Chương 6
-"Thật ngại quá, muộn rồi, bọn tớ còn có việc phải về sớm nữa."Nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, Á Hiên ngượng ngùng lên tiếng.-"Muộn vậy rồi sao?"Tuấn Lâm có vẻ tiếc nuối khi phải ra về quá sớm. Nhưng đã hơn 4h chiều rồi, bọn họ còn chưa mua đồ xong nữa.-"Đúng vậy. Ngại quá, hẹn mọi người hôm khác vậy."Á Hiên cầm theo áo khoác, kéo ghế đứng dậy. Tuấn Lâm và Trình Hâm cũng lặng lẽ đứng lên.-"Không sao đâu, hôm khác rảnh thì đi cùng nhé."Tử Dật tươi cười nói. Á Hiên và Tuấn Lâm đáp lại anh chàng bằng cái gật đầu thể hiện sự đồng ý rồi nhanh chóng chạy theo Trình Hâm.-"Tớ có việc, đi trước đây."Hạo Tường cũng đứng dậy, vội vã rời đi. Cả bọn cùng ngơ ngác nhìn.-"Em cũng phải đi rồi, sắp đến giờ lên lớp phụ đạo thanh nhạc."Tứ Húc cũng cầm cặp đứng dậy, khách sáo chào hỏi rồi rời đi.-"Mẹ em gọi điện, em cũng phải đi rồi."Tân Hạo cúp điện thoại, đứng dậy tạm biệt mọi người rồi vội vã rời đi.Ra đến cửa trung tâm, Trình Hâm nhận được một cuộc gọi dấu số. Sau khi nghe xong, đôi mày cậu nhíu chặt lại, nói.-"Tuấn Lâm về trước đi, anh và Á Hiên có nhiệm vụ."-"Có chuyện gì vậy Đinh ca?"Thấy vẻ mặt hơi khó coi của Trình Hâm, Á Hiên lo lắng hỏi. Vậy nhưng Trình Hâm có vẻ không nghe thấy.-"Đươc, vậy hai người mau đi đi."Tuấn Lâm không có thắc mắc nhiều. Cậu không nằm trong nhóm người thi hành nhiệm vụ, có nhiều chuyện cậu không nên biết sẽ tốt hơn.Sau khi hai người kia rời đi, Tuấn Lâm định bụng sẽ bắt taxi về nhà. Nhưng vừa quay người đã gặp ngay phải người cậu không muốn gặp nhất.-"Lâu ngày không gặp, không có gì muốn nói sao?"Hạo Tường không biết đã đứng sau cậu bao lâu, cũng không biết đã nghe được những gì. Chỉ là vẻ mặt của anh khiến cậu nhìn không thấu.-"Tôi không nghĩ chúng ta có chuyện gì để nói."Tuấn Lâm không mặn không nhạt nói. Cậu cầm điện thoại, không để ý đến anh, lướt qua như người lạ.-"Sao cậu lại có thể vô cảm như vậy?"Hạo Tường bị thái độ của Tuấn Lâm làm cho khó chịu, buột miệng buông ra lời oán trách.Tuấn Lâm nghe được lời này bước chân đột ngột dừng lại, cậu quay mặt đối diện với anh,nụ cười lạnh đến không ngờ.-"Vô cảm? Cậu đang nói tôi hay nói chính cậu vậy?"-"Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua những việc anh đã làm với tôi. Cho dù bây giờ anh là Nghiêm Hạo Tường hay là Triển Dật Văn đi nữa, đối với tôi cũng không còn quan trọng nữa rồi."-"Hạ nhi, nghe tôi nói..."Nghe Tuấn Lâm nói vậy, Hạo Tường thật sự lo lắng, tiến lên có xúc động muốn nắm tay Tuấn Lâm nhưng lại bị cậu hất ra.-"Đừng động vào tôi, anh cũng không có tư cách gọi tôi như vậy. Ai cũng có thể, chỉ anh không thể."Tuấn Lâm có chút không kiềm được cảm xúc, run rẩy nói.-"Anh xuất hiện bên cạnh tôi với cái tên Nghiêm Hạo Tường, mất vài ngày làm quen để trở lên thân thiết. Thời gian sau đó, tôi có làm gì đắc tội anh sao?"Câu hỏi trong lonngf suốt hơn ba năm bây giờ mới có thể hỏi.-"Không có."Hạo Tường không giám nhìn thẳng vào Tuấn Lâm. Bởi lúc này, Tuấn Lâm thực sự rất đáng thương.-"Không có đúng không? Vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh biết tôi là người trầm tính, khó khăn lắm mới có một người bạn thân là anh, vậy mà anh có thể tàn nhẫn đẩy tôi ra."-"Anh lấy tên Nghiêm Hạo Tường để đến, rồi lại lấy tên Triển Dật Văn để rời đi. Anh cảm thấy nó công bằng với tôi hay sao?"-"Anh rời đi cũng thôi, dù sao tôi một mình cũng quen rồi, không có anh cũng không chết được. Nhưng còn ba mẹ tôi, họ đã đắc tội gì với anh, sao anh lại có thể cho người làm hại đến họ?"-"Nếu ngày đó không có Á Hiên, thì bây giờ đối diện với anh không phải là một Hạ Tuấn Lâm đang đứng đây nói chuyện với anh mà là bia mộ lạnh lẽo của tôi rồi đấy."-"Cho nên ai cũng có tư cách để tôi tha thứ, riêng anh thì không.KHÔNG BAO GIỜ."Tuấn Lâm nhấn mạnh ba chữ không bao giờ như lời án tử đối với nghiêm Hạo Tường. Nói xong liền dứt khoát bỏ đi.Nhìn Tuấn Lâm rời đi, Hạo Tường phải mất một lúc mới có thể tỉnh táo lại. Hóa ra Tuấn Lâm đã biết hết. Vậy bây giờ nếu anh muốn sửa lỗi, liệu có được hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com