TruyenHHH.com

TRỢ LÝ RIÊNG (VAMPIRE KNIGHT FANFIC)

Chap 2

crazy_for_gd

Kaname dùng tay vuốt lại tóc mái trước khi bước vào công ty. Ả tiếp tân ở sảnh vừa giả vờ giả vịt làm việc, vừa nháy mắt đưa tình lả lướt với hắn. Kaname cũng rất nhiệt tình đáp lại, hơi nhích cặp kính râm hiệu Burberry xuống rồi nháy mắt đáp lại.

"Ngài Kuran." Shiki Senri, lái xe của hắn, mặt không biểu cảm nói. "Xin đừng nhìn chằm chằm vào nhân viên tiếp tân nữa và đi nhanh thôi. Hôm nay có một buổi họp quan trọng, và nếu ngài không tham dự, Zero chắc chắn sẽ tát bay đầu ngài đó."

Kaname cười cười, nghĩ về cậu trợ lý tóc bạc mắt tím của mình. "Đừng lo, tôi không trốn họp hôm nay đâu, lần trước Zero giận lắm rồi."

"Tốt nhất là như vậy." Senri trả lời khi cả hai người bước vào thang máy.

"Senri này, tôi thực sự cuồng tự luyến như Zero nói hả?" Kaname vừa nghiêm túc vừa lo lắng hỏi.( Những biểu cảm này hiếm khi xuất hiện trên mặt hắn)

"Thưa ngài, ngài đã quyên tặng bộ sưu tập tranh quý giá của Zero cho hội Hướng đạo sinh để dành chỗ cho bức chân dung cao 4m của ngài." Senri rất chân thành nói.

Kaname bĩu môi. "Đó là tiền của tôi mà." Lẩm bà lẩm bẩm.

Im lặng một lúc, rồi Kaname nói. "Cậu không nói cho em ấy về bức tranh của tôi đấy chứ?" Senri lắc đầu. "Nhưng sớm muộn gì Zero cũng biết thôi."

Khi họ ra khỏi thang máy, Kaname tia ngay được Zero bên bàn làm việc. Cậu vừa nói chuyện điện thoại, vừa gõ máy tính, và vừa với tay lấy cốc cà phê sắp nguội trên bàn, tất cả cùng một lúc.

Kaname đặt mông cái phịch lên mặt bàn, trưng ra nụ cười đẹp trai nhất của hắn. "Chào buổi sáng người đẹp ~~"

Zero trừng mắt nhìn anh, làm khẩu hình miệng "biến đi" rồi tiếp tục vùi đầu vào gõ máy tính.

"Anh nói này Zero, anh hình như đâu có trả lương cho em cao đến mức để em làm cả mấy công việc này nữa." Kaname tiếp tục nói, Zero tiếp tục trừng.

Sau một lúc, cậu bỏ điện thoại xuống, mát xa cái đầu đang nhức nhối của mình, rồi thở dài nói. "Ngài Kuran, ngài sắp trễ họp rồi đó. Anh mà không đi ngay bây giờ là tôi sẽ chích điện rồi trói dính anh vào ghế cho đến khi buổi họp kết thúc đấy."

Kaname vờ vịt mếu máo. "Honey, em làm tim anh đau quá"=(((( Sau đó, hắn nắm lấy cằm cậu nâng lên. "Nhưng không hiểu sao em càng nhìn anh như vậy anh càng cứng lên ~~" ( ͡~ ͜ʖ ͡°)

Zero trợn trắng mắt. "Cút đi họp đi!"

Kaname hí hửng rút tay lại. "Vì em cả đấy, em yêu." Kaname bước vào phòng họp, còn Senri ở ngoài đợi với Zero.

"Nếu tôi là cậu, tôi chắc sẽ nổi điên lên rồi kiện tên kia vì là tên sếp ngứa đòn nhất thế kỉ." Senri nói.

Zero nhếch mép. "Ừ, nhưng mà..." Một nụ cười dịu dàng lướt qua trên mặt cậu. "Đôi lúc hắn cũng rất ngọt ngào." Senri nhướng mày, Zero ngay tức khắc quay lại công việc, không quên bồi thêm một câu. "Nhưng hắn thích làm một tên khốn hơn."

***

Mười phút sau, một cô gái tóc nâu, theo như cậu nhớ thì là người trình bày tình hình tài chính quý này của công ty, dậm chân hậm hực bước ra khỏi phòng họp.

Zero lắc đầu rồi dựa lưng vào ghế. Cậu vừa sắp xếp xong lịch trình ngày mai cho Kaname, thậm chí vẫn đảm bảo được hắn có thời gian để nghỉ ngơi và không phải chạy xô.

Nói thì dễ mà làm thì khó. Vì sếp của cậu là Kuran Kaname, tên cuống tự luyến mãn tính, lúc nào trong đầu cũng có ý nghĩ là muộn họp đến 3 tiếng đồng hồ cũng không sao cả. (Chuyện này thực sự đã từng xảy ra rồi.)

Xong hết được cái lịch trình ngu ngốc, thì Kaname lại tạo cho cậu rắc rối khác. Mỗi lần đi họp, Kaname cứ phải chọc ngoáy một ai đó cho đến khi họ nổi điên muốn đi kiện hắn mới thôi.

Sau một tiếng rưỡi, cửa phòng họp mở ra và mọi người bước ra khỏi phòng. Người cuối cùng đi ra là Kaname, với nụ cười rất tự mãn. "Lại có chuyện gì rồi?" Cậu hỏi.

Kaname nhún vai bước đến cạnh Zero. "Không có đâu em. Cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ, anh đảm bảo đấy." Hắn nói.

Zero hoàn toàn không tin. "Anh đã nói gì với cô nàng tóc nâu kia? Tôi rõ ràng thấy cô ấy tức đỏ cả mặt chạy ra khỏi phòng họp."

Kaname ậm ờ. "Anh có nói gì đâu." Senri chen vào. "Anh ta nói cô ấy quá nhàm chán." Kaname tưng tửng. "Đâu có, tôi nói thế với tên béo ngồi cạnh cô ta đấy chứ. Cô ta đâu có nhàm chán đâu, chỉ là cái giọng đấy khiến tôi buồn ngủ thôi."

Zero thở dài. "Vẫn đáng thất vọng như mọi khi, ngài Kuran à." Kaname trông như bị tổn thương sâu sắc. "Em nghĩ về anh như vậy sao Zero? (ಥ_ʖಥ)" Zero nhún vai. "Từ đầu đã vậy rồi."

Kaname nhắn nhó, nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ cà chớn thường ngày. "Tan họp rồi, mình đi chơi đi. Hay là đến nhà anh xem bóng rổ cũng được, Senri có thể đi cùng. Hay là đến nhà em?" Khóe môi của Zero nhếch lên một độ cong rất nhỏ, khi nhìn thấy sự phấn khích của Kaname.

Cậu cố tỏ vẻ thờ ơ nhìn hắn. "Ngài Kuran đáng kính à, anh và tôi đều biết điều đó là không thể. Tôi còn phải ký mấy văn kiện xác nhận mấy lời mời tham dự tiệc xã giao của anh nữa. Anh với Senri cứ xem đi. Vả lại tôi cũng không có TV."

Biểu cảm của Kaname chuyển ngoắt từ thất vọng sang kinh hoàng. "Cái gì!?! Em không có TV?!"

Zero nhún vai. "Anh thấy đấy, làm trợ lý riêng cho anh tức là tôi phải chạy theo sau thu dọn mấy trò con bò anh gây ra, nên tôi nghĩ mình không cần và cũng không có thời gian cho TV. Tôi bán cái TV ở nhà đi để lấy tiền mua thêm điện thoại tiện cho công việc rồi."

"Trời ạ, đừng để công việc xen vào cuộc sống cá nhân của em vậy chứ!" Kaname thở dài. "Anh xin lỗi vì đã gây ra cho em nhiều rắc rối đến vậy, vậy mà em vẫn làm việc cho anh đến 5 năm rồi."

Zero mỉm cười. "Lần đầu tiên anh nói xin lỗi tôi đấy." Kaname nhanh như chớp xốc cậu dậy khỏi máy tính.

"Em, Kiryuu Zero, sẽ đi cùng anh và Senri. Anh sẽ mua cho em cái TV màn hình phẳng đời mới nhất và 10 cái điện thoại nữa. Không nhưng nhị gì hết!" Kaname quay sang Senri, cậu lái xe chỉ gật đầu rồi đi lấy xe ngay lập tức.

Zero nhìn hắn như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. "Anh không thể cứ thế mua TV cho tôi được! Anh bị điên à!? Anh là ông chủ của tôi mà!" Kaname cười cợt, kéo tay Zero đứng dậy khỏi ghế, nhanh tay rút dây máy tính ra.

"Đó là lý do vì sao em phải đi cùng anh. Là trợ lý riêng của anh, em phải làm theo những yêu cầu của anh, và yêu cầu của anh là đi mua TV và điện thoại cho em. Anh sẽ mua một cái TV thật to, bằng cả bức tường phòng khách nhà em, và cả 10 cái điện thoại nữa." Kaname liến thoắng.

Cả hai bước vào thang máy, Kaname vẫn nắm chặt tay Zero. Cậu đỏ ửng cả mặt khi tiếp xúc thân mật đến vậy, và Kaname cũng nhận ra điều đó. Hắn cười nói. "Chúng ta chắc chắn sẽ mua một cái TV thật to, cả dàn máy PS4 và bộ âm thanh xịn nhất nữa!"

Zero chỉ mỉm cười nghe hắn liên mồm, biết rằng mọi điều cậu nói sẽ chẳng vào đầu hắn câu nào. "Anh trả tiền đấy." Nụ cười của Kaname còn to hơn. "Tất nhiên rồi em yêu. Của em cũng là của anh mà. Em muốn gì cứ nói với anh, chúng ta là một đôi trời sinh đấy!"

Chính lúc này Zero biết rằng cậu sẽ không bao giờ rời bỏ Kaname để làm việc cho một ông chủ khác. Vì cậu là người duy nhất chịu được hắn trong suốt 5 năm. Tên khốn này cũng có lúc đáng yêu đấy chứ.

.

.

.

.

Editor note: Chà, cả đời chưa bao giờ năng suất đến vầy, 2 ngày quất 2 chap :v tui cũng tự phục bản thân vl ý =))) Nếu bạn nào có để ý sẽ thấy tác giả viết truyện này dựa trên cặp đôi Pepperony, Tony Stark và Pepper Potts bên Marvel. Đúng kiểu tưng tửng của chú với dịu dàng thầm lặng của Pepper luôn =)))) để xem mai có triển nốt được chap còn lại không. Hừm....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com