Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên Chứ!
027. Thử vai
Trans: Thuỷ Tích
Lúc đó Sở Dịch Lan đang ở trong phòng đọc tài liệu, sau đó nghe thấy ba tiếng gõ cửa.
Không cần đoán cũng biết là ai.
"Vào đi."
Thẩm Liên đẩy cửa đi vào, lấy một bó cúc họa mi màu vàng rực rỡ từ sau lưng ra, "Màu này thế nào?"
Sở Dịch Lan không trả lời.
Thẩm Liên hiểu tính tình của anh, cũng không buồn bực, tự đi tìm một bình hoa tới cắm vào, sau đó kể lại tình hình hôm nay cho Sở Dịch Lan nghe: "Rất thuận lợi, ba ngày sau thử vai, vào đoàn phim cần khoảng chừng nửa tháng để chuẩn bị."
Sở Dịch Lan: "Ừm."
Thẩm Liên nói khẽ: "Nói cách khác, nửa tháng sau anh có một thời gian rất lâu không được thấy em đấy."
Sở Dịch Lan: "..."
Trong bầu không khí im lặng, Sở Dịch Lan bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Thẩm Liên, là cái gì khiến em cho rằng tôi rất bám người?"
Thẩm Liên chỉ cười: "Được rồi, là em bám người."
Người đàn ông kia, nhớ kỹ lời anh đã nói đấy!
Hồ Khải Lam không dám sắp xếp công việc khác cho Thẩm Liên, sợ người này phân tâm, tuy rằng cược cái mặt già cố lấy được vai nam bốn trong bộ phim [Lặng im không nói gì] cho Thẩm Liên, Thẩm Liên cũng đã bảo đảm nhưng vẫn lo lắng Thẩm Liên phá hỏng danh tiếng của anh ta.
Giang Dữu chia sẻ đủ loại video về kỹ năng biểu diễn trên Wechat, Thẩm Liên lại không hề thấy chút tăm tiếng gì, tựa như cả thế giới đều sốt ruột chỉ có một mình y là ung dung thoải mái mà tưới nước cho đám hoa cỏ ngoài ban công.
Sở Dịch Lan không nói gì nhưng ngoảnh đầu lại dặn dò cấp dưới, nếu không được có thể đầu tư thêm cho bộ [Lặng im không nói gì]...
Thẩm Liên khá lười biếng, kỹ năng biểu diễn cũng chẳng ra gì nhưng trong mắt Sở Dịch Lan lại không phải chuyện gì to lớn cả.
Hôm thử vai, Giang Dữu lái xe tới từ rất sớm.
Cô đã qua vòng phỏng vấn, những lời Hồ Khải Lam dặn dò cũng khắc ghi trong lòng.
"Ôi chao, cô đã thay đổi?" Thẩm Liên lên xe trêu ghẹo: "Có chút cảm giác của trợ lý kim bài rồi đấy."
Giang Dữu lập tức đỏ mặt: "Đừng khen nữa anh Thẩm."
Là Thẩm Liên cho Giang Dữu cơ hội này. Tinh Khai tốt hơn Hưng Đồ nhiều, đám người khi trước hóng chuyện khi biết cô đi theo Thẩm Liên vào Tinh Khai đều phải nghiến nát răng, cho nên Giang Dữu buộc phải tranh đua!
Địa điểm thử vai, mấy diễn viên đã được nội bộ quyết định không cần đến, bao gồm cả Trịnh Ca, một ít vai diễn có lời thoại còn lại thì vẫn phải đến kiểm định lại.
Thật ra Thẩm Liên cũng không cần tới nhưng do Hồ Khải Lam yêu cầu, anh ta muốn tạo một chút áp lực tâm lý cho người này để y phải cố gắng hơn nữa.
[Lặng im không nói gì] là một bộ phim cổ trang, song tuyến quyền mưu và giang hồ, kể về câu chuyện của nam chính vốn là con trai của Thừa tướng địa vị cao quý vô song, mai kia lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Vì để minh oan cho gia đình mà phiêu bạt giang hồ, vừa trốn tránh đuổi giết vừa trưởng thành, cuối cùng trở về con đường làm quan trở thành một thế hệ hiền thần.
Mà Thẩm Liên sắm vai nam bốn trong đó, là con chó của triều đình vẫn luôn đuổi giết vị kia.
Thẩm Liên tỏ vẻ y rất thích nhân vật này.
Phía sau một dãy cửa sổ thủy tinh, đạo diễn và mấy biên kịch đã tới đủ.
Bên trong một trăm vai phụ chỉ cần có một người nổi bật đã xem như không tồi rồi. Một bộ phim, tình nghĩa qua lại cộng thêm nhà đầu tư nhét vào, thật sự có không ít dưa vẹo táo nứt.
Cho nên lúc Thẩm Liên vào phòng, đạo diễn Đới Đồng đang xoa mặt, biên kịch khác cũng không có bao nhiêu hứng thú, trong mắt đã lờ đờ.
Thẩm Liên bình tĩnh nhận lấy kịch bản, lần này là tự phát huy tại chỗ, y phải diễn cảnh lần đầu đuổi giết nhân vật chính đến bên bờ vực núi.
Điệu bộ thế nào đều có mô tả sẵn nhưng đối với người có kỹ năng biểu diễn bình thường mà nói thì sẽ không thể diễn tả lại loại cảm xúc này một cách thăng hoa hơn được.
Thẩm Liên cưỡi trên con ngựa gỗ đạo cụ.
Một nhà sản xuất phim trong đó tựa ra sau ghế, định nhắm mắt nghỉ ngơi, bị tàn phá cả một buổi sáng xin tha cho ông ta đi.
Đúng lúc này, Hồ Khải Lam đuổi tới, vỗ vai Giang Dữu, "Sao rồi?"
Giang Dữu giật bắn mình, thấy người tới vội vàng nói: "Anh Hồ, vừa bắt đầu."
Hồ Khải Lam gật đầu, hồi hộp nhìn chằm chằm sảnh thử vai, trong lòng thầm cầu nguyện, Thẩm Liên à, cậu chỉ cần biểu hiện bình thường một chút thôi là được rồi.
Nhân viên công tác nhìn Thẩm Liên gật đầu, hô to: "Cảnh một trăm linh ba, Action!"
Thật ra cảnh tượng chỗ Thẩm Liên rất buồn cười, y cưỡi ngựa gỗ đạo cụ, trước mắt không có bất kỳ thứ gì cả.
Nhưng Thẩm Liên vừa nhắm mắt lại mở mắt ra lần nữa, hơi thở quanh người đã thay đổi.
Một loại tà tính tràn từ trong đáy mắt ra, con chó của triều đình nhìn công tử nhà Thừa tướng ngày xưa vô cùng nở mày nở mặt nay lại lưu lạc thành dáng vẻ này, khỏi phải nói trong lòng vui sướng tới cỡ nào.
Thậm chí Thẩm Liên còn đong đưa cơ thể vài cái. Một biên kịch lập tức ngồi thẳng dậy, hiểu ra Thẩm Liên đang mô phỏng lại cơ thể lắc lư của người khi di chuyển trên lưng ngựa.
Biên kịch vỗ mấy cái lên cánh tay đạo diễn Đới Đồng.
"Báo ứng?" Thẩm Liên đọc lời thoại, trào phúng lại hưng phấn tựa như chó dữ nhe hàm răng nanh ra, "Báo ứng thế nào? Tộc Lâm Thị nhà ngươi đứng ở địa vị cao, lúc người cha chết sớm của ngươi ngồi trưen vị trí Đại Lý Tự khanh, có dám nói trong tay chưa từng có một án oan nào không?"
Thanh niên ngửa đầu nở nụ cười, sự vui sướng khi sắp báo được mối thù lớn chìm ngập trong mắt, ấy vậy mà lại không hề có một chút dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Vai diễn Lệ Khoan của Thẩm Liên là một người nham hiểm lại hung ác nhưng cũng không phải là không có đầu óc.
Năm hai mươi tuổi đã trở thành cẩm y vệ bách hộ, quan lục phẩm, đương nhiên chỉ số thông minh cùng mưu lược là không thấp.
Thẩm Liên đã suy nghĩ về nhân vật này, cảm thấy còn có rất nhiều chỗ đáng giá khai thác nhưng y không thể đề nghị với đạo diễn, như vậy là không biết tự lượng sức mình. Y chỉ có thể nhờ vào cơ hội để bộc lộ hết nhân vật ra, xem đạo diễn sẽ chọn lựa thế nào.
"Lệ Khoan" đột nhiên thu hồi ý cười, mặt mày âm u nhìn chằm chằm phía trước. Nơi đó là vai chính, là kẻ thù, là kẻ mà mười năm qua khiến y không thể ngủ được, cũng muốn chính tay đâm chết. Y nâng tay lên, giọng nói mang theo một loại trầm thấp như muốn chặt đứt cơn ác mộng và ràng buộc, nói: "Giết chúng!"
Không biết đạo diễn Đới Đồng đã đứng lên từ lúc nào, khoanh tay nhìn Thẩm Liên, hai hàng chân mày nhíu chặt lại nhưng đáy mắt lại lộ ra hào hứng.
Tranh đấu chém giết chấm dứt, sắc mặt "Lệ Khoan" đột nhiên thay đổi, xuống ngựa đuổi tới bên cạnh vách núi, lúc nhìn xuống dưới trong mắt là màu mực đen không thể hòa tan: "Tìm! Sống thấy người, chết phải thấy xác!"
Cuối cùng, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, sự tàn nhẫn nồng đậm trong mắt khiến đạo diễn cũng phải rùng mình.
Lệ Khoan! Đây chính là Lệ Khoan!
Thẩm Liên đọc thoại xong thở ra một hơi, dần xóa đi hơi thở của nhân vật trên người mình đi, sau đó cong môi cười với đạo diễn, lại trở về dáng vẻ không thèm để ý tới bất kỳ thứ gì nhưng lại vô cùng đáng tin đó.
"Đây là Thẩm Liên?!" Đới Đồng hỏi phó đạo diễn.
"Đây là Thẩm Liên???" Hồ Khải Lam tự hỏi.
Bây giờ Giang Dữu chính là fan cuồng của Thẩm Liên, "Anh Thẩm của em quá giỏi!"
Thẩm Liên ra khỏi phòng thử vai, cắm hai tay vào túi, trên mặt chứa ý cười. Y đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị người bắt lấy cánh tay.
"Thẩm Liên?" Đối phương khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, gương mặt hơi vuông vắn, trông cũng trắng nõn xinh đẹp nhưng tổng thể lại khiến người ta không quá thoải mái.
Ngụy Phàm Thần, Thẩm Liên nhận ra, cũng là ngôi sao nhỏ tuyến mười tám có hơn, vốn không đáng để nhắc tới nhưng người này cũng là một thành viên trong đội quân theo đuổi Chu Đường Tư.
Đoàn phim này có thể đổi tên thành [Lốp xe dự phòng hội tụ], Thẩm Liên thầm giễu cợt. Chu Đường Tư mỗi ngày xem Trịnh Ca ghen, chắc là có cảm giác thành tựu lắm nhỉ?
Có bệnh thì đi trị đi.
Thẩm Liên rũ mắt: "Buông ra."
Ngụy Phàm Thần sửng sốt, cảm thấy Thẩm Liên tựa như một người khác.
Bỗng nhiên huyệt thái dương Thẩm Liên nhói đau, trong đầu xuất hiện một ít hình ảnh xa lạ. Khu nghỉ dưỡng trên núi, lửa lớn, trong khói đặc cuồn cuộn, y dường như thông qua thị giác của chủ cũ thân thể này nhìn thấy một bóng dáng hoảng sợ chạy đi.
"Cút!" Sự chán ghét trong lòng Thẩm Liên trào lên tới tận đỉnh, một tay đẩy Ngụy Phàm Thần ra, một tay khác ấn lên huyệt thái dương lảo đảo lùi về sau hai bước.
"Anh Thẩm!"
"Thẩm Liên!"
Hồ Khải Lam và Giang Dữu vội vàng tiến lên.
Lúc đó Sở Dịch Lan đang ở trong phòng đọc tài liệu, sau đó nghe thấy ba tiếng gõ cửa.
Không cần đoán cũng biết là ai.
"Vào đi."
Thẩm Liên đẩy cửa đi vào, lấy một bó cúc họa mi màu vàng rực rỡ từ sau lưng ra, "Màu này thế nào?"
Sở Dịch Lan không trả lời.
Thẩm Liên hiểu tính tình của anh, cũng không buồn bực, tự đi tìm một bình hoa tới cắm vào, sau đó kể lại tình hình hôm nay cho Sở Dịch Lan nghe: "Rất thuận lợi, ba ngày sau thử vai, vào đoàn phim cần khoảng chừng nửa tháng để chuẩn bị."
Sở Dịch Lan: "Ừm."
Thẩm Liên nói khẽ: "Nói cách khác, nửa tháng sau anh có một thời gian rất lâu không được thấy em đấy."
Sở Dịch Lan: "..."
Trong bầu không khí im lặng, Sở Dịch Lan bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Thẩm Liên, là cái gì khiến em cho rằng tôi rất bám người?"
Thẩm Liên chỉ cười: "Được rồi, là em bám người."
Người đàn ông kia, nhớ kỹ lời anh đã nói đấy!
Hồ Khải Lam không dám sắp xếp công việc khác cho Thẩm Liên, sợ người này phân tâm, tuy rằng cược cái mặt già cố lấy được vai nam bốn trong bộ phim [Lặng im không nói gì] cho Thẩm Liên, Thẩm Liên cũng đã bảo đảm nhưng vẫn lo lắng Thẩm Liên phá hỏng danh tiếng của anh ta.
Giang Dữu chia sẻ đủ loại video về kỹ năng biểu diễn trên Wechat, Thẩm Liên lại không hề thấy chút tăm tiếng gì, tựa như cả thế giới đều sốt ruột chỉ có một mình y là ung dung thoải mái mà tưới nước cho đám hoa cỏ ngoài ban công.
Sở Dịch Lan không nói gì nhưng ngoảnh đầu lại dặn dò cấp dưới, nếu không được có thể đầu tư thêm cho bộ [Lặng im không nói gì]...
Thẩm Liên khá lười biếng, kỹ năng biểu diễn cũng chẳng ra gì nhưng trong mắt Sở Dịch Lan lại không phải chuyện gì to lớn cả.
Hôm thử vai, Giang Dữu lái xe tới từ rất sớm.
Cô đã qua vòng phỏng vấn, những lời Hồ Khải Lam dặn dò cũng khắc ghi trong lòng.
"Ôi chao, cô đã thay đổi?" Thẩm Liên lên xe trêu ghẹo: "Có chút cảm giác của trợ lý kim bài rồi đấy."
Giang Dữu lập tức đỏ mặt: "Đừng khen nữa anh Thẩm."
Là Thẩm Liên cho Giang Dữu cơ hội này. Tinh Khai tốt hơn Hưng Đồ nhiều, đám người khi trước hóng chuyện khi biết cô đi theo Thẩm Liên vào Tinh Khai đều phải nghiến nát răng, cho nên Giang Dữu buộc phải tranh đua!
Địa điểm thử vai, mấy diễn viên đã được nội bộ quyết định không cần đến, bao gồm cả Trịnh Ca, một ít vai diễn có lời thoại còn lại thì vẫn phải đến kiểm định lại.
Thật ra Thẩm Liên cũng không cần tới nhưng do Hồ Khải Lam yêu cầu, anh ta muốn tạo một chút áp lực tâm lý cho người này để y phải cố gắng hơn nữa.
[Lặng im không nói gì] là một bộ phim cổ trang, song tuyến quyền mưu và giang hồ, kể về câu chuyện của nam chính vốn là con trai của Thừa tướng địa vị cao quý vô song, mai kia lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Vì để minh oan cho gia đình mà phiêu bạt giang hồ, vừa trốn tránh đuổi giết vừa trưởng thành, cuối cùng trở về con đường làm quan trở thành một thế hệ hiền thần.
Mà Thẩm Liên sắm vai nam bốn trong đó, là con chó của triều đình vẫn luôn đuổi giết vị kia.
Thẩm Liên tỏ vẻ y rất thích nhân vật này.
Phía sau một dãy cửa sổ thủy tinh, đạo diễn và mấy biên kịch đã tới đủ.
Bên trong một trăm vai phụ chỉ cần có một người nổi bật đã xem như không tồi rồi. Một bộ phim, tình nghĩa qua lại cộng thêm nhà đầu tư nhét vào, thật sự có không ít dưa vẹo táo nứt.
Cho nên lúc Thẩm Liên vào phòng, đạo diễn Đới Đồng đang xoa mặt, biên kịch khác cũng không có bao nhiêu hứng thú, trong mắt đã lờ đờ.
Thẩm Liên bình tĩnh nhận lấy kịch bản, lần này là tự phát huy tại chỗ, y phải diễn cảnh lần đầu đuổi giết nhân vật chính đến bên bờ vực núi.
Điệu bộ thế nào đều có mô tả sẵn nhưng đối với người có kỹ năng biểu diễn bình thường mà nói thì sẽ không thể diễn tả lại loại cảm xúc này một cách thăng hoa hơn được.
Thẩm Liên cưỡi trên con ngựa gỗ đạo cụ.
Một nhà sản xuất phim trong đó tựa ra sau ghế, định nhắm mắt nghỉ ngơi, bị tàn phá cả một buổi sáng xin tha cho ông ta đi.
Đúng lúc này, Hồ Khải Lam đuổi tới, vỗ vai Giang Dữu, "Sao rồi?"
Giang Dữu giật bắn mình, thấy người tới vội vàng nói: "Anh Hồ, vừa bắt đầu."
Hồ Khải Lam gật đầu, hồi hộp nhìn chằm chằm sảnh thử vai, trong lòng thầm cầu nguyện, Thẩm Liên à, cậu chỉ cần biểu hiện bình thường một chút thôi là được rồi.
Nhân viên công tác nhìn Thẩm Liên gật đầu, hô to: "Cảnh một trăm linh ba, Action!"
Thật ra cảnh tượng chỗ Thẩm Liên rất buồn cười, y cưỡi ngựa gỗ đạo cụ, trước mắt không có bất kỳ thứ gì cả.
Nhưng Thẩm Liên vừa nhắm mắt lại mở mắt ra lần nữa, hơi thở quanh người đã thay đổi.
Một loại tà tính tràn từ trong đáy mắt ra, con chó của triều đình nhìn công tử nhà Thừa tướng ngày xưa vô cùng nở mày nở mặt nay lại lưu lạc thành dáng vẻ này, khỏi phải nói trong lòng vui sướng tới cỡ nào.
Thậm chí Thẩm Liên còn đong đưa cơ thể vài cái. Một biên kịch lập tức ngồi thẳng dậy, hiểu ra Thẩm Liên đang mô phỏng lại cơ thể lắc lư của người khi di chuyển trên lưng ngựa.
Biên kịch vỗ mấy cái lên cánh tay đạo diễn Đới Đồng.
"Báo ứng?" Thẩm Liên đọc lời thoại, trào phúng lại hưng phấn tựa như chó dữ nhe hàm răng nanh ra, "Báo ứng thế nào? Tộc Lâm Thị nhà ngươi đứng ở địa vị cao, lúc người cha chết sớm của ngươi ngồi trưen vị trí Đại Lý Tự khanh, có dám nói trong tay chưa từng có một án oan nào không?"
Thanh niên ngửa đầu nở nụ cười, sự vui sướng khi sắp báo được mối thù lớn chìm ngập trong mắt, ấy vậy mà lại không hề có một chút dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Vai diễn Lệ Khoan của Thẩm Liên là một người nham hiểm lại hung ác nhưng cũng không phải là không có đầu óc.
Năm hai mươi tuổi đã trở thành cẩm y vệ bách hộ, quan lục phẩm, đương nhiên chỉ số thông minh cùng mưu lược là không thấp.
Thẩm Liên đã suy nghĩ về nhân vật này, cảm thấy còn có rất nhiều chỗ đáng giá khai thác nhưng y không thể đề nghị với đạo diễn, như vậy là không biết tự lượng sức mình. Y chỉ có thể nhờ vào cơ hội để bộc lộ hết nhân vật ra, xem đạo diễn sẽ chọn lựa thế nào.
"Lệ Khoan" đột nhiên thu hồi ý cười, mặt mày âm u nhìn chằm chằm phía trước. Nơi đó là vai chính, là kẻ thù, là kẻ mà mười năm qua khiến y không thể ngủ được, cũng muốn chính tay đâm chết. Y nâng tay lên, giọng nói mang theo một loại trầm thấp như muốn chặt đứt cơn ác mộng và ràng buộc, nói: "Giết chúng!"
Không biết đạo diễn Đới Đồng đã đứng lên từ lúc nào, khoanh tay nhìn Thẩm Liên, hai hàng chân mày nhíu chặt lại nhưng đáy mắt lại lộ ra hào hứng.
Tranh đấu chém giết chấm dứt, sắc mặt "Lệ Khoan" đột nhiên thay đổi, xuống ngựa đuổi tới bên cạnh vách núi, lúc nhìn xuống dưới trong mắt là màu mực đen không thể hòa tan: "Tìm! Sống thấy người, chết phải thấy xác!"
Cuối cùng, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, sự tàn nhẫn nồng đậm trong mắt khiến đạo diễn cũng phải rùng mình.
Lệ Khoan! Đây chính là Lệ Khoan!
Thẩm Liên đọc thoại xong thở ra một hơi, dần xóa đi hơi thở của nhân vật trên người mình đi, sau đó cong môi cười với đạo diễn, lại trở về dáng vẻ không thèm để ý tới bất kỳ thứ gì nhưng lại vô cùng đáng tin đó.
"Đây là Thẩm Liên?!" Đới Đồng hỏi phó đạo diễn.
"Đây là Thẩm Liên???" Hồ Khải Lam tự hỏi.
Bây giờ Giang Dữu chính là fan cuồng của Thẩm Liên, "Anh Thẩm của em quá giỏi!"
Thẩm Liên ra khỏi phòng thử vai, cắm hai tay vào túi, trên mặt chứa ý cười. Y đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị người bắt lấy cánh tay.
"Thẩm Liên?" Đối phương khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, gương mặt hơi vuông vắn, trông cũng trắng nõn xinh đẹp nhưng tổng thể lại khiến người ta không quá thoải mái.
Ngụy Phàm Thần, Thẩm Liên nhận ra, cũng là ngôi sao nhỏ tuyến mười tám có hơn, vốn không đáng để nhắc tới nhưng người này cũng là một thành viên trong đội quân theo đuổi Chu Đường Tư.
Đoàn phim này có thể đổi tên thành [Lốp xe dự phòng hội tụ], Thẩm Liên thầm giễu cợt. Chu Đường Tư mỗi ngày xem Trịnh Ca ghen, chắc là có cảm giác thành tựu lắm nhỉ?
Có bệnh thì đi trị đi.
Thẩm Liên rũ mắt: "Buông ra."
Ngụy Phàm Thần sửng sốt, cảm thấy Thẩm Liên tựa như một người khác.
Bỗng nhiên huyệt thái dương Thẩm Liên nhói đau, trong đầu xuất hiện một ít hình ảnh xa lạ. Khu nghỉ dưỡng trên núi, lửa lớn, trong khói đặc cuồn cuộn, y dường như thông qua thị giác của chủ cũ thân thể này nhìn thấy một bóng dáng hoảng sợ chạy đi.
"Cút!" Sự chán ghét trong lòng Thẩm Liên trào lên tới tận đỉnh, một tay đẩy Ngụy Phàm Thần ra, một tay khác ấn lên huyệt thái dương lảo đảo lùi về sau hai bước.
"Anh Thẩm!"
"Thẩm Liên!"
Hồ Khải Lam và Giang Dữu vội vàng tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com