Troi Sinh Mot Cap Ho Nhu
Chương 48: Sập bẫy
Trong lúc đó, tại một khách sạn xa hoa giữa lòng thành phố, Thanh Trúc đang ngẩn người ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào hư không.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông mập mạp ngoài bốn mươi chậm rãi bước vào. Hắn ta nhìn thấy Thanh Trúc, đôi mắt dâm tà bị thịt mỡ kéo xệ xuống trở nên sáng rực.
Hắn giơ tay khẽ vuốt gò má mịn màng của cô, tấm tắc nói:
"Dù không quá xinh đẹp, nhưng lại rất non mềm. Gái tơ có khác."
Thanh Trúc hồi thần, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ông… ông là ai? Sao tôi lại ở đây?" Cô hỏi.
"Đến lúc này còn tỏ vẻ thanh cao." - Người đàn ông nhếch miệng cười nói - "Đến đây, đêm nay làm anh hài lòng thì vai diễn đó sẽ là của cưng."
"Ông… ông là đạo diễn Minh Đức?" Thanh Trúc ngập ngừng hỏi.
"Đúng vậy. Chẳng phải cưng hẹn anh đến đây để trao đổi về vai diễn sao? Anh thích nhất là người thẳng thắn như cưng. Nếu đêm nay làm anh vui vẻ thì muốn gì anh cũng chìu."
Thanh Trúc lắc đầu, bước lùi về sau, vẻ mặt đầy hoang mang:
"Không có, không phải như vậy. Tôi không có hẹn ông. Tôi không biết sao mình lại ở đây nữa? Hồng Yên… đúng rồi, lúc nãy tôi đang nói chuyện với Hồng Yên. Tôi phải đi tìm bạn tôi."
Thấy cô định bỏ chạy, đạo diễn Minh Đức đứng dậy kéo lại.
"Đã vào tới đây còn muốn bỏ chạy, hay muốn chơi lạt mềm buộc chặt với anh? Anh không thích những con mèo không nghe lời đâu." Hắn ta cười, gương mặt đầy thịt mỡ càng trở nên ghê tởm.
Thanh Trúc cố gắng giằng cánh tay mình ra, thét lớn:
"Không phải, ông hiểu lầm rồi. Buông tôi ra, tôi la lên bây giờ."
Hắn ta cười, giật mạnh tay khiến Thanh Trúc ngã vào lòng mình, sau đó ôm chặt lấy cô, bàn tay không ngừng sờ mó khắp cơ thể của cô.
"Ngoan ngoãn, nếu không nghe lời thì phim của anh không có vai cho cưng đâu."
Thanh Trúc hoảng sợ, không ngừng giãy giụa:
"Không cần, tôi không muốn đóng phim nữa, ông mau buông ra!"
Đạo diễn Minh Đức hừ lạnh, quăng mạnh cô xuống giường:
"Mẹ nó, muốn chạy à? Đã gọi tao đến đây rồi thì phải hầu tao cho tới. Muốn đóng phim hay không là chuyện của mày. Đêm nay phải chơi mày là chuyện của tao."
Nói rồi, cả thân hình mập mạp của hắn đổ ập xuống đè lên người Thanh Trúc.
"Không! Buông tôi ra! Buông ra!"
Đạo diễn Minh Đức làm sao có thể dễ dàng tha cho cô như vậy, hắn ta khóa lấy hai tay của cô, vùi đầu vào cổ cô hít hà vẻ mặt tràn đầy mê say:
"Thơm quá. Đây là mùi của gái trinh đúng không?"
Thanh Trúc chân yếu tay mềm, không cách nào phản kháng. Thấy hắn ta chui rút vào cổ của mình vừa ngửi vừa liếm láp, cô cảm thấy buồn nôn cực kỳ.
Thừa hịp hắn không chú ý, cô há miệng cắn thật mạnh vào vành tai đang ẩn hiện trước mặt mình.
"A…" Đạo diễn Đức Minh đau đớn kêu lên, bật dậy ôm lấy lỗ tai đang rướm máu.
Hắn tức giận bạt tai Thanh Trúc:
"Đồ đê tiện, mày chết với tao!"
Thanh Trúc mặc kệ một bên má bị đánh đến đau rát. Cô chống tay ngồi dậy, giơ chân đạp mạnh vào đũng quần của đạo diễn Minh Đức.
Hắn đau đến không chịu được, hai mắt trợn trắng ngã sóng soài ra mặt đất, miệng rên rỉ không thành tiếng.
Thanh Trúc được trả lại tự do, lập tức bật dậy chạy trốn. Nào ngờ cửa phòng đã bị đạo diễn Minh Đức khóa trái.
Cô loay hoay với tay nắm cửa hồi lâu. Tràn đầy tuyệt vọng nhìn người đàn ông đang đau đớn lăn lộn trên sàn.
Đạo diễn Minh Đức nhìn cô, ánh mắt nheo lại như một con rắn độc. Hắn rít qua kẽ răng:
"Chờ một lát mày chết với tao."
Thanh Trúc sợ hãi đến bật khóc. Cô chạy vào phòng tắm khóa cửa lại. Hai tay run lẩy bẩy lấy ra điện thoại. Cô rất hoảng loạn, không biết phải cầu cứu ai. Ngay lúc đó số điện thoại của An Chi hiện ra trước mắt, cô không do dự bấm vào.
Tết nguyên đán, An Chi cùng nhóm bạn của mình đi chơi, đang trong phòng karaoke thì nhận được điện thoại của Thanh Trúc.
Cô nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, do dự không tiếp.
"Ai vậy?" Thiên Du nhìn cô có vẻ khác thường, bỏ micro xuống tò mò nhìn sang.
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Sau khi trở vào, vẻ mặt An Chi trở nên ngưng trọng. Cô thì thầm gì đó vào tai Thiên Du.
Sau đó hai người viện lý do để rời đi. Đám bạn trong phòng karaoke còn trêu ghẹo rằng họ muốn đánh lẻ hẹn hò riêng với nhau.
An Chi đã nhận được định vị mà Thanh Trúc gửi đến. Trùng hợp thay khách sạn này lại ở đối diện với nơi cô đang karaoke cùng bạn.
Thanh Trúc tiến vào khách sạn với trạng thái mơ hồ, không biết số phòng là bao nhiêu. Chỉ biết người đang ở bên ngoài phòng tắm là đạo diễn Minh Đức.
Phía khách sạn không đồng ý tiết lộ thông tin khách hàng. An Chi và Thiên Du vừa năn nỉ, vừa hăm dọa, cuối cùng còn đòi báo công an vì bạn của họ sắp bị sát hại. Quản lý khách sạn sợ công an đến sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của khách sạn, càng sợ xảy ra án mạng nên vội vã dẫn mọi người lên phòng.
Đạo diễn Minh Đức đã phục hồi sau cơn đau. Hắn ta đứng bên ngoài phòng tắm đập rầm rầm vào cửa, miệng không ngừng nói ra những lời tục tĩu, vừa mắng chửi vừa đe dọa.
Thanh Trúc bên trong phòng tắm ngồi ôm chân co rút vào một góc thút thít khóc.
Đạo diễn Minh Đức bị cơn giận che mất lý trí. Hắn cầm cái ghế gỗ trong phòng ném mạnh vào cửa nhà tắm.
m thanh ầm ầm vang dội khắp căn phòng. Gương mặt Thanh Trúc tái nhợt không còn một giọt máu, cả người cô cũng run rẩy vì sợ hãi.
Cũng may đây là khách sạn năm sao, chất lượng nội thất vượt qua thử thách. Ghế gỗ chỉ để lại vài vết xước trên cửa. Đạo diễn Minh Đức tức đến phát điên. Ông không ngừng dùng đồ vật ném vào cửa nhà tắm tạo ra tạp âm hù dọa người bên trong.
Ngay lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Thiên Du nhanh chân bước vào thét lên:
"Dừng tay!"
Nói rồi cậu chạy đến ngăn hắn ta lại. Quản lý khách sạn nhìn phòng ngủ bị đạo diễn Minh Đức đập phá tan nát, trong lòng thầm may mắn vì mình đã có mặt kịp thời.
Minh Đức thân thể mập mạp, tuy có sức mạnh nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của một thanh niên trẻ tuổi như Thiên Du, rất nhanh ông ta liền bị đè xuống sàn nhà.
An Chi thấy mọi nguy hiểm đã trong tầm khống chế của Thiên Du, cô nhanh chân chạy đến gõ cửa phòng tắm:
“Thanh Trúc, tao tới rồi, mày mở cửa đi.”
Thanh Trúc co ro ngồi bên trong, nghe giọng của An Chi mà như nghe thấy âm thanh từ thiên đường, vội vã hỏi:
“An Chi, An Chi à, là mày đúng không?”
“Đúng vậy, mày mở cửa ra, bên ngoài có nhiều người lắm, ông ta không làm gì được mày đâu.”
Thanh Trúc nhào đến vặn nắm cửa. Trông thấy An Chi, cô như trút được gánh nặng, lập tức gào khóc:
“An Chi, cám ơn mày, cám ơn mày đã đến đây.”
Sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi việc, Thiên Du đưa hai người trở về nhà của An Chi để nghỉ ngơi.
Uống hết một ly sữa nóng, Thanh Trúc mới dần bình tĩnh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
"Ý mày là sau khi trò chuyện với Hồng Yên mày liền không còn ký ức gì. Lúc tỉnh lại thì thấy đang ngồi trong khách sạn?" An Chi hỏi.
Thanh Trúc gật đầu, không khỏi hoang mang:
"Đúng vậy. Hồng Yên bây giờ là người nổi tiếng rồi. Nó nói nhớ ơn tao đã đối xử tốt với nó nên muốn tiến cử tao vào giới giải trí. Còn nói là có một bộ phim chuẩn bị bấm máy có thể cho tao một vai phụ quan trọng. Tao cũng không mặn mà lắm với mấy chuyện này nên từ chối. Sau đó… không có sau đó nữa. Lúc tỉnh lại thì đã thấy đạo diễn Minh Đức đứng trước mặt.”
An Chi tức tối nói:
“Bình An đã dặn mày đừng dây dưa quá nhiều với Hồng Yên, mày không nghe còn trở mặt với nó. Bây giờ đã thấy hậu quả chưa! Hồng Yên không phải là thứ tốt lành gì đâu.”
Thiên Du cau mày ngẫm nghĩ một hồi mới lên tiếng:
“Nghe Thanh Trúc kể, tôi cảm thấy nguyên nhân mọi việc chỉ có thể là một trong hai: Một là bị thôi miên, hai là bị bỏ bùa. Hồng Yên lại là người có tiền án dùng bùa ngải hại người nên tôi nghiêng về cái thứ hai hơn."
"Cái gì! Bùa… bùa ngải là có thật sao?" Thanh Trúc kinh hoảng lắp bắp hỏi.
Thiên Du không trả lời, chỉ nói:
"Khuya rồi, hai người ngủ đi. Ngày mai tôi nhờ đại ca đến xem thử mới biết được."
Sáng hôm sau, Bình An nhận được điện thoại của Thiên Du, cô không chần chừ lập tức bắt xe đến nhà An Chi.
Sau khi xem xét thân thể của Thanh trúc, cô nhận xét:
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là một ít bùa nghe thôi. Để tao giúp mày dọn dẹp."
Nói rồi, cô đặt tay lên trán Thanh Trúc, chậm rãi dẫn nguyên khí vào cơ thể giúp cô ta quét dọn một ít tà khí cuối cùng còn sót lại.
Chỉ vài phút sau Bình An đã thu tay:
"Xong rồi, sau này tránh xa Hồng Yên ra. Một khi nó muốn dở trò thì người bình thường như mày chạy không thoát đâu."
Nói đến đó, Bình An đột nhiên im lặng. Cô khẽ nhíu mày tập trung xem xét bên trong cơ thể. Chợt nhận ra có một chút khác thường, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc:
"Đêm qua lúc ở bên cạnh Hồng Yên, hai người đã nói gì, làm gì?"
Thanh Trúc cảm nhận được thái độ Bình An thay đổi, cẩn thận kể lại chi tiết cuộc gặp mặt hôm qua.
Bình An mím môi, mi tâm vẫn không giãn ra. Cô để lại một câu:
"Tránh xa Hồng Yên." Sau đó xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Thanh Trúc mếu máo kéo tay An Chi:
"Có phải Bình An giận tao không? Lúc trước tao không biết nội tình nên đã hiểu lầm nó."
An Chi nói:
"Chắc là vậy, có ai thích mang tiếng oan bao giờ. Nhưng dù sao Bình An cũng giúp mày phá giải bùa nghe. Nó là người tốt."
Sự thật là Bình An không hề giận Thanh Trúc, nhưng cũng chẳng để cô ta vào lòng. Hôm nay cô thực sự có việc gấp, không thể không vội vã trở về.
Vừa đến nhà, cô chạy ào vào phòng Minh Viễn gọi:
"Chú Út, mau mau lại đây xem. Hình như con cảm nhận được một tia ác nghiệp trong cơ thể mình."
Minh Viễn vừa nghe thấy hai từ "ác nghiệp", lập tức vứt quyển sách trong tay xuống, hoảng hốt chạy ra gặp Bình An. Do quá vội vã, trên đường đi anh còn đá phải một cái ghế, nhưng anh cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến điều đó nữa.
Minh Viễn bắt lấy tay Bình An. Bình An chưa bao giờ đề phòng Minh Viễn nên rất nhanh nguyên khí của anh đã đi được một vòng chu thiên trong cơ thể cô.
"Đúng là ác nghiệp. Tại sao lại như thế?" Minh Viễn tự hỏi, vẻ mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
"Con không biết. Con chỉ giúp bạn dọn dẹp một vài thứ không sạch sẽ trong cơ thể. Sau đó đột nhiên cảm thấy âm khí mà mình hút vào người có lẫn vào một thứ gì đó rất lạ lẫm. Nếu không phải trước kia chú bắt con học công pháp cấm kị của gia tộc, có lẽ con cũng không thể nhận ra."
Quốc Tường đứng ngoài ban công, thấy Bình An trở về nhà với dáng vẻ vô cùng hốt hoảng thì trong lòng không khỏi lo lắng. Anh lập tức chạy sang để tìm cô.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy cả hai chú cháu Bình An sắc mặt vô cùng khó coi, anh lên tiếng hỏi.
Bình An nhìn anh lập tức mếu máo kể tường tận mọi chuyện cho anh nghe.
"Ác nghiệp? Không thể nào! Bình An từ trước đến giờ chưa từng làm hại bất kỳ ai." Quốc Tường kinh ngạc thốt lên.
Ác nghiệp là hạt giống nhân quả được gieo khi con người làm điều gian ác. Gieo cái ác càng nhiều, nghiệp chướng càng nặng nề. Nó sẽ không bao giờ tiêu tán mà quấn quanh linh hồn, theo linh hồn mà đi xuống địa ngục. Ác nghiệp chính là thang định tội mà thiên đạo dành cho chúng sinh.
"Quỷ sợ ác nhân. Khi một người tạo ra ác nghiệp chồng chất, đến một mức độ nào đó, họ hoàn toàn có thể dùng ác nghiệp để sát hại kẻ khác." Minh Viễn nói.
"Thật sao? Con chưa từng nghe thấy." Quốc Tường kinh ngạc nói.
Minh Viễn gật đầu:
"Thật ra trên đời này có một môn công pháp vô cùng âm tà, đó là dùng ác nghiệp để tu luyện. Tu sĩ luyện công pháp này cần phải làm thật nhiều chuyện thương thiên hại lý để thu thập ác nghiệp, sau đó sử dụng nó như một loại chất dinh dưỡng để tăng trưởng lực lượng của bản thân. Tương truyền rằng người luyện thành công pháp này sẽ trở thành ma vương, thiên hạ vô địch, trường sinh bất lão. Nhưng ngày công pháp luyện thành cũng là ngày tu sĩ hoàn toàn mất đi lý trí, linh hồn trở thành quỷ dữ, chỉ còn biết giết chóc và tàn sát."
Quốc Tường hai mắt trừng to, trong đầu không ngừng lặp lại lời tiên đoán của ông cố lúc sinh thời:
"Khi ngũ tinh tụ hội…."
Trong lúc đó, tại một khách sạn xa hoa giữa lòng thành phố, Thanh Trúc đang ngẩn người ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào hư không.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông mập mạp ngoài bốn mươi chậm rãi bước vào. Hắn ta nhìn thấy Thanh Trúc, đôi mắt dâm tà bị thịt mỡ kéo xệ xuống trở nên sáng rực.
Hắn giơ tay khẽ vuốt gò má mịn màng của cô, tấm tắc nói:
"Dù không quá xinh đẹp, nhưng lại rất non mềm. Gái tơ có khác."
Thanh Trúc hồi thần, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ông… ông là ai? Sao tôi lại ở đây?" Cô hỏi.
"Đến lúc này còn tỏ vẻ thanh cao." - Người đàn ông nhếch miệng cười nói - "Đến đây, đêm nay làm anh hài lòng thì vai diễn đó sẽ là của cưng."
"Ông… ông là đạo diễn Minh Đức?" Thanh Trúc ngập ngừng hỏi.
"Đúng vậy. Chẳng phải cưng hẹn anh đến đây để trao đổi về vai diễn sao? Anh thích nhất là người thẳng thắn như cưng. Nếu đêm nay làm anh vui vẻ thì muốn gì anh cũng chìu."
Thanh Trúc lắc đầu, bước lùi về sau, vẻ mặt đầy hoang mang:
"Không có, không phải như vậy. Tôi không có hẹn ông. Tôi không biết sao mình lại ở đây nữa? Hồng Yên… đúng rồi, lúc nãy tôi đang nói chuyện với Hồng Yên. Tôi phải đi tìm bạn tôi."
Thấy cô định bỏ chạy, đạo diễn Minh Đức đứng dậy kéo lại.
"Đã vào tới đây còn muốn bỏ chạy, hay muốn chơi lạt mềm buộc chặt với anh? Anh không thích những con mèo không nghe lời đâu." Hắn ta cười, gương mặt đầy thịt mỡ càng trở nên ghê tởm.
Thanh Trúc cố gắng giằng cánh tay mình ra, thét lớn:
"Không phải, ông hiểu lầm rồi. Buông tôi ra, tôi la lên bây giờ."
Hắn ta cười, giật mạnh tay khiến Thanh Trúc ngã vào lòng mình, sau đó ôm chặt lấy cô, bàn tay không ngừng sờ mó khắp cơ thể của cô.
"Ngoan ngoãn, nếu không nghe lời thì phim của anh không có vai cho cưng đâu."
Thanh Trúc hoảng sợ, không ngừng giãy giụa:
"Không cần, tôi không muốn đóng phim nữa, ông mau buông ra!"
Đạo diễn Minh Đức hừ lạnh, quăng mạnh cô xuống giường:
"Mẹ nó, muốn chạy à? Đã gọi tao đến đây rồi thì phải hầu tao cho tới. Muốn đóng phim hay không là chuyện của mày. Đêm nay phải chơi mày là chuyện của tao."
Nói rồi, cả thân hình mập mạp của hắn đổ ập xuống đè lên người Thanh Trúc.
"Không! Buông tôi ra! Buông ra!"
Đạo diễn Minh Đức làm sao có thể dễ dàng tha cho cô như vậy, hắn ta khóa lấy hai tay của cô, vùi đầu vào cổ cô hít hà vẻ mặt tràn đầy mê say:
"Thơm quá. Đây là mùi của gái trinh đúng không?"
Thanh Trúc chân yếu tay mềm, không cách nào phản kháng. Thấy hắn ta chui rút vào cổ của mình vừa ngửi vừa liếm láp, cô cảm thấy buồn nôn cực kỳ.
Thừa hịp hắn không chú ý, cô há miệng cắn thật mạnh vào vành tai đang ẩn hiện trước mặt mình.
"A…" Đạo diễn Đức Minh đau đớn kêu lên, bật dậy ôm lấy lỗ tai đang rướm máu.
Hắn tức giận bạt tai Thanh Trúc:
"Đồ đê tiện, mày chết với tao!"
Thanh Trúc mặc kệ một bên má bị đánh đến đau rát. Cô chống tay ngồi dậy, giơ chân đạp mạnh vào đũng quần của đạo diễn Minh Đức.
Hắn đau đến không chịu được, hai mắt trợn trắng ngã sóng soài ra mặt đất, miệng rên rỉ không thành tiếng.
Thanh Trúc được trả lại tự do, lập tức bật dậy chạy trốn. Nào ngờ cửa phòng đã bị đạo diễn Minh Đức khóa trái.
Cô loay hoay với tay nắm cửa hồi lâu. Tràn đầy tuyệt vọng nhìn người đàn ông đang đau đớn lăn lộn trên sàn.
Đạo diễn Minh Đức nhìn cô, ánh mắt nheo lại như một con rắn độc. Hắn rít qua kẽ răng:
"Chờ một lát mày chết với tao."
Thanh Trúc sợ hãi đến bật khóc. Cô chạy vào phòng tắm khóa cửa lại. Hai tay run lẩy bẩy lấy ra điện thoại. Cô rất hoảng loạn, không biết phải cầu cứu ai. Ngay lúc đó số điện thoại của An Chi hiện ra trước mắt, cô không do dự bấm vào.
Tết nguyên đán, An Chi cùng nhóm bạn của mình đi chơi, đang trong phòng karaoke thì nhận được điện thoại của Thanh Trúc.
Cô nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, do dự không tiếp.
"Ai vậy?" Thiên Du nhìn cô có vẻ khác thường, bỏ micro xuống tò mò nhìn sang.
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Sau khi trở vào, vẻ mặt An Chi trở nên ngưng trọng. Cô thì thầm gì đó vào tai Thiên Du.
Sau đó hai người viện lý do để rời đi. Đám bạn trong phòng karaoke còn trêu ghẹo rằng họ muốn đánh lẻ hẹn hò riêng với nhau.
An Chi đã nhận được định vị mà Thanh Trúc gửi đến. Trùng hợp thay khách sạn này lại ở đối diện với nơi cô đang karaoke cùng bạn.
Thanh Trúc tiến vào khách sạn với trạng thái mơ hồ, không biết số phòng là bao nhiêu. Chỉ biết người đang ở bên ngoài phòng tắm là đạo diễn Minh Đức.
Phía khách sạn không đồng ý tiết lộ thông tin khách hàng. An Chi và Thiên Du vừa năn nỉ, vừa hăm dọa, cuối cùng còn đòi báo công an vì bạn của họ sắp bị sát hại. Quản lý khách sạn sợ công an đến sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của khách sạn, càng sợ xảy ra án mạng nên vội vã dẫn mọi người lên phòng.
Đạo diễn Minh Đức đã phục hồi sau cơn đau. Hắn ta đứng bên ngoài phòng tắm đập rầm rầm vào cửa, miệng không ngừng nói ra những lời tục tĩu, vừa mắng chửi vừa đe dọa.
Thanh Trúc bên trong phòng tắm ngồi ôm chân co rút vào một góc thút thít khóc.
Đạo diễn Minh Đức bị cơn giận che mất lý trí. Hắn cầm cái ghế gỗ trong phòng ném mạnh vào cửa nhà tắm.
m thanh ầm ầm vang dội khắp căn phòng. Gương mặt Thanh Trúc tái nhợt không còn một giọt máu, cả người cô cũng run rẩy vì sợ hãi.
Cũng may đây là khách sạn năm sao, chất lượng nội thất vượt qua thử thách. Ghế gỗ chỉ để lại vài vết xước trên cửa. Đạo diễn Minh Đức tức đến phát điên. Ông không ngừng dùng đồ vật ném vào cửa nhà tắm tạo ra tạp âm hù dọa người bên trong.
Ngay lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Thiên Du nhanh chân bước vào thét lên:
"Dừng tay!"
Nói rồi cậu chạy đến ngăn hắn ta lại. Quản lý khách sạn nhìn phòng ngủ bị đạo diễn Minh Đức đập phá tan nát, trong lòng thầm may mắn vì mình đã có mặt kịp thời.
Minh Đức thân thể mập mạp, tuy có sức mạnh nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của một thanh niên trẻ tuổi như Thiên Du, rất nhanh ông ta liền bị đè xuống sàn nhà.
An Chi thấy mọi nguy hiểm đã trong tầm khống chế của Thiên Du, cô nhanh chân chạy đến gõ cửa phòng tắm:
“Thanh Trúc, tao tới rồi, mày mở cửa đi.”
Thanh Trúc co ro ngồi bên trong, nghe giọng của An Chi mà như nghe thấy âm thanh từ thiên đường, vội vã hỏi:
“An Chi, An Chi à, là mày đúng không?”
“Đúng vậy, mày mở cửa ra, bên ngoài có nhiều người lắm, ông ta không làm gì được mày đâu.”
Thanh Trúc nhào đến vặn nắm cửa. Trông thấy An Chi, cô như trút được gánh nặng, lập tức gào khóc:
“An Chi, cám ơn mày, cám ơn mày đã đến đây.”
Sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi việc, Thiên Du đưa hai người trở về nhà của An Chi để nghỉ ngơi.
Uống hết một ly sữa nóng, Thanh Trúc mới dần bình tĩnh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
"Ý mày là sau khi trò chuyện với Hồng Yên mày liền không còn ký ức gì. Lúc tỉnh lại thì thấy đang ngồi trong khách sạn?" An Chi hỏi.
Thanh Trúc gật đầu, không khỏi hoang mang:
"Đúng vậy. Hồng Yên bây giờ là người nổi tiếng rồi. Nó nói nhớ ơn tao đã đối xử tốt với nó nên muốn tiến cử tao vào giới giải trí. Còn nói là có một bộ phim chuẩn bị bấm máy có thể cho tao một vai phụ quan trọng. Tao cũng không mặn mà lắm với mấy chuyện này nên từ chối. Sau đó… không có sau đó nữa. Lúc tỉnh lại thì đã thấy đạo diễn Minh Đức đứng trước mặt.”
An Chi tức tối nói:
“Bình An đã dặn mày đừng dây dưa quá nhiều với Hồng Yên, mày không nghe còn trở mặt với nó. Bây giờ đã thấy hậu quả chưa! Hồng Yên không phải là thứ tốt lành gì đâu.”
Thiên Du cau mày ngẫm nghĩ một hồi mới lên tiếng:
“Nghe Thanh Trúc kể, tôi cảm thấy nguyên nhân mọi việc chỉ có thể là một trong hai: Một là bị thôi miên, hai là bị bỏ bùa. Hồng Yên lại là người có tiền án dùng bùa ngải hại người nên tôi nghiêng về cái thứ hai hơn."
"Cái gì! Bùa… bùa ngải là có thật sao?" Thanh Trúc kinh hoảng lắp bắp hỏi.
Thiên Du không trả lời, chỉ nói:
"Khuya rồi, hai người ngủ đi. Ngày mai tôi nhờ đại ca đến xem thử mới biết được."
Sáng hôm sau, Bình An nhận được điện thoại của Thiên Du, cô không chần chừ lập tức bắt xe đến nhà An Chi.
Sau khi xem xét thân thể của Thanh trúc, cô nhận xét:
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là một ít bùa nghe thôi. Để tao giúp mày dọn dẹp."
Nói rồi, cô đặt tay lên trán Thanh Trúc, chậm rãi dẫn nguyên khí vào cơ thể giúp cô ta quét dọn một ít tà khí cuối cùng còn sót lại.
Chỉ vài phút sau Bình An đã thu tay:
"Xong rồi, sau này tránh xa Hồng Yên ra. Một khi nó muốn dở trò thì người bình thường như mày chạy không thoát đâu."
Nói đến đó, Bình An đột nhiên im lặng. Cô khẽ nhíu mày tập trung xem xét bên trong cơ thể. Chợt nhận ra có một chút khác thường, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc:
"Đêm qua lúc ở bên cạnh Hồng Yên, hai người đã nói gì, làm gì?"
Thanh Trúc cảm nhận được thái độ Bình An thay đổi, cẩn thận kể lại chi tiết cuộc gặp mặt hôm qua.
Bình An mím môi, mi tâm vẫn không giãn ra. Cô để lại một câu:
"Tránh xa Hồng Yên." Sau đó xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Thanh Trúc mếu máo kéo tay An Chi:
"Có phải Bình An giận tao không? Lúc trước tao không biết nội tình nên đã hiểu lầm nó."
An Chi nói:
"Chắc là vậy, có ai thích mang tiếng oan bao giờ. Nhưng dù sao Bình An cũng giúp mày phá giải bùa nghe. Nó là người tốt."
Sự thật là Bình An không hề giận Thanh Trúc, nhưng cũng chẳng để cô ta vào lòng. Hôm nay cô thực sự có việc gấp, không thể không vội vã trở về.
Vừa đến nhà, cô chạy ào vào phòng Minh Viễn gọi:
"Chú Út, mau mau lại đây xem. Hình như con cảm nhận được một tia ác nghiệp trong cơ thể mình."
Minh Viễn vừa nghe thấy hai từ "ác nghiệp", lập tức vứt quyển sách trong tay xuống, hoảng hốt chạy ra gặp Bình An. Do quá vội vã, trên đường đi anh còn đá phải một cái ghế, nhưng anh cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến điều đó nữa.
Minh Viễn bắt lấy tay Bình An. Bình An chưa bao giờ đề phòng Minh Viễn nên rất nhanh nguyên khí của anh đã đi được một vòng chu thiên trong cơ thể cô.
"Đúng là ác nghiệp. Tại sao lại như thế?" Minh Viễn tự hỏi, vẻ mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
"Con không biết. Con chỉ giúp bạn dọn dẹp một vài thứ không sạch sẽ trong cơ thể. Sau đó đột nhiên cảm thấy âm khí mà mình hút vào người có lẫn vào một thứ gì đó rất lạ lẫm. Nếu không phải trước kia chú bắt con học công pháp cấm kị của gia tộc, có lẽ con cũng không thể nhận ra."
Quốc Tường đứng ngoài ban công, thấy Bình An trở về nhà với dáng vẻ vô cùng hốt hoảng thì trong lòng không khỏi lo lắng. Anh lập tức chạy sang để tìm cô.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy cả hai chú cháu Bình An sắc mặt vô cùng khó coi, anh lên tiếng hỏi.
Bình An nhìn anh lập tức mếu máo kể tường tận mọi chuyện cho anh nghe.
"Ác nghiệp? Không thể nào! Bình An từ trước đến giờ chưa từng làm hại bất kỳ ai." Quốc Tường kinh ngạc thốt lên.
Ác nghiệp là hạt giống nhân quả được gieo khi con người làm điều gian ác. Gieo cái ác càng nhiều, nghiệp chướng càng nặng nề. Nó sẽ không bao giờ tiêu tán mà quấn quanh linh hồn, theo linh hồn mà đi xuống địa ngục. Ác nghiệp chính là thang định tội mà thiên đạo dành cho chúng sinh.
"Quỷ sợ ác nhân. Khi một người tạo ra ác nghiệp chồng chất, đến một mức độ nào đó, họ hoàn toàn có thể dùng ác nghiệp để sát hại kẻ khác." Minh Viễn nói.
"Thật sao? Con chưa từng nghe thấy." Quốc Tường kinh ngạc nói.
Minh Viễn gật đầu:
"Thật ra trên đời này có một môn công pháp vô cùng âm tà, đó là dùng ác nghiệp để tu luyện. Tu sĩ luyện công pháp này cần phải làm thật nhiều chuyện thương thiên hại lý để thu thập ác nghiệp, sau đó sử dụng nó như một loại chất dinh dưỡng để tăng trưởng lực lượng của bản thân. Tương truyền rằng người luyện thành công pháp này sẽ trở thành ma vương, thiên hạ vô địch, trường sinh bất lão. Nhưng ngày công pháp luyện thành cũng là ngày tu sĩ hoàn toàn mất đi lý trí, linh hồn trở thành quỷ dữ, chỉ còn biết giết chóc và tàn sát."
Quốc Tường hai mắt trừng to, trong đầu không ngừng lặp lại lời tiên đoán của ông cố lúc sinh thời:
"Khi ngũ tinh tụ hội…."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com