Tro Ve De Gap Anh
Lâm Kha không biết lí do vì sao mình lại quay trở về quá khứ. Cũng không biết lần trở về này sẽ đem lại cho cuộc sống của cô những gì. Suốt nửa tháng qua, cô chẳng mấy khi trò chuyện với ông bà ngoại. Ông bà những tưởng cô bé Lâm Kha đang nhớ mẹ hoặc cũng có thể chưa quen với cuộc sống tẻ nhạt nơi thôn dã này. Nhưng thực ra, Lâm Kha đang suy nghĩ, cô suy nghĩ nghiêm túc, chăm chú nhưng cũng rất mông lung. Bởi cô biết, cuối tháng này là sinh nhật cô, cha cô sẽ đến đón cô đến ở cùng ông, như cái ngày mà cô đã từng trải qua một lần ấy.Lưu Văn Tĩnh ngồi bên bàn uống nước, đối diện với ông bà ngoại. Ông không có nét bối rối của một người con rể khi lần đầu tiên đến gặp cha mẹ vợ - dù rằng mối quan hệ này chưa bao giờ được thừa nhận. Thay vào đó, toát ra từ tận sâu trong ánh mắt của ông lúc này là sự hối hận. Ông ngoại mắng chửi cha Lâm Kha, trách mắng ông, thậm trí còn đuổi ông đi nhưng cha Lâm Kha chỉ im lặng cúi đầu. Ông biết mình sai. Ông muốn chuộc lỗi. Ông ngoại ném chén trà vào cha Lâm Kha, ông cũng không tránh, chiếc chén vỡ đôi, máu trên trán cha Lâm Kha cũng chảy dài. Ông ngoại trùng xuống, bà ngoại Lâm Kha thì hốt hoảng lấy băng gạc cho cha cô.Sau khoảng thời gian dài đầy trầm lặng. Lưu Văn Tĩnh lên tiếng:- Con muốn đưa con bé đến ở cùng con. Con sẽ chăm sóc nó thật tốt.Giờ phút này, ông ngoại không còn là người ông hiền hậu, lúc nào cũng tươi cười với Lâm Kha nữa, ông uy nghiêm, gai góc, gằn từng chữ chắc nịch:- Anh không đủ tư cách.- Lâm Kha là con gái của con.Dù suốt năm năm qua, ông chưa từng làm tròn trách nhiệm ấy nhưng không thể phủ nhận, dòng máu đang chảy trong huyết quản Lâm kha là của ông.- Anh cũng biết con bé là con của anh ? Vậy tại sao suốt 5 năm qua anh để 2 mẹ con con bé tự sinh tự sống. Anh mau quay về với người vợ chính thức của anh đi thì hơn. Lâm Kha mang họ Lâm. Người nhà họ Lâm sẽ chăm sóc nó.- Con đã ly hôn. Nửa tháng trước con đã ly hôn. Con muốn cho Lâm Kha một gia đình hoàn chỉnh nhưng lúc con đến A Lan đã đem con bé rời đi. Con đã đi tìm cô ấy nhưng con không tìm được. Suốt những ngày qua con đi khắp nơi tìm cô ấy nhưng...con không tìm được...Cô ấy chỉ cho con biết đã đưa Lâm Kha đến đây nhưng cô ấy không nói cô ấy đi đâu. Cô ấy...cô ấy chỉ nói tạm biệt con.Nói đến đây, giọng Lưu Văn Tĩnh như nghẹn lại. Ông không thể nói tiếp vì nếu nói tiếp, ông sẽ không thể ngăn nổi những xót xa, những ăn năn, hối hận đang đè nén mà bật khóc. Lâm Kha chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của ông hai lần. Lần thứ nhất, là vào sinh nhật 5 tuổi của cô. Lần thứ hai, vẫn là sinh nhật 5 tuổi của cô.Lâm Kha ngồi nép trong lòng bà ngoại. Bà ngoại cô lúc này mới lên tiếng.- Ông à, tôi và ông đều muốn A Kha ở cùng chúng ta, muốn chăm sóc cho con bé. Nhưng kia là cha ruột nó, con bé có quyền được ở bên cha. Hãy để cho Lâm Kha chọn đi ông. Chúng ta sẽ theo ý muốn của con bé. Tất cả ánh mắt lúc này đều dồn vào Lâm Kha. Cô bé ngồi đó, trầm tĩnh và yên lặng đến lạ thường. Như chỉ chờ đến giây phút đó, cô bé cất tiếng:- Con sẽ ở cùng ông bà ngoại. Ông bà sẽ chăm sóc con. Con cũng có thể tự lo cho bản thân mình. Cha giữ gìn sức khỏe, hàng năm con sẽ đến thăm cha. Cha vẫn là cha của con – là người thân của con. Con sẽ sống thật tốt.Cô bé sà vào lòng Lưu Văn Tĩnh. Cảm nhận được thân hình to lớn đang ôm mình đang rung lên từng hồi. Cô ôm ông thật chặt, như an ủi , như vỗ về, như khẳng định tình yêu thương mà cô dành cho cha.Mọi người đều ngạc nhiên. Lâm Kha không trách, không ghét bỏ cha bởi quãng thời gian sống cùng cha trước khi xuyên không trở về quá khứ đã cho Lâm Kha hiểu tất cả những dằn vặt mà cha cô đã phải chịu đựng. Cô biết, cha vẫn luôn yêu thương mẹ con cô. Dù rằng những trái ngang của cuộc đời khiến ông bắt buộc phải làm tổn thương những người ông yêu quý nhất. Đúng, cô sẽ sống thật tốt, sống thay cả phần của mẹ cô nữa. Cô sẽ ở lại mảnh đất bà sinh ra và lớn lên, mảnh đất lưu giữ những kí ức vui vẻ của bà. Cô sẽ chăm sóc ông bà ngoại, điều mà cả mẹ và cô trước đây đều không làm được. Ông trời đã cho cô trở về quá khứ, không biết ông có ý định gì, cũng không biết cuộc đời cô sẽ thay đổi ra sao. Nhưng Lâm Kha sẽ thử sống một cuộc đời mà cô chưa từng sống. Thay vì đến sống cùng cha như cô đã từng. Lâm Kha sẽ ở lại, cô chọn một cuộc sống khác. Chọn một cuộc sống mà cô có thể ở bên tất cả những người thân yêu. Cô sẽ bước đi trên một con đường hoàn toàn mới nhưng cô không hối hận về quyết định của mình. Cô đang thách thức với số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com