Troi Sinh Mot Cap Ho Nhu
Chương 19: Kumanthong
Sáng chủ nhật không có khoá, Quốc Tường tới trường học tìm Bình An, đưa cô đến đội Hình Long đăng ký. Lúc này Bình An mới biết làm thuật sĩ cũng cần có giấy phép hành nghề, còn phải lập hồ sơ lưu trữ và đóng thuế thu nhập cá nhân. Cô không quá rõ ràng, nhưng cũng hiểu chỉ cần có giấy phép này từ nay về sau sẽ không sợ bị công an túm vào đồn vì truyền bá phong kiến, mê tín dị đoan. Đây rõ ràng là tin tức tốt, Bình An thấy phấn chấn vô cùng.
Hai người còn chưa kịp khởi hành Bình An lại nhận được điện thoại của Thiên Du. Bình An vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vô cùng gấp gáp của cậu:
“Đại ca đến nhà em ngay được không? Mẹ em nuôi kumanthong, chẳng hiểu nó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà mẹ bênh nó chằm chặp, em lo lắng quá!”
“Cậu bình tĩnh, cho địa chỉ tôi sẽ đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Bình An nhìn Quốc Tường bất đắc dĩ nói:
“Em bận rồi, không đi với thầy được.”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ Thiên Du nuôi kumanthong, cậu ấy nhờ em đến nhà xem giúp.”
Quốc Tường cau mày, sau đó nói:
“Tôi đưa em tới đó.”
Bình An đồng ý:
“Được. Xong việc chúng ta lại đi đăng ký.”
Bà Hạnh là vợ kế, chồng là doanh nhân bận rộn, cùng con trai vợ trước không quá thân cận. Thiên Du năm mười tám tuổi đã dọn ra căn hộ riêng để sống tự lập. Cho nên thường ngày bà rất cô đơn. Vì không có ai bầu bạn nên bà nghe lời người quen thỉnh về một con búp bê kumanthong để nuôi nấng. Ban đầu bà cũng rất sợ hãi, nhưng bạn bè nói rằng đây là giúp cho những linh hồn trẻ thơ lang thang có được một nơi nương tựa, cũng là làm điều phước đức nên bà dần buông xuống lo âu. Lúc mới thỉnh về, Bảo Bảo chỉ là một con búp bê bình thường, bà Hạnh kiên nhẫn nuôi nấng, chăm sóc nó như một đứa trẻ trong thời gian dài.
Đến một ngày, cuộc sống xung quanh bà bắt đầu thay đổi. Tính bà đãng trí hay quên, thỉnh thoảng lại không nhớ điều khiển tivi hoặc chìa khóa vứt ở đâu. Trước kia phải lục tung cả nhà lên để tìm kiếm, bây giờ chỉ cần hỏi Bảo Bảo, chốc lát sau nó liền xuất hiện ở chỗ gần bà nhất. Có một lần đi dạo phố, trong đầu bà bỗng nhiên vang lên âm thanh trong veo của một đứa trẻ:
“Mẹ dừng lại!”
Bà vừa hoảng hốt dừng chân thì một chiếc xe mất lái lao thẳng lên vỉa hè, vụt ngang mặt bà và tông vào cửa hàng bên đường. Bà đứng chết trân tại chỗ, nhìn mặt tiền cửa hàng bị tông đến tan nát. Hôm đó đài thành phố cũng đưa tin về vụ tai nạn này, ngoài tài xế say rượu bị thương nặng ra, may mắn không còn ai thương vong. Nhưng bà Hạnh biết lúc ấy nếu không có Bảo Bảo giúp đỡ, bà sẽ là nạn nhân duy nhất trong vụ tai nạn này. Kể từ đó, bà càng yêu thương dùng tâm nuôi nấng Bảo Bảo.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đây không phải là tà thuật. Con và anh trai đều ra riêng, ba con thì đi công tác suốt ngày, mẹ chỉ có một mình nên thỉnh em về bầu bạn với mẹ chứ có làm hại ai đâu. Bảo Bảo rất ngoan ngoãn, còn phù hộ cho gia đình mình bình an, làm ăn thuận lợi nữa.
“Mẹ! Tự dưng mẹ đem một cô hồn dã quỷ về nhà thờ cúng, mẹ có chắc nó sẽ luôn luôn nghe lời mẹ, vĩnh viễn nằm trong sự kiểm soát của mẹ không?”
Bà Hạnh im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Thực ra hôm qua đến giờ trong lòng bà vẫn băn khoăn câu hỏi này.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên, Thiên Du bật dậy chạy vội ra mở cổng.
Thấy người đến là Bình An, bà Hạnh ngạc nhiên nhíu mày nhìn con trai của mình.
Bình An cùng Quốc Tường tiến vào trong, quét mắt quan sát cả căn nhà, sau đó sự chú ý nhanh chóng bị một đứa trẻ thu hút.
Đứa bé cỡ năm, sáu tuổi, rất bụ bẫm đáng yêu. Thằng bé đứng ôm chân bà Hạnh, ánh mắt hung hãn trừng Thiên Du. Vừa bắt gặp Quốc Tường, nó hoảng hốt buông chân bà Hạnh ra, trốn sau lưng bà.
Thiên Du thấy Quốc Tường đến, còn tưởng tình huống nhà mình rất khó xử lý nên Bình An phải thỉnh thêm cao nhân để trợ giúp. Mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu.
“Đại ca… tình hình mẹ em thế nào? Rất nghiêm trọng sao?”
“Không. Mẹ cậu bình thường mà.” Bình An đáp.
“Vậy đại ca thỉnh thêm thầy Tường để làm gì?”
“Bọn tôi định ra ngoài có việc. Thấy cậu gọi nên thầy ấy đi cùng luôn.”
Thiên Du thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó giới thiệu Quốc Tường với mẹ.
Bà Hạnh nhìn Bình An, cười gượng gạo:
“Làm phiền con quá, chẳng có việc gì nghiêm trọng hết, tại thằng Du nó cứ thích làm to chuyện lên thôi.”
Bình An nhìn đứa bé rồi hỏi bà:
“Dì có chắc là không nghiêm trọng không? Dì có chắc mình kiểm soát được những thứ mà ngay cả bản thân cũng chẳng thể nhìn thấy được?”
Bà Hạnh im lặng không trả lời được. Bình An lại tiếp tục:
“Quỷ linh nhi bản chất cũng là một đứa trẻ. Mà trẻ con thì rất tùy hứng, càng cưng chiều lại càng được nước làm tới. Quan trọng hơn đó là trẻ con có lòng đố kỵ rất nặng, nếu nó đã nhận định dì làm mẹ, liệu nó có vui lòng chia sẻ tình cảm này với người khác hay không?”
Nghe đến đó, sắc mặt bà Hạnh tái đi.
Bình An thở dài, từ trong cổ áo lấy ra viên tụ âm châu:
“Dì có biết đây là gì không?”
Bà Hạnh lắp bắp:
“Là… bình an châu?”
Cậu bé nhìn thấy viên châu, lập tức nhào đến muốn giành lấy. Quốc Tường vung tay lên, lập tức một vầng sáng màu vàng xuất hiện, kéo dài thành những sợi nhỏ đan xen nhau, tạo ra chiếc lồng chụp lên đầu nó. Cậu bé bị vây nhốt, vùng vẫy muốn trốn thoát nhưng khi chạm vào lồng, bàn tay bỗng nhiên bị bỏng rát khiến nó phải rụt lại. Nó sợ hãi ôm chân oa oa khóc. Ngoài Bình An và Quốc Tường, không một ai khác có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đây là tụ âm châu, dùng để tập hợp âm khí trong thiên địa, người bình thường tiếp xúc cái này trong thời gian dài sẽ suy kiệt dương khí, thương tổn linh hồn, thậm chí còn bị cô hồn dã quỷ đoạt xác.” Bình An chậm rãi giải thích.
Bà Hạnh nghe xong, vô lực ngã nhào xuống sô pha, mặt cắt không còn một giọt máu:
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Mẹ, rốt cuộc viên châu đó từ đâu mà mẹ có?” Thiên Du gấp gáp hỏi. Cậu biết mẹ của mình thích cầu thần thỉnh phật, thường xuyên đi chùa miếu xin bùa bình an. Hồi cậu xảy ra chuyện cũng không nói với mẹ vì sợ bà lo lắng. Nhưng xem ra viên châu này không đơn giản là được thỉnh từ nơi thờ cúng bình thường.
“Là… là Bảo Bảo đưa cho mẹ.” - Bà Hạnh nói xong, ôm Thiên Du khóc nức nở - “Con trai à, mẹ xin lỗi con! Mẹ có lỗi với con. Cũng may con không có chuyện gì, nếu không chắc mẹ chết theo con mất!”
Thiên Du trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng vẫn ôm bà, vỗ nhẹ lên lưng an ủi:
“Mẹ đừng khóc, không phải con vẫn bình an sao?”
Bà Hạnh vẫn không dừng lại được, tiếp tục khóc lóc:
“Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi. Bảo Bảo thực sự rất ngoan, thằng bé còn cứu mẹ thoát khỏi tai nạn giao thông nữa. Mẹ chỉ xin nó phù hộ cho con bình an, khỏe mạnh thôi. Mẹ không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy, mẹ xin lỗi.”
Bị nhốt trong lồng, Bảo Bảo thấy bà Hạnh khóc thương tâm như vậy cũng nức nở:
“Người xấu, mau tránh ra, không được làm mẹ tôi khóc. Oa oa… Buông mẹ tôi ra, mẹ là của tôi, của một mình tôi thôi!”
Một lớn một nhỏ cùng nhau khóc, âm thanh xuyên thấu màng nhĩ khiến Bình An và Quốc Tường phải nhíu mày.
Bình An suy nghĩ một lát liền đề nghị:
“Dì Hạnh, Thiên Du, nếu không mọi người ba mặt một lời, giáp mặt cùng nhau nói chuyện, đừng khóc nữa có được không?”
Nếu tiếp tục khóc như vậy chắc màng nhĩ của cô sẽ thủng mất.
Thiên Du nghe vậy bật người đứng dậy, hùng hổ nói:
“Nó đang ở đây à? Tốt lắm, lần này tôi sẽ xử đẹp nó.”
Cậu chủ động chạy đến cho Bình An trích máu thay cậu khai âm dương nhãn.
Bà Hạnh không hiểu Thiên Du và Bình An định làm gì, chỉ biết ngẩng đầu nhìn con trai của mình.
Sau khi được khai âm dương nhãn, Thiên Du lập tức nhìn thấy một đứa bé đang bị nhốt trong lồng giữa phòng khách. Cậu tức giận xắn tay áo lên mắng:
“Là mày đúng không? Ai cho phép mày vào đây phá hoại gia đình tao, còn dám lợi dụng lòng tin của mẹ để ám hại tao nữa!”
Bảo Bảo ngạc nhiên khi biết Thiên Du có thể nhìn thấy mình, nhưng nó lập tức bị những lời của cậu kích thích:
“Đó là mẹ của tôi, không phải mẹ của ông, không được giành mẹ với tôi!” Nó tức giận muốn lao đến đánh nhau với Thiên Du, lại sợ hãi chiếc lồng của Quốc Tường nên đành đứng yên một chỗ, nhe răng trừng mắt nhìn cậu.
“Mẹ là của tao, mày ở đâu nhảy ra rồi nhận vơ mẹ người khác như thế?”
Bà Hạnh kinh ngạc khi thấy con trai mình nổi trận lôi đình với không khí, sau đó ngơ ngác nhìn Bình An:
“Bình An, chuyện gì vậy?”
Bình An không giải thích mà giúp bà trích máu khai âm dương nhãn, để bà tận mắt chứng kiến trận đụng độ giữa hai đứa con của mình.
“Mẹ nói mẹ là mẹ của Bảo Bảo. Ông rất hư, ông không bao giờ về nhà thăm mẹ, chỉ có Bảo Bảo ở cùng mẹ, Bảo Bảo ăn cơm với mẹ, Bảo Bảo đi ngủ với mẹ, mẹ buồn Bảo Bảo bên cạnh an ủi mẹ. Còn ông, ông làm được gì? Ông không xứng đáng làm con của mẹ.” Bảo Bảo tức giận cãi lại.
“Mày mới không xứng đáng. Mày là đứa trẻ hư, còn muốn dùng tụ âm châu hãm hại tao, muốn đoạt xác tao chứ gì, đừng có mơ!”
“Nói bậy! Bảo Bảo không phải đứa trẻ hư, tụ âm châu là thứ tốt, giữ nó bên người thực thoải mái. Mẹ phải năn nỉ thật lâu tôi mới nhịn đau mà nhường cho ông. Ông mới hư, ông quen hồ ly tinh rồi quên luôn mẹ, ngay cả đồ tốt như tụ âm châu cũng lấy làm tín vật định tình tặng hồ ly tinh, tôi biết thế đã không thèm giao nó cho ông rồi!”
Thiên Du không tin lời Bảo Bảo:
“Đã hư hỏng còn nói dối. Mày là quỷ đương nhiên thấy tụ âm châu là thứ tốt, nhưng tao là người, giữ nó bên mình sẽ mất mạng.”
Bảo Bảo tức giận thét lên:
“Bảo Bảo không nói dối, Bảo Bảo không biết nó làm hại con người, chỉ biết nó thật tốt thật tốt, nếu không có nó Bảo Bảo đã sớm hồn phi phách tán, làm sao có thể chờ tới ngày được mẹ mang về. Ông là người xấu, tôi đã nhường tụ âm châu cho ông, ông còn vu oan tôi nữa. Oa oa oa… Kẻ xấu! Oa oa oa…” Nói xong nó tức tưởi khóc.
Thiên Du im lặng gãi đầu, đột nhiên có cảm giác mình thực sự là một kẻ xấu chỉ biết bắt nạt trẻ con.
Sáng chủ nhật không có khoá, Quốc Tường tới trường học tìm Bình An, đưa cô đến đội Hình Long đăng ký. Lúc này Bình An mới biết làm thuật sĩ cũng cần có giấy phép hành nghề, còn phải lập hồ sơ lưu trữ và đóng thuế thu nhập cá nhân. Cô không quá rõ ràng, nhưng cũng hiểu chỉ cần có giấy phép này từ nay về sau sẽ không sợ bị công an túm vào đồn vì truyền bá phong kiến, mê tín dị đoan. Đây rõ ràng là tin tức tốt, Bình An thấy phấn chấn vô cùng.
Hai người còn chưa kịp khởi hành Bình An lại nhận được điện thoại của Thiên Du. Bình An vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vô cùng gấp gáp của cậu:
“Đại ca đến nhà em ngay được không? Mẹ em nuôi kumanthong, chẳng hiểu nó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà mẹ bênh nó chằm chặp, em lo lắng quá!”
“Cậu bình tĩnh, cho địa chỉ tôi sẽ đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Bình An nhìn Quốc Tường bất đắc dĩ nói:
“Em bận rồi, không đi với thầy được.”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ Thiên Du nuôi kumanthong, cậu ấy nhờ em đến nhà xem giúp.”
Quốc Tường cau mày, sau đó nói:
“Tôi đưa em tới đó.”
Bình An đồng ý:
“Được. Xong việc chúng ta lại đi đăng ký.”
Bà Hạnh là vợ kế, chồng là doanh nhân bận rộn, cùng con trai vợ trước không quá thân cận. Thiên Du năm mười tám tuổi đã dọn ra căn hộ riêng để sống tự lập. Cho nên thường ngày bà rất cô đơn. Vì không có ai bầu bạn nên bà nghe lời người quen thỉnh về một con búp bê kumanthong để nuôi nấng. Ban đầu bà cũng rất sợ hãi, nhưng bạn bè nói rằng đây là giúp cho những linh hồn trẻ thơ lang thang có được một nơi nương tựa, cũng là làm điều phước đức nên bà dần buông xuống lo âu. Lúc mới thỉnh về, Bảo Bảo chỉ là một con búp bê bình thường, bà Hạnh kiên nhẫn nuôi nấng, chăm sóc nó như một đứa trẻ trong thời gian dài.
Đến một ngày, cuộc sống xung quanh bà bắt đầu thay đổi. Tính bà đãng trí hay quên, thỉnh thoảng lại không nhớ điều khiển tivi hoặc chìa khóa vứt ở đâu. Trước kia phải lục tung cả nhà lên để tìm kiếm, bây giờ chỉ cần hỏi Bảo Bảo, chốc lát sau nó liền xuất hiện ở chỗ gần bà nhất. Có một lần đi dạo phố, trong đầu bà bỗng nhiên vang lên âm thanh trong veo của một đứa trẻ:
“Mẹ dừng lại!”
Bà vừa hoảng hốt dừng chân thì một chiếc xe mất lái lao thẳng lên vỉa hè, vụt ngang mặt bà và tông vào cửa hàng bên đường. Bà đứng chết trân tại chỗ, nhìn mặt tiền cửa hàng bị tông đến tan nát. Hôm đó đài thành phố cũng đưa tin về vụ tai nạn này, ngoài tài xế say rượu bị thương nặng ra, may mắn không còn ai thương vong. Nhưng bà Hạnh biết lúc ấy nếu không có Bảo Bảo giúp đỡ, bà sẽ là nạn nhân duy nhất trong vụ tai nạn này. Kể từ đó, bà càng yêu thương dùng tâm nuôi nấng Bảo Bảo.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đây không phải là tà thuật. Con và anh trai đều ra riêng, ba con thì đi công tác suốt ngày, mẹ chỉ có một mình nên thỉnh em về bầu bạn với mẹ chứ có làm hại ai đâu. Bảo Bảo rất ngoan ngoãn, còn phù hộ cho gia đình mình bình an, làm ăn thuận lợi nữa.
“Mẹ! Tự dưng mẹ đem một cô hồn dã quỷ về nhà thờ cúng, mẹ có chắc nó sẽ luôn luôn nghe lời mẹ, vĩnh viễn nằm trong sự kiểm soát của mẹ không?”
Bà Hạnh im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Thực ra hôm qua đến giờ trong lòng bà vẫn băn khoăn câu hỏi này.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên, Thiên Du bật dậy chạy vội ra mở cổng.
Thấy người đến là Bình An, bà Hạnh ngạc nhiên nhíu mày nhìn con trai của mình.
Bình An cùng Quốc Tường tiến vào trong, quét mắt quan sát cả căn nhà, sau đó sự chú ý nhanh chóng bị một đứa trẻ thu hút.
Đứa bé cỡ năm, sáu tuổi, rất bụ bẫm đáng yêu. Thằng bé đứng ôm chân bà Hạnh, ánh mắt hung hãn trừng Thiên Du. Vừa bắt gặp Quốc Tường, nó hoảng hốt buông chân bà Hạnh ra, trốn sau lưng bà.
Thiên Du thấy Quốc Tường đến, còn tưởng tình huống nhà mình rất khó xử lý nên Bình An phải thỉnh thêm cao nhân để trợ giúp. Mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu.
“Đại ca… tình hình mẹ em thế nào? Rất nghiêm trọng sao?”
“Không. Mẹ cậu bình thường mà.” Bình An đáp.
“Vậy đại ca thỉnh thêm thầy Tường để làm gì?”
“Bọn tôi định ra ngoài có việc. Thấy cậu gọi nên thầy ấy đi cùng luôn.”
Thiên Du thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó giới thiệu Quốc Tường với mẹ.
Bà Hạnh nhìn Bình An, cười gượng gạo:
“Làm phiền con quá, chẳng có việc gì nghiêm trọng hết, tại thằng Du nó cứ thích làm to chuyện lên thôi.”
Bình An nhìn đứa bé rồi hỏi bà:
“Dì có chắc là không nghiêm trọng không? Dì có chắc mình kiểm soát được những thứ mà ngay cả bản thân cũng chẳng thể nhìn thấy được?”
Bà Hạnh im lặng không trả lời được. Bình An lại tiếp tục:
“Quỷ linh nhi bản chất cũng là một đứa trẻ. Mà trẻ con thì rất tùy hứng, càng cưng chiều lại càng được nước làm tới. Quan trọng hơn đó là trẻ con có lòng đố kỵ rất nặng, nếu nó đã nhận định dì làm mẹ, liệu nó có vui lòng chia sẻ tình cảm này với người khác hay không?”
Nghe đến đó, sắc mặt bà Hạnh tái đi.
Bình An thở dài, từ trong cổ áo lấy ra viên tụ âm châu:
“Dì có biết đây là gì không?”
Bà Hạnh lắp bắp:
“Là… bình an châu?”
Cậu bé nhìn thấy viên châu, lập tức nhào đến muốn giành lấy. Quốc Tường vung tay lên, lập tức một vầng sáng màu vàng xuất hiện, kéo dài thành những sợi nhỏ đan xen nhau, tạo ra chiếc lồng chụp lên đầu nó. Cậu bé bị vây nhốt, vùng vẫy muốn trốn thoát nhưng khi chạm vào lồng, bàn tay bỗng nhiên bị bỏng rát khiến nó phải rụt lại. Nó sợ hãi ôm chân oa oa khóc. Ngoài Bình An và Quốc Tường, không một ai khác có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đây là tụ âm châu, dùng để tập hợp âm khí trong thiên địa, người bình thường tiếp xúc cái này trong thời gian dài sẽ suy kiệt dương khí, thương tổn linh hồn, thậm chí còn bị cô hồn dã quỷ đoạt xác.” Bình An chậm rãi giải thích.
Bà Hạnh nghe xong, vô lực ngã nhào xuống sô pha, mặt cắt không còn một giọt máu:
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Mẹ, rốt cuộc viên châu đó từ đâu mà mẹ có?” Thiên Du gấp gáp hỏi. Cậu biết mẹ của mình thích cầu thần thỉnh phật, thường xuyên đi chùa miếu xin bùa bình an. Hồi cậu xảy ra chuyện cũng không nói với mẹ vì sợ bà lo lắng. Nhưng xem ra viên châu này không đơn giản là được thỉnh từ nơi thờ cúng bình thường.
“Là… là Bảo Bảo đưa cho mẹ.” - Bà Hạnh nói xong, ôm Thiên Du khóc nức nở - “Con trai à, mẹ xin lỗi con! Mẹ có lỗi với con. Cũng may con không có chuyện gì, nếu không chắc mẹ chết theo con mất!”
Thiên Du trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng vẫn ôm bà, vỗ nhẹ lên lưng an ủi:
“Mẹ đừng khóc, không phải con vẫn bình an sao?”
Bà Hạnh vẫn không dừng lại được, tiếp tục khóc lóc:
“Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi. Bảo Bảo thực sự rất ngoan, thằng bé còn cứu mẹ thoát khỏi tai nạn giao thông nữa. Mẹ chỉ xin nó phù hộ cho con bình an, khỏe mạnh thôi. Mẹ không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy, mẹ xin lỗi.”
Bị nhốt trong lồng, Bảo Bảo thấy bà Hạnh khóc thương tâm như vậy cũng nức nở:
“Người xấu, mau tránh ra, không được làm mẹ tôi khóc. Oa oa… Buông mẹ tôi ra, mẹ là của tôi, của một mình tôi thôi!”
Một lớn một nhỏ cùng nhau khóc, âm thanh xuyên thấu màng nhĩ khiến Bình An và Quốc Tường phải nhíu mày.
Bình An suy nghĩ một lát liền đề nghị:
“Dì Hạnh, Thiên Du, nếu không mọi người ba mặt một lời, giáp mặt cùng nhau nói chuyện, đừng khóc nữa có được không?”
Nếu tiếp tục khóc như vậy chắc màng nhĩ của cô sẽ thủng mất.
Thiên Du nghe vậy bật người đứng dậy, hùng hổ nói:
“Nó đang ở đây à? Tốt lắm, lần này tôi sẽ xử đẹp nó.”
Cậu chủ động chạy đến cho Bình An trích máu thay cậu khai âm dương nhãn.
Bà Hạnh không hiểu Thiên Du và Bình An định làm gì, chỉ biết ngẩng đầu nhìn con trai của mình.
Sau khi được khai âm dương nhãn, Thiên Du lập tức nhìn thấy một đứa bé đang bị nhốt trong lồng giữa phòng khách. Cậu tức giận xắn tay áo lên mắng:
“Là mày đúng không? Ai cho phép mày vào đây phá hoại gia đình tao, còn dám lợi dụng lòng tin của mẹ để ám hại tao nữa!”
Bảo Bảo ngạc nhiên khi biết Thiên Du có thể nhìn thấy mình, nhưng nó lập tức bị những lời của cậu kích thích:
“Đó là mẹ của tôi, không phải mẹ của ông, không được giành mẹ với tôi!” Nó tức giận muốn lao đến đánh nhau với Thiên Du, lại sợ hãi chiếc lồng của Quốc Tường nên đành đứng yên một chỗ, nhe răng trừng mắt nhìn cậu.
“Mẹ là của tao, mày ở đâu nhảy ra rồi nhận vơ mẹ người khác như thế?”
Bà Hạnh kinh ngạc khi thấy con trai mình nổi trận lôi đình với không khí, sau đó ngơ ngác nhìn Bình An:
“Bình An, chuyện gì vậy?”
Bình An không giải thích mà giúp bà trích máu khai âm dương nhãn, để bà tận mắt chứng kiến trận đụng độ giữa hai đứa con của mình.
“Mẹ nói mẹ là mẹ của Bảo Bảo. Ông rất hư, ông không bao giờ về nhà thăm mẹ, chỉ có Bảo Bảo ở cùng mẹ, Bảo Bảo ăn cơm với mẹ, Bảo Bảo đi ngủ với mẹ, mẹ buồn Bảo Bảo bên cạnh an ủi mẹ. Còn ông, ông làm được gì? Ông không xứng đáng làm con của mẹ.” Bảo Bảo tức giận cãi lại.
“Mày mới không xứng đáng. Mày là đứa trẻ hư, còn muốn dùng tụ âm châu hãm hại tao, muốn đoạt xác tao chứ gì, đừng có mơ!”
“Nói bậy! Bảo Bảo không phải đứa trẻ hư, tụ âm châu là thứ tốt, giữ nó bên người thực thoải mái. Mẹ phải năn nỉ thật lâu tôi mới nhịn đau mà nhường cho ông. Ông mới hư, ông quen hồ ly tinh rồi quên luôn mẹ, ngay cả đồ tốt như tụ âm châu cũng lấy làm tín vật định tình tặng hồ ly tinh, tôi biết thế đã không thèm giao nó cho ông rồi!”
Thiên Du không tin lời Bảo Bảo:
“Đã hư hỏng còn nói dối. Mày là quỷ đương nhiên thấy tụ âm châu là thứ tốt, nhưng tao là người, giữ nó bên mình sẽ mất mạng.”
Bảo Bảo tức giận thét lên:
“Bảo Bảo không nói dối, Bảo Bảo không biết nó làm hại con người, chỉ biết nó thật tốt thật tốt, nếu không có nó Bảo Bảo đã sớm hồn phi phách tán, làm sao có thể chờ tới ngày được mẹ mang về. Ông là người xấu, tôi đã nhường tụ âm châu cho ông, ông còn vu oan tôi nữa. Oa oa oa… Kẻ xấu! Oa oa oa…” Nói xong nó tức tưởi khóc.
Thiên Du im lặng gãi đầu, đột nhiên có cảm giác mình thực sự là một kẻ xấu chỉ biết bắt nạt trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com