Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên Chứ!
093. Quả trứng xui xẻo
Trans: Thuỷ Tích
Ngày hôm sau Thẩm Liên còn có công việc, Sở Dịch Lan không dám quá đáng.
Mặc dù là vậy nhưng khi đồng hồ báo thức vang lên ngồi dậy, chuyện đầu tiên y làm chính là xoa eo.
May mà mình còn trẻ, Thẩm Liên thầm nghĩ.
Sở Dịch Lan đã đi công ty. "Dự án Lam Hải" gì đó đang trong quá trình thúc đẩy, dính dáng tới quá nhiều quyền lợi, Sở Dịch Lan không thể không quan sát chặt chẽ. Thẩm Liên rửa mặt xuống lầu, ăn bữa sáng dì Phân chuẩn bị xong cũng chưa tới bảy giờ.
Đoàn phim bắt đầu làm việc vào tám giờ, lúc Thẩm Liên đến trường quay cũng chưa có mấy người. Nhà tạo mẫu chuẩn bị cho y trước, khi đi ra, đạo diễn mới vừa lấy điện thoại ra đã nhìn thấy Thẩm Liên, kinh ngạc hô: "Cậu tới khi nào?"
"Đã được một lúc rồi." Thẩm Liên cười khẽ: "Đã nói sẽ không đến trễ."
Đạo diễn gật gù, thầm nghĩ, về sau nếu có cơ hội nhất định hợp tác.
Lúc Thường Thanh đi ra, người có vẻ uể oải. Thẩm Liên thấy thế nhíu mày, buông thanh kiếm đạo cụ xuống, tiến lên thử nhiệt độ trên trán anh ta: "Sốt à?"
"Hơi cảm lạnh." Thường Thanh nói: "Tối hôm qua đi ngủ quên đóng cửa sổ."
Tuy là thế nhưng tới khi quay chụp lại nhìn không ra Thường Thanh có chỗ nào không khỏe.
Hai người đối thoại vài câu, sau đó Liễm Ý tiên tôi ngã xuống, vai chính bay tới. Trong quầng sáng màu vàng toả ra bốn phía chỉ chạm tới một mảnh hư vô, trong mắt hắn tràn ra bi thương khó có thể tin, nước mắt chảy xuống nhưng nhắm mắt mở ra đã quay trở về bình lặng.
Thẩm Liên quan sát ở khoảng cách gần, cảm thấy Thường Thanh thật sự rất giỏi.
Đến lúc này, suất diễn của Thẩm Liên đã xem như kết thúc.
Thật sự vô cùng đơn giản.
Điện thoại từ Hồ Khải Lam tới rất đúng lúc, nghe như đang thương lượng với y: "Thẩm Liên à, buổi chiều cậu có rảnh không? Đi "Câu lạc bộ ngôi sao" một chuyến được không? Cậu xem hiện giờ độ nổi tiếng của cậu đã tăng lên, bộ phận cấp cao của công ty cũng chú ý tới, Khuông tổng nói dẫn cậu đi dạo chơi, yên tâm." Hồ Khải Lam đè thấp giọng: "Khuông tổng là người tốt, biết chừng mực. Anh trai không bắt cậu đi tiếp rượu đâu."
"Anh Hồ nói gì vậy, em còn có thể nghi ngờ anh sao?" Thẩm Liên đồng ý: "Được, anh gửi địa chỉ qua cho em, lát hồi em sang đó luôn."
Thẩm Liên không phải loại người mới hơi chút có thành tích là cái đuôi đã vểnh lên tới bầu trời. Sở Dịch Lan làm chỗ dựa vững chắc là một chuyện, bản thân khơi thông quan hệ lại là một chuyện khác. Tinh Khai cũng là công ty giải trí số một số hai trong giới, cấp cao mời đều là cơ hội, Thẩm Liên sẽ không làm ra vẻ.
Thêm nữa, Hồ Khải Lam đã rất để tâm tới y rồi.
Đợi Thường Thanh quay chụp phân cảnh này xong, trợ lý Lý Dật của Thẩm Liên đã mua thuốc về.
Giọng Thường Thanh hơi khàn: "Tôi có mang theo thuốc rồi, không cần phải đi mua."
"Chẳng phải tôi sợ không đủ sao?" Thẩm Liên nói: "Buổi chiều tôi có việc. Vầy đi, anh có gì không thoải mái cứ liên hệ tôi hoặc là Sở Dịch Lan."
"Bị cảm bình thường ấy mà." Thường Thanh nhấn mạnh: "Tối nay ngủ một giấc là được, cậu cứ lo công việc đi."
"Được rồi." Thẩm Liên nói một tiếng với tổ đạo diễn rồi lên xe đi thẳng đến câu lạc bộ.
Y tới sớm, có lẽ bên kia đã có dặn trước, bởi vì nhân viên phục vụ vừa nghe tên y đã dẫn lên tầng tám.
Giang Dữu, còn có Lý Dật đi theo bên người Thẩm Liên.
Câu lạc bộ rất lớn, bốn tòa nhà cao tầng nối liền nhau, khoảng trống ở giữa là sân bóng thật lớn. Thẩm Liên đang quan sát bên trong thang máy, sắc mặt thản nhiên.
Bỗng nhiên, trái tim nhói lên, Thẩm Liên cũng không biết cảm giác mục tiêu từ đâu tới, ánh mắt tập trung ngay một tầng nào đó ở tòa nhà bên cạnh tay phải. Trước cửa sổ sát đất, nơi đó thật sự có một đám người, bởi vì khoảng cách xa, mặt mũi không thấy rõ nhưng thân hình to lớn, có thể nhìn ra là đang nhìn về phía bên này.
Đổi thành người khác có lẽ sẽ cảm thấy là trùng hợp, bởi vì có thể đến loại địa phương này không phải giàu có thì chính là có địa vị cao, sẽ tận dụng cơ hội nhìn xem chỗ này chỗ kia.
Nhưng Thẩm Liên thì khác, y giữ lại một ấn tượng.
Sau khi đến nơi, Thẩm Liên dựa theo tin nhắn Hồ Khải Lam gửi tới, đem những chuyện cần làm đều chuẩn bị xong.
Ai ai ai thích Phổ Nhị, sẽ dặn nhân viên phục vụ đun nước, quy trình như thế nào, lượng nước như thế nào, Thẩm Liên đều có thể nói tương đối chính xác. Ai ai ai thích uống rượu vang nhãn hiệu nào, sau khi khui phải thêm này thêm kia, cũng thu xếp cẩn thận. Y không thường quan tâm đến những thứ này nhưng lại làm rất lưu loát. Lý Dật và Giang Dữu đều trừng to mắt, hoàn toàn không cần phải đụng tay vào.
"Anh Thẩm, anh học những thứ này từ đâu vậy?" Giang Dữu tò mò.
Thẩm Liên cười khẽ: "Nếu cô muốn tiến vào một lĩnh vực nào đó, chỉ cần có người thì thứ cần xử lý chính là quan hệ xã giao. Không cần ra mặt, chỉ cần những chi tiết nhỏ làm được tự nhiên lại cẩn thận thì nhiều ít sẽ gặp được một cơ hội. Đương nhiên, đây là kinh nghiệm của tôi."
Đời trước không có Sở Dịch Lan, từ một người mới bước chân vào nghề lần mò từng bước một hướng lên trên, bắt đầu là bán tiếng cười săn sóc người, đồng thời còn phải bảo vệ tốt bản thân, Thẩm Liên bỏ ra không ít công sức.
Y làm việc chỉ có một đặc điểm, khiến người khác thấy dễ chịu.
Thẩm Liên gọi cho hai trợ lý một đĩa trái cây. Nhân viên phục vụ tiến vào, kết quả phía sau còn có một người.
"Ôi chao, anh Diss của tôi." Thẩm Liên vui vẻ.
Tôn Bỉnh Hách bất đắc dĩ: "Cậu Thẩm, đây là biệt danh mới của tôi à?"
"Chẳng phải từ trên xuống dưới Hanh Thái đều gọi anh như vậy sao?" Thẩm Liên ngỏ ý bảo Tôn Bỉnh Hách tới đây ngồi.
Tôn Bỉnh Hách ngẫm nghĩ, chắc chắn là sếp nói.
Tôn Bỉnh Hách mới vừa ngồi xuống, Lý Dật cùng Giang Dữu cùng nhau đứng lên, thậm chí trong tay Giang Dữu còn cầm một miếng dưa hấu.
Bị ánh mắt Tôn Bỉnh Hách quét qua, Giang Dữu đứng thẳng, dâng hiến miếng dưa hấu: "Trợ lý Tôn, anh ăn."
Tôn Bỉnh Hách: "Không ăn, cảm ơn."
Dừng một chút, Tôn Bỉnh Hách hỏi: "Cô học tập thế nào rồi?"
"Nửa tháng sau thi cấp sáu."
"Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Ánh mắt Giang Dữu kiên định: "Một trăm phần trăm!"
Có thể nhìn ra được Tôn Bỉnh Hách vô cùng hài lòng với câu trả lời này, hàng chân mày đang nhíu lại cũng giãn ra.
Thẩm Liên ngồi trên tay vịn sô pha, thấy thế cười nói: "Ai trêu chọc anh?"
"Mấy người trong công ty..." Tôn Bỉnh Hách ấn giữa trán, nuốt từ ngữ mang tính công kích trở vào: "Lỗi của tôi, tôi không nên ôm hy vọng với người mới. Tôi cho rằng với tư chất như họ đáng lẽ nên bị đào thải từ vòng sàng lọc thứ nhất rồi. May mà một cuộc gọi của sếp đã cứu tôi thoát khỏi biển khổ, vẫn là chỗ cậu Thẩm thoải mái hơn nhiều."
Vô nghĩa, Thẩm Liên thầm nghĩ, những người bên cạnh tôi không bị anh diss cho trốn vào góc tường sao?
Sở Dịch Lan tin Thẩm Liên đối phó được nhưng không ngăn được sẽ có một hai kẻ không có mắt trà trộn vào, có Tôn Bỉnh Hách đi theo, anh sẽ yên tâm hơn chút.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, tâm trạng Tôn Bỉnh Hách đã thoải mái hơn, trên mặt lại mang lên nụ cười ôn hòa nho nhã, còn ăn hai miếng dứa.
Cửa phòng mở ra lần thứ hai, lần này một đám người mênh mông tiến vào, nhìn thấy có bảy tám người, tất cả đều là nhân viên cấp cao của Tinh Khai, trong đó còn có Khuông tổng.
Khuông Thành Hải tuổi chừng bốn mươi, bụng bia nhưng mặt mũi đứng đắn hăng hái: "Ấy? một tiếng, nói: "Phổ Nhị thơm quá, pha thật có tâm!"
Sau đó chú ý tới Thẩm Liên, lại nhìn những thứ đã chuẩn bị đầy đủ trên bàn, không cần lại lãng phí thời gian sắp xếp nữa, tâm trạng vô cùng vui sướng: "Thẩm Liên à..."
Khuông Thành Hải vươn tay, sắc mặt hiền hòa. Nhưng đi chưa được hai bước đã thấy Tôn Bỉnh Hách đúng lúc ngẩng đầu lên phía sau Thẩm Liên.
Tôn Bỉnh Hách hơi hơi nhướng mày.
Khuông Thành Hải thiếu chút lảo đảo ngã xuống dưới đất.
"Ơ kìa Khuông tổng, sao vậy?" Một quản lý nhanh tay lẹ mắt.
Khuông Thành Hải nuốt nước miếng, nụ cười lập tức từ tự nhiên biến thành miễn cưỡng: "Không có gì, sàn nhà trơn."
Lãnh đạo các công ty chi nhánh họp, chậm thì nửa năm một lần, sớm thì ba tháng, toàn bộ giám đốc phụ trách sản nghiệp của công ty con dưới trướng Hanh Thái đều sẽ có mặt. Cho nên Khuông Thành Hải đã từng gặp Tôn Bỉnh Hách.
Thẩm Liên đoán ra được gì đó, hơi ngửa ra sau, nhỏ giọng hỏi Tôn Bỉnh Hách: "Từng bị anh diss?"
"Đã từng." Tôn Bỉnh Hách nói: "Chữ ký của ông ta vô cùng khó coi, lại mỗi lần đều không giống nhau, lần nào tôi cũng phải phí hơn mười giây để kiểm tra đối chiếu, không diss không phải người."
Thẩm Liên đã hiểu, quả trứng xui xẻo.
Ngày hôm sau Thẩm Liên còn có công việc, Sở Dịch Lan không dám quá đáng.
Mặc dù là vậy nhưng khi đồng hồ báo thức vang lên ngồi dậy, chuyện đầu tiên y làm chính là xoa eo.
May mà mình còn trẻ, Thẩm Liên thầm nghĩ.
Sở Dịch Lan đã đi công ty. "Dự án Lam Hải" gì đó đang trong quá trình thúc đẩy, dính dáng tới quá nhiều quyền lợi, Sở Dịch Lan không thể không quan sát chặt chẽ. Thẩm Liên rửa mặt xuống lầu, ăn bữa sáng dì Phân chuẩn bị xong cũng chưa tới bảy giờ.
Đoàn phim bắt đầu làm việc vào tám giờ, lúc Thẩm Liên đến trường quay cũng chưa có mấy người. Nhà tạo mẫu chuẩn bị cho y trước, khi đi ra, đạo diễn mới vừa lấy điện thoại ra đã nhìn thấy Thẩm Liên, kinh ngạc hô: "Cậu tới khi nào?"
"Đã được một lúc rồi." Thẩm Liên cười khẽ: "Đã nói sẽ không đến trễ."
Đạo diễn gật gù, thầm nghĩ, về sau nếu có cơ hội nhất định hợp tác.
Lúc Thường Thanh đi ra, người có vẻ uể oải. Thẩm Liên thấy thế nhíu mày, buông thanh kiếm đạo cụ xuống, tiến lên thử nhiệt độ trên trán anh ta: "Sốt à?"
"Hơi cảm lạnh." Thường Thanh nói: "Tối hôm qua đi ngủ quên đóng cửa sổ."
Tuy là thế nhưng tới khi quay chụp lại nhìn không ra Thường Thanh có chỗ nào không khỏe.
Hai người đối thoại vài câu, sau đó Liễm Ý tiên tôi ngã xuống, vai chính bay tới. Trong quầng sáng màu vàng toả ra bốn phía chỉ chạm tới một mảnh hư vô, trong mắt hắn tràn ra bi thương khó có thể tin, nước mắt chảy xuống nhưng nhắm mắt mở ra đã quay trở về bình lặng.
Thẩm Liên quan sát ở khoảng cách gần, cảm thấy Thường Thanh thật sự rất giỏi.
Đến lúc này, suất diễn của Thẩm Liên đã xem như kết thúc.
Thật sự vô cùng đơn giản.
Điện thoại từ Hồ Khải Lam tới rất đúng lúc, nghe như đang thương lượng với y: "Thẩm Liên à, buổi chiều cậu có rảnh không? Đi "Câu lạc bộ ngôi sao" một chuyến được không? Cậu xem hiện giờ độ nổi tiếng của cậu đã tăng lên, bộ phận cấp cao của công ty cũng chú ý tới, Khuông tổng nói dẫn cậu đi dạo chơi, yên tâm." Hồ Khải Lam đè thấp giọng: "Khuông tổng là người tốt, biết chừng mực. Anh trai không bắt cậu đi tiếp rượu đâu."
"Anh Hồ nói gì vậy, em còn có thể nghi ngờ anh sao?" Thẩm Liên đồng ý: "Được, anh gửi địa chỉ qua cho em, lát hồi em sang đó luôn."
Thẩm Liên không phải loại người mới hơi chút có thành tích là cái đuôi đã vểnh lên tới bầu trời. Sở Dịch Lan làm chỗ dựa vững chắc là một chuyện, bản thân khơi thông quan hệ lại là một chuyện khác. Tinh Khai cũng là công ty giải trí số một số hai trong giới, cấp cao mời đều là cơ hội, Thẩm Liên sẽ không làm ra vẻ.
Thêm nữa, Hồ Khải Lam đã rất để tâm tới y rồi.
Đợi Thường Thanh quay chụp phân cảnh này xong, trợ lý Lý Dật của Thẩm Liên đã mua thuốc về.
Giọng Thường Thanh hơi khàn: "Tôi có mang theo thuốc rồi, không cần phải đi mua."
"Chẳng phải tôi sợ không đủ sao?" Thẩm Liên nói: "Buổi chiều tôi có việc. Vầy đi, anh có gì không thoải mái cứ liên hệ tôi hoặc là Sở Dịch Lan."
"Bị cảm bình thường ấy mà." Thường Thanh nhấn mạnh: "Tối nay ngủ một giấc là được, cậu cứ lo công việc đi."
"Được rồi." Thẩm Liên nói một tiếng với tổ đạo diễn rồi lên xe đi thẳng đến câu lạc bộ.
Y tới sớm, có lẽ bên kia đã có dặn trước, bởi vì nhân viên phục vụ vừa nghe tên y đã dẫn lên tầng tám.
Giang Dữu, còn có Lý Dật đi theo bên người Thẩm Liên.
Câu lạc bộ rất lớn, bốn tòa nhà cao tầng nối liền nhau, khoảng trống ở giữa là sân bóng thật lớn. Thẩm Liên đang quan sát bên trong thang máy, sắc mặt thản nhiên.
Bỗng nhiên, trái tim nhói lên, Thẩm Liên cũng không biết cảm giác mục tiêu từ đâu tới, ánh mắt tập trung ngay một tầng nào đó ở tòa nhà bên cạnh tay phải. Trước cửa sổ sát đất, nơi đó thật sự có một đám người, bởi vì khoảng cách xa, mặt mũi không thấy rõ nhưng thân hình to lớn, có thể nhìn ra là đang nhìn về phía bên này.
Đổi thành người khác có lẽ sẽ cảm thấy là trùng hợp, bởi vì có thể đến loại địa phương này không phải giàu có thì chính là có địa vị cao, sẽ tận dụng cơ hội nhìn xem chỗ này chỗ kia.
Nhưng Thẩm Liên thì khác, y giữ lại một ấn tượng.
Sau khi đến nơi, Thẩm Liên dựa theo tin nhắn Hồ Khải Lam gửi tới, đem những chuyện cần làm đều chuẩn bị xong.
Ai ai ai thích Phổ Nhị, sẽ dặn nhân viên phục vụ đun nước, quy trình như thế nào, lượng nước như thế nào, Thẩm Liên đều có thể nói tương đối chính xác. Ai ai ai thích uống rượu vang nhãn hiệu nào, sau khi khui phải thêm này thêm kia, cũng thu xếp cẩn thận. Y không thường quan tâm đến những thứ này nhưng lại làm rất lưu loát. Lý Dật và Giang Dữu đều trừng to mắt, hoàn toàn không cần phải đụng tay vào.
"Anh Thẩm, anh học những thứ này từ đâu vậy?" Giang Dữu tò mò.
Thẩm Liên cười khẽ: "Nếu cô muốn tiến vào một lĩnh vực nào đó, chỉ cần có người thì thứ cần xử lý chính là quan hệ xã giao. Không cần ra mặt, chỉ cần những chi tiết nhỏ làm được tự nhiên lại cẩn thận thì nhiều ít sẽ gặp được một cơ hội. Đương nhiên, đây là kinh nghiệm của tôi."
Đời trước không có Sở Dịch Lan, từ một người mới bước chân vào nghề lần mò từng bước một hướng lên trên, bắt đầu là bán tiếng cười săn sóc người, đồng thời còn phải bảo vệ tốt bản thân, Thẩm Liên bỏ ra không ít công sức.
Y làm việc chỉ có một đặc điểm, khiến người khác thấy dễ chịu.
Thẩm Liên gọi cho hai trợ lý một đĩa trái cây. Nhân viên phục vụ tiến vào, kết quả phía sau còn có một người.
"Ôi chao, anh Diss của tôi." Thẩm Liên vui vẻ.
Tôn Bỉnh Hách bất đắc dĩ: "Cậu Thẩm, đây là biệt danh mới của tôi à?"
"Chẳng phải từ trên xuống dưới Hanh Thái đều gọi anh như vậy sao?" Thẩm Liên ngỏ ý bảo Tôn Bỉnh Hách tới đây ngồi.
Tôn Bỉnh Hách ngẫm nghĩ, chắc chắn là sếp nói.
Tôn Bỉnh Hách mới vừa ngồi xuống, Lý Dật cùng Giang Dữu cùng nhau đứng lên, thậm chí trong tay Giang Dữu còn cầm một miếng dưa hấu.
Bị ánh mắt Tôn Bỉnh Hách quét qua, Giang Dữu đứng thẳng, dâng hiến miếng dưa hấu: "Trợ lý Tôn, anh ăn."
Tôn Bỉnh Hách: "Không ăn, cảm ơn."
Dừng một chút, Tôn Bỉnh Hách hỏi: "Cô học tập thế nào rồi?"
"Nửa tháng sau thi cấp sáu."
"Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Ánh mắt Giang Dữu kiên định: "Một trăm phần trăm!"
Có thể nhìn ra được Tôn Bỉnh Hách vô cùng hài lòng với câu trả lời này, hàng chân mày đang nhíu lại cũng giãn ra.
Thẩm Liên ngồi trên tay vịn sô pha, thấy thế cười nói: "Ai trêu chọc anh?"
"Mấy người trong công ty..." Tôn Bỉnh Hách ấn giữa trán, nuốt từ ngữ mang tính công kích trở vào: "Lỗi của tôi, tôi không nên ôm hy vọng với người mới. Tôi cho rằng với tư chất như họ đáng lẽ nên bị đào thải từ vòng sàng lọc thứ nhất rồi. May mà một cuộc gọi của sếp đã cứu tôi thoát khỏi biển khổ, vẫn là chỗ cậu Thẩm thoải mái hơn nhiều."
Vô nghĩa, Thẩm Liên thầm nghĩ, những người bên cạnh tôi không bị anh diss cho trốn vào góc tường sao?
Sở Dịch Lan tin Thẩm Liên đối phó được nhưng không ngăn được sẽ có một hai kẻ không có mắt trà trộn vào, có Tôn Bỉnh Hách đi theo, anh sẽ yên tâm hơn chút.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, tâm trạng Tôn Bỉnh Hách đã thoải mái hơn, trên mặt lại mang lên nụ cười ôn hòa nho nhã, còn ăn hai miếng dứa.
Cửa phòng mở ra lần thứ hai, lần này một đám người mênh mông tiến vào, nhìn thấy có bảy tám người, tất cả đều là nhân viên cấp cao của Tinh Khai, trong đó còn có Khuông tổng.
Khuông Thành Hải tuổi chừng bốn mươi, bụng bia nhưng mặt mũi đứng đắn hăng hái: "Ấy? một tiếng, nói: "Phổ Nhị thơm quá, pha thật có tâm!"
Sau đó chú ý tới Thẩm Liên, lại nhìn những thứ đã chuẩn bị đầy đủ trên bàn, không cần lại lãng phí thời gian sắp xếp nữa, tâm trạng vô cùng vui sướng: "Thẩm Liên à..."
Khuông Thành Hải vươn tay, sắc mặt hiền hòa. Nhưng đi chưa được hai bước đã thấy Tôn Bỉnh Hách đúng lúc ngẩng đầu lên phía sau Thẩm Liên.
Tôn Bỉnh Hách hơi hơi nhướng mày.
Khuông Thành Hải thiếu chút lảo đảo ngã xuống dưới đất.
"Ơ kìa Khuông tổng, sao vậy?" Một quản lý nhanh tay lẹ mắt.
Khuông Thành Hải nuốt nước miếng, nụ cười lập tức từ tự nhiên biến thành miễn cưỡng: "Không có gì, sàn nhà trơn."
Lãnh đạo các công ty chi nhánh họp, chậm thì nửa năm một lần, sớm thì ba tháng, toàn bộ giám đốc phụ trách sản nghiệp của công ty con dưới trướng Hanh Thái đều sẽ có mặt. Cho nên Khuông Thành Hải đã từng gặp Tôn Bỉnh Hách.
Thẩm Liên đoán ra được gì đó, hơi ngửa ra sau, nhỏ giọng hỏi Tôn Bỉnh Hách: "Từng bị anh diss?"
"Đã từng." Tôn Bỉnh Hách nói: "Chữ ký của ông ta vô cùng khó coi, lại mỗi lần đều không giống nhau, lần nào tôi cũng phải phí hơn mười giây để kiểm tra đối chiếu, không diss không phải người."
Thẩm Liên đã hiểu, quả trứng xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com