ướt đẫm mang lại cảm giác vô cùng gợi cảm. Sự gợi cảm toát ra từ cơ thể Tiêu Chiến pha trộn sức mạnh và sự hoang dã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt. Vương Nhất Bác càng đỏ mặt hơn, anh gợi cảm quả là một ý nghĩ kỳ quái.Bên đùi bị thương của Tiêu Chiến được cậu gác lên thành bồn, để tránh bị nước dính vào. May mà vết máu còn chưa khô hẳn nên Vương Nhất Bác dễ dàng lau sạch. Từng giọt nước như hạt thủy tinh đọng trên cơ thể của Tiêu Chiến, khiến gương mặt cậu càng đỏ ửng."Quay người lại". Vương Nhất Bác đang nhẹ nhàng lau người anh, anh đột ngột cất giọng lạnh lùng ra lệnh cho cậu. Cậu hơi ngây người. Tiêu Chiến bắt cậu quay lại thì cậu tắm cho anh kiểu gì? Tuy nhiên, cậu vẫn làm theo lời anh quay lưng về phía anh.Xoạt xoạt, tiếng xé vải vang lên. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy bờ lưng cậu lạnh toát, hai mảnh áo cậu nổi lên trên mặt nước. Vương Nhất Bác theo phản xạ quay đầu hét lớn: "Anh làm gì...Á á á...". Một cơn đau dội tới khiến cậu không thể nói hết câu.Tiêu Chiến ở đằng sau ôm chặt eo cậu và kéo đến trước ngực anh. Anh giữ chặt người cậu không cho động đậy. Tiêu Chiến chăm chú nhìn vết tím bầm trên lưng Vương Nhất Bác. Tối qua lúc ôm cậu ngủ, anh phát hiện mỗi khi nằm thẳng, cả người cậu liền run nhẹ. Tiêu Chiến đoán vết thương trên lưng cậu có lẽ nghiêm trọng hơn anh tưởng. Lúc này, nhìn cổ tay Vương Nhất Bác nổi gân xanh khi bị anh túm chặt, còn trên lưng cậu là di chứng của vụ thủy áp dưới tàu ngầm, Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khó nói thành lời."Đau quá". Vương Nhất Bác giãy giụa, hòng thoát khỏi sự đụng chạm của anh."Không được động đậy". Tiêu Chiến càng siết chặt eo cậu. Biểu bì trên lưng Vương Nhất Bác nứt toác, máu đọng chảy ra ngoài. Nếu không kịp thời xử lý, vết thương trên lưng cậu sẽ ngày càng nghiêm trọng. Tiêu Chiến một tay kẹp chặt thân hình không ngừng giãy giụa của cậu, một tay ra sức bóp nặn máu đọng trong vết thương.Hai tay Vương Nhất Bác nắm chặt cánh tay Tiêu Chiến đang vòng qua eo cậu. Cậu đau đến mức toàn thân lấm tấm mồ hôi. Vết thương trên lưng cậu vốn tê liệt không có bất cứ cảm giác nào, bây giờ bị anh động vào, nỗi đau dường như xuyên qua tim. Vương Nhất Bác lắc đầu quầy quậy: "Đừng, đừng mà".Thấy một tay không tiện xử lý vết thương của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cau mày. Anh dùng hai tay xoay người Vương Nhất Bác đối diện với anh. Anh ấn đầu cậu xuống vai mình rồi cất giọng lạnh lùng: "Ôm chặt lấy tôi, vết thương trên lưng cần xử lý ngay".Đầu Vương Nhất Bác gục xuống vai Tiêu Chiến. Nghe anh nói vậy, cậu liền giơ hai tay ôm chặt thắt lưng anh và nghiến răng cố gắng chịu đựng sự đau đớn tột cùng."Đau, đau quá. Đau thật đấy". Nỗi đau dội từ lưng đến trước lồng ngực, khiến Vương Nhất Bác không thể kìm chế tiếng rên la. Vết thương để một thời gian càng trở nên đau hơn khi bị anh nắn bóp.Máu đen từ vết thương chảy xuống lưng Vương Nhất Bác, sau đó dòng máu đỏ trào ra. Tiêu Chiến giữ đầu cậu nói nhỏ: "Cố gắng chịu một lúc, sẽ rất đau đấy". Vừa nói, anh vừa mở vòi nước lạnh ở bên cạnh phun vào lưng cậu."A... Tiêu Chiến, đau quá...". Dòng nước lạnh dội xuống làn da bỏng rát của Vương Nhất Bác. Cậu bất giác dùng toàn lực ôm chặt lấy Tiêu Chiến và há miệng cắn vào đầu vai anh.Lưng Vương Nhất Bác được dòng nước lạnh gột rửa sạch máu đen. Nhìn bộ dạng thảm thương của cậu và những vết tím đen nổi bật trên làn da trắng muốt rất khó coi, Tiêu Chiến bất giác cau mày. Từ khi đi theo anh, cậu mới bị thương tích đầy mình. Nhớ đến chuyện cậu từng đỡ hộ anh một viên đạn, anh vô ý thức đưa tay xoa đầu cậu nói nhỏ: "Sau này sẽ không xảy ra nữa".Trong cơn mê man vì đau đớn, Vương Nhất Bác không chú ý đến câu nói của Tiêu Chiến. Cậu chỉ ôm chặt người anh, cứ như việc ôm anh sẽ giúp cậu giảm bớt nỗi đau.Tiêu Chiến đưa hai tay ôm Vương Nhất Bác vào lòng, chỉnh lại tư thế cậu trước người anh. Tiêu Chiến vẫn để mặc Vương Nhất Bác cắn vai anh. Anh từ từ cúi đầu ngoạm vào cổ Vương Nhất Bác, day đi day lại như dã thú thưởng thức mùi vị thơm ngon của con mồi, giống như anh đang nâng niu món đồ quý giá, càng giống trạng thái chiếm hữu tuyệt đối.Đau đớn ở trên lưng giảm nhẹ, Vương Nhất Bác cảm thấy trong miệng cậu có mùi máu tanh nên ngẩng đầu. Đúng lúc này, Tiêu Chiến đột ngột nghiến rất mạnh cổ khiến cậu đau đến mức giật nảy mình."Anh làm gì đó? Bỏ tôi ra". Bị Tiêu Chiến cắn cổ, Vương Nhất Bác chỉ biết đập tay liên hồi vào lưng Tiêu Chiến. Đi theo Tiêu Chiến một thời gian, khả năng chịu đau của cậu tăng lên tương đối. Bị Tiêu Chiến cắn, cậu chỉ thấy đau đớn trong giây lát, còn lại là cảm giác tê tê. Chỉ có điều, tư thế thân mật khiến cậu không mấy dễ chịu.Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy Tiêu Chiến giống như một con sư tử, còn cậu là con mồi bị anh bắt được. anh đang thưởng thức miếng mồi ngon miệng. Cậu không thể kêu rên, cũng không thể động đậy, chỉ có thể chờ chết hoặc là thuần phục hắn vĩnh viễn.Đến khi hai hàm răng bập sâu vào da thịt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới nhả ra. Lúc này, vết răng trên cổ cậu rớm máu. Ánh mắt anh lóe lên một đốm lửa, phát sáng đến kinh hồn. Tiêu Chiến vẫn ôm chặt cậu, anh từ từ cúi xuống liếm mút vệt máu trên cổ và hôn lên vết cắn." Tiêu Chiến, anh muốn gì?" Vương Nhất Bác cố gắng giãy giụa nhằm thoát khỏi đôi cánh tay cứng như thép của anh. Cậu càng bị Tiêu Chiến siết chặt hơn, đến mức cậu có cảm giác tức thở. Đồng thời, Tiêu Chiến tiếp tục cúi đầu hôn cổ cậu, khiến cậu càng có cảm giác buồn buồn. Vương Nhất Bác đập tay liên hồi lên lưng Tiêu Chiến trong sự kinh ngạc và hoảng loạn.Tiêu Chiến ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Vương Nhất Bác, anh cất giọng trầm trầm: " Vương Nhất Bác! Em đã mang dấu ấn của Tiêu Chiến tôi. Cả đời này, dù có chết em cũng chỉ có thể chết trong tay tôi". Vừa nói, anh vừa vuốt nhẹ lên vết răng. Từ trước đến nay, Tiêu Chiến không biết thế nào là dịu dàng. Anh chỉ biết một khi anh muốn, anh nhất định sẽ đánh dấu riêng của anh, để trở thành vật sở hữu của anh.Nhìn ngọn lửa có thể đốt cháy người và vẻ kiên quyết không thể cự tuyệt trong đáy mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác toát mồ hôi lạnh. Trước đây, mặc dù biết Tiêu Chiến là người bá đạo nhưng cậu không bao giờ có cảm giác anh sẽ giết chết cậu hoặc không buông tha cậu một khi cậu rời khỏi anh. Hôm nay, nghe Tiêu Chiến tuyên bố một cách trịnh trọng như vậy, cậu đột nhiên có cảm giác chẳng lành, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể thoát khỏi anh.Thấy Vương Nhất Bác nhìn mình chăm chú, Tiêu Chiến nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng pha trộn vẻ vui mừng hiếm thấy. Anh cúi xuống rút chiếc nhẫn hình con chim ưng đang bay trên tay rồi đeo vào ngón tay Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến nhấc cằm Vương Nhất Bác nói rành rọt từng từ một: "Đây là thứ tượng trưng cho thân phận của Tiêu Gia. Hôm nay, tôi trao nó cho em, đồng nghĩa với việc thừa nhận em trở thành một thành viên của Tiêu Gia, thành người của tôi. Sau này, em có thân phận tương đương đám Hồng Ưng. Em đừng làm tôi thất vọng". Nói xong anh ôm cậu đi ra khỏi nhà tắm.Vào lúc Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến trên máy bay, anh thật sự cảm nhận thấy sự nương tựa và phó thác của cậu dành cho anh. Chỉ cần cậu một lòng theo anh, coi anh là chủ nhân, là thượng đế của cậu thì dù cậu còn khiếm khuyết cũng không sao cả. Tiêu Chiến sẽ không bỏ qua người tên Vương Nhất Bác. Người anh lựa chọn cả đời này anh tuyệt đối không từ bỏ.Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm đi, hai thân thể ở trần không ngừng ma sát. Cảm thấy da Tiêu Chiến không ngừng đụng chạm vào da thịt mình, Vương Nhất Bác bất giác đỏ mặt. Cậu không kịp tiêu hóa lời Tiêu Chiến vừa nói, chỉ biết hét lớn: "Mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự đi, anh mau bỏ tôi xuống đi". Đáng tiếc, Tiêu Chiến không phải loại người nghe lời.Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác nằm úp sấp trên giường, nhẹ nhàng bôi thuốc lên lưng cậu. Cậu đảo mắt một lượt quanh căn phòng trống rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay. Cậu vùi đầu vào gối, thở một hơi dài. Tại sao mọi chuyện ngày càng xa rời suy nghĩ ban đầu của cậu? Càng sống lâu với Tiêu Chiến, cậu càng chứng kiến sự bá đạo và lợi hại của Tiêu Chiến, nhưng cơ hội thoát thân của cậu cũng nhỏ hơn.Một lúc sau, bụng Vương Nhất Bác sôi òng ọc. Bị hành hạ cả buổi sáng mà chưa có thứ gì nhét vào bụng, Vương Nhất Bác đói đến mức quên cả mỏi mệt. Cậu quyết định không tiếp tục nghĩ ngợi. Dù sao bây giờ giải quyết cơn đói là chuyện quan trọng nhất, mọi việc khác tính sau. Nghĩ đến đây, cậu liền xuống giường định đi ra ngoài."Lại đây". Tiêu Chiến đang cúi đầu xem thứ gì đó ở phòng khách. Anh nói với Vương Nhất Bác mà không ngẩng đầu nhìn cậu. cậu biết Tiêu Chiến là người vô cùng nhạy cảm nên lặng lẽ đi về phía anh."Tôi đói rồi". Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, vỗ nhẹ lên bụng ra hiệu cho anh.Tiêu Chiến không lên tiếng. Vương Nhất Bác vừa định mở miệng, một quản gia trung niên không biết xuất hiện từ bao giờ cúi người cung kính với cậu: "Tiểu Thiếu gia muốn ăn món gì, thích khẩu vị như thế nào? Tiểu thiếu gia cứ dặn dò".Vương Nhất Bác hơi cau mày. Kể từ lúc đi theo Tiêu Chiến, cậu chưa nhận được sự tiếp đãi như thế này bao giờ. Đưa mắt nhìn chiếc nhẫn con chim ưng trên tay, cậu ngồi thẳng người nói rành rọt: "Gà cung bạo, miến cay, mực thiên hương, xách bò mẫu đơn, canh đơn hồng"."Vâng ạ. Tiểu thiếu gia hãy đợi một lát". Người quản gia vẫn cúi người, đi giật lùi về phía sau rồi nhanh chóng mất dạng. Vương Nhất Bác bất giác vuốt mũi, đãi ngộ đúng là tốt hơn nhiều."Lão đại, có kết quả xét nghiệm máu của Vương Nhất Bác rồi". Lập Hộ đi nhanh về phía hai người, trong tay anh ta cầm một tờ giấy."Có vấn đề gì không?". Vương Nhất Bác liền quay sang hỏi Lập Hộ.
Lập Hộ mỉm cười không trả lời. Anh ta đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Vương Nhất Bác nên bất giác nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực. cậu không né tránh ánh mắt Lập Hộ, cậu giơ tay đến trước mặt anh ta: "Có vấn đề gì sao?""Không có". Lập Hộ lấy lại thần trí, tươi cười với Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến ở bên cạnh ngẩng đầu, cất giọng trầm trầm: "Nói đi".Lập Hộ hắng một tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc: "Máu của cậu ấy bình thường, không có dấu hiệu bị nhiễm xạ". Vương Nhất Bác liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là kết quả cậu muốn nghe nhất."Có điều, nhóm máu thuộc loại hy hữu. Cho đến nay trên thế giới hình như chưa phát hiện ra trường hợp tương tự. Đây là nhóm máu vô cùng hiếm". Lập Hộ cung kính đưa bản xét nghiệm cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hơi cau mày, đón lấy tờ xét nghiệm rồi xem chăm chú."Lão đại, Jiaowen lão đại muốn nói chuyện điện thoại với lão đại ạ". Bạch Ưng không biết đi tới từ lúc nào, lên tiếng bẩm báo.Tiêu Chiến sa sầm mặt: "Không nghe".Thấy Tiêu Chiến từ chối một cách dứt khoát, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh. Có điều, sức hút của Tiêu Chiến không thể bằng đồ ăn ngon vừa được đem lên, cậu lại cắm đầu thưởng thức mỹ vị.Bạch Ưng mỉm cười: "Tôi đã nói với Jiaowen lão đại rằng lão đại sẽ không giúp anh ta nữa. Nhưng anh ta cứ nhất định đòi nói chuyện với lão đại".Lập Hộ lắc đầu: "Chuyến vừa rồi không phải lão đại giúp anh ta lấy hàng về, đồng thời giải quyết một lô phiền phức cho anh ta, không biết anh ta sẽ tính sao. Bây giờ còn dám tìm đến lão đại, Jiaowen chắc muốn bị ăn đòn đây".Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng: "Để anh ta tự giải quyết"."Tiêu! Nếu tôi có thể tự giải quyết, tôi nhờ anh ra mặt làm gì?". Giọng nói của Jiaowen đột nhiên vọng tới. Bạch Ưng và Lập Hộ quay đầu, thấy Hoàng Ưng tay cầm điện thoại đi vào, âm thanh từ điện thoại được chỉnh đến mức lớn nhất."Anh muốn tôi làm gì?" Tiêu Chiến liếc Hoàng Ưng, lên tiếng hỏi Jiaowen.Giọng Jiaowen đầy vẻ bất lực: "Tiêu, cục diện ở Trung Đông quá phức tạp. Tôi không có khả năng bảo bọn họ khai thông một tuyến hàng không cho tôi đi qua. Tiêu, anh hãy ra mặt giúp tôi đi. Nếu không, lô hàng này sẽ không thể đến nơi đúng hẹn".Vương Nhất Bác vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe. Thấy giọng nói khẩn cầu của Jiaowen, cậu bất không thể kìm chế nổi, cất giọng ngờ vực: "Anh có phải là lão đại không đấy?". Tiếng năn nỉ ỉ ôi của Jiaowen khiến người nghe nổi da gà, làm cho cậu hết muốn ăn. Jiaowen chẳng có tư thế của một lão đại chút nào. Nếu nói ra anh ta là trùm Mafia, chắc người khác sẽ cười té ghế."Tôi không phải thì là cậu chắc? Tiêu, nhanh lên đi. Tôi đã tới gần Trung Á rồi, sắp tiến vào biên giới Trung Đông. Tôi phát tín hiệu chào hỏi mà chẳng ai thèm để ý đến tôi". Đối mặt với sự hoài nghi của Vương Nhất Bác, Jiaowen chỉ biết vừa nói vừa nghiến răng ken két. Nếu bây giờ không phải anh ta đang khẩn cầu Tiêu Chiến, anh ta sẽ cho cậu biết, rốt cuộc anh ta có tư cách làm lão đại hay không.Nghe Jiaowen nói vậy, sắc mặt Tiêu Chiến càng âm u hơn. Hoàng Ưng đứng bên cạnh vội lên tiếng: "Lão đại, lô hàng đó là của chúng ta".Tiêu Chiến đảo mắt qua Hoàng Ưng. Nếu lô hàng này không phải của anh, anh đã mặc kệ sự sống chết của Jiaowen. Giúp Jiaowen cướp hàng về, bây giờ lại phải ra mặt giải quyết đường hàng không. Jiaowen mà ở trước mặt anh vào lúc này, anh thật sự muốn đấm anh ta một phát."Đồ vô dụng". Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến như xuống đến không độ. Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng thở phào của Jiaowen ở đầu kia. Tiêu Chiến mắng câu đó có nghĩa anh đã nhận lời. Jiaowen không dám nói thêm một câu nào lập tức tắt máy, không để Tiêu Chiến có cơ hội giáo huấn anh ta.Thật ra Jiaowen cũng không muốn cúi đầu trước Tiêu Chiến, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Ở vùng đất phức tạp như Trung Đông, Jiaowen không có thực lực bằng Tiêu Chiến. Vì nhu cầu về vũ khí ở Trung Đông vô cùng lớn, nên bất cứ thế lực nào cũng kính nể Tiêu Chiến. Trong khi đó, bọn họ chẳng coi anh ta ra gì. MaFia Italy là tổ chức hắc bang có lịch sử lâu đời nổi tiếng thế giới, nhưng thế lực của Jiaowen không thể tiến vào khu vực Trung Đông. Vì vậy, anh ta có thể nghêng ngang ở châu Âu và châu Mỹ, còn trên mảnh đất Trung Đông, anh ta vẫn phải cúi đầu thận trọng.Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Lập Hộ bất giác cười thầm khi chứng kiến cử chỉ của Jiaowen. Do lô hàng được vận chuyển bằng đường hàng không chứ không theo lộ trình như kế hoạch ban đầu nên thời gian không mấy cấp bách. Chỉ cần bọn họ khai thông đường hàng không, lô hàng sẽ đến nơi ngay lập tức. Vì vậy, bọn họ không sợ không thể giao hàng đúng kế hoạch."Liên hệ với mấy vị tộc trưởng, nói là tôi cần mượn đường bay". Tiêu Chiến dặn dò. Khi nào xong việc, nhất định anh phải cho Jiaowen một trận mới được."Vâng ạ". Hoàng Ưng gật đầu và đi ra ngoài. Tiêu Chiến rất có ảnh hưởng ở khu vực Trung Đông. Chỉ cần anh đề xuất mượn đường bay, phía Trung Đông sẽ mở đường hàng không cho anh mà không cần hỏi chuyển hàng cho người nào.Sau khi xử lý xong vụ hàng hóa, thấy không còn vấn đề gì, Bạch Ưng rút chiếc hoa tai đá quý đỏ đưa cho Tiêu Chiến: "Cái này hơi phức tạp, từng bộ phận nhỏ liên kết với nhau. Nếu cố tình xâm nhập, cấu tạo bên trong sẽ bị phá hủy. Tôi không thể tìm ra kết cấu, thiết kế và tính năng của nó".Nghe Bạch Ưng nói vậy, Tiêu Chiến quay đầu về phía Vương Nhất Bác. Lúc này cậu đang trợn tròn mắt nhìn chiếc hoa tai đá quý đỏ. Thấy Tiêu Chiến nhìn mình, cậu lập tức cúi gằm mặt, giả bộ không thấy anh. Cậu đã nói, đồ của cậu rơi vào tay người khác cũng chẳng thể làm gì. Hơn nữa, hoa tai có một đôi kết nối với nhau. Thiếu chiếc còn lại trên tai cậu, giỏi như Bạch Ưng cũng đừng hòng tìm ra nguyên lý và tính năng của nó."Làm lại đi". Tiêu Chiến dùng hai ngón tay kẹp chiếc hoa tai đưa cho Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi: "Làm gì cơ?"Tiêu Chiến đưa mắt liếc chiếc hoa tai trên tai Vương Nhất Bác, cất giọng lạnh nhạt: "Màu sắc xấu quá".Vương Nhất Bác cau mày, Tiêu Chiến chê màu sắc khó coi? Đôi hoa tai đá quý đỏ của cậu khó coi ở điểm nào? Cậu đeo lên cũng thấy đẹp đấy chứ. Cậu bất giác trừng mắt với anh: "Lão đại. Anh không biết thưởng thức màu sắc thì đừng có phát biểu linh tinh. Hoa tai của tôi xấu ở điểm nào?"Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác. Cậu đột nhiên cảm thấy một bầu không khí lạnh bao phủ xung quanh cậu. Cậu liền nở nụ cười tươi: "Hihi, lão đại, tôi nói sai rồi, sai rồi. Có điều, tôi mất mười năm mới hoàn thành đôi hoa tai này. Trong khoảng thời gian đó, tôi phải chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần. Bây giờ anh bảo tôi làm cái mới, vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng đấy".Vương Nhất Bác không nói dối. Cậu không phải học chuyên ngành này. Chỉ là cậu tự lần mò, tự tìm ra nguyên lý từ thực tiễn, làm đến đâu chỉnh sửa đến đó. Nếu bảo cậu làm một cái mới, có lẽ cậu phải nghiên cứu lại từ đầu.Thần sắc Tiêu Chiến càng âm trầm khi nghe Vương Nhất Bác bộc bạch. Anh ném chiếc hoa tai đến trước mặt cậu, cất giọng lạnh lùng: "Hãy sửa lại bề ngoài, hình dáng khó coi quá".Vương Nhất Bác nhăn mặt khi thấy Tiêu Chiến tỏ ra vô cùng khó tính. Cậu nhặt chiếc hoa tai lên phân trần: "Lão đại! Rốt cuộc anh muốn gì? Hoa tai của tôi có một đôi, mỗi chiếc đều có tác dụng riêng của nó. Anh bảo tôi phải sửa thế nào?"Tiêu Chiến im lặng một lát rồi đột nhiên lên tiếng: "Lại đây".Vương Nhất Bác liếc qua Tiêu Chiến, thấy vẻ mặt anh trầm trầm, không có bất cứ biểu hiện nào. Cậu không hiểu ý đồ của Tiêu Chiến, nhưng cũng nghe lời đi về phía anh."Đeo vào". Vẫn là giọng nói lãnh đạm của Tiêu Chiến.Vương Nhất Bác trợn mắt: "Lão đại, anh muốn...""Nhanh lên". Tiêu Chiến lên tiếng, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn.Vương Nhất Bác cứng họng, nhìn chiếc hoa tai trong tay mình rồi lại nhìn tai Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến đeo thứ này, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Đồng thời, Vương Nhất Bác cảm thấy phẫn nộ trước hành vi cướp bóc trắng trợn của anh. Đây là đồ của cậu, vậy mà quay một vòng đã không còn thuộc về cậu.Nhưng dù có nghiến răng nghiến lợi tức tối đến mấy cũng chẳng làm gì được Tiêu Chiến. Thế là Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đeo hoa tai cho Tiêu Chiến. Mái tóc đen của anh trùm đến tai, khiến chiếc hoa tai đỏ nửa kín nửa hở, mang lại cảm giác không thể mô tả thành lời. Màu đỏ phối hợp với màu tóc đen nhánh, tạo thành sự tương phản đặc biệt.Vương Nhất Bác không rời mắt khỏi chiếc hoa tai đá đỏ của cậu trên tai Tiêu Chiến. Chiếc hoa tai không còn vẻ đẹp nhẹ nhàng, ngược lại mang đến sự hưng phấn khi nhìn thấy máu đỏ. Đúng vậy, trang sức màu đỏ duy nhất trên người Tiêu Chiến kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng của anh, không tạo thành phong cách thời trang ôn hòa, mà mang lại cảm giác máu tươi. Chiếc hoa tai càng khiến anh trở nên ngông cuồng và lạnh lẽo vô tình hơn.Vương Nhất Bác lắc đầu bất lực. Vương Nhất Bác bất giác sờ lên chiếc còn lại trên tai cậu, đúng là hết nói nổi."Sử dụng thế nào?". Tiêu Chiến sờ vào chiếc hoa tai vừa xuyên qua tai, lên tiếng hỏi Vương Nhất Bác."Anh biết nhìn hàng thật đấy". Vương Nhất Bác lẩm bẩm trong miệng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến, cậu miễn cưỡng tươi cười. Tiêu Chiến đúng là kẻ cướp không hơn không kém. Cậu không những bị cướp đồ, mà còn buộc phải phun ra cách sử dụng, cậu quả là người vô dụng."Lão đại, tộc trưởng Bunu không đồng ý". Vương Nhất Bác vừa định chỉ Tiêu Chiến cách sử dụng chiếc hoa tai, Hoàng Ưng đột nhiên đi vào bẩm báo."Lại là tộc trưởng Bunu. Con người này sao phiền phức vậy?" Lập Hộ nãy giờ đứng sau chứng kiến màn kịch hay giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tỏ thái độ không hài lòng."Vâng, rất là phiền phức. Nhưng đường hàng không của ông ta nằm ở vị trí trung tâm. Nếu ông ta không cho qua, chúng ta không dễ giải quyết". Bạch Ưng cau mày giải thích.Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: "Yêu cầu của ông ta?"Bạch Ưng nói nhỏ: "Ông ta muốn lão đại đích thân đi gặp ông ta".Tiêu Chiến nghe vậy bất giác cau mày. Lập Hộ lớn tiếng: "Ghê gớm thật, ông ta muốn bắt chẹt chúng ta".Bạch Ưng mở miệng: "Ai bảo ông ta có thế lực lớn nhất Trung Đông. Hơn nữa lần này chúng ta cần đến không phận của ông ta. Biết là bị ông ta bắt bí cũng chẳng có cách nào khác"Hoàng Ưng lắc đầu: "Tôi thấy hình như không phải. Nghe khẩu khí của ông ta có vẻ rất sốt ruột. Khi tôi gọi điện thoại bảo lão đại cần mượn không phận, ông ta giống như trút được gánh nặng. Có điều, ông ta tỏ thái độ khá kiên quyết, nhất định bắt lão đại đi gặp ông ta. Khi nào lão đại đến gặp ông ta, ông ta sẽ lập tức cho phép hàng của chúng ta qua không phận của ông ta".Tiêu Chiến nghe xong liền cất giọng lạnh lùng: "Chuẩn bị máy bay".
Lập Hộ mỉm cười không trả lời. Anh ta đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Vương Nhất Bác nên bất giác nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực. cậu không né tránh ánh mắt Lập Hộ, cậu giơ tay đến trước mặt anh ta: "Có vấn đề gì sao?""Không có". Lập Hộ lấy lại thần trí, tươi cười với Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến ở bên cạnh ngẩng đầu, cất giọng trầm trầm: "Nói đi".Lập Hộ hắng một tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc: "Máu của cậu ấy bình thường, không có dấu hiệu bị nhiễm xạ". Vương Nhất Bác liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là kết quả cậu muốn nghe nhất."Có điều, nhóm máu thuộc loại hy hữu. Cho đến nay trên thế giới hình như chưa phát hiện ra trường hợp tương tự. Đây là nhóm máu vô cùng hiếm". Lập Hộ cung kính đưa bản xét nghiệm cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hơi cau mày, đón lấy tờ xét nghiệm rồi xem chăm chú."Lão đại, Jiaowen lão đại muốn nói chuyện điện thoại với lão đại ạ". Bạch Ưng không biết đi tới từ lúc nào, lên tiếng bẩm báo.Tiêu Chiến sa sầm mặt: "Không nghe".Thấy Tiêu Chiến từ chối một cách dứt khoát, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh. Có điều, sức hút của Tiêu Chiến không thể bằng đồ ăn ngon vừa được đem lên, cậu lại cắm đầu thưởng thức mỹ vị.Bạch Ưng mỉm cười: "Tôi đã nói với Jiaowen lão đại rằng lão đại sẽ không giúp anh ta nữa. Nhưng anh ta cứ nhất định đòi nói chuyện với lão đại".Lập Hộ lắc đầu: "Chuyến vừa rồi không phải lão đại giúp anh ta lấy hàng về, đồng thời giải quyết một lô phiền phức cho anh ta, không biết anh ta sẽ tính sao. Bây giờ còn dám tìm đến lão đại, Jiaowen chắc muốn bị ăn đòn đây".Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng: "Để anh ta tự giải quyết"."Tiêu! Nếu tôi có thể tự giải quyết, tôi nhờ anh ra mặt làm gì?". Giọng nói của Jiaowen đột nhiên vọng tới. Bạch Ưng và Lập Hộ quay đầu, thấy Hoàng Ưng tay cầm điện thoại đi vào, âm thanh từ điện thoại được chỉnh đến mức lớn nhất."Anh muốn tôi làm gì?" Tiêu Chiến liếc Hoàng Ưng, lên tiếng hỏi Jiaowen.Giọng Jiaowen đầy vẻ bất lực: "Tiêu, cục diện ở Trung Đông quá phức tạp. Tôi không có khả năng bảo bọn họ khai thông một tuyến hàng không cho tôi đi qua. Tiêu, anh hãy ra mặt giúp tôi đi. Nếu không, lô hàng này sẽ không thể đến nơi đúng hẹn".Vương Nhất Bác vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe. Thấy giọng nói khẩn cầu của Jiaowen, cậu bất không thể kìm chế nổi, cất giọng ngờ vực: "Anh có phải là lão đại không đấy?". Tiếng năn nỉ ỉ ôi của Jiaowen khiến người nghe nổi da gà, làm cho cậu hết muốn ăn. Jiaowen chẳng có tư thế của một lão đại chút nào. Nếu nói ra anh ta là trùm Mafia, chắc người khác sẽ cười té ghế."Tôi không phải thì là cậu chắc? Tiêu, nhanh lên đi. Tôi đã tới gần Trung Á rồi, sắp tiến vào biên giới Trung Đông. Tôi phát tín hiệu chào hỏi mà chẳng ai thèm để ý đến tôi". Đối mặt với sự hoài nghi của Vương Nhất Bác, Jiaowen chỉ biết vừa nói vừa nghiến răng ken két. Nếu bây giờ không phải anh ta đang khẩn cầu Tiêu Chiến, anh ta sẽ cho cậu biết, rốt cuộc anh ta có tư cách làm lão đại hay không.Nghe Jiaowen nói vậy, sắc mặt Tiêu Chiến càng âm u hơn. Hoàng Ưng đứng bên cạnh vội lên tiếng: "Lão đại, lô hàng đó là của chúng ta".Tiêu Chiến đảo mắt qua Hoàng Ưng. Nếu lô hàng này không phải của anh, anh đã mặc kệ sự sống chết của Jiaowen. Giúp Jiaowen cướp hàng về, bây giờ lại phải ra mặt giải quyết đường hàng không. Jiaowen mà ở trước mặt anh vào lúc này, anh thật sự muốn đấm anh ta một phát."Đồ vô dụng". Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến như xuống đến không độ. Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng thở phào của Jiaowen ở đầu kia. Tiêu Chiến mắng câu đó có nghĩa anh đã nhận lời. Jiaowen không dám nói thêm một câu nào lập tức tắt máy, không để Tiêu Chiến có cơ hội giáo huấn anh ta.Thật ra Jiaowen cũng không muốn cúi đầu trước Tiêu Chiến, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Ở vùng đất phức tạp như Trung Đông, Jiaowen không có thực lực bằng Tiêu Chiến. Vì nhu cầu về vũ khí ở Trung Đông vô cùng lớn, nên bất cứ thế lực nào cũng kính nể Tiêu Chiến. Trong khi đó, bọn họ chẳng coi anh ta ra gì. MaFia Italy là tổ chức hắc bang có lịch sử lâu đời nổi tiếng thế giới, nhưng thế lực của Jiaowen không thể tiến vào khu vực Trung Đông. Vì vậy, anh ta có thể nghêng ngang ở châu Âu và châu Mỹ, còn trên mảnh đất Trung Đông, anh ta vẫn phải cúi đầu thận trọng.Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Lập Hộ bất giác cười thầm khi chứng kiến cử chỉ của Jiaowen. Do lô hàng được vận chuyển bằng đường hàng không chứ không theo lộ trình như kế hoạch ban đầu nên thời gian không mấy cấp bách. Chỉ cần bọn họ khai thông đường hàng không, lô hàng sẽ đến nơi ngay lập tức. Vì vậy, bọn họ không sợ không thể giao hàng đúng kế hoạch."Liên hệ với mấy vị tộc trưởng, nói là tôi cần mượn đường bay". Tiêu Chiến dặn dò. Khi nào xong việc, nhất định anh phải cho Jiaowen một trận mới được."Vâng ạ". Hoàng Ưng gật đầu và đi ra ngoài. Tiêu Chiến rất có ảnh hưởng ở khu vực Trung Đông. Chỉ cần anh đề xuất mượn đường bay, phía Trung Đông sẽ mở đường hàng không cho anh mà không cần hỏi chuyển hàng cho người nào.Sau khi xử lý xong vụ hàng hóa, thấy không còn vấn đề gì, Bạch Ưng rút chiếc hoa tai đá quý đỏ đưa cho Tiêu Chiến: "Cái này hơi phức tạp, từng bộ phận nhỏ liên kết với nhau. Nếu cố tình xâm nhập, cấu tạo bên trong sẽ bị phá hủy. Tôi không thể tìm ra kết cấu, thiết kế và tính năng của nó".Nghe Bạch Ưng nói vậy, Tiêu Chiến quay đầu về phía Vương Nhất Bác. Lúc này cậu đang trợn tròn mắt nhìn chiếc hoa tai đá quý đỏ. Thấy Tiêu Chiến nhìn mình, cậu lập tức cúi gằm mặt, giả bộ không thấy anh. Cậu đã nói, đồ của cậu rơi vào tay người khác cũng chẳng thể làm gì. Hơn nữa, hoa tai có một đôi kết nối với nhau. Thiếu chiếc còn lại trên tai cậu, giỏi như Bạch Ưng cũng đừng hòng tìm ra nguyên lý và tính năng của nó."Làm lại đi". Tiêu Chiến dùng hai ngón tay kẹp chiếc hoa tai đưa cho Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi: "Làm gì cơ?"Tiêu Chiến đưa mắt liếc chiếc hoa tai trên tai Vương Nhất Bác, cất giọng lạnh nhạt: "Màu sắc xấu quá".Vương Nhất Bác cau mày, Tiêu Chiến chê màu sắc khó coi? Đôi hoa tai đá quý đỏ của cậu khó coi ở điểm nào? Cậu đeo lên cũng thấy đẹp đấy chứ. Cậu bất giác trừng mắt với anh: "Lão đại. Anh không biết thưởng thức màu sắc thì đừng có phát biểu linh tinh. Hoa tai của tôi xấu ở điểm nào?"Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác. Cậu đột nhiên cảm thấy một bầu không khí lạnh bao phủ xung quanh cậu. Cậu liền nở nụ cười tươi: "Hihi, lão đại, tôi nói sai rồi, sai rồi. Có điều, tôi mất mười năm mới hoàn thành đôi hoa tai này. Trong khoảng thời gian đó, tôi phải chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần. Bây giờ anh bảo tôi làm cái mới, vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng đấy".Vương Nhất Bác không nói dối. Cậu không phải học chuyên ngành này. Chỉ là cậu tự lần mò, tự tìm ra nguyên lý từ thực tiễn, làm đến đâu chỉnh sửa đến đó. Nếu bảo cậu làm một cái mới, có lẽ cậu phải nghiên cứu lại từ đầu.Thần sắc Tiêu Chiến càng âm trầm khi nghe Vương Nhất Bác bộc bạch. Anh ném chiếc hoa tai đến trước mặt cậu, cất giọng lạnh lùng: "Hãy sửa lại bề ngoài, hình dáng khó coi quá".Vương Nhất Bác nhăn mặt khi thấy Tiêu Chiến tỏ ra vô cùng khó tính. Cậu nhặt chiếc hoa tai lên phân trần: "Lão đại! Rốt cuộc anh muốn gì? Hoa tai của tôi có một đôi, mỗi chiếc đều có tác dụng riêng của nó. Anh bảo tôi phải sửa thế nào?"Tiêu Chiến im lặng một lát rồi đột nhiên lên tiếng: "Lại đây".Vương Nhất Bác liếc qua Tiêu Chiến, thấy vẻ mặt anh trầm trầm, không có bất cứ biểu hiện nào. Cậu không hiểu ý đồ của Tiêu Chiến, nhưng cũng nghe lời đi về phía anh."Đeo vào". Vẫn là giọng nói lãnh đạm của Tiêu Chiến.Vương Nhất Bác trợn mắt: "Lão đại, anh muốn...""Nhanh lên". Tiêu Chiến lên tiếng, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn.Vương Nhất Bác cứng họng, nhìn chiếc hoa tai trong tay mình rồi lại nhìn tai Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến đeo thứ này, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Đồng thời, Vương Nhất Bác cảm thấy phẫn nộ trước hành vi cướp bóc trắng trợn của anh. Đây là đồ của cậu, vậy mà quay một vòng đã không còn thuộc về cậu.Nhưng dù có nghiến răng nghiến lợi tức tối đến mấy cũng chẳng làm gì được Tiêu Chiến. Thế là Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đeo hoa tai cho Tiêu Chiến. Mái tóc đen của anh trùm đến tai, khiến chiếc hoa tai đỏ nửa kín nửa hở, mang lại cảm giác không thể mô tả thành lời. Màu đỏ phối hợp với màu tóc đen nhánh, tạo thành sự tương phản đặc biệt.Vương Nhất Bác không rời mắt khỏi chiếc hoa tai đá đỏ của cậu trên tai Tiêu Chiến. Chiếc hoa tai không còn vẻ đẹp nhẹ nhàng, ngược lại mang đến sự hưng phấn khi nhìn thấy máu đỏ. Đúng vậy, trang sức màu đỏ duy nhất trên người Tiêu Chiến kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng của anh, không tạo thành phong cách thời trang ôn hòa, mà mang lại cảm giác máu tươi. Chiếc hoa tai càng khiến anh trở nên ngông cuồng và lạnh lẽo vô tình hơn.Vương Nhất Bác lắc đầu bất lực. Vương Nhất Bác bất giác sờ lên chiếc còn lại trên tai cậu, đúng là hết nói nổi."Sử dụng thế nào?". Tiêu Chiến sờ vào chiếc hoa tai vừa xuyên qua tai, lên tiếng hỏi Vương Nhất Bác."Anh biết nhìn hàng thật đấy". Vương Nhất Bác lẩm bẩm trong miệng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến, cậu miễn cưỡng tươi cười. Tiêu Chiến đúng là kẻ cướp không hơn không kém. Cậu không những bị cướp đồ, mà còn buộc phải phun ra cách sử dụng, cậu quả là người vô dụng."Lão đại, tộc trưởng Bunu không đồng ý". Vương Nhất Bác vừa định chỉ Tiêu Chiến cách sử dụng chiếc hoa tai, Hoàng Ưng đột nhiên đi vào bẩm báo."Lại là tộc trưởng Bunu. Con người này sao phiền phức vậy?" Lập Hộ nãy giờ đứng sau chứng kiến màn kịch hay giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tỏ thái độ không hài lòng."Vâng, rất là phiền phức. Nhưng đường hàng không của ông ta nằm ở vị trí trung tâm. Nếu ông ta không cho qua, chúng ta không dễ giải quyết". Bạch Ưng cau mày giải thích.Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: "Yêu cầu của ông ta?"Bạch Ưng nói nhỏ: "Ông ta muốn lão đại đích thân đi gặp ông ta".Tiêu Chiến nghe vậy bất giác cau mày. Lập Hộ lớn tiếng: "Ghê gớm thật, ông ta muốn bắt chẹt chúng ta".Bạch Ưng mở miệng: "Ai bảo ông ta có thế lực lớn nhất Trung Đông. Hơn nữa lần này chúng ta cần đến không phận của ông ta. Biết là bị ông ta bắt bí cũng chẳng có cách nào khác"Hoàng Ưng lắc đầu: "Tôi thấy hình như không phải. Nghe khẩu khí của ông ta có vẻ rất sốt ruột. Khi tôi gọi điện thoại bảo lão đại cần mượn không phận, ông ta giống như trút được gánh nặng. Có điều, ông ta tỏ thái độ khá kiên quyết, nhất định bắt lão đại đi gặp ông ta. Khi nào lão đại đến gặp ông ta, ông ta sẽ lập tức cho phép hàng của chúng ta qua không phận của ông ta".Tiêu Chiến nghe xong liền cất giọng lạnh lùng: "Chuẩn bị máy bay".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com