TruyenHHH.com

Tro Ve Tu Hon Dao Phu Thuy

Haruka đang cưỡi trên chiếc chổi bay của mình. Lại một buổi sáng quen thuộc khi cô phải bay ra khỏi phòng để tìm kiếm những thứ còn sót lại trong những khu nhà chỉ nổi một nửa trên mặt nước. Có vẻ như lần này kết quả không được tốt cho lắm, cô chỉ kiếm được vài món xài được, còn đa phần đồ ăn đã quá hạn sử dụng, ăn vào chắc đau bụng nằm liệt cả ngày. Vậy là Haruka chỉ có thể thở dài rồi bay về lại phòng của mình.

Chiếc túi ni lông trắng được treo lơ lửng trên cán chổi. Haruka vừa bay, vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh giờ đây đã quá đỗi quen thuộc. Một màu xanh bao trùm mọi thứ, cảm giác yên bình lạ thường.

Nơi cô sống được gọi là Đảo Phù Thủy, là nơi nhiều phù thủy từ xa xưa sinh sống, còn giờ trông nó chẳng khác nào một thành phố bỏ hoang, gần như bị "nuốt chửng" bởi đại dương. Dẫu vậy vẫn còn kha khá tòa nhà với một phần nổi lên trên mặt biển và phủ đầy rêu, cũng là nơi tiềm ẩn nguồn lương thực quý báu cho những người sống sót còn lại trên hòn đảo này, bởi dù sao trước khi trận đại hồng thủy 3 năm trước xảy ra, đây từng là một thành phố đảo nhộn nhịp và phát triển.

Những ngọn gió mát mẻ nhưng cũng đầy mạnh mẽ khiến hai bên bím tóc tết của Haruka phấp phới giữa không trung. Mải ngắm nhìn từng chú chim chao liệng trên bầu trời lộng gió, Haruka không để ý phía trước mà vấp chân vào thanh lan can khiến việc hạ cánh của cô trông không được đẹp mắt cho lắm. Toàn thân cô ngã nhào về phía trước, cả túi đồ cũng văng ra, chỉ may rằng chiếc chổi bay của cô không rơi xuống dưới.

Giữa hòn đảo hoang vu này là căn hộ nhỏ nằm trên một ngọn đồi tương đối cao, trồi lên hẳn so với mực nước biển. Đây cũng là chốn tụ tập của những người còn sót lại trên đảo: Haruka, một cô bé 16 tuổi với mái tóc xanh nước biển dài được tết gọn hai bên, có khả năng dùng chổi để bay; Mizuku, ngoại hình cũng trạc tuổi Haruka, có mái tóc màu vàng cài thêm chiếc kẹp tóc hình dưa hấu, cùng cơ thể không bị lão hóa; Hoshino, phù thủy cuối cùng trụ lại trên đảo; Miura - chú mèo đột biến và người mèo Gamoru cùng chủ căn hộ Shimakoto. Toàn bộ những người ở đây đều bị ảnh hưởng do lời nguyền sinh ra từ hòn đá phù thủy, nằm ngay bên dưới đảo.

Haruka tiếp tục với nhịp sống thường nhật của mình tại nơi đây. Cô xõa tóc, cởi bỏ chiếc áo hoodie trắng, tay cầm lấy chiếc bàn chải đã phết kem sẵn đưa lên miệng đánh răng. Và không may rằng lại một lần nữa, cửa máy giặt phòng cô đột ngột mở ra, toàn bộ quần áo đang giặt cùng cả tấn bọt trào ra ngoài làm cô vừa giật mình, vừa thở dài mệt mỏi. Hẳn là lần này cô quên chưa đong lượng nước giặt kỹ càng trước khi đổ vào máy, kết cục là cô lại mất thêm 30 phút nữa trong buổi sáng bận rộn của mình chỉ vì sự cố này.

"Chậc, lại nữa rồi sao? Mình tưởng bấy lâu nay đã cẩn thận hơn rồi mà?" Haruka tự than thở.

Sau khi mọi thứ đã tươm tất đâu vào đó, Haruka lại bắt đầu cuộc chiến căng thẳng với việc tự nấu bữa sáng. Cô chưa bao giờ thực sự đảm việc bếp núc, và dù cô đã cố gắng luyện tập, thậm chí nhờ đến sự trợ giúp của Mizuku, song những lần thất bại vẫn chưa từng đi đến hồi kết. Lần này cũng vậy, Haruka mở nắp nồi mì tôm chỉ để chứng kiến khói bốc lên nghi ngút, hay nói cách khác, cô đã để nước cạn hoàn toàn và thứ còn lại trong nồi là những sợi mì tôm giờ đã keo dính với toàn bộ phần bên dưới phủ một màu đen không mấy tích cực. Cô bị làn khói bay thẳng vào mặt rồi ho sặc sụa, trong đầu tràn đầy thất vọng. Chẳng còn cách nào khác, cô liền xử lý nhanh gọn phần mì còn lại chưa bị cháy, coi đó là bữa sáng của mình.

Như thường lệ, bây giờ là khung giờ dành cho chương trình dự báo thời tiết, và Haruka nhanh nhảu cầm lấy chiếc điều khiển để bật TV lên. Tay nhấn nút nguồn, cô ngồi bệt xuống chiếc ghế sofa nhỏ ngay bên cạnh, cảm giác hồi hộp nóng lòng cứ rộn lên trong cô. Dù sao cô cũng không biết ngày mà trận bão lớn 20 năm một lần sẽ xảy ra một lần nữa trên đảo, nên chỉ còn việc xem dự báo thời tiết hàng ngày rồi mong ngóng chờ đợi mà thôi. Nhưng, khác với mọi lần, khi cô ngồi nhìn không rời mắt khỏi chiếc TV cũ kĩ suốt 15-20 phút để rồi cuối cùng phải thở dài vì thất vọng, lần này thứ cô hằng mong đợi đã đến. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com