Troi Sinh Mot Cap Ho Nhu
Chương 16: Mua sắm
Quốc Tường đưa Bình An về tới nhà của mình thì cũng đã hơn hai giờ sáng. Anh thu xếp một phòng ngủ và giúp cô chuẩn bị quần áo mới cùng một ít đồ dùng cá nhân. Nhà anh không có phụ nữ, chỉ có thể tạm thời cho cô mặc quần áo của mình.
Bình An cũng rất mệt mỏi, tắm rửa thay đồ xong liền lăn ra giường ngủ bất tỉnh nhân sự. Theo kinh nghiệm nhiều năm của Bình An, cách tốt nhất để trị bệnh “bội thực” chính là đi ngủ.
Quốc Tường vừa rảnh tay liền gọi cho ông nội để nói cho ông suy đoán của mình về Bình An. Hai ông cháu trò chuyện với nhau hơn nửa giờ mới kết thúc. Sau đó, nhiệm vụ của anh từ người giám sát trở thành người thủ hộ, đảm bảo sự an toàn cho Bình An, không để tà ma ngoại đạo đoạt lấy thân xác của cô ấy.
Cúp điện thoại, anh xuống lầu để xem xét tình huống của Bình An. Thân là tu sĩ tai thính mắt tinh, cách một cánh cửa anh vẫn nghe rõ người trong phòng có một giấc ngủ không hề an ổn.
Bình An đã mơ một giấc mơ rất dài, rất hỗn loạn với nhiều yêu hận tình thù đan xen. Hai mắt cô nhắm nghiền, chân mày cau chặt, trán lấm tấm mồ hôi, miệng thì lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Quốc Tường gõ cửa mấy lần Bình An vẫn không tỉnh giấc, anh bất đắc dĩ lắc đầu đi lấy chìa khóa.
Chỉ là sau khi mở cửa Quốc Tường lại không có cách nào tiến vào bên trong phòng. Chỉ cần vừa nhấc chân vượt qua bậc cửa, không gian xung quanh anh tức khắc méo mó, sau đó anh lại quay trở về vị trí ban đầu.
Đến lúc này nếu Quốc Tường còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thật là nhục nhã thanh danh thiên tài giới huyền thuật. Ngay tại cửa phòng Bình An đã bày ra một trận pháp có khả bẻ gãy không gian, ngăn cản người bên ngoài tiến vào trong. Anh lắc đầu cười, trong lòng cảm thán Bình An quả nhiên không phải là một cô gái tầm thường. Có thể dạy ra một nhân tài như thế, chứng tỏ gia đình cô cũng không phải hạng vô danh.
Quốc Tường bị gợi lên lòng hứng thú, anh đứng bên ngoài tìm tòi quy luật để phá trận. Hơn một tiếng sau, sau rất nhiều lần thất bại, cuối cùng anh cũng thành công đặt chân vào phòng của Bình An.
Cô vẫn ngủ rất sâu dù động tĩnh anh gây ra không nhỏ. Lúc này cả người cô ướt sũng mồ hôi như bị nhúng vào trong nước, mi tâm cau chặt, miệng thì luyên thuyên những lời vô nghĩa, lại hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Quốc Tường chưa từng tiếp xúc với người có thể chất thiên âm, sách cổ có rất ít ghi chép về vấn đề này. Anh không biết khi hấp thu âm khí quá độ Bình An sẽ rơi vào tình trạng như thế. Xem ra trên thế giới này không có dạng thể chất nào là hoàn mỹ, muốn có được năng lực cao bao nhiêu, phải trả giá lớn bấy nhiêu.
Anh điểm ngón tay lên trán Bình An, dương khí cũng theo đó truyền vào cơ thể cô. Trong cơn mê man, Bình An đột nhiên cảm nhận được một dòng khí ấm áp xuất hiện và lan toả toàn thân, nó mạnh mẽ trấn áp những năng lượng tiêu cực đang dày vò cô, giúp cô đẩy nhanh tốc độ hấp thu âm khí và biến chúng nó thành chất dinh dưỡng cho mình.
Đợi đến khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới ló dạng Quốc Tường mới thu tay lại. Chân mày của Bình An giãn ra, gương mặt an tường yên giấc. Hoàn toàn không hay biết có người đã ghé qua đây.
Mười một giờ trưa, Bình An mở mắt, mơ màng đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh, thất thần một hồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Cô vươn hai vai, cảm giác tinh thần sảng khoái và no đủ ngoài dự kiến khiến cô phấn chân vô cùng. Năm ác quỷ, cô cứ tưởng phải mất một tuần mình mới tiêu hóa hết, nào ngờ chỉ qua một đêm chúng nó đã bị hấp thụ hoàn toàn.
Sau khi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, cô phát hiện trận pháp của mình có dấu hiệu bị người khác động vào.
Bình An nhíu mày, vẻ mặt bất mãn đi ra ngoài tìm Quốc Tường tính sổ.
Quốc Tường đang dọn thức ăn lên bàn, thấy Bình An xuất hiện, anh ngẩng đầu nói:
“Em đói chưa? Tới đây ăn luôn.”
“Sao thầy lại tự ý vào phòng người khác chứ?” Bình An không trả lời anh mà cao giọng chất vấn.
Quốc Tường nhướng mày, cười trêu ghẹo:
“Nhà là của tôi, phòng cũng là của tôi.”
Bình An một bụng oán khí, lập tức cãi lại:
“Nhưng em là khách. Thầy làm vậy là không tôn trọng khách!”
Quốc Tường cũng không phải là người làm chuyện tốt không lưu danh. Anh nửa đùa nửa thật đáp:
“Tôi xin lỗi. Đêm qua tôi không nên nghe em khóc lóc, rên rỉ liền lo lắng chạy vào xem, cũng không nên tiếp dương khí cho em đến sáng mới rời khỏi.”
Bình An ngẩn người. Thầy Tường đã truyền dương khí, hỗ trợ cô hấp thu âm khí cả đêm? Hèn gì hôm nay thức dậy cô lại thấy thân thể thoải mái đến như thế. Hoàn toàn không giống trước đây, mỗi lần “bội thực” cả người luôn mệt mỏi, nặng nề như đeo ngàn cân trên vai.
Một bụng hoả chưa kịp phát đã bị vài câu của Quốc Tường dập tắt, cô ngượng ngùng lí nhí:
“Cám ơn thầy.” - Nói xong cô chợt nhớ đến một chuyện quan trọng - “Sao thầy phá được trận pháp của em?”
Bình An vốn còn có chút kiêu ngạo về năng lực của mình. Nhưng khi đối mặt với Quốc Tường, lòng tự tin của cô hoàn toàn sụp đổ.
Quốc Tường nói:
“Thế nên tôi mới là thầy của em.”
Bình An bĩu môi, cũng không rối rắm vấn đề này quá lâu. Dù sao cô còn trẻ, đợi bằng tuổi Quốc Tường cô cũng sẽ lợi hại không thua thầy ấy.
“Dương khí là thứ tốt, sao thầy nỡ bỏ nó cho em vậy?” Cô ngồi xuống đối diện Quốc Tường rồi hỏi.
Anh không trả lời, đẩy bát cơm về phía cô và nói:
“Mau ăn, sắp nguội rồi.”
Bình An không nhụt chí, tiếp tục dò hỏi:
“Thầy điều khiển dương khí bằng cách nào vậy? Dạy em được không?”
Nếu cô có thể tự do sử dụng dương khí, sau này tha hồ ăn ác quỷ mà không sợ bội thực. m dương cân bằng, mọi vấn đề đều được giải quyết. Nghĩ đến đó, hai mắt cô lấp lánh sáng nhìn anh đầy mong đợi.
Quốc Tường cười nói:
“Dạy em thì thế nào? Em có thừa dương khí để điều khiển lung tung sao?”
Bình An nghe vậy cả người liền xìu xuống:
“Thầy cũng có thừa đâu. Sao vẫn cho em dùng ké cả đêm đó.” Cô nghi ngờ Quốc Tường có phương pháp tích trữ hoặc thu thập dương khí.
Quốc Tường nhướng mày, không giấu được bất đắc dĩ trong lời nói:
“Ai nói với em là tôi không có thừa dương khí?”
Anh cảm thấy một người đàn ông bị chê thiếu dương khí cũng quá mất mặt.
Bình An lườm anh từ đầu đến chân, sau đó ra vẻ đương nhiên trả lời:
“Nhìn liền thấy, không cần ai nói.”
Quốc Tường hừ lạnh, trong lòng thầm mắng cô là trẻ nhỏ vô tri.
“Ăn cơm đi.” Anh cộc lốc đáp lại.
Dùng xong cơm trưa, Bình An phụ Quốc Tường dọn bàn ăn. Cảm tạ công nghệ hiện đại, chỉ cần có máy rửa bát hai người không cần rối rắm chuyện khách hay chủ sẽ là người phải rửa bát đũa.
Dọn dẹp xong, Quốc Tường chỉ vào túi giấy trên sô pha phòng khách và nói:
“Tôi mua quần áo cho em. Không biết số đo nên tùy tiện chọn. Em mặc thử xem có vừa không.”
Quốc Tường không biết sở thích của Bình An nên chỉ mua vài món đơn giản mà nữ sinh hay mặc. Dù sao trang phục thường ngày của cô rất quê mùa, anh có tìm khắp thành phố cũng chưa chắc tìm được.
Bình An ngại ngùng:
“Em mặc lại quần áo cũ hôm qua được rồi, thầy mua làm gì cho tốn tiền.”
Quốc Tường không để tâm lời khách sáo của cô, hối thúc:
“Mau thay đồ, tôi đưa em về trường học.”
Bình An đi vào phòng, thích thú sờ lên chất liệu của quần áo mới. Cũng không biết đây là vải gì, sờ lên thật mềm mại. Mặc vào chắc rất thoải mái.
Quốc Tường chọn cho cô quần jean xanh nhạt cùng áo thun trơn trắng. Kiểu dáng vừa đơn giản, vừa thực dụng. Lần đầu tiên mặc trang phục bó sát thế này, cô có chút không thích ứng.
Bình An mở cửa bước ra khỏi phòng, Quốc Tường xem đến ngây người. Rõ ràng là kiểu dáng quần áo đơn giản nhất, nhưng chẳng hiểu sao mặc trên người Bình An nó lại trở nên không bình thường. Quốc Tường cũng chẳng biết phải diễn tả như thế nào, đơn giản là anh không thể rời mắt khỏi cô. Áo thun hơi chật bó sát người, đường cong quyến rũ trên người cô lập tức được phô bày trọn vẹn, eo thon gọn đến mức có thể ôm chặt bằng hai bàn tay. Chân thon dài, hông nảy nở khiến chiếc eo càng thêm nhỏ nhắn. Trong vô thức, yết hầu của Quốc Tường chuyển động lên xuống vài lần. Hôm nay anh mới phát hiện Bình An là một mỹ nhân. Cả vóc dáng lẫn gương mặt đều thuộc hàng cực phẩm, không thua kém bất kỳ minh tinh nào. Bình An có ngoại hình xinh đẹp nhưng đầu óc không được thông minh, anh bắt đầu lo lắng cô bị nam sinh lừa gạt. Xem ra sau này anh phải trông coi càng thêm chặt chẽ.
Bình An giật giật quần áo trên người. Vẻ mặt nhăn nhó đáng thương:
“Khó chịu!”
Quốc Tường đằng hắng một tiếng, xoay mặt đi chỗ khác và nói:
“Không thoải mái thì sau này ít mặc loại quần áo này lại.” Tốt nhất là trở về bộ dáng trước kia.
Quốc Tường đưa Bình An về trường học. Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy Tú Tú và Huy Hoàng đang đứng lóng ngóng bên ngoài, dáng vẻ rất là sốt ruột.
Quốc Tường nhíu mày nhìn sang Bình An:
“Tôi đã dặn em hạn chế qua lại với bọn họ mà. m dương hữu biệt, gần gũi nhiều không tốt.”
Bình An không cho là đúng:
“Thể chất của em đặc thù, cũng không sợ bị ảnh hưởng. Hơn nữa là bọn họ quấn lấy em chứ bộ. Em cũng khuyên nhủ hai người sớm đi đầu thai mà không ai chịu nghe em cả, thầy giỏi thì thuyết phục họ đi.”
Quốc Tường nhíu mày hỏi:
“Họ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành à?”
“Một đứa sợ xuống địa phủ không có phim Hàn Quốc và tiểu thuyết tình yêu để xem, một đứa thì luyến tiếc tài khoản cấp bậc VVIP trong game Thiên Mộng.”
Quốc Tường xoa trán nhìn Bình An, thật không nói nên lời. Bạn của cô không một ai bình thường, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
“Thầy cho em xuống đây được rồi, không cần chở vào trong đâu.” Bình An nói.
Quốc Tường tìm một chỗ dừng xe lại. Bình An cám ơn anh rồi vội vã chạy về phía cổng trường. Nhìn bộ dáng của Tú Tú và Huy Hoàng chắc chắn là có chuyện gấp muốn tìm cô.
Thấy Bình An xuất hiện, Tú Tú mừng rỡ bay tới.
“Bình An, hôm qua em đi đâu vậy, chị tìm cả ngày mà không thấy?”
Bình An đắc ý nhướng mày, vỗ vỗ vào túi vải của mình nói:
“Đi kiếm tiền.”
Tú Tú chú ý đến cách ăn mặc của Bình An, kinh ngạc hỏi:
“Hôm nay nhìn em lạ lắm nha, mới mua quần áo à?”
Bình An ngượng ngùng cười:
“Là người khác mua cho. Nhưng mặc không thoải mái lắm.”
“Không thoải mái cái gì, như thế này mới xinh đẹp. Em có biết quần áo cũ của em nó cổ lỗ xỉ cỡ nào không? Mặc như vầy mới ra dáng con gái.”
Bình An bĩu môi, trong lòng hơi hụt hẫng. Quần áo trước kia đều do tự tay cô may từng đường kim mũi chỉ. Tuy không được đẹp nhưng cực kỳ rắn chắc, đâu đến nỗi tệ như Tú Tú nói.
“Cổ lỗ xỉ chỗ nào? Đồ em may rộng rãi, mặc rất thoải mái.”
Huy Hoàng chờ không nổi phải xen lời:
“Đây là thời điểm nào rồi mà hai người còn tâm trạng bàn luận chuyện thời trang. Tôi đang gấp chết đây nè!”
“Xảy ra chuyện gì à?” Bình An hỏi.
Huy Hoàng trợn mắt khoa trương nói:
“Hot boy bóng rổ Trung Thự của em bị người khác nhìn trúng.”
“Trung Thự là ai?” Bình An mờ mịt hỏi.
Huy Hoàng và Tú Tú bị hỏi đến á khẩu. Mấy ngày trước còn bắt bọn họ gấp rút điều tra thông tin và lên kế hoạch tán tỉnh, hôm nay lại hỏi người đó là ai. Bình An bừng tỉnh, vỗ trán một cái:
“A! Nhớ ra rồi, là cô bé lọ lem. Ai nhìn trúng cô bé lọ lem của em?”
Huy Hoàng chớp chớp mắt, không hiểu Bình An đang nói gì. Còn Tú Tú đột nhiên có dự cảm không lành.
“Nói đi chứ, là ai nhìn trúng anh ấy?” Bình An cau mày hỏi.
Huy Hoàng bỏ chuyện vừa rồi sang một bên, nhanh chóng giải thích:
“Hôm qua anh ở ngoài quán net thì nhìn thấy hoa khôi của trường em đang trò chuyện cùng bạn qua mạng, anh lén đọc một chút nội dung tin nhắn, phát hiện cô ấy nói rằng mình thích Trung Thự, còn định tối mai sẽ tỏ tình với cậu ấy.”
Tú Tú góp lời:
“Hai người bọn họ trai tài gái sắc, lại còn học cùng khóa, tỉ lệ tỏ tình thành công rất cao. Nếu em không nhanh tay chắc chắn sẽ trở thành người thứ ba.”
Bình An không chút lo lắng nào, phất tay nói:
“Nếu vậy em sẽ đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, tối nay liền ra tay.”
Nghe thế, Tú Tú và Huy Hoàng lập tức hăng hái, tranh nhau tỏ vẻ muốn hỗ trợ. Nhưng không ầm ĩ được bao lâu thì hai người đã im bặt.
Bình An nhận ra khác thường nên xoay người nhìn ra sau. Phát hiện Quốc Tường đang đi về phía mình, cô chột dạ cúi đầu.
Quốc Tường không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tú Tú cùng Huy Hoàng. Hai người sợ đến mềm nhũn cả chân, ôm nhau run lẩy bẩy.
“Bình… Bình An. Thầy em… nhìn thấy bọn chị đúng không?” Tú Tú lắp bắp hỏi.
Bình An thúc nhẹ khuỷu tay lên người Quốc Tường, nói:
“Thầy đừng dọa bọn họ nữa.”
Quốc Tường nhướng mày:
“Tôi đã làm gì đâu.”
Quốc Tường chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên ở đó thôi cũng đủ làm hai con ma sợ hãi. Bản năng mách bảo họ đây là nhân vật rất nguy hiểm. Muốn sống phải trốn thật xa.
Bình An an ủi:
“Hai người đừng sợ, thầy Tường là người tốt, sẽ không ăn hai người đâu.”
Quốc Tường im lặng nhìn Tú Tú và Huy Hoàng một lúc mới lên tiếng:
“Bình An đã nói mọi chuyện với tôi, nếu hai người quyết định nán lại dương gian thì phải tuân thủ quy luật nơi này, không được làm chuyện xấu, càng không được hại người. Nếu không cứ chờ hồn phi phách tán đi.”
Bình An khều khều Quốc Tường, phát biểu ý kiến:
“Thầy, em đăng ký trước rồi, họ mà làm hại người em sẽ ăn họ.”
Quốc Tường giơ ngón tay điểm nhẹ lên trán cô, bất đắc dĩ nói:
“Ăn đi, ăn cho no chết em, đêm qua ăn năm con quỷ còn chưa đủ sao.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Tú Tú và Huy Hoàng suýt chút nữa không đứng vững. Làm ơn đừng mang chuyện ăn thịt người, à không, ăn thịt quỷ ra nói một cách tùy tiện như thế có được không! Thật không có nhân tính!
Bình An định cãi lại thì chuông điện thoại vang lên. Cô vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã oang oang giọng nói của Thiên Du:
“Đại ca đang ở đâu vậy, hôm nay có chương trình gì không?”
“Tôi ở trường học, đang định đi mua sắm.”
“Đại ca, cho em đi với.”
Vài câu ngắn gọn, hai người trao đổi thời gian và địa điểm gặp mặt rồi mới cúp máy.
“Thầy, em có việc phải ra ngoài.” Bình An nhìn Quốc Tường nhỏ giọng nói.
“Tôi đưa em đi. Tôi có việc thuận đường đến trung tâm thương mại.”
Bình An đương nhiên không từ chối, quá giang một cuốc xe, vừa tiết kiệm tiền, vừa tiết kiệm thời gian, cô cũng không khách sáo. Đáng tiếc là Tú Tú cùng Huy Hoàng nhất quyết không chịu đi cùng, cô vốn dĩ còn muốn mua quà cho bọn họ.
Quốc Tường đưa Bình An đến trung tâm thương mại, anh lại tiếp tục ẩn thân và theo sát cô.
Không lâu sau Thiên Du cũng đến nơi. Nhìn thấy Bình An cậu mừng rỡ vẫy tay rồi ngạc nhiên thốt lên:
“Hôm nay trông đại ca xinh đẹp quá!” Cậu không ngờ rằng chỉ thay đổi cách ăn mặc mà trông Bình An như trở thành một người hoàn toàn khác.
Bình An cười, ngượng ngùng vuốt ve bộ đồ mình đang mặc, hôm nay đã có ba người khen cô xinh đẹp rồi, nói không vui chính là dối lòng.
Đang định khiêm tốn vài câu, Bình An lại nhìn thấy Tú Tú cùng Huy Hoàng lướt gió bay lại.
“Hai người vừa rồi nói không đi mà?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Huy Hoàng trả lời:
“Bọn anh không dám lên xe của thầy Tường nên tìm chiếc xe khác để quá gian.”
“Thầy Tường có làm gì đâu mà hai người sợ dữ vậy? Chưa thấy con ma nào nhát gan như hai người.”
Thiên Du nhìn Bình An nói chuyện với không khí, cậu tò mò hỏi:
“Đại ca, là bọn họ à?”
“Đúng rồi, là Tú Tú cùng Huy Hoàng, cậu muốn thấy không?”
Thiên Du nuốt nước miếng, đắn đo hồi lâu, sau cùng cậu quyết tâm gật đầu: “Muốn.”
Bình An giúp cậu trích máu, khai âm dương nhãn.
“Lần này tôi lấy máu nhiều một chút, âm dương nhãn sẽ khai đến tối mới đóng lại.”
Thiên Du mút ngón tay bị thương, đột nhiên thấy hối hận.
Tú Tú và Huy Hoàng biết Thiên Du có thể nhìn thấy họ, liền quơ tay chào hỏi. Thiên Du cũng gật đầu đáp lại.
“Đi thôi, tiến hành kế hoạch!” Bình An hồ hởi phất tay.
“Hả, kế hoạch gì?” Thiên Du hỏi.
“Cậu không biết à, hôm nay tôi sẽ tỏ tình với Trung Thự.”
Thiên Du giật mình, suýt nữa thì sặc nước miếng:
“Cái gì? Tỏ tình?”
“Đúng rồi, lát nữa mọi người tư vấn giúp tôi, tôi phải tân trang bản thân lại sao cho có vẻ thật bá đạo, thật giàu có.”
Tú Tú bắt đầu cảm thấy không đúng: “Bình An, lọ lem đâu có bá đạo và giàu có.”
Bình An gật đầu:
“Đúng rồi, nhưng em làm bá đạo tổng tài.”
“Em là con gái mà.” Tú Tú thật không tưởng tượng nổi, tại sao trên đời này lại có một cô gái luôn thích cầm kịch bản của con trai?
“Chị yên tâm đi, chuyện này em rất có kinh nghiệm.”
Nội tâm của Tú Tú điên cuồng gào thét:
“Không! Em hoàn toàn không có kinh nghiệm!”
Thiên Du và Huy Hoàng không hiểu chuyện gì, còn chưa kịp hỏi thì Bình An đã hưng phấn phất tay:
“Đi thôi, hôm nay mua thoải mái, tôi có tiền!”
Hai người hai ma bắt đầu càn quét trung tâm thương mại. Bọn họ mua cho Bình An rất nhiều quần áo mới. Thiên Du cảm thấy dáng người của Bình An rất đẹp nên cậu ưu tiên chọn những trang phục ôm sát người. Quần jean, áo thun, váy body ngang gối, váy xoè, vừa kín đáo, vừa năng động, lại có thể đem hết thảy ưu điểm của cô phát huy triệt để.
Bình An liên tục thử đồ, thử đến hoa mắt chóng mặt, cũng không còn tâm trí quan tâm trang phục mới có phong thái bá đạo tổng tài hay không.
Mua xong quần áo cho bản thân, cô lại mua cho Trung Thự, hơn nữa còn mua rất nhiều. Ngay cả Thiên Du, Tú Tú, Huy Hoàng và chú Út đều có phần. Sau một buổi mua sắm, Bình An tiêu sạch sẽ số tiền kiếm được ngày hôm qua. Tốn nhiều nhất chính là tiền mua ngọc thạch. Cô cảm thấy năng lực của mình đã tăng trưởng nên muốn thăng cấp ngọc bội phòng ngự. Dưới sự kiên trì của Thiên Du, Bình An phải chọn các loại ngọc cao cấp, dẫn đến lúc tính tiền lòng cô đau như cắt.
Quốc Tường đưa Bình An về tới nhà của mình thì cũng đã hơn hai giờ sáng. Anh thu xếp một phòng ngủ và giúp cô chuẩn bị quần áo mới cùng một ít đồ dùng cá nhân. Nhà anh không có phụ nữ, chỉ có thể tạm thời cho cô mặc quần áo của mình.
Bình An cũng rất mệt mỏi, tắm rửa thay đồ xong liền lăn ra giường ngủ bất tỉnh nhân sự. Theo kinh nghiệm nhiều năm của Bình An, cách tốt nhất để trị bệnh “bội thực” chính là đi ngủ.
Quốc Tường vừa rảnh tay liền gọi cho ông nội để nói cho ông suy đoán của mình về Bình An. Hai ông cháu trò chuyện với nhau hơn nửa giờ mới kết thúc. Sau đó, nhiệm vụ của anh từ người giám sát trở thành người thủ hộ, đảm bảo sự an toàn cho Bình An, không để tà ma ngoại đạo đoạt lấy thân xác của cô ấy.
Cúp điện thoại, anh xuống lầu để xem xét tình huống của Bình An. Thân là tu sĩ tai thính mắt tinh, cách một cánh cửa anh vẫn nghe rõ người trong phòng có một giấc ngủ không hề an ổn.
Bình An đã mơ một giấc mơ rất dài, rất hỗn loạn với nhiều yêu hận tình thù đan xen. Hai mắt cô nhắm nghiền, chân mày cau chặt, trán lấm tấm mồ hôi, miệng thì lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Quốc Tường gõ cửa mấy lần Bình An vẫn không tỉnh giấc, anh bất đắc dĩ lắc đầu đi lấy chìa khóa.
Chỉ là sau khi mở cửa Quốc Tường lại không có cách nào tiến vào bên trong phòng. Chỉ cần vừa nhấc chân vượt qua bậc cửa, không gian xung quanh anh tức khắc méo mó, sau đó anh lại quay trở về vị trí ban đầu.
Đến lúc này nếu Quốc Tường còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thật là nhục nhã thanh danh thiên tài giới huyền thuật. Ngay tại cửa phòng Bình An đã bày ra một trận pháp có khả bẻ gãy không gian, ngăn cản người bên ngoài tiến vào trong. Anh lắc đầu cười, trong lòng cảm thán Bình An quả nhiên không phải là một cô gái tầm thường. Có thể dạy ra một nhân tài như thế, chứng tỏ gia đình cô cũng không phải hạng vô danh.
Quốc Tường bị gợi lên lòng hứng thú, anh đứng bên ngoài tìm tòi quy luật để phá trận. Hơn một tiếng sau, sau rất nhiều lần thất bại, cuối cùng anh cũng thành công đặt chân vào phòng của Bình An.
Cô vẫn ngủ rất sâu dù động tĩnh anh gây ra không nhỏ. Lúc này cả người cô ướt sũng mồ hôi như bị nhúng vào trong nước, mi tâm cau chặt, miệng thì luyên thuyên những lời vô nghĩa, lại hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Quốc Tường chưa từng tiếp xúc với người có thể chất thiên âm, sách cổ có rất ít ghi chép về vấn đề này. Anh không biết khi hấp thu âm khí quá độ Bình An sẽ rơi vào tình trạng như thế. Xem ra trên thế giới này không có dạng thể chất nào là hoàn mỹ, muốn có được năng lực cao bao nhiêu, phải trả giá lớn bấy nhiêu.
Anh điểm ngón tay lên trán Bình An, dương khí cũng theo đó truyền vào cơ thể cô. Trong cơn mê man, Bình An đột nhiên cảm nhận được một dòng khí ấm áp xuất hiện và lan toả toàn thân, nó mạnh mẽ trấn áp những năng lượng tiêu cực đang dày vò cô, giúp cô đẩy nhanh tốc độ hấp thu âm khí và biến chúng nó thành chất dinh dưỡng cho mình.
Đợi đến khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới ló dạng Quốc Tường mới thu tay lại. Chân mày của Bình An giãn ra, gương mặt an tường yên giấc. Hoàn toàn không hay biết có người đã ghé qua đây.
Mười một giờ trưa, Bình An mở mắt, mơ màng đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh, thất thần một hồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Cô vươn hai vai, cảm giác tinh thần sảng khoái và no đủ ngoài dự kiến khiến cô phấn chân vô cùng. Năm ác quỷ, cô cứ tưởng phải mất một tuần mình mới tiêu hóa hết, nào ngờ chỉ qua một đêm chúng nó đã bị hấp thụ hoàn toàn.
Sau khi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, cô phát hiện trận pháp của mình có dấu hiệu bị người khác động vào.
Bình An nhíu mày, vẻ mặt bất mãn đi ra ngoài tìm Quốc Tường tính sổ.
Quốc Tường đang dọn thức ăn lên bàn, thấy Bình An xuất hiện, anh ngẩng đầu nói:
“Em đói chưa? Tới đây ăn luôn.”
“Sao thầy lại tự ý vào phòng người khác chứ?” Bình An không trả lời anh mà cao giọng chất vấn.
Quốc Tường nhướng mày, cười trêu ghẹo:
“Nhà là của tôi, phòng cũng là của tôi.”
Bình An một bụng oán khí, lập tức cãi lại:
“Nhưng em là khách. Thầy làm vậy là không tôn trọng khách!”
Quốc Tường cũng không phải là người làm chuyện tốt không lưu danh. Anh nửa đùa nửa thật đáp:
“Tôi xin lỗi. Đêm qua tôi không nên nghe em khóc lóc, rên rỉ liền lo lắng chạy vào xem, cũng không nên tiếp dương khí cho em đến sáng mới rời khỏi.”
Bình An ngẩn người. Thầy Tường đã truyền dương khí, hỗ trợ cô hấp thu âm khí cả đêm? Hèn gì hôm nay thức dậy cô lại thấy thân thể thoải mái đến như thế. Hoàn toàn không giống trước đây, mỗi lần “bội thực” cả người luôn mệt mỏi, nặng nề như đeo ngàn cân trên vai.
Một bụng hoả chưa kịp phát đã bị vài câu của Quốc Tường dập tắt, cô ngượng ngùng lí nhí:
“Cám ơn thầy.” - Nói xong cô chợt nhớ đến một chuyện quan trọng - “Sao thầy phá được trận pháp của em?”
Bình An vốn còn có chút kiêu ngạo về năng lực của mình. Nhưng khi đối mặt với Quốc Tường, lòng tự tin của cô hoàn toàn sụp đổ.
Quốc Tường nói:
“Thế nên tôi mới là thầy của em.”
Bình An bĩu môi, cũng không rối rắm vấn đề này quá lâu. Dù sao cô còn trẻ, đợi bằng tuổi Quốc Tường cô cũng sẽ lợi hại không thua thầy ấy.
“Dương khí là thứ tốt, sao thầy nỡ bỏ nó cho em vậy?” Cô ngồi xuống đối diện Quốc Tường rồi hỏi.
Anh không trả lời, đẩy bát cơm về phía cô và nói:
“Mau ăn, sắp nguội rồi.”
Bình An không nhụt chí, tiếp tục dò hỏi:
“Thầy điều khiển dương khí bằng cách nào vậy? Dạy em được không?”
Nếu cô có thể tự do sử dụng dương khí, sau này tha hồ ăn ác quỷ mà không sợ bội thực. m dương cân bằng, mọi vấn đề đều được giải quyết. Nghĩ đến đó, hai mắt cô lấp lánh sáng nhìn anh đầy mong đợi.
Quốc Tường cười nói:
“Dạy em thì thế nào? Em có thừa dương khí để điều khiển lung tung sao?”
Bình An nghe vậy cả người liền xìu xuống:
“Thầy cũng có thừa đâu. Sao vẫn cho em dùng ké cả đêm đó.” Cô nghi ngờ Quốc Tường có phương pháp tích trữ hoặc thu thập dương khí.
Quốc Tường nhướng mày, không giấu được bất đắc dĩ trong lời nói:
“Ai nói với em là tôi không có thừa dương khí?”
Anh cảm thấy một người đàn ông bị chê thiếu dương khí cũng quá mất mặt.
Bình An lườm anh từ đầu đến chân, sau đó ra vẻ đương nhiên trả lời:
“Nhìn liền thấy, không cần ai nói.”
Quốc Tường hừ lạnh, trong lòng thầm mắng cô là trẻ nhỏ vô tri.
“Ăn cơm đi.” Anh cộc lốc đáp lại.
Dùng xong cơm trưa, Bình An phụ Quốc Tường dọn bàn ăn. Cảm tạ công nghệ hiện đại, chỉ cần có máy rửa bát hai người không cần rối rắm chuyện khách hay chủ sẽ là người phải rửa bát đũa.
Dọn dẹp xong, Quốc Tường chỉ vào túi giấy trên sô pha phòng khách và nói:
“Tôi mua quần áo cho em. Không biết số đo nên tùy tiện chọn. Em mặc thử xem có vừa không.”
Quốc Tường không biết sở thích của Bình An nên chỉ mua vài món đơn giản mà nữ sinh hay mặc. Dù sao trang phục thường ngày của cô rất quê mùa, anh có tìm khắp thành phố cũng chưa chắc tìm được.
Bình An ngại ngùng:
“Em mặc lại quần áo cũ hôm qua được rồi, thầy mua làm gì cho tốn tiền.”
Quốc Tường không để tâm lời khách sáo của cô, hối thúc:
“Mau thay đồ, tôi đưa em về trường học.”
Bình An đi vào phòng, thích thú sờ lên chất liệu của quần áo mới. Cũng không biết đây là vải gì, sờ lên thật mềm mại. Mặc vào chắc rất thoải mái.
Quốc Tường chọn cho cô quần jean xanh nhạt cùng áo thun trơn trắng. Kiểu dáng vừa đơn giản, vừa thực dụng. Lần đầu tiên mặc trang phục bó sát thế này, cô có chút không thích ứng.
Bình An mở cửa bước ra khỏi phòng, Quốc Tường xem đến ngây người. Rõ ràng là kiểu dáng quần áo đơn giản nhất, nhưng chẳng hiểu sao mặc trên người Bình An nó lại trở nên không bình thường. Quốc Tường cũng chẳng biết phải diễn tả như thế nào, đơn giản là anh không thể rời mắt khỏi cô. Áo thun hơi chật bó sát người, đường cong quyến rũ trên người cô lập tức được phô bày trọn vẹn, eo thon gọn đến mức có thể ôm chặt bằng hai bàn tay. Chân thon dài, hông nảy nở khiến chiếc eo càng thêm nhỏ nhắn. Trong vô thức, yết hầu của Quốc Tường chuyển động lên xuống vài lần. Hôm nay anh mới phát hiện Bình An là một mỹ nhân. Cả vóc dáng lẫn gương mặt đều thuộc hàng cực phẩm, không thua kém bất kỳ minh tinh nào. Bình An có ngoại hình xinh đẹp nhưng đầu óc không được thông minh, anh bắt đầu lo lắng cô bị nam sinh lừa gạt. Xem ra sau này anh phải trông coi càng thêm chặt chẽ.
Bình An giật giật quần áo trên người. Vẻ mặt nhăn nhó đáng thương:
“Khó chịu!”
Quốc Tường đằng hắng một tiếng, xoay mặt đi chỗ khác và nói:
“Không thoải mái thì sau này ít mặc loại quần áo này lại.” Tốt nhất là trở về bộ dáng trước kia.
Quốc Tường đưa Bình An về trường học. Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy Tú Tú và Huy Hoàng đang đứng lóng ngóng bên ngoài, dáng vẻ rất là sốt ruột.
Quốc Tường nhíu mày nhìn sang Bình An:
“Tôi đã dặn em hạn chế qua lại với bọn họ mà. m dương hữu biệt, gần gũi nhiều không tốt.”
Bình An không cho là đúng:
“Thể chất của em đặc thù, cũng không sợ bị ảnh hưởng. Hơn nữa là bọn họ quấn lấy em chứ bộ. Em cũng khuyên nhủ hai người sớm đi đầu thai mà không ai chịu nghe em cả, thầy giỏi thì thuyết phục họ đi.”
Quốc Tường nhíu mày hỏi:
“Họ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành à?”
“Một đứa sợ xuống địa phủ không có phim Hàn Quốc và tiểu thuyết tình yêu để xem, một đứa thì luyến tiếc tài khoản cấp bậc VVIP trong game Thiên Mộng.”
Quốc Tường xoa trán nhìn Bình An, thật không nói nên lời. Bạn của cô không một ai bình thường, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
“Thầy cho em xuống đây được rồi, không cần chở vào trong đâu.” Bình An nói.
Quốc Tường tìm một chỗ dừng xe lại. Bình An cám ơn anh rồi vội vã chạy về phía cổng trường. Nhìn bộ dáng của Tú Tú và Huy Hoàng chắc chắn là có chuyện gấp muốn tìm cô.
Thấy Bình An xuất hiện, Tú Tú mừng rỡ bay tới.
“Bình An, hôm qua em đi đâu vậy, chị tìm cả ngày mà không thấy?”
Bình An đắc ý nhướng mày, vỗ vỗ vào túi vải của mình nói:
“Đi kiếm tiền.”
Tú Tú chú ý đến cách ăn mặc của Bình An, kinh ngạc hỏi:
“Hôm nay nhìn em lạ lắm nha, mới mua quần áo à?”
Bình An ngượng ngùng cười:
“Là người khác mua cho. Nhưng mặc không thoải mái lắm.”
“Không thoải mái cái gì, như thế này mới xinh đẹp. Em có biết quần áo cũ của em nó cổ lỗ xỉ cỡ nào không? Mặc như vầy mới ra dáng con gái.”
Bình An bĩu môi, trong lòng hơi hụt hẫng. Quần áo trước kia đều do tự tay cô may từng đường kim mũi chỉ. Tuy không được đẹp nhưng cực kỳ rắn chắc, đâu đến nỗi tệ như Tú Tú nói.
“Cổ lỗ xỉ chỗ nào? Đồ em may rộng rãi, mặc rất thoải mái.”
Huy Hoàng chờ không nổi phải xen lời:
“Đây là thời điểm nào rồi mà hai người còn tâm trạng bàn luận chuyện thời trang. Tôi đang gấp chết đây nè!”
“Xảy ra chuyện gì à?” Bình An hỏi.
Huy Hoàng trợn mắt khoa trương nói:
“Hot boy bóng rổ Trung Thự của em bị người khác nhìn trúng.”
“Trung Thự là ai?” Bình An mờ mịt hỏi.
Huy Hoàng và Tú Tú bị hỏi đến á khẩu. Mấy ngày trước còn bắt bọn họ gấp rút điều tra thông tin và lên kế hoạch tán tỉnh, hôm nay lại hỏi người đó là ai. Bình An bừng tỉnh, vỗ trán một cái:
“A! Nhớ ra rồi, là cô bé lọ lem. Ai nhìn trúng cô bé lọ lem của em?”
Huy Hoàng chớp chớp mắt, không hiểu Bình An đang nói gì. Còn Tú Tú đột nhiên có dự cảm không lành.
“Nói đi chứ, là ai nhìn trúng anh ấy?” Bình An cau mày hỏi.
Huy Hoàng bỏ chuyện vừa rồi sang một bên, nhanh chóng giải thích:
“Hôm qua anh ở ngoài quán net thì nhìn thấy hoa khôi của trường em đang trò chuyện cùng bạn qua mạng, anh lén đọc một chút nội dung tin nhắn, phát hiện cô ấy nói rằng mình thích Trung Thự, còn định tối mai sẽ tỏ tình với cậu ấy.”
Tú Tú góp lời:
“Hai người bọn họ trai tài gái sắc, lại còn học cùng khóa, tỉ lệ tỏ tình thành công rất cao. Nếu em không nhanh tay chắc chắn sẽ trở thành người thứ ba.”
Bình An không chút lo lắng nào, phất tay nói:
“Nếu vậy em sẽ đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, tối nay liền ra tay.”
Nghe thế, Tú Tú và Huy Hoàng lập tức hăng hái, tranh nhau tỏ vẻ muốn hỗ trợ. Nhưng không ầm ĩ được bao lâu thì hai người đã im bặt.
Bình An nhận ra khác thường nên xoay người nhìn ra sau. Phát hiện Quốc Tường đang đi về phía mình, cô chột dạ cúi đầu.
Quốc Tường không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tú Tú cùng Huy Hoàng. Hai người sợ đến mềm nhũn cả chân, ôm nhau run lẩy bẩy.
“Bình… Bình An. Thầy em… nhìn thấy bọn chị đúng không?” Tú Tú lắp bắp hỏi.
Bình An thúc nhẹ khuỷu tay lên người Quốc Tường, nói:
“Thầy đừng dọa bọn họ nữa.”
Quốc Tường nhướng mày:
“Tôi đã làm gì đâu.”
Quốc Tường chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên ở đó thôi cũng đủ làm hai con ma sợ hãi. Bản năng mách bảo họ đây là nhân vật rất nguy hiểm. Muốn sống phải trốn thật xa.
Bình An an ủi:
“Hai người đừng sợ, thầy Tường là người tốt, sẽ không ăn hai người đâu.”
Quốc Tường im lặng nhìn Tú Tú và Huy Hoàng một lúc mới lên tiếng:
“Bình An đã nói mọi chuyện với tôi, nếu hai người quyết định nán lại dương gian thì phải tuân thủ quy luật nơi này, không được làm chuyện xấu, càng không được hại người. Nếu không cứ chờ hồn phi phách tán đi.”
Bình An khều khều Quốc Tường, phát biểu ý kiến:
“Thầy, em đăng ký trước rồi, họ mà làm hại người em sẽ ăn họ.”
Quốc Tường giơ ngón tay điểm nhẹ lên trán cô, bất đắc dĩ nói:
“Ăn đi, ăn cho no chết em, đêm qua ăn năm con quỷ còn chưa đủ sao.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Tú Tú và Huy Hoàng suýt chút nữa không đứng vững. Làm ơn đừng mang chuyện ăn thịt người, à không, ăn thịt quỷ ra nói một cách tùy tiện như thế có được không! Thật không có nhân tính!
Bình An định cãi lại thì chuông điện thoại vang lên. Cô vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã oang oang giọng nói của Thiên Du:
“Đại ca đang ở đâu vậy, hôm nay có chương trình gì không?”
“Tôi ở trường học, đang định đi mua sắm.”
“Đại ca, cho em đi với.”
Vài câu ngắn gọn, hai người trao đổi thời gian và địa điểm gặp mặt rồi mới cúp máy.
“Thầy, em có việc phải ra ngoài.” Bình An nhìn Quốc Tường nhỏ giọng nói.
“Tôi đưa em đi. Tôi có việc thuận đường đến trung tâm thương mại.”
Bình An đương nhiên không từ chối, quá giang một cuốc xe, vừa tiết kiệm tiền, vừa tiết kiệm thời gian, cô cũng không khách sáo. Đáng tiếc là Tú Tú cùng Huy Hoàng nhất quyết không chịu đi cùng, cô vốn dĩ còn muốn mua quà cho bọn họ.
Quốc Tường đưa Bình An đến trung tâm thương mại, anh lại tiếp tục ẩn thân và theo sát cô.
Không lâu sau Thiên Du cũng đến nơi. Nhìn thấy Bình An cậu mừng rỡ vẫy tay rồi ngạc nhiên thốt lên:
“Hôm nay trông đại ca xinh đẹp quá!” Cậu không ngờ rằng chỉ thay đổi cách ăn mặc mà trông Bình An như trở thành một người hoàn toàn khác.
Bình An cười, ngượng ngùng vuốt ve bộ đồ mình đang mặc, hôm nay đã có ba người khen cô xinh đẹp rồi, nói không vui chính là dối lòng.
Đang định khiêm tốn vài câu, Bình An lại nhìn thấy Tú Tú cùng Huy Hoàng lướt gió bay lại.
“Hai người vừa rồi nói không đi mà?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Huy Hoàng trả lời:
“Bọn anh không dám lên xe của thầy Tường nên tìm chiếc xe khác để quá gian.”
“Thầy Tường có làm gì đâu mà hai người sợ dữ vậy? Chưa thấy con ma nào nhát gan như hai người.”
Thiên Du nhìn Bình An nói chuyện với không khí, cậu tò mò hỏi:
“Đại ca, là bọn họ à?”
“Đúng rồi, là Tú Tú cùng Huy Hoàng, cậu muốn thấy không?”
Thiên Du nuốt nước miếng, đắn đo hồi lâu, sau cùng cậu quyết tâm gật đầu: “Muốn.”
Bình An giúp cậu trích máu, khai âm dương nhãn.
“Lần này tôi lấy máu nhiều một chút, âm dương nhãn sẽ khai đến tối mới đóng lại.”
Thiên Du mút ngón tay bị thương, đột nhiên thấy hối hận.
Tú Tú và Huy Hoàng biết Thiên Du có thể nhìn thấy họ, liền quơ tay chào hỏi. Thiên Du cũng gật đầu đáp lại.
“Đi thôi, tiến hành kế hoạch!” Bình An hồ hởi phất tay.
“Hả, kế hoạch gì?” Thiên Du hỏi.
“Cậu không biết à, hôm nay tôi sẽ tỏ tình với Trung Thự.”
Thiên Du giật mình, suýt nữa thì sặc nước miếng:
“Cái gì? Tỏ tình?”
“Đúng rồi, lát nữa mọi người tư vấn giúp tôi, tôi phải tân trang bản thân lại sao cho có vẻ thật bá đạo, thật giàu có.”
Tú Tú bắt đầu cảm thấy không đúng: “Bình An, lọ lem đâu có bá đạo và giàu có.”
Bình An gật đầu:
“Đúng rồi, nhưng em làm bá đạo tổng tài.”
“Em là con gái mà.” Tú Tú thật không tưởng tượng nổi, tại sao trên đời này lại có một cô gái luôn thích cầm kịch bản của con trai?
“Chị yên tâm đi, chuyện này em rất có kinh nghiệm.”
Nội tâm của Tú Tú điên cuồng gào thét:
“Không! Em hoàn toàn không có kinh nghiệm!”
Thiên Du và Huy Hoàng không hiểu chuyện gì, còn chưa kịp hỏi thì Bình An đã hưng phấn phất tay:
“Đi thôi, hôm nay mua thoải mái, tôi có tiền!”
Hai người hai ma bắt đầu càn quét trung tâm thương mại. Bọn họ mua cho Bình An rất nhiều quần áo mới. Thiên Du cảm thấy dáng người của Bình An rất đẹp nên cậu ưu tiên chọn những trang phục ôm sát người. Quần jean, áo thun, váy body ngang gối, váy xoè, vừa kín đáo, vừa năng động, lại có thể đem hết thảy ưu điểm của cô phát huy triệt để.
Bình An liên tục thử đồ, thử đến hoa mắt chóng mặt, cũng không còn tâm trí quan tâm trang phục mới có phong thái bá đạo tổng tài hay không.
Mua xong quần áo cho bản thân, cô lại mua cho Trung Thự, hơn nữa còn mua rất nhiều. Ngay cả Thiên Du, Tú Tú, Huy Hoàng và chú Út đều có phần. Sau một buổi mua sắm, Bình An tiêu sạch sẽ số tiền kiếm được ngày hôm qua. Tốn nhiều nhất chính là tiền mua ngọc thạch. Cô cảm thấy năng lực của mình đã tăng trưởng nên muốn thăng cấp ngọc bội phòng ngự. Dưới sự kiên trì của Thiên Du, Bình An phải chọn các loại ngọc cao cấp, dẫn đến lúc tính tiền lòng cô đau như cắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com